Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127 Giao dịch thành công
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Chương 127 Giao dịch thành công
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi đứng trước cửa phòng 777 tại khách sạn Windsor, vẻ mặt mang theo không tình nguyện và giận dữ. Tối nay, Tấn Phước thông báo đã lần ra địa chỉ nhà Hạ Vy đang cư trú bảo cô đến khách sạn lấy. Cô đương nhiên biết rõ ý đồ thật sự của gã.
Nhớ đến lần trước giúp Tấn Phước chuyện đó, Vân Thi nhăn mặt cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn. Cô nghiến chặt răng đen tất cả mọi sự bất mãn, nhục nhã của bản thân chuyển hóa thành thù hận đối với Hạ Vy. Chính Hạ Vy đã bức cô đến bước đường này, chỉ cần khiến cô ta sống không bằng chết mối oán hận trong lòng cô mới có thể tiêu tan.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Âm thanh báo tin nhắn vang lên, Vân Thi mở túi xách lấy ra xem. “Em không muốn xử cô ta?”
Vân Thi chưa kịp trả lời, tin thứ hai rất nhanh gửi đến: “Anh cho em thêm năm phút.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi siết chặt điện thoại trong tay, phẫn nộ nhìn chằm chằm dòng tin Tấn Phước gửi đến, gã đang uy hiếp cô sao? Cô hít một sâu đẩy cửa.
Vừa bước vào phòng Vân Thi đã hơi hối hận, Tấn Phước mới tắm xong đang lười biến nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu trên giường. Dây áo tắm buộc lỏng lẻo lộ ra lồng ngực chằng chịt vết sẹo minh chứng cho những lần giết chóc tàn bạo. Đôi mắt gã khép hờ trông thấy cô ngay lập tức mở to.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ánh mắt Tấn Phước nóng rực dán chặt vào Vân Thi, đối diện với cặp mắt tựa như dã thú khát máu nhìn chòng chọc con mồi cô thoáng rùng mình. Cô đặt túi xách lên ghế salon gần đấy, không tình nguyện tiến đến bên giường, giơ tay ra trước mặt gã: “Đưa tôi địa chỉ: “Đừng vội. Chúng ta làm chuyện quan trọng trước đã” Tấn Phước nhếch môi, khuôn mặt phổ thông bình thương chẳng có gì nổi bật giờ phút này nhuộm đầy ham_muốn
Tấn Phước nhanh như chớp nắm lấy bàn tay Vân Thi kéo mạnh, cô ngã nằm trên giường, biểu cảm trên mặt tràn đầy kinh hãi, chống tay muốn ngồi dậy nhưng gã đã nhanh chóng áp tới cúi xuống hôn hít dồn dập lên cổ, lên xương quai xanh, bàn tay càng rỡ thâm nhập vào bên trong váy không ngừng sờ mó, xoa nắn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tấn Phước như con chó điên xổng chuồn thô bạo liếm láp, gặm cắn khắp người, Vân Thi cắn môi, cố gắng đè nén cảm giác ghê tởm đang cuộn trào trong dạ dày. Hai tay siết chặt ga giường, đêm nay cứ xem như bị chó cắn vậy. Chỉ cần đạt được mục đích chút hi sinh này có nhầm nhò gì, đáy mắt cô ánh ánh lên tia thù hằn.
Đến hơn nửa đêm, Tấn Phước mới thỏa mãn buông người ra, gã cắn nhẹ vào vành tai Vân Thi thấp giọng: “Giao dịch thành công”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tấn Phước ngồi dậy mở ngăn tủ lấy mảnh giấy đưa cho Vân Thi sau đó cầm bao thuốc lá rút một điều ra châm lửa hút.
Vân Thi nhìn chăm chú dòng chữ trên mảnh giấy, một giây sau liền vò nát: “Tôi cũng muốn đi
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô phải tận mắt chứng kiến thằng con hoang ấy chết đi, tận mắt chứng kiến Hạ Vy sống không bằng chết. Một ngày mầm tai họa đó còn sống trên đời này cô sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Vân Thi liếc mắt nhìn bóng lưng Tấn Phước đang ngồi bên mép giường: “Anh chắc địa chỉ này đúng?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi cũng đã tự mình điều tra chuyến bay của Hạ Vy nhưng không thu được kết quả gì. Cô tin chắc Duy Nam đã nhúng tay vào xử lý, không ngờ anh ta lại cẩn thận đến vậy chắc là để đề phòng Gia Khánh.
Tấn Phước quay đầu, đôi mắt một mí lóe lên tia sáng: “Em nghi ngờ năng lực của anh?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thật ra lần này Tấn Phước đã có sự chuẩn bị kĨ lưỡng, từ đêm biết Hạ Vy ra nước ngoài cộng thêm bên cạnh còn xuất hiện một đứa trẻ trông như bản sao của Gia Khánh. Gã biết Vân Thi với Gia Khánh là một đôi. Gã tin chắc Vân Thi sẽ không bỏ qua chuyện này nên đã âm thầm cử người đi theo ba người kia từ sớm.
Nói rõ hơn là ngay từ đầu Tấn Phước đã biết ba người kia đi đâu nhưng gã không nói cho Vân Thi biết, vờ như mấy hôm nay vất vả điều ra mục đích chỉ có một đó là chiếm lấy cô. Hiện tại gã đã thực hiện thành công ý đồ của mình, trong lòng vô cùng hưng phấn. Cũng giống như những nạn nhân bị gã săn lùng giết chết, người gã muốn nhất định sẽ chiếm lấy cho bằng được. Gã không phải thuộc tuýp người chỉ biết trơ mắt đứng đó nhìn người ta lợi dụng xong đá văng đi mà là quay ngược lại lợi dụng đối phương. “Mong rằng anh sẽ không khiến tôi thất vọng. Vân Thi thấy dáng vẻ tự tin của Tân Phước có hơi an lòng ngồi dậy mặc lại đồ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tấn Phước dập tắt điều thuốc nhào qua giật lấy chiếc váy Vân Thi đang chuẩn bị mặt ném xuống đất, đẩy cô ngã xuống giường cười gian: “Anh còn muốn ***
Buổi chiều, Duy Nam gọi điện đến thông báo anh đã có mặt trước cửa khách sạn đợi hai mẹ con xuống rồi tắt máy. Hạ Vy lấy làm lạ khi anh không trực tiếp lên phòng rõ ràng tối qua cô đã nói rõ số phòng rồi mà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy vội thu dọn đồ đạc, Gia Bảo cũng chạy đến phụ giúp một tay. “Mẹ ơi! Chú Nam đến đón chúng ta a?”
Hạ Vy xếp chiếc áo cúi cùng bỏ vào balo kéo khóa, ngẩng đầu lên nhìn Gia Bảo khẽ “Ừ” một tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc Hạ Vy dắt tay Gia Bảo ra cửa khách sạn đã trông thấy Duy Nam đứng dựa lưng vào xe, trông thấy hai mẹ con anh nở nụ cười tươi rói tiến đến nhận balo trên vai cô, kh người bế Gia Bảo lên. “Con chào chú a!” Gia Bảo không bài xích Duy Nam ngoan ngoãn vòng tay qua ôm cổ anh. “Ngoan lắm. Duy Nam hôn chụt lên má Gia Bảo sau quay sang nhìn Hạ Vy áy náy: “Hai mẹ con vất vả rồi.”
Hạ Vy lắc đầu, mũi chợt thấy cay cay: “Em mới là người nên nói câu đó. Anh vất vả rồi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mới vài hôm không gặp mà Duy Nam đã tiều tụy, phờ phạc trông thấy. Vầng mắt thâm đen dù khỏe môi mang theo nụ cười sáng lạng vẫn không thể xua tan sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh. Có lẽ, sự cố lần này của công ty không nhỏ mới biến anh thành ra bộ dạng này. “Chúng ta đi thôi” Duy Nam cười nói. Cập nhật chương* mới nhất tại Truyện88.vip
Bấy giờ, Hạ Vy mới chú ý đến sáu người đàn ông đô con đứng cách đó không xa. Họ đứng nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn chằm chằm bên này, khuôn mặt lạnh tanh không hề có bất kì biểu cảm dư thừa nào, thấy cô nhìn sang đều đồng loạt cúi đầu chào. Cô giật mình khẽ nở nụ cười gượng gạo chào lại rồi vội bắt lấy tay Duy Nam ở đằng trước nhỏ giọng hỏi: “Mấy người này là?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Động tác mở cửa xe của Duy Nam dừng lại anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hạ Vy, cất giọng trấn an: “Em đừng sợ bọn họ là vệ sĩ anh phải đến bảo vệ em với Gia Bảo.”
Hạ Vy ngây người bị Duy Nam đẩy vào trong xe, sau khi hồi phục tinh thần thì xe đã chạy được một đoạn. Cô biết anh sắp xếp sáu người vệ sĩ kia là để phòng ngừa Gia Khánh đến quấy rối mình trước sự quan tâm đó, cô vô cùng cảm động nhưng biết anh không thích nghe cô nói mấy câu cảm ơn khách sáo nên chỉ có thể dùng loại ánh mắt cảm kích nhìn anh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đi tầm một tiếng mới đến, Hạ Vy cùng Gia Bảo bước xuống xe quan sát căn nhà họ sắp dọn vào ở tạm. Duy Nam bảo nơi này cách căn hộ trước đó nửa thành phố, trong khoảng thời gian ngắn Gia Khánh sẽ không tìm được.
Xe của sáu người vệ sĩ cũng dừng lại, họ nhanh nhẹn bước xuống xe xếp thành hai hàng đứng sau lưng ba người, khiến cho Hạ Vy cảm thấy không quen và lúng túng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vào nhà, Gia Bảo đã hưng phấn chạy khắp nơi tham quan. Hạ Vy vào bếp thấy tủ lạnh trống trơn bèn đề nghị Duy Nam đưa mình đi siêu thị.
Tối nay ngoài ba người còn có thêm sáu người vệ sĩ nữa, Hạ Vy không có ý định để sáu người kia đặt thức ăn nhanh. Dù sao bọn họ đến đây để bảo vệ mình không thể bạc đãi họ. Lúc lên xe cô thắt dây an toàn xong quay sang bàn bạc với anh: “Chúng ta nấu cho bọn họ luôn nhé?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Duy Nam không chút nghĩ ngợi gật đầu ngay, tuy Hạ Vy không nói nhưng anh có thể nhìn ra sự lúng túng và ngại ngùng của cô, biết cô từ trước đến nay đều không thích làm phiền đến người khác nếu làm vậy có thể khiến cô thoải mái anh vì cớ gì mà không đáp ứng chứ. “Anh phụ em lặt rau”
Siêu thị cách nhà khá gần, lúc hai người xách túi lớn túi nhỏ trở về tính hết tổng thời gian thì chỉ mất chưa đầy một tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong phòng khách, Gia Bảo đang cùng sáu người vệ sĩ xem phim hoạt hình. Bầu không khí khá náo nhiệt, cậu ríu rít trò chuyện với bọn họ. “Gia Bảo đúng là đứa trẻ đáng yêu người gặp người thích." Đáy mắt Duy Nam tràn ngập ý cười.
Sáu người vệ sĩ rất nhanh phát hiện ra Hạ Vy và Duy Nam lật đật đứng dậy chạy đến mỗi người một tay xách đồ. “Cảm ơn mấy anh. Trước sự nhiệt tình của họ Hạ Vy vội lên tiếng cảm ơn. Một người trong số đó nở nụ cười cứng ngắc khả không ăn nhập với khuôn mặt nghiêm túc của anh ta: “Đây là việc chúng tôi nên làm “Mẹ về rồi, chú về rồi." Gia Bảo lon ton chạy đến ôm lấy chân Hạ Vy cười tít cả mắt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
**********
Chương 127 Giao dịch thành công
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi đứng trước cửa phòng 777 tại khách sạn Windsor, vẻ mặt mang theo không tình nguyện và giận dữ. Tối nay, Tấn Phước thông báo đã lần ra địa chỉ nhà Hạ Vy đang cư trú bảo cô đến khách sạn lấy. Cô đương nhiên biết rõ ý đồ thật sự của gã.
Nhớ đến lần trước giúp Tấn Phước chuyện đó, Vân Thi nhăn mặt cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn. Cô nghiến chặt răng đen tất cả mọi sự bất mãn, nhục nhã của bản thân chuyển hóa thành thù hận đối với Hạ Vy. Chính Hạ Vy đã bức cô đến bước đường này, chỉ cần khiến cô ta sống không bằng chết mối oán hận trong lòng cô mới có thể tiêu tan.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Âm thanh báo tin nhắn vang lên, Vân Thi mở túi xách lấy ra xem. “Em không muốn xử cô ta?”
Vân Thi chưa kịp trả lời, tin thứ hai rất nhanh gửi đến: “Anh cho em thêm năm phút.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi siết chặt điện thoại trong tay, phẫn nộ nhìn chằm chằm dòng tin Tấn Phước gửi đến, gã đang uy hiếp cô sao? Cô hít một sâu đẩy cửa.
Vừa bước vào phòng Vân Thi đã hơi hối hận, Tấn Phước mới tắm xong đang lười biến nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu trên giường. Dây áo tắm buộc lỏng lẻo lộ ra lồng ngực chằng chịt vết sẹo minh chứng cho những lần giết chóc tàn bạo. Đôi mắt gã khép hờ trông thấy cô ngay lập tức mở to.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ánh mắt Tấn Phước nóng rực dán chặt vào Vân Thi, đối diện với cặp mắt tựa như dã thú khát máu nhìn chòng chọc con mồi cô thoáng rùng mình. Cô đặt túi xách lên ghế salon gần đấy, không tình nguyện tiến đến bên giường, giơ tay ra trước mặt gã: “Đưa tôi địa chỉ: “Đừng vội. Chúng ta làm chuyện quan trọng trước đã” Tấn Phước nhếch môi, khuôn mặt phổ thông bình thương chẳng có gì nổi bật giờ phút này nhuộm đầy ham_muốn
Tấn Phước nhanh như chớp nắm lấy bàn tay Vân Thi kéo mạnh, cô ngã nằm trên giường, biểu cảm trên mặt tràn đầy kinh hãi, chống tay muốn ngồi dậy nhưng gã đã nhanh chóng áp tới cúi xuống hôn hít dồn dập lên cổ, lên xương quai xanh, bàn tay càng rỡ thâm nhập vào bên trong váy không ngừng sờ mó, xoa nắn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tấn Phước như con chó điên xổng chuồn thô bạo liếm láp, gặm cắn khắp người, Vân Thi cắn môi, cố gắng đè nén cảm giác ghê tởm đang cuộn trào trong dạ dày. Hai tay siết chặt ga giường, đêm nay cứ xem như bị chó cắn vậy. Chỉ cần đạt được mục đích chút hi sinh này có nhầm nhò gì, đáy mắt cô ánh ánh lên tia thù hằn.
Đến hơn nửa đêm, Tấn Phước mới thỏa mãn buông người ra, gã cắn nhẹ vào vành tai Vân Thi thấp giọng: “Giao dịch thành công”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tấn Phước ngồi dậy mở ngăn tủ lấy mảnh giấy đưa cho Vân Thi sau đó cầm bao thuốc lá rút một điều ra châm lửa hút.
Vân Thi nhìn chăm chú dòng chữ trên mảnh giấy, một giây sau liền vò nát: “Tôi cũng muốn đi
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô phải tận mắt chứng kiến thằng con hoang ấy chết đi, tận mắt chứng kiến Hạ Vy sống không bằng chết. Một ngày mầm tai họa đó còn sống trên đời này cô sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Vân Thi liếc mắt nhìn bóng lưng Tấn Phước đang ngồi bên mép giường: “Anh chắc địa chỉ này đúng?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi cũng đã tự mình điều tra chuyến bay của Hạ Vy nhưng không thu được kết quả gì. Cô tin chắc Duy Nam đã nhúng tay vào xử lý, không ngờ anh ta lại cẩn thận đến vậy chắc là để đề phòng Gia Khánh.
Tấn Phước quay đầu, đôi mắt một mí lóe lên tia sáng: “Em nghi ngờ năng lực của anh?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thật ra lần này Tấn Phước đã có sự chuẩn bị kĨ lưỡng, từ đêm biết Hạ Vy ra nước ngoài cộng thêm bên cạnh còn xuất hiện một đứa trẻ trông như bản sao của Gia Khánh. Gã biết Vân Thi với Gia Khánh là một đôi. Gã tin chắc Vân Thi sẽ không bỏ qua chuyện này nên đã âm thầm cử người đi theo ba người kia từ sớm.
Nói rõ hơn là ngay từ đầu Tấn Phước đã biết ba người kia đi đâu nhưng gã không nói cho Vân Thi biết, vờ như mấy hôm nay vất vả điều ra mục đích chỉ có một đó là chiếm lấy cô. Hiện tại gã đã thực hiện thành công ý đồ của mình, trong lòng vô cùng hưng phấn. Cũng giống như những nạn nhân bị gã săn lùng giết chết, người gã muốn nhất định sẽ chiếm lấy cho bằng được. Gã không phải thuộc tuýp người chỉ biết trơ mắt đứng đó nhìn người ta lợi dụng xong đá văng đi mà là quay ngược lại lợi dụng đối phương. “Mong rằng anh sẽ không khiến tôi thất vọng. Vân Thi thấy dáng vẻ tự tin của Tân Phước có hơi an lòng ngồi dậy mặc lại đồ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tấn Phước dập tắt điều thuốc nhào qua giật lấy chiếc váy Vân Thi đang chuẩn bị mặt ném xuống đất, đẩy cô ngã xuống giường cười gian: “Anh còn muốn ***
Buổi chiều, Duy Nam gọi điện đến thông báo anh đã có mặt trước cửa khách sạn đợi hai mẹ con xuống rồi tắt máy. Hạ Vy lấy làm lạ khi anh không trực tiếp lên phòng rõ ràng tối qua cô đã nói rõ số phòng rồi mà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy vội thu dọn đồ đạc, Gia Bảo cũng chạy đến phụ giúp một tay. “Mẹ ơi! Chú Nam đến đón chúng ta a?”
Hạ Vy xếp chiếc áo cúi cùng bỏ vào balo kéo khóa, ngẩng đầu lên nhìn Gia Bảo khẽ “Ừ” một tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc Hạ Vy dắt tay Gia Bảo ra cửa khách sạn đã trông thấy Duy Nam đứng dựa lưng vào xe, trông thấy hai mẹ con anh nở nụ cười tươi rói tiến đến nhận balo trên vai cô, kh người bế Gia Bảo lên. “Con chào chú a!” Gia Bảo không bài xích Duy Nam ngoan ngoãn vòng tay qua ôm cổ anh. “Ngoan lắm. Duy Nam hôn chụt lên má Gia Bảo sau quay sang nhìn Hạ Vy áy náy: “Hai mẹ con vất vả rồi.”
Hạ Vy lắc đầu, mũi chợt thấy cay cay: “Em mới là người nên nói câu đó. Anh vất vả rồi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mới vài hôm không gặp mà Duy Nam đã tiều tụy, phờ phạc trông thấy. Vầng mắt thâm đen dù khỏe môi mang theo nụ cười sáng lạng vẫn không thể xua tan sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh. Có lẽ, sự cố lần này của công ty không nhỏ mới biến anh thành ra bộ dạng này. “Chúng ta đi thôi” Duy Nam cười nói. Cập nhật chương* mới nhất tại Truyện88.vip
Bấy giờ, Hạ Vy mới chú ý đến sáu người đàn ông đô con đứng cách đó không xa. Họ đứng nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn chằm chằm bên này, khuôn mặt lạnh tanh không hề có bất kì biểu cảm dư thừa nào, thấy cô nhìn sang đều đồng loạt cúi đầu chào. Cô giật mình khẽ nở nụ cười gượng gạo chào lại rồi vội bắt lấy tay Duy Nam ở đằng trước nhỏ giọng hỏi: “Mấy người này là?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Động tác mở cửa xe của Duy Nam dừng lại anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hạ Vy, cất giọng trấn an: “Em đừng sợ bọn họ là vệ sĩ anh phải đến bảo vệ em với Gia Bảo.”
Hạ Vy ngây người bị Duy Nam đẩy vào trong xe, sau khi hồi phục tinh thần thì xe đã chạy được một đoạn. Cô biết anh sắp xếp sáu người vệ sĩ kia là để phòng ngừa Gia Khánh đến quấy rối mình trước sự quan tâm đó, cô vô cùng cảm động nhưng biết anh không thích nghe cô nói mấy câu cảm ơn khách sáo nên chỉ có thể dùng loại ánh mắt cảm kích nhìn anh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đi tầm một tiếng mới đến, Hạ Vy cùng Gia Bảo bước xuống xe quan sát căn nhà họ sắp dọn vào ở tạm. Duy Nam bảo nơi này cách căn hộ trước đó nửa thành phố, trong khoảng thời gian ngắn Gia Khánh sẽ không tìm được.
Xe của sáu người vệ sĩ cũng dừng lại, họ nhanh nhẹn bước xuống xe xếp thành hai hàng đứng sau lưng ba người, khiến cho Hạ Vy cảm thấy không quen và lúng túng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vào nhà, Gia Bảo đã hưng phấn chạy khắp nơi tham quan. Hạ Vy vào bếp thấy tủ lạnh trống trơn bèn đề nghị Duy Nam đưa mình đi siêu thị.
Tối nay ngoài ba người còn có thêm sáu người vệ sĩ nữa, Hạ Vy không có ý định để sáu người kia đặt thức ăn nhanh. Dù sao bọn họ đến đây để bảo vệ mình không thể bạc đãi họ. Lúc lên xe cô thắt dây an toàn xong quay sang bàn bạc với anh: “Chúng ta nấu cho bọn họ luôn nhé?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Duy Nam không chút nghĩ ngợi gật đầu ngay, tuy Hạ Vy không nói nhưng anh có thể nhìn ra sự lúng túng và ngại ngùng của cô, biết cô từ trước đến nay đều không thích làm phiền đến người khác nếu làm vậy có thể khiến cô thoải mái anh vì cớ gì mà không đáp ứng chứ. “Anh phụ em lặt rau”
Siêu thị cách nhà khá gần, lúc hai người xách túi lớn túi nhỏ trở về tính hết tổng thời gian thì chỉ mất chưa đầy một tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong phòng khách, Gia Bảo đang cùng sáu người vệ sĩ xem phim hoạt hình. Bầu không khí khá náo nhiệt, cậu ríu rít trò chuyện với bọn họ. “Gia Bảo đúng là đứa trẻ đáng yêu người gặp người thích." Đáy mắt Duy Nam tràn ngập ý cười.
Sáu người vệ sĩ rất nhanh phát hiện ra Hạ Vy và Duy Nam lật đật đứng dậy chạy đến mỗi người một tay xách đồ. “Cảm ơn mấy anh. Trước sự nhiệt tình của họ Hạ Vy vội lên tiếng cảm ơn. Một người trong số đó nở nụ cười cứng ngắc khả không ăn nhập với khuôn mặt nghiêm túc của anh ta: “Đây là việc chúng tôi nên làm “Mẹ về rồi, chú về rồi." Gia Bảo lon ton chạy đến ôm lấy chân Hạ Vy cười tít cả mắt.
Anh nợ em một câu yêu thương!