• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã trẻ xã hội đen (10 Viewers)

  • Chương 136

Hôm sau, Tề Úc Diệu vì chuyện đêm hôm trước mà hết sức phiền não, may mà không phải lập tức kết hôn, anh vẫn còn cơ hội để cứu Triệu Ngọc Kỳ khỏi bàn tay của Tề Úc Nhận.

Muốn lấy Triệu Ngọc Kỳ ra uy hiếp anh, Tề úc Nhận thật quá độc ác!

Bỗng nhiên, một hồi chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của anh, anh tức giận nhận điện, tâm tình không tốt "A lô" một tiếng. Chân mày anh từ từ nhăn lại.

Anh bỏ điện thoại xuống, vội vàng chạy ra khỏi nhà, lúc phóng xe thẳng tới nhà họ Triệu, chỉ thấy vô số phóng viên bị hơn mười vệ sĩ ngăn cản. Một chiếc xe cứu thương màu trắng dừng trước cửa, vô số đèn flash lóe lên tia sáng chói mắt, anh bỏ lại xe chạy vọt vào nhà họ Triệu.

"Các người để cho tôi vào! Không biết tôi là ai sao!"

Một người đàn ông đứng đầu ở đó nhìn thấy Tề Úc Diệu, gật đầu một cái với mấy người kia, Tề Úc Diệu mới được thả ra.

Bên trong nhà họ Triệu hoàn toàn ngăn cách với tiếng ầm ĩ bên ngoài, anh nhìn thấy lão quản gia đang không ngừng lau nước mắt, anh kéo tay ông: "Ngọc Kỳ đâu? Tại sao ngoài cửa lại có nhiều phóng viên như vậy? Cô ấy đâu rồi?"

Lão quản gia lắc đầu một cái: "Tiểu thư, tiểu thư ở trong phòng."

Tề Úc Diệu như người điên xông lên tầng, khi đến gần phòng Triệu Ngọc Kỳ, anh bỗng dừng bước, đột nhiên cảm thấy sợ hãi khi đến gần căn phòng kia.

Hai chân anh như thể mọc rễ, không động đậy được, hít sâu một hơi, anh nhấc từng bước dần dần đến gần phòng cô.

Sắc mặt Triệu Nghị tái xanh nhìn bác sĩ đang chẩn đoán cho con gái nằm trên giường, Triệu Lâm cũng đang đứng một bên, trên mặt không có một chút cảm xúc, cổ họng Tề Úc Diệu như bị một tảng đá chặn lại.

Bác sĩ lắc đầu một cái, gỡ khẩu trang xuống: "Xác định tử vong."

Trong nháy mắt những lời này khiến cho đầu óc của Tề Úc Diệu như thể bị sét đánh trúng, không còn nghĩ được gì nữa, ngơ ngác nhìn người nằm trên giường, tất cả suy nghĩ đều dừng lại.

"Sao có thể như thế chứ? Bác sĩ, cô ấy còn chưa chết, ông xem lại chút đi!"

Tề Úc Diệu túm chặt lấy bác sĩ, kéo ông ta đến bên giường, bác sĩ lắc đầu: "Người đã chết rồi, vô ích thôi, cậu đừng như vậy..."

Triệu Nghị để người giúp việc tách Tề Úc Diệu và bác sĩ ra, ông ta phất phất tay ý bảo bác sĩ rời đi trước. Tề Úc Diệu hất người kéo mình ra, đôi mắt vằn đầy tia máu, chỉ thẳng vào Triệu Nghị: "Đều do ông! Là ông đã bức cô ấy chết. Ông trả lại Ngọc Kỳ cho tôi, trả lại cho tôi!"

Anh ta xông lên phía trước, đưa tay túm lấy cổ áo của Triệu Nghị, nhưng lại bị thủ hạ của ông ta ngăn lại, Tề Úc Diệu giương nanh múa vuốt, điên cuồng muốn tiến về phía trước. Nhưng đều bị vệ sĩ ngăn lại, tay anh còn không chạm được tới vạt áo của Triệu Nghị.

"Đưa anh ta ra ngoài!"

Triệu Lâm lạnh lùng nói, Triệu Ngọc Kỳ chết rồi, Tề Úc Diệu còn tới nhà bọn họ giương oai, cô ta nhìn không được.

"Dừng tay!"

Triệu Nghị ngăn cản vệ sĩ, ông ta nhìn thoáng qua Tề Úc Diệu, đi đến trước mặt anh: "Cậu nói lời từ biệt với Ngọc Kỳ đi, đây là lần cuối cậu được gặp con bé."

Tề Úc Diệu được thả ra, anh gần như không đứng vững, mấy người Triệu Nghị đã đi ra ngoài.

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, đôi môi đỏ hồng cũng đã mất đi sắc hồng, mất hết sức sống. Giờ đây, đôi mắt luôn ngại ngùng kia đã khép chặt vô lực, cô cũng không thể dùng đôi mắt mà anh yêu ấy nhìn anh nữa, còn anh... Cũng không thể thấy dáng vẻ ngại ngùng đỏ mặt của cô nữa.

"Ngọc Kỳ, sao em lại ngốc như vậy, sao lại phải làm vậy chứ?"

Đôi mắt đau nhức, nước mắt không hề báo trước đã rớt khỏi hốc mắt anh, anh nắm lấy tay cô, bàn tay nhỏ bé mềm mại này cũng đã mất đi nhiệt độ, trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Tâm trạng của Tề Úc Diệu cực kỳ tệ, đau khổ không nói được nên lời, ngực cũng nặng trịch, đau nhói. Như thể có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt trái tim đang quặn thắt của anh vậy.

Tay anh đặt trên gương mặt nhỏ lạnh lẽo của cô, ẩn dưới mái tóc dài mềm mại của cô, hình như anh thoáng thấy dưới gối Triệu Ngọc Kỳ có cái gì đó.

Đó là một phong thư, nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, anh vội vàng bỏ lá thư vào trong ngực.

"Nhìn đủ chưa? Đi thôi!"

Tề Úc Nhận mở cửa phòng ra, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Triệu Ngọc Kỳ một lát, rồi nhanh chóng không chút lưu tình quay đi.

"Loại ác quỷ như anh, làm sao mà hiểu được sinh ly tử biệt chứ? Chính là anh đã bức chết Ngọc Kỳ, anh nên biết, mình đáng ghét bao nhiêu, rất nhiều người đều chán ghét anh! Đồ ác quỷ!"

Lời của Tề Úc Diệu rõ ràng muốn công kích Tề Úc Nhận, nhưng người kia như thể chẳng thèm quan tâm đến ý kiến của anh. Đã không còn là lần đầu tiên anh ta bị đánh giá như vậy nữa rồi.

Triệu Ngọc Kỳ bị đưa lên xe tang, một tuần sau tang lễ được cử hành, không ai đoán được, một cô gái trẻ như bông hoa chớm nở, đêm hôm trước còn nhận được lời chúc phúc của mọi người, chúc mừng hôn ước của cô và Tề Úc Nhận, ngày hôm sau đã tự sát.

Nhưng các phóng viên cũng đã chứng kiến cảnh tiểu thiếu gia nhà họ Tề xông vào nhà họ Triệu, có vẻ tam tiểu thư nhà họ Triệu và hai vị thiếu gia nhà họ Tề có quan hệ không hề đơn giản.

Nhưng dưới áp lực của hai nhà, các toàn soạn cũng không dám viết lung tung.

Tần Ngôn và Phong Thần đang chuẩn bị rời khỏi Melbourne thì nghe tin Triệu Ngọc Kỳ qua đời, cũng tới chia buồn, lịch trình trở về cũng bị hoãn lại sau tang lễ của Triệu Ngọc Kỳ.

Trong đám tang, Tề Úc Diệu vừa nhìn thấy hai người, cảm xúc lại một lần nữa bộc phát.

"Các người tới đây làm gì?"

"Chúng tôi tới tiễn cô ấy đoạn đường cuối cùng..."

Lời của Tần Ngôn bị Tề Úc Diệu cắt ngang: "Nếu không phải các người đưa cô ấy trở về, cô ấy sẽ bị bức hôn sao? Cô ấy sẽ tự sát sao?"

Tề Úc Nhận kéo Tề Úc Diệu sang một bên: "Đừng làm loạn!"

Tề Úc Diệu còn muốn nói tiếp nhưng lại bị Tề Úc Nhận ném sang một bên. Tề Bạch bởi vì thân thể yếu nên không thể tham dự tang lễ. Tề Úc Nhận trừng mắt nhìn hai người Phong Thần. Di ảnh của Triệu Ngọc Kỳ treo giữa linh đường, bình yên và an tĩnh.

Cho đến khi chôn cất, hai người cũng không có hành động gì khác. Hôm sau, cả hai cùng thu dọn hành lý rời khỏi Melbourne.

Từ sau khi Triệu Ngọc Kỳ rời đi, Tề Úc Diệu như mất hết động lực, như thể tất cả những gì anh đã làm đều không còn ý nghĩa. Tề Úc Nhận thấy anh như vậy, không hả hê cười nhạo, cũng chẳng tự phụ đắc chí.

Tề Úc Nhận vẫn xử lý công văn như bình thường, thân thể Tề Bạch dần dần có chút chuyển biến tốt, nhưng tinh thần vẫn uể oải như cũ, mỗi lần tề Úc Nhận đến thăm ông, Tề Bạch đều đang ngủ.

Tất cả đều là sóng yên biển lặng, có vẻ nhà họ Tề thế cục đã định, tiếng nói của Tề Úc Nhận tại nhà họ Tề càng ngày càng lớn, nhưng anh ta vẫn không buông lỏng cảnh giác.

Sau khi Phong Thần và Tần Ngôn rời khỏi Melbourne, lại bay tới thành phố khác thị sát. Như thể hai người này muốn đi chu du cả thế giới vậy.

Nhà họ Tề phát thiệp mời tới tất cả các đại diện của gia tộc, dường như mọi người đều biết tin tức Tề Bạch chuẩn bị thoái vị, mà đại thiếu gia nhà họ Tề chính là ứng cử viên có một không hai.

Cả ngày Tề Úc Diệu khóa mình trong phòng, trong tay là lá thư Triệu Ngọc Kỳ để lại cho anh, anh đọc đi đọc lại không dưới trăm lần, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn không ngừng.

Rất nhanh đã đến ngày hẹn của nhà họ Tề, địa điểm tổ chức được bố trí trên một du thuyền xa hoa. Du thuyền có thể chở hơn năm ngàn người, được lái đến vùng biển quốc tế, còn những vị khách mời cũng sẽ được hưởng thụ những dịch vụ xa hoa nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom