Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135 Chúng ta lại gặp nhau
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Chương 135 Chúng ta lại gặp nhau
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Tình cờ thật, chúng ta lại gặp nhau ở đây.” Huy Kha gõ nhẹ ngón tay lên vô lắng, đôi mắt hẹp dài thấp thoảng ý cười. Từ đằng xa anh đã trông thấy một bóng dáng nhỏ bé thần thờ bước đi từng bước chậm chạp, mái tóc dài bay phất phơ rồi tung trong gió. Lúc đó anh cũng không mấy bận tâm làm vì trước giờ anh không thích lo chuyện bao đồng nhưng khi khoảng cách ngày một gần, trông thấy rõ diện mạo của người phụ nữ nọ thì anh liền đổi ý.
Hạ Vy không nghĩ đến sẽ chạm mặt Huy Kha, hình ảnh đêm hôm đó ở quán bar như một thước phim sống động tái hiện lại trong đầu, cô biết rõ người đàn ông này rất nguy hiểm, tốt nhất không nên tiếp xúc nhiều Cô gật đầu, nở nụ cười có lệ sau đó nhấc chân rời đi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Huy Kha không buông tha lùi xe chầm chậm theo, nói vọng ra: “Ở đây khó bắt xe lắm, lên xe anh đưa em đi một đoạn. “Như vậy phiền anh lầm, không cần đầu, tôi có thể tự đi được." Hạ Vy nghe mà hoảng không chút do dự từ chối ngay.
Huy Kha kiên trì lái xe theo sát bên cạnh, phía sau xe cộ bị chặn lại, có vài xe tìm cách vượt qua lần sang làn bên cạnh, kết quả làm cho mức độ ùn tắt thêm nghiêm trọng, chưa đầy vài phút đã kẹt cứng rối thành một cục. Tiếng người mắng chửi, hối thúc, tiếng còi xe inh ỏi thúc giục nhất thời làm Hạ Vy luống cuống hết cả tay chân. "Mẹ kiếp, hai người muốn diễn trò giận nhau thì về nhà đắp chăn mà diễn. “Anh gì kia mau lái xe nhanh lên, có tin tôi báo cảnh sát không?” “Hai anh chị đang cản trở người khác có biết không? Còn cái chị kia nữa muốn giận người yêu thì cũng nên xem đây là đang ở đâu chứ? Đã trễ giờ rồi còn kẹt xe, phát bực.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Trước sự giẫn dữ, phẫn nộ của đám đông, Huy Kha ló đầu ra cười áy náy: “Ngại quá, chúng tôi sẽ đi ngay!” Anh quay sang Hạ Vy nhướn mày: “Em không muốn chúng ta bị mọi người xông tới đánh hội đồng thì mau lên xe.
Hạ Vy không còn cách nào khác, vừa lúng túng vừa xấu hổ rối rít xin lỗi mọi người vội vã mở cửa xe chui vào. Trong lòng thầm đem Huy Kha ra mắng chửi thậm tệ. Huy Kha hài lòng lái xe rời đi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Chiếc xe từ từ chuyển động, xe cộ phía sau không còn bị cản trở cũng lái đi, đoạn đường ùn tắt nhanh chóng được khai thông. Hạ Vy cần mỗi nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa không lên tiếng. “Sao em lại ở đây?” Sau một hồi im lặng, Huy Kha đột nhiên lên tiếng. “Tôi đi tập thể dục.” Hạ Vy đáp qua loa có lệ, cô không có hứng thú kể với Huy Kha chuyện cô với Gia Khánh cãi nhau sau đó uy hiếp anh thả xuống đường, với lại anh ta còn không được tính là người quen thì cớ gì cô phải kể việc mất mặt đó cho một người lạ nghe chú. "Sở thích của em thật khác biệt với người khác.
Huy Kha nhếch môi nói với ẩn ý xâu xa, Hạ Vy không muốn nói sự thật cho anh biết vậy thì anh cũng không ép buộc. “Cảm ơn anh.” Hạ Vy thờ ơ đáp lại, lười vắt óc suy xét câu nói đầy hàm ý xâu xa của Huy Kha, cô nói tiếp: “Phiền anh thả tôi ở lối ra cầu vượt. Độ cong khỏe môi Huy Kha càng cao hơn, người phụ nữ này thật thú vị. Đêm đó ở quán bar rõ ràng còn là bộ dạng sợ sệt, khúm núm lấy lòng anh thế mà hiện tại lại dũng cảm bày ra dáng vẻ lạnh nhạt, thờ ơ, thấy chết không sợ. “Anh có trò chơi này rất thú vị không biết em có hứng thú tham gia không?”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy còn không thèm nghe đó là trò chơi gì đã lên tiếng cự tuyệt: “Ngại quá, thật sự xin lỗi anh, tôi không có hứng thú, chắc anh phải đi tìm người khác chơi cùng rồi.”
Hạ Vy cố làm ra vẻ mặt có lỗi, trong mắt lại chẳng có lấy một tia có áy náy. Phía trước là lối ra cầu vượt cô thấp thỏm nhắc nhở: “Anh dừng lại phía trước cho tôi nhé? Cảm ơn anh rất nhiều.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Huy Kha không đáp đều đó càng làm cho Hạ Vy thêm bồn chồn không yên, rất sợ anh ta sẽ không thả mình ra, bài học ở quán bar đã khiến cô cả đời này không dám quên rồi.
Lúc Hạ Vy còn đang rối rắm thì chiếc xe đột ngột dừng lại, chất giọng trầm thấp vang lên: “Tới rồi.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy ngẩn ra mất mấy giây, sau đó mới hiểu rõ câu nói của Huy Kha là có ý gì, cô vội vàng cảm ơn, tháo dây an toàn đẩy cửa bước xuống xe. Huy Kha hạ cửa kính cười như có như không: "Hay em thử suy nghĩ lại đề nghị của anh” “Xin lỗi, tôi thật sự không có thời gian để tham gia.” Hạ Vy khéo léo từ chối lần hai, đối diện với cặp mắt sắc bén cả người cô không khỏi túa đầy mồ hôi lạnh. Hạ Vy nhìn theo chiếc Ferrari chỉ còn một chấm nhỏ phía xa, toàn thân căng cứng nãy giờ mới từ từ thả lỏng, hai chân mềm nhũn, không còn sức lực dựa vào thân cây ven đường.
Hạ Vy không dám nán lại đây lâu, sợ Huy Kha đột nhiên quay lại, cô chống đỡ thân thể vẫy tay bắt taixi. Bắt đến chiếc thứ ba mới có bác tài chịu dừng lại, cô ngồi vào trong xe, chẳng chờ bác tài nói đã vội nói ngay địa chỉ.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Xe taxi nhanh chóng hòa vào dòng xe đông đúc trên đường, bây giờ Hạ Vy mới cảm thấy an tâm, hôm nay thật sự là một ngày tồi tệ, trải qua buổi gặp mặt khủng khiếp với mẹ Duy Nam, cãi nhau với Gia Khánh, chạm mặt Huy Kha. Cô như trái bóng xì hơi dựa lưng vào ghế, khép mắt, nặng nề thở dài.
Hạ Vy không khỏi hối hận, lúc nhận lời cầu hôn của Duy Nam cô không suy xét nhiều khía cạnh chỉ cho rằng anh có thể bảo vệ hai mẹ con an ổn trôi qua một đời là được, không nghĩ đến bố mẹ anh sau khi biết tin sẽ phản ứng dữ dội đến vậy. Cô cảm thấy bản thân mắc nợ Duy Nam và có lỗi với gia đình anh. Không biết mẹ anh có sao không? Nếu như bà vì tức giận cô mà xảy ra chuyện cô sẽ ân hận cả đời mất. Cô nên làm gì mới tốt đây?
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy miêm man suy nghĩ suốt đoạn đường về nhà nhưng chẳng nghĩ ra cách nào hay còn khiến cho đầu óc thêm hỗn loạn, rối rắm.
Vì sợ có người sẽ tiếp tục ra tay với Gia Bảo, Duy Nam không đồng ý Hạ Vy về sống ở căn hộ mình cũng không đưa hai mẹ con đến nhà anh mà cùng hai người dọn đến sống ở một căn nhà mới kín đảo hơn, đồng thời giữ nguyên số lượng hai người vệ sĩ bảo vệ. Ủng hộ team chúng mình *bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy bước vào nhà, giày còn chưa kịp thay đã có một bóng dáng nhỏ nhắn nhào đến ôm lấy chân cô nũng nịu: “Mẹ về rồi. Sóc con rất nhớ mẹ nha.” Gia Bảo ngoái đầu nhìn ra cửa: “Chú Nam không về cùng với mẹ a?” Gia Bảo biết chiều nay mẹ với chú Nam về ra mắt bố mẹ chú ấy nên giờ không thấy chú Nam cậu khó hiểu hỏi.
Duy Nam còn chưa về? Hạ Vy cứ cho rằng anh đã về nhà trước cô rồi. Trong lòng vô cùng lo lắng, chẳng lẽ mẹ anh đã thật sự xảy ra chuyện? Cô xoa đầu Gia Bảo viện đại một lý do: “Chú có việc phải xử lý, mẹ về nhà trước.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Gia Bảo tin ngay, Hạ Vy thay giày mang dép ở nhà dắt cậu vào trong, cậu rối rít khoe hôm nay ở nhà vẽ tranh, học bài, dáng vẻ cực kì hưng phấn.
Hạ Vy cố gắng tỏ ra bình thường luôn miệng khen con, trong lòng thì lo lắng, bồn chồn không yên. Mười một giờ tối, Hạ Vy thừ người nằm trên giường, Gia Bảo bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ say còn cô một chút cũng không buồn ngủ. Cô vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, ánh sáng phát ra từ màn hình nhanh chóng xâm chiếm bóng tối trong căn phòng, cô mở số điện thoại của Duy Nam nhưng nửa ngày rồi mà ngón tay vẫn không tài nào nhấn xuống được. Cô thở dài đặt điện thoại về chỗ cũ, hành động này trong đêm nay đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy muốn biết tình hình của Huỳnh Vân Như nhưng lại sợ mình gọi không đúng lúc làm phiền đến Duy Nam, cô tiếp tục ngây người nhìn trần nhà.
Đến hơn nửa đêm, Hạ Vy mới nghe thấy tiếng động cơ ô tô vọng lại từ ngoài sân. Cô ngồi bật dậy, lật đật xỏ dép chạy ra khỏi phòng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy lao nhanh xuống phòng khách cũng vừa hay Duy Nam đẩy cửa bước vào, sắc mặt anh không tốt lắm, tràn đầy mệt mỏi. Anh cũng nhìn thấy cô ngạc nhiên hỏi: “Em còn chưa ngủ?”
Hạ Vy mím môi bước đến dè dặt hỏi thăm: “Cô... Cô... không sao chứ?” “Mẹ anh không sao, bà chỉ lên huyết áp thôi, bây giờ ổn rồi. Em đừng lo lắng.” Duy Nam vươn tay xoa đầu Hạ Vy áy náy: “Chiều nay thành thật xin lỗi em, anh không ngờ đến mọi việc lại thành ra thế này.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy lắc đầu, cô không trách Duy Nam, tất cả là từ cô mà ra: “Em mới là người phải xin lỗi. Xin lỗi vì đã khiến cô với anh khó xử.
Duy Nam đau lòng ôm Hạ Vy vào lòng, vuốt nhẹ lưng cô thấp giọng: “Mọi chuyện sẽ tốt thôi. Tin anh. Hạ Vy cắn môi, viền mắt cũng đỏ lên, câu nói "Chúng ta cứ xem như ngày hôm đó không có việc gì. Nghẹn ở trong cổ họng làm cách mấy cũng không thất ra được. Cô không hi vọng Duy Nam bị tổn thương nhưng nếu cứ để tình trạng này kéo dài cũng không ổn. Anh sẽ mệt, đó là điều cô không muốn thấy nhất. Cô nên làm gì đây? Ai có thể nói cho cô biết?
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
**********
Chương 135 Chúng ta lại gặp nhau
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Tình cờ thật, chúng ta lại gặp nhau ở đây.” Huy Kha gõ nhẹ ngón tay lên vô lắng, đôi mắt hẹp dài thấp thoảng ý cười. Từ đằng xa anh đã trông thấy một bóng dáng nhỏ bé thần thờ bước đi từng bước chậm chạp, mái tóc dài bay phất phơ rồi tung trong gió. Lúc đó anh cũng không mấy bận tâm làm vì trước giờ anh không thích lo chuyện bao đồng nhưng khi khoảng cách ngày một gần, trông thấy rõ diện mạo của người phụ nữ nọ thì anh liền đổi ý.
Hạ Vy không nghĩ đến sẽ chạm mặt Huy Kha, hình ảnh đêm hôm đó ở quán bar như một thước phim sống động tái hiện lại trong đầu, cô biết rõ người đàn ông này rất nguy hiểm, tốt nhất không nên tiếp xúc nhiều Cô gật đầu, nở nụ cười có lệ sau đó nhấc chân rời đi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Huy Kha không buông tha lùi xe chầm chậm theo, nói vọng ra: “Ở đây khó bắt xe lắm, lên xe anh đưa em đi một đoạn. “Như vậy phiền anh lầm, không cần đầu, tôi có thể tự đi được." Hạ Vy nghe mà hoảng không chút do dự từ chối ngay.
Huy Kha kiên trì lái xe theo sát bên cạnh, phía sau xe cộ bị chặn lại, có vài xe tìm cách vượt qua lần sang làn bên cạnh, kết quả làm cho mức độ ùn tắt thêm nghiêm trọng, chưa đầy vài phút đã kẹt cứng rối thành một cục. Tiếng người mắng chửi, hối thúc, tiếng còi xe inh ỏi thúc giục nhất thời làm Hạ Vy luống cuống hết cả tay chân. "Mẹ kiếp, hai người muốn diễn trò giận nhau thì về nhà đắp chăn mà diễn. “Anh gì kia mau lái xe nhanh lên, có tin tôi báo cảnh sát không?” “Hai anh chị đang cản trở người khác có biết không? Còn cái chị kia nữa muốn giận người yêu thì cũng nên xem đây là đang ở đâu chứ? Đã trễ giờ rồi còn kẹt xe, phát bực.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Trước sự giẫn dữ, phẫn nộ của đám đông, Huy Kha ló đầu ra cười áy náy: “Ngại quá, chúng tôi sẽ đi ngay!” Anh quay sang Hạ Vy nhướn mày: “Em không muốn chúng ta bị mọi người xông tới đánh hội đồng thì mau lên xe.
Hạ Vy không còn cách nào khác, vừa lúng túng vừa xấu hổ rối rít xin lỗi mọi người vội vã mở cửa xe chui vào. Trong lòng thầm đem Huy Kha ra mắng chửi thậm tệ. Huy Kha hài lòng lái xe rời đi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Chiếc xe từ từ chuyển động, xe cộ phía sau không còn bị cản trở cũng lái đi, đoạn đường ùn tắt nhanh chóng được khai thông. Hạ Vy cần mỗi nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa không lên tiếng. “Sao em lại ở đây?” Sau một hồi im lặng, Huy Kha đột nhiên lên tiếng. “Tôi đi tập thể dục.” Hạ Vy đáp qua loa có lệ, cô không có hứng thú kể với Huy Kha chuyện cô với Gia Khánh cãi nhau sau đó uy hiếp anh thả xuống đường, với lại anh ta còn không được tính là người quen thì cớ gì cô phải kể việc mất mặt đó cho một người lạ nghe chú. "Sở thích của em thật khác biệt với người khác.
Huy Kha nhếch môi nói với ẩn ý xâu xa, Hạ Vy không muốn nói sự thật cho anh biết vậy thì anh cũng không ép buộc. “Cảm ơn anh.” Hạ Vy thờ ơ đáp lại, lười vắt óc suy xét câu nói đầy hàm ý xâu xa của Huy Kha, cô nói tiếp: “Phiền anh thả tôi ở lối ra cầu vượt. Độ cong khỏe môi Huy Kha càng cao hơn, người phụ nữ này thật thú vị. Đêm đó ở quán bar rõ ràng còn là bộ dạng sợ sệt, khúm núm lấy lòng anh thế mà hiện tại lại dũng cảm bày ra dáng vẻ lạnh nhạt, thờ ơ, thấy chết không sợ. “Anh có trò chơi này rất thú vị không biết em có hứng thú tham gia không?”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy còn không thèm nghe đó là trò chơi gì đã lên tiếng cự tuyệt: “Ngại quá, thật sự xin lỗi anh, tôi không có hứng thú, chắc anh phải đi tìm người khác chơi cùng rồi.”
Hạ Vy cố làm ra vẻ mặt có lỗi, trong mắt lại chẳng có lấy một tia có áy náy. Phía trước là lối ra cầu vượt cô thấp thỏm nhắc nhở: “Anh dừng lại phía trước cho tôi nhé? Cảm ơn anh rất nhiều.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Huy Kha không đáp đều đó càng làm cho Hạ Vy thêm bồn chồn không yên, rất sợ anh ta sẽ không thả mình ra, bài học ở quán bar đã khiến cô cả đời này không dám quên rồi.
Lúc Hạ Vy còn đang rối rắm thì chiếc xe đột ngột dừng lại, chất giọng trầm thấp vang lên: “Tới rồi.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy ngẩn ra mất mấy giây, sau đó mới hiểu rõ câu nói của Huy Kha là có ý gì, cô vội vàng cảm ơn, tháo dây an toàn đẩy cửa bước xuống xe. Huy Kha hạ cửa kính cười như có như không: "Hay em thử suy nghĩ lại đề nghị của anh” “Xin lỗi, tôi thật sự không có thời gian để tham gia.” Hạ Vy khéo léo từ chối lần hai, đối diện với cặp mắt sắc bén cả người cô không khỏi túa đầy mồ hôi lạnh. Hạ Vy nhìn theo chiếc Ferrari chỉ còn một chấm nhỏ phía xa, toàn thân căng cứng nãy giờ mới từ từ thả lỏng, hai chân mềm nhũn, không còn sức lực dựa vào thân cây ven đường.
Hạ Vy không dám nán lại đây lâu, sợ Huy Kha đột nhiên quay lại, cô chống đỡ thân thể vẫy tay bắt taixi. Bắt đến chiếc thứ ba mới có bác tài chịu dừng lại, cô ngồi vào trong xe, chẳng chờ bác tài nói đã vội nói ngay địa chỉ.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Xe taxi nhanh chóng hòa vào dòng xe đông đúc trên đường, bây giờ Hạ Vy mới cảm thấy an tâm, hôm nay thật sự là một ngày tồi tệ, trải qua buổi gặp mặt khủng khiếp với mẹ Duy Nam, cãi nhau với Gia Khánh, chạm mặt Huy Kha. Cô như trái bóng xì hơi dựa lưng vào ghế, khép mắt, nặng nề thở dài.
Hạ Vy không khỏi hối hận, lúc nhận lời cầu hôn của Duy Nam cô không suy xét nhiều khía cạnh chỉ cho rằng anh có thể bảo vệ hai mẹ con an ổn trôi qua một đời là được, không nghĩ đến bố mẹ anh sau khi biết tin sẽ phản ứng dữ dội đến vậy. Cô cảm thấy bản thân mắc nợ Duy Nam và có lỗi với gia đình anh. Không biết mẹ anh có sao không? Nếu như bà vì tức giận cô mà xảy ra chuyện cô sẽ ân hận cả đời mất. Cô nên làm gì mới tốt đây?
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy miêm man suy nghĩ suốt đoạn đường về nhà nhưng chẳng nghĩ ra cách nào hay còn khiến cho đầu óc thêm hỗn loạn, rối rắm.
Vì sợ có người sẽ tiếp tục ra tay với Gia Bảo, Duy Nam không đồng ý Hạ Vy về sống ở căn hộ mình cũng không đưa hai mẹ con đến nhà anh mà cùng hai người dọn đến sống ở một căn nhà mới kín đảo hơn, đồng thời giữ nguyên số lượng hai người vệ sĩ bảo vệ. Ủng hộ team chúng mình *bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy bước vào nhà, giày còn chưa kịp thay đã có một bóng dáng nhỏ nhắn nhào đến ôm lấy chân cô nũng nịu: “Mẹ về rồi. Sóc con rất nhớ mẹ nha.” Gia Bảo ngoái đầu nhìn ra cửa: “Chú Nam không về cùng với mẹ a?” Gia Bảo biết chiều nay mẹ với chú Nam về ra mắt bố mẹ chú ấy nên giờ không thấy chú Nam cậu khó hiểu hỏi.
Duy Nam còn chưa về? Hạ Vy cứ cho rằng anh đã về nhà trước cô rồi. Trong lòng vô cùng lo lắng, chẳng lẽ mẹ anh đã thật sự xảy ra chuyện? Cô xoa đầu Gia Bảo viện đại một lý do: “Chú có việc phải xử lý, mẹ về nhà trước.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Gia Bảo tin ngay, Hạ Vy thay giày mang dép ở nhà dắt cậu vào trong, cậu rối rít khoe hôm nay ở nhà vẽ tranh, học bài, dáng vẻ cực kì hưng phấn.
Hạ Vy cố gắng tỏ ra bình thường luôn miệng khen con, trong lòng thì lo lắng, bồn chồn không yên. Mười một giờ tối, Hạ Vy thừ người nằm trên giường, Gia Bảo bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ say còn cô một chút cũng không buồn ngủ. Cô vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, ánh sáng phát ra từ màn hình nhanh chóng xâm chiếm bóng tối trong căn phòng, cô mở số điện thoại của Duy Nam nhưng nửa ngày rồi mà ngón tay vẫn không tài nào nhấn xuống được. Cô thở dài đặt điện thoại về chỗ cũ, hành động này trong đêm nay đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy muốn biết tình hình của Huỳnh Vân Như nhưng lại sợ mình gọi không đúng lúc làm phiền đến Duy Nam, cô tiếp tục ngây người nhìn trần nhà.
Đến hơn nửa đêm, Hạ Vy mới nghe thấy tiếng động cơ ô tô vọng lại từ ngoài sân. Cô ngồi bật dậy, lật đật xỏ dép chạy ra khỏi phòng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy lao nhanh xuống phòng khách cũng vừa hay Duy Nam đẩy cửa bước vào, sắc mặt anh không tốt lắm, tràn đầy mệt mỏi. Anh cũng nhìn thấy cô ngạc nhiên hỏi: “Em còn chưa ngủ?”
Hạ Vy mím môi bước đến dè dặt hỏi thăm: “Cô... Cô... không sao chứ?” “Mẹ anh không sao, bà chỉ lên huyết áp thôi, bây giờ ổn rồi. Em đừng lo lắng.” Duy Nam vươn tay xoa đầu Hạ Vy áy náy: “Chiều nay thành thật xin lỗi em, anh không ngờ đến mọi việc lại thành ra thế này.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Vy lắc đầu, cô không trách Duy Nam, tất cả là từ cô mà ra: “Em mới là người phải xin lỗi. Xin lỗi vì đã khiến cô với anh khó xử.
Duy Nam đau lòng ôm Hạ Vy vào lòng, vuốt nhẹ lưng cô thấp giọng: “Mọi chuyện sẽ tốt thôi. Tin anh. Hạ Vy cắn môi, viền mắt cũng đỏ lên, câu nói "Chúng ta cứ xem như ngày hôm đó không có việc gì. Nghẹn ở trong cổ họng làm cách mấy cũng không thất ra được. Cô không hi vọng Duy Nam bị tổn thương nhưng nếu cứ để tình trạng này kéo dài cũng không ổn. Anh sẽ mệt, đó là điều cô không muốn thấy nhất. Cô nên làm gì đây? Ai có thể nói cho cô biết?
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!