Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236 Không để lịch sử tái diễn
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
“Làm tốt lắm, lần này cậu đã giúp tôi loại bỏ một hòn đá ngáng đường đấy.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười đến sảng khoái, giọng nói lộ ra vẻ hài lòng.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Huy Kha nhíu mày, đáy mắt lóe lên sự khó hiểu tuy nhiên anh vẫn miễn cưỡng cười đáp: “Đó là việc tôi nên làm. Ngày sau hi vọng ông đừng quên tôi là được.”
“Vậy phải xem biểu hiện của cậu rồi.” Người đàn ông không từ chối cũng không trực tiếp đồng ý, trả lời cực kì khôn khéo.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Huy Kha thầm hừ lạnh trong lòng, thật đúng với câu núi cao còn có núi cao hơn. Ở thành này khi nhắc đến tên anh nhiều người sẽ khiếp sợ, kiêng kị mấy phần nhưng so với thủ đô anh chỉ là hạng tép riu trong biển sâu không đáng để nhắc tới.
Để giành lại vị trí chủ nhà họ Trịnh, Huy Kha sẽ không từ thủ đoạn càng không tiếc bất cứ giá nào. Mặc dù, anh không rõ người đẩy Trần Văn Uy vào tù là ai? Nhưng anh chỉ có một cơ hội duy nhất này thôi, đâm lao đành phải theo lao:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Tôi có cách lấy được văn kiện mật nhà họ Huỳnh.”
Câu nói vừa thốt ra liền gợi lên hứng thú của người đàn ông: “Cách gì?”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Nhược điểm của Gia Khánh chính là Vân Thi, chi bằng lợi dụng điều ấy đưa cô ta vào nhà họ Huỳnh giúp chúng ta lấy văn kiện mật.”
Người đàn ông trầm ngâm trong chốc lát: “Ý cậu là con gái ông Uy?”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Đúng vậy.” Huy Kha cong môi cười, khuôn mặt phủ một màu âm trầm.
“Cậu chắc chứ?” Giọng người đàn ông không nhanh không chậm, có vẻ dường như đang cân nhắc thiệt hơn.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Huy Kha tự tin nói: “Tôi chắc chắn. Tôi đã thử Gia Khánh rồi, anh ta quả thật yêu người phụ nữ đó. Hơn nữa ông Uy đã thất thế, nếu chúng ta không giúp cô ta chắc chắn sẽ phải ăn cơm tù” Sau đó anh cười bảo, “Hiện tại Vân Thi đang bị tạm giam phiền ông cho người bảo lãnh cô ta ra ngoài.”
“Được.” Người đàn ông đáp ứng, “Tôi chờ tin tốt từ cậu. Chỉ được thành công không cho phép thất bại.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Sau khi cúp điện thoại, Huy Kha trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài không phải trời xanh, mây trắng, không phải nhà cao cửa rộng hay trăm hoa đua nở, cây cối xanh tươi mà là mặt đường dơ bẩn, nhà cửa lụp xụp, cũ kỹ, cùng bãi rác bốc mùi tanh tưởi, hôi thối.
Rốt cuộc kẻ bắt Trần Văn Uy vào tù là ai? Là Gia Khánh sao? Anh ta nhẫn tâm đẩy bố vợ tương lai vào tù? Mời đọc truyện trên truyen88.pro
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Huy Kha tự nghĩ rồi lại tự phản bác, rõ ràng trong đám cháy Gia Khánh chọn cứu Vân thi trước, lẽ nào là do anh nghĩ quá nhiều. Việc Đại Dũng xuất hiện gần Văn phòng Luật K&K chỉ là trùng hợp? Người đứng đằng sau thao túng ông ta không phải Gia Khánh?
Vậy đối phương rốt cuộc là ai mà không để lộ bất kì sơ hở nào đến vị kia cũng hiểu lầm là do anh làm?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Là kẻ thù hay bạn đây?” Huy Kha lẩm bẩm một câu, bàn tay siết chặt khung cửa sổ đến trắng bệch.
Phải mau chóng tìm ra Đãi Dũng, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hai ngày sau, Vân Thi được thả ra và bị đưa đến một căn nhà xập xệ. Cô đứng giữa phòng khách cũ nát, bĩu môi ghét bỏ.
“Tới rồi.” Giọng người đàn ông nhàn nhạt vang lên sau lưng, không kích động cũng chẳng có chào mừng.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vân Thi xoay người cười châm chọc: "Không ngờ một nhân vật tầm cỡ như anh Kha đây cũng sẽ có ngày sa cơ thất thế phải sống ở một nơi chật hẹp, dơ bẩn thế này.”
Huy Kha híp mắt, khuôn mặt càng trở nên âm trầm, sắc bén phun ra từng chữ:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Chắc cô Thi chưa tự soi gương nhìn xem dáng vẻ hiện tại của mình nhỉ? Cô cho rằng cô vẫn là công chúa nhà họ Trần sao? Bây giờ so với dân thường cô còn thấp kém hơn có biết không?” Huy Kha khá hài lòng khi thấy khuôn mặt lúc xanh, lúc trắng kia. Anh kề sát bên tại Vân Thi thấp giọng trào phúng, “Cá mè một lưới thôi.”
Sắc mặt Vân Thi trắng bệch, không cam lòng mím môi, bị sự thật phũ phàng đã kích không nhỏ.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Sau khi bố bị bắt, hai mẹ con Vân Thi liền nhờ vả khắp nơi từ những người thân quen ở hai phía nội, ngoại cho tới những bạn bè thân thiết hay kể cả những người từng xun xoe, nịnh hót nhưng ai cũng ngoảnh mặt làm ngơ, hận không thể rủ sạch mọi quan hệ với nhà cô. Chỉ trong một đêm cô từ một đại tiểu thư nhà giàu biến thành một người phụ nữ tầm thường chẳng có gì trong tay.
Trong đầu chợt hiện lên hình bóng Gia Khánh, Vân Thi tự tin hẳn, đắc ý nói:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Anh Khánh yêu tôi, anh ấy sẽ cưới tôi. Sớm muộn gì tôi cũng trở thành bà chủ nhà họ Huỳnh”
Còn cần đảm rác rưởi này cùng cô bàn điều kiện?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Huy Kha hơi nhếch môi lướt qua người Vân Thi ngồi xuống ghế, cất giọng đe dọa:
“Tôi có cách cứu cô ra ngoài thì cũng có thể ném cô vào lại bên trong. Tốt nhất loại khỏi đầu mấy ý nghĩ vớ vẩn đi, ngoan ngoãn, nghe lời cho tôi.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vân Thi run lên, biểu cảm đắc ý trên mặt nhất thời biến mất. Cô không muốn phải vào nhà giam một lần nữa đâu. Cô híp mắt hỏi:
“Chỉ cần lấy văn kiện mật thôi đúng không?”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Đúng vậy.” Huy Kha nở nụ cười sâu xa, “Còn bản thân có trở thành bà chủ nhà họ hay không phải dựa vào bản lĩnh của cô rồi.”
Bị người trong lòng đâm cho một nhát sau lưng nghe thôi đã thấy thú vị rồi. Mời đọc truyện trên truyen88.pro
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
***
Tòa biệt thự trên đường hoa dã quỳ. Hạ Vy xuất viện về đến tòa biệt thự đúng lúc giờ cơm trưa.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nguyễn Thanh Vân kéo tay Hạ Vy ngồi vào bàn thân thiết nói:
“Con ở bệnh viện ăn uống đạm bạc. Hôm nay cô đã bảo dì giúp việc làm rất nhiều món ngon bổ dưỡng. Con xem bản thân đã tiều tụy đi không ít rồi.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Con cảm ơn cô.” Hạ Vy ngồi xuống ghế, trước sự quan tâm của Nguyễn Thanh Vân trong lòng tràn đầy ấm áp cùng cảm động.
“Chúng ta đã là người một nhà con còn nói mấy lời khách sáo với cô. Phải rồi con cũng nên đổi cách xưng hô đi.” Nguyễn Thanh Vân vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Vy gợi ý.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Mấy hôm nay tới bệnh viện, bà nhạy bén nhận ra mối quan hệ giữa con trai và Hạ Vy đã có bước tiến triển mới, trông cứ như đôi vợ chồng son dính lấy nhau không rời vậy. Thôi thì trước khi rời đi bà tranh thủ giúp con trai một chút.
Hai bố con Gia Khánh cũng ngồi vào bàn. Nhìn vẻ mặt Hạ Vy xấu hổ, lúng túng, anh nhịn không được mà mỉm cười.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Vy lia ánh mắt sang cầu cứu Gia Khánh, anh lại vờ như không hiểu chớp chớp mắt nhìn lại. Cô cắn môi, biết rõ anh cố ý đang chờ xem kịch vui, không còn cách nào khác chỉ có thể bẽn lẽn gọi một tiếng: “Mẹ.”
Bên kia, Gia Khánh cười đến sáng lạng. Hạ Vy thẹn quá hóa giận ở dưới bàn đưa chân đá Gia Khánh một phát.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nguyễn Thanh Vân hài lòng cười đến tít cả mắt, gắp thức ăn bỏ vào bát Hạ Vy thúc giục: “Mau ăn đi con."
Hạ Vy hết hồn vội rụt chân về, nhìn thức ăn chất thành ngọn núi nhỏ trong bát mà dở khóc dở cười.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Bữa cơm này bốn người ăn với nhau cực kì vui vẻ, hài hòa.
Bữa trưa kết thúc, Hạ Vy đưa con trai đi tản bộ cho tiêu cơm còn Nguyễn Thanh Vân giữ Gia Khánh lại ở trong phòng khách trò chuyện.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Mẹ mua vé máy bay rồi, chiều nay sẽ bay về thủ đô.” Nguyễn Thanh Vân uống một ngụm trà sau đó chậm rãi nói.
Gia Khánh hơi bất ngờ: “Gấp vậy? Mẹ ở chơi ít hôm nữa hằng đi.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
**********
“Làm tốt lắm, lần này cậu đã giúp tôi loại bỏ một hòn đá ngáng đường đấy.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười đến sảng khoái, giọng nói lộ ra vẻ hài lòng.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Huy Kha nhíu mày, đáy mắt lóe lên sự khó hiểu tuy nhiên anh vẫn miễn cưỡng cười đáp: “Đó là việc tôi nên làm. Ngày sau hi vọng ông đừng quên tôi là được.”
“Vậy phải xem biểu hiện của cậu rồi.” Người đàn ông không từ chối cũng không trực tiếp đồng ý, trả lời cực kì khôn khéo.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Huy Kha thầm hừ lạnh trong lòng, thật đúng với câu núi cao còn có núi cao hơn. Ở thành này khi nhắc đến tên anh nhiều người sẽ khiếp sợ, kiêng kị mấy phần nhưng so với thủ đô anh chỉ là hạng tép riu trong biển sâu không đáng để nhắc tới.
Để giành lại vị trí chủ nhà họ Trịnh, Huy Kha sẽ không từ thủ đoạn càng không tiếc bất cứ giá nào. Mặc dù, anh không rõ người đẩy Trần Văn Uy vào tù là ai? Nhưng anh chỉ có một cơ hội duy nhất này thôi, đâm lao đành phải theo lao:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Tôi có cách lấy được văn kiện mật nhà họ Huỳnh.”
Câu nói vừa thốt ra liền gợi lên hứng thú của người đàn ông: “Cách gì?”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Nhược điểm của Gia Khánh chính là Vân Thi, chi bằng lợi dụng điều ấy đưa cô ta vào nhà họ Huỳnh giúp chúng ta lấy văn kiện mật.”
Người đàn ông trầm ngâm trong chốc lát: “Ý cậu là con gái ông Uy?”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Đúng vậy.” Huy Kha cong môi cười, khuôn mặt phủ một màu âm trầm.
“Cậu chắc chứ?” Giọng người đàn ông không nhanh không chậm, có vẻ dường như đang cân nhắc thiệt hơn.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Huy Kha tự tin nói: “Tôi chắc chắn. Tôi đã thử Gia Khánh rồi, anh ta quả thật yêu người phụ nữ đó. Hơn nữa ông Uy đã thất thế, nếu chúng ta không giúp cô ta chắc chắn sẽ phải ăn cơm tù” Sau đó anh cười bảo, “Hiện tại Vân Thi đang bị tạm giam phiền ông cho người bảo lãnh cô ta ra ngoài.”
“Được.” Người đàn ông đáp ứng, “Tôi chờ tin tốt từ cậu. Chỉ được thành công không cho phép thất bại.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Sau khi cúp điện thoại, Huy Kha trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài không phải trời xanh, mây trắng, không phải nhà cao cửa rộng hay trăm hoa đua nở, cây cối xanh tươi mà là mặt đường dơ bẩn, nhà cửa lụp xụp, cũ kỹ, cùng bãi rác bốc mùi tanh tưởi, hôi thối.
Rốt cuộc kẻ bắt Trần Văn Uy vào tù là ai? Là Gia Khánh sao? Anh ta nhẫn tâm đẩy bố vợ tương lai vào tù? Mời đọc truyện trên truyen88.pro
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Huy Kha tự nghĩ rồi lại tự phản bác, rõ ràng trong đám cháy Gia Khánh chọn cứu Vân thi trước, lẽ nào là do anh nghĩ quá nhiều. Việc Đại Dũng xuất hiện gần Văn phòng Luật K&K chỉ là trùng hợp? Người đứng đằng sau thao túng ông ta không phải Gia Khánh?
Vậy đối phương rốt cuộc là ai mà không để lộ bất kì sơ hở nào đến vị kia cũng hiểu lầm là do anh làm?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Là kẻ thù hay bạn đây?” Huy Kha lẩm bẩm một câu, bàn tay siết chặt khung cửa sổ đến trắng bệch.
Phải mau chóng tìm ra Đãi Dũng, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hai ngày sau, Vân Thi được thả ra và bị đưa đến một căn nhà xập xệ. Cô đứng giữa phòng khách cũ nát, bĩu môi ghét bỏ.
“Tới rồi.” Giọng người đàn ông nhàn nhạt vang lên sau lưng, không kích động cũng chẳng có chào mừng.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vân Thi xoay người cười châm chọc: "Không ngờ một nhân vật tầm cỡ như anh Kha đây cũng sẽ có ngày sa cơ thất thế phải sống ở một nơi chật hẹp, dơ bẩn thế này.”
Huy Kha híp mắt, khuôn mặt càng trở nên âm trầm, sắc bén phun ra từng chữ:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Chắc cô Thi chưa tự soi gương nhìn xem dáng vẻ hiện tại của mình nhỉ? Cô cho rằng cô vẫn là công chúa nhà họ Trần sao? Bây giờ so với dân thường cô còn thấp kém hơn có biết không?” Huy Kha khá hài lòng khi thấy khuôn mặt lúc xanh, lúc trắng kia. Anh kề sát bên tại Vân Thi thấp giọng trào phúng, “Cá mè một lưới thôi.”
Sắc mặt Vân Thi trắng bệch, không cam lòng mím môi, bị sự thật phũ phàng đã kích không nhỏ.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Sau khi bố bị bắt, hai mẹ con Vân Thi liền nhờ vả khắp nơi từ những người thân quen ở hai phía nội, ngoại cho tới những bạn bè thân thiết hay kể cả những người từng xun xoe, nịnh hót nhưng ai cũng ngoảnh mặt làm ngơ, hận không thể rủ sạch mọi quan hệ với nhà cô. Chỉ trong một đêm cô từ một đại tiểu thư nhà giàu biến thành một người phụ nữ tầm thường chẳng có gì trong tay.
Trong đầu chợt hiện lên hình bóng Gia Khánh, Vân Thi tự tin hẳn, đắc ý nói:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Anh Khánh yêu tôi, anh ấy sẽ cưới tôi. Sớm muộn gì tôi cũng trở thành bà chủ nhà họ Huỳnh”
Còn cần đảm rác rưởi này cùng cô bàn điều kiện?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Huy Kha hơi nhếch môi lướt qua người Vân Thi ngồi xuống ghế, cất giọng đe dọa:
“Tôi có cách cứu cô ra ngoài thì cũng có thể ném cô vào lại bên trong. Tốt nhất loại khỏi đầu mấy ý nghĩ vớ vẩn đi, ngoan ngoãn, nghe lời cho tôi.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vân Thi run lên, biểu cảm đắc ý trên mặt nhất thời biến mất. Cô không muốn phải vào nhà giam một lần nữa đâu. Cô híp mắt hỏi:
“Chỉ cần lấy văn kiện mật thôi đúng không?”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Đúng vậy.” Huy Kha nở nụ cười sâu xa, “Còn bản thân có trở thành bà chủ nhà họ hay không phải dựa vào bản lĩnh của cô rồi.”
Bị người trong lòng đâm cho một nhát sau lưng nghe thôi đã thấy thú vị rồi. Mời đọc truyện trên truyen88.pro
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
***
Tòa biệt thự trên đường hoa dã quỳ. Hạ Vy xuất viện về đến tòa biệt thự đúng lúc giờ cơm trưa.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nguyễn Thanh Vân kéo tay Hạ Vy ngồi vào bàn thân thiết nói:
“Con ở bệnh viện ăn uống đạm bạc. Hôm nay cô đã bảo dì giúp việc làm rất nhiều món ngon bổ dưỡng. Con xem bản thân đã tiều tụy đi không ít rồi.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Con cảm ơn cô.” Hạ Vy ngồi xuống ghế, trước sự quan tâm của Nguyễn Thanh Vân trong lòng tràn đầy ấm áp cùng cảm động.
“Chúng ta đã là người một nhà con còn nói mấy lời khách sáo với cô. Phải rồi con cũng nên đổi cách xưng hô đi.” Nguyễn Thanh Vân vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Vy gợi ý.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Mấy hôm nay tới bệnh viện, bà nhạy bén nhận ra mối quan hệ giữa con trai và Hạ Vy đã có bước tiến triển mới, trông cứ như đôi vợ chồng son dính lấy nhau không rời vậy. Thôi thì trước khi rời đi bà tranh thủ giúp con trai một chút.
Hai bố con Gia Khánh cũng ngồi vào bàn. Nhìn vẻ mặt Hạ Vy xấu hổ, lúng túng, anh nhịn không được mà mỉm cười.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Vy lia ánh mắt sang cầu cứu Gia Khánh, anh lại vờ như không hiểu chớp chớp mắt nhìn lại. Cô cắn môi, biết rõ anh cố ý đang chờ xem kịch vui, không còn cách nào khác chỉ có thể bẽn lẽn gọi một tiếng: “Mẹ.”
Bên kia, Gia Khánh cười đến sáng lạng. Hạ Vy thẹn quá hóa giận ở dưới bàn đưa chân đá Gia Khánh một phát.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nguyễn Thanh Vân hài lòng cười đến tít cả mắt, gắp thức ăn bỏ vào bát Hạ Vy thúc giục: “Mau ăn đi con."
Hạ Vy hết hồn vội rụt chân về, nhìn thức ăn chất thành ngọn núi nhỏ trong bát mà dở khóc dở cười.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Bữa cơm này bốn người ăn với nhau cực kì vui vẻ, hài hòa.
Bữa trưa kết thúc, Hạ Vy đưa con trai đi tản bộ cho tiêu cơm còn Nguyễn Thanh Vân giữ Gia Khánh lại ở trong phòng khách trò chuyện.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
“Mẹ mua vé máy bay rồi, chiều nay sẽ bay về thủ đô.” Nguyễn Thanh Vân uống một ngụm trà sau đó chậm rãi nói.
Gia Khánh hơi bất ngờ: “Gấp vậy? Mẹ ở chơi ít hôm nữa hằng đi.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Bình luận facebook