Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
"Cô có ích lợi gì?"
Những lời này khiến Lâm Tử Khanh càng thêm lúng túng, cô bé trước mắt mặc dù tuổi còn nhỏ, thế nhưng hai mắt lạnh nhạt lại có thể nhìn thấy một tầng bí mật ẩn núp khác.
"Tiểu Mặc!"
Giọng của Phong Thần nghiêm túc, Lâm Tử Khanh lôi kéo ống tay áo của anh, "Thần, không quan trọng, cô vẫn còn con nít."
"Tùy anh vậy!"
Tần Mặc nhàn nhạt nhìn Phong Thần một cái, ngay sau đó dùng chăn đắp lên mình, lần nữa nằm xuống.
Nếu cũng đã quyết định, vậy còn tới hỏi cô làm cái gì! Tâm tình Tần Mặc bắt đầu phập phồng, tâm tư vốn lạnh nhạt dường như không trở về được như lúc ban đầu rồi.
Phong Thần nhìn Tần Mặc che kín đầu, sắp chết ngạt, vốn là vẫn còn tốt, hiện tại làm sao lại buồn bực rồi!
Anh cười cười xin lỗi Lâm Tử Dương và Lâm Tử Khanh, không thể làm gì khác hơn là để cho bọn họ trở về trước, dù sao Lâm Tử Khanh cũng là bệnh nhân, không thích hợp quá mệt nhọc.
Lâm Tử Khanh kể từ khi ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt vẫn không được tốt, giống như là đang lo lắng, lại giống như là bị Tần Mặc chọc giận. Phong Thần khi nào thì quyết định, muốn một cô bé tới can dự?
Cái nhận thức này khiến trong lòng cô rất không thoải mái, mặc dù ban đầu là cô nói chia tay trước, nhưng cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ, thực tế luôn làm người ta không thể không như vậy, sau đó lại quyết định sẽ hối hận.
"Chị, chị vẫn ổn chứ? Nên làm vật lý trị liệu."
Sự cố lần này mặc dù không thương tổn tới bộ phận quan trọng của cô, nhưng chân bị thương nặng, cần thông qua vật lý trì liệu để khôi phục. Lâm Tử Khanh tâm tình buồn bực, tự nhiên cũng không còn tâm tình làm vật lý trị liệu.
Tần Mặc núp trong chăn, nghe thấy không có động tĩnh gì, mới chậm rãi thò đầu ra.
"Không làm đà điểu nữa hả ?"
Thanh âm giễu cợt của Phong Thần xuất hiện bên tai, Tần Mặc trừng mắt liếc anh một cái, liền dứt khoát ngồi thẳng người, cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ.
"Đừng đùa giỡn tính khí của trẻ con nữa, chuyện này tôi biết rõ không đơn giản, cùng Tử Khanh trở về, có thể bảo đảm an toàn của cô."
Mặc dù nhân viên cảnh sát kết luận là vụ án bắt cóc bình thường, nhưng Phong Thần biết, mặc dù là bắt cóc, nhưng mục đích cũng không phải vì tiền bạc. Chỉ là, nếu bọn họ không nói, anh cũng sẽ không chủ động xuyên phá tầng cửa sổ này.
"Anh đã đưa ra quyết định, không cần tới hỏi ý kiến của tôi, đến lúc đó trực tiếp đưa tôi lên máy bay, không phải càng thêm bớt phiền!"
Tần Mặc không nóng không lạnh đáp lại, trong giọng nói có tích tụ không dễ dàng phát giác, mây ngoài cửa sổ che ánh sáng mặt trời chói chang, bóng râm chiếu vào che lại mặt của cô.
"Cô cũng không phải là sủng vật, tôi đương nhiên phải hỏi cô có nguyện ý hay không, huống chi, có nhà họ Lâm bảo vệ, những người đó cũng sẽ không làm loạn. Nếu như cô không đồng ý, bây giờ chúng ta liền về nước, tôi bảo vệ cô."
Đôi tay có lực của anh nắm bả vai Tần Mặc, Tần Mặc theo bản năng ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, "Anh không đồng ý với cô ấy sao?"
"Nếu như mà tôi đồng ý, còn mang cô ấy tới hỏi ý của cô là làm cái gì?"
Anh xoa sợi tóc mềm mại của cô, mặc cho từng sợi tóc của cô xuyên qua đầu ngón tay anh, lưu lại dư hương nhàn nhạt.
"Nếu như mà tôi không muốn đi, anh cũng sẽ không ép tôi?"
"Dĩ nhiên, chuyện cô không đồng ý, tôi sẽ không ép cô, nhiều nhất là tôi mệt thêm một chút, ngày đêm bảo vệ cô."
Phong Thần nhếch miệng, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của đứa nhỏ đối diện, một cỗ cảm xúc khác thường từ từ dâng lên trong đáy lòng, ánh mắt không khỏi rơi vào trên môi anh đào thiếu huyết sắc của cô, tim đập rộn lên.
Hơi thở cực nóng đập vào mặt, chẳng biết từ lúc nào, gió thổi tản mây trắng ngoài cửa sổ, ánh mặt trời màu vàng trút xuống mặt đất, ánh sáng thình lình chiếu xuống làm Tần Mặc nheo mắt lại, quay đầu đi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Cô vừa cử động, Phong Thần hình như cũng tìm lại hồn phách, vẻ mặt trở nên không được tự nhiên.
"Vậy tôi đi sắp xếp, Lan đã đi làm thủ tục xuất viện rồi."
Anh gần như là tông cửa xông ra, lạnh lẽo đặc biệt của bệnh viện lập tức chui vào thân thể anh, làm anh rùng mình một cái.
"Mình làm sao có thể đột nhiên cảm thấy cô ấy thật đáng yêu..." Cảm thấy đáng yêu cũng không sao cả, chỗ chết người nhất chính là, anh mới vừa rồi lại muốn hôn cô! Thật là váng đầu! Cô còn là một đứa bé mới lớn, nhất định là anh quá lâu không có phụ nữ!
Lâm Tử Khanh khi nghe Phong Thần đồng ý cùng cô đến Newyork thì tâm tình tốt hơn phân nửa, vẻ ấm ức trên mặt lập tức liền tiêu tán không ít, mặc kệ là ý nguyện của đứa bé kia, hay là của Phong Thần, chỉ cần anh cùng mình trở lại Newyork, cô sẽ có đầy đủ thời gian bù đắp cho anh.
"Vết thương ở chân của em tốt lên chút nào chưa?"
Phong Thần lễ độ, hỏi thăm mang tính tượng trưng, tròng mắt Lâm Tử Khanh thoáng qua ánh sáng nhu hòa, "Vẫn còn đang làm trị liệu khôi phục chức năng, chỉ là bệnh viện bên Newyork, Tử Dương cũng đã liên lạc được, sẽ không làm trễ nãi hành trình ."
"Vậy trước hết em hãy nghỉ ngơi thật tốt đi!"
"Thần, nói chuyện cùng em một lát đi!"
"Không được, lát nữa anh còn muốn đưa Tiểu Mặc về khách sạn, đứa bé kia chỉ có thể nuông chiều, dụ dỗ, nhưng khó hầu hạ!"
Trên miệng anh tuy là oán trách, nhưng thái độ lại không như vậy, hình như còn thích thú. Nhìn trên mặt anh để lộ ra vui vẻ gánh vác gian khổ, tim Lâm Tử Khanh, hung hăng co rút đau đớn.
Nhưng cô như cũ tự nhủ, đó vẫn là đứa bé, Phong Thần chắc là sẽ không thích cô bé, đối với cô bé anh chỉ có tình cảm anh em mà thôi!
"Được, đến lúc đó sẽ liên lạc lại."
Trên mặt cô không biến sắc, trong lòng có chút phiền muộn, nếu như đứa bé kia thật sự hầu hạ khó khăn, tại sao anh lại gấp gáp chạy về như vậy? Một đứa bé, để cho người làm chăm sóc không phải tốt hơn sao?
Đáp án này cô không dám đi sâu vào phỏng đoán, việc bây giờ cô có thể làm, chỉ có thể đem hết toàn lực đi giữ lại trái tim của Phong Thần, trong lòng của anh còn chưa hoàn toàn đặt trên người đứa bé đó, phải liều mạng đi tranh thủ!
Những lời này khiến Lâm Tử Khanh càng thêm lúng túng, cô bé trước mắt mặc dù tuổi còn nhỏ, thế nhưng hai mắt lạnh nhạt lại có thể nhìn thấy một tầng bí mật ẩn núp khác.
"Tiểu Mặc!"
Giọng của Phong Thần nghiêm túc, Lâm Tử Khanh lôi kéo ống tay áo của anh, "Thần, không quan trọng, cô vẫn còn con nít."
"Tùy anh vậy!"
Tần Mặc nhàn nhạt nhìn Phong Thần một cái, ngay sau đó dùng chăn đắp lên mình, lần nữa nằm xuống.
Nếu cũng đã quyết định, vậy còn tới hỏi cô làm cái gì! Tâm tình Tần Mặc bắt đầu phập phồng, tâm tư vốn lạnh nhạt dường như không trở về được như lúc ban đầu rồi.
Phong Thần nhìn Tần Mặc che kín đầu, sắp chết ngạt, vốn là vẫn còn tốt, hiện tại làm sao lại buồn bực rồi!
Anh cười cười xin lỗi Lâm Tử Dương và Lâm Tử Khanh, không thể làm gì khác hơn là để cho bọn họ trở về trước, dù sao Lâm Tử Khanh cũng là bệnh nhân, không thích hợp quá mệt nhọc.
Lâm Tử Khanh kể từ khi ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt vẫn không được tốt, giống như là đang lo lắng, lại giống như là bị Tần Mặc chọc giận. Phong Thần khi nào thì quyết định, muốn một cô bé tới can dự?
Cái nhận thức này khiến trong lòng cô rất không thoải mái, mặc dù ban đầu là cô nói chia tay trước, nhưng cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ, thực tế luôn làm người ta không thể không như vậy, sau đó lại quyết định sẽ hối hận.
"Chị, chị vẫn ổn chứ? Nên làm vật lý trị liệu."
Sự cố lần này mặc dù không thương tổn tới bộ phận quan trọng của cô, nhưng chân bị thương nặng, cần thông qua vật lý trì liệu để khôi phục. Lâm Tử Khanh tâm tình buồn bực, tự nhiên cũng không còn tâm tình làm vật lý trị liệu.
Tần Mặc núp trong chăn, nghe thấy không có động tĩnh gì, mới chậm rãi thò đầu ra.
"Không làm đà điểu nữa hả ?"
Thanh âm giễu cợt của Phong Thần xuất hiện bên tai, Tần Mặc trừng mắt liếc anh một cái, liền dứt khoát ngồi thẳng người, cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ.
"Đừng đùa giỡn tính khí của trẻ con nữa, chuyện này tôi biết rõ không đơn giản, cùng Tử Khanh trở về, có thể bảo đảm an toàn của cô."
Mặc dù nhân viên cảnh sát kết luận là vụ án bắt cóc bình thường, nhưng Phong Thần biết, mặc dù là bắt cóc, nhưng mục đích cũng không phải vì tiền bạc. Chỉ là, nếu bọn họ không nói, anh cũng sẽ không chủ động xuyên phá tầng cửa sổ này.
"Anh đã đưa ra quyết định, không cần tới hỏi ý kiến của tôi, đến lúc đó trực tiếp đưa tôi lên máy bay, không phải càng thêm bớt phiền!"
Tần Mặc không nóng không lạnh đáp lại, trong giọng nói có tích tụ không dễ dàng phát giác, mây ngoài cửa sổ che ánh sáng mặt trời chói chang, bóng râm chiếu vào che lại mặt của cô.
"Cô cũng không phải là sủng vật, tôi đương nhiên phải hỏi cô có nguyện ý hay không, huống chi, có nhà họ Lâm bảo vệ, những người đó cũng sẽ không làm loạn. Nếu như cô không đồng ý, bây giờ chúng ta liền về nước, tôi bảo vệ cô."
Đôi tay có lực của anh nắm bả vai Tần Mặc, Tần Mặc theo bản năng ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, "Anh không đồng ý với cô ấy sao?"
"Nếu như mà tôi đồng ý, còn mang cô ấy tới hỏi ý của cô là làm cái gì?"
Anh xoa sợi tóc mềm mại của cô, mặc cho từng sợi tóc của cô xuyên qua đầu ngón tay anh, lưu lại dư hương nhàn nhạt.
"Nếu như mà tôi không muốn đi, anh cũng sẽ không ép tôi?"
"Dĩ nhiên, chuyện cô không đồng ý, tôi sẽ không ép cô, nhiều nhất là tôi mệt thêm một chút, ngày đêm bảo vệ cô."
Phong Thần nhếch miệng, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của đứa nhỏ đối diện, một cỗ cảm xúc khác thường từ từ dâng lên trong đáy lòng, ánh mắt không khỏi rơi vào trên môi anh đào thiếu huyết sắc của cô, tim đập rộn lên.
Hơi thở cực nóng đập vào mặt, chẳng biết từ lúc nào, gió thổi tản mây trắng ngoài cửa sổ, ánh mặt trời màu vàng trút xuống mặt đất, ánh sáng thình lình chiếu xuống làm Tần Mặc nheo mắt lại, quay đầu đi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Cô vừa cử động, Phong Thần hình như cũng tìm lại hồn phách, vẻ mặt trở nên không được tự nhiên.
"Vậy tôi đi sắp xếp, Lan đã đi làm thủ tục xuất viện rồi."
Anh gần như là tông cửa xông ra, lạnh lẽo đặc biệt của bệnh viện lập tức chui vào thân thể anh, làm anh rùng mình một cái.
"Mình làm sao có thể đột nhiên cảm thấy cô ấy thật đáng yêu..." Cảm thấy đáng yêu cũng không sao cả, chỗ chết người nhất chính là, anh mới vừa rồi lại muốn hôn cô! Thật là váng đầu! Cô còn là một đứa bé mới lớn, nhất định là anh quá lâu không có phụ nữ!
Lâm Tử Khanh khi nghe Phong Thần đồng ý cùng cô đến Newyork thì tâm tình tốt hơn phân nửa, vẻ ấm ức trên mặt lập tức liền tiêu tán không ít, mặc kệ là ý nguyện của đứa bé kia, hay là của Phong Thần, chỉ cần anh cùng mình trở lại Newyork, cô sẽ có đầy đủ thời gian bù đắp cho anh.
"Vết thương ở chân của em tốt lên chút nào chưa?"
Phong Thần lễ độ, hỏi thăm mang tính tượng trưng, tròng mắt Lâm Tử Khanh thoáng qua ánh sáng nhu hòa, "Vẫn còn đang làm trị liệu khôi phục chức năng, chỉ là bệnh viện bên Newyork, Tử Dương cũng đã liên lạc được, sẽ không làm trễ nãi hành trình ."
"Vậy trước hết em hãy nghỉ ngơi thật tốt đi!"
"Thần, nói chuyện cùng em một lát đi!"
"Không được, lát nữa anh còn muốn đưa Tiểu Mặc về khách sạn, đứa bé kia chỉ có thể nuông chiều, dụ dỗ, nhưng khó hầu hạ!"
Trên miệng anh tuy là oán trách, nhưng thái độ lại không như vậy, hình như còn thích thú. Nhìn trên mặt anh để lộ ra vui vẻ gánh vác gian khổ, tim Lâm Tử Khanh, hung hăng co rút đau đớn.
Nhưng cô như cũ tự nhủ, đó vẫn là đứa bé, Phong Thần chắc là sẽ không thích cô bé, đối với cô bé anh chỉ có tình cảm anh em mà thôi!
"Được, đến lúc đó sẽ liên lạc lại."
Trên mặt cô không biến sắc, trong lòng có chút phiền muộn, nếu như đứa bé kia thật sự hầu hạ khó khăn, tại sao anh lại gấp gáp chạy về như vậy? Một đứa bé, để cho người làm chăm sóc không phải tốt hơn sao?
Đáp án này cô không dám đi sâu vào phỏng đoán, việc bây giờ cô có thể làm, chỉ có thể đem hết toàn lực đi giữ lại trái tim của Phong Thần, trong lòng của anh còn chưa hoàn toàn đặt trên người đứa bé đó, phải liều mạng đi tranh thủ!
Bình luận facebook