Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139 Hợp tác
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Chương 139 Hợp tác
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đi đến tầng thứ ba, lúc Vân Thi sắp hết kiên nhẫn thì cuối cùng bốn người đàn ông kia cũng dừng lại, chỉ vào một cánh cửa sắt đã gỉ sét đến không còn nhìn rõ màu sơn ban đầu. Người đàn ông nhỏ con nói: “Bác sĩ Thắng ở nhà này.
Vân Thi khoanh hai tay trước ngực hất cằm, người đàn ông nhỏ con hiểu ý giơ tay lên gõ cửa.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau bốn, năm gần gõ bên trong nhà cũng truyền ra tiếng bước chân sau đó “cạch” một tiếng cửa sắt nặng nề mở ra.
Cao Thắng tròn mắt ngạc nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang bày ra dáng vẻ kiêu ngạo cùng bốn người đàn ông mặt mày bặm trợn, hung dữ giống như sắp sửa đi đánh nhau đến nơi đứng phía sau người phụ nữ ấy. Ông hoảng sợ lùi lại lắp bắp: "Mấy... mấy mấy... người tìm ai? Mấy người tìm... nhầm người rồi, tôi trước giờ chưa từng đi vay nặng lãi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vân Thi đen mặt, nhìn bộ dạng cô từ trên xuống dưới có chỗ nào giống mấy kẻ cho vay nặng lãi đi đòi nợ? Lời mắng chửi sắp tuông ra khỏi miệng nhưng rất nhanh kìm lại được, hôm nay cô đến để nhờ vả đối phương không nên khiến ông ta phật lòng liền nở nụ cười thân thiện: “Bác sĩ Thắng đúng không?”
Người phụ nữ này biết tên ông thì không thể đi đòi nợ nhầm nhà, nhầm người được. Cao Thắng chảy mồ hôi lạnh căng thẳng gật đầu, dè dặt hỏi: “Là tôi. Mấy người tìm tôi có chuyện gì?” “Ông không cần căng thẳng, tôi không có ý xấu. Tối nay tôi đến đây chỉ muốn cùng ông hợp tác một chuyện. Đôi môi son đỏ của Vân Thi cong lên.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chẳng chờ Cao Thắng có đồng ý hay không. Bốn người đàn ông tiến lên trước đẩy ông, ông mất thất bằng lảo đảo lùi vào trong nhà. Không còn bị người cản trở, Vân Thi thong thả bước vào nhà, gót giày bảy phân nện trên sàn nhà phát ra tiếng “cộc, cộc, cộc. chói tại. “Ai cho mấy người tự tiên xông vào nhà, có tin tôi báo cảnh sát không?” Cao Thắng sợ hãi chạy theo đe dọa nhưng năm người kia chẳng hề để tâm đến lời ông.
Người đàn ông nhỏ con rút túi khăn giấy trong túi áo ra lấy vài cái lót lên ghế salon cũ kĩ, Vân Thi bấy giờ mới hài lòng ngồi xuống.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cao Thẳng bị hai người đàn ông tiến đến chế trụ ép ngồi xuống ghế đối diện Vân Thi, mặt ông tái mét vừa tức vừa sợ trước mấy hành động ngang ngược, sặc mùi giang hồ của năm người này vũng vẫy gào to: “Mấy người mau cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.”
Người đàn ông nhỏ con bước đến vỗ vỗ vào má Cao Thắng hung dữ cảnh cáo: “Ông tốt nhất nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại nếu không đừng trách tụi này ác.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cao Thắng bị kìm chặt hai tay không thể làm gì được ngoài trừng mắt giận dữ, nói nửa ngày cũng không thành một câu hoàn chỉnh: “Mấy... mấy... người... mấy...
Vân Thi đột ngột đóng vai người tốt nhìn hai tên đàn ông đang giữ chặt Cao Thắng: "Ây, mấy cậu thật là mau thả bác sĩ Thắng ra. Đừng dọa người ta sợ chứ.” Rồi quay sang cười áy náy với Cao Thắng: “Ngại quá người của tôi không hiểu chuyện, mong bác sĩ đừng để bụng. Tôi đến đây thật sự không hề có ý xấu, chỉ muốn cùng bác sĩ bàn chuyện hợp tác. Việc này nếu thành công hai chúng ta đều có lợi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vân Thi mở túi xách lấy tấm chi phiếu ra đẩy đến trước mặt Cao Thắng, ông hừ lạnh cúi xuống, đang tính xem người phụ nữ này sẽ giở trò gì nhưng khi nhìn thấy số tiền được ghi trên tấm chi phiếu, ông trố mắt ngẩng phắt đầu lắp bắp: “Đây... đây là?” “Như bác sĩ thấy đó. Vân Thi mỉm cười, nhìn biểu hiện tham lam của Cao Thắng khi trông thấy số tiền đó trong cô đã chắc đến tám, chín phần thành công. “Cô muốn bàn việc gì với tôi?” Cao Thắng theo bản năng nuốt nước miếng, khó hiểu nhìn người phụ nữ đối diện, ông chỉ là một bác sĩ tầm thường tại sao cô lại để mắt đến, còn muốn hợp tác cùng ông?
Vân Thi chỉ chờ đến câu này lập tức nói ngay: “Ngày mai ông có hẹn kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân mắc bệnh tim đúng không? Nghe nói đứa trẻ đó vừa phẫu thuật thất bại?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu Vân Thi lại cực kì chắc chắn.
Cao Thắng vừa nghe hỏi thế đã lập tức nhớ ra ngay, quả thật ngày mai ông có hẹn khám cho một đứa bé bốn tuổi mắc bệnh tim bẩm sinh, lúc tiếp nhận hồ sơ bệnh án ông có ấn tượng cực kì sâu sắc vì thằng bé đó vừa mới phẫu thuật thất bại bây giờ đang trong giai đoạn tĩnh dưỡng, hồi sức.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cao Thắng ngước mắt ngờ vực: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Vân Thi nhíu mày không vui nói: “Ông chỉ cần trả lời cho tôi là có hay không?” Bắt gặp dáng vẻ do dự, rối rắm của Cao Thắng, Vân Thi cười cười, lần nữa mở túi xách lấy thêm một tấm chí phiếu nữa đẩy đến trước mặt ông: “Hai tấm chi phiếu này cho bác sĩ”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cao Thắng đã bị số tiền khổng lồ trên hai tấm chi phiếu làm cho lóa mắt, ông sống từng này tuổi chưa từng thấy qua nhiều tiền đến vậy lại còn là thuộc về ông, đến nằm mơ ông cũng không dám nghĩ đến sẽ có một ngày này. Tuy rất muốn có số tiền đó nhưng ông không phải kẻ ngốc, trên đời này sẽ chẳng bao giờ có bữa cơm nào miễn phí. Để có được số tiền này ông chắc chắn phải bỏ ra một cái giá rất đắt: “Cô có thể nói chi tiết việc muốn tôi làm không?” Cậ*p nhật nhanh nhất trên Truyện88.vip
Vân Thi vỗ tay tán thưởng: “Bác sĩ thật sự là người cẩn thận, tôi cũng không dài dòng nữa. Vân Thi nghiêng người đến trước híp mắt nói: “Tôi muốn ông đưa thằng nhóc đó xuống đây.” Cô giơ ngón tay trỏ thon dài trắng nõn của mình chỉ chỉ xuống đất.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cao Thắng bị ánh mắt ác độc của Vân Thi dọa cho sợ hãi, cả người rét lạnh, muốn ông giết chết đứa trẻ bốn tuổi vô hại? Trong đầu không ngừng liên tưởng ra mấy chuyện tình tay ba kinh điển trong phim truyền hình. Ông xua tay từ chối ngay: “Xin lỗi. Tôi không làm được. Cô hãy đi tìm người khác đi.”
Đây không phải là kêu ông giết con heo hay con bò mà là giết một mạng người đó, lỡ như bại lộ là ăn cơm tù như chơi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cao Thắng nói xong vội vã đẩy hai tấm chi phiếu đến chỗ Vân Thi nhưng chỉ mới được một nửa, một bàn tay trắng nõn đã đặt lên đầu còn lại tấm chi phiếu chặn lại hành động của ông. Trước mặt xuất hiện thêm một tấm chi phiếu nữa đồng thời bên tai vang lên giọng nói dụ dỗ của Vân Thi: “Nếu bác sĩ đồng ý nhận vụ này ba tấm chi phiếu này sẽ thuộc về bác sĩ, có số tiền này thì quãng đời còn lại bác sĩ không cần phải làm thuê làm mướn cho người ta nữa, có thể thảnh thơi an hưởng tuổi già. Nghe nói khu chung cư cũ này cũng sắp giải tỏa rồi, bác sĩ chưa từng tính tới chuyện mua một căn biệt thự hay chuyển đến một căn chung cư cao cấp mà sống sao? Tôi cũng nghe nói vì nghèo nên vợ bác sĩ mới bỏ bác sĩ đi cưới người khác. Ây da, tôi lại nhiều lời rồi, bác sĩ đừng để bụng nhé?"
Vân Thi hài lòng nhìn biểu cảm phong phú xuất hiện trên khuôn mặt Cao Thắng, rút tay lại, ngồi thẳng lưng, giọng nói phút chốc trở nên lạnh lùng mang theo uy hiếp rõ ràng: “Còn nếu bác sĩ không chịu phối hợp tôi không đảm bảo ông sẽ yên ổn làm việc ở bệnh viện đó đâu. Hoặc một ngày nào đó bác sĩ đột nhiên không thể mở mắt tỉnh dậy nữa thì cũng không thể trách được tôi rồi.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bốn người đàn ông đứng im nãy giờ như để hưởng ứng lời Vân Thi đồng loạt hằng giọng như thể khẳng định sự tồn tại của bản thân trong căn nhà này.
Đáy lòng Cao Thắng run lên, những viễn cảnh tươi sáng Vân Thi vẽ ra không ngừng bay tán loạn trong đầu, bên tai quanh quẫn lời oán trách, căm phần trước lúc vợ ông bỏ nhà ra đi: “Tôi không thể
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
**********
Chương 139 Hợp tác
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đi đến tầng thứ ba, lúc Vân Thi sắp hết kiên nhẫn thì cuối cùng bốn người đàn ông kia cũng dừng lại, chỉ vào một cánh cửa sắt đã gỉ sét đến không còn nhìn rõ màu sơn ban đầu. Người đàn ông nhỏ con nói: “Bác sĩ Thắng ở nhà này.
Vân Thi khoanh hai tay trước ngực hất cằm, người đàn ông nhỏ con hiểu ý giơ tay lên gõ cửa.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau bốn, năm gần gõ bên trong nhà cũng truyền ra tiếng bước chân sau đó “cạch” một tiếng cửa sắt nặng nề mở ra.
Cao Thắng tròn mắt ngạc nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang bày ra dáng vẻ kiêu ngạo cùng bốn người đàn ông mặt mày bặm trợn, hung dữ giống như sắp sửa đi đánh nhau đến nơi đứng phía sau người phụ nữ ấy. Ông hoảng sợ lùi lại lắp bắp: "Mấy... mấy mấy... người tìm ai? Mấy người tìm... nhầm người rồi, tôi trước giờ chưa từng đi vay nặng lãi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vân Thi đen mặt, nhìn bộ dạng cô từ trên xuống dưới có chỗ nào giống mấy kẻ cho vay nặng lãi đi đòi nợ? Lời mắng chửi sắp tuông ra khỏi miệng nhưng rất nhanh kìm lại được, hôm nay cô đến để nhờ vả đối phương không nên khiến ông ta phật lòng liền nở nụ cười thân thiện: “Bác sĩ Thắng đúng không?”
Người phụ nữ này biết tên ông thì không thể đi đòi nợ nhầm nhà, nhầm người được. Cao Thắng chảy mồ hôi lạnh căng thẳng gật đầu, dè dặt hỏi: “Là tôi. Mấy người tìm tôi có chuyện gì?” “Ông không cần căng thẳng, tôi không có ý xấu. Tối nay tôi đến đây chỉ muốn cùng ông hợp tác một chuyện. Đôi môi son đỏ của Vân Thi cong lên.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chẳng chờ Cao Thắng có đồng ý hay không. Bốn người đàn ông tiến lên trước đẩy ông, ông mất thất bằng lảo đảo lùi vào trong nhà. Không còn bị người cản trở, Vân Thi thong thả bước vào nhà, gót giày bảy phân nện trên sàn nhà phát ra tiếng “cộc, cộc, cộc. chói tại. “Ai cho mấy người tự tiên xông vào nhà, có tin tôi báo cảnh sát không?” Cao Thắng sợ hãi chạy theo đe dọa nhưng năm người kia chẳng hề để tâm đến lời ông.
Người đàn ông nhỏ con rút túi khăn giấy trong túi áo ra lấy vài cái lót lên ghế salon cũ kĩ, Vân Thi bấy giờ mới hài lòng ngồi xuống.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cao Thẳng bị hai người đàn ông tiến đến chế trụ ép ngồi xuống ghế đối diện Vân Thi, mặt ông tái mét vừa tức vừa sợ trước mấy hành động ngang ngược, sặc mùi giang hồ của năm người này vũng vẫy gào to: “Mấy người mau cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.”
Người đàn ông nhỏ con bước đến vỗ vỗ vào má Cao Thắng hung dữ cảnh cáo: “Ông tốt nhất nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại nếu không đừng trách tụi này ác.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cao Thắng bị kìm chặt hai tay không thể làm gì được ngoài trừng mắt giận dữ, nói nửa ngày cũng không thành một câu hoàn chỉnh: “Mấy... mấy... người... mấy...
Vân Thi đột ngột đóng vai người tốt nhìn hai tên đàn ông đang giữ chặt Cao Thắng: "Ây, mấy cậu thật là mau thả bác sĩ Thắng ra. Đừng dọa người ta sợ chứ.” Rồi quay sang cười áy náy với Cao Thắng: “Ngại quá người của tôi không hiểu chuyện, mong bác sĩ đừng để bụng. Tôi đến đây thật sự không hề có ý xấu, chỉ muốn cùng bác sĩ bàn chuyện hợp tác. Việc này nếu thành công hai chúng ta đều có lợi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vân Thi mở túi xách lấy tấm chi phiếu ra đẩy đến trước mặt Cao Thắng, ông hừ lạnh cúi xuống, đang tính xem người phụ nữ này sẽ giở trò gì nhưng khi nhìn thấy số tiền được ghi trên tấm chi phiếu, ông trố mắt ngẩng phắt đầu lắp bắp: “Đây... đây là?” “Như bác sĩ thấy đó. Vân Thi mỉm cười, nhìn biểu hiện tham lam của Cao Thắng khi trông thấy số tiền đó trong cô đã chắc đến tám, chín phần thành công. “Cô muốn bàn việc gì với tôi?” Cao Thắng theo bản năng nuốt nước miếng, khó hiểu nhìn người phụ nữ đối diện, ông chỉ là một bác sĩ tầm thường tại sao cô lại để mắt đến, còn muốn hợp tác cùng ông?
Vân Thi chỉ chờ đến câu này lập tức nói ngay: “Ngày mai ông có hẹn kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân mắc bệnh tim đúng không? Nghe nói đứa trẻ đó vừa phẫu thuật thất bại?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu Vân Thi lại cực kì chắc chắn.
Cao Thắng vừa nghe hỏi thế đã lập tức nhớ ra ngay, quả thật ngày mai ông có hẹn khám cho một đứa bé bốn tuổi mắc bệnh tim bẩm sinh, lúc tiếp nhận hồ sơ bệnh án ông có ấn tượng cực kì sâu sắc vì thằng bé đó vừa mới phẫu thuật thất bại bây giờ đang trong giai đoạn tĩnh dưỡng, hồi sức.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cao Thắng ngước mắt ngờ vực: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Vân Thi nhíu mày không vui nói: “Ông chỉ cần trả lời cho tôi là có hay không?” Bắt gặp dáng vẻ do dự, rối rắm của Cao Thắng, Vân Thi cười cười, lần nữa mở túi xách lấy thêm một tấm chí phiếu nữa đẩy đến trước mặt ông: “Hai tấm chi phiếu này cho bác sĩ”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cao Thắng đã bị số tiền khổng lồ trên hai tấm chi phiếu làm cho lóa mắt, ông sống từng này tuổi chưa từng thấy qua nhiều tiền đến vậy lại còn là thuộc về ông, đến nằm mơ ông cũng không dám nghĩ đến sẽ có một ngày này. Tuy rất muốn có số tiền đó nhưng ông không phải kẻ ngốc, trên đời này sẽ chẳng bao giờ có bữa cơm nào miễn phí. Để có được số tiền này ông chắc chắn phải bỏ ra một cái giá rất đắt: “Cô có thể nói chi tiết việc muốn tôi làm không?” Cậ*p nhật nhanh nhất trên Truyện88.vip
Vân Thi vỗ tay tán thưởng: “Bác sĩ thật sự là người cẩn thận, tôi cũng không dài dòng nữa. Vân Thi nghiêng người đến trước híp mắt nói: “Tôi muốn ông đưa thằng nhóc đó xuống đây.” Cô giơ ngón tay trỏ thon dài trắng nõn của mình chỉ chỉ xuống đất.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cao Thắng bị ánh mắt ác độc của Vân Thi dọa cho sợ hãi, cả người rét lạnh, muốn ông giết chết đứa trẻ bốn tuổi vô hại? Trong đầu không ngừng liên tưởng ra mấy chuyện tình tay ba kinh điển trong phim truyền hình. Ông xua tay từ chối ngay: “Xin lỗi. Tôi không làm được. Cô hãy đi tìm người khác đi.”
Đây không phải là kêu ông giết con heo hay con bò mà là giết một mạng người đó, lỡ như bại lộ là ăn cơm tù như chơi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cao Thắng nói xong vội vã đẩy hai tấm chi phiếu đến chỗ Vân Thi nhưng chỉ mới được một nửa, một bàn tay trắng nõn đã đặt lên đầu còn lại tấm chi phiếu chặn lại hành động của ông. Trước mặt xuất hiện thêm một tấm chi phiếu nữa đồng thời bên tai vang lên giọng nói dụ dỗ của Vân Thi: “Nếu bác sĩ đồng ý nhận vụ này ba tấm chi phiếu này sẽ thuộc về bác sĩ, có số tiền này thì quãng đời còn lại bác sĩ không cần phải làm thuê làm mướn cho người ta nữa, có thể thảnh thơi an hưởng tuổi già. Nghe nói khu chung cư cũ này cũng sắp giải tỏa rồi, bác sĩ chưa từng tính tới chuyện mua một căn biệt thự hay chuyển đến một căn chung cư cao cấp mà sống sao? Tôi cũng nghe nói vì nghèo nên vợ bác sĩ mới bỏ bác sĩ đi cưới người khác. Ây da, tôi lại nhiều lời rồi, bác sĩ đừng để bụng nhé?"
Vân Thi hài lòng nhìn biểu cảm phong phú xuất hiện trên khuôn mặt Cao Thắng, rút tay lại, ngồi thẳng lưng, giọng nói phút chốc trở nên lạnh lùng mang theo uy hiếp rõ ràng: “Còn nếu bác sĩ không chịu phối hợp tôi không đảm bảo ông sẽ yên ổn làm việc ở bệnh viện đó đâu. Hoặc một ngày nào đó bác sĩ đột nhiên không thể mở mắt tỉnh dậy nữa thì cũng không thể trách được tôi rồi.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bốn người đàn ông đứng im nãy giờ như để hưởng ứng lời Vân Thi đồng loạt hằng giọng như thể khẳng định sự tồn tại của bản thân trong căn nhà này.
Đáy lòng Cao Thắng run lên, những viễn cảnh tươi sáng Vân Thi vẽ ra không ngừng bay tán loạn trong đầu, bên tai quanh quẫn lời oán trách, căm phần trước lúc vợ ông bỏ nhà ra đi: “Tôi không thể
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!