Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140 Nên trách đầu thai nhầm bụng mẹ
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Chương 140 Nên trách đầu thai nhầm bụng mẹ
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Suốt buổi sáng làm việc, Cao Thắng đều ở trong trạng thái thấp thỏm không yên, chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay trái, chốc chốc lại nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khám đang khép chặt. Hôm nay ông có hẹn tiêm thuốc cho đứa trẻ ấy lúc chín giờ sáng, theo sự chuyển động của kim đồng hồ càng đến gần giờ hẹn tim ông lại càng đập nhanh kịch liệt, trên trán mồ hôi chảy từng giọt lớn. Ông vội rút khăn giấy chấm chấm mồ hôi, ánh mắt bất giác dừng trên lọ thuốc chứa dung dịch màu trắng trong suốt đặt trong tủ kính cạnh bàn làm việc.
Hình ảnh và nội dung cuộc trò chuyện đêm qua chợt ùa về trong đầu.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vân Thi mở túi xách, thứ được lấy ra lần này không phải là tấm chi phiếu thứ tư khiến Cao Thắng có hơi thất vọng mà thay bằng một lọ thủy tinh nhỏ đựng dung dịch màu trắng nhìn qua không thấy có gì đặc biệt nhưng với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, ông biết thứ kia hắn không phải tầm thường, trong lòng cũng đã mơ hồ đoán ra.
Cao Thắng nuốt nước miếng cái ực nhìn chằm chằm lọ thủy tinh đặt trước mặt, cả người căng thẳng, muốn đưa tay chạm vào nhưng được nửa đường lại sợ hãi rụt về, ngập ngừng hỏi: “Cái... này... là thuốc độc sao?” “Đúng vậy”. Vân Thi nhếch miệng, đôi con ngươi ngập tràn thù hận và ganh ghét. Cô muốn Hạ Vy tận mắt chứng kiến đứa con cô ta nhất mực yêu thương bị thuốc độc giày vò, tra tấn, cuối cùng chết trong đau đớn. Cô muốn cả đời này Hạ Vy sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc kinh khủng đó, muốn nhắc nhở cô ta làm kẻ thứ ba sẽ nên có những kết cục gì.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cao Thắng cứ ngỡ đây là một giấc mơ không chân thật, ông lật đật mở quyển sổ tay trên bàn đến khi trông thấy ba tấm chi phiếu kẹp ngắn ngay bên trong tâm trạng mới dần bình tĩnh trở lại, khuôn mặt lo lắng cũng tràn đầy tham lam, đáy mắt lóe lên tia hung ác. Chỉ cần lần này thành công nửa quãng đời sau ông không cần phải lo lắng vấn đề cơm áo gạo tiền nữa. Người phụ nữ đó đã đảm bảo cho dù thằng nhỏ kia chết đi cũng sẽ không ai điều tra hoặc nằm thóp được ông.
Còn hai phút nữa là đến chín giờ, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, Cao Thắng vội vàng cầm lấy mở tin nhắn ra xem. Nội dung bên trong được viết với từ ngữ ra lệnh, dù sao ông cũng đã gần năm mươi tuổi đáng đuổi bố người phụ nữa kia nên khi xem xong không khỏi nảy sinh khó chịu. “Thu ngay dáng vẻ sợ sệt của ông lại, đừng để
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Vy nghi ngờ. Cao Thắng không trả lời, tắt màn hình đặt điện thoại về chỗ cũ ngước mắt nhìn camera gắn ở góc trái căn phòng gật đầu. Camera này Vân Thi vừa cho người âm thầm lắp đặt để tận mắt theo dõi hình hình trong phòng.
Chín giờ một phút cửa phòng thủy tinh gõ mấy tiếng, xuyên qua cửa kính Cao Thắng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của hai người phụ nữ cùng với một đứa bé. Sau đó cánh cửa đẩy ra, ba người chậm rãi bước vào.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ánh mắt Cao Thắng lóe lên tia sáng nhưng rất nhanh biến mất, ông nở nụ cười hiền lành, thân thiện giơ tay hướng đến giường bệnh nhân trong góc: “Hai cô có thể để cháu ngồi lên đó. “Vâng thưa bác sĩ” Hạ Vy mỉm cười bế Gia Bảo đặt lên giường bệnh.
Diệp Loan đi đến đặt sổ khám bệnh lên bàn sau đó tiến đến xoa đầu Gia Bảo nhỏ giọng: “Con có sợ không?”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Gia Bảo lắc đầu, cậu đã đến bệnh viện nhiều không đếm xuể, nên đối với cậu việc tiêm thuốc này cũng chỉ như bị kiến cắn một phát mà thôi: “Không a!” “Tiêm thuốc xong mẹ nuôi sẽ đưa con đi ăn Hamburger. Diệp Loan ngồi xuống ghế chờ sát bên cạnh giường bệnh nói. Lần trước không thể cùng Hạ Vy ra nước ngoài, không thể chăm sóc cho con sau khi phẫu thuật xong nên sáng nay lúc nghe tin Hạ Vy dẫn con đi tái khám, cô liền nằng nặc đòi theo.
Gia Bảo vui vẻ hoan hô. Cao Thắng nghe đến cuộc đối thoại này không khỏi thầm nghĩ: “E là không còn mạng để ăn Hamburger rồi.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cao Thắng len lén quan sát ba người trong phòng, nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế chờ sau đó ánh mắt dừng trên mặt người phụ nữ đang dịu dàng dỗ dành thằng bé kia. Xem ra người phụ nữ đứng bên giường là mẹ của thằng nhóc xấu số này. Trong bộ dạng khá hiền lành, không ngờ lại dây vào người phụ nữ ác độc kia.
Cao Thắng theo đúng quy trình xem qua khám bệnh một lượt, nói đến tình trạng sức khỏe của Gia Bảo hiện tại, Hạ Vy và Diệp Loan chăm chú lắng nghe thình thoảng sẽ đặt ra vài câu hỏi và những điều cần lưu ý khi chăm sóc Gia Bảo. Ông đều mỉm cười từ tốn trả lời và giải đáp, bộ dạng thật sự là một vị bác sĩ giỏi dày dặn kinh nghiệm.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cao Thắng kéo ghế đứng dậy bước đến bên giường bệnh quan sát Gia Bảo trước khi vươn bàn tay phải ra áp vào vùng mỏm tim trên lồng ngực cậu, ông mỉm cười trấn an: “Cháu đừng sợ, bây giờ bác sĩ sẽ kiểm tra cho cháu nhé?” “Vâng ạ. Gia Bảo cười tít mắt, không hề sợ hãi khi tiếp xúc với người lạ.
Cao Thắng từ vùng mỏm tim chuyển đến sở phần thấp bờ trái xương ức sau đó sờ phần thấp bờ phải xương ức rồi sờ khoang liên sườn hai bờ trái xương ức, sở khoang liên sườn hai bờ phải xương ức cuối cùng là sờ hõm trên ức. “Cô cởi áo cho cháu.” Cao Thắng quay sang nói với Hạ Vy. Tr*uyện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Vy vâng dạ cởi áo Gia Bảo ra, đỡ con nằm lên giường. Cao Thắng đeo ống nghe đặt trên cổ lên tại, áp ống nghe lần lượt lên bốn vị trí bờ phải tim, bờ trái tim, bờ xương ức dưới bên trái, mỏm tim của Gia Bảo.
Cao Thắng biểu hiện bên ngoài có vẻ bình tĩnh và chuyên nghiệp thế thôi nhưng thật ra trong lòng đã sớm loạn từ lâu, mồ hôi thấm ướt cả áo sơ mi và áo blouse trắng cũng không nghe rõ số lượng nhịp tim, loại nhịp tim hay nhịp điệu của tim, trong đầu không ngừng miên man suy nghĩ bước kế tiếp. “ổn cả. Cao Thắng mỉm cười rút ống nghe ra khỏi người Gia Bảo, bước đến tủ thuốc, đeo găng tay khử trùng vào, lấy một ống tiêm ra, chậm rãi nói tiếp: "Giờ tôi sẽ tiêm thuốc cho cháu.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cao Thắng căng thẳng liếc mắt nhìn về phía camera trong một giây sau đó liền nhanh chóng dời tầm mắt đặt trên lọ thuốc chứa dung dịch trong suốt nằm lặng lẽ bên trong tủ. Nhớ đến số tiền khổng lồ trên ba tấm chi phiếu, ông hít vào một hơi thật sâu, dứt khoác mở tủ thuốc ra, xác định bóng lưng mình đã che khuất tầm mắt ba người kia, ông vươn tay lấy lọ thuốc đó, dùng kim rút hết chất lỏng từ bên trong. Toàn bộ quá trình diễn ra không hề có lấy bất kì sơ hở nào.
Cao Thắng xoay người, trên khuôn mặt treo lên nụ cười thân thiện, lần nữa bước đến bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt non nớt kia ông có chút không đành lòng nhưng nhanh chóng bị số tiền kếch xù kia đẩy lùi. Đừng trách ông có trách thì phải trách bản thân đầu thai nhầm bụng mẹ. Ông nhìn Gia Bảo trìu mến: “Chúng ta chuẩn bị tiêm nào, chỉ như kiến cắn thôi, không đau đầu, cháu đừng sợ.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Vy đỡ Gia bảo ngồi dậy, không ngừng ở bên tại cậu trấn an. Cao Thắng lấy miếng bông khử trùng xoa xoa bắp tay trái Gia Bảo. Ngay khi mũi kim đâm vào da thịt, trong mắt chợt lóe lên vẻ ác độc.
Gia Bảo đột nhiên òa khóc, giãy giụa muốn tránh thoát khỏi mũi tiêm: “Đau quá, con không tiêm nữa đâu.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ở bên kia màn hình, Vân Thi nhìn thấy mũi kim đâm phập vào da thịt nhịn không được cười rộ lên. Chỉ một chút, một chút nữa thôi đứa con hoang ấy sẽ co giật, trợn to mắt, rống lên vì đau đớn. Sau đó hơi thở từ từ yếu dần, cuối cùng ngừng thở trước mặt Hạ Vy. Cô kích động bấu chặt móng tay vào tay vịn salon, vẻ mặt cực kì đắc ý và hả hệ.
Hạ Vy thấy Gia Bảo mặt mày tái mét, nước mắt rơi lã chả, khóc nấc lên kêu đau liền xót con, cô sợ
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
**********
Chương 140 Nên trách đầu thai nhầm bụng mẹ
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Suốt buổi sáng làm việc, Cao Thắng đều ở trong trạng thái thấp thỏm không yên, chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay trái, chốc chốc lại nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khám đang khép chặt. Hôm nay ông có hẹn tiêm thuốc cho đứa trẻ ấy lúc chín giờ sáng, theo sự chuyển động của kim đồng hồ càng đến gần giờ hẹn tim ông lại càng đập nhanh kịch liệt, trên trán mồ hôi chảy từng giọt lớn. Ông vội rút khăn giấy chấm chấm mồ hôi, ánh mắt bất giác dừng trên lọ thuốc chứa dung dịch màu trắng trong suốt đặt trong tủ kính cạnh bàn làm việc.
Hình ảnh và nội dung cuộc trò chuyện đêm qua chợt ùa về trong đầu.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vân Thi mở túi xách, thứ được lấy ra lần này không phải là tấm chi phiếu thứ tư khiến Cao Thắng có hơi thất vọng mà thay bằng một lọ thủy tinh nhỏ đựng dung dịch màu trắng nhìn qua không thấy có gì đặc biệt nhưng với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, ông biết thứ kia hắn không phải tầm thường, trong lòng cũng đã mơ hồ đoán ra.
Cao Thắng nuốt nước miếng cái ực nhìn chằm chằm lọ thủy tinh đặt trước mặt, cả người căng thẳng, muốn đưa tay chạm vào nhưng được nửa đường lại sợ hãi rụt về, ngập ngừng hỏi: “Cái... này... là thuốc độc sao?” “Đúng vậy”. Vân Thi nhếch miệng, đôi con ngươi ngập tràn thù hận và ganh ghét. Cô muốn Hạ Vy tận mắt chứng kiến đứa con cô ta nhất mực yêu thương bị thuốc độc giày vò, tra tấn, cuối cùng chết trong đau đớn. Cô muốn cả đời này Hạ Vy sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc kinh khủng đó, muốn nhắc nhở cô ta làm kẻ thứ ba sẽ nên có những kết cục gì.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cao Thắng cứ ngỡ đây là một giấc mơ không chân thật, ông lật đật mở quyển sổ tay trên bàn đến khi trông thấy ba tấm chi phiếu kẹp ngắn ngay bên trong tâm trạng mới dần bình tĩnh trở lại, khuôn mặt lo lắng cũng tràn đầy tham lam, đáy mắt lóe lên tia hung ác. Chỉ cần lần này thành công nửa quãng đời sau ông không cần phải lo lắng vấn đề cơm áo gạo tiền nữa. Người phụ nữ đó đã đảm bảo cho dù thằng nhỏ kia chết đi cũng sẽ không ai điều tra hoặc nằm thóp được ông.
Còn hai phút nữa là đến chín giờ, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, Cao Thắng vội vàng cầm lấy mở tin nhắn ra xem. Nội dung bên trong được viết với từ ngữ ra lệnh, dù sao ông cũng đã gần năm mươi tuổi đáng đuổi bố người phụ nữa kia nên khi xem xong không khỏi nảy sinh khó chịu. “Thu ngay dáng vẻ sợ sệt của ông lại, đừng để
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Vy nghi ngờ. Cao Thắng không trả lời, tắt màn hình đặt điện thoại về chỗ cũ ngước mắt nhìn camera gắn ở góc trái căn phòng gật đầu. Camera này Vân Thi vừa cho người âm thầm lắp đặt để tận mắt theo dõi hình hình trong phòng.
Chín giờ một phút cửa phòng thủy tinh gõ mấy tiếng, xuyên qua cửa kính Cao Thắng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của hai người phụ nữ cùng với một đứa bé. Sau đó cánh cửa đẩy ra, ba người chậm rãi bước vào.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ánh mắt Cao Thắng lóe lên tia sáng nhưng rất nhanh biến mất, ông nở nụ cười hiền lành, thân thiện giơ tay hướng đến giường bệnh nhân trong góc: “Hai cô có thể để cháu ngồi lên đó. “Vâng thưa bác sĩ” Hạ Vy mỉm cười bế Gia Bảo đặt lên giường bệnh.
Diệp Loan đi đến đặt sổ khám bệnh lên bàn sau đó tiến đến xoa đầu Gia Bảo nhỏ giọng: “Con có sợ không?”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Gia Bảo lắc đầu, cậu đã đến bệnh viện nhiều không đếm xuể, nên đối với cậu việc tiêm thuốc này cũng chỉ như bị kiến cắn một phát mà thôi: “Không a!” “Tiêm thuốc xong mẹ nuôi sẽ đưa con đi ăn Hamburger. Diệp Loan ngồi xuống ghế chờ sát bên cạnh giường bệnh nói. Lần trước không thể cùng Hạ Vy ra nước ngoài, không thể chăm sóc cho con sau khi phẫu thuật xong nên sáng nay lúc nghe tin Hạ Vy dẫn con đi tái khám, cô liền nằng nặc đòi theo.
Gia Bảo vui vẻ hoan hô. Cao Thắng nghe đến cuộc đối thoại này không khỏi thầm nghĩ: “E là không còn mạng để ăn Hamburger rồi.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cao Thắng len lén quan sát ba người trong phòng, nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế chờ sau đó ánh mắt dừng trên mặt người phụ nữ đang dịu dàng dỗ dành thằng bé kia. Xem ra người phụ nữ đứng bên giường là mẹ của thằng nhóc xấu số này. Trong bộ dạng khá hiền lành, không ngờ lại dây vào người phụ nữ ác độc kia.
Cao Thắng theo đúng quy trình xem qua khám bệnh một lượt, nói đến tình trạng sức khỏe của Gia Bảo hiện tại, Hạ Vy và Diệp Loan chăm chú lắng nghe thình thoảng sẽ đặt ra vài câu hỏi và những điều cần lưu ý khi chăm sóc Gia Bảo. Ông đều mỉm cười từ tốn trả lời và giải đáp, bộ dạng thật sự là một vị bác sĩ giỏi dày dặn kinh nghiệm.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cao Thắng kéo ghế đứng dậy bước đến bên giường bệnh quan sát Gia Bảo trước khi vươn bàn tay phải ra áp vào vùng mỏm tim trên lồng ngực cậu, ông mỉm cười trấn an: “Cháu đừng sợ, bây giờ bác sĩ sẽ kiểm tra cho cháu nhé?” “Vâng ạ. Gia Bảo cười tít mắt, không hề sợ hãi khi tiếp xúc với người lạ.
Cao Thắng từ vùng mỏm tim chuyển đến sở phần thấp bờ trái xương ức sau đó sờ phần thấp bờ phải xương ức rồi sờ khoang liên sườn hai bờ trái xương ức, sở khoang liên sườn hai bờ phải xương ức cuối cùng là sờ hõm trên ức. “Cô cởi áo cho cháu.” Cao Thắng quay sang nói với Hạ Vy. Tr*uyện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Vy vâng dạ cởi áo Gia Bảo ra, đỡ con nằm lên giường. Cao Thắng đeo ống nghe đặt trên cổ lên tại, áp ống nghe lần lượt lên bốn vị trí bờ phải tim, bờ trái tim, bờ xương ức dưới bên trái, mỏm tim của Gia Bảo.
Cao Thắng biểu hiện bên ngoài có vẻ bình tĩnh và chuyên nghiệp thế thôi nhưng thật ra trong lòng đã sớm loạn từ lâu, mồ hôi thấm ướt cả áo sơ mi và áo blouse trắng cũng không nghe rõ số lượng nhịp tim, loại nhịp tim hay nhịp điệu của tim, trong đầu không ngừng miên man suy nghĩ bước kế tiếp. “ổn cả. Cao Thắng mỉm cười rút ống nghe ra khỏi người Gia Bảo, bước đến tủ thuốc, đeo găng tay khử trùng vào, lấy một ống tiêm ra, chậm rãi nói tiếp: "Giờ tôi sẽ tiêm thuốc cho cháu.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cao Thắng căng thẳng liếc mắt nhìn về phía camera trong một giây sau đó liền nhanh chóng dời tầm mắt đặt trên lọ thuốc chứa dung dịch trong suốt nằm lặng lẽ bên trong tủ. Nhớ đến số tiền khổng lồ trên ba tấm chi phiếu, ông hít vào một hơi thật sâu, dứt khoác mở tủ thuốc ra, xác định bóng lưng mình đã che khuất tầm mắt ba người kia, ông vươn tay lấy lọ thuốc đó, dùng kim rút hết chất lỏng từ bên trong. Toàn bộ quá trình diễn ra không hề có lấy bất kì sơ hở nào.
Cao Thắng xoay người, trên khuôn mặt treo lên nụ cười thân thiện, lần nữa bước đến bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt non nớt kia ông có chút không đành lòng nhưng nhanh chóng bị số tiền kếch xù kia đẩy lùi. Đừng trách ông có trách thì phải trách bản thân đầu thai nhầm bụng mẹ. Ông nhìn Gia Bảo trìu mến: “Chúng ta chuẩn bị tiêm nào, chỉ như kiến cắn thôi, không đau đầu, cháu đừng sợ.”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hạ Vy đỡ Gia bảo ngồi dậy, không ngừng ở bên tại cậu trấn an. Cao Thắng lấy miếng bông khử trùng xoa xoa bắp tay trái Gia Bảo. Ngay khi mũi kim đâm vào da thịt, trong mắt chợt lóe lên vẻ ác độc.
Gia Bảo đột nhiên òa khóc, giãy giụa muốn tránh thoát khỏi mũi tiêm: “Đau quá, con không tiêm nữa đâu.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ở bên kia màn hình, Vân Thi nhìn thấy mũi kim đâm phập vào da thịt nhịn không được cười rộ lên. Chỉ một chút, một chút nữa thôi đứa con hoang ấy sẽ co giật, trợn to mắt, rống lên vì đau đớn. Sau đó hơi thở từ từ yếu dần, cuối cùng ngừng thở trước mặt Hạ Vy. Cô kích động bấu chặt móng tay vào tay vịn salon, vẻ mặt cực kì đắc ý và hả hệ.
Hạ Vy thấy Gia Bảo mặt mày tái mét, nước mắt rơi lã chả, khóc nấc lên kêu đau liền xót con, cô sợ
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn