Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186 Mọc cánh cũng khó thoát
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Xe lao vun vút trên đường, xuyên qua cửa kính, nhà cửa hai bên đường dẫn thưa thớt nhường chỗ cho cây cối rậm rạp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh không chút do dự đáp ứng ngay: “Được. Tạo đồng ý. “Tối nay trước mười giờ tao còn không nhìn thấy bản mặt mày ở xưởng thép bỏ hoang ngoại thành phía Tây, hừ, chờ nhặt xác con trai mày, ha ha ha. Đại Dũng lần đầu tiên đối đầu với Gia Khánh mà ở thế mạnh, áp đảo được đối phương, không khỏi sướng rơn cả người.
Cuộc gọi kết thúc, sắc mặt Gia Khánh âm u vô cùng. Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen trong tay, môi mỏng khẽ cong lên nụ cười chết chóc: “Bố trí nhiều người một chút, tạo muốn lão nấm trải cảm giác mọc cánh cũng khó thoát thân. “Được.” Tín Phong liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu bắt gặp vẻ mặt như thần chết của Gia Khánh vô thức rùng mình, nói nhanh vào bộ đàm yêu cầu sắp xếp thêm người.“Không biết ai mới là kẻ ra oai, hống hách. Minh Tuấn xì một tiếng trào phúng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tín Phong buồn cười, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, tay lại vươn ra vò loạn mái tóc đỏ chói của Minh Tuấn. “Anh thôi ngay đi. Giờ nào rồi còn đùa được.”
Minh Tuấn buồn bực hất lấy cánh tay đáng ghét kia ra, cẩn thần chỉnh chu lại tóc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng cúp máy bỏ điện thoại vào túi, trong mắt lộ ra tia điên cuồng dẫn đầu đám đàn em tiến vào nhà kho nhốt đứa trẻ kia, tên nhóc con này quả nhiên là điểm yếu của Gia Khánh.
Đại Dũng nhịn không được cười rộ lên sau đó lẩm bẩm trong miệng: "Tao đổi ý rồi, đêm nay cũng là ngày chết của mày” Đứng trước cửa sắt gỉ sét đóng chặt, Đại Dũng nhìn về phía đám người của Huy Kha, một tên trong số hiểu ý liền bước ra nhanh nhẹn lấy chìa mở khóa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cánh cửa nặng nề mở ra, ánh sáng theo đó mà chui lọt vào phòng.
Đại Dũng quay đầu dặn dò: "Tụi mày đứng ngoài đây canh, có chuyện gì lập tức báo tạo. “Vâng ạ. Cả đám đồng thanh hô lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng nhanh chân bước vào trong, đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt sau đó dừng lại trên người một đứa bé nằm co ro trong góc. Khuôn mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp yếu ớt.
Đại Dũng ngồi xổm trước mặt Gia Bảo vỗ vỗ vào má cậu, ông dùng lực không nhẹ dường như không hềxem đây chỉ mới là đứa bé bốn tuổi, lạnh lùng nói: “Tỉnh mau. Tỉnh mau. Còn không tỉnh tao giết mày.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Làn da trắng bệch nhanh chóng hiện lên vết đỏ ửng, lông mi Gia Bảo run run, bị đánh thức vì đau đớn yếu ớt thì thào: “Mẹ ơi, Mẹ ơi.”
Gia Bảo chậm rãi mở mắt, trước mặt dần dần rõ, khuôn mặt dữ tợn cùng nụ cười quỉ dị của người đàn ông đập vào trong mắt. Cậu hoảng sợ la lên: "Á Á Á."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thân thể nhỏ bé run rẩy theo bản năng dịch về phía sau trốn tránh.
Màn nhĩ Đại Dũng bị tiếng thét chói tai làm cho đau nhứt, ông bóp cầm Gia Bảo lớn giọng cảnh cáo: “Nếu không muốn chết lập tức ngậm chặt miệng mày lại cho tao."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo vội mím chặt môi không dám la hét nữa, từng giọt nước mắt to tròn nối đuôi nhau lăn dài trên má, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy. “Vậy có phải ngoan hơn không?” Đại Dũng hừ lạnh, nhìn khuôn mặt giống Gia Khánh đến tám, chín phần đang bày ra bộ dạng sợ hãi, ông chợt nảy sinh loại cảm giác thỏa mãn cùng hưng phấn.
Đại Dũng đột nhiên cúi đầu, đến khi cách mặt Gia
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bảo nửa gang tay thì dừng lại, nheo mắt hỏi: “Mày biết tao là ai không?”
Nhìn gương mặt dữ tợn như ác quỷ kề sát, Gia Bảo sợ hãi bật khóc thành tiếng, lắc đầu lia lịa, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn, rơi đầy lên tay Đại Dũng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng trừng mắt, tròng trắng giăng đầy tơ máu quát lên: “Im miệng. Ông cũng tự trả lời câu hỏi củabản thân, nhếch môi khế thì thào: "Tao là thần chết. Tới đây để lấy mạng mày.
Bàn tay Đại Dũng đồng thời dùng sức, cắm và má Gia Bảo dường như sắp bị bóp nát đến nơi, cậu khóc càng to hơn, hét toáng lên kêu cứu: "Mẹ ơi, bố ơi cứu con với. Con sợ quá, hu hu hu.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo đột nhiên trợn mắt, há miệng thở dốc, Đại Dũng phát hiện ra cậu bất thường tiếng cười đang phát ra trong miệng liền im bặt. “Mày bị làm sao vậy?” Đại Dũng nhíu mày, thả lỏng tay.
Gia bảo té xuống mặt đất ôm ngực, trong mắt dân tan rã, mấp máy môi thì thào: “Sóc con đau quá. Bố, mẹ ơi cứu con"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước đó, Đại Dũng đã nghe tin đứa bé này bị bệnh tim. Ông giật mình không phải bị ông dọa sợ, phát bệnh rồi đấy chứ? “Mẹ nó." Đại Dũng tức giận chửi đổng lên một câu. Gia Khánh còn chưa tới thằng nhãi con này bây giờ mà chết vậy chẳng phải kế hoạch của ông đổ sông đổ biển hết rồi sao?
Đại Dụng vội vã đứng dậy chạy ra ngoài cửa, nhìn đám đàn ông kẻ ngồi chồm hổm hút thuốc, kẻ tụ tập tám chuyện trên trời dưới đất. Ông giận sôi máu quát lên: “Mấy thằng khốn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cả đám giật mình, mấy người Đại Dũng dẫn tới vội vàng đứng dậy hoặc ngậm chặt miệng còn mười người Huy Kha để lại vẻ mặt chẳng hề mang theo chút sợ sệt nào, đứng khoanh tay im lặng nhìn ông.Giờ là tình huống đặc biệt Đại Dũng cũng không lãng phí thời gian đứng đây mắng chửi, dạy đời đám vô dụng này nói nhanh: “Bệnh tim của thằng nhóc đó tái phát, đứa nào cũng được mau chạy nhanh đi mua thuốc về cho nó cầm cự.” Nhớ đọc truyện trên *Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Một người đàn ông đầu đinh cao gần một mét tám lập tức đứng ra xung phong, hồ hởi nói: “Đại ca, em đi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng xua tay thúc giục: “Đi mau lên, nó mà chết là mày tiêu đời với tao” Đại Dũng bước vào phòng nhìn đứa trẻ da dẻ xanh xao, cắt không còn giọt máu mà hậm hực, đi qua đi lại trong phòng, chốc chốc lại không nhịn được mà giơ chân đả mấy dụng cụ lặt vặt bám đầy bụi trong phòng. “Mẹ nó, phát bện lúc nào không phát lại phát vào thời điểm này.” “Thằng chó kia sao còn chưa quay lại?”
Đại Dũng vừa dứt lời, Đầu định đã thở hổn hển chạy vào hô to: “Đại ca em mua thuốc rồi đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại dũng thở bảo, hất mặt về phía Gia Bảo ra lệnh: “Mau cho nó uống đi.” “Vâng.” Đầu đinh thong thả bước đến
Đại Dũng nhăn mặt đạp vào mông gã một phát tức giận mắng: “Thằng chó, nhanh chân nhanh tay lên cho ông. Nó mà chết, tao liền cho mày đi theo bầu bạn với nó. “Ui da.” Đầu định xoa xoa mông nhưng cũng không dám chậm trễ nữa vội vàng chạy nhanh đếnchỗ Gia Bảo, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng khác thường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo nằm trên mặt đất lạnh lẽo, bụi bặm, há to miệng khó khăn hít thở.
Đầu định lấy thuốc trong túi giấy ra, nâng đầu Gia Bảo lên, thô bạo nhét thuốc vào miệng cậu: "Mày có số hưởng thật đấy, đến cả ông đây cũng phải dâng thuốc đút tận miệng”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó Đầu đinh vặn mở chai nước khoáng đút cho Gia Bảo. Lúc đứng dậy còn không quên đạp vào mông cậu một phát đi nhanh đến trước mặt Đại Dũng cười xun xoe: “Đại ca. Xong rồi ạ!”
Đại Dũng đã chứng kiến toàn bộ quá trình, lại thấy Gia Bảo đã có chuyển biến, hô hấp cậu cũng dần ổn định hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, xem ra trong đám vô dụng đó còn có kẻ sài được, sau này có thể bồi dưỡng làm cánh tay đắc lực cho ông, vỗ vai Đầu đinh nói: “Làm việc tốt lắm. Mày ở đây canh chừng thắng nhóc này cho tao.” Tuy vậy không quên lặp lại lời đe dọa ban nãy: “Nó mà xảy ra chuyện, tao liền cho mày đi theo bầu bạn với nó.
Hai mắt Đầu đinh phát sáng rối rít giơ tay thề thốt: "Đại ca yên tâm em nhất định sẽ coi chừng thằng nhóc này cẩn thận.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng gật đầu, xoay người bước ra ngoài cửa nhìn sắc trời âm u trên đỉnh đầu, âm thầm tính toán, có lẽ Gia Khánh cũng sắp đến rồi. Ông phải chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo đợi con mồi chui vào bẫy mới được.
**********
Xe lao vun vút trên đường, xuyên qua cửa kính, nhà cửa hai bên đường dẫn thưa thớt nhường chỗ cho cây cối rậm rạp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh không chút do dự đáp ứng ngay: “Được. Tạo đồng ý. “Tối nay trước mười giờ tao còn không nhìn thấy bản mặt mày ở xưởng thép bỏ hoang ngoại thành phía Tây, hừ, chờ nhặt xác con trai mày, ha ha ha. Đại Dũng lần đầu tiên đối đầu với Gia Khánh mà ở thế mạnh, áp đảo được đối phương, không khỏi sướng rơn cả người.
Cuộc gọi kết thúc, sắc mặt Gia Khánh âm u vô cùng. Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen trong tay, môi mỏng khẽ cong lên nụ cười chết chóc: “Bố trí nhiều người một chút, tạo muốn lão nấm trải cảm giác mọc cánh cũng khó thoát thân. “Được.” Tín Phong liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu bắt gặp vẻ mặt như thần chết của Gia Khánh vô thức rùng mình, nói nhanh vào bộ đàm yêu cầu sắp xếp thêm người.“Không biết ai mới là kẻ ra oai, hống hách. Minh Tuấn xì một tiếng trào phúng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tín Phong buồn cười, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, tay lại vươn ra vò loạn mái tóc đỏ chói của Minh Tuấn. “Anh thôi ngay đi. Giờ nào rồi còn đùa được.”
Minh Tuấn buồn bực hất lấy cánh tay đáng ghét kia ra, cẩn thần chỉnh chu lại tóc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng cúp máy bỏ điện thoại vào túi, trong mắt lộ ra tia điên cuồng dẫn đầu đám đàn em tiến vào nhà kho nhốt đứa trẻ kia, tên nhóc con này quả nhiên là điểm yếu của Gia Khánh.
Đại Dũng nhịn không được cười rộ lên sau đó lẩm bẩm trong miệng: "Tao đổi ý rồi, đêm nay cũng là ngày chết của mày” Đứng trước cửa sắt gỉ sét đóng chặt, Đại Dũng nhìn về phía đám người của Huy Kha, một tên trong số hiểu ý liền bước ra nhanh nhẹn lấy chìa mở khóa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cánh cửa nặng nề mở ra, ánh sáng theo đó mà chui lọt vào phòng.
Đại Dũng quay đầu dặn dò: "Tụi mày đứng ngoài đây canh, có chuyện gì lập tức báo tạo. “Vâng ạ. Cả đám đồng thanh hô lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng nhanh chân bước vào trong, đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt sau đó dừng lại trên người một đứa bé nằm co ro trong góc. Khuôn mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp yếu ớt.
Đại Dũng ngồi xổm trước mặt Gia Bảo vỗ vỗ vào má cậu, ông dùng lực không nhẹ dường như không hềxem đây chỉ mới là đứa bé bốn tuổi, lạnh lùng nói: “Tỉnh mau. Tỉnh mau. Còn không tỉnh tao giết mày.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Làn da trắng bệch nhanh chóng hiện lên vết đỏ ửng, lông mi Gia Bảo run run, bị đánh thức vì đau đớn yếu ớt thì thào: “Mẹ ơi, Mẹ ơi.”
Gia Bảo chậm rãi mở mắt, trước mặt dần dần rõ, khuôn mặt dữ tợn cùng nụ cười quỉ dị của người đàn ông đập vào trong mắt. Cậu hoảng sợ la lên: "Á Á Á."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thân thể nhỏ bé run rẩy theo bản năng dịch về phía sau trốn tránh.
Màn nhĩ Đại Dũng bị tiếng thét chói tai làm cho đau nhứt, ông bóp cầm Gia Bảo lớn giọng cảnh cáo: “Nếu không muốn chết lập tức ngậm chặt miệng mày lại cho tao."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo vội mím chặt môi không dám la hét nữa, từng giọt nước mắt to tròn nối đuôi nhau lăn dài trên má, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy. “Vậy có phải ngoan hơn không?” Đại Dũng hừ lạnh, nhìn khuôn mặt giống Gia Khánh đến tám, chín phần đang bày ra bộ dạng sợ hãi, ông chợt nảy sinh loại cảm giác thỏa mãn cùng hưng phấn.
Đại Dũng đột nhiên cúi đầu, đến khi cách mặt Gia
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bảo nửa gang tay thì dừng lại, nheo mắt hỏi: “Mày biết tao là ai không?”
Nhìn gương mặt dữ tợn như ác quỷ kề sát, Gia Bảo sợ hãi bật khóc thành tiếng, lắc đầu lia lịa, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn, rơi đầy lên tay Đại Dũng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng trừng mắt, tròng trắng giăng đầy tơ máu quát lên: “Im miệng. Ông cũng tự trả lời câu hỏi củabản thân, nhếch môi khế thì thào: "Tao là thần chết. Tới đây để lấy mạng mày.
Bàn tay Đại Dũng đồng thời dùng sức, cắm và má Gia Bảo dường như sắp bị bóp nát đến nơi, cậu khóc càng to hơn, hét toáng lên kêu cứu: "Mẹ ơi, bố ơi cứu con với. Con sợ quá, hu hu hu.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo đột nhiên trợn mắt, há miệng thở dốc, Đại Dũng phát hiện ra cậu bất thường tiếng cười đang phát ra trong miệng liền im bặt. “Mày bị làm sao vậy?” Đại Dũng nhíu mày, thả lỏng tay.
Gia bảo té xuống mặt đất ôm ngực, trong mắt dân tan rã, mấp máy môi thì thào: “Sóc con đau quá. Bố, mẹ ơi cứu con"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước đó, Đại Dũng đã nghe tin đứa bé này bị bệnh tim. Ông giật mình không phải bị ông dọa sợ, phát bệnh rồi đấy chứ? “Mẹ nó." Đại Dũng tức giận chửi đổng lên một câu. Gia Khánh còn chưa tới thằng nhãi con này bây giờ mà chết vậy chẳng phải kế hoạch của ông đổ sông đổ biển hết rồi sao?
Đại Dụng vội vã đứng dậy chạy ra ngoài cửa, nhìn đám đàn ông kẻ ngồi chồm hổm hút thuốc, kẻ tụ tập tám chuyện trên trời dưới đất. Ông giận sôi máu quát lên: “Mấy thằng khốn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cả đám giật mình, mấy người Đại Dũng dẫn tới vội vàng đứng dậy hoặc ngậm chặt miệng còn mười người Huy Kha để lại vẻ mặt chẳng hề mang theo chút sợ sệt nào, đứng khoanh tay im lặng nhìn ông.Giờ là tình huống đặc biệt Đại Dũng cũng không lãng phí thời gian đứng đây mắng chửi, dạy đời đám vô dụng này nói nhanh: “Bệnh tim của thằng nhóc đó tái phát, đứa nào cũng được mau chạy nhanh đi mua thuốc về cho nó cầm cự.” Nhớ đọc truyện trên *Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Một người đàn ông đầu đinh cao gần một mét tám lập tức đứng ra xung phong, hồ hởi nói: “Đại ca, em đi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng xua tay thúc giục: “Đi mau lên, nó mà chết là mày tiêu đời với tao” Đại Dũng bước vào phòng nhìn đứa trẻ da dẻ xanh xao, cắt không còn giọt máu mà hậm hực, đi qua đi lại trong phòng, chốc chốc lại không nhịn được mà giơ chân đả mấy dụng cụ lặt vặt bám đầy bụi trong phòng. “Mẹ nó, phát bện lúc nào không phát lại phát vào thời điểm này.” “Thằng chó kia sao còn chưa quay lại?”
Đại Dũng vừa dứt lời, Đầu định đã thở hổn hển chạy vào hô to: “Đại ca em mua thuốc rồi đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại dũng thở bảo, hất mặt về phía Gia Bảo ra lệnh: “Mau cho nó uống đi.” “Vâng.” Đầu đinh thong thả bước đến
Đại Dũng nhăn mặt đạp vào mông gã một phát tức giận mắng: “Thằng chó, nhanh chân nhanh tay lên cho ông. Nó mà chết, tao liền cho mày đi theo bầu bạn với nó. “Ui da.” Đầu định xoa xoa mông nhưng cũng không dám chậm trễ nữa vội vàng chạy nhanh đếnchỗ Gia Bảo, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng khác thường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo nằm trên mặt đất lạnh lẽo, bụi bặm, há to miệng khó khăn hít thở.
Đầu định lấy thuốc trong túi giấy ra, nâng đầu Gia Bảo lên, thô bạo nhét thuốc vào miệng cậu: "Mày có số hưởng thật đấy, đến cả ông đây cũng phải dâng thuốc đút tận miệng”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó Đầu đinh vặn mở chai nước khoáng đút cho Gia Bảo. Lúc đứng dậy còn không quên đạp vào mông cậu một phát đi nhanh đến trước mặt Đại Dũng cười xun xoe: “Đại ca. Xong rồi ạ!”
Đại Dũng đã chứng kiến toàn bộ quá trình, lại thấy Gia Bảo đã có chuyển biến, hô hấp cậu cũng dần ổn định hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, xem ra trong đám vô dụng đó còn có kẻ sài được, sau này có thể bồi dưỡng làm cánh tay đắc lực cho ông, vỗ vai Đầu đinh nói: “Làm việc tốt lắm. Mày ở đây canh chừng thắng nhóc này cho tao.” Tuy vậy không quên lặp lại lời đe dọa ban nãy: “Nó mà xảy ra chuyện, tao liền cho mày đi theo bầu bạn với nó.
Hai mắt Đầu đinh phát sáng rối rít giơ tay thề thốt: "Đại ca yên tâm em nhất định sẽ coi chừng thằng nhóc này cẩn thận.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng gật đầu, xoay người bước ra ngoài cửa nhìn sắc trời âm u trên đỉnh đầu, âm thầm tính toán, có lẽ Gia Khánh cũng sắp đến rồi. Ông phải chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo đợi con mồi chui vào bẫy mới được.