Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Máy bay vạch ra một đường cong trên không trung, vững vàng đáp xuống đường băng, giữa tháng tám, thời tiết vẫn khô nóng như cũ.
Bên trong sân bay, một thiếu niên ánh mắt sáng quắc nhìn lối ra của sân bay, không bỏ qua bất kỳ một người đi ra nào.
Khi bóng một người xuất hiện trong tầm mắt thì hai mắt của cậu ta nhất thời sáng lên, liều mạng vẫy hai cánh tay, "Mặc Nhi, Mặc Nhi..."
Lần này Tần Mặc rám đen không ít, nhưng lại lộ ra tinh thần phấn chấn, cô nhìn về phía thiếu niên, trong mắt sáng lên rồi vụt tắt, đi tới.
"Bùi Thiểu Y?"
"Mặc Nhi, tôi nhớ cậu muốn chết!"
Bùi Thiểu Y nói xong liền nhào về phía Tần Mặc, ôm cô một cái tràn đầy tình cảm, chóp mũi là hơi thở quen thuộc, làm tâm tình cậu cực tốt.
"Buông tay!"
Tần Mặc nói lạnh lùng như cũ, Bùi Thiểu Y không nỡ buông tay ra, nhưng vẫn rất vui vẻ. Mặc dù biết Tần Mặc không thích người khác tùy tiện đụng vào cô, nhưng cô không tay đấm chân đá với cậu, có phải chứng minh cô đã coi cậu là người một nhà rồi không?
Cậu ta không lên tiếng, cười rộng đến tận mang tai, da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh của thiếu niên tăng thêm mấy phần cường tráng, Tần Mặc nhận ra thân thể Bùi Thiểu Y so với trước kia bền chắc hơn nhiều.
"Trước mặt mọi người, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì!"
Phong Thần ho nhẹ một tiếng, tay Bùi Thiểu Y đặt trên bả vai Tần Mặc, có vẻ cực kỳ chướng mắt.
"Mặc Nhi, tôi cùng Linh Tầm còn có Kim Na Na đón tiếp chào mừng cậu trở về, bảy giờ tối!"
Bùi Thiểu Y coi thường ánh mắt của Phong Thần, tự nhiên lôi kéo Tần Mặc vừa đi vừa nói, mặc dù Phong Thần tỏ thái độ là chồng chưa cưới của Tần Mặc, hơn nữa còn... Còn ngủ cùng nhau, nhưng chỉ cần hai người chưa kết hôn, vậy cậu vẫn còn có cơ hội!
Cậu nghĩ rất nhiều, cậu thích Tần Mặc, dĩ nhiên cũng có thể tiếp nhận tất cả ưu khuyết điểm trên người cô, bao dung tất cả quá khứ của cô.
Tần Mặc vừa đi vừa nghe, Phong Thần ở sau lưng sắc mặt trầm xuống, Lan nhìn ra vẻ ấm ức của anh, tốt bụng nói, "Anh và tiểu thư rốt cuộc làm sao vậy?"
Lúc hai người đó ở Newyork còn rất tốt, thế nào mới qua vài ngày lại khó chịu rồi, Lan nhớ lại, kể từ ngày quay lại nhà họ Lâm trở đi, Phong Thần liền thay đổi là lạ.
Không chỉ giữ khoảng cách với Tần Mặc, hơn nữa còn không thân thiện như ngày xưa, mặc dù chỉ là thay đổi nho nhỏ, nhưng Tần Mặc tâm tư cẩn thận làm sao có thể không phát hiện được đây.
Đối mặt với câu hỏi của Lan, Phong Thần lựa chọn im lặng, Tần Mặc đối với anh, hình như sinh ra tình cảm không nên có. Mà anh đối với cô, hình như cũng tồn tại cảm giác không nói rõ được, loại cảm giác xa lạ và kỳ quái này, làm anh cảm thấy vô cùng mờ mịt?
Cho nên, anh bắt đầu giữ một khoảng cách với cô, dần dần lạnh nhạt với cô, cố gắng làm giảm bớt loại tình cảm xa lạ đó.
Tần Mặc đối với sự đột nhiên biến chuyển của anh đầu tiên là cảm thấy không hiểu, càng về sau cũng dần dần xa cách anh.
Đoàn người đi tới ngoài sân bay, Tần Mặc đứng lại ở giữa hai chiếc xe, quay đầu nhìn Phong Thần.
"Mặc Nhi, tôi đặc biệt tới đón cậu, đi chung xe với tôi đi, tôi có rất nhiều lời muốn nói với cậu."
Nụ cười trên mặt thiếu niên không giảm, Phong Thần giao hành lý cho tài xế, xem nhẹ ánh mắt của Tần Mặc, chui thẳng vào trong xe. Nhìn một màn này, mặt của Tần Mặc ảm đạm, lên xe cùng Bùi Thiểu Y.
"Mặc Nhi, tôi đã nghĩ rồi, tôi muốn cạnh tranh cùng Phong Thần, cậu tiếp nhận sự theo đuổi của tôi chứ!"
Bùi Thiểu Y thân thiện nắm bàn tay mềm mại của Tần Mặc, hai mắt sáng quắc nhìn cô, Tần Mặc lạnh nhạt quay đầu, rút tay của mình về. Con ngươi thiếu niên ảm đạm, sự quái dị vừa rồi của Phong Thần, cậu cũng cảm giác được, nếu là trước kia, Phong Thần nhất định là sẽ bá đạo kéo Tần Mặc đến bên cạnh mình.
"Tôi chỉ xem cậu là bạn bè."
Lòng của Bùi Thiểu Y lạnh xuống phân nửa, trong lúc vô tình, đã tới nơi, Tần Mặc đẩy cửa xe ra, đang định xuống xe, lại bị Bùi Thiểu Y kéo lại.
Trọng tâm của cô không vững té ở trong ngực Bùi Thiểu Y, đầu thiếu niên tựa vào cổ của cô, thật lâu không muốn buông tay, "Bảy giờ tối, gặp ở Vũ Dạ."
Cậu nhìn thoáng qua một nơi nào đó, buông lỏng Tần Mặc ra, vẻ mặt phức tạp nhìn cô đi vào trong nhà.
Phong Thần đứng trước cửa sổ sát đất phòng ngủ, thấy xe của Bùi Thiểu Y rời đi, con ngươi màu hổ phách dần dần chuyển sang thẫm, đè nén tức giận xa lạ ở ngực.
Tiếng bước chân sau lưng chậm rãi tới gần, dừng ở cửa, anh xoay người, nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tần Mặc. Tần Mặc cũng không kiêng dè, từng bước từng bước đi về phía Phong Thần, mỗi một bước cô đến gần anh, tìm tòi nghiên cứu trong mắt cũng sâu thêm một phần.
"Tại sao?"
Anh biết cô hỏi cái gì, nhưng mà lại tránh né không nói, anh cho rằng xa cách tự nhiên, đối với bọn họ đều tốt.
"Tôi còn có việc bận, buổi tối nhớ trở về sớm một chút."
Anh hốt hoảng rời đi, bóng lưng anh để lộ ra sự rối loạn không che giấu được, Tần Mặc cau mày, cảm thấy không hiểu với sự thay đổi bất ngờ này của anh, cũng cảm thấy rất phiền não.
Màn đêm buông xuống, bên trong Vũ Dạ khách quý đông nghịt, lần này mấy người Bùi Thiểu Y được Bùi Thiểu Hiên sắp xếp trong phòng bao, bố trí phục vụ đều là thủ hạ của Bùi Thiểu Hiên, không sợ sẽ xảy ra sự cố lần trước.
Tần Mặc uống rượu một ly rồi lại một ly, Kim Na Na nhìn thấy kinh hãi không thôi, chẳng lẽ cậu ấy bỏ lỡ cái gì sao? Đoạt lấy ly rượu trong tay của cô, thấy cô mặt co mày cáu, hai gò má ửng đỏ.
"Cậu làm sao vậy? Chơi không vui à? Nếu không, lần sau chúng ta đi Venice*?"
(Venice thành phố nổi tiếng ở vùng đông bắc nước Ý, ven biển Adriatic, dân số hơn 275,000 người)
Kim Na Na tưởng rằng Tần Mặc chơi không vui, nên đề nghị lần sau đi chỗ khác chơi, lại thấy Tần Mặc không chút vui vẻ, nghi hoặc không thôi.
"Tại sao anh hay thay đổi như vậy? Nói sẽ không vứt bỏ tôi... Tên lường gạt..."
Tần Mặc trong trạng thái say chuếch choáng, trong miệng nói nhỏ, thần chí không rõ.
Đột nhiên bên ngoài huyên náo, Tần Mặc nhíu mày, Sở Linh Tầm đứng lên đi thăm dò một phen, lại gặp người không tưởng tượng được.
Bên trong sân bay, một thiếu niên ánh mắt sáng quắc nhìn lối ra của sân bay, không bỏ qua bất kỳ một người đi ra nào.
Khi bóng một người xuất hiện trong tầm mắt thì hai mắt của cậu ta nhất thời sáng lên, liều mạng vẫy hai cánh tay, "Mặc Nhi, Mặc Nhi..."
Lần này Tần Mặc rám đen không ít, nhưng lại lộ ra tinh thần phấn chấn, cô nhìn về phía thiếu niên, trong mắt sáng lên rồi vụt tắt, đi tới.
"Bùi Thiểu Y?"
"Mặc Nhi, tôi nhớ cậu muốn chết!"
Bùi Thiểu Y nói xong liền nhào về phía Tần Mặc, ôm cô một cái tràn đầy tình cảm, chóp mũi là hơi thở quen thuộc, làm tâm tình cậu cực tốt.
"Buông tay!"
Tần Mặc nói lạnh lùng như cũ, Bùi Thiểu Y không nỡ buông tay ra, nhưng vẫn rất vui vẻ. Mặc dù biết Tần Mặc không thích người khác tùy tiện đụng vào cô, nhưng cô không tay đấm chân đá với cậu, có phải chứng minh cô đã coi cậu là người một nhà rồi không?
Cậu ta không lên tiếng, cười rộng đến tận mang tai, da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh của thiếu niên tăng thêm mấy phần cường tráng, Tần Mặc nhận ra thân thể Bùi Thiểu Y so với trước kia bền chắc hơn nhiều.
"Trước mặt mọi người, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì!"
Phong Thần ho nhẹ một tiếng, tay Bùi Thiểu Y đặt trên bả vai Tần Mặc, có vẻ cực kỳ chướng mắt.
"Mặc Nhi, tôi cùng Linh Tầm còn có Kim Na Na đón tiếp chào mừng cậu trở về, bảy giờ tối!"
Bùi Thiểu Y coi thường ánh mắt của Phong Thần, tự nhiên lôi kéo Tần Mặc vừa đi vừa nói, mặc dù Phong Thần tỏ thái độ là chồng chưa cưới của Tần Mặc, hơn nữa còn... Còn ngủ cùng nhau, nhưng chỉ cần hai người chưa kết hôn, vậy cậu vẫn còn có cơ hội!
Cậu nghĩ rất nhiều, cậu thích Tần Mặc, dĩ nhiên cũng có thể tiếp nhận tất cả ưu khuyết điểm trên người cô, bao dung tất cả quá khứ của cô.
Tần Mặc vừa đi vừa nghe, Phong Thần ở sau lưng sắc mặt trầm xuống, Lan nhìn ra vẻ ấm ức của anh, tốt bụng nói, "Anh và tiểu thư rốt cuộc làm sao vậy?"
Lúc hai người đó ở Newyork còn rất tốt, thế nào mới qua vài ngày lại khó chịu rồi, Lan nhớ lại, kể từ ngày quay lại nhà họ Lâm trở đi, Phong Thần liền thay đổi là lạ.
Không chỉ giữ khoảng cách với Tần Mặc, hơn nữa còn không thân thiện như ngày xưa, mặc dù chỉ là thay đổi nho nhỏ, nhưng Tần Mặc tâm tư cẩn thận làm sao có thể không phát hiện được đây.
Đối mặt với câu hỏi của Lan, Phong Thần lựa chọn im lặng, Tần Mặc đối với anh, hình như sinh ra tình cảm không nên có. Mà anh đối với cô, hình như cũng tồn tại cảm giác không nói rõ được, loại cảm giác xa lạ và kỳ quái này, làm anh cảm thấy vô cùng mờ mịt?
Cho nên, anh bắt đầu giữ một khoảng cách với cô, dần dần lạnh nhạt với cô, cố gắng làm giảm bớt loại tình cảm xa lạ đó.
Tần Mặc đối với sự đột nhiên biến chuyển của anh đầu tiên là cảm thấy không hiểu, càng về sau cũng dần dần xa cách anh.
Đoàn người đi tới ngoài sân bay, Tần Mặc đứng lại ở giữa hai chiếc xe, quay đầu nhìn Phong Thần.
"Mặc Nhi, tôi đặc biệt tới đón cậu, đi chung xe với tôi đi, tôi có rất nhiều lời muốn nói với cậu."
Nụ cười trên mặt thiếu niên không giảm, Phong Thần giao hành lý cho tài xế, xem nhẹ ánh mắt của Tần Mặc, chui thẳng vào trong xe. Nhìn một màn này, mặt của Tần Mặc ảm đạm, lên xe cùng Bùi Thiểu Y.
"Mặc Nhi, tôi đã nghĩ rồi, tôi muốn cạnh tranh cùng Phong Thần, cậu tiếp nhận sự theo đuổi của tôi chứ!"
Bùi Thiểu Y thân thiện nắm bàn tay mềm mại của Tần Mặc, hai mắt sáng quắc nhìn cô, Tần Mặc lạnh nhạt quay đầu, rút tay của mình về. Con ngươi thiếu niên ảm đạm, sự quái dị vừa rồi của Phong Thần, cậu cũng cảm giác được, nếu là trước kia, Phong Thần nhất định là sẽ bá đạo kéo Tần Mặc đến bên cạnh mình.
"Tôi chỉ xem cậu là bạn bè."
Lòng của Bùi Thiểu Y lạnh xuống phân nửa, trong lúc vô tình, đã tới nơi, Tần Mặc đẩy cửa xe ra, đang định xuống xe, lại bị Bùi Thiểu Y kéo lại.
Trọng tâm của cô không vững té ở trong ngực Bùi Thiểu Y, đầu thiếu niên tựa vào cổ của cô, thật lâu không muốn buông tay, "Bảy giờ tối, gặp ở Vũ Dạ."
Cậu nhìn thoáng qua một nơi nào đó, buông lỏng Tần Mặc ra, vẻ mặt phức tạp nhìn cô đi vào trong nhà.
Phong Thần đứng trước cửa sổ sát đất phòng ngủ, thấy xe của Bùi Thiểu Y rời đi, con ngươi màu hổ phách dần dần chuyển sang thẫm, đè nén tức giận xa lạ ở ngực.
Tiếng bước chân sau lưng chậm rãi tới gần, dừng ở cửa, anh xoay người, nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tần Mặc. Tần Mặc cũng không kiêng dè, từng bước từng bước đi về phía Phong Thần, mỗi một bước cô đến gần anh, tìm tòi nghiên cứu trong mắt cũng sâu thêm một phần.
"Tại sao?"
Anh biết cô hỏi cái gì, nhưng mà lại tránh né không nói, anh cho rằng xa cách tự nhiên, đối với bọn họ đều tốt.
"Tôi còn có việc bận, buổi tối nhớ trở về sớm một chút."
Anh hốt hoảng rời đi, bóng lưng anh để lộ ra sự rối loạn không che giấu được, Tần Mặc cau mày, cảm thấy không hiểu với sự thay đổi bất ngờ này của anh, cũng cảm thấy rất phiền não.
Màn đêm buông xuống, bên trong Vũ Dạ khách quý đông nghịt, lần này mấy người Bùi Thiểu Y được Bùi Thiểu Hiên sắp xếp trong phòng bao, bố trí phục vụ đều là thủ hạ của Bùi Thiểu Hiên, không sợ sẽ xảy ra sự cố lần trước.
Tần Mặc uống rượu một ly rồi lại một ly, Kim Na Na nhìn thấy kinh hãi không thôi, chẳng lẽ cậu ấy bỏ lỡ cái gì sao? Đoạt lấy ly rượu trong tay của cô, thấy cô mặt co mày cáu, hai gò má ửng đỏ.
"Cậu làm sao vậy? Chơi không vui à? Nếu không, lần sau chúng ta đi Venice*?"
(Venice thành phố nổi tiếng ở vùng đông bắc nước Ý, ven biển Adriatic, dân số hơn 275,000 người)
Kim Na Na tưởng rằng Tần Mặc chơi không vui, nên đề nghị lần sau đi chỗ khác chơi, lại thấy Tần Mặc không chút vui vẻ, nghi hoặc không thôi.
"Tại sao anh hay thay đổi như vậy? Nói sẽ không vứt bỏ tôi... Tên lường gạt..."
Tần Mặc trong trạng thái say chuếch choáng, trong miệng nói nhỏ, thần chí không rõ.
Đột nhiên bên ngoài huyên náo, Tần Mặc nhíu mày, Sở Linh Tầm đứng lên đi thăm dò một phen, lại gặp người không tưởng tượng được.
Bình luận facebook