Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25 Cầu hôn
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sắc mặt Gia Khánh lạnh như băng, ánh mắt đen sâu lặng lẽ nhìn thẳng vào Hạ Vy. Anh vừa mở cửa, không ngờ đập vào mắt là cảnh cô ôm ấp với tên Duy Nam kia. Cử chỉ thân mật đến vậy, cô đặt anh ở đâu cơ chứ.
Hạ Vy vội vàng nghiêng đầu né tránh, Duy Nam và Vân Thi không phát hiện ra nhưng cô vừa nhìn là biết Gia Khánh tức giận không nhẹ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thấy Hạ Vy né tránh, Gia Khánh càng thêm không vui, trong lòng hậm hực.
Vân Thi vui vẻ kéo tay Gia Khánh vào phòng, cười giải thích với Hạ Vy: “Đi được nửa đường, tao đổi ý muốn đến thăm mày trước.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vân Thi thả tay Gia Khánh, đi đến đuôi giường cúi người nhìn vết thương đã được băng bó của Hạ Vy, vẻ mặt đầy lo lắng: “Nghiêm trọng vậy.
Hạ Vy không dám nhìn Gia Khánh, chỉ có thể cười gượng nói:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Đã không còn lo ngại, bác sĩ nói nửa tháng sau sẽ khỏi.”
Đột nhiên, Gia Khánh xoay người mở cửa rời đi. Lúc họ kịp phản ứng, cánh cửa đã đóng sầm
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
lại.
Vân Thi lúng túng, vẻ mặt thoáng ngại ngùng: “Bữa khác tạo đến thăm mày.” Sau đó chào Hạ Vy và Duy Nam, vội vàng đuổi theo Gia Khánh.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Duy Nam ngồi xuống ghế, hơi cau mày lại, nhịn không được nói:
“Đang yên đang lành, anh ta sao thế nhỉ. Từ lúc vào phòng đã bày ra vẻ mặt lạnh tanh, giờ đột nhiên lại bỏ đi.” Sau mấy lần tiếp xúc với Gia Khánh, anh thấy Gia Khánh là người khó gần cũng cảm nhận được thái độ anh ta đối với anh không được tốt. Anh vô cùng thấy khó hiểu và kì quái rõ ràng anh đâu có làm gì anh ta. Nên anh kết luận rằng tính khí anh ta thay đổi thất thường, còn khó hiểu hơn cả phụ nữ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy cắn môi, thở dài trong lòng, không trả lời Duy Nam mà chỉ nói: "Anh cũng quay về làm việc đi. Em thấy trong người hơi mệt, em nằm nghĩ một lát."
Duy Nam gật đầu ngay, trước khi đi vẫn không yên tâm dặn dò Hạ Vy thêm vài câu, sau cùng anh nói: “Chiều anh sẽ đến thăm em."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy ngoan ngoãn gật đầu, nở nụ cười thật tươi cho Duy Nam yên lòng, chờ anh đi khỏi. Nụ cười trên mặt dần biến mất.
Phòng bệnh phút chốc khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh ban đầu. Nhưng sự yên tĩnh đó không khiến tâm tình Hạ Vy tốt lên mà càng làm cả người thêm bí bách, khó chịu. Có quá nhiều việc phải đối mặt, cô mệt đến mức chẳng muốn suy nghĩ nhiều nữa, chỉ mở to hai mắt đờ đẫn nhìn trần nhà trắng tinh. Trong đầu một mảnh trống rỗng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy thấy bản thân giống như đang đứng trên vách núi cheo leo, trước mắt là vực thẳm tối tăm, mờ mịt, sau lưng là đàn thú hoang dã, đói khát lâu ngày, đang há to chiếc miệng đầy rằng nanh thèm thuồng nhìn mình không chớp mắt. Cô không thể chạy đi cũng không thể lùi lại, bị kẹt ở đây, nhảy xuống không được, quay lại bỏ chạy cũng không xong. Chỉ có thể dần dần kiệt sức, bị sự sợ hãi và tuyệt vọng nuốt chủng.
Kể từ ngày hôm đó, suốt hơn nửa tháng sau Gia Khánh không còn đến thăm và cũng không liên lạc với Hạ Vy nữa. Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn có chút mất mát. Cô thật ghét bản thân, biết mình không nên như thế, vậy mà trái tim vẫn mãi hướng về anh.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Còn Duy Nam vẫn ngày ngày đến bệnh viện quan tâm, chăm sóc cho Hạ Vy tận tình, chu đáo khiến cô vô cùng cảm động và biết ơn.
Ngày xuất viện, Duy Nam nói muốn chúc mừng, mời Hạ Vy ăn cơm, cô lập tức nhận lời ngay. Bảy giờ tối, Duy Nam đến đón Hạ Vy. Địa điểm ăn tối là một nhà hàng Ý nổi tiếng ở thành phố.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vừa bước vào sảnh nhân viên phục vụ đã đi đến cung kính mời hai người vào thang máy. Nhân viên phục vụ là một chàng trai ước chừng hai mươi tuổi, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt trắng trẻo, khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền khiến người khác cảm thấy cậu vô cùng thân thiện và dễ gần.
Khi thang máy đến tầng mười tám thì dừng lại. Cậu nhân viên phục vụ đi ra trước, hơi kh lưng tỏ ý mời hai người. Dọc hành lang chỉ có vài nhân viên phục vụ, khi đi lướt qua hai người đều dừng lại cúi chào, trông rất quy cũ và lịch sự. Hạ Vy thấy không quen, hơi lúng tung đi theo Duy Nam.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cậu nhân viên phục vụ chợt dừng lại trước một cửa lớn đang mở to, một tay chấp sau lưng, một tay giơ ra trước tỏ ý mời, cười ôn hòa: “Mời hai anh chị ạ.”
Hạ Vy đưa mắt quan sát, toàn bộ bức tường trong phòng làm bằng kính trong suốt, bày hơn mười bàn lớn dọc theo tường nhưng điều kì lạ là ngoài cô và Duy Nam bên trong không có thêm một vị khách nào khác. Cậu nhân viên dẫn hai người đến một bàn ở giữa. Ngồi ở vị trí này có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố. Từ trên cao nhìn xuống thành phố như được khoác lên mình chiếc áo xa hoa, diễm lệ đính thêm vô số ánh đèn đủ màu sắc rực rỡ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chờ cậu nhân viên kia rời đi, Hạ Vy mới nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay có vẻ vắng khách nhỉ?" Ngồi ở một gian phòng rộng lớn mà chỉ có hai người, trông thật trống trải.
Duy Nam nở nụ cười rất tươi, ánh mắt sáng ngời khẽ nói: “Anh bao trọn tầng này” Hạ Vy kinh ngạc nhìn Duy Nam. Mãi một lúc
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
mới lên tiếng:
“Bao trọn? Có phải quá lãng phí rồi không? Chúng ta chỉ ăn một bữa cơm chúc mừng ngày em xuất viện thôi mà."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cũng đâu cần phải bao trọn chứ. Hạ Vy thật sự không quen, cảm thấy Duy Nam quá lãng phí.
Duy Nam nắm lấy tay Hạ Vy, cười đến hai mắt cong cong, chân thành nói: “Không lãng phí, chỉ cần em vui là được.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy không được tự nhiên, muốn rụt tay về nhưng lại sợ anh thất vọng chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo.
Duy Nam buông tay Hạ Vy, vỗ vào tay ba lần ra hiệu. Cửa phòng khép chặt từ từ mở ra, hai nhân viên nữ đẩy xe thức ăn vào.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Một cô nhân viên trong đó, đưa bỏ hoa hồng cho Duy Nam, anh mỉm cười nhận lấy đưa đến trước mặt Hạ Vy. Từ câu từng chữ nói ra mang theo tình ý nồng đậm.
"999 đóa hoa hồng, tình yêu dành cho em là
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
mãi mãi.”
Vẻ mặt Duy Nam rất chân thành, đôi mắt tràn ngập hình bóng Hạ Vy, cô hết nhìn anh rồi lại nhìn bỏ hoa hồng rất to trước mắt. Nội tâm vô cùng hỗn loạn, lại nhìn đến vẻ mặt ngưỡng mộ của hai cô nhân viên, chỉ có thể ngại ngùng vươn tay nhận lấy.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Rượu vang đỏ và thức ăn nhanh chóng được bày lên bàn, hai cô nhân viên lui ra nhường lại không gian riêng cho hai người. Nhạc bắt đầu vang lên, là một bài tiếng anh tình yêu giai điệu nhẹ nhàng và da diết mà Hạ Vy không hề biết tên.
Chẳng biết từ bao giờ đèn trên trần nhà đã chuyển sang màu vàng nhạt ấm áp, trên bàn ba ngọn nến cũng tỏa ra ánh sáng vàng lay động. Mùi rượu vang hòa quyện với hương hoa hồng thoang thoảng. Bầu không khí ấm áp và lãng mạn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy đã nhận ra bữa cơm này không chỉ là bữa cơm bình thường, thức ăn vào miệng cũng mất hết mùi vị, trong lòng nôn nao, không yên. Trên mặt đã chẳng thể bình tĩnh.
Trái lại Duy Nam vẫn bày ra dáng vẻ ôn hòa như ngày thường, trên môi luôn treo nét cười dịu dàng. Nhưng trong lòng đã sớm hồi hộp, rối bời. Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!! Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hai người câu được câu mất trò chuyện. Đến khi giai điệu bài hát bồng biến thành nhạc không lời. Duy Nam bất thình lình đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Hạ Vy. Anh đột nhiên quỳ gối, nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn trong túi ra, ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn Hạ Vy, giọng anh cũng trở nên dịu dàng chân thành đến vô hạn:
“Hạ Vy, Anh biết anh không phải là người đầu tiên nhưng anh hi vọng có thể trở thành người cuối cùng của em. Dù là năm mười chín tuổi bồng bột, năm hai mươi sáu tuổi thành thục hay cho đến năm tám mươi tuổi trở thành một lão già anh vẫn mãi yêu em. Anh hi vọng em sẽ mãi luôn vui vẻ, hạnh phúc, anh hi vọng có thể cùng em sống dưới một mái nhà. Em đồng ý làm vợ anh nhé?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Em... Hạ Vy bối rối đến mức chẳng biết phải làm sao, tay chân luống cuống nhận lời Duy Nam cũng không được mà không nhận lời anh cũng không xong. Đối diện với sự chân thành, đối diện với tình yêu cuồng nhiệt của anh. Cô vô cùng xúc động. Đây chẳng phải là tình yêu cô muốn sao? Có thể công khai đứng bên cạnh người mình yêu, quang minh nắm tay nhau đi dưới ánh mặt trời, thản nhiên đối mặt với ánh nhìn hiếu kì của những người xung quanh. Người có thể khiến cho cô vui vẻ, hạnh phúc, không muốn cô phải khóc, phải buồn. Anh đều có đủ những thứ cô muốn nhưng cô vẫn không thể mở miệng nói ra ba chữ: “Em đồng ý.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt bầu không khí lãng mạn, cắt đứt đi màn cầu hôn của Duy Nam cũng giải thoát cho Hạ Vy. Cô chợt thở ra một hơi, cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng bỗng nhiên biến mất, không khỏi âm thầm cảm ơn người gọi đến lúc này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Xin lỗi... em có điện thoại." Hạ Vy xoắn xuýt không dám nhìn Duy Nam, vội xoay người, lục túi xách.
Hạ Vy thấy người gọi đến là Diệp Loan, liền mừng đến muốn khóc. Bạn thân của cô chưa bao giờ làm cô phải thất vọng mà.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Tao nghe."
Diệp Loan hí hửng: “Em yêu nhớ anh không nào? Anh vừa xuống sân bay là gọi ngay cho em đó."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy rất bất ngờ và kích động vì bạn thân đột nhiên về nước, tuy nhiên cô chỉ có thể giả vờ bày ra vẻ mặt lo lắng: “Đừng khóc. Mày xảy ra chuyện gì vậy? Bình tĩnh nói cho tao nghe được không?”
Diệp Loan nghe mà chẳng hiểu gì: “Hả? Tạo đang cười đến ngoác cả miệng mà. Tao thì xảy ra chuyện gì được."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Được. Mày ở yên đó đợi tao, tao sẽ đến ngay.” Hạ Vy lờ đi lời Diệp Loan, tự biên tự diễn nói. Diệp Loan ngây ra: “Ờ, ừ, tao biết rồi.
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
**********
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sắc mặt Gia Khánh lạnh như băng, ánh mắt đen sâu lặng lẽ nhìn thẳng vào Hạ Vy. Anh vừa mở cửa, không ngờ đập vào mắt là cảnh cô ôm ấp với tên Duy Nam kia. Cử chỉ thân mật đến vậy, cô đặt anh ở đâu cơ chứ.
Hạ Vy vội vàng nghiêng đầu né tránh, Duy Nam và Vân Thi không phát hiện ra nhưng cô vừa nhìn là biết Gia Khánh tức giận không nhẹ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thấy Hạ Vy né tránh, Gia Khánh càng thêm không vui, trong lòng hậm hực.
Vân Thi vui vẻ kéo tay Gia Khánh vào phòng, cười giải thích với Hạ Vy: “Đi được nửa đường, tao đổi ý muốn đến thăm mày trước.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vân Thi thả tay Gia Khánh, đi đến đuôi giường cúi người nhìn vết thương đã được băng bó của Hạ Vy, vẻ mặt đầy lo lắng: “Nghiêm trọng vậy.
Hạ Vy không dám nhìn Gia Khánh, chỉ có thể cười gượng nói:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Đã không còn lo ngại, bác sĩ nói nửa tháng sau sẽ khỏi.”
Đột nhiên, Gia Khánh xoay người mở cửa rời đi. Lúc họ kịp phản ứng, cánh cửa đã đóng sầm
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
lại.
Vân Thi lúng túng, vẻ mặt thoáng ngại ngùng: “Bữa khác tạo đến thăm mày.” Sau đó chào Hạ Vy và Duy Nam, vội vàng đuổi theo Gia Khánh.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Duy Nam ngồi xuống ghế, hơi cau mày lại, nhịn không được nói:
“Đang yên đang lành, anh ta sao thế nhỉ. Từ lúc vào phòng đã bày ra vẻ mặt lạnh tanh, giờ đột nhiên lại bỏ đi.” Sau mấy lần tiếp xúc với Gia Khánh, anh thấy Gia Khánh là người khó gần cũng cảm nhận được thái độ anh ta đối với anh không được tốt. Anh vô cùng thấy khó hiểu và kì quái rõ ràng anh đâu có làm gì anh ta. Nên anh kết luận rằng tính khí anh ta thay đổi thất thường, còn khó hiểu hơn cả phụ nữ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy cắn môi, thở dài trong lòng, không trả lời Duy Nam mà chỉ nói: "Anh cũng quay về làm việc đi. Em thấy trong người hơi mệt, em nằm nghĩ một lát."
Duy Nam gật đầu ngay, trước khi đi vẫn không yên tâm dặn dò Hạ Vy thêm vài câu, sau cùng anh nói: “Chiều anh sẽ đến thăm em."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy ngoan ngoãn gật đầu, nở nụ cười thật tươi cho Duy Nam yên lòng, chờ anh đi khỏi. Nụ cười trên mặt dần biến mất.
Phòng bệnh phút chốc khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh ban đầu. Nhưng sự yên tĩnh đó không khiến tâm tình Hạ Vy tốt lên mà càng làm cả người thêm bí bách, khó chịu. Có quá nhiều việc phải đối mặt, cô mệt đến mức chẳng muốn suy nghĩ nhiều nữa, chỉ mở to hai mắt đờ đẫn nhìn trần nhà trắng tinh. Trong đầu một mảnh trống rỗng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy thấy bản thân giống như đang đứng trên vách núi cheo leo, trước mắt là vực thẳm tối tăm, mờ mịt, sau lưng là đàn thú hoang dã, đói khát lâu ngày, đang há to chiếc miệng đầy rằng nanh thèm thuồng nhìn mình không chớp mắt. Cô không thể chạy đi cũng không thể lùi lại, bị kẹt ở đây, nhảy xuống không được, quay lại bỏ chạy cũng không xong. Chỉ có thể dần dần kiệt sức, bị sự sợ hãi và tuyệt vọng nuốt chủng.
Kể từ ngày hôm đó, suốt hơn nửa tháng sau Gia Khánh không còn đến thăm và cũng không liên lạc với Hạ Vy nữa. Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn có chút mất mát. Cô thật ghét bản thân, biết mình không nên như thế, vậy mà trái tim vẫn mãi hướng về anh.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Còn Duy Nam vẫn ngày ngày đến bệnh viện quan tâm, chăm sóc cho Hạ Vy tận tình, chu đáo khiến cô vô cùng cảm động và biết ơn.
Ngày xuất viện, Duy Nam nói muốn chúc mừng, mời Hạ Vy ăn cơm, cô lập tức nhận lời ngay. Bảy giờ tối, Duy Nam đến đón Hạ Vy. Địa điểm ăn tối là một nhà hàng Ý nổi tiếng ở thành phố.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vừa bước vào sảnh nhân viên phục vụ đã đi đến cung kính mời hai người vào thang máy. Nhân viên phục vụ là một chàng trai ước chừng hai mươi tuổi, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt trắng trẻo, khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền khiến người khác cảm thấy cậu vô cùng thân thiện và dễ gần.
Khi thang máy đến tầng mười tám thì dừng lại. Cậu nhân viên phục vụ đi ra trước, hơi kh lưng tỏ ý mời hai người. Dọc hành lang chỉ có vài nhân viên phục vụ, khi đi lướt qua hai người đều dừng lại cúi chào, trông rất quy cũ và lịch sự. Hạ Vy thấy không quen, hơi lúng tung đi theo Duy Nam.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cậu nhân viên phục vụ chợt dừng lại trước một cửa lớn đang mở to, một tay chấp sau lưng, một tay giơ ra trước tỏ ý mời, cười ôn hòa: “Mời hai anh chị ạ.”
Hạ Vy đưa mắt quan sát, toàn bộ bức tường trong phòng làm bằng kính trong suốt, bày hơn mười bàn lớn dọc theo tường nhưng điều kì lạ là ngoài cô và Duy Nam bên trong không có thêm một vị khách nào khác. Cậu nhân viên dẫn hai người đến một bàn ở giữa. Ngồi ở vị trí này có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố. Từ trên cao nhìn xuống thành phố như được khoác lên mình chiếc áo xa hoa, diễm lệ đính thêm vô số ánh đèn đủ màu sắc rực rỡ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chờ cậu nhân viên kia rời đi, Hạ Vy mới nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay có vẻ vắng khách nhỉ?" Ngồi ở một gian phòng rộng lớn mà chỉ có hai người, trông thật trống trải.
Duy Nam nở nụ cười rất tươi, ánh mắt sáng ngời khẽ nói: “Anh bao trọn tầng này” Hạ Vy kinh ngạc nhìn Duy Nam. Mãi một lúc
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
mới lên tiếng:
“Bao trọn? Có phải quá lãng phí rồi không? Chúng ta chỉ ăn một bữa cơm chúc mừng ngày em xuất viện thôi mà."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cũng đâu cần phải bao trọn chứ. Hạ Vy thật sự không quen, cảm thấy Duy Nam quá lãng phí.
Duy Nam nắm lấy tay Hạ Vy, cười đến hai mắt cong cong, chân thành nói: “Không lãng phí, chỉ cần em vui là được.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy không được tự nhiên, muốn rụt tay về nhưng lại sợ anh thất vọng chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo.
Duy Nam buông tay Hạ Vy, vỗ vào tay ba lần ra hiệu. Cửa phòng khép chặt từ từ mở ra, hai nhân viên nữ đẩy xe thức ăn vào.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Một cô nhân viên trong đó, đưa bỏ hoa hồng cho Duy Nam, anh mỉm cười nhận lấy đưa đến trước mặt Hạ Vy. Từ câu từng chữ nói ra mang theo tình ý nồng đậm.
"999 đóa hoa hồng, tình yêu dành cho em là
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
mãi mãi.”
Vẻ mặt Duy Nam rất chân thành, đôi mắt tràn ngập hình bóng Hạ Vy, cô hết nhìn anh rồi lại nhìn bỏ hoa hồng rất to trước mắt. Nội tâm vô cùng hỗn loạn, lại nhìn đến vẻ mặt ngưỡng mộ của hai cô nhân viên, chỉ có thể ngại ngùng vươn tay nhận lấy.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Rượu vang đỏ và thức ăn nhanh chóng được bày lên bàn, hai cô nhân viên lui ra nhường lại không gian riêng cho hai người. Nhạc bắt đầu vang lên, là một bài tiếng anh tình yêu giai điệu nhẹ nhàng và da diết mà Hạ Vy không hề biết tên.
Chẳng biết từ bao giờ đèn trên trần nhà đã chuyển sang màu vàng nhạt ấm áp, trên bàn ba ngọn nến cũng tỏa ra ánh sáng vàng lay động. Mùi rượu vang hòa quyện với hương hoa hồng thoang thoảng. Bầu không khí ấm áp và lãng mạn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy đã nhận ra bữa cơm này không chỉ là bữa cơm bình thường, thức ăn vào miệng cũng mất hết mùi vị, trong lòng nôn nao, không yên. Trên mặt đã chẳng thể bình tĩnh.
Trái lại Duy Nam vẫn bày ra dáng vẻ ôn hòa như ngày thường, trên môi luôn treo nét cười dịu dàng. Nhưng trong lòng đã sớm hồi hộp, rối bời. Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!! Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hai người câu được câu mất trò chuyện. Đến khi giai điệu bài hát bồng biến thành nhạc không lời. Duy Nam bất thình lình đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Hạ Vy. Anh đột nhiên quỳ gối, nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn trong túi ra, ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn Hạ Vy, giọng anh cũng trở nên dịu dàng chân thành đến vô hạn:
“Hạ Vy, Anh biết anh không phải là người đầu tiên nhưng anh hi vọng có thể trở thành người cuối cùng của em. Dù là năm mười chín tuổi bồng bột, năm hai mươi sáu tuổi thành thục hay cho đến năm tám mươi tuổi trở thành một lão già anh vẫn mãi yêu em. Anh hi vọng em sẽ mãi luôn vui vẻ, hạnh phúc, anh hi vọng có thể cùng em sống dưới một mái nhà. Em đồng ý làm vợ anh nhé?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Em... Hạ Vy bối rối đến mức chẳng biết phải làm sao, tay chân luống cuống nhận lời Duy Nam cũng không được mà không nhận lời anh cũng không xong. Đối diện với sự chân thành, đối diện với tình yêu cuồng nhiệt của anh. Cô vô cùng xúc động. Đây chẳng phải là tình yêu cô muốn sao? Có thể công khai đứng bên cạnh người mình yêu, quang minh nắm tay nhau đi dưới ánh mặt trời, thản nhiên đối mặt với ánh nhìn hiếu kì của những người xung quanh. Người có thể khiến cho cô vui vẻ, hạnh phúc, không muốn cô phải khóc, phải buồn. Anh đều có đủ những thứ cô muốn nhưng cô vẫn không thể mở miệng nói ra ba chữ: “Em đồng ý.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt bầu không khí lãng mạn, cắt đứt đi màn cầu hôn của Duy Nam cũng giải thoát cho Hạ Vy. Cô chợt thở ra một hơi, cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng bỗng nhiên biến mất, không khỏi âm thầm cảm ơn người gọi đến lúc này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Xin lỗi... em có điện thoại." Hạ Vy xoắn xuýt không dám nhìn Duy Nam, vội xoay người, lục túi xách.
Hạ Vy thấy người gọi đến là Diệp Loan, liền mừng đến muốn khóc. Bạn thân của cô chưa bao giờ làm cô phải thất vọng mà.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Tao nghe."
Diệp Loan hí hửng: “Em yêu nhớ anh không nào? Anh vừa xuống sân bay là gọi ngay cho em đó."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy rất bất ngờ và kích động vì bạn thân đột nhiên về nước, tuy nhiên cô chỉ có thể giả vờ bày ra vẻ mặt lo lắng: “Đừng khóc. Mày xảy ra chuyện gì vậy? Bình tĩnh nói cho tao nghe được không?”
Diệp Loan nghe mà chẳng hiểu gì: “Hả? Tạo đang cười đến ngoác cả miệng mà. Tao thì xảy ra chuyện gì được."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Được. Mày ở yên đó đợi tao, tao sẽ đến ngay.” Hạ Vy lờ đi lời Diệp Loan, tự biên tự diễn nói. Diệp Loan ngây ra: “Ờ, ừ, tao biết rồi.
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.