Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51 Phụ huynh đến tìm
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh nói được làm được, mỗi ngày tan tầm đều “mọc rễ" ở nhà Hạ Vy, thấm thoát đã duy trì gần hơn một tuần nay. Vết thương trên người cô đã chuyển biến tốt, có vài nơi đã tróc vảy làm da non, có vài vết tím xanh đã mở dẫn nhường chỗ cho da thịt trắng nõn, mịn màng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy đang ở trong bếp bận rộn làm bữa tối, chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ, đến khi thức ăn dọn lên bàn, mới sực tỉnh, hóa ra cô làm toàn những món anh thích. Cô thở dài, ngồi xuống ghế ngẩn người.
Lúc Gia Khánh trở về vào phòng bếp thì trông thấy cảnh này. Anh tự động lại bếp rửa tay rồi đến bên bàn ăn, chống hai tay trên bàn kê sát đến mặt Hạ Vy hỏi: "Nghĩ gì chăm chú vậy? Còn không phát hiện ra anh?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy giật bản, thấy gương mặt phóng đại chỉ cách mình mấy centimet, cô ngửa đầu ra sau kéo giãn khoảng cách, lạnh nhạt nói: "Về rồi thì ngôi xuống ăn cơm đi
Gia Khánh cười cười ngồi xuống ghế đổi diện, tự túc xới cơm, tự túc lấy đũa bắt đầu ăn. Gần một tuần nay anh đã quen với dáng vẻ lạnh nhạt, nửa nóng nửa lạnh của Ha Vy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh cảm thán, hoài niệm đáng vẻ Hạ Vy ngày trước, anh tan làm về cô luôn đợi sẵn ở cửa, đặt lên môi một nụ hôn nhẹ, kéo anh vào bếp giúp anh rửa tay, chủ động xới cơm, gắp thức ăn cho anh, đúng chuẩn cô vợ đảm đang.
Hạ Vy cúi đầu tập trung ăn, suốt bữa cơm cũng không ngẩng đầu nhìn Gia
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khánh ở đối diện. Một, hai hôm đầu cô còn khó chịu đuổi khách, dân dã cũng lười quản. Anh đến chán, không còn cảm thấy thú vị sẽ tự động rời đi thôi
Ăn tối xong, Gia Khánh ngồi phòng khách xem ti vi, Hạ Vy ở phòng ngủ đọc sách, bầu không khí giữa hai người chẳng khác nào đang chiến tranh lạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh tiêu cơm, xem tin tức chán liền đứng dậy vào phòng ngủ. Anh tiến vào cô cũng chẳng buồn ngẩng đầu. Anh đến tủ lấy quần áo đi tầm. Chờ cửa phòng tắm khép lại, Hạ Vy mới ngẩng đầu lên, buông sách. Cô để sách trên bàn rồi chui vào ổ chăn, nhắm mắt ngủ.
Gia Khánh trở ra, nhìn người trên giường, khỏe mỗi vẽ lên đường cong nhat nhạt. Anh sấy tóc, đợi tóc khô rồi leo lên giường, tất điện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh cẩn thận kéo người vào lòng, vòng tay qua ôm chặt eo Hạ Vy, anh cảm nhận được thân thể cô chợt cứng lại, trong bóng tối anh khẽ cười. Giả vờ ngủ sao? Được thôi.
Mấy ngày nay vì sợ động trúng vết thương Hạ Vy, Gia Khánh luôn nhẫn nhịn, chịu đựng. Kìm nén đến mức anh nghĩ rằng mình sắp lên không nổi rồi. Đêm nay đã là cực hạn của anh, người trong lòng mềm mềm, mùi sữa tam trà xanh nhàn nhạt thoảng quanh chóp mũi giống như món ăn ngon tỏa hương ngạt ngào mời gọi người đến thưởng thức. Anh liếm đôi môi khô khốc, mũi cọ cọ cần cổ, mỗi như vô tình mà lúc chạm lúc không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Toàn thân Hạ Vy thoát cái nổi da gà, mỗi mim lại, hàng lông mi run rẩy nhưng vẫn quyết tâm giả vờ ngủ. Trong lòng chửi thầm, cô sợ phản kháng kết cục sẽ thảm, chẳng lẽ anh đến một người ngủ say như chết cũng không tha?
Gia Khánh dường như đoán ra được suy nghĩ Hạ Vy, ánh mắt híp lại gian xảo như một con cáo mà chắc chắn là con cáo giả thành tinh. Cô nhẫn nhịn anh được nước lấn tới. Ban đầu chỉ là những nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên cổ, lên vai, lên tay dân chuyển sang gặm mút. Bàn tay cũng chui vào lớp áo ngủ càn rỡ mò loạn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy giả ngủ không nổi nữa, nằm lấy bàn tay to lớn trong áo ngủ kéo ra, tức giận ngồi dậy mắng: "Anh không ngủ đề người khác ngủ.
Gia Khánh cũng ngồi dậy theo chồm đến, Hạ Vy lùi, anh lại tiến, chớp mắt đã khóa chặt cô ở đầu giường. Anh nhún vai, mặt dày nói. "Em cứ tiếp tục ngủ đi, còn anh tiếp tục làm chuyện của anh Hai chúng ta đâu có ảnh hưởng gì nhau. Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật vô liêm sỉ, Hạ Vy tức đến mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt đã thích nghi với bóng tối, nhìn khuôn mặt bày ra vẻ vô tội của anh, cô cáu kỉnh: “Sao không ảnh hưởng được. Cứ sở rồi lại mò, cứ mò rồi lại hôn có là thầy chùa cũng không tĩnh tâm nổi.
Gia Khánh giật mình “ồ” lên, cười ngả ngớn, hai cánh tay rắn chắc và đến kéo lấy eo Hạ Vy: "Nếu em ngủ không được vậy chúng ta làm chuyện khác có ý nghĩa hơn đi Làm xong chắc chắn em sẽ ngủ ngon giấc" "Bỉ ối." Hạ Vy không khách khí đạp cho Gia Khánh một đạp, cổ chân bị bắt lấy, mỗi cũng bị chiếm giữ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chẳng bao lâu trong phòng ngủ tối tăm vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ ngắt quãng.
Đến hơn nửa đêm trong phòng mới khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh nên có, Gia Khánh ôm chặt Hạ Vy đã ngủ say, mệt đến mức không biết trời trăng mây gió vào lòng, môi cong lên nở nụ cười mãn nguyện. Cô chỉ thành thật khi ở trên giường, trong mất đều là ý loạn tình mê nhìn anh, vẻ lạnh nhạt tiêu tan sạch sẽ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trăng nhô cao, sáng như gương, trong phòng một mảnh ấm cúng.
Lúc Hạ Vy tỉnh dậy đã là giữa trưa, bên cạnh đã chẳng còn ai, hơi ẩm cũng đã sớm không còn giấu vết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bụng sôi ùng ục như thể đang kháng nghị Hạ Vy, cô leo xuống giường rửa mặt, chải đầu, đánh răng, sau đó vào bếp nấu bát mì ăn lót dạ, qua loa cho xong bữa trưa.
Ăn xong Hạ Vy lại ngồi trên ghế mây ở ban công ngần người. Bầu trời âm u, không có mặt trời nhưng cũng không tỉnh là mất mẻ, không khi có hơi hanh khô, được chống đỡ bằng những trận gió mát mẻ lượn lờ thổi qua
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước đây Hạ Vy quá bận rộn không để ý bằng hôm nay ngỡ ngàng phát hiện ra có rất nhiều thứ đã thay đổi. Chẳng hạn cây lộc vừng trước cửa đã vươn cao đến bạn công tầng hai. Chẳng hạn, dì hàng xóm đối diện nhà cô tầm giờ này thường hay bế chấu ra ngôi ở hiện nhà đã chẳng còn, thay thể bằng đôi vợ chồng trẻ vừa mới dọn đến, đang cùng một người đàn ông thô kệch khiên đồ trên xe tải vào nhà. Chẳng hạn căn nhà chếch mấy căn bên kia đường đã đối sơn nhà từ màu xanh chuỗi chuyển sang màu trắng ngà
Hạ Vy cảm thán, kể từ hôm thất nghiệp, cho đến hơn tuần nay ở nhà dưỡng bệnh, cô mới cảm nhận được sự thơi, không xô trong vòng xoáy sự nghiệp mà đã từ rất lâu rồi chưa tận hưởng. không, thời gian cũng qua mau, thoảng cải Hạ Vy đã ngồi ghế mây, nghĩ lung tung vớ vẩn hơn hai tiếng đồng Bầu trời cũng chẳng sáng sủa hơn vẫn ảm đạm như hai tiếng trước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy vào nhà, thay quần áo đi ra ngoài, vết bầm trên mặt đã tan, hôm nay ra ngoài không cần phải đeo kính râm, bịt khẩu trang. Cô dự định đến siêu thị mua ít thức ăn về tích trữ. Dù không muốn thừa nhận nhưng có một sự thật không thể thay đổi, cô mua thức ăn là vì nấu cho cái người vô tình, chơi đùa tình cảm của cô kia.
Hạ Vy lặc đầu lấy túi xách ra khỏi nhà. Trước cửa từ khi nào đã xuất hiện chiếc Bentley lù lù đậu đó. Chưa để Hạ Vy kịp nghĩ nhiều, cửa kính xe phía sau từ từ hạ xuống để lộ ra khuôn mặt mà cô không thể không biết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mẹ của Văn Thi. Sao bà ta lại đến đây? Hạ Vy chợt vỡ lẽ chắc là đến "khởi binh vẫn tội” có chuyện lần trước đây mà. Cô bất đắc dĩ cười cười
Đào Lâm Uyển nhìn ra ngoài cửa xe, hoàn toàn thu hết biểu cảm Hạ Vy vào mặt ban đầu là sững sờ, sau đó lại là nụ cười thản nhiên. Trong lòng bà hừ lạnh, thấy có không tiến lên chào hỏi, chỉ có thể buồn bực mở miệng trước “Lên xe tôi có chuyện muốn nói với cô Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy gật đầu, vòng qua bên kia mở cửa ngồi vào. Hôm nay nếu có từ chối. Đào Lâm Uyển nhất định sẽ không dễ dàng buông tha, thôi thì xem thử bà ta muốn nói gì.
Hạ Vy quay sang, giọng nói không lộ ra bất kì sợ hãi nào, vô cùng bình thản tựa như đang nói chuyện cùng bạn cũ lâu ngày gặp lại. "Không biết hôm nay cô đến tìm con là có việc gì?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đào Lâm Uyển không trả lời, ra hiệu cho tài xế lái xe rời đi. Xe chạy ra đường lớn bà mới mở miệng nói, giọng điệu đầy chán ghét và xem thường: "Không khí bên đó thật bẩn thỉu
Ý tử Đảo Lâm Uyển rất rõ là ám chỉ nơi ở Hạ Vy dơ bẩn, một phút cũng không muốn ở lại nơi đó hít thở thêm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy nghe hiểu nhưng không tức giận, vẫn thản nhiên chống lại ánh mắt Đào Lâm Uyển. Nếu là bốn năm trước đây, hay tận mấy hôm trước đây có thấy bà đến tìm sẽ hoảng hốt, bất an, nghe những lời nói sỉ nhục sẽ buồn bã, khó chịu. Nhưng bây giờ không phải ở những thời điểm đó, cô vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh đối diện với đối mát toàn là trào phúng và chán ghét kia. “Vậy thì con có lỗi với cô rồi, đã để cô nhọc lòng đến tận nơi dơ bẩn ấy tìm con Hạ Vy cười nhạt, không buồn không giận nói. "Miệng lưỡi cũng sắc bén gớm, hèn gì có bản lĩnh dụ dỗ được đàn ông lên giường. Dơ bản, hèn hạ." Đào Lâm Uyển mia mai.
Hạ Vy năm chặt hai tay, nói thẳng vào trọng tâm, không muốn ở đây đôi co lâu Đào Lâm Uyển, không khí trong xe ngột ngạt quả, làm cô thấy khó thở và phiên chân: "Cô đến tìm con là vì chuyện con đánh Vân Thi hay vì chuyện của anh Khánh?” Cô dừng lại sau đó bổ sung. “Hay là vì cả hai?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy Hạ Vy không chút xấu hổ nhạc đến, Đào Lâm Uyển càng trào phúng, đúng là hồ ly tinh, vô liêm sỉ. Bà lấy trong túi ra một tờ chi phiếu ném lên đùi cô khinh miệt nói: "Cô đeo bám tháng khánh chắc cũng vì tiền nó đi, cũng biết tận dụng gương mặt trời cho làm nhỉ? Cô cầm lấy tấm chi phiếu này, từ nay đừng lượn lờ xuất hiện trước mặt Thi và thắng Khánh nữa. Số tiền này đủ cho cô ăn sài trác táng nửa đời rồi, cũng không cần vắt óc mà nghĩ cách quyến rũ đàn ông nữa."
Hạ Vy đến cái liếc mắt cũng không thêm nhìn tấm chi phiếu bị vứt trên đùi mình, nghe những lời nhục mạ ấy, nói không để ý là giả, cô khó chịu chứ, cô tất nhiên cũng tức giận rồi. Cô giương mắt cười nói: "Con cũng không muốn dính líu hay có bất kì quan hệ nào với anh Khánh cả nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ của mình con. Hạ Vy nhấn mạnh câu "cũng chỉ là ý nghĩ của con", ám chỉ rất rõ ràng cái đó còn phải xem Gia Khánh có còn muốn dạy dưa hay không. Cô hài lòng khi thấy khuôn mặt thanh cao đúng chất một quý phu nhân giàu có sụp đổ thoáng cái dữ tợn. Cô điếc không sợ súng nói tiếp: "Với lại việc này không phải do cô muốn khống chế là được." "Mày Đào Lâm Uyển nghẹn hàng, chỉ tay vào mặt Hạ Vy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đã hoàn toàn biến thành người đàn bà chanh chua mất sạch dáng vẻ nhã nhặn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy lấy điện thoại trong túi ra xem giờ nói: "Không còn sớm nữa con có việc phải đi rồi không thể ngồi đây tán gẫu cùng cô nữa." Cô ngẩng đầu nói với bác tài: "Làm phiên bắc dừng xe cho con xuống. Cảm ơn ạ.
Bác tài đương nhiên không dám làm theo lời Hạ Vy, ông len lén nhìn sang Đào Lâm Uyển đang tức đến hộc máu qua
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh nói được làm được, mỗi ngày tan tầm đều “mọc rễ" ở nhà Hạ Vy, thấm thoát đã duy trì gần hơn một tuần nay. Vết thương trên người cô đã chuyển biến tốt, có vài nơi đã tróc vảy làm da non, có vài vết tím xanh đã mở dẫn nhường chỗ cho da thịt trắng nõn, mịn màng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy đang ở trong bếp bận rộn làm bữa tối, chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ, đến khi thức ăn dọn lên bàn, mới sực tỉnh, hóa ra cô làm toàn những món anh thích. Cô thở dài, ngồi xuống ghế ngẩn người.
Lúc Gia Khánh trở về vào phòng bếp thì trông thấy cảnh này. Anh tự động lại bếp rửa tay rồi đến bên bàn ăn, chống hai tay trên bàn kê sát đến mặt Hạ Vy hỏi: "Nghĩ gì chăm chú vậy? Còn không phát hiện ra anh?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy giật bản, thấy gương mặt phóng đại chỉ cách mình mấy centimet, cô ngửa đầu ra sau kéo giãn khoảng cách, lạnh nhạt nói: "Về rồi thì ngôi xuống ăn cơm đi
Gia Khánh cười cười ngồi xuống ghế đổi diện, tự túc xới cơm, tự túc lấy đũa bắt đầu ăn. Gần một tuần nay anh đã quen với dáng vẻ lạnh nhạt, nửa nóng nửa lạnh của Ha Vy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh cảm thán, hoài niệm đáng vẻ Hạ Vy ngày trước, anh tan làm về cô luôn đợi sẵn ở cửa, đặt lên môi một nụ hôn nhẹ, kéo anh vào bếp giúp anh rửa tay, chủ động xới cơm, gắp thức ăn cho anh, đúng chuẩn cô vợ đảm đang.
Hạ Vy cúi đầu tập trung ăn, suốt bữa cơm cũng không ngẩng đầu nhìn Gia
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khánh ở đối diện. Một, hai hôm đầu cô còn khó chịu đuổi khách, dân dã cũng lười quản. Anh đến chán, không còn cảm thấy thú vị sẽ tự động rời đi thôi
Ăn tối xong, Gia Khánh ngồi phòng khách xem ti vi, Hạ Vy ở phòng ngủ đọc sách, bầu không khí giữa hai người chẳng khác nào đang chiến tranh lạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh tiêu cơm, xem tin tức chán liền đứng dậy vào phòng ngủ. Anh tiến vào cô cũng chẳng buồn ngẩng đầu. Anh đến tủ lấy quần áo đi tầm. Chờ cửa phòng tắm khép lại, Hạ Vy mới ngẩng đầu lên, buông sách. Cô để sách trên bàn rồi chui vào ổ chăn, nhắm mắt ngủ.
Gia Khánh trở ra, nhìn người trên giường, khỏe mỗi vẽ lên đường cong nhat nhạt. Anh sấy tóc, đợi tóc khô rồi leo lên giường, tất điện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh cẩn thận kéo người vào lòng, vòng tay qua ôm chặt eo Hạ Vy, anh cảm nhận được thân thể cô chợt cứng lại, trong bóng tối anh khẽ cười. Giả vờ ngủ sao? Được thôi.
Mấy ngày nay vì sợ động trúng vết thương Hạ Vy, Gia Khánh luôn nhẫn nhịn, chịu đựng. Kìm nén đến mức anh nghĩ rằng mình sắp lên không nổi rồi. Đêm nay đã là cực hạn của anh, người trong lòng mềm mềm, mùi sữa tam trà xanh nhàn nhạt thoảng quanh chóp mũi giống như món ăn ngon tỏa hương ngạt ngào mời gọi người đến thưởng thức. Anh liếm đôi môi khô khốc, mũi cọ cọ cần cổ, mỗi như vô tình mà lúc chạm lúc không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Toàn thân Hạ Vy thoát cái nổi da gà, mỗi mim lại, hàng lông mi run rẩy nhưng vẫn quyết tâm giả vờ ngủ. Trong lòng chửi thầm, cô sợ phản kháng kết cục sẽ thảm, chẳng lẽ anh đến một người ngủ say như chết cũng không tha?
Gia Khánh dường như đoán ra được suy nghĩ Hạ Vy, ánh mắt híp lại gian xảo như một con cáo mà chắc chắn là con cáo giả thành tinh. Cô nhẫn nhịn anh được nước lấn tới. Ban đầu chỉ là những nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên cổ, lên vai, lên tay dân chuyển sang gặm mút. Bàn tay cũng chui vào lớp áo ngủ càn rỡ mò loạn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy giả ngủ không nổi nữa, nằm lấy bàn tay to lớn trong áo ngủ kéo ra, tức giận ngồi dậy mắng: "Anh không ngủ đề người khác ngủ.
Gia Khánh cũng ngồi dậy theo chồm đến, Hạ Vy lùi, anh lại tiến, chớp mắt đã khóa chặt cô ở đầu giường. Anh nhún vai, mặt dày nói. "Em cứ tiếp tục ngủ đi, còn anh tiếp tục làm chuyện của anh Hai chúng ta đâu có ảnh hưởng gì nhau. Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật vô liêm sỉ, Hạ Vy tức đến mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt đã thích nghi với bóng tối, nhìn khuôn mặt bày ra vẻ vô tội của anh, cô cáu kỉnh: “Sao không ảnh hưởng được. Cứ sở rồi lại mò, cứ mò rồi lại hôn có là thầy chùa cũng không tĩnh tâm nổi.
Gia Khánh giật mình “ồ” lên, cười ngả ngớn, hai cánh tay rắn chắc và đến kéo lấy eo Hạ Vy: "Nếu em ngủ không được vậy chúng ta làm chuyện khác có ý nghĩa hơn đi Làm xong chắc chắn em sẽ ngủ ngon giấc" "Bỉ ối." Hạ Vy không khách khí đạp cho Gia Khánh một đạp, cổ chân bị bắt lấy, mỗi cũng bị chiếm giữ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chẳng bao lâu trong phòng ngủ tối tăm vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ ngắt quãng.
Đến hơn nửa đêm trong phòng mới khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh nên có, Gia Khánh ôm chặt Hạ Vy đã ngủ say, mệt đến mức không biết trời trăng mây gió vào lòng, môi cong lên nở nụ cười mãn nguyện. Cô chỉ thành thật khi ở trên giường, trong mất đều là ý loạn tình mê nhìn anh, vẻ lạnh nhạt tiêu tan sạch sẽ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trăng nhô cao, sáng như gương, trong phòng một mảnh ấm cúng.
Lúc Hạ Vy tỉnh dậy đã là giữa trưa, bên cạnh đã chẳng còn ai, hơi ẩm cũng đã sớm không còn giấu vết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bụng sôi ùng ục như thể đang kháng nghị Hạ Vy, cô leo xuống giường rửa mặt, chải đầu, đánh răng, sau đó vào bếp nấu bát mì ăn lót dạ, qua loa cho xong bữa trưa.
Ăn xong Hạ Vy lại ngồi trên ghế mây ở ban công ngần người. Bầu trời âm u, không có mặt trời nhưng cũng không tỉnh là mất mẻ, không khi có hơi hanh khô, được chống đỡ bằng những trận gió mát mẻ lượn lờ thổi qua
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước đây Hạ Vy quá bận rộn không để ý bằng hôm nay ngỡ ngàng phát hiện ra có rất nhiều thứ đã thay đổi. Chẳng hạn cây lộc vừng trước cửa đã vươn cao đến bạn công tầng hai. Chẳng hạn, dì hàng xóm đối diện nhà cô tầm giờ này thường hay bế chấu ra ngôi ở hiện nhà đã chẳng còn, thay thể bằng đôi vợ chồng trẻ vừa mới dọn đến, đang cùng một người đàn ông thô kệch khiên đồ trên xe tải vào nhà. Chẳng hạn căn nhà chếch mấy căn bên kia đường đã đối sơn nhà từ màu xanh chuỗi chuyển sang màu trắng ngà
Hạ Vy cảm thán, kể từ hôm thất nghiệp, cho đến hơn tuần nay ở nhà dưỡng bệnh, cô mới cảm nhận được sự thơi, không xô trong vòng xoáy sự nghiệp mà đã từ rất lâu rồi chưa tận hưởng. không, thời gian cũng qua mau, thoảng cải Hạ Vy đã ngồi ghế mây, nghĩ lung tung vớ vẩn hơn hai tiếng đồng Bầu trời cũng chẳng sáng sủa hơn vẫn ảm đạm như hai tiếng trước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy vào nhà, thay quần áo đi ra ngoài, vết bầm trên mặt đã tan, hôm nay ra ngoài không cần phải đeo kính râm, bịt khẩu trang. Cô dự định đến siêu thị mua ít thức ăn về tích trữ. Dù không muốn thừa nhận nhưng có một sự thật không thể thay đổi, cô mua thức ăn là vì nấu cho cái người vô tình, chơi đùa tình cảm của cô kia.
Hạ Vy lặc đầu lấy túi xách ra khỏi nhà. Trước cửa từ khi nào đã xuất hiện chiếc Bentley lù lù đậu đó. Chưa để Hạ Vy kịp nghĩ nhiều, cửa kính xe phía sau từ từ hạ xuống để lộ ra khuôn mặt mà cô không thể không biết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mẹ của Văn Thi. Sao bà ta lại đến đây? Hạ Vy chợt vỡ lẽ chắc là đến "khởi binh vẫn tội” có chuyện lần trước đây mà. Cô bất đắc dĩ cười cười
Đào Lâm Uyển nhìn ra ngoài cửa xe, hoàn toàn thu hết biểu cảm Hạ Vy vào mặt ban đầu là sững sờ, sau đó lại là nụ cười thản nhiên. Trong lòng bà hừ lạnh, thấy có không tiến lên chào hỏi, chỉ có thể buồn bực mở miệng trước “Lên xe tôi có chuyện muốn nói với cô Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy gật đầu, vòng qua bên kia mở cửa ngồi vào. Hôm nay nếu có từ chối. Đào Lâm Uyển nhất định sẽ không dễ dàng buông tha, thôi thì xem thử bà ta muốn nói gì.
Hạ Vy quay sang, giọng nói không lộ ra bất kì sợ hãi nào, vô cùng bình thản tựa như đang nói chuyện cùng bạn cũ lâu ngày gặp lại. "Không biết hôm nay cô đến tìm con là có việc gì?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đào Lâm Uyển không trả lời, ra hiệu cho tài xế lái xe rời đi. Xe chạy ra đường lớn bà mới mở miệng nói, giọng điệu đầy chán ghét và xem thường: "Không khí bên đó thật bẩn thỉu
Ý tử Đảo Lâm Uyển rất rõ là ám chỉ nơi ở Hạ Vy dơ bẩn, một phút cũng không muốn ở lại nơi đó hít thở thêm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy nghe hiểu nhưng không tức giận, vẫn thản nhiên chống lại ánh mắt Đào Lâm Uyển. Nếu là bốn năm trước đây, hay tận mấy hôm trước đây có thấy bà đến tìm sẽ hoảng hốt, bất an, nghe những lời nói sỉ nhục sẽ buồn bã, khó chịu. Nhưng bây giờ không phải ở những thời điểm đó, cô vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh đối diện với đối mát toàn là trào phúng và chán ghét kia. “Vậy thì con có lỗi với cô rồi, đã để cô nhọc lòng đến tận nơi dơ bẩn ấy tìm con Hạ Vy cười nhạt, không buồn không giận nói. "Miệng lưỡi cũng sắc bén gớm, hèn gì có bản lĩnh dụ dỗ được đàn ông lên giường. Dơ bản, hèn hạ." Đào Lâm Uyển mia mai.
Hạ Vy năm chặt hai tay, nói thẳng vào trọng tâm, không muốn ở đây đôi co lâu Đào Lâm Uyển, không khí trong xe ngột ngạt quả, làm cô thấy khó thở và phiên chân: "Cô đến tìm con là vì chuyện con đánh Vân Thi hay vì chuyện của anh Khánh?” Cô dừng lại sau đó bổ sung. “Hay là vì cả hai?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy Hạ Vy không chút xấu hổ nhạc đến, Đào Lâm Uyển càng trào phúng, đúng là hồ ly tinh, vô liêm sỉ. Bà lấy trong túi ra một tờ chi phiếu ném lên đùi cô khinh miệt nói: "Cô đeo bám tháng khánh chắc cũng vì tiền nó đi, cũng biết tận dụng gương mặt trời cho làm nhỉ? Cô cầm lấy tấm chi phiếu này, từ nay đừng lượn lờ xuất hiện trước mặt Thi và thắng Khánh nữa. Số tiền này đủ cho cô ăn sài trác táng nửa đời rồi, cũng không cần vắt óc mà nghĩ cách quyến rũ đàn ông nữa."
Hạ Vy đến cái liếc mắt cũng không thêm nhìn tấm chi phiếu bị vứt trên đùi mình, nghe những lời nhục mạ ấy, nói không để ý là giả, cô khó chịu chứ, cô tất nhiên cũng tức giận rồi. Cô giương mắt cười nói: "Con cũng không muốn dính líu hay có bất kì quan hệ nào với anh Khánh cả nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ của mình con. Hạ Vy nhấn mạnh câu "cũng chỉ là ý nghĩ của con", ám chỉ rất rõ ràng cái đó còn phải xem Gia Khánh có còn muốn dạy dưa hay không. Cô hài lòng khi thấy khuôn mặt thanh cao đúng chất một quý phu nhân giàu có sụp đổ thoáng cái dữ tợn. Cô điếc không sợ súng nói tiếp: "Với lại việc này không phải do cô muốn khống chế là được." "Mày Đào Lâm Uyển nghẹn hàng, chỉ tay vào mặt Hạ Vy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đã hoàn toàn biến thành người đàn bà chanh chua mất sạch dáng vẻ nhã nhặn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy lấy điện thoại trong túi ra xem giờ nói: "Không còn sớm nữa con có việc phải đi rồi không thể ngồi đây tán gẫu cùng cô nữa." Cô ngẩng đầu nói với bác tài: "Làm phiên bắc dừng xe cho con xuống. Cảm ơn ạ.
Bác tài đương nhiên không dám làm theo lời Hạ Vy, ông len lén nhìn sang Đào Lâm Uyển đang tức đến hộc máu qua
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn