• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bạn Gái Của Tôi Là Mèo (2 Viewers)

  • Chương 51-52

Chương 51


Số lượng đồ cổ mà Lý Trường Đức để lại rất nhiều, có một số thứ ngay cả Nghê Phi cũng nói trên đó có nhiều linh khí, ít nhất cũng có hơn một nghìn năm lịch sử, nhưng có giá trị lịch sử hay không thì cô ấy không dám xác định. Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, Trần Dương quyết định trực tiếp quyên tặng cho viện bảo tàng thủ đô, để những người chuyên nghiệp tiến hành đánh giá.


Mạng lưới quan hệ của Trần Dương đều ở thủ đô, vì vậy tìm người cũng rất dễ dàng. Nhờ có một người bạn học, anh nhanh chóng liên lạc được với phó viện trưởng của viện bảo tàng thủ đô, hiện tại đang đảm nhiệm giáo sư khoa lịch sử của đại học Thủ Đô, ông Phương.


Ông Phương vừa nghe nói có người muốn quyên tặng một số lượng lớn văn vật, lại còn là vớt từ dưới biển lên, ban đầu có chút không tin. Nhưng sau khi nhìn ảnh mà Trần Dương gửi đến thì kích động đến mức làm vỡ cốc trà tử sa bảo bối của mình.


Không đoái hoài đến việc đau lòng, ông ấy lập tức mua vé, đưa theo một nhóm bạn cũ đã về nghỉ hưu bay thẳng đến thành phố Lam Tuyền. Trước khi đến Trần Dương đã nói rất nhiều lần, tỏ ý ngày mai mình sẽ về thủ đô, có thể mang đồ về. Nhưng ông Phương thì không chịu, người dùng bao tải để đựng văn vật có thể là người yêu quý bảo vệ văn vật sao?


“!!!” Trần Dương lại một lần nữa đội nồi.


Trần Dương gọi điện vào lúc chín giờ sáng, ông Phương lên máy bay lúc mười giờ đến đây, mười hai giờ xuống máy bay, cơm cũng không buồn ăn, đi thẳng đến khách sạn của Trần Dương, ôm khư khư lấy bao đồ cổ không đi đâu nữa.


Nghe nói chủ nhân quyên tặng văn vật còn có một yêu cầu là xây miếu Thành Hoàng, ông Phương khoát tay nói viện bảo tàng của bọn họ sẽ xây cái miếu Thành Hoàng này, vì vậy Trần Dương cũng bớt được việc.


Cũng vì vậy, chính quyền địa phương của thành phố Lam Tuyền vừa nghe nói viện bảo tàng muốn xây miếu Thành Hoàng ở chỗ bọn họ, lập tức vô cùng coi trọng, trong lúc viện bảo tàng bỏ vốn xây dựng miếu Thành Hoàng bọn họ cực kỳ phối hợp. Chẳng những bảo đảm chất lượng để hoàn thành công trình miếu Thành Hoàng mà còn cổ động người dân phát động phong trào thờ phụng Thành Hoàng.


Đến mức cuối năm khi bình chọn Thành Hoàng giữa các địa phủ ở các địa phương, miếu Thành Hoàng ở thành phố Lam Tuyền vốn không được coi trọng cũng vì vậy mà bộc lộ tài năng, đoạt được hạng nhất của năm đó, đồng thời liên tiếp đảm nhiệm ba giới.


Sau khi giao văn vật cho viện bảo tàng, Trần Dương và An Niên mua vé máy bay ngày hôm sau trở về thủ đô. Đi cùng còn có Nghê Phi và Huyết Phách.


Dọc đường đi, Nghê Phi vẫn luôn căng thẳng. Cô ấy không sợ Cửu Bộ xử lý mình thế nào, dù sao lúc cô ấy làm ra những chuyện đó cũng đã nghĩ đến hậu quả, cùng lắm là chết mà thôi.


Nhưng Nghiêm Triết thì không như vậy, Nghiêm Triết là linh hồn mà cô ấy dùng cấm thuật để tạo ra, vốn không nên tồn tại trên thế gian này. Hơn nữa bản chất của Huyết Phách là ác quỷ, mặc dù Cửu Bộ không thể quét sạch ác quỷ trong thiên hạ, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua một ác quỷ đang bày ra ngay trước mắt.


“Nghiêm Triết.” Nghê Phi bất an nhìn Huyết Phách đang ngồi bên cạnh mình. Lúc này bọn họ đã xuống máy bay, xe của bọn họ đang chạy trên vành đai số 3 của thủ đô, không bao lâu nữa là có thể đến Cửu Bộ.


“Sao vậy?” Huyết Phách nhìn sang.


“Cho dù lát nữa xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.” Nghê Phi nói.


“Hình như người bị xét xử là em mới đúng.” Huyết Phách nhướng mày.


“Vậy… anh ở bên cạnh em.” Dù sao chỉ cần ở bên cạnh nhau là được.


“Linh hồn đã bị em quấn chặt rồi, anh cũng chạy không thoát.” Huyết Phách cười nói.


Nhìn thấy nụ cười của Huyết Phách, không hiểu sao Nghê Phi lại yên tâm trở lại. Đúng vậy, nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì hai người cũng không chia xa, như vậy thì có gì mà phải sợ.


“Hai người cũng đừng lo lắng quá, em sẽ xin tha thứ giúp hai người.” An Niên đang ngồi ở cạnh ghế lái lên tiếng. Thực ra trước khi trở về thủ đô, An Niên cũng đã gọi điện cho Bộ trưởng An nói giúp Nghê Phi và Huyết Phách không ít rồi.


“Xin tha thứ thì không cần đâu, cô xem thế này có được không?” Huyết Phách mơ hồ lên tiếng: “Nếu như bố cô muốn giết chúng tôi, cô đừng ra tay là được.” Chỉ cần An Niên không ra tay, Huyết Phách cảm thấy mình vẫn có thể dẫn theo Nghê Phi bỏ chạy.


“Không giết hai người đâu.” Không đợi An Niên trả lời, Trần Dương đã lên tiếng: “Nếu muốn giết hai người thì không cần đặc biệt đưa về Cửu Bộ.”


“Vậy Nghiêm Triết thì sao, Cửu Bộ sẽ xử lý Nghiêm Triết như thế nào?” Nghê Phi hỏi.


Huyết Phách nhìn Nghê Phi, thầm nghĩ: Quả nhiên người phụ nữ này là đang lo lắng cho mình.


“Chuyện này phải dựa vào cô.” Trần Dương nói.


“Tôi?” Nghê Phi có chút sửng sốt.


“Cửu Bộ không thể bỏ mặc Huyết Phách không quản, nhưng nếu nhà họ Mạnh có thể nuôi dưỡng ma vương, thì cô nuôi Huyết Phách cũng không phải là không thể.” Trần Dương nhắc nhở: “Nhưng điều kiện tiên quyết là, trạng thái của Huyết Phách phải ổn định. Cho nên… có giữ được Huyết Phách hay không thì phải xem chính bản thân cô rồi.”


“Tôi hiểu rồi.” Vẻ mặt Nghê Phi nghiêm túc nói.


Trong lúc nói chuyện, xe đã rời khỏi vành đai số 3. Lại đi thêm mười mấy phút nữa, bọn họ đã đi đến Cửu Bộ.


Lúc bọn họ đi vào sân, trưởng khoa Lưu cũng đã chờ sẵn ở cửa tòa nhà làm việc. Thấy bọn họ đi đến lập tức nói: “Trần Dương, cậu mau cùng An Niên quay về nghỉ ngơi đi, Nghê Phi và Huyết Phách đi theo tôi.”


Bọn họ nhìn nhau một chút, cuối cùng Trần Dương đưa An Niên quay về phòng làm việc tầng ba, Nghê Phi thì đi theo trưởng khoa Lưu.


“Chị Nghê Phi và Huyết Phách thực sự không sao à?” Trong phòng làm việc, An Niên không yên tâm hỏi.


“Chắc là không sao.” Trần Dương vừa trả lời vừa dùng máy lọc nước nóng lạnh tráng qua ly nước rồi rót cho An Niên một ly nước ấm.


“Cảm ơn anh Trần Dương.” An Niên nhận lấy cái ly rồi uống một ngụm nhỏ.


“Em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi viết báo cáo, sau đó chúng ta sẽ về nhà.” Trần Dương nói.


“Vâng.” An Niên vui vẻ gật đầu, từ khi có anh Trần Dương cô không cần phải viết báo cáo nữa.


An Niên đặt ly nước xuống, sau đó nằm lên ghế sofa ngủ. Nhưng nằm một lúc lâu rồi mà không tài nào ngủ được, trong đầu toàn là âm thanh gõ bàn phím của Trần Dương. Không ngủ được, An Niên dứt khoát không ngủ nữa. Cô ôm chăn nghiêng người, lặng lẽ nhìn Trần Dương đang ngồi phía sau bàn làm việc nghiêm túc viết báo cáo.


Nhận ra được tầm mắt của An Niên, Trần Dương dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu nhìn sang cười hỏi: “Sao lại không ngủ, đói rồi à?”


“Không phải.” An Niên lắc đầu.


“Nếu như thấy chán thì em chơi game một lúc đi, anh sắp làm xong rồi.” Trần Dương nói.


Cô cảm thấy chán sao? Hình như cũng không phải. An Niên suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên biến thành mèo mun, nhảy từ trên sofa xuống trong ánh mắt ngạc nhiên của Trần Dương, sau đó chạy thẳng vào trong lòng anh.


“Bên đó lạnh, em muốn ngủ ở đây.” Mèo mun ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh đáp.


Sắp đến mùa hè rồi, một con mèo cả người toàn là lông như em sao có thể lạnh? Đây là tật xấu dính người lại tái phát.


“Ngủ đi.” Cho dù biết cô đang mượn cớ nhưng Trần Dương vẫn không thể nào từ chối yêu cầu của An Niên, càng không thể xem nhẹ cảm giác rung động trong nội tâm.


Có được sự cho phép của Trần Dương, An Niên vui vẻ nằm xuống, tứ chi cuộn lại, không bao lâu sau thì ngủ mất. Mà Trần Dương vốn đang vội vàng viết báo cáo bỗng nhiên không gấp gáp nữa. Anh cúi đầu nhìn chăm chú mèo mun trong lòng rất lâu, dựa theo cái bụng phập phồng vì hô hấp của mèo mun mà bất tri bất giác điều chỉnh lại hô hấp của mình.


Trưởng khoa Lưu đưa Nghê Phi và Huyết Phách đi thẳng đến phòng làm việc của Bộ trưởng.


Mới bước vào cửa, Huyết Phách đã cảm thấy một sự áp lực mạnh mẽ bao phủ lấy toàn thân anh ta, anh ta theo bản năng muốn phản kháng, nhưng sau khi nhìn Nghê Phi ở bên cạnh, lại gắng gượng nhịn xuống. Sự rung động của sát khí xung quanh cơ thể lại bị anh ta cưỡng chế ổn định lại.


Nghê Phi nhận ra sát khí của Huyết Phách đang rung động, theo bản năng quay lại xem. Huyết Phách làm như không có chuyện gì nhìn lại, khiến Nghê Phi không nhận ra dù chỉ một chút khác thường.


Không nhận ra dị thường, Nghê Phi cho là mình suy nghĩ nhiều. Lúc này mới tiếp tục quay lại đánh giá Bộ trưởng Cửu Bộ, người đàn ông sắp quyết định vận mệnh của cô ấy.


“Bộ trưởng, tôi đưa người đến rồi.” Trưởng khoa Lưu đóng cửa lại, nói với Bộ trưởng An.


“Nghê Phi?” Bộ trưởng An đang xem tài liệu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Nghê Phi.


“Vâng.” Nghê Phi có chút căng thẳng đáp.


Bộ trưởng An lại lật tờ tài liệu trong tay, sau đó mới nghiêm túc chất vấn: “Nghê Phi, cô là thiên sư nhưng lại lợi dụng cấm thuật để chế tạo Huyết Phách, tội danh này cô có nhận không?”


“Tôi nhận.” Nghê Phi gật đầu thừa nhận.


“Cô có hối hận không?”


“Không.”


“…” Bộ trưởng An cau mày, trong nháy mắt bầu không khí trở nên đông cứng.


“Nghê Phi!” Huyết Phách lo lắng nhìn về phía Nghê Phi.


“Tôi không hối hận, cho dù có một vạn lần làm lại tôi cũng sẽ cứu Nghiêm Triết.” Nghê Phi hoàn toàn không nhìn lại Huyết Phách, một lần nữa lớn tiếng tuyên bố.


“Vậy còn chuyện cố ý thả ma vương.” Bộ trưởng An lại hỏi.


“Tôi cũng nhận.”


“Cô có hối hận không?”


“Không.”


“…” Bộ trưởng An đặt tài liệu xuống hỏi tiếp: “Việc giết Mạnh Tinh Vũ.”


“Mạnh Tinh Vũ là do tôi giết.” Huyết Phách cướp lời.


“Cậu là do Nghê Phi dùng cấm thuật đánh thức, cho dù cậu làm việc gì, cuối cùng cũng sẽ báo ứng lên đầu Nghê Phi. Vì vậy cậu giết hay cô ấy giết cũng không có gì khác biệt.” Bộ trưởng An nhìn Huyết Phách, áp lực một lần nữa tăng lên. Huyết Phách khó chịu nhíu mày, nhưng từ đầu đến cuối đều không có hành động phản kháng.


“Tôi nhận, tôi cũng không hối hận, vốn dĩ tôi làm những chuyện này là để giết anh ta.” Nghê Phi dứt khoát thừa nhận, hơn nữa lần này cũng không cần Bộ trưởng An hỏi lại, cô ấy nói luôn là không hối hận.


“Cô nhận tội cũng thoải mái thật đấy, nhưng lại không hề cảm thấy bản thân sai.” Bộ trưởng An gõ ngón tay lên mặt bàn, âm thanh nặng nề thể hiện sự không vui của ông ấy.


“Chuyện tôi làm tôi nhận, nhưng tất cả những việc này đều là do nhà họ Mạnh gieo gió gặt bão.” Nghê Phi từ chối nhận sai.


“Vậy những người khác của nhà họ Mạnh thì sao? Ngày cô thả ma vương ra là ngày tụ họp của gia tộc họ Mạnh, chẳng lẽ những người thuộc chi thứ của nhà họ Mạnh cũng đáng phải chịu như vậy sao?” Bộ trưởng An chất vấn.


“Ngày đó nếu như không phải An Niên khống chế được ma vương, đợi sau khi ma vương nuốt chửng nhà họ Mạnh thì sẽ đến lượt thành phố Lam Tuyền. Cô có biết sẽ có bao nhiêu người chết không?”


Sắc mặt của Nghê Phi bỗng trắng bệch, lúc đó cô ấy chỉ muốn giết Mạnh Tinh Vũ. Trong kế hoạch ban đầu của cô ấy, sau khi ma vương ra ngoài nhất định sẽ chiếm đoạt người mang khí rồng là Mạnh Tinh Vũ.


Sau đó người đứng đầu nhà họ Mạnh vì muốn giữ lại cơ nghiệp nhà họ Mạnh, nhất định sẽ nghĩ cách khống chế ma vương một lần nữa, như vậy sẽ không tạo ra tổn thương quá lớn. Nhưng cô ấy tuyệt đối không ngờ được rằng, người đứng đầu nhà họ Mạnh lại để mặc cho ma vương làm loạn, để cho nó chiếm đoạt rồi tiến hóa.


Đúng như lời Bộ trưởng An nói, nếu như ngày đó không có An Niên, sau khi ma vương hoàn thành tiến hóa, Nghiêm Triết sẽ chết, cô ấy sẽ chết, tất cả mọi người có mặt lúc đó có thể đều sẽ chết.


“Tôi…”


“Cửu Bộ mấy người thân là cơ quan giám sát thiên sư, tại sao những thiên sư như nhà họ Mạnh, các người không đến xử lý mà lại trách ngược những người bị hại như chúng tôi?” Huyết Phách thấy Nghê Phi bị hỏi không nói nên lời, lập tức vội vàng tiến lên phản bác. Cách làm của Nghê Phi là quá khích, nhưng chẳng lẽ Cửu Bộ không có trách nhiệm.


“Im miệng!” Bộ trưởng An vung tay, một tấm bùa từ trong ống tay áo bay ra hóa thành ánh lửa đâm phập vào ngực Huyết Phách. Huyết Phách vốn đã bị áp lực từ Bộ trưởng An ngăn chặn, nhất thời không né kịp bị đánh bay ra ngoài, sát khí quanh thân bay ra như máu.


“Ồ, cậu đang muốn tuyên chiến với tôi sao?” Thấy sương máu tràn ngập, Bộ trưởng An chống bàn đứng dậy, áp lực xung quanh càng nặng hơn, dường như một giây tiếp theo sẽ tiêu diệt Huyết Phách.


“Nghiêm Triết.” Nghê Phi thấy Huyết Phách bị thương, vội vàng chạy đến vận dụng linh lực của bản thân giúp Huyết Phách chữa trị.


“Anh không sao.” Huyết Phách vừa an ủi Nghê Phi vừa nhìn chằm chằm Bộ trưởng An đầy cảnh giác. Sau đó anh ta phát hiện ánh mắt của Bộ trưởng An dần dần rời khỏi anh ta, chuyển đến Nghê Phi.


Một cảm giác lạnh lẽo toát ra từ tận sâu trong linh hồn Huyết Phách, anh ta quên mất, anh ta là Huyết Phách ứng với linh lực của Nghê Phi mà sinh ra. Cho dù anh ta bị thương nặng đến đâu, Nghê Phi cũng có thể trị khỏi. Muốn giết anh ta, cách tốt nhất chính là giết chết Nghê Phi trước.


Chẳng lẽ…


Anh ta có chút hốt hoảng từ dưới đất đứng dậy, né tránh sự chữa trị của Nghê Phi, cố nén nhịn đau đớn, thu lại sát khí đang tiết ra ngoài. Ánh mắt nhìn Bộ trưởng An không còn nhuệ khí như ban đầu nữa.


“Bộ trưởng An, thật xin lỗi.” Huyết Phách cúi đầu xin lỗi Bộ trưởng An.


“Nghiêm Triết?” Nghê Phi kinh ngạc nhìn anh ta, không hiểu tại sao Huyết Phách bỗng nhiên lại xin lỗi.


Bộ trưởng An lẳng lặng nhìn Huyết Phách trong chốc lát, dường như cũng hài lòng với câu xin lỗi này của Huyết Phách, vì vậy ông ấy thu lại linh lực, một lần nữa ngồi xuống. Ông ấy lại cầm tài liệu lên, hỏi lại Nghê Phi: “Tôi hỏi lại một lần nữa, đã biết sai chưa?”


Nghê Phi nhìn Huyết Phách, Huyết Phách gật đầu với cô ấy. Cuối cùng, Nghê Phi cắn răng xoay người thỏa hiệp với bộ trưởng An: “Tôi biết lỗi rồi.”


Cuối cùng cũng nhận lỗi rồi, trưởng khoa Lưu ở một bên thở dài ra một hơi.


Bộ trưởng An lại nhìn chằm chằm một người một ma này hồi lâu, sau đó lại cầm cây bút máy trên bàn lên, kí tên lên tập tài liệu mà ông ấy vẫn luôn cầm từ nãy đến giờ. Bộ trưởng An vừa kí tên xong, trưởng khoa Lưu đứng ở một bên lập tức bước đến, cầm lấy tài liệu mà Bộ trưởng An vừa mới kí xong.


“Được rồi, hai người đi theo tôi.” Trưởng khoa Lưu nhìn một người một ma vẫn đang thấp thỏm lo lắng nói.


“Cái gì?” Nghê Phi và Huyết Phách có chút chưa kịp hoàn hồn.


“Đi vào làm thủ tục nhận chức, còn nửa giờ nữa tôi sẽ tan làm, nhanh lên một chút.” Trưởng khoa Lưu đứng ở cửa thúc giục.


Thủ… thủ tục nhậm chức?


Nghê Phi theo bản năng quay lại nhìn Bộ trưởng An, chỉ thấy Bộ trưởng An lại cầm một văn kiện khác lên cúi đầu xem, dáng vẻ dường như đang rất bận rộn. Nghê Phi và Huyết Phách rời khỏi phòng làm việc của Bộ trưởng trong trạng thái mơ mơ màng màng, đi đến phòng nhân sự ở một chỗ khác. Kí tên của mình một cách máy móc lên một đống văn kiện mà trưởng khoa Lưu nói.


“Biết sai?” Nghê Phi luôn cảm thấy sự việc trở nên mơ hồ bắt đầu từ khi cô ấy nhận sai.


“Bộ trưởng An tranh thủ lấy cho hai người một cơ hội ở lại Cửu Bộ lập công chuộc tội, nhưng Cửu Bộ cũng không thể nhận thiên sư đến chết cũng không hối cải. Cho nên vừa rồi mới luôn miệng hỏi cô có hối hận không, có biết sai không? Cô thì hay rồi, cứng đầu cứng cổ đến chết cũng không nhận lỗi.” Trưởng khoa Lưu giải thích.


“Hóa ra là như vậy. Vậy… sao ông không nhắc nhở một chút chứ?” Nghê Phi ảo não hỏi.


“Nếu như tôi gợi ý thì còn coi là thực sự nhận sai sao?” Trưởng khoa Lưu hỏi: “Hơn nữa, trong tình cảnh vừa rồi, người có một chút chút EQ là biết nên trả lời như thế nào.”


“….” Được rồi, EQ của cô ấy không cao.


“Được rồi.” Trưởng khoa Lưu nhìn qua một chút rồi cất văn kiện đi: “Cô làm xong thủ tục rồi, cái này đưa cho Huyết Phách.” Trưởng khoa Lưu lại lấy ra một văn kiện, văn kiện này có hơi đặc biệt, trên đó dường như còn mang theo một thuật pháp huyền diệu.


“Đây là gì vậy?” Nghê Phi bước đến nhìn.


“Một bản khế ước linh hồn. Bản chất của Huyết Phách là ma, có cô ở đây, Huyết Phách bị cô ràng buộc, Cửu Bộ có thể nhắm một mắt mở một mắt với cậu ta. Nhưng tuổi thọ của con người có hạn, một khi linh hồn của cô nhập Địa Phủ, vậy thì Huyết Phách không thể ở lại nhân gian được nữa. Bản khế ước linh hồn này, chính là vì Huyết Phách bùng nổ mà tồn tại.” Trưởng khoa Lưu nói: “Có ký hay không là tùy cậu, nhưng mà…”


“Tôi ký.” Không đợi trưởng khoa Lưu nói xong, Huyết Phách đã nhấc tay lên ấn vào khế ước, một thuật pháp huyền diệu liên kết linh hồn anh ta và bản khế ước lại với nhau.


“Nghiêm Triết…” Nghê Phi muốn ngăn cản cũng đã không kịp nữa.


“Có thể ở bên cạnh em cả đời vẫn tốt hơn là bây giờ chết luôn.” Huyết Phách thoải mái cười. Vừa rồi lúc ở trong phòng làm việc của Bộ trưởng, anh ta phát hiện mình hoàn toàn không phải đối thủ của Bộ trưởng An, càng chưa nói đến ở đây còn có một An Niên. Hoặc là bây giờ chết, hoặc là ở bên cạnh Nghê Phi trăm năm sau đó mới chết. Cho dù thế nào, vế sau vẫn có lợi hơn.


“Nhưng mà… sau này…” Một khi cô ấy chết, Nghiêm Triết sẽ hồn phi phách tán. Chỉ cần nghĩ đến đây, cô ấy gần như muốn sụp đổ.


“Này, đừng có mà diễn cặp uyên ương mệnh khổ, trên người cô có tiền không? Một nghìn.” Trưởng khoa Lưu bỗng nhiên lên tiếng.


“Tôi… tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, trả bằng điện thoại có được không?” Nghê Phi lau nước mắt rồi nói.


“Được, nào, chuyển cho tôi.” Trưởng khoa Lưu thuần thục mở QR code thu tiền ra.


Nghê Phi theo lời chuyển tiền, trưởng khoa Lưu nhận được tiền rồi, gật đầu đáp: “Ở chỗ tôi cung cấp dịch vụ tư vấn nghiệp vụ, mỗi lần tư vấn là một nghìn.”


Nghĩa là sao?


Dưới ánh mắt ngạc nhiên của một người một ma, trưởng khoa Lưu bắt đầu sự phục vụ của mình: “Tôi đã từng đọc sách cổ, cổ đại có thiên sư đã từng nghịch chuyển Huyết Phách. Mặc dù phương pháp đã thất truyền, nhưng chẳng phải hai người còn có mấy chục năm để đi tìm sao?”


“…” Hai người sững sờ trong chốc lát, ánh mắt lần lượt lộ vẻ kinh ngạc vui mừng. Sau đó Nghê Phi khó nén kích động ôm lấy trưởng khoa Lưu: “Trưởng khoa Lưu, cảm ơn ông, ông đúng là một người tốt.”


“Tôi nói cho cô biết, cho dù dùng mỹ nhân kế tôi cũng không giảm giá đâu.” Trưởng khoa Lưu hùng hồn đáp.


Chương 52


Từ thành phố Lam Tuyền quay lại nghỉ ngơi vài ngày xong, công việc của hai người dần dần lại khôi phục như bình thường. Buổi tối ra ngoài thu phục vài con ma, ban ngày quay lại viết báo cáo, hai người phân công rõ ràng hợp tác ăn ý.


Hôm nay ánh nắng mặt trời rất tốt, Trần Dương đang ngồi trước máy tính sửa lại báo cáo về công việc của mấy ngày hôm nay, An Niên vẫn nằm trong lòng Trần Dương ngủ nướng. Từ khi từ thành phố Lam Tuyền trở lại, An Niên cực kỳ thích ngủ. Tuy rằng mèo vốn là động vật thích ngủ, nhưng thời gian ngủ trong mấy ngày này của An Niên đã vượt xa so với trước kia.


Vì chuyện này mà Trần Dương lo lắng rất lâu, anh cố ý đi hỏi Bộ trưởng An. Sau khi Bộ trưởng An làm một lượt kiểm tra cho An Niên thì cho ra kết luận: Năng lượng của ma vương ở thành phố Lam Tuyền mà An Niên chiếm đoạt quá lớn, cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết những năng lượng này, cho nên mới xuất hiện triệu chứng ngủ. Vì vậy triệu chứng ngủ này của An Niên không những thể hiện cơ thể không có vấn đề gì, mà cơ thể còn đang có dấu hiệu tiến hóa, chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi là được.


Theo thời gian ngày từng ngày trôi qua, Trần Dương cũng cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của An Niên. Hình dạng mèo của An Niên mấy ngày nay hình như lớn hơn trước đây một chút.


“Tít tít, tít tít.”


Tiếng chuông báo thức bỗng nhiên vang lên đánh thức mèo mun đang ngủ say, mèo mun ngáp một cái rồi ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt màu vàng dưới ánh nắng mặt trời ban trưa trở nên hẹp dài mà trong suốt.


“Đánh thức em à?” Trần Dương đã dùng tốc độ nhanh nhất để tắt chuông báo thức, nhưng vẫn chậm một bước khiến An Niên bị đánh thức.


“Tiếng gì vậy?” An Niên híp mắt, nhẹ nhàng ngáp một cái.


“Anh đặt đồng hồ báo thức nhắc nhở.”


“Nhắc nhở? Nhắc nhở cái gì?” An Niên hỏi.


“Nhắc nhở em xem thành tích.” Trần Dương cười trả lời.


“Thành tích?” An Niên sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền hiểu ra: “Có thành tích tự kiểm tra rồi?”


“Đúng vậy.” Trần Dương ôm An Niên từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến giá sách: “Anh nhớ là giấy dự thi của em đặt ở đây đúng không?”


Vừa nói anh vừa lục lọi giá sách, tìm được <Nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác Lê-nin> rồi mở ra, bên trong có kẹp giấy dự thi.


“Em có thể thi đỗ không?” An Niên lo lắng hỏi.


“Xem thử là biết thôi.” Lấy được giấy dự thi, Trần Dương ôm An Niên ngồi xuống ghế sofa, dùng máy tính xách tay trên bàn trà mở ra trang web thi.


“Nếu như làm tốt đề trắc nghiệm thì có thể qua, nhưng nếu như làm không tốt thì có lẽ chỉ lấy được năm mươi mấy điểm.” An Niên lo lắng nói.


Cô đã làm bài tự kiểm tra trưởng thành rất nhiều lần rồi, mấy lần trước cô cũng không thường xuyên đọc sách, chỉ là xem lướt qua mà thôi, vì vậy có thi được hay không cô cũng hoàn toàn không quan tâm. Nhưng mà lần này, An Niên dựa vào cố gắng của mình để làm bài thi nên cô cảm thấy mình vẫn có chút hi vọng.


An Niên mở hai mắt thật to nằm trong lòng Trần Dương, nhìn Trần Dương nhập từng số từng số dự thi của cô vào, sau đó đăng nhập mật mã, cuối cùng bấm xác nhận, thành tích được công bố.


Nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mac Lê-nin: 66 điểm.


Đề cương lịch sử cận đại của nước Trung Quốc: 61 điểm.


“Qua môn rồi, qua môn rồi.” Trong khoảnh khắc nhìn thấy thành tích, An Niên hưng phấn đến mức nhảy cẫng lên.


“A!” Trần Dương đang định chúc mừng An Niên, ai ngờ vừa cúi đầu thì mèo mun trước mặt bỗng nhiên lao đến, đụng mạnh vào mặt của anh. Trần Dương kêu đau một tiếng, ôm mũi ngã xuống ghế dựa sofa.


“Anh Trần Dương, anh Trần Dương, anh không sao chứ?” An Niên nhận ra mình đã gây họa vội vàng nhảy lên sofa kiểm tra vết thương của Trần Dương.


“Không sao.” Một lúc lâu sau, Trần Dương buông tay đang che mũi ra, phát hiện không chảy máu mũi lập tức thở phào nhẹ nhõm.


“Xin lỗi anh Trần Dương, là do em không tốt.” An Niên nhận ra mũi của Trần Dương đã bị cô đâm vào đến đỏ lên, chợt cảm thấy rất đau lòng.


“Không sao.” Trần Dương không để ý cười cười, đưa tay ra ôm An Niên vào lòng một lần nữa, một người một mèo tiếp tục xem danh sách thành tích trên máy tính: “An Niên rất giỏi, cả hai môn đều đạt yêu cầu. Đặc biệt là đại cương về Mác Lê-nin, lại còn thi được 66 điểm, xem ra đề thi trắc nghiệm đều làm đúng rồi.”


“Đều là nhờ anh Trần Dương dạy tốt.” An Niên lập tức trả lời: “Lúc em đi thi vẫn luôn nhớ kỹ mẹo nhỏ mà anh Trần Dương dạy cho em đấy.”


“Mẹo nhỏ gì cơ?” Bản thân Trần Dương cũng không nhớ ra là mình đã nói gì.


“Anh nói với em chủ nghĩa Mác Lê-nin là chủ nghĩa hiện thực, vì vậy thực hành là quan trọng nhất. Nếu lúc thi làm bài trắc nghiệm không biết chọn câu nào, thì chỉ cần xem đáp án nào có hai chữ hiện thực thì cứ chọn nó, sau đó sẽ dễ dàng làm đúng.” An Niên nói.


“Lúc em thi đã chọn rất nhiều đáp án có hai chữ hiện thực, xem ra đều làm đúng rồi.”


“An Niên của chúng ta thật thông minh.” Trần Dương vui mừng nói, không kìm được đưa tay xoa xoa đầu mèo của cô.


An Niên vì động tác của Trần Dương mà hơi cúi thấp đầu, lúc ngẩng đầu lên, tầm mắt đúng lúc rơi vào đôi môi hơi cong cong của Trần Dương, sau đó không biết là nghĩ đến điều gì, cơ thể của An Niên hoàn toàn ngẩn ra.


“An Niên?” Nhận ra mèo mun trong lòng đang ngơ ngẩn, Trần Dương gọi mấy tiếng mà không thấy cô đáp lại liền trực tiếp đưa mèo ra trước mặt, huơ huơ tay trước mặt cô.


“Anh Trần Dương?” Cuối cùng An Niên cũng hoàn hồn lại.


“Lúc nãy em đang suy nghĩ gì vậy?”


“Em đang nghĩ đến chủ nghĩa Mác Lê-nin.” An Niên vẫy vẫy đuôi, ánh mắt dao động.


“Chủ nghĩa Mác Lê-nin?” Trần Dương không hiểu.


“Đúng, là chủ nghĩa Mác Lê-nin. Chủ nghĩa Mác Lê-nin là chủ nghĩa hiện thực, vì vậy thực hành là quan trọng nhất.” An Niên mở to hai mắt, hưng phấn nói: “Anh Trần Dương, em có chuyện này muốn thực hành.”


“Vậy thì thực hành đi.” Mặc dù không biết An Niên có chuyện gì muốn thực hành, nhưng Trần Dương vẫn khích lệ vô điều kiện.


“Anh đồng ý sao?” An Niên vui vẻ vểnh cái đuôi lên.


“Tại sao anh lại không đồng ý?” Trần Dương vừa mới dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy một sức nặng từ trên tay truyền tới, mèo mun bỗng nhiên biến thân thành người, sức nặng bất ngờ xuất hiện. Hai cánh tay của Trần Dương không chịu đựng được bị An Niên đụng vào.


“An…” Trần Dương bị An Niên đè nặng, một lần nữa ngả người xuống ghế sofa, anh đang định hỏi cô tại sao bỗng dưng lại biến thân thì An Niên bỗng nhiên tiến tới, sau đó cắn lên môi anh.


Không sai, chính là cắn.


An Niên nằm trên người Trần Dương, dùng răng cắn lên môi Trần Dương, không ngừng mút vào, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi liếm một cái. Cắn môi trên rồi lại cắn môi dưới, cắn môi dưới xong lại cắn môi trên. Cắn qua cắn lại như vậy cho đến khi gần như cắn nát môi Trần Dương mới thỏa mãn buông anh ra.


“Anh Trần Dương, anh há miệng ra.” An Niên tiếp tục yêu cầu.


“An Niên… rốt cuộc em đang làm gì vậy?” Trần Dương thấy cổ họng mình khô khốc, giọng nói trầm khàn, ánh mắt phức tạp hỏi cô.


“Em muốn thử xem cảm giác hôn môi giữa người với người là như thế nào?” An Niên nói, cô muốn thực hành từ rất lâu rồi.


“Em…” Đây là thực hành mà em nói?


“Anh há miệng ra, em còn chưa đưa lưỡi vào trong.” An Niên là một con mèo nghiêm túc cẩn thận, phải hoàn nguyên kịch bản trăm phần trăm, sao có thể bỏ qua bước đưa đầu lưỡi vào được.


“Tại sao em lại… muốn thực hành… hôn môi với anh?” Lúc Trần Dương nói ra chữ cuối cùng, anh xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào An Niên.


“Bởi vì anh là bạn trai trong dự tính của em, muốn hôn môi không phải nên đi tìm bạn trai sao?” Vẻ mặt An Niên tỏ ý đây là việc đương nhiên.


Muốn hôn môi không phải nên đi tìm bạn trai sao? Đương nhiên là không sai, nếu không thì còn đi tìm ai nữa?


Lần này không chỉ cổ họng của Trần Dương khàn đi, mà ngay cả ánh mắt cũng tối sầm lại. Anh nhìn đôi môi đỏ thẫm gần ngay trước mắt đó, đưa tay ôm lấy sau gáy của An Niên rồi dùng sức đè xuống.


“Ưm.” An Niên khẽ rên rỉ, đôi môi nhỏ nhắn hơi mở ra. Lần này không cần cô chủ động, đầu lưỡi của Trần Dương đã đi vào trước. An Niên kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt, sau đó tích cực nghênh đón.


Mèo mun nhỏ tràn đầy tinh thần thăm dò cuối cùng cũng cảm nhận được tinh túy của việc hôn môi, cô cảm thấy toàn bộ mạch máu trong cơ thể gần như đều đang dồn lên não, không ngừng kích thích thần kinh vui vẻ của cô.


Đồng thời, tứ chi lại vì không được cung cấp đủ máu mà mềm nhũn vô lực, chỉ có thể dựa lên người Trần Dương. Cô giống như một con bạch tuộc mắc cạn, chỉ có thể dựa vào đôi môi, từ cơ thể của người dưới thân hấp thụ nguồn nước duy nhất. Rất nguy hiểm, nhưng lại không muốn rời đi.


“Khụ khụ!” Bỗng nhiên, một tiếng ho khan cắt đứt hình ảnh không hợp với trẻ em ở trong phòng.


Trần Dương bỗng nhiên tỉnh lại, biết là phòng làm việc có người đến, vội vàng đẩy An Niên trên người ra. Nhưng An Niên đang mê mẩn trong khoái cảm của nụ hôn, sao có thể nỡ lòng rời đi, lại đưa tay đè Trần Dương xuống.


Trần Dương bất ngờ không kịp đề phòng, lại bị An Niên cắn mấy cái.


Khó khăn lắm mới thoát khỏi An Niên, vẻ mặt Trần Dương như một cô vợ nhỏ bị người ta bắt gian, vô cùng lúng túng nhìn về phía cửa: “Trưởng… trưởng khoa Lưu.”


“Chậc chậc chậc… Tôi nói này hai cô cậu, đây là phòng làm việc.” Trưởng khoa Lưu cũng được mở rộng tầm mắt.


“Tôi… chúng tôi…” Gương mặt của Trần Dương nóng đến mức đã có thể luộc trứng gà, lần đầu tiên trong đời không dám nhìn thẳng vào mắt người khác.


“Trưởng khoa Lưu, sao chú không gõ cửa vậy?” Lúc này An Niên cũng từ ghế sofa đứng dậy, cô nhìn trưởng khoa Lưu còn bình tĩnh hơn Trần Dương vài phần.


“Hai người cũng đâu có khóa cửa.” Trưởng khoa Lưu nhìn An Niên, trong lòng thầm nghĩ: đúng là không nhìn ra cô nhóc này lại mãnh liệt như vậy, trực tiếp đè Trần Dương ra hôn. Xem xem, dọa thanh niên nhà người ta sợ đến lắp bắp rồi kìa. Vừa rồi ông ấy nhìn thấy rất rõ ràng, Trần Dương còn phản kháng, lại bị An Niên đè xuống, thật là đáng thương.


“Không đóng cửa nhưng chú cũng phải gõ cửa chứ.” An Niên nghiêm túc nói.


“Đúng đúng đúng, là chú sai, chú quấy rầy chuyện tốt của hai đứa.”


“Được rồi, vậy cháu tha thứ cho chú.” An Niên hào phóng đáp.


“…” Cái gì? Trần Dương kinh ngạc nhìn An Niên, dường như không nhận ra cô vậy. Sao cô có thể thản nhiên như vậy, không hề cảm thấy ngượng ngùng chứ? Thế này… thế này không hợp với hình tượng của An Niên.


“Khụ… cháu không xấu hổ chút nào à?” Trưởng khoa Lưu cũng kinh ngạc, nhưng ông ấy không kiêng dè nhiều như Trần Dương, trực tiếp hỏi.


“Tại sao lại phải xấu hổ? Không phải chỉ là hôn thôi sao?” An Niên lý lẽ hùng hồn đáp: “Trong phim lúc nào cũng diễn, hơn nữa lúc cháu ở thành phố Lam Tuyền có rất nhiều anh trai chị gái cũng hôn nhau ở bên ngoài. Hơn nữa Huyết Phách còn nói, bây giờ người dân đã cởi mở, chỉ cần không phải cởi quần áo ngủ chung thì những động tác thân mật khác cũng không có vấn đề gì.”


Thời gian này, An Niên học được không ít thứ thông qua phim thần tượng. Không sai, hôm nay cô đã là một con mèo tiến hóa, cô phát hiện có rất nhiều chuyện trước đây bố cô nói với cô đều là lừa gạt. Ví dụ như, trước đây bố cô nói rằng nhìn thấy cơ thể của người khác thì mắt sẽ mọc kim, nhưng cô nhìn thấy cơ thể của anh Trần Dương mà mắt cũng không hề gì. Hơn nữa, bây giờ gần như trong bộ phim nào cũng có cảnh hôn, các kiểu hôn, hơn nữa còn đăng lên mạng để mọi người cùng xem. Còn nữa, Huyết Phách và chị Nghê Phi còn vì hôn quá mức nhập tâm mà cơ thể suýt chút nữa bị nước biển tràn vào.


“!” Trần Dương, rốt cuộc Huyết Phách đã truyền thụ cho An Niên cái gì vậy?


“…” Trưởng khoa Lưu có thể nói những lời thiện chí cũng nói không nên lời.


Chẳng lẽ đây chính là bản năng động vật? Thường ngày không biết tình yêu là gì, một khi đến thời kỳ động dục sẽ động dục một cách tự nhiên, không biết gì mà lao vào lòng người lạ?


“Vậy hay là… hai người tiếp tục, lát nữa chú lại đến?” Trưởng khoa Lưu hỏi.


“Khụ khụ, trưởng khoa Lưu, ông có chuyện gì vậy?” Nói thật, lúc này Trần Dương chỉ hận không tìm được một cái lỗ để mình chui vào, nhưng anh cảm thấy nếu cứ để trưởng khoa Lưu đi như vậy, sau này có lẽ anh cũng không còn mặt mũi gặp người khác nữa.


“Thực ra thì cũng không có gì, chỉ là có một chuyện riêng muốn nhờ cậu giúp đỡ.” Trưởng khoa Lưu cũng không phải thật lòng muốn đi. Thấy Trần Dương hỏi, lập tức nói rõ ý đồ.


“Ông nói đi.” Lúc này cho dù trưởng khoa Lưu nói gì, Trần Dương cũng quyết định đồng ý.


“Tôi muốn nhờ cậu giới thiệu, tìm đại sư tạo ra bùa hộ mệnh của cậu chế tạo ra một cái bùa hộ mệnh giống cái của cậu.” Trưởng khoa Lưu nói.


“Bùa hộ mệnh?” Trần Dương theo bản năng nhìn qua bùa hộ mệnh trên cổ tay mình.


“Có gì khó khăn à?” Trưởng khoa Lưu hỏi.


“Không có!” Trần Dương quả quyết lắc đầu. Đừng nói là không có khó khăn, cho dù có khó khăn thì nhất định cũng phải khắc phục.


“Vậy làm phiền cậu rồi.” Trưởng khoa Lưu tiếp tục nói: “Chi phí tôi sẽ trả. Xong việc cậu nói cho tôi bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển cho cậu.” Mặc dù thường ngày trưởng khoa Lưu thích chiếm món lợi nhỏ, nhưng bùa hộ mệnh đáng giá cả triệu tệ này ông ấy cũng không tiện để người ta tặng không.


“Không cần đâu, nhà tôi còn có mấy cái dự phòng, tôi đưa luôn cho ông là được.” Trần Dương nào dám lấy tiền.


“Vậy thì ngại lắm.” Phản ứng đầu tiên của trưởng khoa Lưu là ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó thì định khước từ cho có. Mặc dù ông ấy không tham món lợi lớn, nhưng nếu người ta đã kiên quyết đưa đến trước mặt thì ông ấy cũng sẽ không cự tuyệt.


“Không có gì, việc nhỏ mà thôi.”


“Vậy…”


Trưởng khoa Lưu đang định thuận thế nhận lời thì An Niên ở một bên bỗng nhiên nói: “Không được, anh Trần Dương, trưởng khoa Lưu thường xuyên nói với bọn em, giữa đồng nghiệp với nhau nhất định phải tính toán tiền bạc thật rõ ràng.”


“Hơn nữa có bỏ ra thì mới có hồi báo, cho nên dù chỉ là một việc nhỏ cũng phải đưa một nghìn tệ tiền tư vấn. Nếu không, quan hệ giữa đồng nghiệp cũng không còn đơn thuần nữa. Vì vậy anh không thể cho không được, nếu không quan hệ giữa anh và trưởng khoa Lưu cũng không còn đơn thuần nữa, như vậy thì không tốt.”


“…” Trần Dương.


“….” Trưởng khoa Lưu. Gặp quỷ rồi, lời này là ông ấy nói với Triệu Phương vào ba năm trước, sao con bé này lại nhớ rõ như vậy chứ?


Trần Dương nhìn trưởng khoa Lưu, trưởng khoa Lưu lại nhìn Trần Dương, nhất thời không biết nên giải quyết thế nào.


“Vậy… hay là ông cũng đưa cho tôi một nghìn tệ đi.” EQ của Trần Dương kịp thời thức tỉnh.


“Được thôi, được thôi…” Trưởng khoa Lưu quả quyết chuyển cho anh một nghìn tệ. Món đồ giá trị một triệu tệ mà mua với giá một nghìn tệ, quá lời rồi.


An Niên nghe thấy Trần Dương đã lấy tiền, không nói gì thêm nữa, coi như đã công nhận mối giao dịch này, bảo đảm quan hệ đồng nghiệp trong sáng giữa trưởng khoa Lưu và anh Trần Dương của cô.


“Ngày mai tôi sẽ mang đến cho ông.” Trần Dương nhận tiền xong liền nói.


“Vậy làm phiền cậu rồi. À… việc của tôi xong rồi, hai người tiếp tục đi, tôi không quấy rầy nữa.” Nói xong, trưởng khoa Lưu xoay người ra khỏi phòng làm việc, lúc đi ra còn chu đáo đóng cửa phòng lại giúp hai người.


“…” Hành động chu đáo này khiến Trần Dương lại đỏ bừng mặt. Ngay sau đó, điện thoại Trần Dương nhận được một tin nhắn, là trưởng khoa Lưu gửi đến.


Trưởng khoa Lưu: Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho Bộ trưởng.


Nhìn thấy tin nhắn này, Trần Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm. Thầm nói, không mất công tặng bùa hộ mệnh.


Đinh!


Ngay sau đó lại có một tin nhắn được gửi đến, vẫn là trưởng khoa Lưu: Có vẻ như An Niên đang đến thời kì động dục, thời kì động dục của mèo tinh tôi cũng không hiểu rõ lắm, mấy hôm nữa tôi sẽ xem sách cổ giúp cậu, lần này không thu phí tư vấn của cậu nữa.


“…” Trần Dương.


“Anh Trần Dương.”


Trần Dương hoàn hồn, quay lại liền đối mặt với đôi mắt to trong suốt của An Niên, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.


“Chúng ta thực hành thêm chút nữa đi.”


“…” Đối mặt với lời mời vui vẻ như vậy, Trần Dương cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại: “An Niên, chúng ta cần nói chuyện một chút.”


“Nói chuyện gì?” Mặc dù An Niên rất muốn tiếp tục thực hành, nhưng cô vẫn lựa chọn nghe Trần Dương nói trước.


“Em nói anh là bạn trai trong dự định của em, vậy rốt cuộc em có biết bạn trai có nghĩa là gì không?” Trần Dương hỏi.


“Em biết chứ.” An Niên trả lời cực kỳ tự nhiên: “Bạn trai là người sẽ cưng chiều, bảo vệ em, mua đồ ăn ngon cho em, sẽ luôn luôn ở bên cạnh em.”


“An Niên, bạn trai không chỉ là người làm những việc này, nó… là một kiểu tình cảm, một kiểu tình cảm rất vi diệu, em hiểu không?” Trần Dương hỏi.


“…” An Niên lắc đầu, vẻ mặt mơ màng.


“Haiz.” Trần Dương cười khổ, quả nhiên, An Niên không biết.


“Anh Trần Dương, có phải em đã làm sai gì không?” Thấy Trần Dương cười khổ rõ ràng như vậy, An Niên bỗng nhiên bất an.


“Không phải, là do anh không tốt.” An Niên không hiểu gì cả, nhưng mà anh thì không như vậy. Sự sai lầm vừa rồi rõ ràng là do anh dung túng mới có thể xảy ra. Trần Dương chán nản ngồi lên ghế sofa, vẻ mặt đầy thất bại và ảo não.


“Anh Trần Dương, anh đừng ảo não. Vậy… sau này em không thực hành nữa là được.” An Niên đáng thương đi đến, cố gắng hết sức dỗ dành Trần Dương.


“An Niên, anh thích em.” Trần Dương nhìn thẳng vào An Niên, anh biết có thể An Niên sẽ không hiểu, nhưng anh vẫn muốn nói cho cô. Ít nhất đến khi có một ngày An Niên biết tình yêu là gì, cô sẽ biết anh của hiện tại rất thích cô, chứ không phải là một tên háo sắc chỉ đơn thuần muốn sàm sỡ cô.


“Em cũng thích anh Trần Dương.” An Niên cũng không hề nghĩ ngợi trả lời.


“Cũng giống như em thích ăn hải sản?” Trần Dương trêu chọc.


“Không phải vậy.” An Niên lắc đầu: “Là kiểu thích giống như nữ chính thích nam chính. Là kiểu cho dù có nam phụ thứ nhất, nam phụ thứ hai đồng thời thích nữ chính, nhưng nữ chính chỉ thích một mình nam chính.”


“Là kiểu thích mà sau khi em biến thành mèo, có rất nhiều người cho em đồ ăn, nhưng em chỉ thích ăn cá khô nhỏ mà anh Trần Dương đưa cho em. Là kiểu thích mà em không thích đọc sách, nhưng nếu anh Trần Dương dạy thì em lại thích đọc. Là kiểu thích mà khi thực hành em chỉ muốn thực hành với một mình anh Trần Dương. Là kiểu…”


An Niên ngẩng đầu, cố gắng suy nghĩ về kiểu thích của cô, cố gắng đưa ra ví dụ, cố gắng muốn biểu đạt rõ ràng.


“An Niên…” Trần Dương lên tiếng cắt đứt cô gái đang không ngừng giải thích.


“Hả?”


“Còn muốn thực hành không?” Giọng nói của Trần Dương trầm thấp, gần như là dán vào lỗ tai An Niên để nói ra.


“Không… không muốn.” An Niên nói trái với lương tâm. Mặc dù thực hành rất vui vẻ, nhưng anh Trần Dương lại không thích.


“Nhưng anh bỗng nhiên lại muốn rồi.”


“!!” An Niên kinh ngạc ngẩng đầu, thấy được ánh sao trong mắt của Trần Dương, sau đó nghênh đón đôi môi đang hạ xuống của Trần Dương, một lần nữa tích cực thực hành.


Mặc dù lời bố nói không hoàn toàn là đúng, nhưng vẫn có một số câu là có đạo lý. Ví dụ như đi học quả nhiên rất hữu dụng, chủ nghĩa Mác Lê-nin quả nhiên là chủ nghĩa hiện thực.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom