Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 198
CHƯƠNG 198
Anh hoảng hốt lùi về sau hai bước, rồi xoay người, gấp gáp đi tới cuối hành lang.
Quản gia kinh hồn bạt vía nhìn anh.
Ông đã đi theo cậu chủ hơn 10 năm rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ rối bời này của anh.
Như thể anh đã bất cẩn đánh mất bảo bối mà mình yêu thích nhất…
Khúc Chấn Sơ lo sợ đi tới trước căn phòng nhỏ tối tăm, rồi bỗng ngừng bước.
Anh vùng vẫy giơ tay lên.
Dù trước mặt là núi đao biển lửa thì Khúc Chấn Sơ cũng chẳng thèm chớp mắt.
Nhưng giờ ngay cả dũng khí để mở cánh cửa này anh cũng không có.
Anh không dám.
Anh sợ hãi.
Vệ sĩ đứng ở cửa khẽ dò hỏi: “Cậu chủ?”
“Cậu mở cửa ra đi.” Giọng nói của Khúc Chấn Sơ hơi khàn khàn.
Vệ sĩ tiến lên phía trước, anh lại bắt đầu hối hận.
“Không, để tự tôi mở.”
Anh sẽ tự tay đưa cô ra ngoài.
Cửa phòng mở ra, ánh đèn chiếu vào căn phòng tối tăm.
Khúc Chấn Sơ chỉ nhìn lướt qua mà tim đã đau như bị xé rách ra.
Cô đang ngồi co ro trong góc, cả người khẽ run lên, cực kỳ kìm nén mà phát ra tiếng khóc.
Cô đang khóc…
Khúc Chấn Sơ chỉ cảm thấy có một bàn tay đang bóp chặt cổ họng mình, toàn bộ không khí đều bị chặn lại, nhất thời không thể thở nổi.
Hình như An Diệc Diệp chưa phát hiện ra có người đi vào mà vẫn cuộn tròn người lại như một đứa bé đang bị kinh sợ.
“Tiêu Nhĩ Giai.”
Khúc Chấn Sơ khẽ gọi cô, anh nói nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy.
Như thể đang lo sẽ dọa đến cô.
An Diệc Diệp vẫn không nhúc nhích.
Lúc Khúc Chấn Sơ tưởng cô không nghe thấy thì cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi thẫn thờ, ngơ ngác nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ bị ánh mắt của cô nhìn đến mức tim như bị dao cắt, ngay cả ngón tay cũng khẽ run lên.
“Anh tới mắng tôi à?”
Cô dè dặt hỏi.
Tim Khúc Chấn Sơ nhất thời bị bóp chặt, ánh mắt hiện lên nỗi chua xót.
Anh cởi áo khoác trên người xuống, cản thận đắp lên người cô.
Rồi khó khăn đáp: “Không phải.”
An Diệc Diệp vẫn không nhúc nhích.
“Khúc Chấn Sơ…”
“Ừm.”
Anh bế cô lên, như đang bê bảo vật quý giá dễ vỡ.
Mỗi bước đi đều cẩn thận từng li từng tý.
“Tôi không hề lấy…”
Cô nói rất nhỏ, như tiếng nghẹn ngào của loài thú nhỏ.
Khúc Chấn Sơ đau lòng đến mức gần như không thể thở nổi.
“Tôi biết rồi.”
An Diệc Diệp dè dặt vươn tay kéo áo anh.
“Khúc Chấn Sơ…”
“Tôi sợ bóng tối…”
CHƯƠNG 198
Anh hoảng hốt lùi về sau hai bước, rồi xoay người, gấp gáp đi tới cuối hành lang.
Quản gia kinh hồn bạt vía nhìn anh.
Ông đã đi theo cậu chủ hơn 10 năm rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ rối bời này của anh.
Như thể anh đã bất cẩn đánh mất bảo bối mà mình yêu thích nhất…
Khúc Chấn Sơ lo sợ đi tới trước căn phòng nhỏ tối tăm, rồi bỗng ngừng bước.
Anh vùng vẫy giơ tay lên.
Dù trước mặt là núi đao biển lửa thì Khúc Chấn Sơ cũng chẳng thèm chớp mắt.
Nhưng giờ ngay cả dũng khí để mở cánh cửa này anh cũng không có.
Anh không dám.
Anh sợ hãi.
Vệ sĩ đứng ở cửa khẽ dò hỏi: “Cậu chủ?”
“Cậu mở cửa ra đi.” Giọng nói của Khúc Chấn Sơ hơi khàn khàn.
Vệ sĩ tiến lên phía trước, anh lại bắt đầu hối hận.
“Không, để tự tôi mở.”
Anh sẽ tự tay đưa cô ra ngoài.
Cửa phòng mở ra, ánh đèn chiếu vào căn phòng tối tăm.
Khúc Chấn Sơ chỉ nhìn lướt qua mà tim đã đau như bị xé rách ra.
Cô đang ngồi co ro trong góc, cả người khẽ run lên, cực kỳ kìm nén mà phát ra tiếng khóc.
Cô đang khóc…
Khúc Chấn Sơ chỉ cảm thấy có một bàn tay đang bóp chặt cổ họng mình, toàn bộ không khí đều bị chặn lại, nhất thời không thể thở nổi.
Hình như An Diệc Diệp chưa phát hiện ra có người đi vào mà vẫn cuộn tròn người lại như một đứa bé đang bị kinh sợ.
“Tiêu Nhĩ Giai.”
Khúc Chấn Sơ khẽ gọi cô, anh nói nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy.
Như thể đang lo sẽ dọa đến cô.
An Diệc Diệp vẫn không nhúc nhích.
Lúc Khúc Chấn Sơ tưởng cô không nghe thấy thì cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi thẫn thờ, ngơ ngác nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ bị ánh mắt của cô nhìn đến mức tim như bị dao cắt, ngay cả ngón tay cũng khẽ run lên.
“Anh tới mắng tôi à?”
Cô dè dặt hỏi.
Tim Khúc Chấn Sơ nhất thời bị bóp chặt, ánh mắt hiện lên nỗi chua xót.
Anh cởi áo khoác trên người xuống, cản thận đắp lên người cô.
Rồi khó khăn đáp: “Không phải.”
An Diệc Diệp vẫn không nhúc nhích.
“Khúc Chấn Sơ…”
“Ừm.”
Anh bế cô lên, như đang bê bảo vật quý giá dễ vỡ.
Mỗi bước đi đều cẩn thận từng li từng tý.
“Tôi không hề lấy…”
Cô nói rất nhỏ, như tiếng nghẹn ngào của loài thú nhỏ.
Khúc Chấn Sơ đau lòng đến mức gần như không thể thở nổi.
“Tôi biết rồi.”
An Diệc Diệp dè dặt vươn tay kéo áo anh.
“Khúc Chấn Sơ…”
“Tôi sợ bóng tối…”
Bình luận facebook