Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53-54
Chương 53
“Ông chủ, cho hai phần bữa sáng.” Trần Dương chạy bộ buổi sáng xong đến cửa tàu điện ngầm mua đồ ăn sáng cho An Niên như thường lệ.
“Như cũ?” Ông chủ hỏi.
“Ừ.” Trần Dương tháo khăn lau mồ hôi trên cánh tay ra lau mồ hôi cho mình, ai ngờ vừa nâng cánh tay lên thì vô tình đụng phải một cô gái cũng đến mua đồ ăn sáng bên cạnh, cánh tay ướt đẫm mồ hôi làm ướt ống tay áo màu trắng của cô gái.
“Xin lỗi.” Trần Dương ngượng ngùng xin lỗi.
“Không sao, không sao đâu.” Cô gái thẹn thùng lắc đầu với Trần Dương.
“Cô cũng đến rồi à? Vẫn như cũ?” Lại nhìn thấy một khách quen, ông chủ thuần thục chào hỏi.
“Vâng.” Cô gái gật đầu.
“Được rồi, chờ một chút.” Ông chủ nhanh nhẹn bỏ hai phần ăn sáng vào trong túi cho Trần Dương rồi đưa cho anh: “Bạn gái cậu thích đồ ăn sáng của nhà tôi như vậy, lúc nào rảnh đưa đến đây đi, tôi mời cô ấy ăn bữa đặc biệt.”
“Cô ấy ham ngủ.” Giọng nói của Trần Dương đầy sự yêu chiều.
“Không phải cậu nói đến mèo nhà cậu đấy chứ?” Ông chủ trêu ghẹo.
Trần Dương mỉm cười, lấy điện thoại ra trả tiền, âm thầm nói thêm một câu trong lòng. Là mèo của nhà tôi, cũng là bạn gái của tôi.
“Tôi trả rồi nhé.” Tần Dương cất điện thoại, nhìn ông chủ rồi gật đầu với cô gái kia sau đó xách đồ ăn sáng xoay người đi về khu dân cư cách đó không xa.
“Này.” Ông chủ lại lấy một phần ăn sáng đưa đến trước mặt cô gái đang ngẩn ra.
“À, cảm ơn, tôi trả tiền cho chú nhé.” Cô gái vội vàng lấy ví tiền ra.
“Không cần đâu, vừa rồi cảnh sát Trần đã trả tiền rồi.” Ông chủ nói.
“Anh ấy?” Ánh mắt cô ấy lập tức sáng lên.
“Cậu ấy vừa trả tiền ba phần ăn sáng cho tôi, có lẽ là để xin lỗi vì vừa rồi đã đụng phải cô.” Ông chủ hiểu được ánh mắt vừa rồi của Trần Dương.
Vẻ mặt cô gái ngạc nhiên mừng rỡ.
“Cô gái, sau này cô không cần dậy sớm như vậy đến mua đồ ăn sáng nữa đâu.” Giọng nói của ông chủ như nhìn thấu toàn bộ: “Cô cũng nghe thấy rồi đấy, cảnh sát Trần có bạn gái rồi.”
“Tôi… tôi không có.” Cô gái lập tức đỏ mặt.
“Cái gì không có? Ngày nào cô cũng trốn trong góc đợi cảnh sát Trần chạy bộ xong, sau đó đi theo cậu ấy cùng nhau đi mua đồ ăn sáng.” Ông chủ nói.
“Cô đã đi theo cậu ấy một tháng rồi, mưa gió cũng không ngại, cuối tuần cũng không nghỉ, còn chăm chỉ hơn người bán hàng như tôi. Nhưng cô thích cảnh sát Trần như vậy, tại sao ngay cả dũng khí bắt chuyện cũng không có?”
Mấy năm nay, các cô gái nhiệt tình hơn rất nhiều, việc bọn họ theo đuổi con trai ở đâu cũng có, ông chủ cũng đã nhìn đến quen rồi. Nhưng mà cô gái này cũng kì lạ, sáng nào cũng ăn mặc như đi hẹn hò đến đây vô tình gặp Trần Dương, cứ như vậy một tháng rồi, nhưng vẫn không dám nói với Trần Dương một câu. Nếu không phải hôm nay Trần Dương không cẩn thận đụng phải cô ấy thì có lẽ Trần Dương cũng sẽ không chút để ý đến cô ấy.
“Tôi… tôi.” Bị người khác nhìn thấu tâm tư, cô gái lúng túng đỏ mặt, xoay người chạy như một làn khói vào tàu điện ngầm.
Ông chủ lắc đầu, cảm thấy sau này có lẽ mình sẽ bớt đi một người khách quen. Nhưng bán ít đi một phần bánh kẹp vẫn tốt hơn để thanh xuân của con gái người ta uổng phí.
Về đến nhà, Trần Dương bày đồ ăn sáng ra xong, thuần thục đi đến phòng ngủ gọi con mèo lười nào đó dậy.
“An Niên?” Trần Dương nhìn thấy mèo mun đang nằm trên gối, không kìm được mà nở nụ cười.
“Anh Trần Dương, chào buổi sáng.” Mèo mun mở mắt ra, khi nhìn thấy Trần Dương, cơ thể hóa thành hình người, ngồi trên giường dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ.
Còn kéo rèm cửa sổ phòng ngủ ra, ánh sáng trong phòng đều dựa vào ngọn đèn ngủ màu cam ở đầu giường, cô gái mềm mại yếu ớt, da thịt trắng nõn đang không ngồi trên giường anh không hề phòng bị. Hình ảnh này, trước đây Trần Dương không hề nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ nhiều. Nhưng gần đây thân phận của Trần Dương đã được thay đổi, đầu óc của anh gần như không chịu sự khống chế của anh nữa.
“Hử?” An Niên dụi mắt xong, đang muốn ngồi dậy, kết quả lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Trần Dương: “Anh Trần Dương, anh lại muốn thực hành à?” An Niên phúc đến thì lòng cũng sáng ra hỏi.
“Khụ..” Khi Trần Dương bị phơi bày tâm tư thì mặt luôn đỏ lên, lúng túng ngồi ngay ngắn lại: “Mau dậy đi, anh đi ép nước hoa quả cho em.”
“Được thôi, được thôi. Em muốn uống sữa vị chuối tiêu.” An Niên từ trên giường đứng dậy chạy vào nhà tắm.
Trần Dương vốn định nói buổi sáng uống đồ lạnh là không tốt, nhưng sau đó suy nghĩ lại, dạ dày ngay cả ma vương còn có thể nuốt của An Niên chắc cũng không có gì là không thể tiêu hóa.
Trần Dương đến nhà bếp ép nước hoa quả, biết An Niên thích ăn ngọt, anh bỏ thêm nửa thìa đường nữa. Lúc quay ra An Niên đã rửa mặt xong, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn ăn.
“Đây.” Trần Dương đặt sữa vị chuối tiêu xuống bên cạnh An Niên.
“Anh Trần Dương.” An Niên gọi Trần Dương lại.
“Hử?”
“Em đánh răng rồi.”
“Anh biết.”
“Vừa rồi không phải anh muốn thực hành sao?” An Niên hỏi.
“…” Trần Dương lảo đảo, suýt chút nữa thì vấp ngã ra đất. Mặt anh đỏ lên, vừa lúng túng vừa bất đắc dĩ nhìn An Niên: “An Niên, những lời này… em… em đừng nói một cách lộ liễu như vậy.”
“Tại sao? Em đoán sai rồi à? Vừa rồi anh Trần Dương nhìn em như vậy, chẳng lẽ không phải muốn thực hành?” An Niên nghi hoặc chớp mắt, trực giác của cô vẫn luôn rất chuẩn xác, vừa rồi rõ ràng anh Trần Dương muốn thực hành mà.
“Em không sai…” Trần Dương ôm mặt.
“Vậy tại sao không cho em nói?” An Niên lại càng không hiểu.
“Không phải là không cho em nói, mà là đừng nói… trắng trợn như vậy.” Trần Dương cố gắng muốn biểu đạt rõ ràng.
“Không nên quá trắng trợn, vậy phải nói thế nào?” An Niên khó xử.
“…” Bỏ đi, hai chữ dè dặt này có lẽ là không có liên quan gì đến An Niên: “Không sao, em muốn nói gì thì cứ nói đó đi. Nhưng mà những lời như thực hành gì đó, chỉ có thể nói vào lúc chỉ có hai chúng ta ở bên nhau, biết chưa?”
“Em biết rồi.” An Niên gật đầu, lại hỏi tiếp: “Anh Trần Dương, vậy anh còn muốn thực hành không?”
Bây giờ trong nhà chỉ có cô và anh Trần Dương.
“Muốn.” Anh đặt quy định ra cho An Niên, bản thân đương nhiên phải tuân thủ. Lúc chỉ có hai người với nhau, trung thành với nội tâm, dũng cảm bày tỏ. Anh là một người đàn ông, không thể thua cô bạn gái nhỏ của mình ở phương diện này được.
Trần Dương cúi người xuống, một tay chống lên mặt bàn, một tay chống lên thành ghế. An Niên ngồi trên bàn ăn, ngẩng đầu, nhắm hai mắt lại, hai người cùng nhau lĩnh hội sự tươi đẹp của hiện thực. Quả nhiên, cụ Mác và cụ Lê-nin không lừa gạt người khác, thực hành đúng là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý (Cụ Mác: Không, tôi không có, tôi không đội nồi.)
Từ sau khi thực hành bị trưởng khoa Lưu làm gián đoạn, Trần Dương cũng không muốn đến Cửu Bộ cho lắm. Hơn nữa, Cửu Bộ cũng không cần quẹt thẻ, Trần Dương không đến cũng không ai nói gì. Vì để tránh việc gặp trưởng khoa Lưu rồi lúng túng, mấy ngày nay anh đều nhận công việc rồi trực tiếp đưa An Niên đi xử lý, sau khi công việc kết thúc thì đưa An Niên đi ăn đi uống. Tuy rằng như vậy trông có vẻ cũng không có gì khác với trước kia, nhưng cảm giác đã hoàn toàn khác nhau.
Đối với An Niên mà nói, chuyện này cũng không giống nhau. Ví dụ như trước đây cô muốn ăn cái gì đều phải do cô tự chủ động nói ra, sau đó anh Trần Dương mới đưa cô đi. Nhưng từ sau khi thực hành, không cần cô chủ động nói ra, anh Trần Dương cũng đã chủ động hỏi cô có muốn đi không. Lúc ở nhà, anh Trần Dương cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Ví dụ như bây giờ cô muốn dựa vào lòng anh Trần Dương ngủ, anh Trần Dương không những không giáo dục cô mà lại còn chủ động ôm lấy cô không buông.
Sớm biết sau khi thực hành anh Trần Dương sẽ trở nên như vậy, cô nên thực hiện sớm một chút.
“Anh Trần Dương, bây giờ chúng ta đi đâu?” Ăn bữa sáng xong, Trần Dương lái xe đưa An Niên rời khỏi nhà.
“Anh có người bạn đầu tư vào một bộ phim, cậu ấy cho anh hai tấm vé của buổi ra mắt.” Trần Dương giải thích.
“Chúng ta đi xem phim?” An Niên vui vẻ nói.
“Đúng vậy.” Trần Dương gật đầu.
“Phim gì vậy? Lần này có thể xem phim tình yêu hành động không?” An Niên vẫn luôn canh cánh trong lòng về bộ phim tình yêu hành động mà mình luôn không tìm được.
“…” Cũng may bây giờ Trần Dương đã có chút thích ứng với những lời nói kinh người của An Niên, nếu không tay lái mất thăng bằng, không chừng còn gây ra tai nạn giao thông: “An Niên, phim tình yêu hành động không thể xem ở rạp chiếu phim được.” Trần Dương bất đắc dĩ than thở.
“Tại sao?” Gần đây tinh thần học hỏi của An Niên rất mạnh, cô muốn tiến hóa.
“Vì… phim tình cảm là phim tình cảm, phim hành động là phim hành động, hai loại phim điện ảnh không thể quay cùng với nhau.” Trần Dương chỉ có thể giải thích như vậy.
“Hóa ra là như vậy.”
Trần Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như đã lừa gạt được rồi.
“Vậy hôm nay chúng ta đi xem phim gì?” An Niên lại hỏi.
“Anh cũng không rõ lắm, nhưng mà nhân vật nữ chính này em có biết đấy.” Trần Dương nói.
“Em biết? Ai vậy?” An Niên tò mò hỏi.
“Không phải em đã nói rằng em rất thích nữ chính trong bộ phim thần tượng gần đây em đang cày sao?” Trần Dương cũng vì điều này nên mới đặc biệt tìm người lấy được vé xem phim. Lúc lấy được vé anh còn xác nhận lại với bạn một chút, phim này có phải do nữ chính kia đóng không, làm bạn anh còn tưởng rằng cậu ấm Trần vừa ý nữ minh tinh này rồi chứ.
“Thật à?” Hai mắt của An Niên lập tức sáng lên, vui vẻ đến mức lỗ tai cũng chui ra. Thực sự là tên của nhân vật mà nữ diễn viên của bộ phim thần tượng An Niên đang xem.
“Em…” Đúng lúc đến đèn đỏ, Trần Dương đạp phanh xe, buông tay lái, hai bàn tay vội vàng che đi đôi tai của An Niên: “Tai của em.”
“Hả? Tai của em chui ra ngoài rồi à?” Trong lúc nói chuyện, An Niên còn động đậy hai tai của mình.
Lòng bàn tay của Trần Dương bị cảm xúc từ lông mèo làm cho ngứa ngáy, lại không dám buông ra, rất sợ dáng vẻ này của An Niên ở ngoài đường bị ai đó nhìn thấy: “Mau thu lỗ tai lại.”
“Ồ.” An Niên vận động linh lực, thu tai lại. Lúc này sau lưng truyền đến tiếng còi thúc giục, Trần Dương buông tay ra, cho xe chạy tiếp, tiếp tục đi về điểm đến.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã đến bãi đỗ xe của rạp chiếu phim, Trần Dương bỗng có chút hối hận về quyết định này của mình: “Lần trước xem phim, em kích động đến mức trực tiếp biến thành mèo. Lần này em chỉ nghe đến tên của nữ chính mà hai tai đã chui ra rồi. Hay là… chúng ta đừng đi nữa.”
“Không đâu, không đâu mà…” An Niên vừa nghe Trần Dương nói không muốn đi, vội vàng đảm bảo: “Em… sau khi em nuốt ma vương vào bụng, năng lượng đã tăng lên rất nhiều. Em sẽ không tùy tiện biến thân nữa.”
“Thật sao?” Trần Dương nghi ngờ.
“Nhiều… nhiều nhất chỉ lộ ra cái tai mà thôi.” An Niên nhỏ giọng đáp: “Nhưng em sẽ cố gắng khống chế.”
Trần Dương cau mày, vẫn cảm thấy không ổn.
“Vậy… em đội một cái mũ có được không?” An Niên nũng nịu cầu khẩn, đôi mắt mèo của cô tự có hiệu quả phản chiếu ở dưới tầng hầm tối tăm, nhấp nháy nhấp nháy, nhấp nháy đến trái tim của Trần Dương.
“Muốn đi thật à?” Trần Dương bất đắc dĩ.
“Ừ ừ ừ.” An Niên điên cuồng gật đầu.
“Vậy em lộ hẳn hai tai ra đi, nếu như người khác hỏi em, em cứ nói là đồ trang sức. Nhưng mà đôi tai này tuyệt đối không được động đậy lung tung, biết chưa?” Trần Dương dặn dò, bây giờ có rất nhiều cô gái trẻ thích đội tai mèo làm đồ trang trí. Vì vậy, lấy một cái mũ che lại còn không bằng thoải mái lộ ra, còn khiến người ta không nghi ngờ.
Vì vậy An Niên thoải mái để lộ đôi tai của mình, đi theo Trần Dương lên rạp chiếu phim ở tầng cao nhất. Dọc đường đi thu hút vô số cái nhìn tò mò của mọi người. Nguyên nhân không phải vì anh, mà là vì cô bé này thực sự rất giống mèo, chẳng những đôi tai trông giống như thật mà ngay cả đôi mắt cũng giống hệt như mắt mèo. Điều thú vị nhất là, lúc cô bé này không nói chuyện thì trông lạnh lùng thanh cao, nhưng trên thực tế chỉ cần người khác nhìn vào mắt cô thì cô sẽ vui vẻ giới thiệu đôi tai mèo của mình với người đó, đáng yêu một cách ngoài dự kiến.
“Đôi tai của tôi là đồ trang trí.”
“Rất đẹp, rất giống thật.”
“Đôi tai của tôi là đồ trang trí đó, có phải rất đẹp không?”
“Đẹp lắm đẹp lắm.”
“…”
Trần Dương ôm mặt, kéo An Niên ra khỏi thang máy dưới nụ cười đầy thiện chí của mọi người.
“Em không cần giải thích với mỗi một người đâu.” Trần Dương cạn lời.
“Bọn họ khen tai của em đẹp.” Vẻ mặt An Niên đầy thỏa mãn.
“…” Bỏ đi, em vui là tốt rồi.
Hai người đến hơi muộn, buổi ra mắt đã bắt đầu rồi. Trần Dương và An Niên ngồi ở phía sau cùng, yên lặng xem xong toàn bộ bộ phim. Bộ phim thế nào, Trần Dương không đánh giá, ít nhất thì bộ phim này không phải loại phim mà anh thích. Nhưng An Niên thì xem rất nhiệt tình, từ đầu đến cuối đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn ảnh lớn, vô cùng chăm chú. Trần Dương cảm thấy, như vậy cũng đủ rồi.
Bộ phim kết thúc, phóng viên, người hâm mộ đều chen chúc đi lên phía trước xếp hàng đi đến vị trí gần nhân vật chính, người phỏng vấn thì phỏng vấn, người muốn xin chữ ký thì xin chữ ký. An Niên cũng kích động chạy đến chen lấn, nhưng vì cô không thể dùng năng lượng của mèo tinh để tổn thương người khác, vì vậy vẫn luôn chú ý sức lực. Cuối cùng vẫn không chen nổi đội ngũ fan cuồng, không có được chữ ký của chị gái thần tượng.
An Niên không vui, bĩu môi, giương mắt nhìn chị gái thần tượng bị người quản lý đưa đi.
“Đi theo anh.” Trần Dương ngồi trên ghế xem kịch hồi lâu lúc này mới đi đến nắm tay An Niên.
“Đi đâu vậy?”
Trần Dương không nói gì, ra ngoài gọi điện thoại, rất nhanh một nhân viên công tác đã đi đến, đưa hai người đến phòng nghỉ ngơi nội bộ của rạp chiếu phim.
Vừa mới vào phòng nghỉ, một người trung niên hơi mập tươi cười đến nghênh đón, ông ta đưa tay hướng về Trần Dương: “Chào anh, anh là anh Trần Dương đúng không? Tôi là người quản lý của Vivian, Đại Vệ.”
“Chào ông.” Trần Dương cũng bắt tay với đối phương.
“Nghe giám đốc Lục nói, anh rất thích Vivian nhà chúng tôi.” Đại Vệ nói.
“Chào anh, tôi là Vivian.” Lúc này, một cô gái ăn mặc gọn gàng xinh đẹp đứng bên cạnh Đại Vệ đưa tay về phía Trần Dương.
Đây là nữ minh tinh nổi tiếng Vivian, vốn dĩ khi Vivian nghe nói bạn của nhà đầu tư muốn gặp mình, cô ta còn tưởng rằng là ông chủ trung niên mập mạp nào đó, đang định qua loa lấy lệ một chút lại không ngờ rằng người đến là một anh chàng đẹp trai cực phẩm như vậy. Không những đẹp trai, mà còn là bạn của nhà đầu tư, lại chỉ rõ rằng muốn gặp mình, chẳng lẽ là có ý với cô ta?
Mặc dù bây giờ cô ta đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, nhưng nếu như có một ứng cử viên làm bạn trai chất lượng cao như vậy, cô ta cũng không phải không thể suy nghĩ một chút.
“Chào cô, thành thật xin lỗi, mạo muội quấy rầy cô Vivian rồi.” Trần Dương xin lỗi đã trì hoãn thời gian của đối phương.
“Không sao, đúng lúc bên cạnh còn có một buổi ra mắt, nửa tiếng sau tôi cũng phải đến đó, vậy nên bây giờ cũng không có việc gì.” Vivian nói.
“Không làm chậm trễ thời gian của cô là tốt rồi.” Trần Dương nói, sau đó xoay người kéo cô gái đang nhìn chằm chằm Vivian không chớp mắt kéo đến bên cạnh mình.
“Vị này là?” Vivian kinh ngạc hỏi.
“Đây là An Niên, bạn gái của tôi, cô ấy là fan của cô. Vừa rồi trong buổi ra mắt, An Niên muốn xin chữ ký của cô, nhưng fan của cô Vivian thực sự quá nhiệt tình. Cho nên lúc này tôi mới bất đắc dĩ lỗ mãng đến quấy rầy.” Trần Dương giải thích xong, lại cúi đầu nhắc nhở An Niên: “An Niên, không phải vừa rồi em muốn xin chữ ký sao?”’
“À.” An Niên cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, vẻ mặt hưng phấn nhìn Vivian nói: “Chị Chân Chân, em thích xem phim của chị lắm.”
“Chân Chân? Cô đang xem <Thanh xuân vườn trường > à?” Vivian sửng sốt trong chốc lát, sau đó phản ứng lại. Tổng tài bá đạo giúp bạn gái nhỏ theo đuổi thần tượng à? Vivian không nhịn được có chút hâm mộ. Mặc dù thần tượng được theo đuổi là cô ta, nhưng một người đàn ông yêu chiều mình như vậy, không biết đến khi nào mới xuất hiện đây.
“Vâng.” An Niên tiếp tục nói: “Em… thực ra em không muốn xin chữ ký, em có chuyện muốn nói với chị.”
“Chuyện gì vậy?” Vivian hiếu kỳ hỏi.
“Em muốn nói với chị là, đừng luôn giấu những lời mình muốn nói ở trong lòng, đang nghĩ gì thì cứ nói cái đó, như vậy thì chị và anh Hạ Vũ sẽ không có nhiều hiểu lầm nữa. Đến tập thứ mười là đã có thể ở bên nhau rồi.” An Niên chân thành đề nghị: “Cũng không cần phải đến tập bốn mươi mới có thể ở bên nhau.”
“…” Mọi người trong phòng nghỉ đều cạn lời. Em gái à, không diễn như vậy thì lấy đâu ra tỉ suất người xem chứ?
Trần Dương bật cười, vẻ mặt tràn ngập cưng chiều đưa tay ra nhéo nhéo tai mèo của An Niên. Tai của An Niên nhạy cảm, sau khi bị nhéo cực kỳ muốn động đậy. Nhưng lại nghĩ đến tai của mình bây giờ đang là đồ trang trí không thể động, phải cố gắng nín nhịn. Sau đó, vẻ mặt An Niên tràn ngập ấm ức trừng mắt với Trần Dương.
“Được, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.” Vivian cũng phản ứng rất nhanh, lập tức trả lời.
“Vậy thì tốt rồi.” An Niên lập tức cười vui vẻ.
Hoàn thành được mục đích rồi, cũng không quấy rầy thêm nữa. Trần Dương nhịn cười đưa An Niên rời khỏi phòng nghỉ, đang định tìm một nhà hàng gần đây để ăn cơm thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Trần Dương lấy ra xem, là em gái của anh, anh vội vàng nghe điện thoại: “Thi Thi?”
“Anh? Anh không sao chứ?” Giọng nói của Trần Ngư lộ vẻ lo lắng.
“Anh không sao, có chuyện gì vậy?” Trần Dương khó hiểu.
“Em mới cảm nhận được bùa hộ mệnh mà em đưa cho anh bị một năng lượng lớn mạnh bóp nát.”
“Bóp nát?” Trần Dương suy nghĩ một lúc: “Hai ngày trước anh có đưa một cái bùa hộ mệnh cho đồng nghiệp. Chẳng lẽ… Thi Thi, không nói nữa, anh gọi điện hỏi một chút.”
Trần Dương cúp điện thoại, sau đó vội vàng gọi điện cho trưởng khoa Lưu: “Trưởng khoa Lưu, ông không sao chứ?”
“Tôi không sao, có chuyện gì vậy?”
“Bùa hộ mệnh hỏng rồi.” Trần Dương nói thẳng.
“Cái gì?” Không cần giải thích quá nhiều, trưởng khoa Lưu lập tức hiểu ra. Sau đó tắt luôn điện thoại của Trần Dương.
“Anh Trần Dương, trưởng khoa Lưu không sao chứ?” An Niên lo lắng hỏi.
“Trưởng khoa Lưu không sao.” Trần Dương lắc đầu, xem ra, bùa hộ mệnh của trưởng khoa Lưu cũng là để tặng cho người khác. Nhưng không biết là người bạn này của ông ấy có sao hay không.
“Nhường một chút, nhường đường một chút.” Lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập bỗng nhiên từ phía sau truyền đến. Người đến chạy rất nhanh, hơn nữa còn không hề có ý né tránh hoặc là dừng lại. Cộng thêm lối đi chật hẹp, hoàn toàn không có chỗ để trốn. Mắt thấy sắp đụng phải, Trần Dương vội vàng kéo An Niên tránh đi, bảo vệ cô ở trong lòng.
“Ui da.” Đúng lúc sắp đụng phải, người này bỗng nhiên ngã lăn ra đất.
Trần Dương kinh ngạc nhíu mày, cúi đầu nhìn An Niên trong lòng. Đôi mắt của An Niên xoay chuyển, chột dạ không dám đối mặt với Trần Dương.
“Mẹ nó, sao lại ngã được nhỉ?” Người nọ bám vào tường đứng lên, nghĩ mãi mà không ra.
“Tự cậu chân nọ vấp phải chân kia đấy chứ.” An Niên giấu đầu hở đuôi đáp.
“Tôi… An Niên?” Người đó ngạc nhiên vui mừng nhìn An Niên.
Chương 54
“An Niên?”
Nghe thấy người này mở miệng gọi An Niên, Trần Dương không khỏi nhìn cậu ta thêm một chút. Người này khoảng hai mươi tuổi, vẻ bề ngoài thuộc kiểu giữa thiếu niên và thanh niên, là kiểu các chàng trai trẻ đẹp mới nổi mà các cô gái bây giờ đang theo đuổi.
Dùng keo xịt tóc để cố định kiểu tóc, gương mặt trang điểm nhẹ, quần áo lộng lẫy, vừa nhìn là biết cố ý phối đồ, liên kết với việc hôm nay rạp chiếu phim có hai bộ phim tổ chức buổi ra mắt, Trần Dương đoán người này hẳn là một diễn viên nào đó tới tham gia buổi ra mắt phim.
“Cậu là?” An Niên mơ hồ cảm thấy người này có hơi quen quen, nhưng trong chốc lát không nhớ ra.
“Tôi là Triệu Nhược Minh.” Cậu ta đáp.
“Triệu Nhược Minh?” An Niên vẫn không có ấn tượng.
“Ai ya, không nói với cậu nữa, tôi đang vội đi cứu người.” Hình như Triệu Nhược Minh đang rất vội, không đoái hoài đến việc ôn chuyện cũ với An Niên, vội vã chạy ra bên ngoài.
“Chúng ta cũng đi xem một chút.” Nghe thấy là muốn đi cứu người, Trần Dương dẫn theo An Niên đuổi theo Triệu Nhược Minh.
Sau đó, hai người đi theo Triệu Nhược Minh đến hầm gửi xe của trung tâm thương mại.
Triệu Nhược Minh rất nhanh trí, vừa ra khỏi thang máy đến hầm gửi xe là lập tức dùng điện thoại ấn gọi vào số của người mà cậu ta cần tìm. Sau đó dựa theo tiếng chuông điện thoại mà nhanh chóng chạy đến.
“Anh Phùng, anh Phùng!” Sau khi thuận lợi tìm được chiếc xe cần tìm, Triệu Nhược Minh chạy qua đó không ngừng dùng tay đập lên cửa sổ thủy tinh, muốn đánh thức người đàn ông đã hôn mê bất tỉnh ở bên trong.
Trần Dương cũng qua đó xem, phát hiện ghế lái trên xe ô tô có một người đàn ông đang ngồi hôn mê bất tỉnh, trên áo sơ mi của người đàn ông toàn là máu tươi, tình hình vô cùng nguy cấp. Triệu Nhược Minh định mở cửa xe, nhưng cửa xe đã bị tài xế khóa kín từ bên trong, muốn cứu người thì phải đưa người ra trước mới được.
“Tránh ra.” Trần Dương nhìn xung quanh một lượt, sau đó xách lấy một cái bình cứu hỏa ở trong góc rồi tỏ ý bảo Triệu Nhược Minh tránh ra.
Triệu Nhược Minh hiểu được, vội vàng tránh sang một bên. Trần Dương tiến lên, trực tiếp dùng bình cứu hỏa đập vỡ cửa sổ thủy tinh ở phía sau, mở cửa xe ra.
“Anh Phùng, anh Phùng.” Cửa xe vừa mở ra, Triệu Nhược Minh vội vàng chạy đến.
“Gọi xe cứu thương chưa?” Trần Dương hỏi.
“Gọi rồi, trước khi xuống đây tôi đã gọi rồi.” Triệu Nhược Minh gọi xe cứu thương rồi mới xuống lầu.
“Anh ta là bạn của cậu à? Vậy cậu có biết anh ta có tiền sử bệnh án gì không?” Nếu như là bỗng nhiên phát bệnh thì có thể dùng thuốc cấp cứu trước.
“Không biết. Vừa rồi tôi đang gọi video với anh ấy, anh ấy bỗng nhiên hộc máu ngất xỉu, vậy nên tôi mới vội vàng chạy xuống.” Triệu Nhược Minh giải thích.
“Thường ngày sức khỏe của anh Phùng rất tốt, không giống như bị bệnh.”
Trong lúc gọi điện thoại bỗng nhiên ngất xỉu, khó trách vừa rồi lại chạy vội như vậy.
“Anh Trần Dương.” Lúc này An Niên bỗng nhiên đi đến, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của Trần Dương.
“Hả?” Trần Dương quay lại.
An Niên nhìn Triệu Nhược Minh đầy cảnh giác, sau đó mới đi đến bên cạnh Trần Dương nói nhỏ vào bên tai anh: “Người này không phải bị bệnh, mà là bị nguyền rủa cắn trả.”
Nguyền rủa cắn trả? Trần Dương nghe vậy thì nhíu mày, nhìn người đàn ông gọi là anh Phùng đó, ánh mắt có chút thay đổi: “Có nghiêm trọng không?”
“Chắc là không nghiêm trọng, dù sao cũng không chết được.” An Niên cũng không biết nghiêm trọng đến mức nào mới được coi là nghiêm trọng, cuối cùng đưa ra một tiêu chuẩn đánh giá vừa đơn giản vừa thô bạo.
Cái gì gọi là có lẽ không chết được? Như vậy cũng máu lạnh quá rồi. Triệu Nhược Minh đang định nói gì đó thì âm thanh của xe cứu thương bỗng nhiên ở ngoài cửa hầm để xe truyền đến.
“Xe cứu thương đến rồi, cậu đưa anh ta đến bệnh viện đi.” Xe cứu thương đã đến, cũng không còn việc gì của anh nữa, Trần Dương đưa An Niên rời khỏi hầm để xe. Trong lúc Triệu Nhược Minh còn đang định nói gì đó thì xe cứu thương đã đi đến gần, cậu ta không thể làm gì khác đành đưa bệnh nhân đến bệnh viện.
Rời khỏi hầm để xe, Trần Dương đưa An Niên vào thang máy quay lên tầng, dựa theo kế hoạch ban đầu, tìm một nhà hàng để ăn cơm trưa. Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện xảy ra vừa rồi.
“Triệu Nhược Minh đó là ai vậy?” Trần Dương hỏi.
“Ừm… em không nhớ ra.” An Niên cố gắng nhớ lại một lượt, nhưng vẫn không nhớ ra người này là ai.
Không nhớ ra, vậy thì là người không quan trọng. Trần Dương tự động xem nhẹ người này, sau đó hỏi tiếp: “Vừa nãy em nói người đàn ông hôn mê kia bị người ta nguyền rủa cắn trả, anh ta cũng là thiên sư à?”
“Không phải.” An Niên lắc đầu: “Trên người anh ta không có linh khí, là một người bình thường. Có lẽ là anh ta nhờ người nguyền rủa người khác, sau đó bị thiên sư lợi hại hơn phản kích.”
Nếu đã bị thiên sư lợi hại hơn phản kích thì chuyện này cũng không cần Cửu Bộ của bọn họ ra mặt nữa, chắc hẳn thiên sư lợi hại hơn kia sẽ nghĩ ra cách điều tra ngọn nguồn.
“Đừng ăn thịt không như vậy, ăn rau chút đi.” Trần Dương thấy trong bát của An Niên toàn là thịt, không kìm được mà gắp vài đũa rau xanh vào trong bát của An Niên. Mặc dù An Niên không kén ăn, nhưng so với rau xanh thì rõ ràng là cô thích ăn thịt hơn.
“Anh Trần Dương, chiều nay chúng ta đi đâu vậy?” An Niên vừa ăn cơm vừa nghĩ đến việc của chiều nay.
“Chiều nay về Cửu Bộ đi, đã lâu rồi chúng ta không đến đó, có nhiều báo cáo ùn lại cần phải viết.” Trần Dương nói.
“Đúng nhỉ, sắp đến cuối tháng rồi, chúng ta phải mau chóng viết xong báo cáo, như vậy mới có thể nhận tiền thưởng.” An Niên cực kỳ có kinh nghiệm, không khó để nhìn ra, trước đây cô toàn để đến cuối tháng mới viết báo cáo.
“Yên tâm, tiền thưởng không thiếu phần em đâu.” Trần Dương bật cười, cũng không biết Cửu Bộ có bầu không khí kỳ lạ gì không mà lại biến An Niên từ một người rõ ràng gần như không có khái niệm gì với tiền bạc cũng trở nên tham tiền.
Thực ra thì nói tham tiền cũng không đúng, phải nói là tham tiền lương mới đúng. Mỗi tháng An Niên đều hi vọng mình có thể lấy được rất nhiều rất nhiều tiền lương. Nhưng mà so với những đồng nghiệp khác mơ ước mua cổ phiếu kiếm nhiều tiền của Cửu Bộ thì vẫn có sự khác biệt.
Trong lúc nói chuyện, điện thoại di động ở trên bàn của Trần Dương bỗng nhiên rung lên. Trần Dương liếc nhìn, phát hiện là trưởng khoa Lưu nên lập tức nghe điện thoại.
“Trưởng khoa Lưu?”
“Trần Dương, cậu và An Niên đang ở đâu?” Giọng nói của trưởng khoa Lưu hình như có hơi sốt ruột.
“Ở trung tâm thương mại Tinh Huy.” Trần Dương trả lời.
“Tôi gửi địa chỉ cho cậu, nửa tiếng sau chúng ta gặp mặt ở đó.” Nói xong trưởng khoa Lưu lại trực tiếp tắt điện thoại, chỉ chốc lát sau, ông ấy gửi một vị trí định vị qua wechat.
“Không được ăn cơm nữa à?” An Niên nghe xong cuộc đối thoại đáng thương hỏi, cô vẫn chưa ăn no.
Trần Dương nhìn qua địa chỉ, sau đó an ủi: “Địa điểm mà trưởng khoa Lưu nói rất gần chỗ này của chúng ta, chỉ cần khoảng hai mươi phút là có thể đến đó rồi, em còn có thể ăn mười phút nữa.”
An Niên vừa nghe chỉ còn lại mười phút, lập tức không đoái hoài đến việc nói chuyện nữa, điên cuồng vùi đầu vào ăn, cứ như vậy dùng mười phút ăn sạch toàn bộ thức ăn trên bàn, không hề lãng phí tiền cơm của Trần Dương dù chỉ một chút.
Nửa tiếng sau.
Cổng khu dân cư biệt viện Long Đình, Trần Dương và trưởng khoa Lưu gặp mặt nhau, sau đó trưởng khoa Lưu nói với bảo vệ ở ngoài cổng vài câu, sau đó hai chiếc xe được phép đi vào khu dân cư. Ô tô đi dọc theo con đường của khu dân cư, đi đến chỗ trong cùng nhất, dừng ở một tòa nhà kiểu hoa viên.
“Thành.” Trưởng khoa Lưu vừa xuống xe, một giọng nữ dễ nghe ở ngoài cửa truyền đến.
“Nhã Ni.” Trưởng khoa Lưu bước nhanh đi đến, từ cách xưng hô của hai người có thể thấy được quan hệ giữa hai người họ hẳn là rất quen thuộc.
“Anh Trần Dương, chị gái này thật là xinh đẹp.” An Niên nhìn qua, không kìm được mà khen ngợi.
Trần Dương nhìn sang, vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc. Anh biết người này, bà ta là ảnh hậu phái thực lực trong nước Tần Nhã Ni. Tần Nhã Ni đã nổi tiếng ở Trung Quốc gần hai mươi năm rồi, lúc Trần Dương còn đi học đã từng xem không ít phim do bà ta đóng vai chính.
Cho dù Tần Nhã Ni này ít nhất cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng bây giờ nhìn lại giống như mới ba mươi vậy. Khiến anh nhìn mà cũng muốn cảm thán một câu, nữ minh tinh bây giờ đúng là biết cách bảo dưỡng.
“Trần Dương, An Niên, hai người qua đây.” Trưởng khoa Lưu bỗng nhiên vẫy tay với hai người.
Trần Dương và An Niên theo lời đi đến.
“Cậu chính là Trần Dương à, cảm ơn bùa hộ mệnh của cậu.” Hai người vừa đi đến gần, Tần Nhã Ni đã cảm kích nói với Trần Dương.
Bùa hộ mệnh? Xem ra bùa hộ mệnh mà trưởng khoa Lưu mua với anh là dành cho vị ảnh hậu này rồi.
“Không cần khách sáo. Bùa hộ mệnh đó là do trưởng khoa Lưu mua với tôi, bà muốn cảm ơn thì nên cảm ơn trưởng khoa Lưu mới đúng.” Trần Dương nói.
“Cảm ơn, đều phải cảm ơn hết. Cần phải cảm ơn Thành, cũng cần phải cảm ơn cô cậu. Xem kìa, đừng đứng ở ngoài cửa nói chuyện, nào,mau vào nhà đi.” Vừa nói Tần Nhã Ni vừa vội vàng đưa bọn họ vào nhà.
Bọn họ vừa vào nhà, trong phòng khách đã có ba người đang ngồi, trong đó có hai người Trần Dương thấy có hơi quen, hình như đã thấy trong bộ phim nào đó rồi.
“Ồ?”
“Chậc!”
Hai tiếng chất vấn liên tiếp vang lên, lần lượt đến từ An Niên và trưởng khoa Lưu.
“Sao vậy Thành? Anh nhìn thấy cái gì rồi à?” Tần Nhã Ni lập tức hỏi trưởng khoa Lưu.
“Trên người bọn họ có một vài thứ.” Trưởng khoa Lưu không gạt Tần Nhã Ni, trực tiếp nói.
“Cái gì? Trên người chúng tôi có một vài thứ? Thứ gì?” Trưởng khoa Lưu vừa dứt lời, ba người ngồi trong phòng khách lập tức không bình tĩnh được nữa, thanh niên ngồi ở gần cửa nhất thậm chí còn xông đến trước mặt trưởng khoa Lưu.
“Trên người bọn họ có cái gì?” Trần Dương hạ giọng hỏi An Niên.
“Tàn niệm của nguyền rủa.” An Niên cũng nhỏ giọng trả lời.
Nguyền rủa? Sao lại trùng hợp như vậy? Vừa rồi ở trung tâm thương mại vừa mới đụng phải một người bị nguyền rủa bị cắn trả, ở đây lại gặp phải ba người có tàn niệm nguyền rủa.
Trưởng khoa Lưu không để ý đến người vừa xông đến trước mặt mình, vẫn nói với Tần Nhã Ni: “Một vài thứ không sạch sẽ.”
Sắc mặt Tần Nhã Ni trắng bệch, kinh hoàng hỏi: “Là… là ma sao?”
“Không phải đâu, đừng sợ.” Trưởng khoa Lưu an ủi, giọng nói dịu dàng đến bất ngờ.
Trưởng khoa Lưu trả lời tự nhiên, Tần Nhã Ni nghe xong quả thực cũng yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng sự dịu dàng duy nhất này của trưởng khoa Lưu khiến Trần Dương đang nhìn ở một bên không kìm được có chút kinh ngạc, ngay cả An Niên thường ngày luôn cứng nhắc cũng nhận ra sự khác thường.
“Sao trưởng khoa Lưu trông có vẻ kì lạ thế nhỉ?” An Niên hỏi Trần Dương.
Trần Dương cười khổ, đang định giải thích, nhưng lại ngại vạch trần tâm tư của trưởng khoa Lưu trước mặt nhiều người như vậy. Nếu như ban đầu Trần Dương chỉ là suy đoán thì lúc này gần như đã có thể xác định, trưởng khoa Lưu thích bà ảnh hậu Tần này.
“Nhã Ni, để khách ngồi xuống nói chuyện trước đã.” Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo nỉ nhàn nhã đang ngồi ở chính giữa phòng khách bỗng nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy, anh xem đầu óc của em này. Nào, mọi người mau ngồi đi.” Tần Nhã Ni sắp xếp cho bọn họ ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, người giúp việc bưng trà và hoa quả lên.
“Đại sư Lưu, lần này cảm ơn ông.” Người đàn ông trung niên cảm ơn trưởng khoa Lưu.
“Ôi, đại sư Lưu thì tôi không dám nhận, ông cứ gọi tôi là Lưu lừa gạt đi.” Trưởng khoa Lưu khinh thường đáp.
“…” Vị chua nồng quá.
Vẻ mặt người đàn ông kia cũng rất lúng túng, cầu cứu nhìn Tần Nhã Ni ở bên kia.
“Hai người các anh đừng cứ gặp mặt là gây gổ nữa được không?” Tần Nhã Ni vội vàng hòa giải: “Tiền Dược, lần này anh cũng tin là Thành thực sự có bản lĩnh rồi chứ? Sau này anh không được nói anh ấy là đồ lừa đảo gạt tiền nữa.”
“Được, đều là lỗi của anh.” Người đàn ông trung niên tên Tiền Dược vội vàng gật đầu phụ họa.
Tiền Dược? Trần Dương suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông này là ai. Tiền Dược là đạo diễn nổi tiếng trong nước, là chồng của ảnh hậu Tần Nhã Ni. Tình địch à, khó trách vị chua lại nồng đến vậy.
Hiển nhiên là trưởng khoa Lưu là không thích Tiền Dược, nhưng ông ấy không muốn Tần Nhã Ni khó xử, vì vậy thuận thế cho đối phương một cái bậc thang: “Nói thử xem, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tần Nhã Ni lên tiếng trước: “Chuyện là như vậy, thời gian này Tiền Dược đang quay một bộ phim hành động có hai nam chính.”
“Khoảng nửa tháng trước em đi thăm anh ấy, sau khi đến phim trường thì gặp phải một tai nạn, lúc đó sợi dây cáp bị đứt, một diễn viên kĩ xảo ngã từ tầng hai xuống bị thương ở chân. Vốn dĩ khi quay loại phim này diễn viên bị thương cũng là chuyện thường tình, nhưng không hiểu sao ngày đó em cứ thấy trong lòng không yên, sau khi về đến nhà tim cũng đập loạn nhịp.”
“Sau đó lại vài ngày trôi qua, có một lần Tiền Dược về nhà, em nhận ra sắc mặt của anh ấy cực kỳ không tốt, hơn nữa em vừa đến gần một chút thì anh ấy sẽ cảm thấy cơ thể phát lạnh.”
“Em nhớ đến những lời trước đây Thành đã từng nói nên nghi ngờ liệu có phải trên người Tiền Dược có thứ gì không sạch sẽ hay không, vì vậy em tìm đến anh muốn xin bùa hộ mệnh để Tiền Dược đeo bên người.”
Tần Nhã Ni nói: “Ai ngờ hai tiếng trước bọn họ đang quay một cảnh phim ô tô lao nhanh, ô tô bỗng nhiên mất khống chế, trực tiếp lao về phía Tiền Dược.”
“Không đụng trúng?” Trưởng khoa Lưu có hơi thất vọng, còn ở đây thì chắc chắn là chưa đụng trúng. Bùa hộ mệnh này có hiệu quả quá tốt cũng là một vấn đề.
“Đụng trúng rồi.” Tiền Dược không đoái hoài đến thái độ của trưởng khoa Lưu, tiếp lời của vợ: “Lúc đó ô tô bị lệch khỏi tuyến đường mà chúng tôi xác định ban đầu, lao về phía tôi với tốc độ 120 km/h, tôi và những người liên quan đều bị xe đâm xuống biển. Lúc đó hai người họ cũng ở trên xe.”
Tiền Dược nhìn hai người còn lại nói: “Nhưng kỳ tích là, trong tai nạn nặng nề như vậy mà ba người chúng tôi lại không hề bị thương. Sau đó tôi vừa được người ta kéo lên từ dưới hồ thì Nhã Ni gọi điện thoại đến, hỏi tôi có phải bùa hộ mệnh vỡ rồi không? Lúc này tôi mới phát hiện vòng ngọc trên tay đã vỡ rồi.”
Tiền Dược vừa nói vừa lấy chiếc vòng ngọc đã vỡ ra đặt trước mặt mọi người, bọn họ có thể nhìn thấy rất rõ, viên ngọc trên sợi dây màu đỏ chỉ còn lại một nửa. Trưởng khoa Lưu nhìn chiếc bùa hộ mệnh, một lần nữa cảm thấy hiệu quả của bùa hộ mệnh thực sự quá tốt, ba người họ cũng không gãy tay gãy chân gì.
“Một nửa kia của viên ngọc chắc là bị rơi xuống hồ rồi, vẫn chưa tìm được.” Tần Nhã Ni lại nói.
“Vỡ rồi cũng không có tác dụng gì, mất thì mất, không cần tìm nữa.” Trưởng khoa Lưu cầm bùa hộ mệnh không còn nguyên vẹn lên, cảm nhận một lúc, phát hiện trên bùa hộ mệnh này quả nhiên đã không còn sự chuyển động của linh lực nữa.
Phải biết rằng bùa hộ mệnh ông lấy ở chỗ Trần Dương là bùa hộ mệnh cao cấp nhất của giới siêu hình học, mỗi ngày Trần Dương giao tiếp với ác quỷ mà linh lực của bùa hộ mệnh vẫn không hề suy chuyển, từ điểm này đã có thể thấy được uy lực của tấm bùa hộ mệnh này mạnh đến nhường nào. Khiến tấm bùa này bị vỡ thì phải là sức mạnh lớn đến mức nào mới có thể thực hiện được.
“Thành, rốt cuộc mấy người Tiền Dược bị sao vậy?” Dưới sự ám chỉ của chồng, Tần Nhã Ni một lần nữa lên tiếng hỏi.
“Bị người khác nguyền rủa.” Trưởng khoa Lưu trả lời.
“Nguyền rủa? Là kiểu tai họa giáng đầu đó sao?” Một trong hai người bị trúng nguyền vẻ mặt khó coi hỏi.
“Lời nguyền trên người mọi người cơ bản đã bị bùa hộ mệnh giải trừ rồi, bây giờ chỉ còn sót lại một chút, tôi không nhìn ra là thứ gì đã tạo nên lời nguyền này.” Trưởng khoa Lưu lắc đầu đáp.
“Vậy… đại sư, có phải sau này chúng tôi sẽ không sao nữa không?” Người kia hỏi tiếp.
“Nếu như người kia không nguyền rủa mọi người nữa thì đương nhiên là không sao.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Vậy đại sư, ông có biết là ai đang nguyền rủa chúng tôi không?”
“Lời nguyền đã được hóa giải, tôi không tìm được nguồn gốc.” Trưởng khoa Lưu tiếp tục lắc đầu, nếu như lời nguyền vẫn chưa được bùa hộ mệnh giải trừ, trưởng khoa Lưu vẫn có cách để điều tra ra được.
“Đồng thời nguyền rủa ba người, vậy thì nhất định là kẻ đó đã từng giao tiếp với cả ba người các anh. Các anh suy nghĩ một chút xem gần đây có đắc tội ai không.” Trần Dương bỗng nhiên nhắc nhở.
“Ba người chúng tôi?” Ba người họ nhìn nhau, nhất thời không nghĩ ra câu trả lời.
“Nếu như nói đến người chúng tôi đã từng đắc tội trong giới giải trí thì chắc chắn là có, nhưng xác suất để cả ba chúng tôi cùng đắc tội thì quả thực rất thấp.” Tiền Dược nói.
“Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên ba người chúng tôi hợp tác với nhau, trước đó cũng không thân quen lắm.” Một người khác cũng nói.
“Vậy chuyện này tôi không quản được, hay là sau này đến lúc mọi người lại bị nguyền rủa thì hẵng đến tìm tôi.” Trưởng khoa Lưu đáp.
“…” Sắc mặt của ba người kia lập tức vô cùng khó coi, mẹ nó ai còn muốn bị nguyền rủa lần nữa chứ? Hôm nay suýt chút nữa thì một xe ba mạng rồi.
“Thành, em luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến bộ phim mà bọn họ đang quay, hay là anh đến phim trường xem giúp bọn họ một chút, liệu có phải chỗ nào có vấn đề không.” Tần Nhã Ni nói.
“Việc này, dạo này anh không có thời gian.” Trưởng khoa Lưu thấy Tần Nhã Ni lộ vẻ thất vọng, lập tức nói tiếp: “Có điều em có thể mời Trần Dương và An Niên đi, tu vi của hai người họ cũng không thấp hơn anh.”
“Vậy ư?” Tần Nhã Ni lập tức kinh ngạc vui mừng nhìn hai người họ.
“…” Cuối cùng Trần Dương cũng hiểu tại sao trưởng khoa Lưu lại bảo anh và An Niên đến đây. Nếu như anh nhớ không nhầm, mặc dù trưởng khoa Lưu học thức uyên bác nhưng năng lực thực chiến lại cực kỳ kém. Đây rõ ràng là sợ bản thân không giải quyết được nhưng lại không muốn mất thể diện trước mặt người phụ nữ mà mình thích nên cố ý đưa anh và An Niên đi cùng.
“Được.” Cuối cùng Trần Dương vẫn giữ thể diện cho trưởng khoa Lưu, hai bên hẹn nhau sáng mai cùng đến phim trường tìm hiểu nguyên nhân.
“Ông chủ, cho hai phần bữa sáng.” Trần Dương chạy bộ buổi sáng xong đến cửa tàu điện ngầm mua đồ ăn sáng cho An Niên như thường lệ.
“Như cũ?” Ông chủ hỏi.
“Ừ.” Trần Dương tháo khăn lau mồ hôi trên cánh tay ra lau mồ hôi cho mình, ai ngờ vừa nâng cánh tay lên thì vô tình đụng phải một cô gái cũng đến mua đồ ăn sáng bên cạnh, cánh tay ướt đẫm mồ hôi làm ướt ống tay áo màu trắng của cô gái.
“Xin lỗi.” Trần Dương ngượng ngùng xin lỗi.
“Không sao, không sao đâu.” Cô gái thẹn thùng lắc đầu với Trần Dương.
“Cô cũng đến rồi à? Vẫn như cũ?” Lại nhìn thấy một khách quen, ông chủ thuần thục chào hỏi.
“Vâng.” Cô gái gật đầu.
“Được rồi, chờ một chút.” Ông chủ nhanh nhẹn bỏ hai phần ăn sáng vào trong túi cho Trần Dương rồi đưa cho anh: “Bạn gái cậu thích đồ ăn sáng của nhà tôi như vậy, lúc nào rảnh đưa đến đây đi, tôi mời cô ấy ăn bữa đặc biệt.”
“Cô ấy ham ngủ.” Giọng nói của Trần Dương đầy sự yêu chiều.
“Không phải cậu nói đến mèo nhà cậu đấy chứ?” Ông chủ trêu ghẹo.
Trần Dương mỉm cười, lấy điện thoại ra trả tiền, âm thầm nói thêm một câu trong lòng. Là mèo của nhà tôi, cũng là bạn gái của tôi.
“Tôi trả rồi nhé.” Tần Dương cất điện thoại, nhìn ông chủ rồi gật đầu với cô gái kia sau đó xách đồ ăn sáng xoay người đi về khu dân cư cách đó không xa.
“Này.” Ông chủ lại lấy một phần ăn sáng đưa đến trước mặt cô gái đang ngẩn ra.
“À, cảm ơn, tôi trả tiền cho chú nhé.” Cô gái vội vàng lấy ví tiền ra.
“Không cần đâu, vừa rồi cảnh sát Trần đã trả tiền rồi.” Ông chủ nói.
“Anh ấy?” Ánh mắt cô ấy lập tức sáng lên.
“Cậu ấy vừa trả tiền ba phần ăn sáng cho tôi, có lẽ là để xin lỗi vì vừa rồi đã đụng phải cô.” Ông chủ hiểu được ánh mắt vừa rồi của Trần Dương.
Vẻ mặt cô gái ngạc nhiên mừng rỡ.
“Cô gái, sau này cô không cần dậy sớm như vậy đến mua đồ ăn sáng nữa đâu.” Giọng nói của ông chủ như nhìn thấu toàn bộ: “Cô cũng nghe thấy rồi đấy, cảnh sát Trần có bạn gái rồi.”
“Tôi… tôi không có.” Cô gái lập tức đỏ mặt.
“Cái gì không có? Ngày nào cô cũng trốn trong góc đợi cảnh sát Trần chạy bộ xong, sau đó đi theo cậu ấy cùng nhau đi mua đồ ăn sáng.” Ông chủ nói.
“Cô đã đi theo cậu ấy một tháng rồi, mưa gió cũng không ngại, cuối tuần cũng không nghỉ, còn chăm chỉ hơn người bán hàng như tôi. Nhưng cô thích cảnh sát Trần như vậy, tại sao ngay cả dũng khí bắt chuyện cũng không có?”
Mấy năm nay, các cô gái nhiệt tình hơn rất nhiều, việc bọn họ theo đuổi con trai ở đâu cũng có, ông chủ cũng đã nhìn đến quen rồi. Nhưng mà cô gái này cũng kì lạ, sáng nào cũng ăn mặc như đi hẹn hò đến đây vô tình gặp Trần Dương, cứ như vậy một tháng rồi, nhưng vẫn không dám nói với Trần Dương một câu. Nếu không phải hôm nay Trần Dương không cẩn thận đụng phải cô ấy thì có lẽ Trần Dương cũng sẽ không chút để ý đến cô ấy.
“Tôi… tôi.” Bị người khác nhìn thấu tâm tư, cô gái lúng túng đỏ mặt, xoay người chạy như một làn khói vào tàu điện ngầm.
Ông chủ lắc đầu, cảm thấy sau này có lẽ mình sẽ bớt đi một người khách quen. Nhưng bán ít đi một phần bánh kẹp vẫn tốt hơn để thanh xuân của con gái người ta uổng phí.
Về đến nhà, Trần Dương bày đồ ăn sáng ra xong, thuần thục đi đến phòng ngủ gọi con mèo lười nào đó dậy.
“An Niên?” Trần Dương nhìn thấy mèo mun đang nằm trên gối, không kìm được mà nở nụ cười.
“Anh Trần Dương, chào buổi sáng.” Mèo mun mở mắt ra, khi nhìn thấy Trần Dương, cơ thể hóa thành hình người, ngồi trên giường dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ.
Còn kéo rèm cửa sổ phòng ngủ ra, ánh sáng trong phòng đều dựa vào ngọn đèn ngủ màu cam ở đầu giường, cô gái mềm mại yếu ớt, da thịt trắng nõn đang không ngồi trên giường anh không hề phòng bị. Hình ảnh này, trước đây Trần Dương không hề nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ nhiều. Nhưng gần đây thân phận của Trần Dương đã được thay đổi, đầu óc của anh gần như không chịu sự khống chế của anh nữa.
“Hử?” An Niên dụi mắt xong, đang muốn ngồi dậy, kết quả lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Trần Dương: “Anh Trần Dương, anh lại muốn thực hành à?” An Niên phúc đến thì lòng cũng sáng ra hỏi.
“Khụ..” Khi Trần Dương bị phơi bày tâm tư thì mặt luôn đỏ lên, lúng túng ngồi ngay ngắn lại: “Mau dậy đi, anh đi ép nước hoa quả cho em.”
“Được thôi, được thôi. Em muốn uống sữa vị chuối tiêu.” An Niên từ trên giường đứng dậy chạy vào nhà tắm.
Trần Dương vốn định nói buổi sáng uống đồ lạnh là không tốt, nhưng sau đó suy nghĩ lại, dạ dày ngay cả ma vương còn có thể nuốt của An Niên chắc cũng không có gì là không thể tiêu hóa.
Trần Dương đến nhà bếp ép nước hoa quả, biết An Niên thích ăn ngọt, anh bỏ thêm nửa thìa đường nữa. Lúc quay ra An Niên đã rửa mặt xong, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn ăn.
“Đây.” Trần Dương đặt sữa vị chuối tiêu xuống bên cạnh An Niên.
“Anh Trần Dương.” An Niên gọi Trần Dương lại.
“Hử?”
“Em đánh răng rồi.”
“Anh biết.”
“Vừa rồi không phải anh muốn thực hành sao?” An Niên hỏi.
“…” Trần Dương lảo đảo, suýt chút nữa thì vấp ngã ra đất. Mặt anh đỏ lên, vừa lúng túng vừa bất đắc dĩ nhìn An Niên: “An Niên, những lời này… em… em đừng nói một cách lộ liễu như vậy.”
“Tại sao? Em đoán sai rồi à? Vừa rồi anh Trần Dương nhìn em như vậy, chẳng lẽ không phải muốn thực hành?” An Niên nghi hoặc chớp mắt, trực giác của cô vẫn luôn rất chuẩn xác, vừa rồi rõ ràng anh Trần Dương muốn thực hành mà.
“Em không sai…” Trần Dương ôm mặt.
“Vậy tại sao không cho em nói?” An Niên lại càng không hiểu.
“Không phải là không cho em nói, mà là đừng nói… trắng trợn như vậy.” Trần Dương cố gắng muốn biểu đạt rõ ràng.
“Không nên quá trắng trợn, vậy phải nói thế nào?” An Niên khó xử.
“…” Bỏ đi, hai chữ dè dặt này có lẽ là không có liên quan gì đến An Niên: “Không sao, em muốn nói gì thì cứ nói đó đi. Nhưng mà những lời như thực hành gì đó, chỉ có thể nói vào lúc chỉ có hai chúng ta ở bên nhau, biết chưa?”
“Em biết rồi.” An Niên gật đầu, lại hỏi tiếp: “Anh Trần Dương, vậy anh còn muốn thực hành không?”
Bây giờ trong nhà chỉ có cô và anh Trần Dương.
“Muốn.” Anh đặt quy định ra cho An Niên, bản thân đương nhiên phải tuân thủ. Lúc chỉ có hai người với nhau, trung thành với nội tâm, dũng cảm bày tỏ. Anh là một người đàn ông, không thể thua cô bạn gái nhỏ của mình ở phương diện này được.
Trần Dương cúi người xuống, một tay chống lên mặt bàn, một tay chống lên thành ghế. An Niên ngồi trên bàn ăn, ngẩng đầu, nhắm hai mắt lại, hai người cùng nhau lĩnh hội sự tươi đẹp của hiện thực. Quả nhiên, cụ Mác và cụ Lê-nin không lừa gạt người khác, thực hành đúng là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý (Cụ Mác: Không, tôi không có, tôi không đội nồi.)
Từ sau khi thực hành bị trưởng khoa Lưu làm gián đoạn, Trần Dương cũng không muốn đến Cửu Bộ cho lắm. Hơn nữa, Cửu Bộ cũng không cần quẹt thẻ, Trần Dương không đến cũng không ai nói gì. Vì để tránh việc gặp trưởng khoa Lưu rồi lúng túng, mấy ngày nay anh đều nhận công việc rồi trực tiếp đưa An Niên đi xử lý, sau khi công việc kết thúc thì đưa An Niên đi ăn đi uống. Tuy rằng như vậy trông có vẻ cũng không có gì khác với trước kia, nhưng cảm giác đã hoàn toàn khác nhau.
Đối với An Niên mà nói, chuyện này cũng không giống nhau. Ví dụ như trước đây cô muốn ăn cái gì đều phải do cô tự chủ động nói ra, sau đó anh Trần Dương mới đưa cô đi. Nhưng từ sau khi thực hành, không cần cô chủ động nói ra, anh Trần Dương cũng đã chủ động hỏi cô có muốn đi không. Lúc ở nhà, anh Trần Dương cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Ví dụ như bây giờ cô muốn dựa vào lòng anh Trần Dương ngủ, anh Trần Dương không những không giáo dục cô mà lại còn chủ động ôm lấy cô không buông.
Sớm biết sau khi thực hành anh Trần Dương sẽ trở nên như vậy, cô nên thực hiện sớm một chút.
“Anh Trần Dương, bây giờ chúng ta đi đâu?” Ăn bữa sáng xong, Trần Dương lái xe đưa An Niên rời khỏi nhà.
“Anh có người bạn đầu tư vào một bộ phim, cậu ấy cho anh hai tấm vé của buổi ra mắt.” Trần Dương giải thích.
“Chúng ta đi xem phim?” An Niên vui vẻ nói.
“Đúng vậy.” Trần Dương gật đầu.
“Phim gì vậy? Lần này có thể xem phim tình yêu hành động không?” An Niên vẫn luôn canh cánh trong lòng về bộ phim tình yêu hành động mà mình luôn không tìm được.
“…” Cũng may bây giờ Trần Dương đã có chút thích ứng với những lời nói kinh người của An Niên, nếu không tay lái mất thăng bằng, không chừng còn gây ra tai nạn giao thông: “An Niên, phim tình yêu hành động không thể xem ở rạp chiếu phim được.” Trần Dương bất đắc dĩ than thở.
“Tại sao?” Gần đây tinh thần học hỏi của An Niên rất mạnh, cô muốn tiến hóa.
“Vì… phim tình cảm là phim tình cảm, phim hành động là phim hành động, hai loại phim điện ảnh không thể quay cùng với nhau.” Trần Dương chỉ có thể giải thích như vậy.
“Hóa ra là như vậy.”
Trần Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như đã lừa gạt được rồi.
“Vậy hôm nay chúng ta đi xem phim gì?” An Niên lại hỏi.
“Anh cũng không rõ lắm, nhưng mà nhân vật nữ chính này em có biết đấy.” Trần Dương nói.
“Em biết? Ai vậy?” An Niên tò mò hỏi.
“Không phải em đã nói rằng em rất thích nữ chính trong bộ phim thần tượng gần đây em đang cày sao?” Trần Dương cũng vì điều này nên mới đặc biệt tìm người lấy được vé xem phim. Lúc lấy được vé anh còn xác nhận lại với bạn một chút, phim này có phải do nữ chính kia đóng không, làm bạn anh còn tưởng rằng cậu ấm Trần vừa ý nữ minh tinh này rồi chứ.
“Thật à?” Hai mắt của An Niên lập tức sáng lên, vui vẻ đến mức lỗ tai cũng chui ra. Thực sự là tên của nhân vật mà nữ diễn viên của bộ phim thần tượng An Niên đang xem.
“Em…” Đúng lúc đến đèn đỏ, Trần Dương đạp phanh xe, buông tay lái, hai bàn tay vội vàng che đi đôi tai của An Niên: “Tai của em.”
“Hả? Tai của em chui ra ngoài rồi à?” Trong lúc nói chuyện, An Niên còn động đậy hai tai của mình.
Lòng bàn tay của Trần Dương bị cảm xúc từ lông mèo làm cho ngứa ngáy, lại không dám buông ra, rất sợ dáng vẻ này của An Niên ở ngoài đường bị ai đó nhìn thấy: “Mau thu lỗ tai lại.”
“Ồ.” An Niên vận động linh lực, thu tai lại. Lúc này sau lưng truyền đến tiếng còi thúc giục, Trần Dương buông tay ra, cho xe chạy tiếp, tiếp tục đi về điểm đến.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã đến bãi đỗ xe của rạp chiếu phim, Trần Dương bỗng có chút hối hận về quyết định này của mình: “Lần trước xem phim, em kích động đến mức trực tiếp biến thành mèo. Lần này em chỉ nghe đến tên của nữ chính mà hai tai đã chui ra rồi. Hay là… chúng ta đừng đi nữa.”
“Không đâu, không đâu mà…” An Niên vừa nghe Trần Dương nói không muốn đi, vội vàng đảm bảo: “Em… sau khi em nuốt ma vương vào bụng, năng lượng đã tăng lên rất nhiều. Em sẽ không tùy tiện biến thân nữa.”
“Thật sao?” Trần Dương nghi ngờ.
“Nhiều… nhiều nhất chỉ lộ ra cái tai mà thôi.” An Niên nhỏ giọng đáp: “Nhưng em sẽ cố gắng khống chế.”
Trần Dương cau mày, vẫn cảm thấy không ổn.
“Vậy… em đội một cái mũ có được không?” An Niên nũng nịu cầu khẩn, đôi mắt mèo của cô tự có hiệu quả phản chiếu ở dưới tầng hầm tối tăm, nhấp nháy nhấp nháy, nhấp nháy đến trái tim của Trần Dương.
“Muốn đi thật à?” Trần Dương bất đắc dĩ.
“Ừ ừ ừ.” An Niên điên cuồng gật đầu.
“Vậy em lộ hẳn hai tai ra đi, nếu như người khác hỏi em, em cứ nói là đồ trang sức. Nhưng mà đôi tai này tuyệt đối không được động đậy lung tung, biết chưa?” Trần Dương dặn dò, bây giờ có rất nhiều cô gái trẻ thích đội tai mèo làm đồ trang trí. Vì vậy, lấy một cái mũ che lại còn không bằng thoải mái lộ ra, còn khiến người ta không nghi ngờ.
Vì vậy An Niên thoải mái để lộ đôi tai của mình, đi theo Trần Dương lên rạp chiếu phim ở tầng cao nhất. Dọc đường đi thu hút vô số cái nhìn tò mò của mọi người. Nguyên nhân không phải vì anh, mà là vì cô bé này thực sự rất giống mèo, chẳng những đôi tai trông giống như thật mà ngay cả đôi mắt cũng giống hệt như mắt mèo. Điều thú vị nhất là, lúc cô bé này không nói chuyện thì trông lạnh lùng thanh cao, nhưng trên thực tế chỉ cần người khác nhìn vào mắt cô thì cô sẽ vui vẻ giới thiệu đôi tai mèo của mình với người đó, đáng yêu một cách ngoài dự kiến.
“Đôi tai của tôi là đồ trang trí.”
“Rất đẹp, rất giống thật.”
“Đôi tai của tôi là đồ trang trí đó, có phải rất đẹp không?”
“Đẹp lắm đẹp lắm.”
“…”
Trần Dương ôm mặt, kéo An Niên ra khỏi thang máy dưới nụ cười đầy thiện chí của mọi người.
“Em không cần giải thích với mỗi một người đâu.” Trần Dương cạn lời.
“Bọn họ khen tai của em đẹp.” Vẻ mặt An Niên đầy thỏa mãn.
“…” Bỏ đi, em vui là tốt rồi.
Hai người đến hơi muộn, buổi ra mắt đã bắt đầu rồi. Trần Dương và An Niên ngồi ở phía sau cùng, yên lặng xem xong toàn bộ bộ phim. Bộ phim thế nào, Trần Dương không đánh giá, ít nhất thì bộ phim này không phải loại phim mà anh thích. Nhưng An Niên thì xem rất nhiệt tình, từ đầu đến cuối đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn ảnh lớn, vô cùng chăm chú. Trần Dương cảm thấy, như vậy cũng đủ rồi.
Bộ phim kết thúc, phóng viên, người hâm mộ đều chen chúc đi lên phía trước xếp hàng đi đến vị trí gần nhân vật chính, người phỏng vấn thì phỏng vấn, người muốn xin chữ ký thì xin chữ ký. An Niên cũng kích động chạy đến chen lấn, nhưng vì cô không thể dùng năng lượng của mèo tinh để tổn thương người khác, vì vậy vẫn luôn chú ý sức lực. Cuối cùng vẫn không chen nổi đội ngũ fan cuồng, không có được chữ ký của chị gái thần tượng.
An Niên không vui, bĩu môi, giương mắt nhìn chị gái thần tượng bị người quản lý đưa đi.
“Đi theo anh.” Trần Dương ngồi trên ghế xem kịch hồi lâu lúc này mới đi đến nắm tay An Niên.
“Đi đâu vậy?”
Trần Dương không nói gì, ra ngoài gọi điện thoại, rất nhanh một nhân viên công tác đã đi đến, đưa hai người đến phòng nghỉ ngơi nội bộ của rạp chiếu phim.
Vừa mới vào phòng nghỉ, một người trung niên hơi mập tươi cười đến nghênh đón, ông ta đưa tay hướng về Trần Dương: “Chào anh, anh là anh Trần Dương đúng không? Tôi là người quản lý của Vivian, Đại Vệ.”
“Chào ông.” Trần Dương cũng bắt tay với đối phương.
“Nghe giám đốc Lục nói, anh rất thích Vivian nhà chúng tôi.” Đại Vệ nói.
“Chào anh, tôi là Vivian.” Lúc này, một cô gái ăn mặc gọn gàng xinh đẹp đứng bên cạnh Đại Vệ đưa tay về phía Trần Dương.
Đây là nữ minh tinh nổi tiếng Vivian, vốn dĩ khi Vivian nghe nói bạn của nhà đầu tư muốn gặp mình, cô ta còn tưởng rằng là ông chủ trung niên mập mạp nào đó, đang định qua loa lấy lệ một chút lại không ngờ rằng người đến là một anh chàng đẹp trai cực phẩm như vậy. Không những đẹp trai, mà còn là bạn của nhà đầu tư, lại chỉ rõ rằng muốn gặp mình, chẳng lẽ là có ý với cô ta?
Mặc dù bây giờ cô ta đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, nhưng nếu như có một ứng cử viên làm bạn trai chất lượng cao như vậy, cô ta cũng không phải không thể suy nghĩ một chút.
“Chào cô, thành thật xin lỗi, mạo muội quấy rầy cô Vivian rồi.” Trần Dương xin lỗi đã trì hoãn thời gian của đối phương.
“Không sao, đúng lúc bên cạnh còn có một buổi ra mắt, nửa tiếng sau tôi cũng phải đến đó, vậy nên bây giờ cũng không có việc gì.” Vivian nói.
“Không làm chậm trễ thời gian của cô là tốt rồi.” Trần Dương nói, sau đó xoay người kéo cô gái đang nhìn chằm chằm Vivian không chớp mắt kéo đến bên cạnh mình.
“Vị này là?” Vivian kinh ngạc hỏi.
“Đây là An Niên, bạn gái của tôi, cô ấy là fan của cô. Vừa rồi trong buổi ra mắt, An Niên muốn xin chữ ký của cô, nhưng fan của cô Vivian thực sự quá nhiệt tình. Cho nên lúc này tôi mới bất đắc dĩ lỗ mãng đến quấy rầy.” Trần Dương giải thích xong, lại cúi đầu nhắc nhở An Niên: “An Niên, không phải vừa rồi em muốn xin chữ ký sao?”’
“À.” An Niên cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, vẻ mặt hưng phấn nhìn Vivian nói: “Chị Chân Chân, em thích xem phim của chị lắm.”
“Chân Chân? Cô đang xem <Thanh xuân vườn trường > à?” Vivian sửng sốt trong chốc lát, sau đó phản ứng lại. Tổng tài bá đạo giúp bạn gái nhỏ theo đuổi thần tượng à? Vivian không nhịn được có chút hâm mộ. Mặc dù thần tượng được theo đuổi là cô ta, nhưng một người đàn ông yêu chiều mình như vậy, không biết đến khi nào mới xuất hiện đây.
“Vâng.” An Niên tiếp tục nói: “Em… thực ra em không muốn xin chữ ký, em có chuyện muốn nói với chị.”
“Chuyện gì vậy?” Vivian hiếu kỳ hỏi.
“Em muốn nói với chị là, đừng luôn giấu những lời mình muốn nói ở trong lòng, đang nghĩ gì thì cứ nói cái đó, như vậy thì chị và anh Hạ Vũ sẽ không có nhiều hiểu lầm nữa. Đến tập thứ mười là đã có thể ở bên nhau rồi.” An Niên chân thành đề nghị: “Cũng không cần phải đến tập bốn mươi mới có thể ở bên nhau.”
“…” Mọi người trong phòng nghỉ đều cạn lời. Em gái à, không diễn như vậy thì lấy đâu ra tỉ suất người xem chứ?
Trần Dương bật cười, vẻ mặt tràn ngập cưng chiều đưa tay ra nhéo nhéo tai mèo của An Niên. Tai của An Niên nhạy cảm, sau khi bị nhéo cực kỳ muốn động đậy. Nhưng lại nghĩ đến tai của mình bây giờ đang là đồ trang trí không thể động, phải cố gắng nín nhịn. Sau đó, vẻ mặt An Niên tràn ngập ấm ức trừng mắt với Trần Dương.
“Được, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.” Vivian cũng phản ứng rất nhanh, lập tức trả lời.
“Vậy thì tốt rồi.” An Niên lập tức cười vui vẻ.
Hoàn thành được mục đích rồi, cũng không quấy rầy thêm nữa. Trần Dương nhịn cười đưa An Niên rời khỏi phòng nghỉ, đang định tìm một nhà hàng gần đây để ăn cơm thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Trần Dương lấy ra xem, là em gái của anh, anh vội vàng nghe điện thoại: “Thi Thi?”
“Anh? Anh không sao chứ?” Giọng nói của Trần Ngư lộ vẻ lo lắng.
“Anh không sao, có chuyện gì vậy?” Trần Dương khó hiểu.
“Em mới cảm nhận được bùa hộ mệnh mà em đưa cho anh bị một năng lượng lớn mạnh bóp nát.”
“Bóp nát?” Trần Dương suy nghĩ một lúc: “Hai ngày trước anh có đưa một cái bùa hộ mệnh cho đồng nghiệp. Chẳng lẽ… Thi Thi, không nói nữa, anh gọi điện hỏi một chút.”
Trần Dương cúp điện thoại, sau đó vội vàng gọi điện cho trưởng khoa Lưu: “Trưởng khoa Lưu, ông không sao chứ?”
“Tôi không sao, có chuyện gì vậy?”
“Bùa hộ mệnh hỏng rồi.” Trần Dương nói thẳng.
“Cái gì?” Không cần giải thích quá nhiều, trưởng khoa Lưu lập tức hiểu ra. Sau đó tắt luôn điện thoại của Trần Dương.
“Anh Trần Dương, trưởng khoa Lưu không sao chứ?” An Niên lo lắng hỏi.
“Trưởng khoa Lưu không sao.” Trần Dương lắc đầu, xem ra, bùa hộ mệnh của trưởng khoa Lưu cũng là để tặng cho người khác. Nhưng không biết là người bạn này của ông ấy có sao hay không.
“Nhường một chút, nhường đường một chút.” Lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập bỗng nhiên từ phía sau truyền đến. Người đến chạy rất nhanh, hơn nữa còn không hề có ý né tránh hoặc là dừng lại. Cộng thêm lối đi chật hẹp, hoàn toàn không có chỗ để trốn. Mắt thấy sắp đụng phải, Trần Dương vội vàng kéo An Niên tránh đi, bảo vệ cô ở trong lòng.
“Ui da.” Đúng lúc sắp đụng phải, người này bỗng nhiên ngã lăn ra đất.
Trần Dương kinh ngạc nhíu mày, cúi đầu nhìn An Niên trong lòng. Đôi mắt của An Niên xoay chuyển, chột dạ không dám đối mặt với Trần Dương.
“Mẹ nó, sao lại ngã được nhỉ?” Người nọ bám vào tường đứng lên, nghĩ mãi mà không ra.
“Tự cậu chân nọ vấp phải chân kia đấy chứ.” An Niên giấu đầu hở đuôi đáp.
“Tôi… An Niên?” Người đó ngạc nhiên vui mừng nhìn An Niên.
Chương 54
“An Niên?”
Nghe thấy người này mở miệng gọi An Niên, Trần Dương không khỏi nhìn cậu ta thêm một chút. Người này khoảng hai mươi tuổi, vẻ bề ngoài thuộc kiểu giữa thiếu niên và thanh niên, là kiểu các chàng trai trẻ đẹp mới nổi mà các cô gái bây giờ đang theo đuổi.
Dùng keo xịt tóc để cố định kiểu tóc, gương mặt trang điểm nhẹ, quần áo lộng lẫy, vừa nhìn là biết cố ý phối đồ, liên kết với việc hôm nay rạp chiếu phim có hai bộ phim tổ chức buổi ra mắt, Trần Dương đoán người này hẳn là một diễn viên nào đó tới tham gia buổi ra mắt phim.
“Cậu là?” An Niên mơ hồ cảm thấy người này có hơi quen quen, nhưng trong chốc lát không nhớ ra.
“Tôi là Triệu Nhược Minh.” Cậu ta đáp.
“Triệu Nhược Minh?” An Niên vẫn không có ấn tượng.
“Ai ya, không nói với cậu nữa, tôi đang vội đi cứu người.” Hình như Triệu Nhược Minh đang rất vội, không đoái hoài đến việc ôn chuyện cũ với An Niên, vội vã chạy ra bên ngoài.
“Chúng ta cũng đi xem một chút.” Nghe thấy là muốn đi cứu người, Trần Dương dẫn theo An Niên đuổi theo Triệu Nhược Minh.
Sau đó, hai người đi theo Triệu Nhược Minh đến hầm gửi xe của trung tâm thương mại.
Triệu Nhược Minh rất nhanh trí, vừa ra khỏi thang máy đến hầm gửi xe là lập tức dùng điện thoại ấn gọi vào số của người mà cậu ta cần tìm. Sau đó dựa theo tiếng chuông điện thoại mà nhanh chóng chạy đến.
“Anh Phùng, anh Phùng!” Sau khi thuận lợi tìm được chiếc xe cần tìm, Triệu Nhược Minh chạy qua đó không ngừng dùng tay đập lên cửa sổ thủy tinh, muốn đánh thức người đàn ông đã hôn mê bất tỉnh ở bên trong.
Trần Dương cũng qua đó xem, phát hiện ghế lái trên xe ô tô có một người đàn ông đang ngồi hôn mê bất tỉnh, trên áo sơ mi của người đàn ông toàn là máu tươi, tình hình vô cùng nguy cấp. Triệu Nhược Minh định mở cửa xe, nhưng cửa xe đã bị tài xế khóa kín từ bên trong, muốn cứu người thì phải đưa người ra trước mới được.
“Tránh ra.” Trần Dương nhìn xung quanh một lượt, sau đó xách lấy một cái bình cứu hỏa ở trong góc rồi tỏ ý bảo Triệu Nhược Minh tránh ra.
Triệu Nhược Minh hiểu được, vội vàng tránh sang một bên. Trần Dương tiến lên, trực tiếp dùng bình cứu hỏa đập vỡ cửa sổ thủy tinh ở phía sau, mở cửa xe ra.
“Anh Phùng, anh Phùng.” Cửa xe vừa mở ra, Triệu Nhược Minh vội vàng chạy đến.
“Gọi xe cứu thương chưa?” Trần Dương hỏi.
“Gọi rồi, trước khi xuống đây tôi đã gọi rồi.” Triệu Nhược Minh gọi xe cứu thương rồi mới xuống lầu.
“Anh ta là bạn của cậu à? Vậy cậu có biết anh ta có tiền sử bệnh án gì không?” Nếu như là bỗng nhiên phát bệnh thì có thể dùng thuốc cấp cứu trước.
“Không biết. Vừa rồi tôi đang gọi video với anh ấy, anh ấy bỗng nhiên hộc máu ngất xỉu, vậy nên tôi mới vội vàng chạy xuống.” Triệu Nhược Minh giải thích.
“Thường ngày sức khỏe của anh Phùng rất tốt, không giống như bị bệnh.”
Trong lúc gọi điện thoại bỗng nhiên ngất xỉu, khó trách vừa rồi lại chạy vội như vậy.
“Anh Trần Dương.” Lúc này An Niên bỗng nhiên đi đến, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của Trần Dương.
“Hả?” Trần Dương quay lại.
An Niên nhìn Triệu Nhược Minh đầy cảnh giác, sau đó mới đi đến bên cạnh Trần Dương nói nhỏ vào bên tai anh: “Người này không phải bị bệnh, mà là bị nguyền rủa cắn trả.”
Nguyền rủa cắn trả? Trần Dương nghe vậy thì nhíu mày, nhìn người đàn ông gọi là anh Phùng đó, ánh mắt có chút thay đổi: “Có nghiêm trọng không?”
“Chắc là không nghiêm trọng, dù sao cũng không chết được.” An Niên cũng không biết nghiêm trọng đến mức nào mới được coi là nghiêm trọng, cuối cùng đưa ra một tiêu chuẩn đánh giá vừa đơn giản vừa thô bạo.
Cái gì gọi là có lẽ không chết được? Như vậy cũng máu lạnh quá rồi. Triệu Nhược Minh đang định nói gì đó thì âm thanh của xe cứu thương bỗng nhiên ở ngoài cửa hầm để xe truyền đến.
“Xe cứu thương đến rồi, cậu đưa anh ta đến bệnh viện đi.” Xe cứu thương đã đến, cũng không còn việc gì của anh nữa, Trần Dương đưa An Niên rời khỏi hầm để xe. Trong lúc Triệu Nhược Minh còn đang định nói gì đó thì xe cứu thương đã đi đến gần, cậu ta không thể làm gì khác đành đưa bệnh nhân đến bệnh viện.
Rời khỏi hầm để xe, Trần Dương đưa An Niên vào thang máy quay lên tầng, dựa theo kế hoạch ban đầu, tìm một nhà hàng để ăn cơm trưa. Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện xảy ra vừa rồi.
“Triệu Nhược Minh đó là ai vậy?” Trần Dương hỏi.
“Ừm… em không nhớ ra.” An Niên cố gắng nhớ lại một lượt, nhưng vẫn không nhớ ra người này là ai.
Không nhớ ra, vậy thì là người không quan trọng. Trần Dương tự động xem nhẹ người này, sau đó hỏi tiếp: “Vừa nãy em nói người đàn ông hôn mê kia bị người ta nguyền rủa cắn trả, anh ta cũng là thiên sư à?”
“Không phải.” An Niên lắc đầu: “Trên người anh ta không có linh khí, là một người bình thường. Có lẽ là anh ta nhờ người nguyền rủa người khác, sau đó bị thiên sư lợi hại hơn phản kích.”
Nếu đã bị thiên sư lợi hại hơn phản kích thì chuyện này cũng không cần Cửu Bộ của bọn họ ra mặt nữa, chắc hẳn thiên sư lợi hại hơn kia sẽ nghĩ ra cách điều tra ngọn nguồn.
“Đừng ăn thịt không như vậy, ăn rau chút đi.” Trần Dương thấy trong bát của An Niên toàn là thịt, không kìm được mà gắp vài đũa rau xanh vào trong bát của An Niên. Mặc dù An Niên không kén ăn, nhưng so với rau xanh thì rõ ràng là cô thích ăn thịt hơn.
“Anh Trần Dương, chiều nay chúng ta đi đâu vậy?” An Niên vừa ăn cơm vừa nghĩ đến việc của chiều nay.
“Chiều nay về Cửu Bộ đi, đã lâu rồi chúng ta không đến đó, có nhiều báo cáo ùn lại cần phải viết.” Trần Dương nói.
“Đúng nhỉ, sắp đến cuối tháng rồi, chúng ta phải mau chóng viết xong báo cáo, như vậy mới có thể nhận tiền thưởng.” An Niên cực kỳ có kinh nghiệm, không khó để nhìn ra, trước đây cô toàn để đến cuối tháng mới viết báo cáo.
“Yên tâm, tiền thưởng không thiếu phần em đâu.” Trần Dương bật cười, cũng không biết Cửu Bộ có bầu không khí kỳ lạ gì không mà lại biến An Niên từ một người rõ ràng gần như không có khái niệm gì với tiền bạc cũng trở nên tham tiền.
Thực ra thì nói tham tiền cũng không đúng, phải nói là tham tiền lương mới đúng. Mỗi tháng An Niên đều hi vọng mình có thể lấy được rất nhiều rất nhiều tiền lương. Nhưng mà so với những đồng nghiệp khác mơ ước mua cổ phiếu kiếm nhiều tiền của Cửu Bộ thì vẫn có sự khác biệt.
Trong lúc nói chuyện, điện thoại di động ở trên bàn của Trần Dương bỗng nhiên rung lên. Trần Dương liếc nhìn, phát hiện là trưởng khoa Lưu nên lập tức nghe điện thoại.
“Trưởng khoa Lưu?”
“Trần Dương, cậu và An Niên đang ở đâu?” Giọng nói của trưởng khoa Lưu hình như có hơi sốt ruột.
“Ở trung tâm thương mại Tinh Huy.” Trần Dương trả lời.
“Tôi gửi địa chỉ cho cậu, nửa tiếng sau chúng ta gặp mặt ở đó.” Nói xong trưởng khoa Lưu lại trực tiếp tắt điện thoại, chỉ chốc lát sau, ông ấy gửi một vị trí định vị qua wechat.
“Không được ăn cơm nữa à?” An Niên nghe xong cuộc đối thoại đáng thương hỏi, cô vẫn chưa ăn no.
Trần Dương nhìn qua địa chỉ, sau đó an ủi: “Địa điểm mà trưởng khoa Lưu nói rất gần chỗ này của chúng ta, chỉ cần khoảng hai mươi phút là có thể đến đó rồi, em còn có thể ăn mười phút nữa.”
An Niên vừa nghe chỉ còn lại mười phút, lập tức không đoái hoài đến việc nói chuyện nữa, điên cuồng vùi đầu vào ăn, cứ như vậy dùng mười phút ăn sạch toàn bộ thức ăn trên bàn, không hề lãng phí tiền cơm của Trần Dương dù chỉ một chút.
Nửa tiếng sau.
Cổng khu dân cư biệt viện Long Đình, Trần Dương và trưởng khoa Lưu gặp mặt nhau, sau đó trưởng khoa Lưu nói với bảo vệ ở ngoài cổng vài câu, sau đó hai chiếc xe được phép đi vào khu dân cư. Ô tô đi dọc theo con đường của khu dân cư, đi đến chỗ trong cùng nhất, dừng ở một tòa nhà kiểu hoa viên.
“Thành.” Trưởng khoa Lưu vừa xuống xe, một giọng nữ dễ nghe ở ngoài cửa truyền đến.
“Nhã Ni.” Trưởng khoa Lưu bước nhanh đi đến, từ cách xưng hô của hai người có thể thấy được quan hệ giữa hai người họ hẳn là rất quen thuộc.
“Anh Trần Dương, chị gái này thật là xinh đẹp.” An Niên nhìn qua, không kìm được mà khen ngợi.
Trần Dương nhìn sang, vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc. Anh biết người này, bà ta là ảnh hậu phái thực lực trong nước Tần Nhã Ni. Tần Nhã Ni đã nổi tiếng ở Trung Quốc gần hai mươi năm rồi, lúc Trần Dương còn đi học đã từng xem không ít phim do bà ta đóng vai chính.
Cho dù Tần Nhã Ni này ít nhất cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng bây giờ nhìn lại giống như mới ba mươi vậy. Khiến anh nhìn mà cũng muốn cảm thán một câu, nữ minh tinh bây giờ đúng là biết cách bảo dưỡng.
“Trần Dương, An Niên, hai người qua đây.” Trưởng khoa Lưu bỗng nhiên vẫy tay với hai người.
Trần Dương và An Niên theo lời đi đến.
“Cậu chính là Trần Dương à, cảm ơn bùa hộ mệnh của cậu.” Hai người vừa đi đến gần, Tần Nhã Ni đã cảm kích nói với Trần Dương.
Bùa hộ mệnh? Xem ra bùa hộ mệnh mà trưởng khoa Lưu mua với anh là dành cho vị ảnh hậu này rồi.
“Không cần khách sáo. Bùa hộ mệnh đó là do trưởng khoa Lưu mua với tôi, bà muốn cảm ơn thì nên cảm ơn trưởng khoa Lưu mới đúng.” Trần Dương nói.
“Cảm ơn, đều phải cảm ơn hết. Cần phải cảm ơn Thành, cũng cần phải cảm ơn cô cậu. Xem kìa, đừng đứng ở ngoài cửa nói chuyện, nào,mau vào nhà đi.” Vừa nói Tần Nhã Ni vừa vội vàng đưa bọn họ vào nhà.
Bọn họ vừa vào nhà, trong phòng khách đã có ba người đang ngồi, trong đó có hai người Trần Dương thấy có hơi quen, hình như đã thấy trong bộ phim nào đó rồi.
“Ồ?”
“Chậc!”
Hai tiếng chất vấn liên tiếp vang lên, lần lượt đến từ An Niên và trưởng khoa Lưu.
“Sao vậy Thành? Anh nhìn thấy cái gì rồi à?” Tần Nhã Ni lập tức hỏi trưởng khoa Lưu.
“Trên người bọn họ có một vài thứ.” Trưởng khoa Lưu không gạt Tần Nhã Ni, trực tiếp nói.
“Cái gì? Trên người chúng tôi có một vài thứ? Thứ gì?” Trưởng khoa Lưu vừa dứt lời, ba người ngồi trong phòng khách lập tức không bình tĩnh được nữa, thanh niên ngồi ở gần cửa nhất thậm chí còn xông đến trước mặt trưởng khoa Lưu.
“Trên người bọn họ có cái gì?” Trần Dương hạ giọng hỏi An Niên.
“Tàn niệm của nguyền rủa.” An Niên cũng nhỏ giọng trả lời.
Nguyền rủa? Sao lại trùng hợp như vậy? Vừa rồi ở trung tâm thương mại vừa mới đụng phải một người bị nguyền rủa bị cắn trả, ở đây lại gặp phải ba người có tàn niệm nguyền rủa.
Trưởng khoa Lưu không để ý đến người vừa xông đến trước mặt mình, vẫn nói với Tần Nhã Ni: “Một vài thứ không sạch sẽ.”
Sắc mặt Tần Nhã Ni trắng bệch, kinh hoàng hỏi: “Là… là ma sao?”
“Không phải đâu, đừng sợ.” Trưởng khoa Lưu an ủi, giọng nói dịu dàng đến bất ngờ.
Trưởng khoa Lưu trả lời tự nhiên, Tần Nhã Ni nghe xong quả thực cũng yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng sự dịu dàng duy nhất này của trưởng khoa Lưu khiến Trần Dương đang nhìn ở một bên không kìm được có chút kinh ngạc, ngay cả An Niên thường ngày luôn cứng nhắc cũng nhận ra sự khác thường.
“Sao trưởng khoa Lưu trông có vẻ kì lạ thế nhỉ?” An Niên hỏi Trần Dương.
Trần Dương cười khổ, đang định giải thích, nhưng lại ngại vạch trần tâm tư của trưởng khoa Lưu trước mặt nhiều người như vậy. Nếu như ban đầu Trần Dương chỉ là suy đoán thì lúc này gần như đã có thể xác định, trưởng khoa Lưu thích bà ảnh hậu Tần này.
“Nhã Ni, để khách ngồi xuống nói chuyện trước đã.” Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo nỉ nhàn nhã đang ngồi ở chính giữa phòng khách bỗng nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy, anh xem đầu óc của em này. Nào, mọi người mau ngồi đi.” Tần Nhã Ni sắp xếp cho bọn họ ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, người giúp việc bưng trà và hoa quả lên.
“Đại sư Lưu, lần này cảm ơn ông.” Người đàn ông trung niên cảm ơn trưởng khoa Lưu.
“Ôi, đại sư Lưu thì tôi không dám nhận, ông cứ gọi tôi là Lưu lừa gạt đi.” Trưởng khoa Lưu khinh thường đáp.
“…” Vị chua nồng quá.
Vẻ mặt người đàn ông kia cũng rất lúng túng, cầu cứu nhìn Tần Nhã Ni ở bên kia.
“Hai người các anh đừng cứ gặp mặt là gây gổ nữa được không?” Tần Nhã Ni vội vàng hòa giải: “Tiền Dược, lần này anh cũng tin là Thành thực sự có bản lĩnh rồi chứ? Sau này anh không được nói anh ấy là đồ lừa đảo gạt tiền nữa.”
“Được, đều là lỗi của anh.” Người đàn ông trung niên tên Tiền Dược vội vàng gật đầu phụ họa.
Tiền Dược? Trần Dương suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông này là ai. Tiền Dược là đạo diễn nổi tiếng trong nước, là chồng của ảnh hậu Tần Nhã Ni. Tình địch à, khó trách vị chua lại nồng đến vậy.
Hiển nhiên là trưởng khoa Lưu là không thích Tiền Dược, nhưng ông ấy không muốn Tần Nhã Ni khó xử, vì vậy thuận thế cho đối phương một cái bậc thang: “Nói thử xem, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tần Nhã Ni lên tiếng trước: “Chuyện là như vậy, thời gian này Tiền Dược đang quay một bộ phim hành động có hai nam chính.”
“Khoảng nửa tháng trước em đi thăm anh ấy, sau khi đến phim trường thì gặp phải một tai nạn, lúc đó sợi dây cáp bị đứt, một diễn viên kĩ xảo ngã từ tầng hai xuống bị thương ở chân. Vốn dĩ khi quay loại phim này diễn viên bị thương cũng là chuyện thường tình, nhưng không hiểu sao ngày đó em cứ thấy trong lòng không yên, sau khi về đến nhà tim cũng đập loạn nhịp.”
“Sau đó lại vài ngày trôi qua, có một lần Tiền Dược về nhà, em nhận ra sắc mặt của anh ấy cực kỳ không tốt, hơn nữa em vừa đến gần một chút thì anh ấy sẽ cảm thấy cơ thể phát lạnh.”
“Em nhớ đến những lời trước đây Thành đã từng nói nên nghi ngờ liệu có phải trên người Tiền Dược có thứ gì không sạch sẽ hay không, vì vậy em tìm đến anh muốn xin bùa hộ mệnh để Tiền Dược đeo bên người.”
Tần Nhã Ni nói: “Ai ngờ hai tiếng trước bọn họ đang quay một cảnh phim ô tô lao nhanh, ô tô bỗng nhiên mất khống chế, trực tiếp lao về phía Tiền Dược.”
“Không đụng trúng?” Trưởng khoa Lưu có hơi thất vọng, còn ở đây thì chắc chắn là chưa đụng trúng. Bùa hộ mệnh này có hiệu quả quá tốt cũng là một vấn đề.
“Đụng trúng rồi.” Tiền Dược không đoái hoài đến thái độ của trưởng khoa Lưu, tiếp lời của vợ: “Lúc đó ô tô bị lệch khỏi tuyến đường mà chúng tôi xác định ban đầu, lao về phía tôi với tốc độ 120 km/h, tôi và những người liên quan đều bị xe đâm xuống biển. Lúc đó hai người họ cũng ở trên xe.”
Tiền Dược nhìn hai người còn lại nói: “Nhưng kỳ tích là, trong tai nạn nặng nề như vậy mà ba người chúng tôi lại không hề bị thương. Sau đó tôi vừa được người ta kéo lên từ dưới hồ thì Nhã Ni gọi điện thoại đến, hỏi tôi có phải bùa hộ mệnh vỡ rồi không? Lúc này tôi mới phát hiện vòng ngọc trên tay đã vỡ rồi.”
Tiền Dược vừa nói vừa lấy chiếc vòng ngọc đã vỡ ra đặt trước mặt mọi người, bọn họ có thể nhìn thấy rất rõ, viên ngọc trên sợi dây màu đỏ chỉ còn lại một nửa. Trưởng khoa Lưu nhìn chiếc bùa hộ mệnh, một lần nữa cảm thấy hiệu quả của bùa hộ mệnh thực sự quá tốt, ba người họ cũng không gãy tay gãy chân gì.
“Một nửa kia của viên ngọc chắc là bị rơi xuống hồ rồi, vẫn chưa tìm được.” Tần Nhã Ni lại nói.
“Vỡ rồi cũng không có tác dụng gì, mất thì mất, không cần tìm nữa.” Trưởng khoa Lưu cầm bùa hộ mệnh không còn nguyên vẹn lên, cảm nhận một lúc, phát hiện trên bùa hộ mệnh này quả nhiên đã không còn sự chuyển động của linh lực nữa.
Phải biết rằng bùa hộ mệnh ông lấy ở chỗ Trần Dương là bùa hộ mệnh cao cấp nhất của giới siêu hình học, mỗi ngày Trần Dương giao tiếp với ác quỷ mà linh lực của bùa hộ mệnh vẫn không hề suy chuyển, từ điểm này đã có thể thấy được uy lực của tấm bùa hộ mệnh này mạnh đến nhường nào. Khiến tấm bùa này bị vỡ thì phải là sức mạnh lớn đến mức nào mới có thể thực hiện được.
“Thành, rốt cuộc mấy người Tiền Dược bị sao vậy?” Dưới sự ám chỉ của chồng, Tần Nhã Ni một lần nữa lên tiếng hỏi.
“Bị người khác nguyền rủa.” Trưởng khoa Lưu trả lời.
“Nguyền rủa? Là kiểu tai họa giáng đầu đó sao?” Một trong hai người bị trúng nguyền vẻ mặt khó coi hỏi.
“Lời nguyền trên người mọi người cơ bản đã bị bùa hộ mệnh giải trừ rồi, bây giờ chỉ còn sót lại một chút, tôi không nhìn ra là thứ gì đã tạo nên lời nguyền này.” Trưởng khoa Lưu lắc đầu đáp.
“Vậy… đại sư, có phải sau này chúng tôi sẽ không sao nữa không?” Người kia hỏi tiếp.
“Nếu như người kia không nguyền rủa mọi người nữa thì đương nhiên là không sao.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Vậy đại sư, ông có biết là ai đang nguyền rủa chúng tôi không?”
“Lời nguyền đã được hóa giải, tôi không tìm được nguồn gốc.” Trưởng khoa Lưu tiếp tục lắc đầu, nếu như lời nguyền vẫn chưa được bùa hộ mệnh giải trừ, trưởng khoa Lưu vẫn có cách để điều tra ra được.
“Đồng thời nguyền rủa ba người, vậy thì nhất định là kẻ đó đã từng giao tiếp với cả ba người các anh. Các anh suy nghĩ một chút xem gần đây có đắc tội ai không.” Trần Dương bỗng nhiên nhắc nhở.
“Ba người chúng tôi?” Ba người họ nhìn nhau, nhất thời không nghĩ ra câu trả lời.
“Nếu như nói đến người chúng tôi đã từng đắc tội trong giới giải trí thì chắc chắn là có, nhưng xác suất để cả ba chúng tôi cùng đắc tội thì quả thực rất thấp.” Tiền Dược nói.
“Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên ba người chúng tôi hợp tác với nhau, trước đó cũng không thân quen lắm.” Một người khác cũng nói.
“Vậy chuyện này tôi không quản được, hay là sau này đến lúc mọi người lại bị nguyền rủa thì hẵng đến tìm tôi.” Trưởng khoa Lưu đáp.
“…” Sắc mặt của ba người kia lập tức vô cùng khó coi, mẹ nó ai còn muốn bị nguyền rủa lần nữa chứ? Hôm nay suýt chút nữa thì một xe ba mạng rồi.
“Thành, em luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến bộ phim mà bọn họ đang quay, hay là anh đến phim trường xem giúp bọn họ một chút, liệu có phải chỗ nào có vấn đề không.” Tần Nhã Ni nói.
“Việc này, dạo này anh không có thời gian.” Trưởng khoa Lưu thấy Tần Nhã Ni lộ vẻ thất vọng, lập tức nói tiếp: “Có điều em có thể mời Trần Dương và An Niên đi, tu vi của hai người họ cũng không thấp hơn anh.”
“Vậy ư?” Tần Nhã Ni lập tức kinh ngạc vui mừng nhìn hai người họ.
“…” Cuối cùng Trần Dương cũng hiểu tại sao trưởng khoa Lưu lại bảo anh và An Niên đến đây. Nếu như anh nhớ không nhầm, mặc dù trưởng khoa Lưu học thức uyên bác nhưng năng lực thực chiến lại cực kỳ kém. Đây rõ ràng là sợ bản thân không giải quyết được nhưng lại không muốn mất thể diện trước mặt người phụ nữ mà mình thích nên cố ý đưa anh và An Niên đi cùng.
“Được.” Cuối cùng Trần Dương vẫn giữ thể diện cho trưởng khoa Lưu, hai bên hẹn nhau sáng mai cùng đến phim trường tìm hiểu nguyên nhân.
Bình luận facebook