Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là lần đầu tiên anh nói với tôi như thế. Đầu anh dựa vào vai tôi, hơi thở của anh phả vào cổ tôi.
“Thực xin lỗi.” Tôi nói.
Anh ôm chặt tôi, tôi cũng không cự tuyệt. Mèo Múp Cơ thể anh hơi lạnh, vô cùng dễ chịu đối với tôi lúc này.
Tay anh đặt bên eo tôi, tuy tôi vẫn mặc đồ nhưng tay anh cho tôi cảm giác có thể xuyên qua quần áo mà chạm vào cơ thể tôi.
“Tông Thịnh?!”
Tôi cảm giác được bàn tay anh đang dịch dần xuốnh dưới, ý đồ đã quá rõ ràng.
“Tông Thịnh, đừng mà.”
“Ở đây không có ai. Ưu Tuyền, anh đau lắm, giúp anh, chỉ có em có thể giảm bớt nỗi đau này cho anh.”
“Em đang sốt, em chết mất.”
Hồi đó có một lần tôi đang khỏe mạnh bừng bừng sức sống, làm một lần khiến tôi cả ngừoi bạc nhược. Giờ tôi đang ốm mà như vậy...Chăc tôi chết luôn tại đây trên giường bệnh.
Anh căn bản là không dung lời phản bác, thì thầm bên tai tôi, “Sẽ không, sẽ thực thoải mái, có thể làm cho em ngủ sâu, hoàn toàn hết sốt. Ưu Tuyền, là anh, là anh, đừng cự tuyệt anh. Thả lỏng chính mình, cảm thụ anh.”
Trong bóng đêm, tôi liếm môi. Anh đòi và tôi không thể cự tuyệt. Hơn nữa, tôi phát hiện cả ngừoi mình xuội lơ, không còn sức Mèo Múpcự tuyệt.
Cứ thế, trong bóng đêm, tôi còn mặc quần áo, không thấy mặt anh nhưng lại cảm thấy anh từ phía sau thâm nhập vào.
Trời ạ... trong quá khứ cũng từ ng thế, anh dùng linh hồn tiến vào.
Trời ạ
Tôi còn đang mặc quần áo
Loại cảm giác này rất kỳ quái, mỗi một dây thần kinh đều đang khẩn trương run rẩy, cảm giác cứ thế đánh sâu vào đại não, trong giây lát không còn quan tâm đang cùng anh trầm luân trong bóng tối mịt mùng.
Cảm giác khô nóng từ trong thân thể khiến tôi thở hổn hển trong bóng tối, đã lâu, đã lâu, mới bình tĩnh trở lại.
Tôi lại nặng nề ngủ thiếp đi vì quá mệt. Cảm giác hư thoát như thể cả ngày lao động chân tay. Chỉ có thể xuội lơ tứ chi mà lăn ra ngủ.
Đến khi tôi tỉnh lại trời vẫn tối đen. Nhìn sang cạnh tay tôi, ngay mép giường là một cái đầu xù. Tông Thịnh đang gục đầu ngủ, vẻ an tĩnh hiếm khi thấy được.
Lông mày anh thật đẹp, thật đậm, thật rậm. Tuy anh chưa từng nói với tôi, nhưng tôi biết lông mày anh rậm như vậy, với đôi mắt sáng thì anh không phải anh hùng thì chính là kiêu hùng.
Tôi vươn tay xoa lên mái tóc của anh, anh cũng không tỉnh lại. Trước giò anh rất tỉnh ngủ, nên tôi cũng khá ngạc nhiên. Có lẽ, anh cũng quá mệt.
Tôi cũng không biết, Tông Thịnh bị âm hương châm lên đỉnh đầu lại đau đến thế, bị theong nặng đến thế, nếu như vậy, lúc ấy liệu Vương Càn có phải bị thương càng nặng hơn không?
Tôi còn đang suy nghĩ lung tunh thì từ phòng bệnh đối diện truyền đến tiếng khóc thút thít. Tiếng khóc của một ngừoi phụ nữ. Tuy đã cố kìm nén nhưng tiếng khóc vẫn vang lên. Bên cạnh có lẽ có người đang an ủi “Đừng khóc, đại tẩu, đứa nhỏ không hiểu chuyện, ngươi đi chị còn bực cái gì?”
“Con chị sao cứ như vậy chứ?!”
Trong phòng bệnh tôi, bác gái giường bên cũng đã tỉnh lại, bà cáu kỉnh: “Đứa nhỏ này rõ ràng bị tâm thần, đưa đi nhà thương điên chứ cứ để đây làm gì?”
Phòng bệnh tuy rằng tắt đèn nhưng ánh sáng từ hành lang vẫn rọi vào, bác gái cũng thấy tôi đã tỉnh thì thuận miệng hỏi: “Tỉnh rồi sao? Cô cũng ngủ một ngày, bạn trai cô tốt thật, ở đây canh cả ngày đó. Ngủ tiếp đi, cái nhà đối diện kia, đứa nhỉ mà ngủ sẽ mộng du đòi đi cái gì mà Sa Ân khách sạn gì đó. Trói cũng không trói được. Lúc trước lấy dây cột lại thì nó lấy chân đạp đứt. Lần này vẫn mộng du, đòi đi khách sạn Sa Ân, nửa đêm đi tới đi lui rớt xuống sông.
chả biết cái khách sạn rốt cuộc là địa phương nào nữa? Tôi đoán cũng chẳng tốt lành gì!?.”
Bác gái nói xong, nhắm mắt lại, lại xoay ngừoi, đi ngủ.
Tôi nghe tới Sa Ân thì đưa tay vỗ đầu anh, nhưng anh vẫn không tỉnh lại.
Tông Thịnh còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, tôi không thể đi phá anh. nhưng mà, ngừoi bệnh ở phòng đối diện là sao? Sao lại nhắc tơi Sa Ân? Liệu đó có phải là đứa nhỏ chúng tôi đang tìm?
Tôi muốn được đến đáp án, nếu là lại trễ thêm một ngày nửa ngày, ai biết Lão Bắc liệu có hay tìm tới nơi này hay không.
Tôi cẩn thận xuống giường, mang dép lê bệnh viện đi ra khỏi phòng bệnh. Bên phòng đó có năm sáu giường mà người phụ nữ đang khóc ngồi trên giường gần tôi nhất, cạnh bên có người phụ nữ cũng ở tuổi xấp xỉ.
Cũng không biết là do phải chăm nuôi người bệnh hay do ánh sáng mà tôi thấy trên mặt người phụ nữ nếp nhăn rất rõ ràng. Nhìn như khoảng 50 tuổi, nếu là mẹ đứa nhỏ 13 tuổi thì liệu có hơi lớn tuổi không nhỉ?
Mặc kệ là thế nào, tôi vẫn đi qua.
Trên người tuy rằng không có sức lực, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều, tôi sờ sờ mình đầu, trán đã mát rượi. Xem ra, phương pháp hạ sốt đặc biệt của Tông Thịnh vừa giúp tôi hạ sốt lại vừa giúp cho anh hồi phục cơ thể.
Ngừoi phụ nữ bên cạnh đang an ủi, còn chị kia vẫn khóc, còn tiếng bác sỹ và y tá kề bên.
“Gần đây thuốc tác dụng càng lúc càng ngắn, không biết chừng sẽ lờn thuốc.”
“Nếu không thì nói với người nhà, chuyển tới bệnh viện thần kinh đi thôi.”
“Nhưng kiểm tra thì đầu óc không thành vấn đề, không có dị thường.”
Tôi đứng ở trước mặt hai ngừoi phụ nữ, nhẹ giọng nói: “tôi biết khách sạn Sa Ân.”
Chủ mấy chữ mà cả hai ngừoi đều nhìn tôi. Người mẹ bổ nhào vào tôi, nắm lấy tay tôi, ngước đôi mắt tràn ngập tơ máu đôi mắt, nhìn tôi, nói: “Thực sự có cái khách sạn đó? Nơi đó có phải hay không có quỷ?”
Tôi có chút nghi hoặc mà nhìn chị ta, chị ấy có thể nói ra khách sạn Sa Ân nháo quỷ, hẳn là đã có tìm hiểu về khách sạn. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, khách sạn Sa Ân đặc sắc phục vụ, vẫn luôn tuyên truyền. Trấn Kim minh cũng thuộc thành thị này, nói không chừng tuyên truyền cũng sẽ tới được nơi này.
Tôi do dự một chút, không biết phải nói là xác thật có nháo quỷ, hay là nên nói không có quỷ kia chỉ là khách sạn mánh lới thôi.
Tôi do dự, làm kia chị ta lại khóc lên: “tôi biết mà, con trai không phải bệnh tâm thần, no là bị quỷ chỉnh. Tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Tôi đỡ chị ngồi xuống, hỏi: “Đại tỷ, con chị 14 tuổi, sinh ngày 15/8 không?”
“Sao cô biết sinh nhật con tôi?!”
Chị ta nhìn tôi, trên mặt vẻ nghi hoặc lộ rõ. Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, ba bác sĩ cùng hai cái y tá tới.
Bọn họ cùng kia chị ta nói một chút đại khái là bảo chị chuẩn bị một chút, ngày mai chuyển viện, chuyển tới bệnh viện chuyên khoa não. Vừa rồi tôi nghe bọn hắn nói, bọn họ kiểm tra, đầu đứa nhỏ không sao, nhưng bác sĩ vẫn kiến nghị chuyển viện. Ở nơi này bọn họ không có cách nào xử lý bệnh trạng này.
Đây là lần đầu tiên anh nói với tôi như thế. Đầu anh dựa vào vai tôi, hơi thở của anh phả vào cổ tôi.
“Thực xin lỗi.” Tôi nói.
Anh ôm chặt tôi, tôi cũng không cự tuyệt. Mèo Múp Cơ thể anh hơi lạnh, vô cùng dễ chịu đối với tôi lúc này.
Tay anh đặt bên eo tôi, tuy tôi vẫn mặc đồ nhưng tay anh cho tôi cảm giác có thể xuyên qua quần áo mà chạm vào cơ thể tôi.
“Tông Thịnh?!”
Tôi cảm giác được bàn tay anh đang dịch dần xuốnh dưới, ý đồ đã quá rõ ràng.
“Tông Thịnh, đừng mà.”
“Ở đây không có ai. Ưu Tuyền, anh đau lắm, giúp anh, chỉ có em có thể giảm bớt nỗi đau này cho anh.”
“Em đang sốt, em chết mất.”
Hồi đó có một lần tôi đang khỏe mạnh bừng bừng sức sống, làm một lần khiến tôi cả ngừoi bạc nhược. Giờ tôi đang ốm mà như vậy...Chăc tôi chết luôn tại đây trên giường bệnh.
Anh căn bản là không dung lời phản bác, thì thầm bên tai tôi, “Sẽ không, sẽ thực thoải mái, có thể làm cho em ngủ sâu, hoàn toàn hết sốt. Ưu Tuyền, là anh, là anh, đừng cự tuyệt anh. Thả lỏng chính mình, cảm thụ anh.”
Trong bóng đêm, tôi liếm môi. Anh đòi và tôi không thể cự tuyệt. Hơn nữa, tôi phát hiện cả ngừoi mình xuội lơ, không còn sức Mèo Múpcự tuyệt.
Cứ thế, trong bóng đêm, tôi còn mặc quần áo, không thấy mặt anh nhưng lại cảm thấy anh từ phía sau thâm nhập vào.
Trời ạ... trong quá khứ cũng từ ng thế, anh dùng linh hồn tiến vào.
Trời ạ
Tôi còn đang mặc quần áo
Loại cảm giác này rất kỳ quái, mỗi một dây thần kinh đều đang khẩn trương run rẩy, cảm giác cứ thế đánh sâu vào đại não, trong giây lát không còn quan tâm đang cùng anh trầm luân trong bóng tối mịt mùng.
Cảm giác khô nóng từ trong thân thể khiến tôi thở hổn hển trong bóng tối, đã lâu, đã lâu, mới bình tĩnh trở lại.
Tôi lại nặng nề ngủ thiếp đi vì quá mệt. Cảm giác hư thoát như thể cả ngày lao động chân tay. Chỉ có thể xuội lơ tứ chi mà lăn ra ngủ.
Đến khi tôi tỉnh lại trời vẫn tối đen. Nhìn sang cạnh tay tôi, ngay mép giường là một cái đầu xù. Tông Thịnh đang gục đầu ngủ, vẻ an tĩnh hiếm khi thấy được.
Lông mày anh thật đẹp, thật đậm, thật rậm. Tuy anh chưa từng nói với tôi, nhưng tôi biết lông mày anh rậm như vậy, với đôi mắt sáng thì anh không phải anh hùng thì chính là kiêu hùng.
Tôi vươn tay xoa lên mái tóc của anh, anh cũng không tỉnh lại. Trước giò anh rất tỉnh ngủ, nên tôi cũng khá ngạc nhiên. Có lẽ, anh cũng quá mệt.
Tôi cũng không biết, Tông Thịnh bị âm hương châm lên đỉnh đầu lại đau đến thế, bị theong nặng đến thế, nếu như vậy, lúc ấy liệu Vương Càn có phải bị thương càng nặng hơn không?
Tôi còn đang suy nghĩ lung tunh thì từ phòng bệnh đối diện truyền đến tiếng khóc thút thít. Tiếng khóc của một ngừoi phụ nữ. Tuy đã cố kìm nén nhưng tiếng khóc vẫn vang lên. Bên cạnh có lẽ có người đang an ủi “Đừng khóc, đại tẩu, đứa nhỏ không hiểu chuyện, ngươi đi chị còn bực cái gì?”
“Con chị sao cứ như vậy chứ?!”
Trong phòng bệnh tôi, bác gái giường bên cũng đã tỉnh lại, bà cáu kỉnh: “Đứa nhỏ này rõ ràng bị tâm thần, đưa đi nhà thương điên chứ cứ để đây làm gì?”
Phòng bệnh tuy rằng tắt đèn nhưng ánh sáng từ hành lang vẫn rọi vào, bác gái cũng thấy tôi đã tỉnh thì thuận miệng hỏi: “Tỉnh rồi sao? Cô cũng ngủ một ngày, bạn trai cô tốt thật, ở đây canh cả ngày đó. Ngủ tiếp đi, cái nhà đối diện kia, đứa nhỉ mà ngủ sẽ mộng du đòi đi cái gì mà Sa Ân khách sạn gì đó. Trói cũng không trói được. Lúc trước lấy dây cột lại thì nó lấy chân đạp đứt. Lần này vẫn mộng du, đòi đi khách sạn Sa Ân, nửa đêm đi tới đi lui rớt xuống sông.
chả biết cái khách sạn rốt cuộc là địa phương nào nữa? Tôi đoán cũng chẳng tốt lành gì!?.”
Bác gái nói xong, nhắm mắt lại, lại xoay ngừoi, đi ngủ.
Tôi nghe tới Sa Ân thì đưa tay vỗ đầu anh, nhưng anh vẫn không tỉnh lại.
Tông Thịnh còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, tôi không thể đi phá anh. nhưng mà, ngừoi bệnh ở phòng đối diện là sao? Sao lại nhắc tơi Sa Ân? Liệu đó có phải là đứa nhỏ chúng tôi đang tìm?
Tôi muốn được đến đáp án, nếu là lại trễ thêm một ngày nửa ngày, ai biết Lão Bắc liệu có hay tìm tới nơi này hay không.
Tôi cẩn thận xuống giường, mang dép lê bệnh viện đi ra khỏi phòng bệnh. Bên phòng đó có năm sáu giường mà người phụ nữ đang khóc ngồi trên giường gần tôi nhất, cạnh bên có người phụ nữ cũng ở tuổi xấp xỉ.
Cũng không biết là do phải chăm nuôi người bệnh hay do ánh sáng mà tôi thấy trên mặt người phụ nữ nếp nhăn rất rõ ràng. Nhìn như khoảng 50 tuổi, nếu là mẹ đứa nhỏ 13 tuổi thì liệu có hơi lớn tuổi không nhỉ?
Mặc kệ là thế nào, tôi vẫn đi qua.
Trên người tuy rằng không có sức lực, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều, tôi sờ sờ mình đầu, trán đã mát rượi. Xem ra, phương pháp hạ sốt đặc biệt của Tông Thịnh vừa giúp tôi hạ sốt lại vừa giúp cho anh hồi phục cơ thể.
Ngừoi phụ nữ bên cạnh đang an ủi, còn chị kia vẫn khóc, còn tiếng bác sỹ và y tá kề bên.
“Gần đây thuốc tác dụng càng lúc càng ngắn, không biết chừng sẽ lờn thuốc.”
“Nếu không thì nói với người nhà, chuyển tới bệnh viện thần kinh đi thôi.”
“Nhưng kiểm tra thì đầu óc không thành vấn đề, không có dị thường.”
Tôi đứng ở trước mặt hai ngừoi phụ nữ, nhẹ giọng nói: “tôi biết khách sạn Sa Ân.”
Chủ mấy chữ mà cả hai ngừoi đều nhìn tôi. Người mẹ bổ nhào vào tôi, nắm lấy tay tôi, ngước đôi mắt tràn ngập tơ máu đôi mắt, nhìn tôi, nói: “Thực sự có cái khách sạn đó? Nơi đó có phải hay không có quỷ?”
Tôi có chút nghi hoặc mà nhìn chị ta, chị ấy có thể nói ra khách sạn Sa Ân nháo quỷ, hẳn là đã có tìm hiểu về khách sạn. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, khách sạn Sa Ân đặc sắc phục vụ, vẫn luôn tuyên truyền. Trấn Kim minh cũng thuộc thành thị này, nói không chừng tuyên truyền cũng sẽ tới được nơi này.
Tôi do dự một chút, không biết phải nói là xác thật có nháo quỷ, hay là nên nói không có quỷ kia chỉ là khách sạn mánh lới thôi.
Tôi do dự, làm kia chị ta lại khóc lên: “tôi biết mà, con trai không phải bệnh tâm thần, no là bị quỷ chỉnh. Tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Tôi đỡ chị ngồi xuống, hỏi: “Đại tỷ, con chị 14 tuổi, sinh ngày 15/8 không?”
“Sao cô biết sinh nhật con tôi?!”
Chị ta nhìn tôi, trên mặt vẻ nghi hoặc lộ rõ. Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, ba bác sĩ cùng hai cái y tá tới.
Bọn họ cùng kia chị ta nói một chút đại khái là bảo chị chuẩn bị một chút, ngày mai chuyển viện, chuyển tới bệnh viện chuyên khoa não. Vừa rồi tôi nghe bọn hắn nói, bọn họ kiểm tra, đầu đứa nhỏ không sao, nhưng bác sĩ vẫn kiến nghị chuyển viện. Ở nơi này bọn họ không có cách nào xử lý bệnh trạng này.