Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235 Tin tưởng anh được không?
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Hạ Vy bật khóc, nhào vào lòng Gia Khánh, giờ phút này cô không biết nói gì hơn ngoài câu xin lỗi anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh gác cằm lên vai Hạ Vy, bàn tay dịu dàng vuốt dọc sống lưng cô vỗ về. Anh cất giọng khe khẽ:
“Anh nói ra những lời này không phải mong em thương xót hay đau lòng cho anh. Anh chỉ hi vọng từ nay trở về sau em có thể tin tưởng anh nhiều hơn được không? Đừng nghi ngờ tình yêu anh dành cho em. Trong những năm qua, cho dù là còn trên giảng đường học tập, cho dù là khoảng thời gian bốn năm ở bên nhau của chúng ta hay hiện tại và trong tương lai, người anh yêu, người anh nguyện trao trọn con tim chỉ có duy nhất một mình anh. Tin tưởng anh được không? Vy?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy ôn chặt thắt lưng Gia Khánh, khóc càng dữ dội hơn.
Nền móng vững chắc trong tình yêu chính là sự tin tưởng thế nhưng cô lại quên mất đạo lý này. Cô luôn miệng nói yêu Gia Khánh lại chưa từng thử tin tưởng anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hóa ra từ đầu đến cuối người gây chuyện, đẩy tình yêu hai người đến bước đường ngày hôm nay đều là một mình cô. Là cô tự suy diễn mọi chuyện phức tạp lên, là cô tự ý dọn ra khỏi nhà Gia Khánh, là cô tự nói lời chia tay với anh, là cô tự đẩy anh tới bên cạnh Vân Thi. Còn anh từ đầu đến cuối đều là người bị động tiếp nhận.
“Em đồng ý với anh.” Hạ Vy nức nở, nước mắt thấm ướt một mảng lớn sơ mi trước ngực Gia Khánh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh nâng mặt Hạ Vy, hôn lên những giọt nước mắt, hôn xuống cặp mắt đỏ ửng, dịu dàng nói: “Đừng khóc. Anh sẽ đau lòng”
Lòng Hạ Vy mềm nhũn, chủ động hôn lên môi Gia Khánh. Anh nhanh chóng đáp lại, nụ hôn từ dịu dàng chuyển thành nồng nhiệt cuối cùng lại biến thành quyến luyến không rời.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Miệng lưỡi hai người dây dưa với nhau, mang theo ngọt ngào cay đắng, còn có vị mặn chát của nước mắt.
Gia Khánh đẩy Hạ Vy xuống giường, tham lam chìm đắm trong hương vị tình yêu nồng nàn. Mời đọc truyện trên truyen88.pro
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đáng tiếc tiếng “Ột oạt” vang lên bất thình lình dập tắt đi ngọn lửa cuồng nhiệt của hai người. Hạ Vy xấu hổ đỏ bừng mặt.
Gia Khánh cong môi cười, trong mắt chan chứa yêu nương nồng đậm, hôn chụt xuống bờ môi căng mọng hồng hào:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ăn cháo thôi.”
Hạ Vy ngồi dậy, chỉnh áo quần xộc xệch trên người, nhận lấy chào từ tay Gia Khánh, chậm rãi ăn từng muỗng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi cháo trong hộp vơi hơn một nửa, Hạ Vy ngẩng đầu khẽ hỏi:
“Sau khi bắt được Huy Kha anh sẽ quay về thủ đô?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa rồi còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, Hạ Vy quên béng điểm mấu chốt này. Bây giờ sau khi đã bình tĩnh trở lại cô mới sực nhớ ra, trong lòng vô cùng căng thẳng chờ đợi đáp án từ Gia Khánh.
Gia Khánh lắc đầu, đôi mắt đen sâu tràn ngập hình bóng Hạ Vy. Anh kiên định đáp: “Anh sẽ ở lại đây, một nhà ba người chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh đương nhiên có thể đưa Hạ Vy với con về thủ đô sinh sống. Anh chắc chắn cô sẽ đồng ý nghe theo sự sắp xếp của mình nhưng anh không nỡ khiến cô chịu khổ, ép buộc bản thân làm những thứ cô không thích.
Hơn nữa thủ đô khác với nơi này, ở đó là tâm của quyền lực, tập trung rất nhiều quan chức cấp cao, mọi người đều phải nhìn mặt nhau mà sống, cẩn thận từng li từng tí. Với thân phận, địa vị nhà họ Huỳnh Hạ Vy với thân phận vợ anh bắt buộc phải tham gia những bữa tiệc xã giao, giả dối. Anh không muốn cô ngày ngày sống trong toan tính, đấu đá cùng người khác.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Nhưng...người nhà anh ở đó...Và chẳng may...họ không thích em” Hạ Vy cắn môi ngập ngừng.
Gia Khánh xuất thân trong một gia đình không tầm thường liệu bố mẹ, ông nội của anh và những người dòng họ khác sẽ để anh sống tha hương cả đời? Rồi chẳng may, họ không thích cô thì sao? Có lẽ vì từng có vết xe đổ để lại từ gia đình Duy Nam nên cô đâm ra lo sợ, bất an, cũng suy xét đến rất nhiều thứ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh xoa đầu trấn an Hạ Vy. Anh mỉm cười trả lời:
“Người nhà đã sớm không quản chuyện của anh nữa rồi. Hơn nữa em sinh cho nhà anh một bé trai kháu kinh, đáng yêu. Họ còn có chỗ nào không vui chứ?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trước vẻ mặt khó hiểu của Hạ Vy, Gia Khánh chậm rãi kể:
“Trước đây, ông nội muốn anh thi vào trường quân đội nhưng anh không muốn bản thân bị biến thành con rối bước đi trên con đường ông đã vạch sẵn. Vả lại ước mơ của anh là làm luật sư. Ông anh sau khi biết nguyện vọng này của anh đã rất tức giận. Hai ông cháu chiến tranh lạnh rất nhiều tháng, không ai chịu nhượng bộ trước. Cuối cùng dưới sự đấu tranh quyết liệt còn có phần tiêu cực của anh ông đã đồng ý cho anh thi vào trường luật nhưng với điều kiện anh phải đến thành phố do ông chỉ định thực hiện một nhiệm vụ ông giao. Nếu nhiệm vụ đó thành ông sẽ không can thiệp vào cuộc sống hay các quyết định của anh nữa.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Nhiệm vụ đó chính là Trần Văn Uy cùng Huy Kha?” Hạ Vy sáng tỏ, đồng thời thấy rất đau lòng.
Gia Khánh khẽ “Ừ” một tiếng, có điều trong mắt còn ánh lên một tia khác thường mà Hạ Vy không nhận thấy. Anh sờ sờ mặt cô cười nói:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Anh đã từng rất giận và hận ông nội anh nhưng bây giờ anh lại thầm cảm ơn ông. Vì ông đã chọn thành phố này cho anh, để anh có cơ hội gặp được em."
Lòng Hạ Vy ngọt như được ăn mật, cô mắng yêu: “Đáng ghét. Sao trước đây em không biết miệng anh còn ngọt thế này”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói ra lời thổ lộ nào cũng khiến cho Hạ Vy mềm nhũn, trái tim muốn tan chảy thành nước.
“Nếu em muốn nghe sau này anh sẽ nói nhiều hơn.” Gia Khánh nhếch môi, vẻ mặt rất đắc ý.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ai muốn nghe chứ.” Hạ Vy trợn mắt, trong lòng lại nhịn không được mà chờ mong.
Trong mắt Gia Khánh xẹt qua tia gian xảo, đem hộp cháo ném lại trên bàn, như con sói lao vào làm thịt chú cừu non. Tuy nhiên còn chưa ăn được đã bị ba vị khách không mời xông vào phòng. Mời đọc truyện trên truyen88.pro
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặt Gia Khánh đen thui, nhướn mày hung ác nhìn ba người đàn ông đứng giữa phòng.
“Tụi mày đến đây làm gì?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung sờ sờ mũi, xem ra bọn anh đến không đúng lúc rồi càng không cần phải làm việc dư thừa giải thích cho Hạ Vy chuyện hôm đó tại sao cứu Vân Thi trước. Có vẻ, hai người không xảy ra khúc mắc hay mâu thuẫn. Hại cho anh còn lo lắng Gia Khánh có khả năng bị Hạ Vy cho ăn “bơ”
Ngay lúc Thành Trung định mở miệng viện cớ ra về thì Minh Tuấn cười hì hì nói:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bọn tao đến đây là để xin lỗi đồng thời giải thích với Vy chuyện lần trước”
Thành Trung thầm than “Không cần đâu.” Giờ khắc này Gia Khánh mong ba người bọn anh mau biến còn không kịp, nào cần tụi anh giải thích. Vợ chồng người ta đã sớm êm ấm, hòa hợp rồi biết không?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung nháy mắt ra hiệu vỚI Minh Tuấn, Tín Phong nhưng hai người kia hoàn toàn không chú ý tới.
Tín Phong nhìn sang Hạ Vy, biểu cảm cứng nhắc như khúc gỗ trên mặt chợt xuất hiện tia áy náy:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Anh xin lỗi chuyện lần trước vì đã không cứu em đầu tiên. Đây là lệnh của anh chứ Khánh hoàn toàn không hay biết.” Tín Phong đưa mắt nhìn Gia Khánh: “Nó dặn dò anh rất nhiều lần phải cứu em trước tiên. Nhưng anh đã làm trái lời nó khiến em thành ra nông nổi này. Anh thật sự rất xin lỗi.”
Tín Phong nói một hơi dài, cổ họng anh có phần khô khốc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy vội vàng xua tay, sau khi đã nghe Gia Khánh kể rõ mọi chuyện cô thông cảm cho mấy anh còn không kịp huống hồ là trách móc:
“Lúc trước là do em không hiểu chuyện, anh Khánh đã nói rõ tất cả cho em biết rồi. Em đã sớm không còn trách mấy anh nữa, thật đó. Em hiểu trên vai mấy anh có trách nhiệm cần gánh vác, có những thứ mấy anh làm ra là bất đắc dĩ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh cưng chiều xoa xoa đầu Hạ Vy.
Minh Tuấn hưng phấn cười: “Vậy tụi anh có thể ngủ ngon rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không cần phải ngày ngày trông thấy vẻ mặt than của Gia Khánh nữa.
Minh Tuấn bắt đầu mở miệng nịnh hót Hạ Vy, nào là không những xinh đẹp, hiền lành, thân thiện mà còn hiểu chuyện.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Xong chưa?” Gia Khánh mất kiên
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
**********
Hạ Vy bật khóc, nhào vào lòng Gia Khánh, giờ phút này cô không biết nói gì hơn ngoài câu xin lỗi anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh gác cằm lên vai Hạ Vy, bàn tay dịu dàng vuốt dọc sống lưng cô vỗ về. Anh cất giọng khe khẽ:
“Anh nói ra những lời này không phải mong em thương xót hay đau lòng cho anh. Anh chỉ hi vọng từ nay trở về sau em có thể tin tưởng anh nhiều hơn được không? Đừng nghi ngờ tình yêu anh dành cho em. Trong những năm qua, cho dù là còn trên giảng đường học tập, cho dù là khoảng thời gian bốn năm ở bên nhau của chúng ta hay hiện tại và trong tương lai, người anh yêu, người anh nguyện trao trọn con tim chỉ có duy nhất một mình anh. Tin tưởng anh được không? Vy?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy ôn chặt thắt lưng Gia Khánh, khóc càng dữ dội hơn.
Nền móng vững chắc trong tình yêu chính là sự tin tưởng thế nhưng cô lại quên mất đạo lý này. Cô luôn miệng nói yêu Gia Khánh lại chưa từng thử tin tưởng anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hóa ra từ đầu đến cuối người gây chuyện, đẩy tình yêu hai người đến bước đường ngày hôm nay đều là một mình cô. Là cô tự suy diễn mọi chuyện phức tạp lên, là cô tự ý dọn ra khỏi nhà Gia Khánh, là cô tự nói lời chia tay với anh, là cô tự đẩy anh tới bên cạnh Vân Thi. Còn anh từ đầu đến cuối đều là người bị động tiếp nhận.
“Em đồng ý với anh.” Hạ Vy nức nở, nước mắt thấm ướt một mảng lớn sơ mi trước ngực Gia Khánh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh nâng mặt Hạ Vy, hôn lên những giọt nước mắt, hôn xuống cặp mắt đỏ ửng, dịu dàng nói: “Đừng khóc. Anh sẽ đau lòng”
Lòng Hạ Vy mềm nhũn, chủ động hôn lên môi Gia Khánh. Anh nhanh chóng đáp lại, nụ hôn từ dịu dàng chuyển thành nồng nhiệt cuối cùng lại biến thành quyến luyến không rời.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Miệng lưỡi hai người dây dưa với nhau, mang theo ngọt ngào cay đắng, còn có vị mặn chát của nước mắt.
Gia Khánh đẩy Hạ Vy xuống giường, tham lam chìm đắm trong hương vị tình yêu nồng nàn. Mời đọc truyện trên truyen88.pro
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đáng tiếc tiếng “Ột oạt” vang lên bất thình lình dập tắt đi ngọn lửa cuồng nhiệt của hai người. Hạ Vy xấu hổ đỏ bừng mặt.
Gia Khánh cong môi cười, trong mắt chan chứa yêu nương nồng đậm, hôn chụt xuống bờ môi căng mọng hồng hào:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ăn cháo thôi.”
Hạ Vy ngồi dậy, chỉnh áo quần xộc xệch trên người, nhận lấy chào từ tay Gia Khánh, chậm rãi ăn từng muỗng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi cháo trong hộp vơi hơn một nửa, Hạ Vy ngẩng đầu khẽ hỏi:
“Sau khi bắt được Huy Kha anh sẽ quay về thủ đô?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa rồi còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, Hạ Vy quên béng điểm mấu chốt này. Bây giờ sau khi đã bình tĩnh trở lại cô mới sực nhớ ra, trong lòng vô cùng căng thẳng chờ đợi đáp án từ Gia Khánh.
Gia Khánh lắc đầu, đôi mắt đen sâu tràn ngập hình bóng Hạ Vy. Anh kiên định đáp: “Anh sẽ ở lại đây, một nhà ba người chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh đương nhiên có thể đưa Hạ Vy với con về thủ đô sinh sống. Anh chắc chắn cô sẽ đồng ý nghe theo sự sắp xếp của mình nhưng anh không nỡ khiến cô chịu khổ, ép buộc bản thân làm những thứ cô không thích.
Hơn nữa thủ đô khác với nơi này, ở đó là tâm của quyền lực, tập trung rất nhiều quan chức cấp cao, mọi người đều phải nhìn mặt nhau mà sống, cẩn thận từng li từng tí. Với thân phận, địa vị nhà họ Huỳnh Hạ Vy với thân phận vợ anh bắt buộc phải tham gia những bữa tiệc xã giao, giả dối. Anh không muốn cô ngày ngày sống trong toan tính, đấu đá cùng người khác.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Nhưng...người nhà anh ở đó...Và chẳng may...họ không thích em” Hạ Vy cắn môi ngập ngừng.
Gia Khánh xuất thân trong một gia đình không tầm thường liệu bố mẹ, ông nội của anh và những người dòng họ khác sẽ để anh sống tha hương cả đời? Rồi chẳng may, họ không thích cô thì sao? Có lẽ vì từng có vết xe đổ để lại từ gia đình Duy Nam nên cô đâm ra lo sợ, bất an, cũng suy xét đến rất nhiều thứ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh xoa đầu trấn an Hạ Vy. Anh mỉm cười trả lời:
“Người nhà đã sớm không quản chuyện của anh nữa rồi. Hơn nữa em sinh cho nhà anh một bé trai kháu kinh, đáng yêu. Họ còn có chỗ nào không vui chứ?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trước vẻ mặt khó hiểu của Hạ Vy, Gia Khánh chậm rãi kể:
“Trước đây, ông nội muốn anh thi vào trường quân đội nhưng anh không muốn bản thân bị biến thành con rối bước đi trên con đường ông đã vạch sẵn. Vả lại ước mơ của anh là làm luật sư. Ông anh sau khi biết nguyện vọng này của anh đã rất tức giận. Hai ông cháu chiến tranh lạnh rất nhiều tháng, không ai chịu nhượng bộ trước. Cuối cùng dưới sự đấu tranh quyết liệt còn có phần tiêu cực của anh ông đã đồng ý cho anh thi vào trường luật nhưng với điều kiện anh phải đến thành phố do ông chỉ định thực hiện một nhiệm vụ ông giao. Nếu nhiệm vụ đó thành ông sẽ không can thiệp vào cuộc sống hay các quyết định của anh nữa.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Nhiệm vụ đó chính là Trần Văn Uy cùng Huy Kha?” Hạ Vy sáng tỏ, đồng thời thấy rất đau lòng.
Gia Khánh khẽ “Ừ” một tiếng, có điều trong mắt còn ánh lên một tia khác thường mà Hạ Vy không nhận thấy. Anh sờ sờ mặt cô cười nói:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Anh đã từng rất giận và hận ông nội anh nhưng bây giờ anh lại thầm cảm ơn ông. Vì ông đã chọn thành phố này cho anh, để anh có cơ hội gặp được em."
Lòng Hạ Vy ngọt như được ăn mật, cô mắng yêu: “Đáng ghét. Sao trước đây em không biết miệng anh còn ngọt thế này”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói ra lời thổ lộ nào cũng khiến cho Hạ Vy mềm nhũn, trái tim muốn tan chảy thành nước.
“Nếu em muốn nghe sau này anh sẽ nói nhiều hơn.” Gia Khánh nhếch môi, vẻ mặt rất đắc ý.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ai muốn nghe chứ.” Hạ Vy trợn mắt, trong lòng lại nhịn không được mà chờ mong.
Trong mắt Gia Khánh xẹt qua tia gian xảo, đem hộp cháo ném lại trên bàn, như con sói lao vào làm thịt chú cừu non. Tuy nhiên còn chưa ăn được đã bị ba vị khách không mời xông vào phòng. Mời đọc truyện trên truyen88.pro
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặt Gia Khánh đen thui, nhướn mày hung ác nhìn ba người đàn ông đứng giữa phòng.
“Tụi mày đến đây làm gì?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung sờ sờ mũi, xem ra bọn anh đến không đúng lúc rồi càng không cần phải làm việc dư thừa giải thích cho Hạ Vy chuyện hôm đó tại sao cứu Vân Thi trước. Có vẻ, hai người không xảy ra khúc mắc hay mâu thuẫn. Hại cho anh còn lo lắng Gia Khánh có khả năng bị Hạ Vy cho ăn “bơ”
Ngay lúc Thành Trung định mở miệng viện cớ ra về thì Minh Tuấn cười hì hì nói:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bọn tao đến đây là để xin lỗi đồng thời giải thích với Vy chuyện lần trước”
Thành Trung thầm than “Không cần đâu.” Giờ khắc này Gia Khánh mong ba người bọn anh mau biến còn không kịp, nào cần tụi anh giải thích. Vợ chồng người ta đã sớm êm ấm, hòa hợp rồi biết không?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung nháy mắt ra hiệu vỚI Minh Tuấn, Tín Phong nhưng hai người kia hoàn toàn không chú ý tới.
Tín Phong nhìn sang Hạ Vy, biểu cảm cứng nhắc như khúc gỗ trên mặt chợt xuất hiện tia áy náy:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Anh xin lỗi chuyện lần trước vì đã không cứu em đầu tiên. Đây là lệnh của anh chứ Khánh hoàn toàn không hay biết.” Tín Phong đưa mắt nhìn Gia Khánh: “Nó dặn dò anh rất nhiều lần phải cứu em trước tiên. Nhưng anh đã làm trái lời nó khiến em thành ra nông nổi này. Anh thật sự rất xin lỗi.”
Tín Phong nói một hơi dài, cổ họng anh có phần khô khốc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy vội vàng xua tay, sau khi đã nghe Gia Khánh kể rõ mọi chuyện cô thông cảm cho mấy anh còn không kịp huống hồ là trách móc:
“Lúc trước là do em không hiểu chuyện, anh Khánh đã nói rõ tất cả cho em biết rồi. Em đã sớm không còn trách mấy anh nữa, thật đó. Em hiểu trên vai mấy anh có trách nhiệm cần gánh vác, có những thứ mấy anh làm ra là bất đắc dĩ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh cưng chiều xoa xoa đầu Hạ Vy.
Minh Tuấn hưng phấn cười: “Vậy tụi anh có thể ngủ ngon rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không cần phải ngày ngày trông thấy vẻ mặt than của Gia Khánh nữa.
Minh Tuấn bắt đầu mở miệng nịnh hót Hạ Vy, nào là không những xinh đẹp, hiền lành, thân thiện mà còn hiểu chuyện.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Xong chưa?” Gia Khánh mất kiên
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bình luận facebook