• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã trẻ xã hội đen (2 Viewers)

  • Chương 146

Hôm nay cậu ấy đã xem hình thám tử tư đưa cho mình, trong hình, Tần Ngôn cùng một người đàn ông xa lạ có hành vi cử chỉ thân mật vô cùng, hai người còn tới một ngôi nhà, ngày hôm sau, người đàn ông này mới đưa cô tới trường học.

Phạm Thanh cũng đã thấy bọn họ, người đàn ông kia chạy xe máy, diện mạo rất là phong lưu, cậu ấy cảm thấy người đàn ông như vậy căn bản là không xứng với Tần Ngôn, nhất định là người đàn ông này đã dùng thủ đoạn gì đó, lừa gạt cô, mới có thể làm cho cô si mê hắn.

Cậu ấy vừa định kêu nữa, cửa sổ trên lầu bỗng nhiên mở ra, cậu ấy hưng phấn hé miệng, nhưng không ngờ...

Miệng cửa sổ chợt giội xuống một thùng nước lạnh, toàn bộ thẳng tắp tạt vào trên người của Phạm Thanh, người vây chung quanh kêu lên một tiếng, rối rít lui ra xa mới may mắn thoát nạn.

Phạm Thanh bất thình lình bị một thùng nước lạnh công kích, đầu óc lập tức trống rỗng, cậu ấy ngơ ngác khạc nước trong miệng ra, vẻ mặt cứng đờ.

Kim Na Na giương mắt mà nhìn động tác của Tần Ngôn, Phạm Thanh ở lầu dưới ướt như chuột lột, cô đơn lẻ loi đứng ở đó, giờ phút này, cô ấy lại cảm thấy Phạm Thanh có chút đáng thương.

Đóng cửa sổ, vẻ mặt Tần Ngôn lạnh như băng, tỏa ra ý lạnh.

Từ đó về sau, trong trường vẫn luôn lưu truyền một truyện cười, một chàng trai thổ lộ không thành, bị cô gái dội cho một thân nước lạnh, dĩ nhiên, đây đều là chuyện sau này.

Tần Ngôn làm sao có thể xuống lầu! Càng nói càng loạn, cái tên Phạm Thanh này căn bản là tự biên tự diễn, cùng cậu ta nói đạo lý? Đến lúc đó cô thật sự muốn giết người rồi!

Đang là cuối thu, một thùng nước lạnh cũng đủ làm người ta lạnh run, Phạm Thanh tội nghiệp chạy về ký túc xá, người xem náo nhiệt bốn phía tự nhiên cũng đều tản ra.

"Tớ gọi điện hỏi một chút..."

Ánh mắt của Tần Ngôn lướt qua phía Kim Na Na, cô ấy lập tức cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho Mục Hải Nặc: "Alo, tớ nhờ cậu đưa đồ cho Phạm Thanh, rốt cuộc cậu có đưa cho cậu ấy hay không? Cái gì... Tớ biết rồi..."

Kim Na Na cúp điện thoại, lúng túng nhìn về phía Tần Ngôn: "Cái đó... Mục Hải Nặc quên, tớ... bây giờ tớ đi lấy..."

"Tớ và cậu cùng đi!"

Hai người cùng nhau đi tới lầu dưới ký túc xá nam sinh, nhưng không thấy bóng dáng Mục Hải Nặc, Kim Na Na lại gọi điện thoại, lúc này cậu ta lúc này mới chầm chậm tới trễ.

"Thật ngại quá, tớ quên mất."

Mục Hải Nặc giao đồ cho Kim Na Na, Tần Ngôn mở hộp ra nhìn một chút, nhíu mày: "Thiếu mất một chiếc nhẫn!"

"Làm sao có thể? Tớ chưa từng mở ra mà! Cậu đây là có ý gì?"

Bỗng chốc sắc mặt Mục Hải Nặc trở nên khó coi, Kim Na Na vội vàng hoà giải: "Ngôn Ngôn, chúng ta trở về rồi nói!"

Tần Ngôn nhìn Mục Hải Nặc, cái nhìn này mang theo sự đánh giá và tìm tòi nghiên cứu, Mục Hải Nặc bị cô nhìn, đã cảm thấy ánh mắt kia có thể nhìn thấu cậu ta.

Cậu ta bất giác rùng mình một cái, cảm thấy Tần Ngôn là một người vô cùng đáng sợ, ngụy trang của cậu ta ở trước mắt cô căn bản là không có tác dụng.

Tần Ngôn và Kim Na Na hai người rời đi, lúc này Mục Hải Nặc mới thở phào nhẹ nhõm, tình hình kinh tế của cậu ta gần đây hơi túng thiếu, nên dùng chiếc nhẫn kia đổi lấy chút tiền, không ngờ chiếc nhẫn kia có thể bán được mấy ngàn đồng. Cậu ta nghĩ, dù sao người khác cũng không biết chủ nhân thực sự của những thứ này là ai, liền dứt khoát đem bán hết đi.

Nhưng hôm nay cậu ta còn chưa hành động, Kim Na Na đã gọi điện thoại tới, kêu cậu ta trả đồ lại cho cô ấy.

Trong lòng có chút đáng tiếc, đồ trong hộp không ít, nhưng cũng không dáng tiền như chiếc nhẫn kia. Lại nói, đồ nhiều như vậy, thiếu một cái, chắc sẽ không bị phát hiện, không ngờ lại bị Tần Ngôn phát hiện ra rồi.

Cũng may các cô ấy không tiếp tục truy hỏi nữa, Mục Hải Nặc nhìn bóng lưng của hai người, trong lòng có chút cảm giác sai trái.

Thiếu một chiếc nhẫn, đó chắc là chiếc nhẫn Phạm Thanh nói là đồng ý qua lại với cậu ấy, Tần Ngôn cười lạnh, một chiếc nhẫn liền muốn cô cùng cậu ấy qua lại, thật là nằm mơ giữa ban ngày!

Nhưng mà bây giờ thiếu mất một chiếc nhẫn, nên làm sao đây?

Mặc kệ, trả những cái khác cho Phạm Thanh trước vậy!

Nghĩ xong, Tần Ngôn hẹn Phạm Thanh tới một tiệm cà phê duy nhất trong sân trường. Phạm Thanh lập tức hết sức phấn khởi tới nơi hẹn, lúc thấy cái hộp trong tay Tần Ngôn thì ánh mắt lóe lên.

"Những thứ này trả lại cho cậu!"

Tần Ngôn đẩy đồ tới trước mặt Phạm Thanh: "Thiếu mất một chiếc nhẫn, cậu nói bao nhiêu tiền, tớ đền cho cậu."

"Đó là chiếc nhẫn mẹ tớ đưa cho con dâu, cậu làm sao đền? Tiểu Ngôn, người đàn ông kia không hợp với cậu, cậu gả cho tớ, nhất định sẽ rất hạnh phúc đấy!"

Phạm Thanh kích động muốn nắm tay Tần Ngôn, lại bị Tần Ngôn tránh đi: "Không hiểu ra sao cả!"

Tần Ngôn cau mày, lại lần nữa xác định, đầu óc Phạm Thanh không bình thường, bọn họ ngay cả qua lại còn không có, liền nói phải gả cho cậu ấy?! Cô nhịn xuống kích động muốn tạt cà phê vào mặt cậu ấy, đứng lên muốn rời khỏi.

"Tần Ngôn! Cậu sẽ hối hận đấy!"

Tần Ngôn dừng bước, Phạm Thanh thấy cô dừng lại, cho là cô là sợ: "Mẹ tớ chính là chủ tịch của trường này, cậu còn muốn ở lại đây tiếp không!"

"Cậu đang uy hiếp tớ? Nếu là như vậy, thì mời mẹ chủ tịch của cậu đuổi tớ đi, tớ rất vui vì có thể không cần hô hấp chung một bầu không khí với cậu."

Nói xong, một phút cô cũng không muốn ở lại, dưới tình huống Phạm Thanh nói không nên lời, ung dung đi ra khỏi quán cà phê.

Bên ngoài bắt đầu mưa lâm râm, trong lòng Tần Ngôn nói tiếng xúi quẩy, mới vừa bước ra một bước, đỉnh đầu liền có một cái dù mở ra, cô quay đầu lại, lại thấy được người không ngờ nhất.

"Thế nào? Nhìn thấy anh rất bất ngờ sao?"

Người che dù mặc đồng phục của người phục vụ quán cà phê, giữa hai hàng lông mày lộ ra hơi thở mê hoặc vô hình, trong mắt chứa đựng ý cười mờ nhạt.

"Không ngờ chúng ta còn rất có duyên, tôi không có điều kiện để điều tra cô đâu!"

Thiệu Tư Mộ mất tích đã lâu nói đùa, đưa cây dù trong tay cho Tần Ngôn, Tần Ngôn nghi hoặc nhận lấy cây dù: "Anh làm việc ở đây sao?"

Tần Ngôn không sao ngờ được, ở đây lại có thể gặp được Thiệu Tư Mộ, kể từ sau khi nhà họ Thiệu bị sụp đổ, Thiệu Tư Mộ liền biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

Hôm nay ở quán cà phê tầm thường này gặp được anh ấy, quả thật khiến Tần Ngôn lắp bắp kinh hãi.

"Tôi làm công ở đây, thuận tiện nói cho cô biết một cái tin xấu, tôi với cô là bạn học."

Sau khi đưa dù cho Tần Ngôn, Thiệu Tư Mộ liền chạy vào quán, anh ta chỉ tới đưa dù cho cô? Tần Ngôn có chút nghi ngờ, chỉ là mỗi người đều có con đường của mình phải đi, có lẽ như lời Thiệu Tư Mộ nói, bọn họ có duyên thôi.

Sau đó, Phạm Thanh cũng không có động tĩnh, Tần Ngôn nhàn rỗi vui vẻ, chỉ là ngày tháng nhàn rỗi qua không bao lâu, phiền phức lại một lần nữa tìm tới Tần Ngôn.

"Tần Ngôn, hiệu trưởng tìm."

Nhận được điện thoại của giáo viên phụ đạo, Tần Ngôn biết, cửa ải này vẫn phải qua.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom