Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68 Phiên bản nhí Gia Khánh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Nhớ đọc truyện trên T*ruyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiều thứ bảy, Hạ Vy phải ở lại văn phòng tăng ca không thể cùng Diệp Loan đến trường đón Gia Bảo tan học.
Lúc Diệp Loan tan làm, lái xe đến cổng trường, Gia Bảo đang đứng nói chuyện hằng say với một bé trai trắng nõn, dáng người tròn vo trông rất đáng yêu, khả ái, hai đứa nói rất nhập tâm, còn khoa chân mua tay nữa. Cô buồn cười nhấn còi xe. Trong lòng hơi không nỡ cắt ngang cuộc trò chuyện của hai nhóc.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hai đứa bé đồng loạt ngước mắt lên nhìn, Gia Bảo thấy xe Diệp Loan, vẫy tay chào tạm biệt Vũ Cường: “Mẹ mình đến rồi, mình đi trước đây. Tạm biệt cậu
Vũ Cường vẫy tay hô hào với bóng lưng Gia Bảo đang đưa tay mở cửa xe: "Đại ca về nhà cẩn thận.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gia Bảo ngoái đầu, phất phất tay, dặn dò: “Đứng yên ở đây đợi bố cậu đó, đừng chạy lung tung. Đợi đối phương gật đầu, cậu mới chui tọt vào xe, cười tít mắt thưa với Diệp Loan: “Thưa mẹ nuôi con mới đi học về."
Diệp Loan vươn tay nựng má Gia Bảo, trêu đùa: “Sóc con của mẹ trưởng thành thật rồi, bây giờ đã có đàn em dưới trưởng rồi."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan thắt dây an toàn giúp Gia Bảo. Cậu nhe răng cười, bấy giờ mới phát hiện Hạ Vy không có trên xe, cậu vội hỏi: "Hôm nay mẹ không đến đón con sao?”
Bình thường Hạ Vy hiếm khi đón Gia Bảo tan học, lúc rảnh rồi không tăng ca sẽ đi cùng Diệp Loan nhưng mấy hôm nay thì khác, Hạ Vy mỗi ngày đều đặn đón cậu, bây giờ không đến cậu không khỏi hụt hằng “Mẹ bận tăng ca không thể đến đón Sóc con được." Diệp
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Loan nhấn ga, quay đầu xe lái đi. Xe chạy băng băng trên đường, hòa vào dòng xe đông đúc, chen chút sau giờ tan tầm
Tròng mắt Gia Bảo đảo quanh, cái đầu nhỏ nhắn bắt đầu hoạt động, cất giọng nũng nịu: "Mẹ nuôi chúng ta đến văn phòng Luật đợi mẹ tan tầm nhé?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngã từ phía trước đèn vàng chuyển sang đèn đỏ, Diệp Loan dừng xe, nghiêng đầu, không đồng ý: “Bây giờ mới hơn sáu rưỡi thôi, còn hơn hai tiếng nữa mẹ mới tan làm, chờ lâu lắm, chúng ta về ăn cơm trước, sau đó đến đón mẹ"
Gia Bảo nào chịu, nếu vậy cậu sẽ không có cơ hội gặp bố, gấp đến độ muốn bật dậy lại bị dây an toàn giữ chặt: “Nhưng con muốn đến đợi mẹ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan nhạy bén phát hiện ra không ổn, híp mắt nhìn chăm chăm. Gia Bảo rụt vai, hai tay nhỏ nhắn nằm chặt quân, trong mắt ẩn hiện nét sợ sệt pha lẫn mong chờ “Nói thật cho mẹ nuôi biết con muốn đến văn phòng Luật làm gì?” Cô hàng giọng, dụ dỗ, thanh âm mềm mại hơn: “Nói với mẹ nuôi được không? Nếu con nói thật mẹ nuôi sẽ dẫn con di." “Thật không?” Gia Bảo ngôi thắng, mất sạch vẻ khúm núm vừa rồi, nhưng chẳng duy trì được bao lâu, cậu dè dặt: "Con nói ra mẹ đừng giận con nha?"
Diệp Loan càng thêm tò mò, cam đoan không giận đồng thời dỗ ngọt. Dù Gia Bảo có thông minh đến đầu nhưng vẫn chỉ là đứa con nít mới mấy tuổi đầu lập tức mắc câu, thành thật khai báo: "Con đến gặp bố.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan hết hồn như sấm nổ bên tai, nhịn không được bật thốt lên: “Trời má. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải *Truyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truyện88*.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Đèn giao thông chuyển sang xanh, Diệp Loan cũng không phát hiện ra, còn đang chìm đắm trong trạng thái bàng hoàng, đến khi tiếng còi xe inh ỏi cùng tiếng mắng chửi phía sau thúc giục. Cô mới sực tỉnh chạy đi. “Mẹ nuôi ơi! Được không a?” Gia Bảo rụt rè thăm dò, cậu hơi sợ khi Diệp Loan bỗng dưng im lặng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan thừng từ chối, chẳng may Gia Khánh phát hiện ra, cô làm sao ăn nói với Hạ Vy, nghiêm giọng nói: "Không được. Mẹ con biết được sẽ giận “Con đi gặp bố một lần này thôi. Con hứa Gia Bảo xoắn xuýt, giơ lên một ngón tay ngụ ý "chỉ một lần duy nhất”, rõ ràng vừa rồi mẹ nuôi đã hứa chỉ cần nói thật sẽ đáp ứng. Cậu túi thân, mếu máo: "Mẹ nuôi đã hứa với con rồi mà Cái miệng hại cái thân thật, Diệp Loan trắng trợn lật lọng, giọng nói trở nên cứng rắn không cho phép thỏa hiệp, trong lòng cảm thán tài diễn xuất của bản thân quá đỉnh: “Trừ việc này ra, các việc khác mẹ nuôi đều sẽ đáp ứng. “Chỉ lần này thôi được không mẹ nuôi? Con rất muốn gặp bố ở ngoài đời, con không muốn ngắm hình bố nữa. Con sẽ không để bổ nhận ra con đầu. Thật đó” Gia Bảo thút thít, hiểu rõ mẹ cùng mẹ nuôi không muốn cậu gặp bố nhưng cậu rất mò nha. Cậu muốn nhìn thấy bố, nghe thấy giọng nói bố. Nếu không phải sợ bố phát hiện cậu còn muốn hỏi nguyên nhân bố lại không cần mẹ con cậu. Mẹ bảo bố có nỗi khổ tâm riêng, muốn biết nỗi khổ tâm đó là gì, có phải sau khi hết nỗi khổ tâm bố sẽ cần mẹ con cậu?
Phía trước xuất hiện đèn đỏ, Diệp Loan lần nữa dừng xe, quay đầu muốn nói, kết quả trông thấy dáng vẻ tủi thân ôm balo hình con vịt, nước mắt lã chã rơi đầy mặt, cặp mắt ướt át đáng thương trông mong nhìn cô, những lời muốn nói chợt nghẹn cứng nơi cổ họng. Cô đầu hàng, mềm lòng hỏi: “Con làm cách nào để bố không nhận
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan vươn tay lau nước mắt, Gia Bảo nghĩ nghĩ, chỉ vào kính reo lên: “Con đeo kính râm của mẹ nuôi, bố chắc chân sẽ không nhận
Nói đi đôi với làm, Gia Bảo đeo kính râm lên, gọng kính che hết hơn nửa gương mặt, cậu nhe răng cười, xòe ngón trỏ và ngón cái đặt ngay "Con hóa trang xong rồi nè.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan ngắm nghía qua lại, có chút dao động. Nếu Gia Bảo không thảo xuống sẽ không ai phát hiện ra phiên bản nhi của Gia Khánh. Diệp Loan âm thầm đấu tranh tư tưởng giữa đi và không đi, sau cùng chống đỡ không được trước cậu bạn nhỏ dùng nước mắt làm đòn sát thương đành liều mạng một phen.
Diệp Loan lo lắng, đứng ở sánh căn dặn Gia Bảo thêm lần nữa, cậu ngoan ngoãn gật đầu, hứa nhất định sẽ không để lộ, cô mới yên tâm dắt cậu vào thang máy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hành lang tầng sáu yên tĩnh không một bóng người, chỉ có lác đác vài phòng ban sáng đèn, đa số còn lại đều tối như mực. Nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng hưng phần của Gia Bảo, đôi mắt sau kính râm tò mò nhìn quanh bốn phía
Một lớn một nhỏ đứng cách phòng Gia Khánh không xa, bấy giờ Diệp Loan mới thấy mình ngu ngốc và có phần hối hận khi nhất thời hồ đồ nhận lời nhóc, ôm cây đợi thỏ chờ trong vô vọng. Biết khi nào anh ta mới chịu ló mặt. Hai người đã chờ hơn nửa tiếng rồi, chân cũng tê rần, cô bế Gia Bảo lên, để cậu đỡ mệt. Truyện88.vip trang* web cập nhật nhanh nhất
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đang lúc Diệp Loan suy nghĩ có nên đánh bạo gõ cửa không thì cửa phòng cạch một tiếng mở ra, dọa cô muốn nhảy dựng, vội đặt Gia Bảo xuống đất, cậu rất nhanh nhập vai, làm một đứa trẻ nhút nhát, khép nép được cô dắt tay.
Một lớn một nhỏ chậm rãi cất bước. Gia Khánh có hẹn với thân chủ ăn cơm, cửa phòng mở ra ngay lập tức anh chú ý đến hai thân ảnh đang đến gần.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gia Khánh cứ ngỡ là nhân viên, nhìn kĩ phát hiện là Diệp Loan, tầm mắt dừng trên người đứa bé trai và không muốn rời đi. Trong khoảnh khắc ấy anh bằng nảy sinh cảm giác gần gũi, muốn tiến lên ôm bé, muốn được thân cận với bé. Anh giật mình, cảm giác ấy là sao chứ? Anh có chút hoảng hốt. “Con tên gì?" Gia Khánh hỏi, giọng nói phát ra lại rất dịu dàng, anh lần nữa giật mình, kinh ngạc.
Đôi mắt sau thấu kính mở to nhìn không chớp mắt, đây là bố cậu, người thật bằng xương bằng thịt. Đẹp trai hơn trong ảnh nhiều, còn rất ngầu nữa nha.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Không nghe được câu trả lời, Gia Khánh cũng không tức giận, thấy dáng vẻ nép vào chân Diệp Loan anh cho rằng đứa bé này sợ người lạ, liền cong môi cười trấn an cho nhóc con bớt căng thẳng. Tim Diệp Loan nảy lên, từ khi ba người chạm mặt, Gia
Khánh chỉ mãi chăm chăm quan sát Gia Bảo, chủ động hỏi tên, còn cười gian như vậy nữa. Cô chảy mồ hôi hột, bị phát hiện rồi? Tiêu rồi Vy ơi! Cô giơ tay chào để thu hút chú ý, một con người sống sờ sờ ra đây lại bị lơ đẹp “Trùng hợp quá không ngờ gặp anh ở đây"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan nói xong mới thấy mình ngu, rất lo lắng có phải bị Thành Trung lây cho bệnh EQ thấp rồi không? Cô cười khan mấy tiếng, nhằm xoa dịu xấu hổ.
Gia Khánh nhíu mày, Diệp Loan xem văn phòng anh là công viên tản bộ? Từ bao giờ mà văn phòng Luật được nhiều khách ghé thăm đến vậy, hết Duy Nam, Vân Thi giờ đến Diệp Loan đất trẻ đến dạo. Anh có nên thuê thêm bảo vệ ngăn cản những con người không phận sự này không nhỉ? “Không trùng hợp, đây là văn phòng Luật K&K" Gia Khánh nhắc nhở, tránh cho Diệp Loan tưởng đây là công viên thật. Anh xoa đầu Gia Bảo, nhịn không được hỏi thăm: "Đứa bé này là ai?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan bày tỏ đây là cháu mình, còn ngốc nghếch hỏi: “Giống tôi không? Ha, ha, chắc chắn là giống rồi.” Diệp Loan tự hỏi tự trả lời luôn.
Gia Khánh từ chối cho ý kiến, mặt mũi nhóc con không thấy hết, anh trả lời bằng cách nào. Anh vẫn chưa từ bỏ ý định, kh người đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo “Nói chủ nghe tên của con được không?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan đang tính mở miệng bịa đại cái tên, Gia Bảo đã lễ phép đáp: “Con tên Sóc con."
Diệp Loan tán thưởng trong lòng, Gia Bảo thật thông minh. Gia Khánh hơi nhướn mày, Sóc con chắc là biệt danh ở nhà của nhóc. Anh tiếp tục vươn tay xoa đầu khen tên hay, sau đó lại
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip đ*ể ủng hộ team nha !!!
**********
Nhớ đọc truyện trên T*ruyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiều thứ bảy, Hạ Vy phải ở lại văn phòng tăng ca không thể cùng Diệp Loan đến trường đón Gia Bảo tan học.
Lúc Diệp Loan tan làm, lái xe đến cổng trường, Gia Bảo đang đứng nói chuyện hằng say với một bé trai trắng nõn, dáng người tròn vo trông rất đáng yêu, khả ái, hai đứa nói rất nhập tâm, còn khoa chân mua tay nữa. Cô buồn cười nhấn còi xe. Trong lòng hơi không nỡ cắt ngang cuộc trò chuyện của hai nhóc.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hai đứa bé đồng loạt ngước mắt lên nhìn, Gia Bảo thấy xe Diệp Loan, vẫy tay chào tạm biệt Vũ Cường: “Mẹ mình đến rồi, mình đi trước đây. Tạm biệt cậu
Vũ Cường vẫy tay hô hào với bóng lưng Gia Bảo đang đưa tay mở cửa xe: "Đại ca về nhà cẩn thận.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gia Bảo ngoái đầu, phất phất tay, dặn dò: “Đứng yên ở đây đợi bố cậu đó, đừng chạy lung tung. Đợi đối phương gật đầu, cậu mới chui tọt vào xe, cười tít mắt thưa với Diệp Loan: “Thưa mẹ nuôi con mới đi học về."
Diệp Loan vươn tay nựng má Gia Bảo, trêu đùa: “Sóc con của mẹ trưởng thành thật rồi, bây giờ đã có đàn em dưới trưởng rồi."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan thắt dây an toàn giúp Gia Bảo. Cậu nhe răng cười, bấy giờ mới phát hiện Hạ Vy không có trên xe, cậu vội hỏi: "Hôm nay mẹ không đến đón con sao?”
Bình thường Hạ Vy hiếm khi đón Gia Bảo tan học, lúc rảnh rồi không tăng ca sẽ đi cùng Diệp Loan nhưng mấy hôm nay thì khác, Hạ Vy mỗi ngày đều đặn đón cậu, bây giờ không đến cậu không khỏi hụt hằng “Mẹ bận tăng ca không thể đến đón Sóc con được." Diệp
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Loan nhấn ga, quay đầu xe lái đi. Xe chạy băng băng trên đường, hòa vào dòng xe đông đúc, chen chút sau giờ tan tầm
Tròng mắt Gia Bảo đảo quanh, cái đầu nhỏ nhắn bắt đầu hoạt động, cất giọng nũng nịu: "Mẹ nuôi chúng ta đến văn phòng Luật đợi mẹ tan tầm nhé?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngã từ phía trước đèn vàng chuyển sang đèn đỏ, Diệp Loan dừng xe, nghiêng đầu, không đồng ý: “Bây giờ mới hơn sáu rưỡi thôi, còn hơn hai tiếng nữa mẹ mới tan làm, chờ lâu lắm, chúng ta về ăn cơm trước, sau đó đến đón mẹ"
Gia Bảo nào chịu, nếu vậy cậu sẽ không có cơ hội gặp bố, gấp đến độ muốn bật dậy lại bị dây an toàn giữ chặt: “Nhưng con muốn đến đợi mẹ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan nhạy bén phát hiện ra không ổn, híp mắt nhìn chăm chăm. Gia Bảo rụt vai, hai tay nhỏ nhắn nằm chặt quân, trong mắt ẩn hiện nét sợ sệt pha lẫn mong chờ “Nói thật cho mẹ nuôi biết con muốn đến văn phòng Luật làm gì?” Cô hàng giọng, dụ dỗ, thanh âm mềm mại hơn: “Nói với mẹ nuôi được không? Nếu con nói thật mẹ nuôi sẽ dẫn con di." “Thật không?” Gia Bảo ngôi thắng, mất sạch vẻ khúm núm vừa rồi, nhưng chẳng duy trì được bao lâu, cậu dè dặt: "Con nói ra mẹ đừng giận con nha?"
Diệp Loan càng thêm tò mò, cam đoan không giận đồng thời dỗ ngọt. Dù Gia Bảo có thông minh đến đầu nhưng vẫn chỉ là đứa con nít mới mấy tuổi đầu lập tức mắc câu, thành thật khai báo: "Con đến gặp bố.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan hết hồn như sấm nổ bên tai, nhịn không được bật thốt lên: “Trời má. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải *Truyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truyện88*.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Đèn giao thông chuyển sang xanh, Diệp Loan cũng không phát hiện ra, còn đang chìm đắm trong trạng thái bàng hoàng, đến khi tiếng còi xe inh ỏi cùng tiếng mắng chửi phía sau thúc giục. Cô mới sực tỉnh chạy đi. “Mẹ nuôi ơi! Được không a?” Gia Bảo rụt rè thăm dò, cậu hơi sợ khi Diệp Loan bỗng dưng im lặng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan thừng từ chối, chẳng may Gia Khánh phát hiện ra, cô làm sao ăn nói với Hạ Vy, nghiêm giọng nói: "Không được. Mẹ con biết được sẽ giận “Con đi gặp bố một lần này thôi. Con hứa Gia Bảo xoắn xuýt, giơ lên một ngón tay ngụ ý "chỉ một lần duy nhất”, rõ ràng vừa rồi mẹ nuôi đã hứa chỉ cần nói thật sẽ đáp ứng. Cậu túi thân, mếu máo: "Mẹ nuôi đã hứa với con rồi mà Cái miệng hại cái thân thật, Diệp Loan trắng trợn lật lọng, giọng nói trở nên cứng rắn không cho phép thỏa hiệp, trong lòng cảm thán tài diễn xuất của bản thân quá đỉnh: “Trừ việc này ra, các việc khác mẹ nuôi đều sẽ đáp ứng. “Chỉ lần này thôi được không mẹ nuôi? Con rất muốn gặp bố ở ngoài đời, con không muốn ngắm hình bố nữa. Con sẽ không để bổ nhận ra con đầu. Thật đó” Gia Bảo thút thít, hiểu rõ mẹ cùng mẹ nuôi không muốn cậu gặp bố nhưng cậu rất mò nha. Cậu muốn nhìn thấy bố, nghe thấy giọng nói bố. Nếu không phải sợ bố phát hiện cậu còn muốn hỏi nguyên nhân bố lại không cần mẹ con cậu. Mẹ bảo bố có nỗi khổ tâm riêng, muốn biết nỗi khổ tâm đó là gì, có phải sau khi hết nỗi khổ tâm bố sẽ cần mẹ con cậu?
Phía trước xuất hiện đèn đỏ, Diệp Loan lần nữa dừng xe, quay đầu muốn nói, kết quả trông thấy dáng vẻ tủi thân ôm balo hình con vịt, nước mắt lã chã rơi đầy mặt, cặp mắt ướt át đáng thương trông mong nhìn cô, những lời muốn nói chợt nghẹn cứng nơi cổ họng. Cô đầu hàng, mềm lòng hỏi: “Con làm cách nào để bố không nhận
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan vươn tay lau nước mắt, Gia Bảo nghĩ nghĩ, chỉ vào kính reo lên: “Con đeo kính râm của mẹ nuôi, bố chắc chân sẽ không nhận
Nói đi đôi với làm, Gia Bảo đeo kính râm lên, gọng kính che hết hơn nửa gương mặt, cậu nhe răng cười, xòe ngón trỏ và ngón cái đặt ngay "Con hóa trang xong rồi nè.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan ngắm nghía qua lại, có chút dao động. Nếu Gia Bảo không thảo xuống sẽ không ai phát hiện ra phiên bản nhi của Gia Khánh. Diệp Loan âm thầm đấu tranh tư tưởng giữa đi và không đi, sau cùng chống đỡ không được trước cậu bạn nhỏ dùng nước mắt làm đòn sát thương đành liều mạng một phen.
Diệp Loan lo lắng, đứng ở sánh căn dặn Gia Bảo thêm lần nữa, cậu ngoan ngoãn gật đầu, hứa nhất định sẽ không để lộ, cô mới yên tâm dắt cậu vào thang máy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hành lang tầng sáu yên tĩnh không một bóng người, chỉ có lác đác vài phòng ban sáng đèn, đa số còn lại đều tối như mực. Nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng hưng phần của Gia Bảo, đôi mắt sau kính râm tò mò nhìn quanh bốn phía
Một lớn một nhỏ đứng cách phòng Gia Khánh không xa, bấy giờ Diệp Loan mới thấy mình ngu ngốc và có phần hối hận khi nhất thời hồ đồ nhận lời nhóc, ôm cây đợi thỏ chờ trong vô vọng. Biết khi nào anh ta mới chịu ló mặt. Hai người đã chờ hơn nửa tiếng rồi, chân cũng tê rần, cô bế Gia Bảo lên, để cậu đỡ mệt. Truyện88.vip trang* web cập nhật nhanh nhất
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đang lúc Diệp Loan suy nghĩ có nên đánh bạo gõ cửa không thì cửa phòng cạch một tiếng mở ra, dọa cô muốn nhảy dựng, vội đặt Gia Bảo xuống đất, cậu rất nhanh nhập vai, làm một đứa trẻ nhút nhát, khép nép được cô dắt tay.
Một lớn một nhỏ chậm rãi cất bước. Gia Khánh có hẹn với thân chủ ăn cơm, cửa phòng mở ra ngay lập tức anh chú ý đến hai thân ảnh đang đến gần.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gia Khánh cứ ngỡ là nhân viên, nhìn kĩ phát hiện là Diệp Loan, tầm mắt dừng trên người đứa bé trai và không muốn rời đi. Trong khoảnh khắc ấy anh bằng nảy sinh cảm giác gần gũi, muốn tiến lên ôm bé, muốn được thân cận với bé. Anh giật mình, cảm giác ấy là sao chứ? Anh có chút hoảng hốt. “Con tên gì?" Gia Khánh hỏi, giọng nói phát ra lại rất dịu dàng, anh lần nữa giật mình, kinh ngạc.
Đôi mắt sau thấu kính mở to nhìn không chớp mắt, đây là bố cậu, người thật bằng xương bằng thịt. Đẹp trai hơn trong ảnh nhiều, còn rất ngầu nữa nha.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Không nghe được câu trả lời, Gia Khánh cũng không tức giận, thấy dáng vẻ nép vào chân Diệp Loan anh cho rằng đứa bé này sợ người lạ, liền cong môi cười trấn an cho nhóc con bớt căng thẳng. Tim Diệp Loan nảy lên, từ khi ba người chạm mặt, Gia
Khánh chỉ mãi chăm chăm quan sát Gia Bảo, chủ động hỏi tên, còn cười gian như vậy nữa. Cô chảy mồ hôi hột, bị phát hiện rồi? Tiêu rồi Vy ơi! Cô giơ tay chào để thu hút chú ý, một con người sống sờ sờ ra đây lại bị lơ đẹp “Trùng hợp quá không ngờ gặp anh ở đây"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan nói xong mới thấy mình ngu, rất lo lắng có phải bị Thành Trung lây cho bệnh EQ thấp rồi không? Cô cười khan mấy tiếng, nhằm xoa dịu xấu hổ.
Gia Khánh nhíu mày, Diệp Loan xem văn phòng anh là công viên tản bộ? Từ bao giờ mà văn phòng Luật được nhiều khách ghé thăm đến vậy, hết Duy Nam, Vân Thi giờ đến Diệp Loan đất trẻ đến dạo. Anh có nên thuê thêm bảo vệ ngăn cản những con người không phận sự này không nhỉ? “Không trùng hợp, đây là văn phòng Luật K&K" Gia Khánh nhắc nhở, tránh cho Diệp Loan tưởng đây là công viên thật. Anh xoa đầu Gia Bảo, nhịn không được hỏi thăm: "Đứa bé này là ai?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan bày tỏ đây là cháu mình, còn ngốc nghếch hỏi: “Giống tôi không? Ha, ha, chắc chắn là giống rồi.” Diệp Loan tự hỏi tự trả lời luôn.
Gia Khánh từ chối cho ý kiến, mặt mũi nhóc con không thấy hết, anh trả lời bằng cách nào. Anh vẫn chưa từ bỏ ý định, kh người đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo “Nói chủ nghe tên của con được không?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan đang tính mở miệng bịa đại cái tên, Gia Bảo đã lễ phép đáp: “Con tên Sóc con."
Diệp Loan tán thưởng trong lòng, Gia Bảo thật thông minh. Gia Khánh hơi nhướn mày, Sóc con chắc là biệt danh ở nhà của nhóc. Anh tiếp tục vươn tay xoa đầu khen tên hay, sau đó lại
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip đ*ể ủng hộ team nha !!!