Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119 Mày rốt cuộc là ai?
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Đêm nay bầu trời chỉ lác đác vài vì sao, mặt trăng từ đầu đến cuối đều không ló dạng. Tại bến cảng bóng tối đen kịt nặng nề bao trùm toàn bộ không gian, ánh sáng le lói từ các vì sao chẳng đủ để chiếu sáng khiến cả vùng biển rộng lớn bỗng trở nên tắm tối, đáng sợ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong không gian tràn ngập hương vị mắn mặn của biển cùng tiếng sóng nối đuôi nhau vỗ vào bề. Trên mặt biển chỉ có cô độc một chiếc thuyền đang neo đậu. Thuyền được sơn đen hòa lần vào màn đêm nếu không phải bên trong phát ra ánh đèn lập lòe thì người ta đã lầm tưởng nơi đó không có thuyền rồi.
Cách vị trí chiếc thuyền không xa hơn mười xe hàng đang đậu, một chiếc trong số ấy có bốn người đàn ông đang ngồi. Sắc mặt người nào người nấy đều vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước mặt. Bầu không khí cũng vì bọn họ mà trở nên căng thẳng và ngột ngạt theo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh ngồi ở vị trí lái, bàn tay nhịp nhịp trên vô lăng. Từ hôm qua đến giờ không hiểu sao trong lòng anh cứ nhen nhóm cảm giác bứt rứt không yên, theo thời gian trôi qua càng thêm lan rộng làm anh phiên muộn không thôi. Dường như bản thân đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng nhưng khi cố gắng suy nghĩ trong đầu lại mê man, hỗn loạn không
Kế hoạch đêm nay Gia Khánh đã chuẩn bị kĩ lưỡng đâu vào đấy, không hề có lấy một chút sơ hở. Vậy cái cảm giác thấp thỏm không yên đó là từ đầu xuất hiện? Chưa để anh kịp nghĩ sâu Minh Tuân đã lên tiếng là u bầu cắt ngang mạch suy nghĩ của anh:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
hơn hai tiếng rồi mà lão Dũng còn chưa xuất hiện. Có khi nào lão đã nghe loáng thoáng được tiếng gió rồi?"
Tâm mắt Tin Phong đang nhìn thuyền liên dời sang nhìn Minh Tuấn bên cạnh nói: "Không có khả năng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Khánh, mày thấy sao?" Thành Trung quay qua hỏi Gia Khánh, Minh Tuấn nói thế làm anh cũng hơi lo lắng.
"Yên tâm, người chúng ta rất cẩn thận sao có thể để lão phát hiện được.” Gia Khánh vừa dứt lời tiếng động cơ xe từ phía xa xa chợt truyền đến, ánh sáng từ đèn pha đột nhiên xuất hiện, xua tan đi bóng đêm không ít.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đến rồi." Gia Khánh nhếch môi, giọng nói sặc mùi nguy hiểm. Mọi người lập tức lên tinh thần. Một chiếc xe chở hàng loại lớn chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Cửa xe và thùng xe mở ra hơn hai mươi người đàn ông mặc áo đen nhảy xuống. Gia Khánh nhìn chăm chăm người đàn ông thô kệch có khuôn mặt dữ tợn đang đứng đầu xe chỉ huy đám đàn ông còn lại.
Chỗ vị trí chiếc thuyền đang neo đậu một bóng dáng nhỏ con vội vã hướng đến chỗ Đại Dũng chạy đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh Dũng mọi thứ trên tàu đã chuẩn bị xong. Gà chọi báo cáo tình
hình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng hài lòng gật đầu quay sang nói lũ đàn ông kia. "Dỡ hàng đem lên thuyền, cẩn thận một chút, hư hỏng hay xảy ra sự cố gì thì không xong với tao đâu.” Vốn bản tính đa nghi ông chỉ mặt vài người tản ra xung quanh canh gác, nếu có động tĩnh gì thì lập tức chạy về báo ngay.
Mấy gã kia nhận mệnh không dám chậm trễ liền nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng khoanh tay quan sát mọi người bận rộn chuyển hàng lên thuyền, trong mắt tràn đầy tham lam và đắc ý, khỏe mỗi bấy giác cong lên, nở nụ cười khoái trá. Đây là một lô hàng rất lớn, chỉ cần lần này giao dịch thành công ông sẽ kiếm được một sốtiền kếch xù. Có số tiền này, anh sẽ như hổ chấp thêm cánh bắt đầu xây dựng lại thế lực thuộc về riêng mình. Chẳng cần phải hèn mọn cúi đầu làm con chó trung thành bên cạnh Huy Kha, nhìn sắc mặt người ta mà làm việc. Mặc khác, ông có thể tự tay bảo thù mấy thằng nhãi ranh kia.
Khi hàng được dời lên thuyền một nửa, Đại Dũng quay sang nói với Gà chọi đừng cách đó không xa: "Mày lại đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gà chọi lon ton chạy đến, dáng vẻ xun xoe: "Đại ca gọi em.”
Mặc dù, cả tiếng trôi qua suôn sẻ, gió yên biển lặng nhưng trong lòng Đại Dũng không hiểu sao lại thấy hơi bất an: "Mày ở trên thuyền từ đêm qua đến giờ, thật sự không xảy ra chuyện gì khả nghi?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Em làm việc anh Dũng cứ yên tâm, em đã cho các anh em kiểm tra bến cảng nhiều lần rồi, hai đêm nay không hề có người tới cũng không xuất hiện điều gì khả nghi.” Gà chọi vội nói ngay.
Thấy Gà chọi giơ tay cam đoan, trong lòng Đại Dũng thoảng yên tâm vỗ vai gã nói: "Tốt. Xong đợt này tao sẽ thưởng cho mày hậu hĩnh."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gà chọi nhận được niềm vui bất ngờ, gã sướng rơn luôn miệng cảm kích nhưng cũng không quên cất lời
ninh not.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Khi nào chúng ta ra tay?" Minh Tuấn ngôi suốt mấy tiếng đã sớm hết cả mông, thấy hàng sắp chuyển lên thuyền gần hết, sốt sắng hỏi. Bây giờ không ra ngoài bắt quả tang đợi đến lúc Đại Dũng lên thuyền rời đi mất thì tính sao.
“Đợi thêm một lát nữa. Nóng vội chỉ tổ làm hỏng chuyện.” Gia Khánh bình thản nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào đám người đang miệt mài dỡ hàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc lộ vũ khí cuối cùng được dỡ xuống khỏi xe tải, Gia Khánh nói vào bộ đàm với nhóm người đang ẩn nấp đăng kia, giọng nói lạnh lùng tràn ngập khí thế "Hành động."
Đại Dũng nở nụ cười hài lòng nhìn tốp người cuối cùng đang khiêng hàng lên thuyền, đảm người cử đi xung quanh cũng đã tập họp về, ông ta ra lệnh: “Đi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng dẫn đầu hướng thuyền đi đến nhưng mới được mấy bước, sau nhiều năm lăn lộn trong nghề ông nhạy bén phát giác ra không ổn, dường như có thứ gì đó đang tiến lại gần. Sắc mặt ông thoảng cái nghiệm trọng dừng bước quay người nheo mắt nhìn chòng chọc màn đêm yên tĩnh trước mặt. Ông không khỏi căng thẳng, giờ phút này chợt có ảo giác bóng tối kia chính là cái quái quật khổng lồ đang không ngừng bành chướng há to miệng đầy răng nanh vô về phía mình.
Đại Dũng không tiếng động rút khẩu súng từ trong thắt lưng ra, cầm chặt trên tay, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm khoảng không đăng trước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đám đàn ông thấy đại ca đột nhiên dừng bước rút súng ra, ai nấy đều căng thẳng theo cũng vội dừng lại đồng loạt rút súng.
Tên Cẩu láo liên nhìn mọi người xung quanh thấy ai cũng biểu hiện vẻ căng cứng làm tâm trạng gã cũng hồi hộp sợ hãi theo, mồ hội vả ra như tắm, run rẩy hỏi: "Đại... đại ca... chúng ta bị mai phục sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Câm miệng chó mày lại." Đại Dũng khẽ gầm lên, dùng ánh mắt giết người phỏng về phía tên Cấu.
Gã Cẩu hoảng sợ ngậm chặt miệng, cả người co rúm, run càng thêm dữ dội hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chưa đến một phút sau, Đại Dũng cả kinh hét to với đám đàn em: "Toàn bộ lên xe, lập tức rút lui.”
Gà chọi còn đang mơ mộng đến số tiền thưởng hậu hĩnh Đại Dũng hứa cho gã, bây giờ đột nhiên bỏ của chạy lấy người, gã thấy xung quanh đâu có ai, tại sao đại ca phản ứng dữ dội như thế liền khiếp sợ chạy đến trước mặt Đại Dũng:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đại ca còn số vũ khí kía, chúng ta cứ như vậy mà bỏ đi?"
Giờ khắc này, Đại Dũng nào còn lo nghĩ nhiều đến vậy, tính mạng là quan trọng nhất, nguy hiểm đang cận kề trước mắt còn vũ khí với chả không vũ khí gì nữa, điên tiết đạp Gà chọi đang cản đường, chạy nhanh về phía xe hàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
ý định bỏ chạy của Đại Dũng ngay một giây sau liền chết từ trong trứng nước, trong bóng đêm bồng chốc hơn mấy chục người đàn ông xông ra bao vây lấy đám người Đại Dũng.
Mặt mày Đại Dũng tái mét nhìn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
đảm người được trang bị vũ khí và áo
chống đạn đầy đủ, đứng nghiêm
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
chỉnh trật tự giơ súng về phía bọn họ.
Mà người của ông thì hoàn toàn đối
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
lập chạy tán loạn như đàn ong vỡ tổ.
Tuy đã phát giác ra có người phục kích nhưng khi mọi việc diễn ra đáy lòng Đại Dũng vẫn hoảng hốt. Mô hội lạnh túa đầy người, rõ ràng ông đã bí mật chuẩn bị chu đáo, kín tiếng hết mức có thể, tại sao vẫn bị thắng nhãi đó phát hiện? Đại Dũng siết chặt khẩu súng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
trong tay, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chăm người đàn ông hai tay nhét túi quân thong thả tiến ra từ trong bóng đêm. Đối mặt người nọ mang theo nét lạnh lùng và cao ngạo nhìn ông, khỏe mỗi nhếch lên nụ cười trào phủng giễu cợt. Ông có cảm giác đối phương xem mình là con cá nằm trên thot.
Rõ ràng, Gia Khánh chỉ là một tên luật sư nhỏ bé, không thể hô mưa gọi gió vậy mà ba phi vụ làm ăn của ông đều bị thắng nhãi này phá hỏng. Rốt cuộc, thằng nhãi đó là ai? Ông thật sự không thể nhìn thấu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mày rốt cuộc là ai?" Hai mắt Đại
**********
Đêm nay bầu trời chỉ lác đác vài vì sao, mặt trăng từ đầu đến cuối đều không ló dạng. Tại bến cảng bóng tối đen kịt nặng nề bao trùm toàn bộ không gian, ánh sáng le lói từ các vì sao chẳng đủ để chiếu sáng khiến cả vùng biển rộng lớn bỗng trở nên tắm tối, đáng sợ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong không gian tràn ngập hương vị mắn mặn của biển cùng tiếng sóng nối đuôi nhau vỗ vào bề. Trên mặt biển chỉ có cô độc một chiếc thuyền đang neo đậu. Thuyền được sơn đen hòa lần vào màn đêm nếu không phải bên trong phát ra ánh đèn lập lòe thì người ta đã lầm tưởng nơi đó không có thuyền rồi.
Cách vị trí chiếc thuyền không xa hơn mười xe hàng đang đậu, một chiếc trong số ấy có bốn người đàn ông đang ngồi. Sắc mặt người nào người nấy đều vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước mặt. Bầu không khí cũng vì bọn họ mà trở nên căng thẳng và ngột ngạt theo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh ngồi ở vị trí lái, bàn tay nhịp nhịp trên vô lăng. Từ hôm qua đến giờ không hiểu sao trong lòng anh cứ nhen nhóm cảm giác bứt rứt không yên, theo thời gian trôi qua càng thêm lan rộng làm anh phiên muộn không thôi. Dường như bản thân đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng nhưng khi cố gắng suy nghĩ trong đầu lại mê man, hỗn loạn không
Kế hoạch đêm nay Gia Khánh đã chuẩn bị kĩ lưỡng đâu vào đấy, không hề có lấy một chút sơ hở. Vậy cái cảm giác thấp thỏm không yên đó là từ đầu xuất hiện? Chưa để anh kịp nghĩ sâu Minh Tuân đã lên tiếng là u bầu cắt ngang mạch suy nghĩ của anh:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
hơn hai tiếng rồi mà lão Dũng còn chưa xuất hiện. Có khi nào lão đã nghe loáng thoáng được tiếng gió rồi?"
Tâm mắt Tin Phong đang nhìn thuyền liên dời sang nhìn Minh Tuấn bên cạnh nói: "Không có khả năng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Khánh, mày thấy sao?" Thành Trung quay qua hỏi Gia Khánh, Minh Tuấn nói thế làm anh cũng hơi lo lắng.
"Yên tâm, người chúng ta rất cẩn thận sao có thể để lão phát hiện được.” Gia Khánh vừa dứt lời tiếng động cơ xe từ phía xa xa chợt truyền đến, ánh sáng từ đèn pha đột nhiên xuất hiện, xua tan đi bóng đêm không ít.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đến rồi." Gia Khánh nhếch môi, giọng nói sặc mùi nguy hiểm. Mọi người lập tức lên tinh thần. Một chiếc xe chở hàng loại lớn chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Cửa xe và thùng xe mở ra hơn hai mươi người đàn ông mặc áo đen nhảy xuống. Gia Khánh nhìn chăm chăm người đàn ông thô kệch có khuôn mặt dữ tợn đang đứng đầu xe chỉ huy đám đàn ông còn lại.
Chỗ vị trí chiếc thuyền đang neo đậu một bóng dáng nhỏ con vội vã hướng đến chỗ Đại Dũng chạy đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh Dũng mọi thứ trên tàu đã chuẩn bị xong. Gà chọi báo cáo tình
hình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng hài lòng gật đầu quay sang nói lũ đàn ông kia. "Dỡ hàng đem lên thuyền, cẩn thận một chút, hư hỏng hay xảy ra sự cố gì thì không xong với tao đâu.” Vốn bản tính đa nghi ông chỉ mặt vài người tản ra xung quanh canh gác, nếu có động tĩnh gì thì lập tức chạy về báo ngay.
Mấy gã kia nhận mệnh không dám chậm trễ liền nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng khoanh tay quan sát mọi người bận rộn chuyển hàng lên thuyền, trong mắt tràn đầy tham lam và đắc ý, khỏe mỗi bấy giác cong lên, nở nụ cười khoái trá. Đây là một lô hàng rất lớn, chỉ cần lần này giao dịch thành công ông sẽ kiếm được một sốtiền kếch xù. Có số tiền này, anh sẽ như hổ chấp thêm cánh bắt đầu xây dựng lại thế lực thuộc về riêng mình. Chẳng cần phải hèn mọn cúi đầu làm con chó trung thành bên cạnh Huy Kha, nhìn sắc mặt người ta mà làm việc. Mặc khác, ông có thể tự tay bảo thù mấy thằng nhãi ranh kia.
Khi hàng được dời lên thuyền một nửa, Đại Dũng quay sang nói với Gà chọi đừng cách đó không xa: "Mày lại đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gà chọi lon ton chạy đến, dáng vẻ xun xoe: "Đại ca gọi em.”
Mặc dù, cả tiếng trôi qua suôn sẻ, gió yên biển lặng nhưng trong lòng Đại Dũng không hiểu sao lại thấy hơi bất an: "Mày ở trên thuyền từ đêm qua đến giờ, thật sự không xảy ra chuyện gì khả nghi?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Em làm việc anh Dũng cứ yên tâm, em đã cho các anh em kiểm tra bến cảng nhiều lần rồi, hai đêm nay không hề có người tới cũng không xuất hiện điều gì khả nghi.” Gà chọi vội nói ngay.
Thấy Gà chọi giơ tay cam đoan, trong lòng Đại Dũng thoảng yên tâm vỗ vai gã nói: "Tốt. Xong đợt này tao sẽ thưởng cho mày hậu hĩnh."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gà chọi nhận được niềm vui bất ngờ, gã sướng rơn luôn miệng cảm kích nhưng cũng không quên cất lời
ninh not.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Khi nào chúng ta ra tay?" Minh Tuấn ngôi suốt mấy tiếng đã sớm hết cả mông, thấy hàng sắp chuyển lên thuyền gần hết, sốt sắng hỏi. Bây giờ không ra ngoài bắt quả tang đợi đến lúc Đại Dũng lên thuyền rời đi mất thì tính sao.
“Đợi thêm một lát nữa. Nóng vội chỉ tổ làm hỏng chuyện.” Gia Khánh bình thản nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào đám người đang miệt mài dỡ hàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc lộ vũ khí cuối cùng được dỡ xuống khỏi xe tải, Gia Khánh nói vào bộ đàm với nhóm người đang ẩn nấp đăng kia, giọng nói lạnh lùng tràn ngập khí thế "Hành động."
Đại Dũng nở nụ cười hài lòng nhìn tốp người cuối cùng đang khiêng hàng lên thuyền, đảm người cử đi xung quanh cũng đã tập họp về, ông ta ra lệnh: “Đi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng dẫn đầu hướng thuyền đi đến nhưng mới được mấy bước, sau nhiều năm lăn lộn trong nghề ông nhạy bén phát giác ra không ổn, dường như có thứ gì đó đang tiến lại gần. Sắc mặt ông thoảng cái nghiệm trọng dừng bước quay người nheo mắt nhìn chòng chọc màn đêm yên tĩnh trước mặt. Ông không khỏi căng thẳng, giờ phút này chợt có ảo giác bóng tối kia chính là cái quái quật khổng lồ đang không ngừng bành chướng há to miệng đầy răng nanh vô về phía mình.
Đại Dũng không tiếng động rút khẩu súng từ trong thắt lưng ra, cầm chặt trên tay, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm khoảng không đăng trước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đám đàn ông thấy đại ca đột nhiên dừng bước rút súng ra, ai nấy đều căng thẳng theo cũng vội dừng lại đồng loạt rút súng.
Tên Cẩu láo liên nhìn mọi người xung quanh thấy ai cũng biểu hiện vẻ căng cứng làm tâm trạng gã cũng hồi hộp sợ hãi theo, mồ hội vả ra như tắm, run rẩy hỏi: "Đại... đại ca... chúng ta bị mai phục sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Câm miệng chó mày lại." Đại Dũng khẽ gầm lên, dùng ánh mắt giết người phỏng về phía tên Cấu.
Gã Cẩu hoảng sợ ngậm chặt miệng, cả người co rúm, run càng thêm dữ dội hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chưa đến một phút sau, Đại Dũng cả kinh hét to với đám đàn em: "Toàn bộ lên xe, lập tức rút lui.”
Gà chọi còn đang mơ mộng đến số tiền thưởng hậu hĩnh Đại Dũng hứa cho gã, bây giờ đột nhiên bỏ của chạy lấy người, gã thấy xung quanh đâu có ai, tại sao đại ca phản ứng dữ dội như thế liền khiếp sợ chạy đến trước mặt Đại Dũng:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đại ca còn số vũ khí kía, chúng ta cứ như vậy mà bỏ đi?"
Giờ khắc này, Đại Dũng nào còn lo nghĩ nhiều đến vậy, tính mạng là quan trọng nhất, nguy hiểm đang cận kề trước mắt còn vũ khí với chả không vũ khí gì nữa, điên tiết đạp Gà chọi đang cản đường, chạy nhanh về phía xe hàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
ý định bỏ chạy của Đại Dũng ngay một giây sau liền chết từ trong trứng nước, trong bóng đêm bồng chốc hơn mấy chục người đàn ông xông ra bao vây lấy đám người Đại Dũng.
Mặt mày Đại Dũng tái mét nhìn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
đảm người được trang bị vũ khí và áo
chống đạn đầy đủ, đứng nghiêm
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
chỉnh trật tự giơ súng về phía bọn họ.
Mà người của ông thì hoàn toàn đối
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
lập chạy tán loạn như đàn ong vỡ tổ.
Tuy đã phát giác ra có người phục kích nhưng khi mọi việc diễn ra đáy lòng Đại Dũng vẫn hoảng hốt. Mô hội lạnh túa đầy người, rõ ràng ông đã bí mật chuẩn bị chu đáo, kín tiếng hết mức có thể, tại sao vẫn bị thắng nhãi đó phát hiện? Đại Dũng siết chặt khẩu súng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
trong tay, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chăm người đàn ông hai tay nhét túi quân thong thả tiến ra từ trong bóng đêm. Đối mặt người nọ mang theo nét lạnh lùng và cao ngạo nhìn ông, khỏe mỗi nhếch lên nụ cười trào phủng giễu cợt. Ông có cảm giác đối phương xem mình là con cá nằm trên thot.
Rõ ràng, Gia Khánh chỉ là một tên luật sư nhỏ bé, không thể hô mưa gọi gió vậy mà ba phi vụ làm ăn của ông đều bị thắng nhãi này phá hỏng. Rốt cuộc, thằng nhãi đó là ai? Ông thật sự không thể nhìn thấu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mày rốt cuộc là ai?" Hai mắt Đại