• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ <Nữ phối tâm nguyện thủ trát> (1 Viewer)

  • Chương 51

Beta:Na_2903

1.

[TG4] Chương 90: Phấn đấu đi tướng quân ( 11 )

..........

Đây là lần thứ hai Quý Lạc vào sơn động, lần trước là người khác hầu hạ cô, lúc này phong thuỷ thay nhau luân chuyển, cô lại đi hầu hạ người khác.

Cô tìm được một ít cỏ khô, rồi để Thư Ninh nằm lên trên đó, sau đó liền đi ra ngoài tìm thức ăn.

Chờ thời điểm cô trở lại, liền nhìn thấy mặt Thư Ninh đang ửng hồng, trong lòng Quý Lạc nghĩ hắn mặc quần áo ướt, không bị cảm mới là lạ. Cô vội vàng để củi lại với nhau, sau đó dùng phương pháp nguyên thủy nhất để nhóm lửa, đó là đánh lửa.

Nhưng mà cho đến lúc tay cô đều đã xước đỏ, vẫn không có thành công, mắt thấy tình hình của Thư Ninh càng ngày càng không tốt, Quý Lạc liền vội vàng làm với tốc độ nhanh hơn.

Cũng may vận may của cô cũng không phải là rất thấp, nhỏ giọng xuy một tiếng, rốt cuộc cũng có một ít lửa hiện ra, Quý Lạc vội vàng duỗi tay ra để bảo vệ ngọn lửa không dễ dàng có được kia, chậm rãi bỏ thêm vào một ít cỏ khô, cho đến khi ngọn lửa đã dâng cao, cô mới yên lòng.

Quý Lạc đi đến bên cạnh Thư Ninh, đem áo khoác bị ướt của hắn cởi ra, rồi đặt ở trên ngọn lửa để hong khô nó. Thư Ninh bởi vì lạnh, nên thân thể ngăn không được mà phát run, đến môi cũng không hề có một chút huyết sắc, cả người tựa như bông tuyết sắp bị hòa tan, làm người khác có chút đau lòng.

Thật là đáng thương.

Quý Lạc cũng cởi quần áo ướt của cô ra, sau đó nằm ở bên cạnh Thư Ninh, rồi ôm lấy hắn.

Bởi vì nguyên nhân thể chất, nên nhiệt độ cơ thể của cô hơi cao, giờ phút này cô đối với Thư Ninh mà nói thì chính là một cái bếp lò, hắn cầm lòng không đậu mà muốn tới gần một chút, gần thêm chút nữa.

Nhưng ý thức còn sót lại của hắn nói cho hắn biết, hắn không xứng được như vậy, hắn liền bắt đầu muốn bảo trì khoảng cách, cứ tới gần rồi lại kéo ra. Quý Lạc cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, người này nhìn qua an tĩnh như vậy mà sao ngủ lại không thành thật như thế chứ?

Cô trực tiếp đem Thư Ninh kéo vào trong lòng ngực, cấm hắn lại nhích tới nhích lui, lần này Thư Ninh xem như an tĩnh lại.

Chờ thời điểm Thư Ninh tỉnh lại, Quý Lạc còn đang ngủ, Thư Ninh nhìn dung nhan đang ngủ gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy vô cùng tốt đẹp, cô bây giờ giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, chỉ liếc mắt một cái, liền trầm luân vào trong đó.

Hiện tại người này đang ở bên cạnh hắn, hắn không cần hao tổn tâm cơ cũng có thể nhìn thấy cô, nhìn mặt của cô. Thư Ninh cầm lòng không đậu mà vươn tay muốn miêu tả hình dáng của cô. Nhưng lại sợ cô kinh giác, nên hắn chỉ dám để ngón tay ở giữa không trung, chậm rãi, cẩn thận, giống như đã sờ được da thịt cô.

Loại cảm giác này, làm Thư Ninh vô cùng thỏa mãn.

Cho đến khi cảm giác hôn mê lần nữa đánh úp lại, hắn mới dần dần lâm vào bóng tối, nặng nề ngủ thiếp đi.

Chờ thời điểm hắn tỉnh lại lần nữa, bên người đã không còn thân ảnh của Quý Lạc, trong lòng hắn quýnh lên liền nhớ tới phải đi tìm cô, nhưng mà thân thể lại mềm như bông, chân còn chưa có tiếp xúc đến mặt đất thì trọng tâm cơ thể bỗng mất đi, thế là hắn liền nãy xuống đất.

Giống như là một cái ngòi nổ, hắn nhịn không được mà ho khan, thanh âm ho khan tê tâm liệt phế vang vọng ở trong sơn động, cho đến khi trong miệng truyền đến một chút tanh ngọt thì hắn mới che miệng lại, máu tươi từ khe hở ngón tay hắn chảy ra, chỉ chốc lát sau trên tay hắn liền xuất hiện một mảnh màu hồng chói mắt.

Hắn vẫn luôn biết thân thể của mình không tốt, cũng biết sinh mệnh hắn giống như là tàn đuốc, tùy thời đều có thể ra đi. Lúc trước hắn còn có thể thản nhiên đối mặt với sự thật này, nhưng hiện tại hắn lại luyến tiếc, luyến tiếc cô, chẳng sợ không thể giúp đỡ cô còn tốt, chỉ là hắn không thể nghĩ tới thân thể của mình đã không còn dùng được nữa.

Ngoài động truyền đến tiếng bước chân, Thư Ninh vội vàng xoa xoa miệng, đem vết máu trên tay trộm lau vào trong quần áo, thời điểm không có gì khác thường thì hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Quý Lạc đi vào liền nhìn thấy Thư Ninh đang ngồi dưới đất, mà sắc mặt của hắn thì không được tốt lắm, cô vội vàng chạy qua đỡ hắn dậy.

"Sao ngươi lại ngồi dưới đất?"

Thư Ninh sợ cô lo lắng, liền làm cái tư thế lăn, cuối cùng vẻ mặt còn buồn bực,

Vẻ mặt của hắn làm cực kỳ đúng lúc, Quý Lạc nháy mắt liền đã hiểu.

"A, thì ra là bị ngã xuống."

2.

[TG4] Chương 91: Phấn đấu đi tướng quân ( 12 )

..........

Cô cười bỡn cợt làm Thư Ninh có chút quẫn bách, hắn vội đánh trống lảng, nói: "Có đồ ăn không? Ta đói bụng quá."

Quý Lạc giơ gà nướng trong tay lên, đã được xử lý tốt, đây là lúc trước cô học được từ Nguyệt Trì, tuy rằng lãng phí rất nhiều thời gian của cô.

Cô nhớ lại bộ đáng nướng cá của Nguyệt Trì, cũng bắt chước làm theo, nhưng càng ngày càng không giống, một con gà đang tốt lành liền bị cô chà đạp không còn hình dáng.

Thư Ninh quả thực nhìn không nổi nữa, hắn đi tới bên cạnh cô, vươn tay về phía cô, nói: "Đưa cho ta."

Xương tay hắn rõ ràng, lại thập phần tinh tế, ở trước ánh lửa còn phiếm một loại ánh sáng không khỏe mạnh, Quý Lạc đối điện với ánh mắt nghiêm túc của hắn, ngơ ngác mà đem đồ vật trên tay giao cho hắn, sau đó cô mới nhớ tới hỏi: "Ngươi biết làm không?"

Chờ đến lúc Thư Ninh thuần thục mà lật cá nướng, cô rốt cuộc cũng tin.

Một lát sau cô mới hỏi: "Sao ngươi lại biết làm vậy?"

Thư Ninh ở trong lòng thầm tự giễu, lúc trước vì muốn làm cho cô ăn, nên hắn đã làm thí nghiệm rất nhiều lần, nhưng cuối cùng cô vẫn không biết, phải nói là hắn không muốn để cho cô biết.

Hắn quá nhát gan, nhát gan và tự ti, hơn nữa hắn càng không muốn trở thành gánh nặng của cô, không muốn cô về sau nhớ tới hắn lại không muốn nghĩ nhiều thêm.

"Thời điểm nhàm chán thì đã học."

"A."

Quý Lạc cũng không có nghĩ nhiều, dù sao trong lòng cô Thư Ninh so với tiểu tử thúi Quyết Y kia cũng không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Lúc này quần áo đều đã được phơi khô đến không sai biệt lắm, Quý Lạc đem quần áo phủ thêm lên người Thư Ninh, tầm mắt vô tình thấy được một vết máu ở cổ áo của hắn.

Vết máu này từ đâu mà có vậy? Chẳng lẽ là Thư Ninh bị thương?

"Thư Ninh......"

Thư Ninh ngẩng đầu nhợt nhạt mà ừ một tiếng, Quý Lạc hồ nghi nhìn hắn vài lần, phát hiện tuy rằng sắc mặt hắn tái nhợt nhưng bộ dáng lại không có gì khó chịu, có lẽ là do bản thân đã nghĩ nhiều, Quý Lạc lắc đầu nói: "Không có gì."

Không thể không nói, tay nghề của Thư Ninh thật sự rất tốt, Quý Lạc đã ăn xong nửa con gà mà vẫn còn có chút chưa đã thèm, Thư Ninh nhìn cô khó có được tính tình trẻ con như vậy, liền đưa gà trong tay cho cô.

"?"

Quý Lạc nghi hoặc mà nhìn hắn, Thư Ninh nói: "Ngươi ăn đi, ta no rồi."

"Ngươi mới ăn ít như vậy mà đã no rồi? Hiện tại chính là thời điểm thân thể ngươi cần được bồi bổ, không thể để đói được."

Thư Ninh giống như không nghe thấy lời nói của cô, thu hồi tay lại rồi nói: "Nếu ngươi không cần thì ta liền ném."

Bộ dáng của hắn không giống như là đang nói giỡn, Quý Lạc vội vàng duỗi tay ra đoạt lại, sau đó ở trên miếng gà cắn một cái, cô nói: "Ai nói ta không cần?"

Kế tiếp, cô liền nhìn thấy Thư Ninh mang vẻ mặt sủng nịch mà nhìn cô, cô một bên ăn một bên tự hỏi, cho nên hai người họ rốt cuộc là ai lớn ai nhỏ đây?

Nghĩ như vậy, Thư Ninh thế nhưng còn vươn tay ra muốn giúp cô lau đi dầu mỡ bên miệng, Quý Lạc giống như gặp quỷ mà né tránh bàn tay của hắn, tay Thư Ninh cứ như thế mà dừng giữa không trung, duỗi tiếp cũng không được mà thu lại cũng không xong, không khí vô cùng xấu hổ, cuối cùng vẫn là Thư Ninh đánh vỡ sự xấu hổ này bằng cách thu hồi tay lại.

"Nhìn một hồi thấy có người ăn so với ta còn khó coi hơn."

Ý tứ của hắn chính là thấy không quen tướng ăn của Quý Lạc nên mới vươn tay ra, Quý Lạc nghe vậy liền yên lòng nói: "Tướng ăn của ngươi không có khó coi a, rất ưu nhã."

Thư Ninh: "......"

Hắn thật là bại bởi cô, thôi, phần tâm tư này chỉ cần một mình hắn biết là đủ rồi.

Chờ Quý Lạc ăn xong, cô mới nhớ tới trong tay áo còn một cái đồ vật, cô ném vào trong lòng ngực Thư Ninh, nói: "Nè, cho ngươi."

Đây là một khối hổ phách, thời điểm Quý Lạc đi tìm thức ăn thì vô tình phát hiện, lúc nhìn thấy nó thì người cô nhớ tới đầu tiên chính là Thư Ninh.

Thư Ninh nhìn chằm chằm khối hổ phách kia một hồi lâu, rồi mới lộ ra một mạt ý cười, lông mi thật dài của hắn đánh vào trên mặt hắn, môi đỏ khẽ nhếch, làm cho nữ hài tử như Quý Lạc nhìn thấy đều nhịn không được mà có chút tim đập gia tốc, chờ thời điểm nhìn thấy hắn đem hổ phách bỏ vào trong quần áo, Quý Lạc chỉ cảm thấy máu mũi sắp chảy ra rồi.

"Thư Ninh."

"Ân?"

"Ngươi nhìn thật là đẹp mắt."

"......"

Xem ra hắn sẽ bị cô làm cho tức chết trước.

======
#Lảm nhảm:
✔Đã giữ đúng lời hứa đăng truyện cho các nàng rùi đó, thấy ta tốt chứ! Nếu thấy tốt thì xin đừng đọc chùa nx, hãy ấn sao giùm ta cái ik!!! Nói cái này rất mệt tâm+mệt tim+mệt gan+mệt phổi nhưng nhìn ko chịu đc nên vẫn phải nói, xin đừng đọc chùa nx!!!!!
➡Cảm ơn vì đã đọc nhữg lời này của ta❤❤❤❤
======
#Ấn ngôi sao>< và comment ủng hộ ik~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom