Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186
Tôi nghe thấy thì cằm muốn rớt trên đất luôn. Người ta chỉ làm đề cương tốt nhiệp mà đã bán được như thế, haiz, tôi có đem cân bán cả người chưa chắc được nhiều như thế.
“Thật ra, là do bài của anh thắng giải, anh làm bố cục phong thủy cho một tiểu khu. Hiện tại, rất nhiều tiểu khu xây mới, lúc thiết kế đều muốn mời thầy phong thủy hỗ trợ xem. Hơn nữa, nước mình tập tục này cũng cả ngàn năm rồi, xây nhà sẽ mời thầy. Còn nữa, đây cũng là mánh lới của dân sale địa ốc. Em thấy quảng cáo hay có màn gì mà kim thiềm hút thủy bảo địa gì gì đó, thu hút tài vận các kiểu. Ở trường kién trúc cũng bắt đầu có khóa học về phong thủy. Chỉ là, người dạy ở trường cũng còn không tin vào phong thủy, nói nói này nọ cũng chỉ là giả, tùy tiện bốc phét thôi. Cho nên, đối với bài của anh mọi người đều cảm thấy vô cùng đặc sắc.”
“Thật hâm mộ người có thể kiếm tiền.” Tôi thấp giọng nói thầm. “Tông Thịnh, vậy anh xem, mẹ em đời này có được hưởng phúc tuổi già không? Cả đời mẹ cứ bận rộn, đầu tắt mặt tối nhưng chuyện nhà vẫn chẳng ra đâu với đâu.”
Tông Thịnh nhíu nhíu mày: “Em có ảnh mẹ không?”
Anh lái xe vào trạm xăng. Lúc anh xuống xe, tôi lấy trong túi ra ảnh chụp cùng mẹ vào bốn năm trước, khi tôi vừa đỗ đại học. Khi đó, tôi vừa mua điện thoại, hưng phấn chụp với mẹ. Chất lượng phân giải không cao, nhưng vẫn lưu lại làm kỷ niệm.
Tông Thịnh lên xe, tôi đưa cho anh xem. Anh nhìn một lúc, đeo dây an toàn rồi nói: “Mẹ em mũi sụp nhưng lỗ mũi lại hở, người như thế này cả đời làm lụng nhưng không tích cóp được, tiền tài cứ vào nhà rồi lại ra đi. Không phải là không kiếm được tiền, mà kiếm rồi thì cũng sẽ tiêu mất. hơn nữa, đàn ông trong nhà, hơn phân nửa là không có hy vọng, đừng mong chờ sẽ được hỗ trợ gì. Không phá đám là may rồi.”
Tôi chậm rãi thở hắt ra, cất ảnh đi. “Anh nói đúng thật. mẹ em thật sự rất cần mẫn, đồng ruộng do mẹ làm hết. trồng cây, bán quả có kiếm được dó… nhưng mà lúc xây nhà, xây chưa xong thì mưa lũ, tường sập. Hồi trước bà em còn sống, sức khỏe không tốt, tốn thêm tiền chưa bệnh. Sau này, tới ba em bị bệnh. Lần đó ba ốm, mẹ không có tiền, may có bà anh vừa cho xe chở đi cấp cứu, lại vừa cho em tiền.”
Nhìn tôi không cao hứng, Tông Thịnh duỗi tay, xoa xoa đầu tôi.
Hôm nay không đi làm nên tôi không bới tóc như mọi khi mà cột đuôi ngựa. Anh xoa đầu cực kỳ thuận tay.
Đoạn ngọt ngào nho nhỏ này khiến tâm tình nhẹ nhõm hẳn, đưa tay ra trước mặt anh. “Anh coi cho em đi, coi em đời này có tiền không?”
Anh chụp tay tôi rồi nói: “Em là cái đồ phá sản.”
Tôi rút tay về hậm hực: “Sao lại là phá sản. Tiền bà lén cho em, em đều giữ lại, có mua bậy bạ đâu.”
“Không phải tiền đó. Em tự nghĩ lại đi. Em có mua đồ gì mà kh ông cần không? Ngón tay khớp xương thô to, đầu ngón tay như cây trúc, đây là loại tay điển hình phá sản đó.”
[Mèo: Xòe tay ra coi, hông biết tay mình có như cây trúc không, chớ mà… đọc đoạn dưới thấy giống mình lắm à]
Tôi thắt dây an toàn, xoa xoa bàn tay. “Hình như có. Toàn mua đồ xong không dùng tới… hoặc dùng được mấy ngày lại muốn mua đồ mới. Cũng là cái túi chườm nóng, người ta xài được hai mùa đông, em thì một mùa đông xài tới ba bốn cái.”
Anh đưa tay vuốt má tôi: “Đừng lo, mùa đông này đi cùng anh, anh lo cho.”
Tôi nở nụ cười. Trước kia đi xe đều cảm thấy rất mệt. Nhưng bây giờ vì có anh cạnh bên nên tôi lại có cảm giác, ước gì đi h oài không tới, cứ thế mà rong ruổi cùng nhau. Loại cảm giác ấm áp thế này không biết bao giờ mới xuất hiện lại.
Lúc xe tới thôn Nhạc Nữ đã là giữa trưa. Bữa trưa của chúng tôi là hai ly mì ăn liền trên xe.
Bất ngờ là Tông thịnh lại biét nói tiếng địa phương. Anh đứng ở bên cây đa to trước xe, nói chuyện cùng ông lão trong thôn. Tuy nói là tôi cũng lớn lên ở trong thôn nhưng đến lứa bọn tôi thì rất nhiều người không còn nói tiếng địa phương nữa, dù có nghe cũng không hiểu hết.
Đến lúc anh lên xe, tôi hỏi: “Sao anh lại nói được tiếng địa phương?”
“Thời đại này, nếu như đi xem phong thủy ở trung tâm các thầy phong thủy đều nói tiếng phổ thông, nhưng mà trên núi này nọ đều là người già, bọn họ hay đi cùng nhau để hỗ trợ lẫn nhau, lúc đi với nhau thì sẽ dùng phương ngữ thảo luận. Nếu nghe không hiểu thì làm sao biết họ thảo luận cái gì? Anh từ nhỏ đến lớn đã nghe nhiều nên hiểu hết.”
“chuyện sao rồi?”
Mặt anh trầm xuống, nói: “Gia gia lần đó thật sự té gẫy chân, bất quá, lão chống gậy cũng phải vào lại, muốn tìm một đứa trẻ mười ba tuổi, sinh ngày mười lăm tháng tám.”
“Mười lăm tháng tám? Chính vài ngày nữa?!
“Đúng vậy, nếu anh không đoán sai thì gia gia định tối ngày 15/8 tớiđây, đưa đứa nhỏ tới khách sạn. Năm nay mười lăm tháng tám, có mặt trăng máu. Tuy rằng khoa học đã có thể giải thích mặt trăng máu, nhưng là trong giới huyền học, cũng coi như là trời có dị tướng. Lão là muốn tăng mạnh năng lượng cho trận. Được lắm! Đem đứa nhỏ mình nuôi từ nhỏ tới lớn tới, tới chân cũng gẫy, vậy mà còn muốn giúp đỡ nhà bọn chúng làm việc. Thẩm gia cho lão bao nhiêu tiền? tới bản thân cũng không quan trọng? tiền quan trọng vậy sao?”
“Thật ra, là do bài của anh thắng giải, anh làm bố cục phong thủy cho một tiểu khu. Hiện tại, rất nhiều tiểu khu xây mới, lúc thiết kế đều muốn mời thầy phong thủy hỗ trợ xem. Hơn nữa, nước mình tập tục này cũng cả ngàn năm rồi, xây nhà sẽ mời thầy. Còn nữa, đây cũng là mánh lới của dân sale địa ốc. Em thấy quảng cáo hay có màn gì mà kim thiềm hút thủy bảo địa gì gì đó, thu hút tài vận các kiểu. Ở trường kién trúc cũng bắt đầu có khóa học về phong thủy. Chỉ là, người dạy ở trường cũng còn không tin vào phong thủy, nói nói này nọ cũng chỉ là giả, tùy tiện bốc phét thôi. Cho nên, đối với bài của anh mọi người đều cảm thấy vô cùng đặc sắc.”
“Thật hâm mộ người có thể kiếm tiền.” Tôi thấp giọng nói thầm. “Tông Thịnh, vậy anh xem, mẹ em đời này có được hưởng phúc tuổi già không? Cả đời mẹ cứ bận rộn, đầu tắt mặt tối nhưng chuyện nhà vẫn chẳng ra đâu với đâu.”
Tông Thịnh nhíu nhíu mày: “Em có ảnh mẹ không?”
Anh lái xe vào trạm xăng. Lúc anh xuống xe, tôi lấy trong túi ra ảnh chụp cùng mẹ vào bốn năm trước, khi tôi vừa đỗ đại học. Khi đó, tôi vừa mua điện thoại, hưng phấn chụp với mẹ. Chất lượng phân giải không cao, nhưng vẫn lưu lại làm kỷ niệm.
Tông Thịnh lên xe, tôi đưa cho anh xem. Anh nhìn một lúc, đeo dây an toàn rồi nói: “Mẹ em mũi sụp nhưng lỗ mũi lại hở, người như thế này cả đời làm lụng nhưng không tích cóp được, tiền tài cứ vào nhà rồi lại ra đi. Không phải là không kiếm được tiền, mà kiếm rồi thì cũng sẽ tiêu mất. hơn nữa, đàn ông trong nhà, hơn phân nửa là không có hy vọng, đừng mong chờ sẽ được hỗ trợ gì. Không phá đám là may rồi.”
Tôi chậm rãi thở hắt ra, cất ảnh đi. “Anh nói đúng thật. mẹ em thật sự rất cần mẫn, đồng ruộng do mẹ làm hết. trồng cây, bán quả có kiếm được dó… nhưng mà lúc xây nhà, xây chưa xong thì mưa lũ, tường sập. Hồi trước bà em còn sống, sức khỏe không tốt, tốn thêm tiền chưa bệnh. Sau này, tới ba em bị bệnh. Lần đó ba ốm, mẹ không có tiền, may có bà anh vừa cho xe chở đi cấp cứu, lại vừa cho em tiền.”
Nhìn tôi không cao hứng, Tông Thịnh duỗi tay, xoa xoa đầu tôi.
Hôm nay không đi làm nên tôi không bới tóc như mọi khi mà cột đuôi ngựa. Anh xoa đầu cực kỳ thuận tay.
Đoạn ngọt ngào nho nhỏ này khiến tâm tình nhẹ nhõm hẳn, đưa tay ra trước mặt anh. “Anh coi cho em đi, coi em đời này có tiền không?”
Anh chụp tay tôi rồi nói: “Em là cái đồ phá sản.”
Tôi rút tay về hậm hực: “Sao lại là phá sản. Tiền bà lén cho em, em đều giữ lại, có mua bậy bạ đâu.”
“Không phải tiền đó. Em tự nghĩ lại đi. Em có mua đồ gì mà kh ông cần không? Ngón tay khớp xương thô to, đầu ngón tay như cây trúc, đây là loại tay điển hình phá sản đó.”
[Mèo: Xòe tay ra coi, hông biết tay mình có như cây trúc không, chớ mà… đọc đoạn dưới thấy giống mình lắm à]
Tôi thắt dây an toàn, xoa xoa bàn tay. “Hình như có. Toàn mua đồ xong không dùng tới… hoặc dùng được mấy ngày lại muốn mua đồ mới. Cũng là cái túi chườm nóng, người ta xài được hai mùa đông, em thì một mùa đông xài tới ba bốn cái.”
Anh đưa tay vuốt má tôi: “Đừng lo, mùa đông này đi cùng anh, anh lo cho.”
Tôi nở nụ cười. Trước kia đi xe đều cảm thấy rất mệt. Nhưng bây giờ vì có anh cạnh bên nên tôi lại có cảm giác, ước gì đi h oài không tới, cứ thế mà rong ruổi cùng nhau. Loại cảm giác ấm áp thế này không biết bao giờ mới xuất hiện lại.
Lúc xe tới thôn Nhạc Nữ đã là giữa trưa. Bữa trưa của chúng tôi là hai ly mì ăn liền trên xe.
Bất ngờ là Tông thịnh lại biét nói tiếng địa phương. Anh đứng ở bên cây đa to trước xe, nói chuyện cùng ông lão trong thôn. Tuy nói là tôi cũng lớn lên ở trong thôn nhưng đến lứa bọn tôi thì rất nhiều người không còn nói tiếng địa phương nữa, dù có nghe cũng không hiểu hết.
Đến lúc anh lên xe, tôi hỏi: “Sao anh lại nói được tiếng địa phương?”
“Thời đại này, nếu như đi xem phong thủy ở trung tâm các thầy phong thủy đều nói tiếng phổ thông, nhưng mà trên núi này nọ đều là người già, bọn họ hay đi cùng nhau để hỗ trợ lẫn nhau, lúc đi với nhau thì sẽ dùng phương ngữ thảo luận. Nếu nghe không hiểu thì làm sao biết họ thảo luận cái gì? Anh từ nhỏ đến lớn đã nghe nhiều nên hiểu hết.”
“chuyện sao rồi?”
Mặt anh trầm xuống, nói: “Gia gia lần đó thật sự té gẫy chân, bất quá, lão chống gậy cũng phải vào lại, muốn tìm một đứa trẻ mười ba tuổi, sinh ngày mười lăm tháng tám.”
“Mười lăm tháng tám? Chính vài ngày nữa?!
“Đúng vậy, nếu anh không đoán sai thì gia gia định tối ngày 15/8 tớiđây, đưa đứa nhỏ tới khách sạn. Năm nay mười lăm tháng tám, có mặt trăng máu. Tuy rằng khoa học đã có thể giải thích mặt trăng máu, nhưng là trong giới huyền học, cũng coi như là trời có dị tướng. Lão là muốn tăng mạnh năng lượng cho trận. Được lắm! Đem đứa nhỏ mình nuôi từ nhỏ tới lớn tới, tới chân cũng gẫy, vậy mà còn muốn giúp đỡ nhà bọn chúng làm việc. Thẩm gia cho lão bao nhiêu tiền? tới bản thân cũng không quan trọng? tiền quan trọng vậy sao?”
Bình luận facebook