Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Tần mặc cố ý chỉ nhiều hơn một điểm, sắc mặt Bùi Thiểu Y mơ hồ biến thành màu đen, Sở Linh Tầm ở một bên, âm thầm thở dài.
Cậu cho rằng Tần Mặc không nói nhiều, thì sẽ ngoan ngoãn để cho cậu định đoạt? Đến cuối cùng vẫn thắng cậu, chỉ hơn cậu một điểm, một điểm này lại đem mặt mũi của Bùi Thiểu Y trực tiếp ném trên mặt đất.
Nói vận khí tốt? Hay là kỹ thuật tốt?
Hình như bên nào cũng có thể tức chết Bùi Thiểu Y, Tần Mặc bình thường không không dùng tâm tư, dùng một chút liền chọc giận gần chết Bùi đại thiếu gia.
"Mặc dù tôi thắng cậu, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu xin lỗi."
Kim Na Na ở một bên cười trộm, xem ra Tần Mặc ngoài bạo lực, còn hiểu được làm thế nào để đâm trúng chỗ đau của người khác.
"Cô......"
Bùi Thiểu Y tức mà không thốt nên lời, "Tôi...... Tôi vừa rồi là không dùng hết sức, thấy cô là con gái tôi mới để cô thắng, cô thật sự cho rằng chính mình thắng!"
"Dạ dạ dạ, ai không biết Bùi Thiếu gia là người khoan dung độ lượng nhất."
Kim Na Na nhíu mày, Bùi thiếu gia nghe ra ý châm chọc trong miệng cô, không tránh được tâm lý tức giận, mặt cũng tái đi.
"Sở Linh Tầm và tôi đúng là nghe rất rõ ràng, bây giờ Tiểu Mặc thắng cậu...cậu cũng không thể tìm cô ấy làm phiền nữa!"
"Tôi......"
Tần Mặc không tự chủ cũng nhếch miệng, đáy mắt chứa đầy nụ cười, Tần Mặc cười lên cởi ra sự lạnh lùng trên người, vốn gương mặt như búp bê xinh đẹp động lòng người, cũng giống như thổi vào sức sống, trở nên càng kiều diễm ướt át hơn.
Bùi Thiểu Y thấy Tần Mặc cũng cười yếu ớt theo, mặc dù nụ cười kia rất nhạt, nhưng vẫn khiến tim cậu đập lỡ một nhịp. Ánh mắt cậu thay đổi một chút, ngay sau đó lại không nhịn được, "Tốt tốt tốt, lần này coi như cô thắng, chúng ta chơi lại!"
Hai người hình như chơi nghiện rồi, máy ném bóng đổi một máy rồi lại một máy, không sai biệt lắm toàn bộ máy vui chơi giải trí cỡ lớn của phòng giải trí đều chơi cả. Tần Mặc hình như chơi rất vui vẻ, sự lạnh lẽo trên người dần dần rút đi, trong mắt cũng mang theo hưng phấn khác thường.
"Cô rốt cuộc có cái gì ghê ghớm!"
Bùi Thiểu Y rốt cuộc không nhịn được chửi ầm lên, chẳng lẽ Tần Mặc lúc ở Mỹ rất rảnh rỗi, mỗi ngày đều giết thời gian trong phòng vui chơi giải trí, đem tất cả máy ném bóng đều chơi một lần?
Bất luận là đua xe hay xạ kích, cô đều rất tài năng, nếu như không phải là chỉ số IQ của cô quá cao, như vậy thì nhất định là cô đều chơi thông thạo.
"Tìm không ra thứ muốn so sao?"
Tần Mặc tâm tình vui vẻ, rất lâu chưa cùng người chơi sảng khoái như vậy rồi, tuy nói kỹ thuật của Bùi Thiểu Y cũng tạm được, nhưng cô đều cảm thấy không có tính khiêu chiến.
Lúc này, Kim Na Na thoải mái ôm gấu bông to lớn dùng tiền giấy đổi tới, đi về phía bọn họ. Con gấu bông kia thấp hơn Kim Na Na một chút, nhưng lúc ôm, vẫn có chút khó khăn.
"May mắn cho hai người, nhìn xem mình đã đổi được cái này!"
Ánh mắt của Tần Mặc khi nhìn thấy con gấu bông to léo lên một cái, ngay sau đó quay đầu, phất phất tay, bày tỏ mình không cảm thấy hứng thú. Nhưng đôi mắt kia lại, thỉnh thoảng liếc qua, quan sát con gấu bông to lớn.
"Dù sao Bùi đại thiếu là nam sinh, cũng không muốn dùng, hay là cho Tiểu Mặc đi!"
Kim Na Na không nói hai lời, trực tiếp đem con gấu bông lớn giao cho Tần Mặc, cô theo bản năng ôm lấy, hai cánh tay không khỏi chậm rãi buộc chặt. Đôi mắt chôn ở trên đầu của con gấu bông lớn dịu dàng xuống, Sở Linh Tầm đẩy mắt kính một cái, rất bình tĩnh kéo ống tay áo của Bùi Thiểu Y.
"Chơi đủ rồi?"
Bùi Thiểu Y đẩy tay của anh ra, thở phì phò chạy tới trước mặt Tần Mặc, "Tôi cũng không tin cô chơi cái gì cũng có thể thắng! Cô có dám cùng tôi chơi một cuộc nữa hay không?!"
"Thiểu Y!"
Sở Linh Tầm thấy Bùi Thiểu Y muốn chơi thật, vội vàng kéo cậu ta.
"Cậu chớ xía vào! Nếu như cậu nói cho anh mình biết, hai chúng ta liền tuyệt giao!"
Lời nói tuyệt giao cũng đã nói ra khỏi miệng, xem ra đầu óc Bùi Thiểu Y nhất định là lên cơn sốt, Tần Mặc nhún nhún vai, "Cậu nói chơi cái gì, tôi tếp đến cùng."
"Motorcycles!"
Về đến nhà, đã là chuyện hơn tám giờ rồi.
Tần Mặc ôm con gấu bông to trở về phòng, đem gấu bông đặt ở trên giường, đem nó bày thành tư thế ngồi, bỗng dưng, cô chợt bổ nhào về phía trước, ôm gấu bông vào trong ngực.
Hai chân đang kẹp thân mình của gấu bông, khóe miệng nở rộ nụ cười yêu thích, đột nhiên, tai cô khẽ động, lập tức ngồi dậy.
Phong Thần chẳng biết đã đứng ở bên giường từ lúc nào, hai tay ôm ngực, không nhìn rõ tâm tư trong mắt, thấy Tần Mặc phát hiện ra mình, khóe miệng thoáng cười còn chưa kịp thu hồi, kinh ngạc hồi lâu.
Anh thật sự muốn đem bộ dáng này của cô chụp lại, thì ra tiểu nha đầu cũng có vẻ mặt khác, không biết Kim Na Na mang cô đi làm gì, có thể khiến cho cô lộ ra loại vẻ mặt thứ hai.
Nhìn thấy gấu bông bị áp đảo, khóe miệng giật giật, cô hình như rất thích con gấu này.
Tần mặc ngơ ngác nhìn Phong Thần, hình như anh vừa mới tắm rửa xong, áo choàng tắm màu đen chỉ thắt lỏng lẻo, da thịt màu đồng cổ hiện ra rõ ràng khí chất kiên cường của anh, anh nghiêng đầu, lông mày khẽ nhếch lên.
"Đây là tỳ nữ đưa tới làm ấm giường cho tôi sao? Thật là xinh đẹp, Bổn vương rất là thích!"
Trên trán xuất hiện ba vạch đen, "Đáng tiếc tôi không có hứng thú với chú."
Dường như chọi trúng xương sườn mềm của Phong Thần, anh cắn răng nhìn Tần Mặc như vậy y hệt như chấm nhỏ của hai mắt, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Vậy cô leo lên giường của tôi, muốn làm cái gì? Mặc dù dung mạo của cô cũng tạm được, nhưng tôi không thích trẻ con!"
Tần Mặc nhặt cái gối lên liền ném về phía đầu Phong Thần, đứng dậy hướng về phía bụng của anh liền quét chân một cái, đạp Phong Thần đụng phải tủ quần áo.
Một tiếng vang thật lớn, Phogn Thần nhe răng trợn mắt đau kêu ra tiếng, anh không ngờ Tần Mặc lại bất ngờ đánh lén, ngược lại rất phù hợp với tính tình của cô, làm thế nào gọn gàng nhanh nhẹn làm sao đánh.
Phong Thần bình thường sẽ không động thủ với phụ nữ, nhưng lần này đúng là thật sự chọc tới anh!
Đêm tối yên tĩnh, trong một gian phòng vẫn sáng đèn như cũ, chỉ nhìn thấy hai bóng người, anh tới tôi chạy, nhảy lên nhảy xuống, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang.
Tần mặc dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, hơn nữa thể lực cũng không bằng Phong Thần, dần dần có khuynh hướng thua trận. Phong Thần bắt lấy cơ hội chính xác, vốn định giữ chặt cô lại, nhưng không ngờ tới tiểu nha đầu này tính tình nóng nảy, bay thẳng đến trước ngực anh cào.
Phong Thần không có phòng bị liền bị cào rách da, rỉ ra một chút máu, hai đem này đều nhìn thấy máu, khiến anh không nổi giận cũng khó.
"Ưmh..."
Đôi tay gắt gao bị giữ chặt, đặt ở sau mình, cả người đều dán vào trên người của Phong Thần. Ánh mắt của anh hình như muốn ăn thịt người, con ngươi màu hổ phách dần dần tối tăm.
"Không cho cô chút dạy dỗ, cô thật đúng là... Cô..."
Bỗng nhiên, đôi mắt kia không thể tập trung tinh thần, dần dần tan ra, lời còn chưa nói, cơ thể cao lớn cứ như vậy té xuống.
Đợi ngày thứ hai Phong Thần tỉnh lại, Tần mặc đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng, nghe quản gia nói, là trở về trường học.
Trong miệng Phong Thần ngậm lấy điếu thuốc, vết cào trên ngực vẫn còn rất rõ ràng, nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng, tối qua anh phong lưu cả đêm như thế nào.
"Nha đầu này thế nhưng cả người đều độc a!"
Soi gương, anh kiểm tra vết thương, nếu như không đoán sai, bên trên móng tay của nha đầu kia cũng bôi đồ. Hai lần đều thua ở trên tay của cô, khiến cho mặt mũi của anh để ở đâu?
Đầu sỏ gây nên tất cả đã chạy, cũng không thể xông đến trường học đánh cho một trận chứ? Như vậy có vẻ anh ít nhiều cũng độ lượng a!
Cũng may Tần Mặc đã đến trường học, anh có thể hưởng thụ giường lớn của mình thật tốt rồi, nhưng không hưởng thụ được mấy ngày, Tần Mặc lại xảy ra chuyện.
Cậu cho rằng Tần Mặc không nói nhiều, thì sẽ ngoan ngoãn để cho cậu định đoạt? Đến cuối cùng vẫn thắng cậu, chỉ hơn cậu một điểm, một điểm này lại đem mặt mũi của Bùi Thiểu Y trực tiếp ném trên mặt đất.
Nói vận khí tốt? Hay là kỹ thuật tốt?
Hình như bên nào cũng có thể tức chết Bùi Thiểu Y, Tần Mặc bình thường không không dùng tâm tư, dùng một chút liền chọc giận gần chết Bùi đại thiếu gia.
"Mặc dù tôi thắng cậu, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu xin lỗi."
Kim Na Na ở một bên cười trộm, xem ra Tần Mặc ngoài bạo lực, còn hiểu được làm thế nào để đâm trúng chỗ đau của người khác.
"Cô......"
Bùi Thiểu Y tức mà không thốt nên lời, "Tôi...... Tôi vừa rồi là không dùng hết sức, thấy cô là con gái tôi mới để cô thắng, cô thật sự cho rằng chính mình thắng!"
"Dạ dạ dạ, ai không biết Bùi Thiếu gia là người khoan dung độ lượng nhất."
Kim Na Na nhíu mày, Bùi thiếu gia nghe ra ý châm chọc trong miệng cô, không tránh được tâm lý tức giận, mặt cũng tái đi.
"Sở Linh Tầm và tôi đúng là nghe rất rõ ràng, bây giờ Tiểu Mặc thắng cậu...cậu cũng không thể tìm cô ấy làm phiền nữa!"
"Tôi......"
Tần Mặc không tự chủ cũng nhếch miệng, đáy mắt chứa đầy nụ cười, Tần Mặc cười lên cởi ra sự lạnh lùng trên người, vốn gương mặt như búp bê xinh đẹp động lòng người, cũng giống như thổi vào sức sống, trở nên càng kiều diễm ướt át hơn.
Bùi Thiểu Y thấy Tần Mặc cũng cười yếu ớt theo, mặc dù nụ cười kia rất nhạt, nhưng vẫn khiến tim cậu đập lỡ một nhịp. Ánh mắt cậu thay đổi một chút, ngay sau đó lại không nhịn được, "Tốt tốt tốt, lần này coi như cô thắng, chúng ta chơi lại!"
Hai người hình như chơi nghiện rồi, máy ném bóng đổi một máy rồi lại một máy, không sai biệt lắm toàn bộ máy vui chơi giải trí cỡ lớn của phòng giải trí đều chơi cả. Tần Mặc hình như chơi rất vui vẻ, sự lạnh lẽo trên người dần dần rút đi, trong mắt cũng mang theo hưng phấn khác thường.
"Cô rốt cuộc có cái gì ghê ghớm!"
Bùi Thiểu Y rốt cuộc không nhịn được chửi ầm lên, chẳng lẽ Tần Mặc lúc ở Mỹ rất rảnh rỗi, mỗi ngày đều giết thời gian trong phòng vui chơi giải trí, đem tất cả máy ném bóng đều chơi một lần?
Bất luận là đua xe hay xạ kích, cô đều rất tài năng, nếu như không phải là chỉ số IQ của cô quá cao, như vậy thì nhất định là cô đều chơi thông thạo.
"Tìm không ra thứ muốn so sao?"
Tần Mặc tâm tình vui vẻ, rất lâu chưa cùng người chơi sảng khoái như vậy rồi, tuy nói kỹ thuật của Bùi Thiểu Y cũng tạm được, nhưng cô đều cảm thấy không có tính khiêu chiến.
Lúc này, Kim Na Na thoải mái ôm gấu bông to lớn dùng tiền giấy đổi tới, đi về phía bọn họ. Con gấu bông kia thấp hơn Kim Na Na một chút, nhưng lúc ôm, vẫn có chút khó khăn.
"May mắn cho hai người, nhìn xem mình đã đổi được cái này!"
Ánh mắt của Tần Mặc khi nhìn thấy con gấu bông to léo lên một cái, ngay sau đó quay đầu, phất phất tay, bày tỏ mình không cảm thấy hứng thú. Nhưng đôi mắt kia lại, thỉnh thoảng liếc qua, quan sát con gấu bông to lớn.
"Dù sao Bùi đại thiếu là nam sinh, cũng không muốn dùng, hay là cho Tiểu Mặc đi!"
Kim Na Na không nói hai lời, trực tiếp đem con gấu bông lớn giao cho Tần Mặc, cô theo bản năng ôm lấy, hai cánh tay không khỏi chậm rãi buộc chặt. Đôi mắt chôn ở trên đầu của con gấu bông lớn dịu dàng xuống, Sở Linh Tầm đẩy mắt kính một cái, rất bình tĩnh kéo ống tay áo của Bùi Thiểu Y.
"Chơi đủ rồi?"
Bùi Thiểu Y đẩy tay của anh ra, thở phì phò chạy tới trước mặt Tần Mặc, "Tôi cũng không tin cô chơi cái gì cũng có thể thắng! Cô có dám cùng tôi chơi một cuộc nữa hay không?!"
"Thiểu Y!"
Sở Linh Tầm thấy Bùi Thiểu Y muốn chơi thật, vội vàng kéo cậu ta.
"Cậu chớ xía vào! Nếu như cậu nói cho anh mình biết, hai chúng ta liền tuyệt giao!"
Lời nói tuyệt giao cũng đã nói ra khỏi miệng, xem ra đầu óc Bùi Thiểu Y nhất định là lên cơn sốt, Tần Mặc nhún nhún vai, "Cậu nói chơi cái gì, tôi tếp đến cùng."
"Motorcycles!"
Về đến nhà, đã là chuyện hơn tám giờ rồi.
Tần Mặc ôm con gấu bông to trở về phòng, đem gấu bông đặt ở trên giường, đem nó bày thành tư thế ngồi, bỗng dưng, cô chợt bổ nhào về phía trước, ôm gấu bông vào trong ngực.
Hai chân đang kẹp thân mình của gấu bông, khóe miệng nở rộ nụ cười yêu thích, đột nhiên, tai cô khẽ động, lập tức ngồi dậy.
Phong Thần chẳng biết đã đứng ở bên giường từ lúc nào, hai tay ôm ngực, không nhìn rõ tâm tư trong mắt, thấy Tần Mặc phát hiện ra mình, khóe miệng thoáng cười còn chưa kịp thu hồi, kinh ngạc hồi lâu.
Anh thật sự muốn đem bộ dáng này của cô chụp lại, thì ra tiểu nha đầu cũng có vẻ mặt khác, không biết Kim Na Na mang cô đi làm gì, có thể khiến cho cô lộ ra loại vẻ mặt thứ hai.
Nhìn thấy gấu bông bị áp đảo, khóe miệng giật giật, cô hình như rất thích con gấu này.
Tần mặc ngơ ngác nhìn Phong Thần, hình như anh vừa mới tắm rửa xong, áo choàng tắm màu đen chỉ thắt lỏng lẻo, da thịt màu đồng cổ hiện ra rõ ràng khí chất kiên cường của anh, anh nghiêng đầu, lông mày khẽ nhếch lên.
"Đây là tỳ nữ đưa tới làm ấm giường cho tôi sao? Thật là xinh đẹp, Bổn vương rất là thích!"
Trên trán xuất hiện ba vạch đen, "Đáng tiếc tôi không có hứng thú với chú."
Dường như chọi trúng xương sườn mềm của Phong Thần, anh cắn răng nhìn Tần Mặc như vậy y hệt như chấm nhỏ của hai mắt, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Vậy cô leo lên giường của tôi, muốn làm cái gì? Mặc dù dung mạo của cô cũng tạm được, nhưng tôi không thích trẻ con!"
Tần Mặc nhặt cái gối lên liền ném về phía đầu Phong Thần, đứng dậy hướng về phía bụng của anh liền quét chân một cái, đạp Phong Thần đụng phải tủ quần áo.
Một tiếng vang thật lớn, Phogn Thần nhe răng trợn mắt đau kêu ra tiếng, anh không ngờ Tần Mặc lại bất ngờ đánh lén, ngược lại rất phù hợp với tính tình của cô, làm thế nào gọn gàng nhanh nhẹn làm sao đánh.
Phong Thần bình thường sẽ không động thủ với phụ nữ, nhưng lần này đúng là thật sự chọc tới anh!
Đêm tối yên tĩnh, trong một gian phòng vẫn sáng đèn như cũ, chỉ nhìn thấy hai bóng người, anh tới tôi chạy, nhảy lên nhảy xuống, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang.
Tần mặc dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, hơn nữa thể lực cũng không bằng Phong Thần, dần dần có khuynh hướng thua trận. Phong Thần bắt lấy cơ hội chính xác, vốn định giữ chặt cô lại, nhưng không ngờ tới tiểu nha đầu này tính tình nóng nảy, bay thẳng đến trước ngực anh cào.
Phong Thần không có phòng bị liền bị cào rách da, rỉ ra một chút máu, hai đem này đều nhìn thấy máu, khiến anh không nổi giận cũng khó.
"Ưmh..."
Đôi tay gắt gao bị giữ chặt, đặt ở sau mình, cả người đều dán vào trên người của Phong Thần. Ánh mắt của anh hình như muốn ăn thịt người, con ngươi màu hổ phách dần dần tối tăm.
"Không cho cô chút dạy dỗ, cô thật đúng là... Cô..."
Bỗng nhiên, đôi mắt kia không thể tập trung tinh thần, dần dần tan ra, lời còn chưa nói, cơ thể cao lớn cứ như vậy té xuống.
Đợi ngày thứ hai Phong Thần tỉnh lại, Tần mặc đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng, nghe quản gia nói, là trở về trường học.
Trong miệng Phong Thần ngậm lấy điếu thuốc, vết cào trên ngực vẫn còn rất rõ ràng, nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng, tối qua anh phong lưu cả đêm như thế nào.
"Nha đầu này thế nhưng cả người đều độc a!"
Soi gương, anh kiểm tra vết thương, nếu như không đoán sai, bên trên móng tay của nha đầu kia cũng bôi đồ. Hai lần đều thua ở trên tay của cô, khiến cho mặt mũi của anh để ở đâu?
Đầu sỏ gây nên tất cả đã chạy, cũng không thể xông đến trường học đánh cho một trận chứ? Như vậy có vẻ anh ít nhiều cũng độ lượng a!
Cũng may Tần Mặc đã đến trường học, anh có thể hưởng thụ giường lớn của mình thật tốt rồi, nhưng không hưởng thụ được mấy ngày, Tần Mặc lại xảy ra chuyện.
Bình luận facebook