Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Phiên ngoại 2’
Tôi Là Của Em
Ghi chú: Tác giả ghi là phiên ngoại 2, chắc bản đã quên, có cái số 2 rồi (sau chap 41) nên Mèo để là 2’ah
Tựa này cũng là Mèo đặt-Mèo cam đoan, đảm bảo, phiên ngoại này hay.
- ------
Tông Thịnh chưa từng phủ nhận rằng lần đầu tiên trải qua cùng Ưu Tuyền là vì muốn mình nhanh chóng hồi phục!
Việc ở khách sạn chính là điều mà gia gia dù có chết cũng vẫn còn lo lắng, hắn không còn thời gian và sức lực để dây dưa nữa.
Hơn nữa lần này hắn bị thương nặng đến vậy cũng liên quan tới cô. Gã kia châm âm hương lên đầu cô, cũng đã gây tổn thương trầm trọng cho hắn.
Vốn hắn muốn chờ cho cô chậm rãi tiếp nhânn hắn rồi mới xuống tay, nhưng hắn không còn thời gian nữa.
Hắn đã xuống tay!
Nhìn Tông Ưu Tuyền gào lên với mình: “Coi nhe là bị chó cắn!” Hắn có cảm giác tức tới mức chỉ muốn xé nát cô ra.
Tiểu quỷ xuất hiện dười gầm giường, hắn biết đã có kẻ ra tay với hắn. Dù cho tiểu quỷ quấy rầy kế hoạch của hắn, nhưng không sao, chỉ là làm trì hoãn một chút thôi.
Hắn phong bế ngũ cảm của tiểu quỷ, nhốt nó trong tủ quần áo, rồi đè cô xuống dưới thân mình.
Cô khóc
Cô kêu la
Cô giãy giụa!
Nhưng mà, hắn không định buông tha! Hắn đã cho cô rất nhiều thời gian để chuẩn bị, nên lúc này hắn sẽ không buông tay!
Nhưng nhìn cô kinh hoảng, linh hồn cô cũng kháng cự, khiến hắn cau mày.
Hắn cắn lưỡi, hôn lên đôi môi cô, tiến vào linh hồn cô để cô không khó chịu như vậy!
Vì sao chứ? Chuyện này, không phải là sẽ vui vẻ sung sướng sao? Sao Tông Ưu Tuyền trông có vẻ đau đớn vậy? Hay đơn giản vì hắn là quỷ thai?
Tông Thịnh ở phía trên cô miên man suy nghĩ.
Nếu hắn không phải là quỷ thai, không phải lf quái vật trong mắt bọn họ, liệu cô có kháng cự vậy không?
Nhưng mà, khi bên trong cô, hắn cảm thấy thật sự ấm áp. Tông Thịnh thật chưa tưngf nghĩ tới loại ấm áp này.
Hắn cười tà!
Cô hận hắn, thì đã sao?
Coi hắn là con chó hả, quái vật hả? Hắn sẽ khiến cô thống khổ, mãi mãi nhớ rõ hắn là ai.
Tất cả đều không sal! Cảm giác của thân thể là chân thật nhất.
Cô, thuộc về hắn.
Hôm sau tỉnh lại, cô bảo hắn: “Coi như bị chó cắn, có điều bị cắn đau quá!”
Tông Thịnh co chặt nắm đấm sau lưng, hắn thật sự muốn đánh cô, hắn biết, cô đối với hắn không thật lòng, chỉ nghĩ tới làm sao rời khỏi hắn.
Lúc cô túm lấy tay hắn cắn mạnh lên mu bàn tay, thậm chí cắn bật máu, hắn vẫn không làm gì.
Không phải là không nghĩ tới hất cô ra, mà vì luyến tiếc! Sợ cô đau. Tuy cô cắn rất mạnh, nhưng hắn không muốn cô bị thương..
Đi cùng cô và Lan Lan đi dạo phố, cũng không biết vì sao cô lại mua mấy bộ đồ.
————-///————-
Lan Lan xảy ra chuyện, Tông Thịnh rất bình tĩnh xử lý sự tình.
Nhưng rồi hắn nhanh chóng nhận ra buổi tối đó mình đã phạm phải sai lầm, hắn không nên đưa cô đến nhà của Lan Lan. Muốn giữ cô lại thực ra có rất nhiều cách,, mà hắn lại chọn đưa cô đến nhà Lan Lan.Sau đó bọn họ lại cãi nhau.
Tổng Thịnh đã từng giải thích qua với cô, nhưng không biết cô gái này trong đầu óc là những cái gì, đạo lý nhiều như vậy mà còn không hiểu rõ hay sao? Hay cô cho rằng cô là thánh mẫu? Có thể cứu vớt nhân loại?
Cách khác mà cô nghĩ ra chính là không để cho Lan Lan mang tiền giấy chuyển ra ngoài, mà kêu hắn tới làm pháp sự xử lý..
Việc này không phải là hắn làm không được, mà như vậy sẽ rất mạo hiểm. Hiện tại việc ở khách sạn đã là lửa xém lông mày, hắn không hy vọng vì chuyện này mà lại thêm nhiều việc nữa.
Tông Ưu Tuyền không nói chuyện với hắn, hắn cũng không muốn nói chuyện với cô.
Lúc về nhà hắn lựa chọn ngủ tại phòng khách dưới sảnh. Một đêm trải qua hắn có thể cảm giác được cô đối với hắn đầy địch ý, cho dù hắn tự nhủ với mình rằng không để bụng, hắn tự nhủ rằng cô chỉ là thứ để giúp hắn chữa trị vết thương, nhưng thực sự trong lòng hắn không lừa được bản thân mình, hắn không thích như vậy.
Nhưng không thích như vậy thì có thể làm thế nào? Khi cô nói rằng phải về nhà trong lòng trĩu nặng.
Hắn vẫn luôn cho rằng khi cô nhận chìa khóa căn nhà này đòng nghĩ cô chấp nhận đây chính là căn nhà của bọn họ. Hóa ra chỉ có mình hắn coi đây là nhà của hai người, còn cô thì chưa từng. Chưa từng!
“Được!”
Hắn không nói thêm một câu nào nữa, nhìn cô đi lên lầu, hắn ngồi một mình trên ghế châm Thuốc hút.
Tôi Là Của Em
Ghi chú: Tác giả ghi là phiên ngoại 2, chắc bản đã quên, có cái số 2 rồi (sau chap 41) nên Mèo để là 2’ah
Tựa này cũng là Mèo đặt-Mèo cam đoan, đảm bảo, phiên ngoại này hay.
- ------
Tông Thịnh chưa từng phủ nhận rằng lần đầu tiên trải qua cùng Ưu Tuyền là vì muốn mình nhanh chóng hồi phục!
Việc ở khách sạn chính là điều mà gia gia dù có chết cũng vẫn còn lo lắng, hắn không còn thời gian và sức lực để dây dưa nữa.
Hơn nữa lần này hắn bị thương nặng đến vậy cũng liên quan tới cô. Gã kia châm âm hương lên đầu cô, cũng đã gây tổn thương trầm trọng cho hắn.
Vốn hắn muốn chờ cho cô chậm rãi tiếp nhânn hắn rồi mới xuống tay, nhưng hắn không còn thời gian nữa.
Hắn đã xuống tay!
Nhìn Tông Ưu Tuyền gào lên với mình: “Coi nhe là bị chó cắn!” Hắn có cảm giác tức tới mức chỉ muốn xé nát cô ra.
Tiểu quỷ xuất hiện dười gầm giường, hắn biết đã có kẻ ra tay với hắn. Dù cho tiểu quỷ quấy rầy kế hoạch của hắn, nhưng không sao, chỉ là làm trì hoãn một chút thôi.
Hắn phong bế ngũ cảm của tiểu quỷ, nhốt nó trong tủ quần áo, rồi đè cô xuống dưới thân mình.
Cô khóc
Cô kêu la
Cô giãy giụa!
Nhưng mà, hắn không định buông tha! Hắn đã cho cô rất nhiều thời gian để chuẩn bị, nên lúc này hắn sẽ không buông tay!
Nhưng nhìn cô kinh hoảng, linh hồn cô cũng kháng cự, khiến hắn cau mày.
Hắn cắn lưỡi, hôn lên đôi môi cô, tiến vào linh hồn cô để cô không khó chịu như vậy!
Vì sao chứ? Chuyện này, không phải là sẽ vui vẻ sung sướng sao? Sao Tông Ưu Tuyền trông có vẻ đau đớn vậy? Hay đơn giản vì hắn là quỷ thai?
Tông Thịnh ở phía trên cô miên man suy nghĩ.
Nếu hắn không phải là quỷ thai, không phải lf quái vật trong mắt bọn họ, liệu cô có kháng cự vậy không?
Nhưng mà, khi bên trong cô, hắn cảm thấy thật sự ấm áp. Tông Thịnh thật chưa tưngf nghĩ tới loại ấm áp này.
Hắn cười tà!
Cô hận hắn, thì đã sao?
Coi hắn là con chó hả, quái vật hả? Hắn sẽ khiến cô thống khổ, mãi mãi nhớ rõ hắn là ai.
Tất cả đều không sal! Cảm giác của thân thể là chân thật nhất.
Cô, thuộc về hắn.
Hôm sau tỉnh lại, cô bảo hắn: “Coi như bị chó cắn, có điều bị cắn đau quá!”
Tông Thịnh co chặt nắm đấm sau lưng, hắn thật sự muốn đánh cô, hắn biết, cô đối với hắn không thật lòng, chỉ nghĩ tới làm sao rời khỏi hắn.
Lúc cô túm lấy tay hắn cắn mạnh lên mu bàn tay, thậm chí cắn bật máu, hắn vẫn không làm gì.
Không phải là không nghĩ tới hất cô ra, mà vì luyến tiếc! Sợ cô đau. Tuy cô cắn rất mạnh, nhưng hắn không muốn cô bị thương..
Đi cùng cô và Lan Lan đi dạo phố, cũng không biết vì sao cô lại mua mấy bộ đồ.
————-///————-
Lan Lan xảy ra chuyện, Tông Thịnh rất bình tĩnh xử lý sự tình.
Nhưng rồi hắn nhanh chóng nhận ra buổi tối đó mình đã phạm phải sai lầm, hắn không nên đưa cô đến nhà của Lan Lan. Muốn giữ cô lại thực ra có rất nhiều cách,, mà hắn lại chọn đưa cô đến nhà Lan Lan.Sau đó bọn họ lại cãi nhau.
Tổng Thịnh đã từng giải thích qua với cô, nhưng không biết cô gái này trong đầu óc là những cái gì, đạo lý nhiều như vậy mà còn không hiểu rõ hay sao? Hay cô cho rằng cô là thánh mẫu? Có thể cứu vớt nhân loại?
Cách khác mà cô nghĩ ra chính là không để cho Lan Lan mang tiền giấy chuyển ra ngoài, mà kêu hắn tới làm pháp sự xử lý..
Việc này không phải là hắn làm không được, mà như vậy sẽ rất mạo hiểm. Hiện tại việc ở khách sạn đã là lửa xém lông mày, hắn không hy vọng vì chuyện này mà lại thêm nhiều việc nữa.
Tông Ưu Tuyền không nói chuyện với hắn, hắn cũng không muốn nói chuyện với cô.
Lúc về nhà hắn lựa chọn ngủ tại phòng khách dưới sảnh. Một đêm trải qua hắn có thể cảm giác được cô đối với hắn đầy địch ý, cho dù hắn tự nhủ với mình rằng không để bụng, hắn tự nhủ rằng cô chỉ là thứ để giúp hắn chữa trị vết thương, nhưng thực sự trong lòng hắn không lừa được bản thân mình, hắn không thích như vậy.
Nhưng không thích như vậy thì có thể làm thế nào? Khi cô nói rằng phải về nhà trong lòng trĩu nặng.
Hắn vẫn luôn cho rằng khi cô nhận chìa khóa căn nhà này đòng nghĩ cô chấp nhận đây chính là căn nhà của bọn họ. Hóa ra chỉ có mình hắn coi đây là nhà của hai người, còn cô thì chưa từng. Chưa từng!
“Được!”
Hắn không nói thêm một câu nào nữa, nhìn cô đi lên lầu, hắn ngồi một mình trên ghế châm Thuốc hút.
Bình luận facebook