Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138 Liệu có phải là người quen?
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Chương 138 Liệu có phải là người quen?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tạm... Gia Khánh còn chưa nói hết câu tạm biệt, đầu dây bên kia Sóc con đã tắt máy, chỉ còn lại tiếng “tút, tút, tút” lạnh lẽo vang vọng bên tai.
Gia Khánh ngẩn người vừa rồi trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của người phụ nữ hình như gọi Sóc con làm gì đấy nghe không rõ lắm. Anh cảm thấy giọng ấy rất quen thuộc nhưng nghĩ một lúc lâu vẫn không thể xác định được liệu có phải người quen hay không?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mày khẽ nhíu chặt, Gia Khánh có phần tiếc nuối, ban nãy nếu người phụ nữ đó nói lớn tiếng hơn một chút anh đã có thể nghe thấy rõ rồi. Hiện tại anh cũng không cần ở đây đoán già đoán non. Rốt cuộc người phụ nữ đó là ai? Liệu có phải mẹ Sóc con? Anh đột nhiên nảy sinh cảm giác tò mò mãnh liệt đối với mẹ Sóc con.
Minh Tuấn ngồi trên ghế không yên, chốc chốc lại ngoái đầu hiếu kì nhìn vào phòng ngủ đáng tiếc chỉ có thể trông thấy bóng lưng Gia Khánh. Anh rất muốn chạy vào trong soi mói nhưng lại sợ Gia Khánh đập cho một trận vì tội nhiều chuyện.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tín Phong lắc đầu đặt tách trà lên bàn, vỗ gáy cái người ngồi một chỗ cũng không yên kia một phát, thở dài hỏi: "Em làm gì vậy?”
Minh Tuấn trừng mắt lườm Tín Phong, đưa tay lên xoa xoa cái ót đáng thương của mình oán trách: “Câu này nên hỏi anh mới đúng hơn? Tự dưng lại đánh em, hôm nay em còn chưa chọc giận anh nha? Em quyết định tuyệt giao với anh.” “Được rồi, là lỗi của anh. Tín Phong bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là xuống nước nhận sai, kéo người qua giúp Minh Tuấn xoa ót.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Minh Tuấn hừ hừ mấy tiếng nhưng cũng không đẩy Tín Phong ra, tạm thời sẽ không tín toán vì anh còn đang bận hóng chuyện: “Anh đoán xem ban nãy là ai gọi đến?” “Sao anh biết được. Em trực tiếp hỏi Khánh đi. Tín Phong chẳng buồn huy động tế bào não nói ngay. “Nói cũng như không nói. Minh Tuấn tạch lưỡi nhưng cũng không kì vọng nhiều vào Tín Phong, tên này nhạt còn hơn nước lã, anh chỉ thuận miệng tương tác thôi: "Thắng Khánh nghe điện thoại xong rồi nhưng không trở ra nhỉ?" Minh Tuấn tiếp tục tạch lưỡi cảm thán: “Đứng bất động như tượng luôn, nhìn bóng lưng ấy, chậc, thật thê lương, thật cô đơn nha. Người khác nhìn vào không biết còn tưởng nó nhận được tin nhà báo tang ấy.
Theo câu nói Minh Tuấn, Tín Phong liếc mắt nhìn bóng lưng Gia Khánh trong phòng ngủ nhưng không mở miệng lên tiếng đáp lại, bên tai Minh Tuấn vẫn không ngừng lải nhải.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh nặng nề thở dài, vô cùng chán ghét cảm giác kì lạ không thể khống chế nảy sinh trong lòng mỗi khi tiếp xúc với Sóc con hoặc nghe đến mẹ nhóc. Anh nghĩ bản thân điên thật rồi, anh lắc đầu điều chỉnh tâm trạng xoay người bước ra khỏi phòng. “Trông mày có vẻ không được vui nha?” Minh Tuấn nhìn Gia Khánh ngồi xuống ghế đối diện nhịn không được tò mò hỏi.
Gia Khánh ném điện thoại lên bàn, điện thoại theo quán tính trượt thêm mấy centimet nữa mới dừng lại. Anh nhưởng mi, đôi mắt đen sâu thẳm làm người khác không có cách nào đoán được suy nghĩ trong lòng, thản nhiên nói: “Thấy hai bọn mày dính nhau như sam khiến tao khó chịu đấy
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Minh Tuấn bĩu môi đang muốn mở miệng phản bác thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tín Phong chỉ đành tiếc nuối nuốt xuống những lời muốn nói. “Lại để lão trốn thoát rồi." Tín Phong quay về đề tài trước đó đang dở dang. “Lão” trong lời Tín Phong nói chính là ám chỉ Đại Dũng, lần trước tập kích ở bến cảng không may để ông ta nhảy xuống biển chạy trốn. Vài hôm trước người của bọn họ lần ra dấu vết, phát hiện ông ta đang ẩn nấu tại một làng chài quen biển phía Đông. Đêm qua chạy đến lục soát thì đã chẳng còn thấy bóng dáng người đầu nữa. "Mạng ông ta cũng lớn thật.” Minh Tuấn buồn bực trào phúng chỉ vì một tên râu ria mà gần một tháng nay anh với Tín Phong chạy đôn chạy đảo khắp nơi, thật là tức chết mà: “Rõ ràng người bên chúng ta rất cẩn thận không hề để lọt tiếng gió.
Gia Khánh nhếch môi chẳng xem việc đó vào mắt thờ ơ nói: “Có lẽ, lão đã nhận được tin tức lỗ hàng của Huy Kha còn kẹt trên biển nên nóng lòng chạy về xung phong ra trận” “Xem ra lão không những mạng lớn và còn may mắn nữa. Minh Tuấn làu bàu, hóa ra bọn họ bắt người thất bại, không phải vì Đại Dũng phát hiện ra mà là vì ông ta trùng hợp rời đi nên thoát được. ***
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người của Tấn Phước báo tin đến không thể tra ra được nơi ở hiện tại của Hạ Vy và thằng con hoang chết tiệt kia điều đó khiến Vân Thi vô cùng tức giận. Cô ngồi xuống giường trầm tư, chắc chắn Duy Nam và Hạ Vy đã nghi ngờ chuyện giết chết Gia Bảo ở nước ngoài có liên quan đến cô nên mới đề cao cảnh giác như vậy.
Vân Thi bắt lấy cái gối bên cạnh ném mạnh xuống đất, khuôn mặt vì giận giữ mà trở nên vặn vẹo đáng sợ. Chẳng lẽ cứ vậy mà buông tha cho hai mẹ con nó? Cô sao có thể cam tâm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi cái gối đáng thương thứ hai chuẩn bị ôm đất thì điện thoại đột nhiên reo lên, Vân Thi vứt cái gối xuống giường, cầm điện thoại mở tin nhắn ra xem, khuôn mặt dữ tợn thoắt cái trở nên tươi rói. Thông tin này đến thật đúng lúc, như cơn mưa rào dập tắt đi ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội trong lòng. Cập nhật nhanh nh*ất trên Truyện88.vip
Ngày mốt thằng nhãi con đó được Hạ Vy dẫn đến bệnh viện kiểm tra định kì. Đây chẳng phải là cơ hội tốt để ra tay sao? Vân Thi cười rộ lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang tiếng cười, Vân Thi không vui cáu kỉnh nói: “Vào đi.”
Dì giúp việc bước vào thấy sắc mặt sa sầm của Vân Thi, đáy lòng thoáng run lên, sợ sệt đặt ly sữa lên bàn nói nhanh: “Bà chủ bảo tôi đem lên cho cô. “Được rồi. Dì mau ra ngoài đi.” Vân Thi không kiên nhẫn đuổi người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dì giúp việc mừng còn hơn nhặt được tiền vội vã bước nhanh ra khỏi phòng, cẩn thận khép cửa lại. Mấy tháng nay cô chủ dọn về nhà khiến bà mỗi ngày đều sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ, không biết bản thân lúc nào sẽ bị lấy ra làm miếng bia trút giận.
Lúc về nước Vân Thi có mua một căn hộ dọn ra ở riêng với ý định rất đơn giản là có thể cùng Gia Khánh tự do qua lại nhưng đáng tiếc trừ cái lần cô giả vờ say được anh dìu vào nhà thì anh chưa từng đặt chân đến thêm một lần nào nữa. Suốt một thời gian cô vì chuyện đó mà buồn bực không vui.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vân Thi xoa cằm bắt đầu vắt óc suy nghĩ cách đối phó, qua một lúc lâu khỏe mỗi khẽ cong lên, lấy điện thoại nhấn nút gọi: “Điều tra xem ngày hôm đó bác sĩ nào khám bệnh.”
Tối hôm sau, cửa kính xe hơi hạ xuống, Vân Thi nhăn mặt nhìn dãy nhà chung cư tồi tàn trước mặt ghét bỏ hỏi: “Cậu chắc ông ta sống ở khu ổ chuột này?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người đàn ông nhỏ con ngồi ở ghế lái gật đầu khẳng định: “Tôi chắc chắn.”
Vân Thi đẩy cửa bước xuống, ở trong xe tầm nhìn có hơi hạn hẹp nên không nhìn thấy hết cảnh vật xung quanh, bây giờ thấy rõ nỗi chán ghét trong lòng cô càng tăng lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đèn đường cũ kĩ đóng một lớp bụi dày ánh sáng không thể xuyên qua, có bóng đèn còn bị 1ỏng khiến nơi đây đặc biệt trở nên âm u, đáng sợ. Mặt đường đầy rác thải, còn có mùi cống hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Vân Thi vội đưa tay lên bịt mũi, trừng mắt với bốn tên đàn em của Tấn Phước vẫn đang ngồi lì trong xe: “Còn không mau ra dẫn đường.
Bốn người đàn ông lật đật nhảy ra khỏi xe, tên nhỏ con cười hề hề: “Cô Thị nhớ đi sát phía sau chúng tôi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bên ngoài chung cư Vân Thi đã không nhìn lọt vào mắt bên trong còn xập xệ, bẩn thỉu hơn. Tường chẳng chịt vết nức, sơn bong tróc từng mảng lớn được thay thế bằng lớp rong rêu và nấm mốc. “Nơi này có thể dành cho người ở sao?” Vân
**********
Chương 138 Liệu có phải là người quen?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tạm... Gia Khánh còn chưa nói hết câu tạm biệt, đầu dây bên kia Sóc con đã tắt máy, chỉ còn lại tiếng “tút, tút, tút” lạnh lẽo vang vọng bên tai.
Gia Khánh ngẩn người vừa rồi trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của người phụ nữ hình như gọi Sóc con làm gì đấy nghe không rõ lắm. Anh cảm thấy giọng ấy rất quen thuộc nhưng nghĩ một lúc lâu vẫn không thể xác định được liệu có phải người quen hay không?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mày khẽ nhíu chặt, Gia Khánh có phần tiếc nuối, ban nãy nếu người phụ nữ đó nói lớn tiếng hơn một chút anh đã có thể nghe thấy rõ rồi. Hiện tại anh cũng không cần ở đây đoán già đoán non. Rốt cuộc người phụ nữ đó là ai? Liệu có phải mẹ Sóc con? Anh đột nhiên nảy sinh cảm giác tò mò mãnh liệt đối với mẹ Sóc con.
Minh Tuấn ngồi trên ghế không yên, chốc chốc lại ngoái đầu hiếu kì nhìn vào phòng ngủ đáng tiếc chỉ có thể trông thấy bóng lưng Gia Khánh. Anh rất muốn chạy vào trong soi mói nhưng lại sợ Gia Khánh đập cho một trận vì tội nhiều chuyện.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tín Phong lắc đầu đặt tách trà lên bàn, vỗ gáy cái người ngồi một chỗ cũng không yên kia một phát, thở dài hỏi: "Em làm gì vậy?”
Minh Tuấn trừng mắt lườm Tín Phong, đưa tay lên xoa xoa cái ót đáng thương của mình oán trách: “Câu này nên hỏi anh mới đúng hơn? Tự dưng lại đánh em, hôm nay em còn chưa chọc giận anh nha? Em quyết định tuyệt giao với anh.” “Được rồi, là lỗi của anh. Tín Phong bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là xuống nước nhận sai, kéo người qua giúp Minh Tuấn xoa ót.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Minh Tuấn hừ hừ mấy tiếng nhưng cũng không đẩy Tín Phong ra, tạm thời sẽ không tín toán vì anh còn đang bận hóng chuyện: “Anh đoán xem ban nãy là ai gọi đến?” “Sao anh biết được. Em trực tiếp hỏi Khánh đi. Tín Phong chẳng buồn huy động tế bào não nói ngay. “Nói cũng như không nói. Minh Tuấn tạch lưỡi nhưng cũng không kì vọng nhiều vào Tín Phong, tên này nhạt còn hơn nước lã, anh chỉ thuận miệng tương tác thôi: "Thắng Khánh nghe điện thoại xong rồi nhưng không trở ra nhỉ?" Minh Tuấn tiếp tục tạch lưỡi cảm thán: “Đứng bất động như tượng luôn, nhìn bóng lưng ấy, chậc, thật thê lương, thật cô đơn nha. Người khác nhìn vào không biết còn tưởng nó nhận được tin nhà báo tang ấy.
Theo câu nói Minh Tuấn, Tín Phong liếc mắt nhìn bóng lưng Gia Khánh trong phòng ngủ nhưng không mở miệng lên tiếng đáp lại, bên tai Minh Tuấn vẫn không ngừng lải nhải.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh nặng nề thở dài, vô cùng chán ghét cảm giác kì lạ không thể khống chế nảy sinh trong lòng mỗi khi tiếp xúc với Sóc con hoặc nghe đến mẹ nhóc. Anh nghĩ bản thân điên thật rồi, anh lắc đầu điều chỉnh tâm trạng xoay người bước ra khỏi phòng. “Trông mày có vẻ không được vui nha?” Minh Tuấn nhìn Gia Khánh ngồi xuống ghế đối diện nhịn không được tò mò hỏi.
Gia Khánh ném điện thoại lên bàn, điện thoại theo quán tính trượt thêm mấy centimet nữa mới dừng lại. Anh nhưởng mi, đôi mắt đen sâu thẳm làm người khác không có cách nào đoán được suy nghĩ trong lòng, thản nhiên nói: “Thấy hai bọn mày dính nhau như sam khiến tao khó chịu đấy
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Minh Tuấn bĩu môi đang muốn mở miệng phản bác thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tín Phong chỉ đành tiếc nuối nuốt xuống những lời muốn nói. “Lại để lão trốn thoát rồi." Tín Phong quay về đề tài trước đó đang dở dang. “Lão” trong lời Tín Phong nói chính là ám chỉ Đại Dũng, lần trước tập kích ở bến cảng không may để ông ta nhảy xuống biển chạy trốn. Vài hôm trước người của bọn họ lần ra dấu vết, phát hiện ông ta đang ẩn nấu tại một làng chài quen biển phía Đông. Đêm qua chạy đến lục soát thì đã chẳng còn thấy bóng dáng người đầu nữa. "Mạng ông ta cũng lớn thật.” Minh Tuấn buồn bực trào phúng chỉ vì một tên râu ria mà gần một tháng nay anh với Tín Phong chạy đôn chạy đảo khắp nơi, thật là tức chết mà: “Rõ ràng người bên chúng ta rất cẩn thận không hề để lọt tiếng gió.
Gia Khánh nhếch môi chẳng xem việc đó vào mắt thờ ơ nói: “Có lẽ, lão đã nhận được tin tức lỗ hàng của Huy Kha còn kẹt trên biển nên nóng lòng chạy về xung phong ra trận” “Xem ra lão không những mạng lớn và còn may mắn nữa. Minh Tuấn làu bàu, hóa ra bọn họ bắt người thất bại, không phải vì Đại Dũng phát hiện ra mà là vì ông ta trùng hợp rời đi nên thoát được. ***
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người của Tấn Phước báo tin đến không thể tra ra được nơi ở hiện tại của Hạ Vy và thằng con hoang chết tiệt kia điều đó khiến Vân Thi vô cùng tức giận. Cô ngồi xuống giường trầm tư, chắc chắn Duy Nam và Hạ Vy đã nghi ngờ chuyện giết chết Gia Bảo ở nước ngoài có liên quan đến cô nên mới đề cao cảnh giác như vậy.
Vân Thi bắt lấy cái gối bên cạnh ném mạnh xuống đất, khuôn mặt vì giận giữ mà trở nên vặn vẹo đáng sợ. Chẳng lẽ cứ vậy mà buông tha cho hai mẹ con nó? Cô sao có thể cam tâm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi cái gối đáng thương thứ hai chuẩn bị ôm đất thì điện thoại đột nhiên reo lên, Vân Thi vứt cái gối xuống giường, cầm điện thoại mở tin nhắn ra xem, khuôn mặt dữ tợn thoắt cái trở nên tươi rói. Thông tin này đến thật đúng lúc, như cơn mưa rào dập tắt đi ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội trong lòng. Cập nhật nhanh nh*ất trên Truyện88.vip
Ngày mốt thằng nhãi con đó được Hạ Vy dẫn đến bệnh viện kiểm tra định kì. Đây chẳng phải là cơ hội tốt để ra tay sao? Vân Thi cười rộ lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang tiếng cười, Vân Thi không vui cáu kỉnh nói: “Vào đi.”
Dì giúp việc bước vào thấy sắc mặt sa sầm của Vân Thi, đáy lòng thoáng run lên, sợ sệt đặt ly sữa lên bàn nói nhanh: “Bà chủ bảo tôi đem lên cho cô. “Được rồi. Dì mau ra ngoài đi.” Vân Thi không kiên nhẫn đuổi người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dì giúp việc mừng còn hơn nhặt được tiền vội vã bước nhanh ra khỏi phòng, cẩn thận khép cửa lại. Mấy tháng nay cô chủ dọn về nhà khiến bà mỗi ngày đều sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ, không biết bản thân lúc nào sẽ bị lấy ra làm miếng bia trút giận.
Lúc về nước Vân Thi có mua một căn hộ dọn ra ở riêng với ý định rất đơn giản là có thể cùng Gia Khánh tự do qua lại nhưng đáng tiếc trừ cái lần cô giả vờ say được anh dìu vào nhà thì anh chưa từng đặt chân đến thêm một lần nào nữa. Suốt một thời gian cô vì chuyện đó mà buồn bực không vui.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vân Thi xoa cằm bắt đầu vắt óc suy nghĩ cách đối phó, qua một lúc lâu khỏe mỗi khẽ cong lên, lấy điện thoại nhấn nút gọi: “Điều tra xem ngày hôm đó bác sĩ nào khám bệnh.”
Tối hôm sau, cửa kính xe hơi hạ xuống, Vân Thi nhăn mặt nhìn dãy nhà chung cư tồi tàn trước mặt ghét bỏ hỏi: “Cậu chắc ông ta sống ở khu ổ chuột này?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người đàn ông nhỏ con ngồi ở ghế lái gật đầu khẳng định: “Tôi chắc chắn.”
Vân Thi đẩy cửa bước xuống, ở trong xe tầm nhìn có hơi hạn hẹp nên không nhìn thấy hết cảnh vật xung quanh, bây giờ thấy rõ nỗi chán ghét trong lòng cô càng tăng lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đèn đường cũ kĩ đóng một lớp bụi dày ánh sáng không thể xuyên qua, có bóng đèn còn bị 1ỏng khiến nơi đây đặc biệt trở nên âm u, đáng sợ. Mặt đường đầy rác thải, còn có mùi cống hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Vân Thi vội đưa tay lên bịt mũi, trừng mắt với bốn tên đàn em của Tấn Phước vẫn đang ngồi lì trong xe: “Còn không mau ra dẫn đường.
Bốn người đàn ông lật đật nhảy ra khỏi xe, tên nhỏ con cười hề hề: “Cô Thị nhớ đi sát phía sau chúng tôi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bên ngoài chung cư Vân Thi đã không nhìn lọt vào mắt bên trong còn xập xệ, bẩn thỉu hơn. Tường chẳng chịt vết nức, sơn bong tróc từng mảng lớn được thay thế bằng lớp rong rêu và nấm mốc. “Nơi này có thể dành cho người ở sao?” Vân