Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195
Lúc bị sốt thì cách hồi phục tốt nhất là ngủ.
Mí mắt nặng trĩu nên Tông Thịnh chưa về tới nơi tôi đã ngủ thiếp đi rồi.
Trong lúc mơ màng tôi nghe thấy tiếng người khác trong phòng bệnh.
Trong cơn mơ, tôi mơ thấy mẹ, mơ thấy bà Tông Thịnh. Cũng mơ thấy những dấu tay máu tại khách sạn, tới khuôn mặt quỷ đột ngột nhô ra từ trong tường.
Tuy tôi đã ngủ nhưng trĩ não vẫn không thả lỏng.
Từng giấc mơ nối tiếp nhau, cứ lung tung rối loạn, mỗi lúc một khủng bố hơn.
Trong giấc mợ tôi hoảng sợ, chống cự, giãy giụa nhưng vẫn không tỉnh lại.
Khi tôi tỉnh lại vào buổi chiều, y tá vừa lấy nhiệt kế ra khỏi người tôi, thắc mắc: “Mèo thật sự nản với cách mà webtruyen làm copy truyện, xoá hết tên người dịch, đã thế còn comment như thể mình là người dịch, không xấu hổ sao?! Các bạn đọc vào Facebook của Mèo nhé! Sao mãi không hạ sốt thế này? Xét nghiệm máu không có vấn đề gì, lẽ ra phải hạ sốt rồi chứ?!”
Tôi vẫn thở gấp, hơi thở vẫn nóng rực nhưng lại không đổ mồ hôi. Y tá thay thuốc cho tôi.
Tông Thịnh bưng cháo ngồi ở mép giường, nói: “Uống nước, ăn một chút, anh có biện pháp giúp em hạ sốt.”
Anh vẫn đeo kính râm, chắc là huyết đồng vẫn còn chưa hết.
“Không tin anh sao? Anh mà không lamg được thì cũng phí bao năm nay đi theo Lão Bắc đó!”
Anh kêu chính là Lão Bắc mà không phải gia gia. Xem ra trong lòng anh đã sinh ra bài xích rất lớn với Lão Bắc.
Tôi cả người vô lực, thật không biết đêm qua sao có thể đưa anh đang hôn mê lên xe được!
Uống nước, ăn cháo, tôi lại mơ mơ màng màng, lại ngủ tiếp.
Tôi thực sợ hãi ngủ. Bởi vì tôi chỉ toàn mơ thấy ác mộng, đây không phải là nghỉ ngơi, mà sẽ làm tôi càng thêm bất an, càng thêm mệt mỏi.
Nhưng, lúc này lại khác, không xuất hiện những giấc mộnh đó nữa mà tôi lại vào không gian đen nhánh kia.
Trong bóng đêm, một đôi tay ôm chặt tôi từ phía sau.
Mùi máu tươi phảng phất quen thuộc, cùng với mùi thuốc lá và cây cỏ nhàn nhạt, tôi biết, đó là Tông Thịnh.
“Tông Thịnh?” Tôi gọi khẽ.
“Uh,” anh đáp. “Anh nói em biết, em chỉ dùng âm hương châm một cái anh đã chút nữa là hồn phi phách tán rồi. Loại nhang này không ảnh hưởng mấy tới ngừoi thường, nhưng với quỷ thai và quỷ thì giống như bị phỏng với diện tích lớn.Đau lắm, Tông Ưu Tuyền, thật sự là đau lắm!”
Mí mắt nặng trĩu nên Tông Thịnh chưa về tới nơi tôi đã ngủ thiếp đi rồi.
Trong lúc mơ màng tôi nghe thấy tiếng người khác trong phòng bệnh.
Trong cơn mơ, tôi mơ thấy mẹ, mơ thấy bà Tông Thịnh. Cũng mơ thấy những dấu tay máu tại khách sạn, tới khuôn mặt quỷ đột ngột nhô ra từ trong tường.
Tuy tôi đã ngủ nhưng trĩ não vẫn không thả lỏng.
Từng giấc mơ nối tiếp nhau, cứ lung tung rối loạn, mỗi lúc một khủng bố hơn.
Trong giấc mợ tôi hoảng sợ, chống cự, giãy giụa nhưng vẫn không tỉnh lại.
Khi tôi tỉnh lại vào buổi chiều, y tá vừa lấy nhiệt kế ra khỏi người tôi, thắc mắc: “Mèo thật sự nản với cách mà webtruyen làm copy truyện, xoá hết tên người dịch, đã thế còn comment như thể mình là người dịch, không xấu hổ sao?! Các bạn đọc vào Facebook của Mèo nhé! Sao mãi không hạ sốt thế này? Xét nghiệm máu không có vấn đề gì, lẽ ra phải hạ sốt rồi chứ?!”
Tôi vẫn thở gấp, hơi thở vẫn nóng rực nhưng lại không đổ mồ hôi. Y tá thay thuốc cho tôi.
Tông Thịnh bưng cháo ngồi ở mép giường, nói: “Uống nước, ăn một chút, anh có biện pháp giúp em hạ sốt.”
Anh vẫn đeo kính râm, chắc là huyết đồng vẫn còn chưa hết.
“Không tin anh sao? Anh mà không lamg được thì cũng phí bao năm nay đi theo Lão Bắc đó!”
Anh kêu chính là Lão Bắc mà không phải gia gia. Xem ra trong lòng anh đã sinh ra bài xích rất lớn với Lão Bắc.
Tôi cả người vô lực, thật không biết đêm qua sao có thể đưa anh đang hôn mê lên xe được!
Uống nước, ăn cháo, tôi lại mơ mơ màng màng, lại ngủ tiếp.
Tôi thực sợ hãi ngủ. Bởi vì tôi chỉ toàn mơ thấy ác mộng, đây không phải là nghỉ ngơi, mà sẽ làm tôi càng thêm bất an, càng thêm mệt mỏi.
Nhưng, lúc này lại khác, không xuất hiện những giấc mộnh đó nữa mà tôi lại vào không gian đen nhánh kia.
Trong bóng đêm, một đôi tay ôm chặt tôi từ phía sau.
Mùi máu tươi phảng phất quen thuộc, cùng với mùi thuốc lá và cây cỏ nhàn nhạt, tôi biết, đó là Tông Thịnh.
“Tông Thịnh?” Tôi gọi khẽ.
“Uh,” anh đáp. “Anh nói em biết, em chỉ dùng âm hương châm một cái anh đã chút nữa là hồn phi phách tán rồi. Loại nhang này không ảnh hưởng mấy tới ngừoi thường, nhưng với quỷ thai và quỷ thì giống như bị phỏng với diện tích lớn.Đau lắm, Tông Ưu Tuyền, thật sự là đau lắm!”
Bình luận facebook