Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Tôi do dự một lát, rồi rón rén đi xuống nhà. Hắn tuy tính cách dở hơi, nhưng cũng là người có chút tài đặc biệt nên ở gần hắn một chút cảm thấy cũng an toàn hơn.
Tôi xuống nhà, đứng ở cầu thang nhìn hắn. Hắn chỉ quay đầu nhẹ, tuy không nhìn tới tôi, nhưng tôi cảm giác được hắn biết tôi đang ở đây.
Hắn đem tiểu quỷ đặt trên bàn nước ở phòng khách, lại đặt bàn ra kế bên cửa sổ, mở toang cửa sổ ra. Gió lạnh bên ngoài thổi vào khiến tôi đứng ở cầu thang cũng cảm thấy nhiệt độ giảm thêm một chút.
Tông Thịnh lấy ra một bát nhang, rút ra một bó nhang rất nhỏ, hẳn là giống loại lần trước Thẩm Kế Ân đã dùng để châm vào đầu tôi, chính là âm hương chuyên dùng để tế quỷ.
Hắn chỉ đem nhang cắm xuống bát nhang, cũng không có cung kính cúi lạy như lần trước, tôi càng không ngờ, kế tiếp hắn kéo một chiếc ghế qua ngồi trước mặt tiểu quỷ.
“Muốn chạy trốn hử? Ra nói chuyện nào nhóc!”
Hắn đang nói chuyện cùng quỷ nhỏ kia sao? Quỷ nhỏ sẽ đáp lại hắn sao? Nhìn đứa nhỏ chỉ là em bé, chắc cũng chưa biết nói thì phải.
“Không chịu ra sao? Vậy tao ăn mày luôn nha, đối với tao là đại bổ đó.” Tông Thịnh nói nhẹ nhàng nhưng tiêu quỷ trên bàn lại lắc lư vài cái, kêu lạch cạch trên bàn. Một tiếng trẻ em bé nhỏ vang lên nhẹ nhàng, quẩn quanh trong phòng khách: “không nên ăn tôi nha, đừng ăn tôi nha.”
“Nhát gan vậy sao dám chạy tới chỗ của tao hử?!”
“Là người xấu kia đưa tôi lại đây, tôi biết là gã muốn để anh ăn tôi luôn đó. Anh với hắn đều là người xấu! Thả tôi ra, tôi giết hết mấy người.”
Giọng đứa nhỏ lúc đầu khá yếu ớt, nghe như trẻ con sắp khóc, nhưng câu cuối nghe lại vô cùng sắc bén. Mang theo sát khí phẫn nộ, biến chuyển cũng nhanh thật.
“Mày đã bị phong bế trong bức tượng rồi, mày nghĩ có thể thoát ra sao? Còn nữa, tao cũng không biết sao mày lại tới chỗ này, tao cũng không tính toán với mày, chỉ cần nói cho tao biết, là ai đưa mày tới đây, tao có thể thả mày đi.”
“Anh gạt tôi, anh cho rằng tôi là trẻ con sao? Đối với anh rõ ràng tôi là thuốc bổ tốt nhất, anh tha tôi mới là lạ đó.”
“Hừ, mày cho rằng ai cũng giống mày sao?” Tông Thịnh cúi xuống khẽ nói “Mày chết rồi, còn tao còn sống. Tao đang sống cuộc sống của mình, không có gì giống mày cả! Ăn hay không ăn mày, không phải do mày quyết định.”
“Anh cho rằng anh là người sao? Người ta có coi anh là người sao? Tôi vừa sinh ra đã bị mẹ trấn nước tới chết. Chính vì mẹ tôi không coi tôi là người nên mới làm như thế, thế nên tôi đã cắn bà ta một cái.” tiểu quỷ gào khóc, bức tượng lắc lư trên bàn.
“Vậy chỉ có thể trách mệnh mình không tốt, không phải là ai cũng thế. Rốt cuộc, là ai đem mày tới đây, có nói hay không?” Tông Thịnh vừa nói, vừa rút âm hương ra khỏi bát nhang, chuyển tới trên tay.
“Nói ra, anh sẽ bỏ qua cho tôi sao?”
“Gia gia tao biết xem bói, tao có thể đưa mày tới chỗ đại nương chuyên nuôi quỷ. Ở đó có rất nhiều tiểu bằng h ữu đó, nếu mày may mắn có thể được ai đó nhận nuôi. Còn nếu mày không nói ra…”
Hắn đem cây nhang trong tay hướng thẳng tới trước mặt tiểu quỷ uy hiếp.
Tôi xuống nhà, đứng ở cầu thang nhìn hắn. Hắn chỉ quay đầu nhẹ, tuy không nhìn tới tôi, nhưng tôi cảm giác được hắn biết tôi đang ở đây.
Hắn đem tiểu quỷ đặt trên bàn nước ở phòng khách, lại đặt bàn ra kế bên cửa sổ, mở toang cửa sổ ra. Gió lạnh bên ngoài thổi vào khiến tôi đứng ở cầu thang cũng cảm thấy nhiệt độ giảm thêm một chút.
Tông Thịnh lấy ra một bát nhang, rút ra một bó nhang rất nhỏ, hẳn là giống loại lần trước Thẩm Kế Ân đã dùng để châm vào đầu tôi, chính là âm hương chuyên dùng để tế quỷ.
Hắn chỉ đem nhang cắm xuống bát nhang, cũng không có cung kính cúi lạy như lần trước, tôi càng không ngờ, kế tiếp hắn kéo một chiếc ghế qua ngồi trước mặt tiểu quỷ.
“Muốn chạy trốn hử? Ra nói chuyện nào nhóc!”
Hắn đang nói chuyện cùng quỷ nhỏ kia sao? Quỷ nhỏ sẽ đáp lại hắn sao? Nhìn đứa nhỏ chỉ là em bé, chắc cũng chưa biết nói thì phải.
“Không chịu ra sao? Vậy tao ăn mày luôn nha, đối với tao là đại bổ đó.” Tông Thịnh nói nhẹ nhàng nhưng tiêu quỷ trên bàn lại lắc lư vài cái, kêu lạch cạch trên bàn. Một tiếng trẻ em bé nhỏ vang lên nhẹ nhàng, quẩn quanh trong phòng khách: “không nên ăn tôi nha, đừng ăn tôi nha.”
“Nhát gan vậy sao dám chạy tới chỗ của tao hử?!”
“Là người xấu kia đưa tôi lại đây, tôi biết là gã muốn để anh ăn tôi luôn đó. Anh với hắn đều là người xấu! Thả tôi ra, tôi giết hết mấy người.”
Giọng đứa nhỏ lúc đầu khá yếu ớt, nghe như trẻ con sắp khóc, nhưng câu cuối nghe lại vô cùng sắc bén. Mang theo sát khí phẫn nộ, biến chuyển cũng nhanh thật.
“Mày đã bị phong bế trong bức tượng rồi, mày nghĩ có thể thoát ra sao? Còn nữa, tao cũng không biết sao mày lại tới chỗ này, tao cũng không tính toán với mày, chỉ cần nói cho tao biết, là ai đưa mày tới đây, tao có thể thả mày đi.”
“Anh gạt tôi, anh cho rằng tôi là trẻ con sao? Đối với anh rõ ràng tôi là thuốc bổ tốt nhất, anh tha tôi mới là lạ đó.”
“Hừ, mày cho rằng ai cũng giống mày sao?” Tông Thịnh cúi xuống khẽ nói “Mày chết rồi, còn tao còn sống. Tao đang sống cuộc sống của mình, không có gì giống mày cả! Ăn hay không ăn mày, không phải do mày quyết định.”
“Anh cho rằng anh là người sao? Người ta có coi anh là người sao? Tôi vừa sinh ra đã bị mẹ trấn nước tới chết. Chính vì mẹ tôi không coi tôi là người nên mới làm như thế, thế nên tôi đã cắn bà ta một cái.” tiểu quỷ gào khóc, bức tượng lắc lư trên bàn.
“Vậy chỉ có thể trách mệnh mình không tốt, không phải là ai cũng thế. Rốt cuộc, là ai đem mày tới đây, có nói hay không?” Tông Thịnh vừa nói, vừa rút âm hương ra khỏi bát nhang, chuyển tới trên tay.
“Nói ra, anh sẽ bỏ qua cho tôi sao?”
“Gia gia tao biết xem bói, tao có thể đưa mày tới chỗ đại nương chuyên nuôi quỷ. Ở đó có rất nhiều tiểu bằng h ữu đó, nếu mày may mắn có thể được ai đó nhận nuôi. Còn nếu mày không nói ra…”
Hắn đem cây nhang trong tay hướng thẳng tới trước mặt tiểu quỷ uy hiếp.
Bình luận facebook