Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47 Đặt điều bịa chuyện
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi mang theo dáng vẻ thê thảm về nhà, tầm rửa, thay quần áo sạch sẽ, chẳng kịp đoái hoài đến vết thương trên mặt, đã lật đật lái xe đến nhà bố mẹ. Cô không tin lời nói Diệp Loan là sự thật nhưng vẫn muốn về kiểm chứng một phen.
Vân Thi nhấn chuông, người ra mở cửa là dì giúp việc. Cô hất mặt hỏi: “Mẹ tôi đâu?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dì giúp việc vội lấy dép ở nhà trên kệ xuống đặt dưới chân cho Vân Thi nói ngay: “Bà chủ ở trên phòng, cô chủ mau vào nhà để tôi lên gọi bà chů."
Di giúp việc vội đi gọi Đào Lâm Uyển, sợ lề mề bị Vân Thi mắng chửi. Sau nhiều lần bà đã rút ra kinh nghiệm xương máu này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Lâm Uyển nghe dì giúp việc bảo Vân Thi về thăm nhà liền rất vui vẻ, nhanh chóng xuống nhà nhưng khi nhìn thấy vết dấu tay năm ngón đỏ chói trên mặt cô thì giật mình, vội kéo con gái rượu ngồi xuống ghế, đau lòng hỏi: “Con gái yêu của mẹ, đứa nào dám đánh con ra nông nổi này.
Nói đi để mẹ đi xử lý.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà cẩn thận xem xét vết thương trên mặt Vân Thi, kêu dì giúp việc đem hộp y tế đến, giúp cô bôi thuốc.
Vân Thi thuật lại chuyện hôm nay cho Đào Lâm Uyển nghe nhưng lượt bớt chuyện Diệp Loan nói Hạ Vy cùng Gia Khánh đã quen nhau, còn cô quay về đây cướp, đồng thời thêm mắm thêm muối, biển Hạ Vy thành hình tượng kẻ thứ ba đáng ghét. Cô khóc thút thít:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không ngờ con Vy nó lại dám ở sau lưng con quyến rũ anh Khánh. Con xem nó là bạn thân vậy mà nó nỡ lòng nào. Nếu không phải Uyên vô tình trông thấy nó dụ dỗ anh Khánh ở nông trại vui vẻ, thì chắc đến tận bây giờ con cũng chưa nhìn ra bộ mặt thật của nó.
Đào Lâm Uyển xót con: “Con đó là đứa nào mau đưa hình cho mẹ xem.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi lập tức lấy hình chụp chung với Hạ Vy cho Đào Lâm Uyển xem.
“Bình thường anh Khánh chở con đi đâu, mua cho con thứ gì. con cũng đều tâm đều tâm sự với nó, còn dẫn nó đi chơi cùng với anh ấy. Chắc nó thấy anh ấy vừa tài giỏi lại đẹp trai nên sinh lòng riêng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Uyển Loan nhìn cô gái mặt mày tuy không đẹp sắc sảo bằng Vân Thi nhưng mặt mũi hài hòa, toát lên vẻ dịu dàng, thuần khiến. Bà chậc lưỡi, mấy dạng này thường dễ khiến đàn ông động lòng, nổi hứng thú bảo vệ đây mà. Hèn gì con gái bà xuất sắc như vậy vẫn bị nó phỗng tay trên.
"Nhìn dáng vẻ này là thấy giống hồ ly tinh rồi. Đào Lâm Uyển chốt lại, vỗ tay Vân Thi: “Con yên tâm mẹ sẽ thay con làm chủ trừng trị con hồ ly tinh đó.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi gục vào vai Đào Lâm Uyển khóc càng dữ hơn, đúng lúc Trần Văn Uy tan làm về nhà, thấy con gái khóc đến thở không ra hơi còn bị thương liền nóng ruột vội vã đi đến ngồi xuống bên cạnh truy hỏi:
“Đứa nào đánh con?" Trần Văn Uy dường như sực tỉnh, giận dữ: “Có phải thắng Khánh đánh con không?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không ngờ Trần Văn Uy hiểu lầm, Vân Thi vội vàng lắc đầu: “Không phải anh ấy. Sau đó thuật lại lần nữa cho Trần Văn Uy nghe. Bên cạnh Đào Lâm Uyên phụ họa thêm vào.
“Thế là con hỏi nó lời của Uyên có thật không, nó thừa nhận rồi còn đánh con nữa."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Văn Uy đập bàn, tức đến râu mép về nh lên: “Thắng Khánh cũng có lỗi, nếu nó chung thủy, một lòng một dạ với con thì cho dù con đó có lột sạch đồ đứng trước mặt nó, nó cũng sẽ không động tâm. Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Đào Lâm Uyên cũng chẳng ưa gì Gia Khánh cho cam, biết bao người đàn ông tốt vừa có sự nghiệp vừa có tướng mạo, quan trọng là gia tài kếch xù đang đứng xếp hàng đợi Vân Thi, Gia Khánh thì sao chứ chỉ có một văn phòng Luật nhỏ nhoi, "Thứ đàn ông phụ bạc đó bỏ cũng không đáng tiếc con à.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sắc mặt Vân Thi thoáng cái thay đổi, không ngờ kể chuyện Hạ Vy quyến rũ Gia Khánh lại kéo anh xuống nước chung. Sợ bố mẹ đến tìm anh nói chuyện, đồng thời sợ bị ép chia tay anh. Cô vội chuyển sang đề tài mà hôm nay cô về nhà một chuyến với ý định hỏi rõ bố mẹ: “Bố, mẹ con có chuyện hỏi hai người."
Trần Văn Uy còn đang tức giận nên không lên tiếng, ông còn đang bận nghĩ cách để đối phó Gia Khánh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Lâm Uyển lên tiếng hỏi.
“Có người nói với con năm đó bố mẹ gây khó dễ với anh Khánh? Ép anh ấy chia tay con?” Ý sau là cô tự thêm vào, lúc đó người chia tay là cô nhưng đó chỉ là trong giây phút cô giận dỗi, nhất thời xúc động mà nói chia tay, không ngờ Gia Khánh lại đáp ứng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Lâm Uyển giật mình nhìn sang chồng: “Ai nói con biết chuyện này?” Hai vợ chồng bà che giấu rất kĩ, không cho Vân Thi biết, chẳng lẽ cậu ta học lại? “Bố mẹ không cần biết là ai nói, chuyện này không quan trọng. Con chỉ muốn biết lời đó có phải sự thật không?” Thấy phản ứng của Đào Lâm Uyển trái tim Vân Thi run lên, thầm thấy không ổn.
Trần Văn Uy bây giờ mới lên tiếng: "Đúng."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sắc mặt Vân Thi tái nhợt, không thể tin nhìn
hai người, cô sợ hãi hét lên: “Tại sao bố mẹ lại làm vậy? Bố mẹ có biết con rất yêu anh ấy không? Không có anh ấy con sẽ sống không nổi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Quả nhiên, bảo sao Gia Khánh lại lập tức chia tay cô không chút do dự thì ra nguyên nhân là do bố mẹ cô gây ra.
Trần Văn Uy hừ lạnh, thấy bản thân ông làm vậy không sai, chỉ là không ngờ Vân Thi sau mấy năm lại quay về với Gia Khánh. Ông nhấp một ngụm trà nóng mới bắt đầu kể, vẻ mặt bình thản như năm đó ông chỉ là người chứng kiến chứ không phải thủ phạm đã ra tay, cặp mắt hơi xếch lên lộ ra hung ác:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Năm đó nó chỉ là một thanh niên từ nông thôn lên thành phố học, bố nhìn ngang nhìn dọc cũng thấy nó không xứng với con. Một thằng nhà quê nghèo kiết xác mồng tơi mà dám mơ mộng trèo cao, thật không biết lượng sức.
Vân Thi bật dậy từ khỏi ghế, muốn hét lên lại vì quá kích động mà làm vết thương trên mặt đau rát, cô ôm mặt xuýt xoa, ngân ngấn nước mắt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Lâm Uyển liền ấn cô ngồi xuống lại, lườm chồng một phát, nhỏ giọng vỗ về: "Là bố mẹ có lỗi với con. Bố mẹ không nên giấu con. Con xem bây giờ chẳng phải bố mẹ đã vì con chấp nhận thắng Khánh rồi à."
Trần Văn Uy bị vợ trừng mắt có chút oan ức, rõ ràng năm đó Đào Lâm Uyển phụ trách tìm đến mắng mỏ Gia Khánh, còn ông phụ trách cản chân sự nghiệp, gây sức ép cho ban lãnh đạo đuổi học, không ngờ thắng đó giống như cỏ dại nhổ mãi không chết, còn phát triển vươn cao như hôm nay. Ông bây giờ còn phải dè chừng nó, đúng là thời thế đổi thay.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Văn Uy bị Vân Thi gặn hỏi đành kể hết những chuyện năm đó xảy ra, cô càng nghe sắc mặt càng tái, ngồi đờ ra nửa ngày không phản ứng.
Đào Lâm Uyển cùng Trần Văn Uy trao đổi ánh mắt. Bà ta lập tức đứng lên, cười nói:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Lâu rồi con mới về để mẹ vào bếp hầm canh hạt sen cho con. Con mau vào phòng nghỉ ngơi nào.
Vân Thi như người mất hồn bị Đào Lâm Uyển dìu lên phòng. Trần Văn Uy nhìn theo, ông thu hồi tầm mắt khẽ lắc đầu, nhấp thêm một ngụm trà nóng, tin rằng Gia Khánh bỏ bùa yêu, con ông mới chết mê chết mệt nó như vậy. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi sốt sắng, ở trong phòng đi tới đi lui, muốn gọi điện cho Gia Khánh dò hỏi nhưng không dám, kể từ sau hôm ở nhà hàng kia, hai người bốn ngày rồi không liên lạc cũng không gặp nhau, cô bị động vì muốn anh chủ động tìm đến dỗ dành. Bây giờ, sau khi cô phát hiện ra bí mật năm đó nên vô cùng xoắn xuýt và lo sợ. Trong mắt lóe lên ánh sáng, cô vội mở cửa phòng chạy xuống nhà, Đào Lâm Uyển từ phòng bếp bước ra chưa kịp hỏi thăm đã bị cô đưa đến phòng khách.
“Con có chuyện muốn nói với bố mẹ.” Vân Thi thấy bố mẹ đã ngồi ngay ngắn trên ghế, cô đi đến ngồi phía đối diện, nghiêm túc nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Lâm Uyển thúc giục Vân Thi. Cô hất tóc ra sau lưng, mày nhíu chặt, rất không tình nguyện nhắc lại đó như một vết nhơ trong cuộc đời, không có cách nào xóa sạch được nhưng hết cách rồi, cô ảo não nói:
“Năm đó bố mẹ có biết vì sao con kết hôn với James không? Vì con bị anh ta cưỡng bức, mang thai.” Vân Thi quan sát sắc mặt của bố mẹ, giống như dự đoán vẻ mặt họ từ ngỡ ngàng chuyển sang tức giận. Trần Văn Uy lần thứ hai đập bàn, lực tay mạnh hơn lần đầu khiến tách trà nghiêng ngả, nước bắn ra ngoài hơn một nửa, Đào Lâm Uyển vội rút khăn giấy ra lau.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi hài lòng, tiếp tục rèn sắc khi còn nóng: “Con bị người ta cưỡng bức, từng có một đời chồng, còn có con gái riêng. Bố mẹ cho rằng còn có người đàn ông nào nguyện ý muốn cưới lấy con làm vợ.”
Vân Thi đổi từ tình một đêm anh tình tôi nguyện thành James cưỡng bức. Cô không ngại bôi đen thêm cho anh ta đâu. Cô dùng anh ta làm
Anh nợ em một câu yêu thương!
bàn đạp đã là hời cho anh ta lắm rồi.
Nghe Vân Thi nhắc đến có con gái Trần Văn Uy và Đào Lâm Uyển cũng không chút phản ứng, hai người không chấp nhận thứ con hoang đó là cháu mình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Lâm Uyển hai mắt đỏ hoe, đứng dậy sang ngồi bên cạnh ôm Vận Thi vào lòng: “Con gái mẹ chịu uất ức mấy năm rồi, vậy mà bố mẹ không hề hay biết.”
Trần Văn Uy cũng nghĩ giống vợ, sắc mặt rất kém, con gái ông xem như báu vật nâng niu, lại bị một thắng chẳng biết chui xó xỉnh ở đâu ra bắt nạt, con gái ông còn phải ngậm đắng nuốt cay ở bên nó những mấy năm. Uổng cho ông khi biết con gái ly hôn, còn khuyên can.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi nằm chặt lấy bàn tay Đào Lâm Uyển, cất giọng khẩn cầu tha thiết: “Chỉ có anh Khánh chấp nhận con thôi. Anh ấy không chế, không ghét bỏ con. Bố mẹ đừng bắt con rời xa anh ấy được không? Trên đời này sẽ không còn ai giống như anh ấy chẳng màng đến quá khứ con đâu.
Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Anh nợ em một câu yêu thương!
**********
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi mang theo dáng vẻ thê thảm về nhà, tầm rửa, thay quần áo sạch sẽ, chẳng kịp đoái hoài đến vết thương trên mặt, đã lật đật lái xe đến nhà bố mẹ. Cô không tin lời nói Diệp Loan là sự thật nhưng vẫn muốn về kiểm chứng một phen.
Vân Thi nhấn chuông, người ra mở cửa là dì giúp việc. Cô hất mặt hỏi: “Mẹ tôi đâu?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dì giúp việc vội lấy dép ở nhà trên kệ xuống đặt dưới chân cho Vân Thi nói ngay: “Bà chủ ở trên phòng, cô chủ mau vào nhà để tôi lên gọi bà chů."
Di giúp việc vội đi gọi Đào Lâm Uyển, sợ lề mề bị Vân Thi mắng chửi. Sau nhiều lần bà đã rút ra kinh nghiệm xương máu này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Lâm Uyển nghe dì giúp việc bảo Vân Thi về thăm nhà liền rất vui vẻ, nhanh chóng xuống nhà nhưng khi nhìn thấy vết dấu tay năm ngón đỏ chói trên mặt cô thì giật mình, vội kéo con gái rượu ngồi xuống ghế, đau lòng hỏi: “Con gái yêu của mẹ, đứa nào dám đánh con ra nông nổi này.
Nói đi để mẹ đi xử lý.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà cẩn thận xem xét vết thương trên mặt Vân Thi, kêu dì giúp việc đem hộp y tế đến, giúp cô bôi thuốc.
Vân Thi thuật lại chuyện hôm nay cho Đào Lâm Uyển nghe nhưng lượt bớt chuyện Diệp Loan nói Hạ Vy cùng Gia Khánh đã quen nhau, còn cô quay về đây cướp, đồng thời thêm mắm thêm muối, biển Hạ Vy thành hình tượng kẻ thứ ba đáng ghét. Cô khóc thút thít:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không ngờ con Vy nó lại dám ở sau lưng con quyến rũ anh Khánh. Con xem nó là bạn thân vậy mà nó nỡ lòng nào. Nếu không phải Uyên vô tình trông thấy nó dụ dỗ anh Khánh ở nông trại vui vẻ, thì chắc đến tận bây giờ con cũng chưa nhìn ra bộ mặt thật của nó.
Đào Lâm Uyển xót con: “Con đó là đứa nào mau đưa hình cho mẹ xem.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi lập tức lấy hình chụp chung với Hạ Vy cho Đào Lâm Uyển xem.
“Bình thường anh Khánh chở con đi đâu, mua cho con thứ gì. con cũng đều tâm đều tâm sự với nó, còn dẫn nó đi chơi cùng với anh ấy. Chắc nó thấy anh ấy vừa tài giỏi lại đẹp trai nên sinh lòng riêng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Uyển Loan nhìn cô gái mặt mày tuy không đẹp sắc sảo bằng Vân Thi nhưng mặt mũi hài hòa, toát lên vẻ dịu dàng, thuần khiến. Bà chậc lưỡi, mấy dạng này thường dễ khiến đàn ông động lòng, nổi hứng thú bảo vệ đây mà. Hèn gì con gái bà xuất sắc như vậy vẫn bị nó phỗng tay trên.
"Nhìn dáng vẻ này là thấy giống hồ ly tinh rồi. Đào Lâm Uyển chốt lại, vỗ tay Vân Thi: “Con yên tâm mẹ sẽ thay con làm chủ trừng trị con hồ ly tinh đó.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi gục vào vai Đào Lâm Uyển khóc càng dữ hơn, đúng lúc Trần Văn Uy tan làm về nhà, thấy con gái khóc đến thở không ra hơi còn bị thương liền nóng ruột vội vã đi đến ngồi xuống bên cạnh truy hỏi:
“Đứa nào đánh con?" Trần Văn Uy dường như sực tỉnh, giận dữ: “Có phải thắng Khánh đánh con không?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không ngờ Trần Văn Uy hiểu lầm, Vân Thi vội vàng lắc đầu: “Không phải anh ấy. Sau đó thuật lại lần nữa cho Trần Văn Uy nghe. Bên cạnh Đào Lâm Uyên phụ họa thêm vào.
“Thế là con hỏi nó lời của Uyên có thật không, nó thừa nhận rồi còn đánh con nữa."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Văn Uy đập bàn, tức đến râu mép về nh lên: “Thắng Khánh cũng có lỗi, nếu nó chung thủy, một lòng một dạ với con thì cho dù con đó có lột sạch đồ đứng trước mặt nó, nó cũng sẽ không động tâm. Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Đào Lâm Uyên cũng chẳng ưa gì Gia Khánh cho cam, biết bao người đàn ông tốt vừa có sự nghiệp vừa có tướng mạo, quan trọng là gia tài kếch xù đang đứng xếp hàng đợi Vân Thi, Gia Khánh thì sao chứ chỉ có một văn phòng Luật nhỏ nhoi, "Thứ đàn ông phụ bạc đó bỏ cũng không đáng tiếc con à.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sắc mặt Vân Thi thoáng cái thay đổi, không ngờ kể chuyện Hạ Vy quyến rũ Gia Khánh lại kéo anh xuống nước chung. Sợ bố mẹ đến tìm anh nói chuyện, đồng thời sợ bị ép chia tay anh. Cô vội chuyển sang đề tài mà hôm nay cô về nhà một chuyến với ý định hỏi rõ bố mẹ: “Bố, mẹ con có chuyện hỏi hai người."
Trần Văn Uy còn đang tức giận nên không lên tiếng, ông còn đang bận nghĩ cách để đối phó Gia Khánh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Lâm Uyển lên tiếng hỏi.
“Có người nói với con năm đó bố mẹ gây khó dễ với anh Khánh? Ép anh ấy chia tay con?” Ý sau là cô tự thêm vào, lúc đó người chia tay là cô nhưng đó chỉ là trong giây phút cô giận dỗi, nhất thời xúc động mà nói chia tay, không ngờ Gia Khánh lại đáp ứng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Lâm Uyển giật mình nhìn sang chồng: “Ai nói con biết chuyện này?” Hai vợ chồng bà che giấu rất kĩ, không cho Vân Thi biết, chẳng lẽ cậu ta học lại? “Bố mẹ không cần biết là ai nói, chuyện này không quan trọng. Con chỉ muốn biết lời đó có phải sự thật không?” Thấy phản ứng của Đào Lâm Uyển trái tim Vân Thi run lên, thầm thấy không ổn.
Trần Văn Uy bây giờ mới lên tiếng: "Đúng."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sắc mặt Vân Thi tái nhợt, không thể tin nhìn
hai người, cô sợ hãi hét lên: “Tại sao bố mẹ lại làm vậy? Bố mẹ có biết con rất yêu anh ấy không? Không có anh ấy con sẽ sống không nổi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Quả nhiên, bảo sao Gia Khánh lại lập tức chia tay cô không chút do dự thì ra nguyên nhân là do bố mẹ cô gây ra.
Trần Văn Uy hừ lạnh, thấy bản thân ông làm vậy không sai, chỉ là không ngờ Vân Thi sau mấy năm lại quay về với Gia Khánh. Ông nhấp một ngụm trà nóng mới bắt đầu kể, vẻ mặt bình thản như năm đó ông chỉ là người chứng kiến chứ không phải thủ phạm đã ra tay, cặp mắt hơi xếch lên lộ ra hung ác:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Năm đó nó chỉ là một thanh niên từ nông thôn lên thành phố học, bố nhìn ngang nhìn dọc cũng thấy nó không xứng với con. Một thằng nhà quê nghèo kiết xác mồng tơi mà dám mơ mộng trèo cao, thật không biết lượng sức.
Vân Thi bật dậy từ khỏi ghế, muốn hét lên lại vì quá kích động mà làm vết thương trên mặt đau rát, cô ôm mặt xuýt xoa, ngân ngấn nước mắt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Lâm Uyển liền ấn cô ngồi xuống lại, lườm chồng một phát, nhỏ giọng vỗ về: "Là bố mẹ có lỗi với con. Bố mẹ không nên giấu con. Con xem bây giờ chẳng phải bố mẹ đã vì con chấp nhận thắng Khánh rồi à."
Trần Văn Uy bị vợ trừng mắt có chút oan ức, rõ ràng năm đó Đào Lâm Uyển phụ trách tìm đến mắng mỏ Gia Khánh, còn ông phụ trách cản chân sự nghiệp, gây sức ép cho ban lãnh đạo đuổi học, không ngờ thắng đó giống như cỏ dại nhổ mãi không chết, còn phát triển vươn cao như hôm nay. Ông bây giờ còn phải dè chừng nó, đúng là thời thế đổi thay.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Văn Uy bị Vân Thi gặn hỏi đành kể hết những chuyện năm đó xảy ra, cô càng nghe sắc mặt càng tái, ngồi đờ ra nửa ngày không phản ứng.
Đào Lâm Uyển cùng Trần Văn Uy trao đổi ánh mắt. Bà ta lập tức đứng lên, cười nói:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Lâu rồi con mới về để mẹ vào bếp hầm canh hạt sen cho con. Con mau vào phòng nghỉ ngơi nào.
Vân Thi như người mất hồn bị Đào Lâm Uyển dìu lên phòng. Trần Văn Uy nhìn theo, ông thu hồi tầm mắt khẽ lắc đầu, nhấp thêm một ngụm trà nóng, tin rằng Gia Khánh bỏ bùa yêu, con ông mới chết mê chết mệt nó như vậy. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi sốt sắng, ở trong phòng đi tới đi lui, muốn gọi điện cho Gia Khánh dò hỏi nhưng không dám, kể từ sau hôm ở nhà hàng kia, hai người bốn ngày rồi không liên lạc cũng không gặp nhau, cô bị động vì muốn anh chủ động tìm đến dỗ dành. Bây giờ, sau khi cô phát hiện ra bí mật năm đó nên vô cùng xoắn xuýt và lo sợ. Trong mắt lóe lên ánh sáng, cô vội mở cửa phòng chạy xuống nhà, Đào Lâm Uyển từ phòng bếp bước ra chưa kịp hỏi thăm đã bị cô đưa đến phòng khách.
“Con có chuyện muốn nói với bố mẹ.” Vân Thi thấy bố mẹ đã ngồi ngay ngắn trên ghế, cô đi đến ngồi phía đối diện, nghiêm túc nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Lâm Uyển thúc giục Vân Thi. Cô hất tóc ra sau lưng, mày nhíu chặt, rất không tình nguyện nhắc lại đó như một vết nhơ trong cuộc đời, không có cách nào xóa sạch được nhưng hết cách rồi, cô ảo não nói:
“Năm đó bố mẹ có biết vì sao con kết hôn với James không? Vì con bị anh ta cưỡng bức, mang thai.” Vân Thi quan sát sắc mặt của bố mẹ, giống như dự đoán vẻ mặt họ từ ngỡ ngàng chuyển sang tức giận. Trần Văn Uy lần thứ hai đập bàn, lực tay mạnh hơn lần đầu khiến tách trà nghiêng ngả, nước bắn ra ngoài hơn một nửa, Đào Lâm Uyển vội rút khăn giấy ra lau.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi hài lòng, tiếp tục rèn sắc khi còn nóng: “Con bị người ta cưỡng bức, từng có một đời chồng, còn có con gái riêng. Bố mẹ cho rằng còn có người đàn ông nào nguyện ý muốn cưới lấy con làm vợ.”
Vân Thi đổi từ tình một đêm anh tình tôi nguyện thành James cưỡng bức. Cô không ngại bôi đen thêm cho anh ta đâu. Cô dùng anh ta làm
Anh nợ em một câu yêu thương!
bàn đạp đã là hời cho anh ta lắm rồi.
Nghe Vân Thi nhắc đến có con gái Trần Văn Uy và Đào Lâm Uyển cũng không chút phản ứng, hai người không chấp nhận thứ con hoang đó là cháu mình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Lâm Uyển hai mắt đỏ hoe, đứng dậy sang ngồi bên cạnh ôm Vận Thi vào lòng: “Con gái mẹ chịu uất ức mấy năm rồi, vậy mà bố mẹ không hề hay biết.”
Trần Văn Uy cũng nghĩ giống vợ, sắc mặt rất kém, con gái ông xem như báu vật nâng niu, lại bị một thắng chẳng biết chui xó xỉnh ở đâu ra bắt nạt, con gái ông còn phải ngậm đắng nuốt cay ở bên nó những mấy năm. Uổng cho ông khi biết con gái ly hôn, còn khuyên can.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vân Thi nằm chặt lấy bàn tay Đào Lâm Uyển, cất giọng khẩn cầu tha thiết: “Chỉ có anh Khánh chấp nhận con thôi. Anh ấy không chế, không ghét bỏ con. Bố mẹ đừng bắt con rời xa anh ấy được không? Trên đời này sẽ không còn ai giống như anh ấy chẳng màng đến quá khứ con đâu.
Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Anh nợ em một câu yêu thương!