Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205 Mượn nước đẩy thuyền
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
“Anh Khánh. cứu em với...cứu em với..." Vân Thi lấy tay che mặt, ngồi im một chỗ cho Diệp Loan đánh, miệng thì gào khóc xin Gia Khánh cứu mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bên tại truyền đến tiếng la hét, khóc lóc thảm thiết, Gia Khánh nghe mà đau hết cả đầu, buồn bực lên tiếng nói với đảm bảo vệ: “Còn đứng ngày ra đấy mau kéo hai người kia ra.”
Cái đuôi lão hồ ly Trần Văn Uy vẫn chưa lộ ra ngoài sáng, nếu có bằng chứng kết tội Vân Thi cố ý giết người anh sẽ không do dự đem cô ta ném đến đồn cảnh sát. Nhưng hiện tại không có chứng cứ nếu anh còn tiếp tục trơ mắt đứng nhìn Vân Thi bị đánh, ông ta sẽ bắt đầu đề phòng anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh tin chắc Trần Văn Uy đã âm thầm cho người điều tra anh. Hiện tại có lẽ cũng đoán ra thân phận anh rồi.
“Anh là đồ khốn, giờ phút này vẫn còn đứng ra bênh vực cho con mụ đàn bà ác độc này” Diệp Loan bị cưỡng ép tách khỏi Vân Thi, tức giận mắng to, “Hôm nay tôi phải giết nó, mấy anh mau buông ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Mẹ nó. Có thả bà ra không thì bảo." Đọc truyện hay trên truyen88.pro
“Chết tiệt”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cho dù, Diệp Loan gào đến rách cổ họng, mấy cậu chàng bảo vệ cũng không dám buông người ra.
Hạ Vy thoáng thất vọng trước thái độ bao dung của Gia Khánh đối với Vân Thi. Cô tránh thoát khỏi lòng Gia Khánh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh vươn tay nắm lấy cổ tay Hạ Vy: “Em định đi đâu?”
Hạ Vy rủ mắt, chậm rãi rút tay lững thững đi đến chỗ Diệp Loan lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bỏ sao được mà bỏ. Tuy chúng ta không có bằng chứng nhưng đánh người thì vẫn có thể.” Diệp Loan không cam lòng.
Hạ Vy cười khổ, Gia Khánh đã cho người ngăn cản, bọn họ còn có thể làm gì được Vân Thi cơ chứ?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Mấy anh thả bạn tôi ra đi.” Hạ Vy bình tĩnh nói với hai cậu chàng bảo vệ đang giữ lấy Diệp Loan.
Họ không dám tự ý quyết định, đưa mắt nhìn về phía Gia Khánh thấy anh gật đầu. Hai cậu liền buông tay.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy kéo Diệp Loan về phía Audi dựng đằng xa. Xe chậm rãi lăn bắn chạy vào cổng biệt thự.
Nguyễn Thanh Vân khẽ thở dài trong lòng. Đôi khi may mắn sẽ giúp ích cho một người rất nhiều, chẳng hạn ví dụ như Vân Thi kia. Bà cũng không cần phải ra mặt nữa bèn dắt tay Gia Bảo rời đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chúng ta vào trong với mẹ cháu thôi.”
Gia Khánh liếc mắt nhìn theo bóng dáng Audi cách anh mỗi lúc càng xa, nhàn nhạt nói với đảm bảo vệ: “Ở đây không còn chuyện mấy cậu nữa.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Vâng. Bọn họ đồng thanh hồ rồi nhanh chóng tản ra.
Vân Thi chạy đến trước mặt Gia Khánh, rưng rưng nước mắt đáng thương gọi: “Anh Khánh. Anh đừng giận em nha.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vân Thi vừa cất giọng, Gia Khánh liền cảm thấy đau đầu: “Sau này cô còn tiếp tục làm hại Vy và con trai tôi thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người.”
Vân Thi ngây ra, gương mặt lem luốc nước mắt lại đón nhận thêm một đợt mới: “Em...chỉ hù dọa Vy...không có ý..."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đủ rồi.” Gia Khánh mất kiên nhẫn ngắt lời, “Cô cũng về đi.” Đọc truyện hay trên truyen88.pro
Mục đích ngày hôm nay còn chưa hoàn thành, Vân Thi sao có thể tay không mà ra về. Về nhà cô biết phải ăn nói sao với bố mẹ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vân Thi túm lấy cánh tay Gia Khánh mong chờ nói: “Anh dẫn em vào trong gặp cô Vân được không? Em muốn xin lỗi cô ấy chuyện hiểu lầm ngày hôm qua ở trước cổng. Sợ còn chưa đủ thuyết phục Vân Thi chỉ tay vào trong xe chân thành nói: “Em còn chuẩn bị quà xin lỗi biểu cô Vân nữa. Hi vọng cô có thể tha thứ cho em thôi.”
Gia Khánh chưa kịp lên tiếng, Vân Thi thoắt cái bày ra vẻ mặt giận dỗi: “Anh cũng có lỗi đó. Cô từ xa đến anh lại không báo em tiếng nào. Hại em mất điểm trước mặt cô. Anh nói sau này cô không đồng ý cho hai chúng cưới nhau thì biết phải làm sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quả nhiên, Trần Văn Uy thật sự cho người điều tra thân phận của anh. Xem ra vì để Vân Thi bước chân vào nhà họ Huỳnh ông ta cũng tổn không ít tâm tư.
Gia Khánh liếc nhìn Vân Thi, không biết cô lấy đâu ra tự tin anh sẽ cưới cô. Nực cười.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đáng tiếc, đứa con gái ông ta lại quá ngốc phá hủy đi mọi thứ. Anh theo vậy mà mượn nước đẩy thuyền: “Mọi chuyện đã thành ra như này cô vẫn còn có tâm trạng đi xin lỗi?”
Gia Khánh tàn nhẫn hất tay Vân Thi rời đi. Vân Thi cuống quýt bám theo sau nhận sai. Đổi lại là bước chân anh càng nhanh hơn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vân Thi còn chưa đặt được nửa bàn chân vào bên trong tòa biệt thự đã có hai người bảo vệ xông ra ngăn cản.
Cánh cổng sắt nặng nề đóng lại. Vân Thi mím môi, tức tối giậm chân.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tất cả đều tại Hạ Vy. Nếu cô ta không đột nhiên xuất hiện ở ngay trước cổng thì sau đó đã không phát sinh ra những chuyện không thể cứu vãn này.
Nguyễn Thanh Vân còn chưa lấy lòng được bây giờ lại chọc giận Gia Khánh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vân Thi la hét ỏm tỏi hồi lâu vẫn không có ai chịu ra mở cổng chỉ đành hậm hực chui vào trong xe. Cô không phải con ngốc đương nhiên nhìn ra thái độ Gia Khánh đối với cô ngày càng lạnh nhạt, thờ ơ. Trước đó anh muốn chia tay cô, hiện tại lại đón mẹ con Hạ Vy về sống chung, cô cảm giác cái ghế nữ chủ nhân tương lai nhà họ Huỳnh cách mình càng lúc càng xa.
Liếc thấy đống quà chất cao như núi đặt ở ghế sau qua gương chiếu hậu, Vân Thi tựa như phát điên, giận giữ bám vào thành ghế giơ tay hất văng tất cả. Hộp to hộp nhỏ đổ xuống, một nửa rơi lăn lóc dưới sàn xe.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi phát tiết xong, Vân Thi mềm oặt dựa vào ghế thở hổn hển. Xuyên qua cửa sổ chắn gió, cô nhìn thấy đám hoa dã quỳ nở rộ khoe sắc vàng tươi rực rỡ, từng cánh hoa mềm mại rung rinh đón gió. Cô cắn môi, mùi máu tanh tràn ngập khắp trong miệng, giờ khắc này nhìn đảm hoa kia bỗng cảm thấy cực kì chướng mắt.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng người. Vân Thi cười rộ lên, tiếng cười lanh lảnh lấp đầy cả khoang xe.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Xuýt chút nữa thì quên khuấy anh ta." Đọc truyện hay trên truyen88.pro
Vân Thi vội cầm túi xách bị cô ném trên sàn xe lên, móc lấy điện thoại. Cô mở danh bạ tìm đến tên “Duy Nam".
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đáng tiếc không thuận lợi như những gì Vân Thi nghĩ, cô gọi hơn mười cuộc Duy Nam vẫn không bắt máy.
“Chết tiệt.” Vân Thi tức giận mắng một câu, ném mạnh điện thoại đi, điện thoại đập vào cửa xe sau đó đáng thương rơi trên sàn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chưa đầy năm phút sau, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Vân Thi buồn bực liếc nhìn, trên màn hình hiển thị “Duy Nam”. Cô kích động cầm lên, nhấn nút nghe, trong giọng nói mang theo ý cười: “Muốn gọi điện cho anh Nam cũng thật khó nha.”
Trạng thái Duy Nam không tốt nhìn dòng người không ngừng lướt qua, lướt lại trước mắt. Anh hơi choáng váng, mệt mỏi ngồi xuống băng ghế dài trên hành lang bệnh viện thiếu kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì? Không nói tôi cúp máy trước đây.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khó khăn lắm Duy Nam mới có thể trốn đến bệnh viện thăm hai mẹ con Hạ Vy không ngờ lại nhận được tin Gia Bảo xuất viện từ hai ngày trước. Anh rút điện thoại trong túi ra ý định gọi cho Hạ Vy thì phát hiện có hơn mười cuộc gọi nhỡ từ Vân Thi.
Bộ mặt thật của Vân Thi, Duy Nam đã sớm biết rõ, hôm nay vô duyên vô cớ gọi tới nhất định không có chuyện gì tốt. Anh lưỡng lự một lúc nhưng cuối cùng bị cơn tò mò chiến thắng, nhấn nút gọi, muốn xem thử Vân Thi lại tính giở trò gì.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trước thái độ nóng nảy của Duy
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
**********
“Anh Khánh. cứu em với...cứu em với..." Vân Thi lấy tay che mặt, ngồi im một chỗ cho Diệp Loan đánh, miệng thì gào khóc xin Gia Khánh cứu mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bên tại truyền đến tiếng la hét, khóc lóc thảm thiết, Gia Khánh nghe mà đau hết cả đầu, buồn bực lên tiếng nói với đảm bảo vệ: “Còn đứng ngày ra đấy mau kéo hai người kia ra.”
Cái đuôi lão hồ ly Trần Văn Uy vẫn chưa lộ ra ngoài sáng, nếu có bằng chứng kết tội Vân Thi cố ý giết người anh sẽ không do dự đem cô ta ném đến đồn cảnh sát. Nhưng hiện tại không có chứng cứ nếu anh còn tiếp tục trơ mắt đứng nhìn Vân Thi bị đánh, ông ta sẽ bắt đầu đề phòng anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh tin chắc Trần Văn Uy đã âm thầm cho người điều tra anh. Hiện tại có lẽ cũng đoán ra thân phận anh rồi.
“Anh là đồ khốn, giờ phút này vẫn còn đứng ra bênh vực cho con mụ đàn bà ác độc này” Diệp Loan bị cưỡng ép tách khỏi Vân Thi, tức giận mắng to, “Hôm nay tôi phải giết nó, mấy anh mau buông ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Mẹ nó. Có thả bà ra không thì bảo." Đọc truyện hay trên truyen88.pro
“Chết tiệt”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cho dù, Diệp Loan gào đến rách cổ họng, mấy cậu chàng bảo vệ cũng không dám buông người ra.
Hạ Vy thoáng thất vọng trước thái độ bao dung của Gia Khánh đối với Vân Thi. Cô tránh thoát khỏi lòng Gia Khánh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh vươn tay nắm lấy cổ tay Hạ Vy: “Em định đi đâu?”
Hạ Vy rủ mắt, chậm rãi rút tay lững thững đi đến chỗ Diệp Loan lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bỏ sao được mà bỏ. Tuy chúng ta không có bằng chứng nhưng đánh người thì vẫn có thể.” Diệp Loan không cam lòng.
Hạ Vy cười khổ, Gia Khánh đã cho người ngăn cản, bọn họ còn có thể làm gì được Vân Thi cơ chứ?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Mấy anh thả bạn tôi ra đi.” Hạ Vy bình tĩnh nói với hai cậu chàng bảo vệ đang giữ lấy Diệp Loan.
Họ không dám tự ý quyết định, đưa mắt nhìn về phía Gia Khánh thấy anh gật đầu. Hai cậu liền buông tay.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy kéo Diệp Loan về phía Audi dựng đằng xa. Xe chậm rãi lăn bắn chạy vào cổng biệt thự.
Nguyễn Thanh Vân khẽ thở dài trong lòng. Đôi khi may mắn sẽ giúp ích cho một người rất nhiều, chẳng hạn ví dụ như Vân Thi kia. Bà cũng không cần phải ra mặt nữa bèn dắt tay Gia Bảo rời đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chúng ta vào trong với mẹ cháu thôi.”
Gia Khánh liếc mắt nhìn theo bóng dáng Audi cách anh mỗi lúc càng xa, nhàn nhạt nói với đảm bảo vệ: “Ở đây không còn chuyện mấy cậu nữa.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Vâng. Bọn họ đồng thanh hồ rồi nhanh chóng tản ra.
Vân Thi chạy đến trước mặt Gia Khánh, rưng rưng nước mắt đáng thương gọi: “Anh Khánh. Anh đừng giận em nha.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vân Thi vừa cất giọng, Gia Khánh liền cảm thấy đau đầu: “Sau này cô còn tiếp tục làm hại Vy và con trai tôi thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người.”
Vân Thi ngây ra, gương mặt lem luốc nước mắt lại đón nhận thêm một đợt mới: “Em...chỉ hù dọa Vy...không có ý..."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đủ rồi.” Gia Khánh mất kiên nhẫn ngắt lời, “Cô cũng về đi.” Đọc truyện hay trên truyen88.pro
Mục đích ngày hôm nay còn chưa hoàn thành, Vân Thi sao có thể tay không mà ra về. Về nhà cô biết phải ăn nói sao với bố mẹ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vân Thi túm lấy cánh tay Gia Khánh mong chờ nói: “Anh dẫn em vào trong gặp cô Vân được không? Em muốn xin lỗi cô ấy chuyện hiểu lầm ngày hôm qua ở trước cổng. Sợ còn chưa đủ thuyết phục Vân Thi chỉ tay vào trong xe chân thành nói: “Em còn chuẩn bị quà xin lỗi biểu cô Vân nữa. Hi vọng cô có thể tha thứ cho em thôi.”
Gia Khánh chưa kịp lên tiếng, Vân Thi thoắt cái bày ra vẻ mặt giận dỗi: “Anh cũng có lỗi đó. Cô từ xa đến anh lại không báo em tiếng nào. Hại em mất điểm trước mặt cô. Anh nói sau này cô không đồng ý cho hai chúng cưới nhau thì biết phải làm sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quả nhiên, Trần Văn Uy thật sự cho người điều tra thân phận của anh. Xem ra vì để Vân Thi bước chân vào nhà họ Huỳnh ông ta cũng tổn không ít tâm tư.
Gia Khánh liếc nhìn Vân Thi, không biết cô lấy đâu ra tự tin anh sẽ cưới cô. Nực cười.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đáng tiếc, đứa con gái ông ta lại quá ngốc phá hủy đi mọi thứ. Anh theo vậy mà mượn nước đẩy thuyền: “Mọi chuyện đã thành ra như này cô vẫn còn có tâm trạng đi xin lỗi?”
Gia Khánh tàn nhẫn hất tay Vân Thi rời đi. Vân Thi cuống quýt bám theo sau nhận sai. Đổi lại là bước chân anh càng nhanh hơn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vân Thi còn chưa đặt được nửa bàn chân vào bên trong tòa biệt thự đã có hai người bảo vệ xông ra ngăn cản.
Cánh cổng sắt nặng nề đóng lại. Vân Thi mím môi, tức tối giậm chân.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tất cả đều tại Hạ Vy. Nếu cô ta không đột nhiên xuất hiện ở ngay trước cổng thì sau đó đã không phát sinh ra những chuyện không thể cứu vãn này.
Nguyễn Thanh Vân còn chưa lấy lòng được bây giờ lại chọc giận Gia Khánh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vân Thi la hét ỏm tỏi hồi lâu vẫn không có ai chịu ra mở cổng chỉ đành hậm hực chui vào trong xe. Cô không phải con ngốc đương nhiên nhìn ra thái độ Gia Khánh đối với cô ngày càng lạnh nhạt, thờ ơ. Trước đó anh muốn chia tay cô, hiện tại lại đón mẹ con Hạ Vy về sống chung, cô cảm giác cái ghế nữ chủ nhân tương lai nhà họ Huỳnh cách mình càng lúc càng xa.
Liếc thấy đống quà chất cao như núi đặt ở ghế sau qua gương chiếu hậu, Vân Thi tựa như phát điên, giận giữ bám vào thành ghế giơ tay hất văng tất cả. Hộp to hộp nhỏ đổ xuống, một nửa rơi lăn lóc dưới sàn xe.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi phát tiết xong, Vân Thi mềm oặt dựa vào ghế thở hổn hển. Xuyên qua cửa sổ chắn gió, cô nhìn thấy đám hoa dã quỳ nở rộ khoe sắc vàng tươi rực rỡ, từng cánh hoa mềm mại rung rinh đón gió. Cô cắn môi, mùi máu tanh tràn ngập khắp trong miệng, giờ khắc này nhìn đảm hoa kia bỗng cảm thấy cực kì chướng mắt.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng người. Vân Thi cười rộ lên, tiếng cười lanh lảnh lấp đầy cả khoang xe.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Xuýt chút nữa thì quên khuấy anh ta." Đọc truyện hay trên truyen88.pro
Vân Thi vội cầm túi xách bị cô ném trên sàn xe lên, móc lấy điện thoại. Cô mở danh bạ tìm đến tên “Duy Nam".
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đáng tiếc không thuận lợi như những gì Vân Thi nghĩ, cô gọi hơn mười cuộc Duy Nam vẫn không bắt máy.
“Chết tiệt.” Vân Thi tức giận mắng một câu, ném mạnh điện thoại đi, điện thoại đập vào cửa xe sau đó đáng thương rơi trên sàn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chưa đầy năm phút sau, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Vân Thi buồn bực liếc nhìn, trên màn hình hiển thị “Duy Nam”. Cô kích động cầm lên, nhấn nút nghe, trong giọng nói mang theo ý cười: “Muốn gọi điện cho anh Nam cũng thật khó nha.”
Trạng thái Duy Nam không tốt nhìn dòng người không ngừng lướt qua, lướt lại trước mắt. Anh hơi choáng váng, mệt mỏi ngồi xuống băng ghế dài trên hành lang bệnh viện thiếu kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì? Không nói tôi cúp máy trước đây.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khó khăn lắm Duy Nam mới có thể trốn đến bệnh viện thăm hai mẹ con Hạ Vy không ngờ lại nhận được tin Gia Bảo xuất viện từ hai ngày trước. Anh rút điện thoại trong túi ra ý định gọi cho Hạ Vy thì phát hiện có hơn mười cuộc gọi nhỡ từ Vân Thi.
Bộ mặt thật của Vân Thi, Duy Nam đã sớm biết rõ, hôm nay vô duyên vô cớ gọi tới nhất định không có chuyện gì tốt. Anh lưỡng lự một lúc nhưng cuối cùng bị cơn tò mò chiến thắng, nhấn nút gọi, muốn xem thử Vân Thi lại tính giở trò gì.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trước thái độ nóng nảy của Duy
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.