Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 199
CHƯƠNG 199
Nước mắt trong vành mắt Khúc Chấn Sơ suýt rơi xuống.
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên trán An Diệc Diệp.
“Xin lỗi, tại tôi không biết.”
Anh bế người đang ở trong lòng ra ngoài, định dùng sức nhưng lại sợ sẽ làm đau cô.
Anh cực kỳ cẩn thận đặt cô xuống giường.
Anh vừa cử động, An Diệc Diệp đã vội nắm chặt áo anh.
“Tối quá.”
Trong phòng không bật đèn, An Diệc Diệp mở to mắt, cảnh giác nhìn xung quanh.
Khúc Chấn Sơ đặt tay lên mu bàn tay cô.
Dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất từ trước đến giờ của mình nói: “Tôi sẽ đi bật đèn, được không?”
Nhưng An Diệc Diệp vẫn nằm im, cố chấp kéo áo anh.
Khúc Chấn Sơ không khuyên nhủ nữa, mà bế cô lên, rồi đi tới chỗ công tắc.
Anh dừng ở bên tường, cúi đầu hôn lên trán cô.
Nụ hôn mềm mại như lông vũ lướt qua.
“Em bật đèn được không?”
Một lát sau, An Diệc Diệp mới cẩn thận vươn tay ra, bật công tắc trên tường.
Tách, cả căn phòng nhất thời sáng bừng.
Khúc Chấn Sơ lại bế cô đi tới công tắc khác.
“Em cứ tiếp tục đi.” Anh hôn lên trán cô.
Đến khi toàn bộ đèn trong phòng đều được bật lên, Khúc Chấn Sơ mới bế cô quay về giường.
Anh không định gỡ tay An Diệc Diệp ra khỏi áo mình nữa, mà nằm xuống cạnh cô.
An Diệc Diệp cuộn tròn trong lòng anh, nhưng mắt lại mở rất to.
Khúc Chấn Sơ ôm eo cô, rồi khẽ vuốt tóc cô, kiên nhẫn an ủi.
Anh cúi đầu, lại hôn lên trán An Diệc Diệp.
“Em đi ngủ đi!”
An Diệc Diệp vẫn không chịu nhắm mắt.
Khúc Chấn Sơ lấy tay che mắt cô.
Trước mắt An Diệc Diệp bỗng tối đen, nên cô vùng vẫy ngay.
Khúc Chấn Sơ áp sát, chạm vào trán cô.
“Em đừng sợ, đèn trong phòng sẽ không tắt, tôi sẽ luôn nằm ở đây.”
“Chỉ cần em mở mắt ra là có thể nhìn thấy tôi.”
An Diệc Diệp vẫn không chịu.
Khúc Chấn Sơ khẽ dỗ dành cô.
“Ngoan nào, em mệt rồi.”
Cuối cùng An Diệc Diệp dần thả lỏng, chẳng mấy chốc, cô đã ngủ thiếp đi.
Khúc Chấn Sơ nhìn chằm chằm người ở trong lòng, cả người chìm trong nỗi hối hận và căm giận.
Anh khẽ ôm lấy cô.
“Xin lỗi, tôi sai rồi.”
“Tôi xin lỗi…”
CHƯƠNG 199
Nước mắt trong vành mắt Khúc Chấn Sơ suýt rơi xuống.
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên trán An Diệc Diệp.
“Xin lỗi, tại tôi không biết.”
Anh bế người đang ở trong lòng ra ngoài, định dùng sức nhưng lại sợ sẽ làm đau cô.
Anh cực kỳ cẩn thận đặt cô xuống giường.
Anh vừa cử động, An Diệc Diệp đã vội nắm chặt áo anh.
“Tối quá.”
Trong phòng không bật đèn, An Diệc Diệp mở to mắt, cảnh giác nhìn xung quanh.
Khúc Chấn Sơ đặt tay lên mu bàn tay cô.
Dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất từ trước đến giờ của mình nói: “Tôi sẽ đi bật đèn, được không?”
Nhưng An Diệc Diệp vẫn nằm im, cố chấp kéo áo anh.
Khúc Chấn Sơ không khuyên nhủ nữa, mà bế cô lên, rồi đi tới chỗ công tắc.
Anh dừng ở bên tường, cúi đầu hôn lên trán cô.
Nụ hôn mềm mại như lông vũ lướt qua.
“Em bật đèn được không?”
Một lát sau, An Diệc Diệp mới cẩn thận vươn tay ra, bật công tắc trên tường.
Tách, cả căn phòng nhất thời sáng bừng.
Khúc Chấn Sơ lại bế cô đi tới công tắc khác.
“Em cứ tiếp tục đi.” Anh hôn lên trán cô.
Đến khi toàn bộ đèn trong phòng đều được bật lên, Khúc Chấn Sơ mới bế cô quay về giường.
Anh không định gỡ tay An Diệc Diệp ra khỏi áo mình nữa, mà nằm xuống cạnh cô.
An Diệc Diệp cuộn tròn trong lòng anh, nhưng mắt lại mở rất to.
Khúc Chấn Sơ ôm eo cô, rồi khẽ vuốt tóc cô, kiên nhẫn an ủi.
Anh cúi đầu, lại hôn lên trán An Diệc Diệp.
“Em đi ngủ đi!”
An Diệc Diệp vẫn không chịu nhắm mắt.
Khúc Chấn Sơ lấy tay che mắt cô.
Trước mắt An Diệc Diệp bỗng tối đen, nên cô vùng vẫy ngay.
Khúc Chấn Sơ áp sát, chạm vào trán cô.
“Em đừng sợ, đèn trong phòng sẽ không tắt, tôi sẽ luôn nằm ở đây.”
“Chỉ cần em mở mắt ra là có thể nhìn thấy tôi.”
An Diệc Diệp vẫn không chịu.
Khúc Chấn Sơ khẽ dỗ dành cô.
“Ngoan nào, em mệt rồi.”
Cuối cùng An Diệc Diệp dần thả lỏng, chẳng mấy chốc, cô đã ngủ thiếp đi.
Khúc Chấn Sơ nhìn chằm chằm người ở trong lòng, cả người chìm trong nỗi hối hận và căm giận.
Anh khẽ ôm lấy cô.
“Xin lỗi, tôi sai rồi.”
“Tôi xin lỗi…”
Bình luận facebook