• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã trẻ xã hội đen (4 Viewers)

  • Chương 42

Tần Mặc đứng lẳng lặng trước cửa sổ sát đất, nhìn mưa từng giọt từng giọt gõ vào thủy tinh, những giọt mưa kia theo thủy tinh chảy xuống, lưu lại dấu vết, chẳng bao lâu sau, mưa to mơ hồ cọ rửa thủy tinh không chịu nổi, mơ hồ ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Ngón tay của cô xoa thủy tinh, xúc cảm lạnh như băng làm cô giật thót mình, bỗng dưng, mắt cô híp lại, nhìn chằm chằm một điểm nào đó bên ngoài.

Đột nhiên, một đường kiếm sắc bén màu trắng, đâm rách bầu trời, thân thể của cô cứng đờ.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Lan vẫn canh giữ ở cửa, đương nhiên anh cũng nhìn thấy cảnh tượng ngoài phòng, hô hấp của Tần Mặc dồn dập, bỗng dưng buông xuống rèm, "Không cho phép để anh ta đi vào!"

Chuông cửa vang lên không biết bao nhiêu lần, người tới hình như không có ý định dễ dàng buông tha, anh đội mưa, ngón tay cố chấp nhấn chuông cửa. Nhưng người bên trong mắt điếc tai ngơ, tỏ rõ không muốn để ý tới anh.

Phong Thần cắn răng, nước mưa đánh vào người, hạt mưa lớn chừng hạt đậu làm ướt mái tóc đen của anh, quần áo dán chặt vào người, cũng không thể khiến anh dừng tay.

Nha đầu đáng ghét này, một tay thò vào túi, phát hiện điện thoại di động không có mang bên người, mắng một tiếng, một đốm lửa bỗng chốc vọt lên trong ngực. Thật muốn dùng thuốc nổ cho nổ tung cái cửa này!

"Phong tiên sinh, anh hãy đi đi, tiểu thư không muốn gặp anh."

Mấy tên đàn ông mặc áo đen đi theo phía sau Lan, nơi này là một chi nhánh của nhà họ Tần, Phong Thần muốn phá cửa mà vào, hình như có chút khó khăn.

"Cô ấy không muốn gặp tôi?" Phong Thần không tự chủ đề cao âm điệu, "Cậu để cho cô ấy chính miệng nói với tôi! Cô ấy đâu? Không phải lại trốn vào trong tủ, không dám ra ra đây!"

Nói xong, một tia chớp vừa mạnh mẽ xẹt qua phía chân trời, tiếng sấm cuồn cuộn, giống như mấy vạn người đang xúc động phẫn nộ đánh trống.

Trên lầu đột nhiên truyền đến "Đoàng" một tiếng, sắc mặt của Lan hơi đổi, Phong Thần lập tức xông vào trong, không để ý đến sự ngăn trở của Lan, ra tay đánh nhau với anh ta.

Vệ sĩ ở phía sau thấy Phong Thần xông vào, tự nhiên cũng tiến lên trước muốn giúp Lan, hai người anh tới tôi lui, công phu quyền cước không phân biệt được cao thấp. Vệ sĩ gia nhập làm tình cảnh bắt đầu hỗn loạn, động tác của Phong Thần lưu loát, mỗi một quyền đều đánh vào chỗ hiểm của đối thủ, khiến bọn họ tạm thời không thể động đậy.

"Sao anh lại ngoan cố như thế!"

Tia chớp chiếu sáng mặt của hai người, tiếng sấm như tiếng trống nổ vang không dứt, Lan mím môi, buông lỏng Phong Thần ra.

"Để cho anh ta đi lên!"

Lan phức tạp nhìn Phong Thần một cái, ra lệnh cho mọi người nhường đường, Phong Thần không chút do dự, lập tức hai ba bước vọt lên lầu.

"Tiểu Mặc!"

Bên trong phòng một mảnh hỗn loạn, cái gì có thể đập đều hủy ở trên sàn nhà, không ít mảnh vụn sắc bén rơi xuống đất, anh cẩn thận tránh ra, chỉ thấy Tần Mặc ở một góc, kéo chăn từ trên giường xuống, bao bọc lấy cô.

Sự đau lòng trong ngực không nói nên lời, tay Phong Thần chạm được vào Tần Mặc, cảm thấy thân thể cô cứng lại, anh chậm rãi kéo cái chăn trên đầu cô xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch liền xuất hiện ở trước mắt anh.

"Anh tới làm gì! Đi ra ngoài!"

Cơ thể Tần Mặc run rẩy, không biết sợ, vẫn tức giận khi nhìn thấy Phong Thần.

"Đến lúc này rồi, cô còn giở tính trẻ con, không sợ tôi thật sự đi à!"

"Anh cút đi, tôi không cần anh thương hại!"

Tần Mặc đẩy Phong Thần ra, cố chấp đứng lên, hai chân cứng ngắc bước đi, thời gian ngồi chồm hổm trên mặt đất quá lâu, mỗi một bước đi, chân giống bị vô số kim châm.

Phong Thần kéo cô, cô quật cường mà tức giận, rõ ràng là rất cần dựa vào, tại sao lại cứ ngoan cố như thế?

"Oanh" một tiếng, huyết sắc trên mặt Tần Mặc trong nháy mắt từ rút đi, màu nước trong mắt lóe lên, cố sức nắm chặt cánh tay Phong Thần, giống như muốn kéo xuống một miếng thịt .

"Tôi không phải thương hại cô, là lo lắng cho cô, có hiểu hay không!"

"Anh lo lắng không chăm sóc tôi tốt, ba anh sẽ trách cứ anh, ngày mai tôi sẽ trở về, anh cũng không cần lo lắng nữa!"

Lời nói của Tần Mặc khiến Phong Thần lâm vào chán nản, cô bé này sao lại cực đoan như thế? Nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm giảng đạo lý với cô, anh hung hăng đè cô ở trên giường, "Cô nghe kỹ cho tôi, chuyện ngày mai, ngày mai hãy nói, hiện tại, cô nằm yên đây cho tôi!"

Anh không nói lời nào ôm cô vào trong ngực, hành động vô lại như vậy rước lấy tay chân đấm đá của Tần Mặc, Phong Thần dùng cả tay lẫn chân, một tay cố định cái tay mềm của cô ở phía sau, hai chân quấn lấy cô, làm cô không cách nào phản kháng nữa.


"Ưmh..."

Phong Thần nhíu mày, nha đầu này thật là cầm tinh con chó, thích cắn người như vậy!

Tần Mặc dựa vào Phong Thần, nóng nảy dần dần êm dịu lại, tâm tình lại hết sức phức tạp, vừa cảm thấy tức giận và bất mãn với sự vô lại cùng bá đạo của anh, vừa cảm thấy một chút vui vẻ vì anh đến.

Anh không nhạo báng, trêu chọc, trách mắng cô, chính là động thủ với mông của cô! Cô dám cam đoan, anh nhất định sẽ không đối với Lâm Tử Khanh đó như vậy, đó là cô gái hiền thục dịu dàng biết bao, anh sao có thể thô lỗ với cô ấy chứ? !

Lúc này Tần Mặc không có phát hiện, ở trong lòng của cô, lại quan tâm đến thái độ của Phong Thần như vậy.

Sau cơn mưa trời lại sáng, mưa cả đêm rốt cục cũng ngừng lại, đọng lại giọt nước mưa ở trên nhánh cây theo chạc cây nhỏ xuống đất, chồi non xanh tươi đang dự trữ năng lượng, chờ cơ hội trở mình nở rộ sức sống bừng bừng.

Con chim ở trên cành cây kêu to, giống như đang vui mừng hát, không khí trong lành làm người ta vì đó mà rung động, mang theo hơi lạnh khó có được trong mùa hè nóng bức, thấm vào ruột gan.

"Hắt-xì!"

"Hắt-xì!"

Phong Thần ăn mặc chỉnh tề, nhìn Tần Mặc không hẹn mà cùng hắt xì hơi, nội tâm bỗng dưng dấy lên vui vẻ kỳ quái.

"Có hài lòng với biểu hiện tối hôm qua của tôi không?"

Tần Mặc nhìn anh bằng ánh mắt sắc như dao, Phong Thần đáp lại bằng một nụ cười hời hợt, "Trước khi cô về nước, có phải nên thanh toán tiền tôi ngủ cùng hay không? Thật ra tôi rất đáng quý đấy!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom