Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Bùi Thiểu Y ma xui quỷ khiến chậm rãi cúi đầu, ánh mắt càng khẩn trương hơn, từ từ đến gần Tần Mặc đang ngủ say. Khoảng cách của hai người mỗi lúc một gần, hai hai tay nắm chặt đang đổ mồ hôi, cảm giác tim đập nhanh càng ngày càng mãnh liệt, cho đến khi hai cánh môi chạm vào nhau, cậu phát ra tiếng ngâm thỏa mãn.
Nhưng chuyện tốt của cậu còn chưa kéo dài được bao lâu, cổ áo sau lưng bị người nào đó đột nhiên xốc lên, hung hăng ném qua một bên.
Tần Mặc vẫn ngủ say không có chút cảm giác nào, phát ra tiếng hít thở đều đều, người tới tức giận đằng đằng nhìn về phía Bùi Thiểu Y té ở một bên, hai mắt nhìn cậu ta bộc phát ra tức giận xưa nay chưa từng có.
"Anh làm gì đấy!"
Bùi Thiểu Y nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt giống như bị ai đó làm cho tức giận nên cứ nhìn chằm chằm vào đối phương, vung một đấm về phía anh ta, phát ra tiếng hừ lạnh, thân hình linh hoạt tránh thoát khỏi một quyền kia. Tay của anh ta nắm thành quyền, không chút do dự đánh lên bụng của Bùi Thiểu Y.
Thiếu niên rên lên một tiếng, thân thể mềm xuống, giống như con thú nhỏ bị thương, phát ra từng trận gào thét.
"Thiểu Y!"
Bùi Thiểu Hiên chạy theo sau thấy em trai mình bị đánh nằm trên mặt đất, sắc mặt khó coi không nói nên lời, kêu thủ hạ đỡ cậu ra ngoài, u ám nhìn Phong Thần.
"Phong tổng, đánh người cũng phải có lý do, huống chi là ở trên địa bàn của người khác, quá càn rỡ luôn không chiếm được lợi ích!"
Phong Thần tỉnh táo nhìn anh ta một cái, ôm lấy Tần Mặc bất tỉnh nhân sự đi ra ngoài, "Bùi Tổng trước tiên nên quản tốt thủ hạ của mình đi, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt, chỗ như này lại một xuất hiện học sinh cấp 3 mười bảy tuổi, tôi nghĩ, cơ quan nào đó sẽ hết sức vui vẻ phối hợp với tôi."
Tâm tình của Bùi Thiểu Hiên rất kín kẽ, phất phất tay, những thủ hạ ngăn ở của nhường ra một lối đi, anh ta tự nhận không có thủ đoạn của Phong Thần, nhưng vẫn nói, "Phong tổng, chuyện này tôi sẽ điều tra thật tốt, cũng xin anh không nên quan lợi dụng việc công để trả thù riêng, dù sao chuyện trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, tôi và anh vẫn không nên làm thì tốt hơn."
Sống lưng người đàn ông thẳng tắp, không hưởng ứng với lời nói của anh ta, ôm người trong ngực, trực tiếp đi ra khỏi Vũ Dạ.
Sáng sớm, chim chóc vui sướng hát ca ở đầu cành, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người ngủ say trên giường, da thịt ở ngoài chăn lộ ra bị ánh mặt trời hôn, nổi lên vầng sáng dịu dàng.
Không khí hơi di động, chăn đội lên kịch liệt phập phồng, "Bốp" một tiếng, tiếng vang lúc sáng sớm phá vỡ yên tĩnh.
"Lưu manh!"
Tần Mặc đỏ mặt, vẻ mặt bực tức, luống cuống tay chân đem chăn vche lại trên người, còn không quên sử dụng ánh mắt giết chết người đàn ông trần truồng bên cạnh.
"Cái nha đầu này!"
Phong Thần còn đang trong giấc mộng chỉ cảm thấy gương mặt đau nhói, ngay sau đó là giọng nói xúc động phẫn nộ giống như lửa cháy bừng bừng của Tần Mặc, toàn thân anh chỉ một cái quần lót, chăn mền trên người đều bị Tần Mặc lôi đi, cơ thể nhìn không sót thứ gì.
Buổi sáng đang ngủ ngon giấc, lại bị người ta cho một cái tát đánh tỉnh, kết hợp với thái độ không đề phòng của cô tối hôm qua, lửa giận để Bùi Thiểu Y chiếm tiện nghi, lập tức liền bị kích thích.
Anh bỗng đứng dậy, trực tiếp liền đụng ngã cô, Tần Mặc quấn chăn quanh người thành cái bánh chưng đương nhiên không phản kháng được Phong Thần tay chân thoải mái, bị buộc nặng nề ngã xuống giường.
Tối hôm qua say rượu mà giờ còn đang lên men, váng đầu nặng nề, giống như có người không ngừng dùng cây châm nhỏ đâm vào đầu cô.
Sắc mặt của cô trong nháy mắt tái nhợt, cau mày, khó chịu buồn nôn.
"Tôi phục vụ cô đến hai giờ sáng, cô lại lấy oán trả ơn, thích ăn đòn, có phải hay không!"
Anh hung ác đè ép cô, hai chân chặt kẹp cô, làm cô không cách nào nhúc nhích.
"Tôi cũng không muốn anh phục vụ! Anh còn không buông tôi ra, tôi sẽ giết chết anh!"
Đầu dường như muốn nổ tung, Tần Mặc lần đầu tiên hướng về phía Phong Thần kêu to, thân thể khó chịu không chịu nổi, tâm tình càng thêm buồn bực tới cực điểm.
Phong Thần vừa nghe thấy, sắc mặt càng đen hơn, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, anh dùng lực mút vào, khiến Tần Mặc cảm thấy đau đớn. Anh giống như một con dã thú bị kích thương, vô cùng điên cuồng cùng nguy hiểm, hướng về phía con mồi chỉ có cắn xé!
Mùi máu tanh kích thích bản tính nguyên thủy của con người, tình cảm sai khiến anh muốn chinh phục thiếu nữ dưới người, nhưng lý trí đã kéo thần kinh của anh trở lại, kêu anh dừng động tác lại.
Anh theo cổ của cô, một đường lưu lại mùi thuộc về mình, anh đang tức giận, tức giận Tần Mặc đối với Bùi Thiểu Y giống như đối với anh trước kia, không hề phòng bị!
Cô bây giờ, đối với anh là đầy gai nhọn, chỉ cần anh đến gần một chút xíu, cũng sẽ bị đâm đến máu tươi đầm đìa.
Anh muốn nhổ hết gai trên người cô, dù là bị đâm máu thịt be bét, dù là cô sẽ trầy da tróc thịt!
"Ọe. . . . . ."
Tần Mặc rốt cuộc không nhịn được khó chịu, bắt đầu nôn ra một trận, dạ dày co quắp từng cơn, dời sông lấp biển, hận không thể nôn cả dạ dày ra ngoài.
Sắc mặt Phong Thần đen lại, ôm cô đến toilet, để cho cô ghé vào bồn cầu ói, vừa vỗ lưng của cô, động tác cứng ngắc.
Ga giường bị Tần Mặc nôn ra những thứ dơ bẩn làm dơ, lần đầu tiên anh đổi ga giường cho người khác giới, ôm Tần Mặc toàn thân vô lực ra khỏi toilet, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khổ sở.
"Xem cô còn dám uống nhiều rượu như vậy!"
Cô không biết tửu lượng không tốt, ngay cả loại rượu cũng không ra làm sao, điên khùng đề nghị uống rượu, lúc đó kêu một loại kinh thiên động địa, gào khóc thảm thiết! Vừa nhảy vừa khiêu vũ, hơn nữa còn kêu to không dứt, khác xa hình tượng lạnh lùng ngày thường, Phong Thần không khỏi hoài nghi, Tần Mặc có tồn tại tính cách thứ hai không.
Tần Mặc trầm mặc không nói, trốn vào trong chăn, Phong Thần theo vào nằm cùng, làm Tần Mặc phải dịch sang một bên giường.
Thắt lưng đột nhiên bị nhốt chặt, kéo cô dựa vào, sau lưng lạnh lẽo chống đỡ lồng ngực lửa nóng, trong nháy mắt ấm áp chạy tới toàn thân.
"Đừng động, cho tôi nằm!"
"Anh cũng không phải là người giám hộ của tôi. . . . . ."
"Câm miệng! Không ngủ nữa thì đừng ngủ!"
Bàn tay nguy hiểm hướng về phía trên ngao du, Tần Mặc lập tức im miệng, lập tức ngất xỉu, mang theo cô lâm vào cõi mộng.
Nhưng chuyện tốt của cậu còn chưa kéo dài được bao lâu, cổ áo sau lưng bị người nào đó đột nhiên xốc lên, hung hăng ném qua một bên.
Tần Mặc vẫn ngủ say không có chút cảm giác nào, phát ra tiếng hít thở đều đều, người tới tức giận đằng đằng nhìn về phía Bùi Thiểu Y té ở một bên, hai mắt nhìn cậu ta bộc phát ra tức giận xưa nay chưa từng có.
"Anh làm gì đấy!"
Bùi Thiểu Y nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt giống như bị ai đó làm cho tức giận nên cứ nhìn chằm chằm vào đối phương, vung một đấm về phía anh ta, phát ra tiếng hừ lạnh, thân hình linh hoạt tránh thoát khỏi một quyền kia. Tay của anh ta nắm thành quyền, không chút do dự đánh lên bụng của Bùi Thiểu Y.
Thiếu niên rên lên một tiếng, thân thể mềm xuống, giống như con thú nhỏ bị thương, phát ra từng trận gào thét.
"Thiểu Y!"
Bùi Thiểu Hiên chạy theo sau thấy em trai mình bị đánh nằm trên mặt đất, sắc mặt khó coi không nói nên lời, kêu thủ hạ đỡ cậu ra ngoài, u ám nhìn Phong Thần.
"Phong tổng, đánh người cũng phải có lý do, huống chi là ở trên địa bàn của người khác, quá càn rỡ luôn không chiếm được lợi ích!"
Phong Thần tỉnh táo nhìn anh ta một cái, ôm lấy Tần Mặc bất tỉnh nhân sự đi ra ngoài, "Bùi Tổng trước tiên nên quản tốt thủ hạ của mình đi, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt, chỗ như này lại một xuất hiện học sinh cấp 3 mười bảy tuổi, tôi nghĩ, cơ quan nào đó sẽ hết sức vui vẻ phối hợp với tôi."
Tâm tình của Bùi Thiểu Hiên rất kín kẽ, phất phất tay, những thủ hạ ngăn ở của nhường ra một lối đi, anh ta tự nhận không có thủ đoạn của Phong Thần, nhưng vẫn nói, "Phong tổng, chuyện này tôi sẽ điều tra thật tốt, cũng xin anh không nên quan lợi dụng việc công để trả thù riêng, dù sao chuyện trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, tôi và anh vẫn không nên làm thì tốt hơn."
Sống lưng người đàn ông thẳng tắp, không hưởng ứng với lời nói của anh ta, ôm người trong ngực, trực tiếp đi ra khỏi Vũ Dạ.
Sáng sớm, chim chóc vui sướng hát ca ở đầu cành, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người ngủ say trên giường, da thịt ở ngoài chăn lộ ra bị ánh mặt trời hôn, nổi lên vầng sáng dịu dàng.
Không khí hơi di động, chăn đội lên kịch liệt phập phồng, "Bốp" một tiếng, tiếng vang lúc sáng sớm phá vỡ yên tĩnh.
"Lưu manh!"
Tần Mặc đỏ mặt, vẻ mặt bực tức, luống cuống tay chân đem chăn vche lại trên người, còn không quên sử dụng ánh mắt giết chết người đàn ông trần truồng bên cạnh.
"Cái nha đầu này!"
Phong Thần còn đang trong giấc mộng chỉ cảm thấy gương mặt đau nhói, ngay sau đó là giọng nói xúc động phẫn nộ giống như lửa cháy bừng bừng của Tần Mặc, toàn thân anh chỉ một cái quần lót, chăn mền trên người đều bị Tần Mặc lôi đi, cơ thể nhìn không sót thứ gì.
Buổi sáng đang ngủ ngon giấc, lại bị người ta cho một cái tát đánh tỉnh, kết hợp với thái độ không đề phòng của cô tối hôm qua, lửa giận để Bùi Thiểu Y chiếm tiện nghi, lập tức liền bị kích thích.
Anh bỗng đứng dậy, trực tiếp liền đụng ngã cô, Tần Mặc quấn chăn quanh người thành cái bánh chưng đương nhiên không phản kháng được Phong Thần tay chân thoải mái, bị buộc nặng nề ngã xuống giường.
Tối hôm qua say rượu mà giờ còn đang lên men, váng đầu nặng nề, giống như có người không ngừng dùng cây châm nhỏ đâm vào đầu cô.
Sắc mặt của cô trong nháy mắt tái nhợt, cau mày, khó chịu buồn nôn.
"Tôi phục vụ cô đến hai giờ sáng, cô lại lấy oán trả ơn, thích ăn đòn, có phải hay không!"
Anh hung ác đè ép cô, hai chân chặt kẹp cô, làm cô không cách nào nhúc nhích.
"Tôi cũng không muốn anh phục vụ! Anh còn không buông tôi ra, tôi sẽ giết chết anh!"
Đầu dường như muốn nổ tung, Tần Mặc lần đầu tiên hướng về phía Phong Thần kêu to, thân thể khó chịu không chịu nổi, tâm tình càng thêm buồn bực tới cực điểm.
Phong Thần vừa nghe thấy, sắc mặt càng đen hơn, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, anh dùng lực mút vào, khiến Tần Mặc cảm thấy đau đớn. Anh giống như một con dã thú bị kích thương, vô cùng điên cuồng cùng nguy hiểm, hướng về phía con mồi chỉ có cắn xé!
Mùi máu tanh kích thích bản tính nguyên thủy của con người, tình cảm sai khiến anh muốn chinh phục thiếu nữ dưới người, nhưng lý trí đã kéo thần kinh của anh trở lại, kêu anh dừng động tác lại.
Anh theo cổ của cô, một đường lưu lại mùi thuộc về mình, anh đang tức giận, tức giận Tần Mặc đối với Bùi Thiểu Y giống như đối với anh trước kia, không hề phòng bị!
Cô bây giờ, đối với anh là đầy gai nhọn, chỉ cần anh đến gần một chút xíu, cũng sẽ bị đâm đến máu tươi đầm đìa.
Anh muốn nhổ hết gai trên người cô, dù là bị đâm máu thịt be bét, dù là cô sẽ trầy da tróc thịt!
"Ọe. . . . . ."
Tần Mặc rốt cuộc không nhịn được khó chịu, bắt đầu nôn ra một trận, dạ dày co quắp từng cơn, dời sông lấp biển, hận không thể nôn cả dạ dày ra ngoài.
Sắc mặt Phong Thần đen lại, ôm cô đến toilet, để cho cô ghé vào bồn cầu ói, vừa vỗ lưng của cô, động tác cứng ngắc.
Ga giường bị Tần Mặc nôn ra những thứ dơ bẩn làm dơ, lần đầu tiên anh đổi ga giường cho người khác giới, ôm Tần Mặc toàn thân vô lực ra khỏi toilet, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khổ sở.
"Xem cô còn dám uống nhiều rượu như vậy!"
Cô không biết tửu lượng không tốt, ngay cả loại rượu cũng không ra làm sao, điên khùng đề nghị uống rượu, lúc đó kêu một loại kinh thiên động địa, gào khóc thảm thiết! Vừa nhảy vừa khiêu vũ, hơn nữa còn kêu to không dứt, khác xa hình tượng lạnh lùng ngày thường, Phong Thần không khỏi hoài nghi, Tần Mặc có tồn tại tính cách thứ hai không.
Tần Mặc trầm mặc không nói, trốn vào trong chăn, Phong Thần theo vào nằm cùng, làm Tần Mặc phải dịch sang một bên giường.
Thắt lưng đột nhiên bị nhốt chặt, kéo cô dựa vào, sau lưng lạnh lẽo chống đỡ lồng ngực lửa nóng, trong nháy mắt ấm áp chạy tới toàn thân.
"Đừng động, cho tôi nằm!"
"Anh cũng không phải là người giám hộ của tôi. . . . . ."
"Câm miệng! Không ngủ nữa thì đừng ngủ!"
Bàn tay nguy hiểm hướng về phía trên ngao du, Tần Mặc lập tức im miệng, lập tức ngất xỉu, mang theo cô lâm vào cõi mộng.
Bình luận facebook