Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50 Món đồ chơi
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy từ trạng thái ngỡ ngàng chuyển sang phẫn nộ, cô trừng mắt nhìn Gia Khánh: “Anh dám.
“Em cứ làm thử, xem anh sẽ dám không?" Gia Khánh nheo mắt, con người ánh lên tia nguy hiểm, giọng nói đầy thách thức xen lẫn cảnh cáo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy tức đến phát run, vì cớ gì chứ. Anh không yêu lại không muốn thả cô tự do. Cô vươn tay tát vào mặt anh nhưng vì đang ngồi trong lòng anh mà cái tát không thuận tay chỉ như vỗ nhẹ vào mặt, còn tay và cổ cô bị động trúng vết thương đau đến muốn chảy nước mắt.
“Em không phải món đồ chơi của anh." Hạ Vy rít lên, thanh âm run run, nghẹn ngào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh đau lòng, kiểm tra vết thương giúp
Hạ Vy, bị cô né tránh nhào ra khỏi lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người giằng co một lúc, Hạ Vy yếu thế lần nữa bị ôm vào lòng, cô cũng lười phản kháng tiếp, anh không hề hấn gì mà chỉ khiến cô càng đau thêm thôi.
Nhìn người trong lòng đã an phận, Gia Khánh hài lòng, cầm cọ cọ vào đỉnh đầu cô thấp giọng hỏi: "Anh đưa em đến bệnh viện khám nhé?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy lắc đầu, mặt vẫn lạnh tanh.
Gia Khánh nói tiếp: “Em có muốn báo cảnh sát không?” Hạ Vy cũng lắc đầu, mở miệng châm chọc:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh không sợ liên lụy đến Thi sao?"
Gia Khánh không thể giải thích, tất nhiên anh không lo lắng cho Vân Thi rồi, anh còn đang muốn trừng trị cô ta nhưng bây giờ không phải lúc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy thấy Gia Khánh im lặng, liền cho rằng anh đuổi lý, chung quy người anh yêu, người anh muốn quan tâm và bảo vệ chính là Vân Thi. Còn cô chỉ là món đồ chơi muốn phản kháng, rời xa chọc giận đến anh, khiến anh khơi lên bản tính chiếm hữu.
Lúc về không thay đồ, thêm cơn sốt tập kích bất ngờ, cả người Hạ Vy ra đầy mồ hôi, dính nhớp đến khó chịu, cô nhúc nhích thân thể, muốn xuống giường, tỏ ý đuổi khách: “Không còn sớm nữa anh về đi, em đi tắm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh bắt lấy tay Hạ Vy không cho phép người kháng cự nói: “Em bị thương đến vậy tắm gì chứ, mau lên giường nằm anh giúp lau người, thay quần áo.
“Không cần. Hạ Vy cự tuyệt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cuối cùng vẫn bị Gia Khánh ép buộc nằm lên giường, như một cái bánh chưng bị anh từ từ bóc vỏ, anh thấm ướt khăn giúp cô lau thân thể, lực tay rất nhẹ sợ làm cô đau, cũng sợ động trúng vết thương trên người. Suốt cả quá trình anh không hề nổi lên bất cứ ý muốn xấu xa nào cả, một lòng chuyên tâm, cẩn thận săn sóc.
Hạ Vy bọc trong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt đỏ bừng che giấu dưới lớp xanh tím, tầm mắt dán vào cái người đang bận rộn đi qua đi lại, tới lui trong phòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lát sau Gia Khánh mang theo bộ áo ngủ lụa màu xanh ngọc đi đến, áo ngủ gấp gọn vuông vức đặt ở đuôi giường. Anh ngồi lên giường vươn tay muốn vén chăn lên chuẩn bị bôi thuốc, góc chăn chưa vén lên được mấy centimet, bàn tay Hạ Vy đã túm lấy giữ chặt, vừa rồi bị anh lau hết người đã là cực hạn trong lòng cô rồi. Cô chỉ bị mấy vết thương ngoài da cũng không phải bị tàn phế, không cần đến mức được hầu hạ như thế này: “Em tự làm được.
Trước giờ Gia Khả đã quen tính muốn làm gì thì làm, mặc kệ Hạ Vy không muốn, anh vẫn mạnh mẽ tốc chăn lên. Thân thể không một mảnh vải che đậy lộ ra trước tầm mắt, cô cắn môi, thẹn thùng, quyết định nghiêng đầu sang một bên, tiếp tục chịu đựng dằn vặt lần hai.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia khánh tỉ mỉ bôi thuốc, mặc lại quần áo cho Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Hạ Vy, giúp cô đắp chăn tử tế mới rời giường đứng dậy đi tầm, ý định vô cùng rõ ràng, đêm nay anh sẽ ở lại đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa rồi tìm quần áo cho Hạ Vy, Gia Khánh đã phát hiện ra sâu trong góc tủ, quần áo ngày trước anh thường mặc mỗi lần qua đây, đều được gắp gọn vào bên trong. Lòng anh vui vui, hóa ra cô vẫn chưa vứt đi. Anh lấy quần áo, thản nhiên đi tắm
rửa, giống như bản thân là chủ nhân căn nhà. Nhìn một loạt hành động tự nhiên của Gia Khánh, Hạ Vy hiểu ra, đêm nay anh sẽ ở lại đây. Cô cũng không mở miệng đuổi người nữa. Tối nay, cô đã mở miệng đuổi người mấy lần, kết quá anh vẫn trơ ra như không nghe thấy, nghe không hiểu. Cô không muốn lãng phí nước miếng thêm nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh tắm xong khoan khoái cả người, mặt dày leo lên giường đòi ngủ chung. Anh ôm người vào lòng, cẩn thận không chạm đến vết thương, vươn tay tắt điện.
Căn phòng nhanh chóng bị bóng tối bao phủ. Trước mắt Hạ Vy tối sầm, chóp mũi quẩn quanh mùi hương quen thuộc, lắng nghe nhịp tim đập trầm ổn. Cô cứ nghĩ mình sẽ khó chịu, không ngủ được thế mà đã rơi vào mộng lúc nào không hay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn truyền ra từ trong lòng ngực, anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Hạ Vy, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng chan chứa biết bao tâm tình. Ảnh mắt trong đêm đen trở nên vô cùng mạnh mẽ và kiên định. Hiện tại, anh không thể nói cho cô biết rằng, anh yêu cô đến nhường nào, hận không thể đem những thứ tốt đẹp nhất trên đời này dành tặng cho cô.
“Anh xin lỗi. Mong rằng em sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của anh." Giọng anh rất nhỏ, nhỏ đến mức người ngủ say trong lòng không nghe thấy, không bị đánh thức. Cuối cùng tản ra trong không khí, trong phòng khôi phục vẻ yên tĩnh như cũ, giống như những câu nói tâm tình ấy chưa hề phát sinh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngoài trời mây đen kéo đến che khuất mặt trăng. Cây cối trước nhà đung đưa theo gió.
Sáu giờ sáng, Gia Khánh đã thức dậy, cẩn thận leo xuống giường, kiểm ra tay chân Hạ Vy không bị lộ ra khỏi chăn, mới yên tâm vào nhà vệ sinh rửa mặt, đánh răng, thay đồ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh vào bếp, bận rộn nấu cháo, vì đã có kinh nghiệm xương máu ngày hôm qua, lần này nấu vô cùng thành công. Anh bưng bát cháo vào phòng, đặt lên tủ đầu giường, khẽ lay Hạ Vy dậy, anh dặn dò:
“Cháo anh để ở đây, em dậy rửa mặt, đánh răng, ăn cháo rồi uống thuốc. Giờ anh đi làm đây, tan làm anh sẽ ghé thăm em.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy gật đầu, Gia Khánh kề đến hôn lên trán cô, lần này cô không né tránh.
Gia Khánh hài lòng rời đi. Hạ Vy vội chui từ ổ chăn ra chạy ra ban công. Cô chăm chú nhìn theo chiếc Maybach lăn bánh đến khi trên đường quay về trạng thái vắng vẻ như cũ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kha Lê từ sáng đã mang theo nụ cười đến văn phòng luật K&K, hỏi thăm chào hỏi một lượt đồng nghiệp, đến cả Boss anh cũng niềm nở chào hỏi hơn ngày thường. Gia Khánh nhướn mày, không mảy may trước thái độ đon đả của thư kí mà đi thẳng vào phòng.
Kha Lê nhún vai, huýt sáo bước nhanh vào văn phòng trợ lý. Trong phòng đã xuất hiện ba người, đều quay sang chào anh. Anh cười híp mắt vui vẻ chào lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhã Yến nheo mắt cười: “Hôm nay anh Lê có chuyện vui à?”
Nụ cười trên mặt Kha Lê biết mất, hằng giọng làm bộ mặt nghiêm túc giống Boss, lườm Nhã Yến một cái, ngồi xuống ghế: “Không có.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhã Yến bĩu môi, quay đầu tiếp tục lướt Facebook.
Kha Lê nhìn bàn trống phía bên trái mà nóng ruột. Lạ nhỉ sao Hạ Vy còn chưa đến, cũng sắp vào giờ làm việc rồi mà. Anh mong mỏi đến ngày thứ hai quá chừng, chờ được ăn cơm hộp cô nấu. Vy ơi! Mau đến đi em. Ở đây có anh chờ. Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kết quả chờ đến vào làm cũng không thấy người đầu, Văn Tân lên tiếng: “Trợ lý mới hôm nay không đến làm hả anh Lê ?"
Kha Lê buồn bực không lên tiếng. Chẳng lẽ làm một ngày đã bị dọa sợ chạy mất rồi. Anh chống cắm, thở dài, cơm hộp của anh, anh không có lộc ăn ư?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người được Kha Lê nhớ thương hiện đang nhàn nhã ngồi trong phòng khách xem ti vi, được Diệp Loan phục vụ ăn táo tận miệng.
Diệp Loan tò mò lên tiếng: “Qua anh ta có đến không?" Hạ Vy biết “anh ta trong lời Diệp Loan là ám
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
chỉ Gia Khánh.
Hạ Vy nhai nuốt miếng táo trong miệng lườm Diệp Loan: “Ra là mày nói, bảo sao anh ấy lại tự nhiên biết được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan cười hề hề đút thêm cho Hạ Vy một miếng táo: “Tao nhất thời tức giận, mới xông đến tìm anh ta chất vấn. Ai biết anh ta vừa nghe xong đã đùng đùng nổi giận bỏ đi.
Quay trở lại anh chàng thư kí Kha Lê, cho đến trưa vẫn không thấy bóng dáng Hạ Vy xuất hiện. Anh ủ rũ tiếp tục gọi cơm tiệm đánh chén, cứ tưởng hôm nay được cơm nhà làm, ngờ đâu. Anh thở dài ăn trong nước mắt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến chiều nhịn không được nữa, Kha Lê chạy đến gõ cửa phòng làm việc boss.
Gia Khánh đang ngồi chống cắm, lướt từng tấm hình trong điện, cô gái trong những bức hình đều là cùng một người, có tấm đứng, có tấm ngồi, có tấm đi, duy chỉ nụ cười ngọt ngào trên môi cùng ánh mắt cong cong là không đổi. Bị tiếng gõ cửa cắt ngang tâm trạng tốt. Anh có chút không vui, để điện thoại sang một bên lạnh giọng: “Vào đi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kha Lê mở cửa đi vào, thấy sắc mặt Gia Khánh khá xấu, anh rụt người lại, thầm hối hận bản thân đến không đúng lúc.
Thấy Kha Lê lóng ngóng mãi không nói, Gia Khánh nhíu mày, thiếu kiên nhẫn: “Muốn báo cáo chuyện gì? Cậu nói mau lên.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kha Lê dè dặt nói: “Boss hôm nay trợ lý mới không đến làm, là Hạ Vy ấy, cô ấy sao vậy... Giọng Kha Lê nhỏ dần rồi im bặt vì ánh mắt Boss nhìn anh đáng sợ quá.
Anh hỏi Boss vì lý do rất đơn giản Hạ Vy là do Boss tiến cử mà, anh không hỏi Boss thì hỏi ai đây. Kha Lê đã thầm đoán quan hệ hai người nhưng chưa từng nghĩ hai người là người yêu hay có quan hệ mờ ám gì. Vì anh biết Vân Thi là bạn gái Boss, bình thường rất hay đến đây, anh cũng gặp qua rất nhiều lần. Anh chỉ cho rằng Hạ Vy là đàn em hoặc có dây mơ rễ má gì đó thôi, nên mới chạy đến đây hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
**********
Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy từ trạng thái ngỡ ngàng chuyển sang phẫn nộ, cô trừng mắt nhìn Gia Khánh: “Anh dám.
“Em cứ làm thử, xem anh sẽ dám không?" Gia Khánh nheo mắt, con người ánh lên tia nguy hiểm, giọng nói đầy thách thức xen lẫn cảnh cáo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy tức đến phát run, vì cớ gì chứ. Anh không yêu lại không muốn thả cô tự do. Cô vươn tay tát vào mặt anh nhưng vì đang ngồi trong lòng anh mà cái tát không thuận tay chỉ như vỗ nhẹ vào mặt, còn tay và cổ cô bị động trúng vết thương đau đến muốn chảy nước mắt.
“Em không phải món đồ chơi của anh." Hạ Vy rít lên, thanh âm run run, nghẹn ngào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh đau lòng, kiểm tra vết thương giúp
Hạ Vy, bị cô né tránh nhào ra khỏi lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người giằng co một lúc, Hạ Vy yếu thế lần nữa bị ôm vào lòng, cô cũng lười phản kháng tiếp, anh không hề hấn gì mà chỉ khiến cô càng đau thêm thôi.
Nhìn người trong lòng đã an phận, Gia Khánh hài lòng, cầm cọ cọ vào đỉnh đầu cô thấp giọng hỏi: "Anh đưa em đến bệnh viện khám nhé?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy lắc đầu, mặt vẫn lạnh tanh.
Gia Khánh nói tiếp: “Em có muốn báo cảnh sát không?” Hạ Vy cũng lắc đầu, mở miệng châm chọc:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh không sợ liên lụy đến Thi sao?"
Gia Khánh không thể giải thích, tất nhiên anh không lo lắng cho Vân Thi rồi, anh còn đang muốn trừng trị cô ta nhưng bây giờ không phải lúc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy thấy Gia Khánh im lặng, liền cho rằng anh đuổi lý, chung quy người anh yêu, người anh muốn quan tâm và bảo vệ chính là Vân Thi. Còn cô chỉ là món đồ chơi muốn phản kháng, rời xa chọc giận đến anh, khiến anh khơi lên bản tính chiếm hữu.
Lúc về không thay đồ, thêm cơn sốt tập kích bất ngờ, cả người Hạ Vy ra đầy mồ hôi, dính nhớp đến khó chịu, cô nhúc nhích thân thể, muốn xuống giường, tỏ ý đuổi khách: “Không còn sớm nữa anh về đi, em đi tắm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh bắt lấy tay Hạ Vy không cho phép người kháng cự nói: “Em bị thương đến vậy tắm gì chứ, mau lên giường nằm anh giúp lau người, thay quần áo.
“Không cần. Hạ Vy cự tuyệt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cuối cùng vẫn bị Gia Khánh ép buộc nằm lên giường, như một cái bánh chưng bị anh từ từ bóc vỏ, anh thấm ướt khăn giúp cô lau thân thể, lực tay rất nhẹ sợ làm cô đau, cũng sợ động trúng vết thương trên người. Suốt cả quá trình anh không hề nổi lên bất cứ ý muốn xấu xa nào cả, một lòng chuyên tâm, cẩn thận săn sóc.
Hạ Vy bọc trong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt đỏ bừng che giấu dưới lớp xanh tím, tầm mắt dán vào cái người đang bận rộn đi qua đi lại, tới lui trong phòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lát sau Gia Khánh mang theo bộ áo ngủ lụa màu xanh ngọc đi đến, áo ngủ gấp gọn vuông vức đặt ở đuôi giường. Anh ngồi lên giường vươn tay muốn vén chăn lên chuẩn bị bôi thuốc, góc chăn chưa vén lên được mấy centimet, bàn tay Hạ Vy đã túm lấy giữ chặt, vừa rồi bị anh lau hết người đã là cực hạn trong lòng cô rồi. Cô chỉ bị mấy vết thương ngoài da cũng không phải bị tàn phế, không cần đến mức được hầu hạ như thế này: “Em tự làm được.
Trước giờ Gia Khả đã quen tính muốn làm gì thì làm, mặc kệ Hạ Vy không muốn, anh vẫn mạnh mẽ tốc chăn lên. Thân thể không một mảnh vải che đậy lộ ra trước tầm mắt, cô cắn môi, thẹn thùng, quyết định nghiêng đầu sang một bên, tiếp tục chịu đựng dằn vặt lần hai.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia khánh tỉ mỉ bôi thuốc, mặc lại quần áo cho Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Hạ Vy, giúp cô đắp chăn tử tế mới rời giường đứng dậy đi tầm, ý định vô cùng rõ ràng, đêm nay anh sẽ ở lại đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa rồi tìm quần áo cho Hạ Vy, Gia Khánh đã phát hiện ra sâu trong góc tủ, quần áo ngày trước anh thường mặc mỗi lần qua đây, đều được gắp gọn vào bên trong. Lòng anh vui vui, hóa ra cô vẫn chưa vứt đi. Anh lấy quần áo, thản nhiên đi tắm
rửa, giống như bản thân là chủ nhân căn nhà. Nhìn một loạt hành động tự nhiên của Gia Khánh, Hạ Vy hiểu ra, đêm nay anh sẽ ở lại đây. Cô cũng không mở miệng đuổi người nữa. Tối nay, cô đã mở miệng đuổi người mấy lần, kết quá anh vẫn trơ ra như không nghe thấy, nghe không hiểu. Cô không muốn lãng phí nước miếng thêm nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh tắm xong khoan khoái cả người, mặt dày leo lên giường đòi ngủ chung. Anh ôm người vào lòng, cẩn thận không chạm đến vết thương, vươn tay tắt điện.
Căn phòng nhanh chóng bị bóng tối bao phủ. Trước mắt Hạ Vy tối sầm, chóp mũi quẩn quanh mùi hương quen thuộc, lắng nghe nhịp tim đập trầm ổn. Cô cứ nghĩ mình sẽ khó chịu, không ngủ được thế mà đã rơi vào mộng lúc nào không hay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn truyền ra từ trong lòng ngực, anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Hạ Vy, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng chan chứa biết bao tâm tình. Ảnh mắt trong đêm đen trở nên vô cùng mạnh mẽ và kiên định. Hiện tại, anh không thể nói cho cô biết rằng, anh yêu cô đến nhường nào, hận không thể đem những thứ tốt đẹp nhất trên đời này dành tặng cho cô.
“Anh xin lỗi. Mong rằng em sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của anh." Giọng anh rất nhỏ, nhỏ đến mức người ngủ say trong lòng không nghe thấy, không bị đánh thức. Cuối cùng tản ra trong không khí, trong phòng khôi phục vẻ yên tĩnh như cũ, giống như những câu nói tâm tình ấy chưa hề phát sinh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngoài trời mây đen kéo đến che khuất mặt trăng. Cây cối trước nhà đung đưa theo gió.
Sáu giờ sáng, Gia Khánh đã thức dậy, cẩn thận leo xuống giường, kiểm ra tay chân Hạ Vy không bị lộ ra khỏi chăn, mới yên tâm vào nhà vệ sinh rửa mặt, đánh răng, thay đồ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh vào bếp, bận rộn nấu cháo, vì đã có kinh nghiệm xương máu ngày hôm qua, lần này nấu vô cùng thành công. Anh bưng bát cháo vào phòng, đặt lên tủ đầu giường, khẽ lay Hạ Vy dậy, anh dặn dò:
“Cháo anh để ở đây, em dậy rửa mặt, đánh răng, ăn cháo rồi uống thuốc. Giờ anh đi làm đây, tan làm anh sẽ ghé thăm em.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy gật đầu, Gia Khánh kề đến hôn lên trán cô, lần này cô không né tránh.
Gia Khánh hài lòng rời đi. Hạ Vy vội chui từ ổ chăn ra chạy ra ban công. Cô chăm chú nhìn theo chiếc Maybach lăn bánh đến khi trên đường quay về trạng thái vắng vẻ như cũ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kha Lê từ sáng đã mang theo nụ cười đến văn phòng luật K&K, hỏi thăm chào hỏi một lượt đồng nghiệp, đến cả Boss anh cũng niềm nở chào hỏi hơn ngày thường. Gia Khánh nhướn mày, không mảy may trước thái độ đon đả của thư kí mà đi thẳng vào phòng.
Kha Lê nhún vai, huýt sáo bước nhanh vào văn phòng trợ lý. Trong phòng đã xuất hiện ba người, đều quay sang chào anh. Anh cười híp mắt vui vẻ chào lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhã Yến nheo mắt cười: “Hôm nay anh Lê có chuyện vui à?”
Nụ cười trên mặt Kha Lê biết mất, hằng giọng làm bộ mặt nghiêm túc giống Boss, lườm Nhã Yến một cái, ngồi xuống ghế: “Không có.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhã Yến bĩu môi, quay đầu tiếp tục lướt Facebook.
Kha Lê nhìn bàn trống phía bên trái mà nóng ruột. Lạ nhỉ sao Hạ Vy còn chưa đến, cũng sắp vào giờ làm việc rồi mà. Anh mong mỏi đến ngày thứ hai quá chừng, chờ được ăn cơm hộp cô nấu. Vy ơi! Mau đến đi em. Ở đây có anh chờ. Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kết quả chờ đến vào làm cũng không thấy người đầu, Văn Tân lên tiếng: “Trợ lý mới hôm nay không đến làm hả anh Lê ?"
Kha Lê buồn bực không lên tiếng. Chẳng lẽ làm một ngày đã bị dọa sợ chạy mất rồi. Anh chống cắm, thở dài, cơm hộp của anh, anh không có lộc ăn ư?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người được Kha Lê nhớ thương hiện đang nhàn nhã ngồi trong phòng khách xem ti vi, được Diệp Loan phục vụ ăn táo tận miệng.
Diệp Loan tò mò lên tiếng: “Qua anh ta có đến không?" Hạ Vy biết “anh ta trong lời Diệp Loan là ám
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
chỉ Gia Khánh.
Hạ Vy nhai nuốt miếng táo trong miệng lườm Diệp Loan: “Ra là mày nói, bảo sao anh ấy lại tự nhiên biết được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan cười hề hề đút thêm cho Hạ Vy một miếng táo: “Tao nhất thời tức giận, mới xông đến tìm anh ta chất vấn. Ai biết anh ta vừa nghe xong đã đùng đùng nổi giận bỏ đi.
Quay trở lại anh chàng thư kí Kha Lê, cho đến trưa vẫn không thấy bóng dáng Hạ Vy xuất hiện. Anh ủ rũ tiếp tục gọi cơm tiệm đánh chén, cứ tưởng hôm nay được cơm nhà làm, ngờ đâu. Anh thở dài ăn trong nước mắt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến chiều nhịn không được nữa, Kha Lê chạy đến gõ cửa phòng làm việc boss.
Gia Khánh đang ngồi chống cắm, lướt từng tấm hình trong điện, cô gái trong những bức hình đều là cùng một người, có tấm đứng, có tấm ngồi, có tấm đi, duy chỉ nụ cười ngọt ngào trên môi cùng ánh mắt cong cong là không đổi. Bị tiếng gõ cửa cắt ngang tâm trạng tốt. Anh có chút không vui, để điện thoại sang một bên lạnh giọng: “Vào đi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kha Lê mở cửa đi vào, thấy sắc mặt Gia Khánh khá xấu, anh rụt người lại, thầm hối hận bản thân đến không đúng lúc.
Thấy Kha Lê lóng ngóng mãi không nói, Gia Khánh nhíu mày, thiếu kiên nhẫn: “Muốn báo cáo chuyện gì? Cậu nói mau lên.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kha Lê dè dặt nói: “Boss hôm nay trợ lý mới không đến làm, là Hạ Vy ấy, cô ấy sao vậy... Giọng Kha Lê nhỏ dần rồi im bặt vì ánh mắt Boss nhìn anh đáng sợ quá.
Anh hỏi Boss vì lý do rất đơn giản Hạ Vy là do Boss tiến cử mà, anh không hỏi Boss thì hỏi ai đây. Kha Lê đã thầm đoán quan hệ hai người nhưng chưa từng nghĩ hai người là người yêu hay có quan hệ mờ ám gì. Vì anh biết Vân Thi là bạn gái Boss, bình thường rất hay đến đây, anh cũng gặp qua rất nhiều lần. Anh chỉ cho rằng Hạ Vy là đàn em hoặc có dây mơ rễ má gì đó thôi, nên mới chạy đến đây hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất