Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
Trời càng lúc càng tối, tôi gấp gáp nhìn quanh xem có gì có thể trợ giúp không. Lúc này mới phát hiện con bé đang đi thẳng tới một cái vực. nói là vực thì cũng hơi quá, mà là một công trường khai thác đá, nơi đó người ta đã đào non nửa ngọn núi, bãi tha ma này chính là nằm trên nửa ngọn núi còn chưa bị đào. Meo_mup
Bên triền núi có một ngôi mộ lẻ loi, trước ngôi mộ đó hai mét chính là vực nhỏ. Cái vực không quá sâu, chỉ khoảng bốn năm mét, nhưng với đứa trẻ như vậy thì thật sự ngã xuống sẽ nguy hiểm.
“Em gái à, đừng đi tới nữa, em nhớ số điện thoại người nhà không? Chị gọi giúp em, kêu họ tới đón em nhé.”
Đứa bé vẫn không có phản ứng, chạy thẳng tới ngôi mộ lẻ loi kia, không dừng bước mà tiếp tục đi tới.
“Em gái à, đi tới là ngã đó, ngã rất cao, sẽ rất đau đó, phải đi bệnh viện chích thuốc đó.”
Tôi đầu đầy mồ hôi, không biết phải làm sao? Đối với đứa nhỏ khoaảng cách đó sẽ rất nhanh vượt qua. Tôi gấp tới mức cắn môi, quyết định động thủ cản nó lại! Tôi là một sinh viên hơn hai mươi tuổi, trong trường học cũng có rèn luyện thể lực, ôm một đứa nhỏ chắc không thành vấn đề.
Tôi đưa tay bế đứa bé lên, nó khóc thất thanh: “Mẹ, mẹ, mẹ ơi!” Giống y như tôi là kẻ bắt cóc, ngay lúc này tôi nghe được tiếng hát, rõ ràng từ bia mộ truyền tới. Tôi sợ hãi lui về sau, đứa bé giãy dụa, tuột xuống.
“A! Bé con à đừng chạy!” Tôi kêu lên, nhìn đứa nhỏ chạy về phía vực, khóc gào “Mẹ ơi có người xấu, mẹ ơi, bế! oa oa…”
“Đừng mà!” Tôi hoảng quá mắt tịt hai mắt, ngay lúc đó trong lòng tôi thoáng qua ý nghĩ nhảy xuống vực theo đứa nhỏ.
Ngay lúc đó, tôi không nghe thấy tiếng đứa trẻ rơi, tiếng hát im bặt, nhưng tiếng đứa nhỏ khóc vẫn còn. Nó không chết!
Lúc tôi mở mắt ra thì thấy TônG Thịnh đứng bên cạnh vực đó, tay hắn ôm đứa nhỏ, mà đứa nhỏ tay đấm chân đá vào người hắn.
Hắn cau mày, ném đứa nhỏ trước ngôi mộ: “Khóc nữa! Khóc thì ta ăn ngươi!”
Đứa nhỏ bị hắn dọa vậy mà hít mũi, thật sự nín khóc.
Bất quá biểu tình trên mặt Tông Thịnh cũng không tốt, tôi ngượng nghịu, vừa rồi tôi thấy đứa bé múa may đã đánh vào… aizzz, nam nhân yếu ớt nhất chính là chỗ đó…. Đứa nhỏ năm sáu tuổi, nhưng đang khóc nháo thì lực đánh cũng không phải nhẹ.
“Anh không sao chứ.” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Tông Thịnh dùng đôi mắt tứ bạch đản lườm tôi: “Nên hỏi em có sao không mới đúng, tự tìm chết hay sao?”
“Tôi?! Tôi chỉ là không muốn thấy đứa nhỏ đi chết, nếu nó nhảy xuống sẽ nguy hiểm đó. Anh, anh thật sự không sao chứ?” Tôi vẫn băn khoăn việc “thằng nhỏ” của hắn bị đánh trúng.
Tông Thịnh không trả lời, ngồi xổm xuống nói chuyện với mộ bia: “Đoạt hài tử?! Ngươi là mẹ nó phải không, sao nỡ lòng hả? Sinh nó ra, lại muốn nó tới đây chết để bồi cho mình, có phải quá ích kỷ hay không?”
Trong không trung xuất hiện tiếng khóc. Tuy rằng là tiếng hát biến thành tiếng khóc, nhưng nghe giọng cũng là người đã hát ban nãy.
Bên triền núi có một ngôi mộ lẻ loi, trước ngôi mộ đó hai mét chính là vực nhỏ. Cái vực không quá sâu, chỉ khoảng bốn năm mét, nhưng với đứa trẻ như vậy thì thật sự ngã xuống sẽ nguy hiểm.
“Em gái à, đừng đi tới nữa, em nhớ số điện thoại người nhà không? Chị gọi giúp em, kêu họ tới đón em nhé.”
Đứa bé vẫn không có phản ứng, chạy thẳng tới ngôi mộ lẻ loi kia, không dừng bước mà tiếp tục đi tới.
“Em gái à, đi tới là ngã đó, ngã rất cao, sẽ rất đau đó, phải đi bệnh viện chích thuốc đó.”
Tôi đầu đầy mồ hôi, không biết phải làm sao? Đối với đứa nhỏ khoaảng cách đó sẽ rất nhanh vượt qua. Tôi gấp tới mức cắn môi, quyết định động thủ cản nó lại! Tôi là một sinh viên hơn hai mươi tuổi, trong trường học cũng có rèn luyện thể lực, ôm một đứa nhỏ chắc không thành vấn đề.
Tôi đưa tay bế đứa bé lên, nó khóc thất thanh: “Mẹ, mẹ, mẹ ơi!” Giống y như tôi là kẻ bắt cóc, ngay lúc này tôi nghe được tiếng hát, rõ ràng từ bia mộ truyền tới. Tôi sợ hãi lui về sau, đứa bé giãy dụa, tuột xuống.
“A! Bé con à đừng chạy!” Tôi kêu lên, nhìn đứa nhỏ chạy về phía vực, khóc gào “Mẹ ơi có người xấu, mẹ ơi, bế! oa oa…”
“Đừng mà!” Tôi hoảng quá mắt tịt hai mắt, ngay lúc đó trong lòng tôi thoáng qua ý nghĩ nhảy xuống vực theo đứa nhỏ.
Ngay lúc đó, tôi không nghe thấy tiếng đứa trẻ rơi, tiếng hát im bặt, nhưng tiếng đứa nhỏ khóc vẫn còn. Nó không chết!
Lúc tôi mở mắt ra thì thấy TônG Thịnh đứng bên cạnh vực đó, tay hắn ôm đứa nhỏ, mà đứa nhỏ tay đấm chân đá vào người hắn.
Hắn cau mày, ném đứa nhỏ trước ngôi mộ: “Khóc nữa! Khóc thì ta ăn ngươi!”
Đứa nhỏ bị hắn dọa vậy mà hít mũi, thật sự nín khóc.
Bất quá biểu tình trên mặt Tông Thịnh cũng không tốt, tôi ngượng nghịu, vừa rồi tôi thấy đứa bé múa may đã đánh vào… aizzz, nam nhân yếu ớt nhất chính là chỗ đó…. Đứa nhỏ năm sáu tuổi, nhưng đang khóc nháo thì lực đánh cũng không phải nhẹ.
“Anh không sao chứ.” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Tông Thịnh dùng đôi mắt tứ bạch đản lườm tôi: “Nên hỏi em có sao không mới đúng, tự tìm chết hay sao?”
“Tôi?! Tôi chỉ là không muốn thấy đứa nhỏ đi chết, nếu nó nhảy xuống sẽ nguy hiểm đó. Anh, anh thật sự không sao chứ?” Tôi vẫn băn khoăn việc “thằng nhỏ” của hắn bị đánh trúng.
Tông Thịnh không trả lời, ngồi xổm xuống nói chuyện với mộ bia: “Đoạt hài tử?! Ngươi là mẹ nó phải không, sao nỡ lòng hả? Sinh nó ra, lại muốn nó tới đây chết để bồi cho mình, có phải quá ích kỷ hay không?”
Trong không trung xuất hiện tiếng khóc. Tuy rằng là tiếng hát biến thành tiếng khóc, nhưng nghe giọng cũng là người đã hát ban nãy.
Bình luận facebook