Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146 Em còn gì để nói không?
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Hạ Vy theo bản năng vươn tay nắm chặt góc áo Duy Nam cầu cứu nhưng trong mắt Gia Khánh hành động đó lại biến thành sự ỷ lại. Tim anh co rút, ghen tuồng dâng trào cuồn cuộn trong lòng, đồng thời lửa giận cũng bốc cháy nghi ngút tận trời. Sắc mặt anh u ám đến đáng sợ, ánh mắt tựa lưỡi dao sắc bén phóng thẳng lên người Duy Nam, lời nói ra sặc mùi nguy hiểm: “Không phải việc của anh. Đây là chuyện giữa tôi với em ấy, anh tốt nhất đừng nên xen vào.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh chuyển tầm mắt, từ trên cao nhìn xuống Hạ Vy, không đầu không đuôi hỏi: “Em còn gì để nói không?”
Giọng nói Gia Khánh nhẹ tênh, chẳng nghe ra vui, buồn, giận, hờn nhưng lại mang theo lực sát thương vô cùng lớn. Thân thể Hạ Vy khẽ run lên, Gia Khánh đã biết đến sự tồn tại của Gia Bảo? Hay chỉ đang thăm dò dụ cô lòi đuôi?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy buông mi trốn tránh, không dám trực tiếp đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thấu người khác cùng dáng vẻ phô ra cái gì cũng biết kia, Hạ Vy hoảng thật sự, thấy bản thân giống như cái bánh baonhân thịt bị Gia Khánh từng chút, từng chút xé toạc lộ ra lớp nhân bên trong. “Thế nào? Hiện tại đến trả lời anh em cũng không muốn?” Gia Khánh không buông tha dồn ép hỏi. Nhìn dáng vẻ quẫn bách của Hạ Vy, anh ngừng lại trong chốc lát sau đó không biết là vô tình hay cố ý thản nhiên hỏi tiếp một câu nữa. “Hay em không còn gì để biện minh?”
Một mảng lớn vạt áo sơ mi Duy Nam bị Hạ Vy nằm đến nhăn nhúm, anh cũng bắt đầu hoài nghi Gia Khánh đã biết được sự thật nên chạy tới chất vấn cô chứ không phải tình cờ đi ngang qua đây. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, anh dứt khoác tiến lên đứng chắn trước người cô, trong lòng bất an nhưng bên ngoài tỏ ra cứng rắn nói: “Khiến anh thất vọng rồi. Anh đừng quên hiện tại Vy là vợ chưa cưới của tôi, tôi có quyền can thiệp vào. Trừ khi Vy lên tiếng yêu cầu tôi không được xen vào còn không lời uy hiếp của anh đối với tôi chẳng có tác dụng gì cả.” “Vậy sao? Bố mẹ anh đã chấp nhận em ấy?” Gia
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khánh nhướn mày, cười như có như không.
Gia Khánh đã cho người âm thầm điều tra, sau khi biết được phản ứng của bố mẹ Duy Nam, anh liền thở phào một hơi. Đặng Duy Sang rất xem trọng mặt mũi và danh dự, Huỳnh Vân Như tính cách bảo thủ coi trọng môn đăng hộ đối, nếu không phải con nhà có máu mặt hay địa vị cao sẽ không ưng thuận. Bây giờ Hạ Vy lại có con riêng như vậy con đường về làm dâu nhà họ Đặng sẽ vô cùng gian nan, anh có thể tranhthủ thời gian để lật ngược tình thế.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Duy Nam bị chọc trúng chỗ đau, tia kiên định trong mắt có hơi lung lay. Anh cắn răng không để cho bản thân yếu thế trước Gia Khánh: “Sớm muộn gì bố mẹ tôi cũng sẽ chấp nhận em ấy. Với lại hiện tại Vân Thi là vợ chưa cưới của anh, toàn bộ người dân thành phố đều biết. Anh nên về quan tâm cô ấy chứ không phải ở đây day dưa với Vy. Giờ Vy không có tâm trạng cùng anh tán gẫu, mời anh về cho.”
Duy Nam cố ý nói đến chuyện đính hôn của Gia Khánh chính là nhắc nhở anh ta đồng thời cũng là nhắc nhở cho Hạ Vy, để cô không tiếp tục phạm sai làm mà lún sâu vào chuyện tình đau khổ này nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh nhếch môi cười, nụ cười lạnh lẽo đến cực điểm: “Không cần anh dạy tôi phải nên làm gì.”
Hai người đàn ông nhìn chằm chằm nhau, trong mắt dường như đều muốn tóe ra lửa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vy nhìn bóng lưng Duy Nam vô cùng cảm kích, không còn đối mặt trực tiếp với Gia Khánh, cả người cô rốt cuộc cũng hơi thả lỏng. Nhưng cô còn chưa vui mừng được bao lâu, nhạy bén phát hiện không khí xung quanh chẳng biết từ khi nào đã nồng nặc mùi thuốc súng.
Hạ Vy mím môi, không thể núp sau lưng Duy Nam tiếp tục làm rùa rúc đầu. Duy Nam đã giúp cô rất nhiều rồi không nên vì việc này mà làm phiền anh nữa. Cô buông lỏng góc áo anh ra, đứng phắt dậy, lộ diện trước mặt Gia Khánh:"Anh đủ rồi đấy. Mời anh về cho
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cơn giận dữ của Gia Khánh bùng nổ, bộc phát đến đỉnh điểm. Giỏi lắm! Cô thế nhưng hết lần này đến lần khác chọc vào giới hạn chịu đựng của anh. Không cần vờ vịt, nói bóng gió nữa, Gia Khánh bắt lấy cổ tay Hạ Vy, nổi trận lôi đình, rít từng chữ qua kế răng: “Em còn tính giấu chuyện anh là bố ruột Sóc con bao nhiêu năm nữa? Năm năm, mười năm, hai mươi năm hay thậm chí là cả đời?”
Hạ Vy sợ hãi nhất thời ngây ra như phỗng, gương mặt vốn đã tái nhợt bây giờ càng không có chút máu, đến khi cổ tay truyền đến đau nhứt dữ dội cô mới hoàn hồn, cố gắng giằng hỏi tay Gia Khánh, mạnh miệng chối : “Anh nói bậy cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu. Anh lập tức buông tay mau.” “Thả Vy ra.” Duy Nam nổi giận, gân xanh nổi đầy trán, xông đến vung nắm đấm vào mặt Gia Khánh. Gia Khánh không đề phòng bị ép lui lại mấy bước, bàn tay đang nắm chặt cổ tay Hạ Vy cũng thả lỏng. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team* nha !!!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh dùng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, tia nguy hiểm trong mắt lóe lên, nhoảng một cái lao nhanh đến cạnh Duy Nam vung đấm đánh trả.
Trên hành lang bệnh viện, hai bóng dáng cao lớn xông vào nhau, dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh đánh nhau rất cừ, chưa kể nhiều năm mài giữa trong tổ chức, Duy Nam căn bản không phải đối thủ của anh, chẳng mấy chốc đã rơi vào thế yếu,bị anh nên mấy quyền liên tiếp lên mặt, ngực và bụng. “Đừng đánh nữa, hai người mau dừng tay.” Hạ Vy không ngờ đến Gia Khánh với Duy Nam sẽ đánh nhau, cuống quýt khuyên can, nhưng lời nói của cô đã hoàn toàn không có tác dụng đối với hai người đàn ông đang hăng máu.
Hạ Vy bất chấp tất cả lao vào giữa cuộc chiến, gỡ hai người đàn ông ra: “Em xin hai anh, dừng tay lại đi mà." Khi cú đấm còn cách mặt Hạ Vy ba centimet, Gia
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khánh giật mình thu tay về, Duy Nam cũng có động tác tương tự như thế. “Em bị điên phải không?” Gia Khánh túm lấy bả vai Hạ Vy lắc mạnh, lo lắng và phẫn nộ cùng lúc ùa đến, khiến giọng nói anh có phần không khống chế được âm lượng. Nếu chẳng may anh hoặc Duy Nam không kịp dừng lại chẳng phải cô sẽ hứng lấy. “Anh làm Vy đau đó. Duy Nam trừng to mắt, hung dữ hất tay Gia Khánh ra. Thấy hai người lại có dấu hiệu đánh nhau tiếp, tinh thần Hạ Vy vốn vì chuyện Gia Bảo đã không tốt hiện tại còn chịu thêm đã kích, nước mắt trào ra như vỡ đê, khóc rống lên: “Hai người đủ chưa? Sóc con còn chưa rõ sống chết, hai người lại ở đây đánh nhau?” Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu đẩy ra, bác sĩ mang theo vẻ mặt không vui đi ra nhìn về phía ba người đang giảng co nhau giữa hành lang quát lên: “Ba người làm cái gì vậy hả? Bệnh nhân còn đang
**********
Hạ Vy theo bản năng vươn tay nắm chặt góc áo Duy Nam cầu cứu nhưng trong mắt Gia Khánh hành động đó lại biến thành sự ỷ lại. Tim anh co rút, ghen tuồng dâng trào cuồn cuộn trong lòng, đồng thời lửa giận cũng bốc cháy nghi ngút tận trời. Sắc mặt anh u ám đến đáng sợ, ánh mắt tựa lưỡi dao sắc bén phóng thẳng lên người Duy Nam, lời nói ra sặc mùi nguy hiểm: “Không phải việc của anh. Đây là chuyện giữa tôi với em ấy, anh tốt nhất đừng nên xen vào.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh chuyển tầm mắt, từ trên cao nhìn xuống Hạ Vy, không đầu không đuôi hỏi: “Em còn gì để nói không?”
Giọng nói Gia Khánh nhẹ tênh, chẳng nghe ra vui, buồn, giận, hờn nhưng lại mang theo lực sát thương vô cùng lớn. Thân thể Hạ Vy khẽ run lên, Gia Khánh đã biết đến sự tồn tại của Gia Bảo? Hay chỉ đang thăm dò dụ cô lòi đuôi?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy buông mi trốn tránh, không dám trực tiếp đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thấu người khác cùng dáng vẻ phô ra cái gì cũng biết kia, Hạ Vy hoảng thật sự, thấy bản thân giống như cái bánh baonhân thịt bị Gia Khánh từng chút, từng chút xé toạc lộ ra lớp nhân bên trong. “Thế nào? Hiện tại đến trả lời anh em cũng không muốn?” Gia Khánh không buông tha dồn ép hỏi. Nhìn dáng vẻ quẫn bách của Hạ Vy, anh ngừng lại trong chốc lát sau đó không biết là vô tình hay cố ý thản nhiên hỏi tiếp một câu nữa. “Hay em không còn gì để biện minh?”
Một mảng lớn vạt áo sơ mi Duy Nam bị Hạ Vy nằm đến nhăn nhúm, anh cũng bắt đầu hoài nghi Gia Khánh đã biết được sự thật nên chạy tới chất vấn cô chứ không phải tình cờ đi ngang qua đây. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, anh dứt khoác tiến lên đứng chắn trước người cô, trong lòng bất an nhưng bên ngoài tỏ ra cứng rắn nói: “Khiến anh thất vọng rồi. Anh đừng quên hiện tại Vy là vợ chưa cưới của tôi, tôi có quyền can thiệp vào. Trừ khi Vy lên tiếng yêu cầu tôi không được xen vào còn không lời uy hiếp của anh đối với tôi chẳng có tác dụng gì cả.” “Vậy sao? Bố mẹ anh đã chấp nhận em ấy?” Gia
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khánh nhướn mày, cười như có như không.
Gia Khánh đã cho người âm thầm điều tra, sau khi biết được phản ứng của bố mẹ Duy Nam, anh liền thở phào một hơi. Đặng Duy Sang rất xem trọng mặt mũi và danh dự, Huỳnh Vân Như tính cách bảo thủ coi trọng môn đăng hộ đối, nếu không phải con nhà có máu mặt hay địa vị cao sẽ không ưng thuận. Bây giờ Hạ Vy lại có con riêng như vậy con đường về làm dâu nhà họ Đặng sẽ vô cùng gian nan, anh có thể tranhthủ thời gian để lật ngược tình thế.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Duy Nam bị chọc trúng chỗ đau, tia kiên định trong mắt có hơi lung lay. Anh cắn răng không để cho bản thân yếu thế trước Gia Khánh: “Sớm muộn gì bố mẹ tôi cũng sẽ chấp nhận em ấy. Với lại hiện tại Vân Thi là vợ chưa cưới của anh, toàn bộ người dân thành phố đều biết. Anh nên về quan tâm cô ấy chứ không phải ở đây day dưa với Vy. Giờ Vy không có tâm trạng cùng anh tán gẫu, mời anh về cho.”
Duy Nam cố ý nói đến chuyện đính hôn của Gia Khánh chính là nhắc nhở anh ta đồng thời cũng là nhắc nhở cho Hạ Vy, để cô không tiếp tục phạm sai làm mà lún sâu vào chuyện tình đau khổ này nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh nhếch môi cười, nụ cười lạnh lẽo đến cực điểm: “Không cần anh dạy tôi phải nên làm gì.”
Hai người đàn ông nhìn chằm chằm nhau, trong mắt dường như đều muốn tóe ra lửa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vy nhìn bóng lưng Duy Nam vô cùng cảm kích, không còn đối mặt trực tiếp với Gia Khánh, cả người cô rốt cuộc cũng hơi thả lỏng. Nhưng cô còn chưa vui mừng được bao lâu, nhạy bén phát hiện không khí xung quanh chẳng biết từ khi nào đã nồng nặc mùi thuốc súng.
Hạ Vy mím môi, không thể núp sau lưng Duy Nam tiếp tục làm rùa rúc đầu. Duy Nam đã giúp cô rất nhiều rồi không nên vì việc này mà làm phiền anh nữa. Cô buông lỏng góc áo anh ra, đứng phắt dậy, lộ diện trước mặt Gia Khánh:"Anh đủ rồi đấy. Mời anh về cho
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cơn giận dữ của Gia Khánh bùng nổ, bộc phát đến đỉnh điểm. Giỏi lắm! Cô thế nhưng hết lần này đến lần khác chọc vào giới hạn chịu đựng của anh. Không cần vờ vịt, nói bóng gió nữa, Gia Khánh bắt lấy cổ tay Hạ Vy, nổi trận lôi đình, rít từng chữ qua kế răng: “Em còn tính giấu chuyện anh là bố ruột Sóc con bao nhiêu năm nữa? Năm năm, mười năm, hai mươi năm hay thậm chí là cả đời?”
Hạ Vy sợ hãi nhất thời ngây ra như phỗng, gương mặt vốn đã tái nhợt bây giờ càng không có chút máu, đến khi cổ tay truyền đến đau nhứt dữ dội cô mới hoàn hồn, cố gắng giằng hỏi tay Gia Khánh, mạnh miệng chối : “Anh nói bậy cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu. Anh lập tức buông tay mau.” “Thả Vy ra.” Duy Nam nổi giận, gân xanh nổi đầy trán, xông đến vung nắm đấm vào mặt Gia Khánh. Gia Khánh không đề phòng bị ép lui lại mấy bước, bàn tay đang nắm chặt cổ tay Hạ Vy cũng thả lỏng. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team* nha !!!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh dùng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, tia nguy hiểm trong mắt lóe lên, nhoảng một cái lao nhanh đến cạnh Duy Nam vung đấm đánh trả.
Trên hành lang bệnh viện, hai bóng dáng cao lớn xông vào nhau, dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh đánh nhau rất cừ, chưa kể nhiều năm mài giữa trong tổ chức, Duy Nam căn bản không phải đối thủ của anh, chẳng mấy chốc đã rơi vào thế yếu,bị anh nên mấy quyền liên tiếp lên mặt, ngực và bụng. “Đừng đánh nữa, hai người mau dừng tay.” Hạ Vy không ngờ đến Gia Khánh với Duy Nam sẽ đánh nhau, cuống quýt khuyên can, nhưng lời nói của cô đã hoàn toàn không có tác dụng đối với hai người đàn ông đang hăng máu.
Hạ Vy bất chấp tất cả lao vào giữa cuộc chiến, gỡ hai người đàn ông ra: “Em xin hai anh, dừng tay lại đi mà." Khi cú đấm còn cách mặt Hạ Vy ba centimet, Gia
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khánh giật mình thu tay về, Duy Nam cũng có động tác tương tự như thế. “Em bị điên phải không?” Gia Khánh túm lấy bả vai Hạ Vy lắc mạnh, lo lắng và phẫn nộ cùng lúc ùa đến, khiến giọng nói anh có phần không khống chế được âm lượng. Nếu chẳng may anh hoặc Duy Nam không kịp dừng lại chẳng phải cô sẽ hứng lấy. “Anh làm Vy đau đó. Duy Nam trừng to mắt, hung dữ hất tay Gia Khánh ra. Thấy hai người lại có dấu hiệu đánh nhau tiếp, tinh thần Hạ Vy vốn vì chuyện Gia Bảo đã không tốt hiện tại còn chịu thêm đã kích, nước mắt trào ra như vỡ đê, khóc rống lên: “Hai người đủ chưa? Sóc con còn chưa rõ sống chết, hai người lại ở đây đánh nhau?” Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu đẩy ra, bác sĩ mang theo vẻ mặt không vui đi ra nhìn về phía ba người đang giảng co nhau giữa hành lang quát lên: “Ba người làm cái gì vậy hả? Bệnh nhân còn đang