Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bao-boi-gia-tren-troi-62
Chương 62: Chúng ta cũng sinh một đứa đi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dù gì Hoắc Vân Thâm cũng cùng một bọn với đám người Hứa Tấn Sơn và Sở Vũ Hách, chắc chắn Hứa Hi Ngôn ghét còn không hết.
Sau khi làm3 rõ chút chuyện nhỏ này, Phương Tiểu Tranh cùng Vương Đại Trí ở lại chơi với Anh Bảo, Hứa Hi Ngôn xuống dưới làm thủ tục xuất viện. Cuối cù2ng, mấy người bọn họ đi cùng bé con rời khỏi bệnh viện.
Xe của nhà họ Cảnh đậu ngay bên ngoài. Khi ra đến trước cổng bệnh viện, Hứa5 Hi Ngôn bế Anh Bảo tạm biệt hai người Phương Tiểu Tranh. Hôm nay cô muốn đưa Anh Bảo về nhà ông ngoại, có thể sẽ ở lại vài ngày mới về.
Trước khi chia tay, Phương Tiểu Tranh ôm Anh Bảo, nói: “Anh Đào bé nhỏ, con yên tâm về nhà cụ ngoại chơi đi! Lúc con về rồi lại lives0tream cùng dì Tranh Tử nhé!”
Anh Bảo ôm cổ Phương Tiểu Tranh, hôn lên mặt cô, sau đó lại dặn dò:
“Dạ vâng dì Tranh Tử. Lúc con không có ở bên, dì phải tự chăm sóc mình đó! Phải ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc, vậy mới là bé ngoan nhé!”
Ai da, tim của Phương Tiểu Tranh sắp bị con bé làm cho tan chảy rồi, không những xinh đẹp đáng yêu mà còn hiểu chuyện biết quan tâm người khác nữa!
Phương Tiểu Tranh tiễn Hứa Hi Ngôn và Anh Bảo lên xe. Một lúc sau, xe đã đi xa rồi mà cô vẫn còn đứng ngóng. Vương Đại Trí khoác vai cô, nói: “Tranh Tử Tranh Tử, đừng nhìn nữa, đã đi mất rồi.”
Bấy giờ Phương Tiểu Tranh mới tỉnh táo lại, quay sang nói với Vương Đại Trí: “Đại Trí, em cũng muốn có một cục cưng ngoan ngoãn như Anh Bảo vậy. Chúng ta cũng sinh một đứa đi!”
“…” Vương Đại Trí nghe mà giật thót mình. Mãi đến khi phản ứng lại được, anh chàng liền kích động không thôi, lập tức ôm Phương Tiểu Tranh đi ra ngoài: “Đi! Nhanh đi! Chúng ta về nhà, về nhà sinh con!”
Trong suốt bảy năm yêu nhau, bình thường anh ta muốn thân mật với Phương Tiểu Tranh nhưng cô luôn nói phải kết hôn rồi mới được thế kia. Vì thế, anh ta vẫn luôn tôn trọng cô ấy.
Nhưng hôm nay, bạn gái đột nhiên lại đề cập đến chuyện sinh con với anh ta. Mẹ ơi, Vương Đại Trí mừng đến nỗi sắp ngất rồi.
…
Bái Kinh, khuôn viên nhà họ Cảnh.
Lâu lắm rồi nhà họ Cảnh mới náo nhiệt như hôm nay. Cảnh Hoa Đạc cho người quét dọn trong ngoài như mới, mua thêm rất nhiều đồ, còn chuẩn bị phòng cho mẹ con Hứa Hi Ngôn, tính toán cho mẹ con họ ở lâu dài.
Hứa Hi Ngôn nắm tay Anh Bảo đi vào nhà ông ngoại. Nơi này vẫn giống hệt như trước đây, sân vườn sạch sẽ gọn gàng.
Ở trong sân có rất nhiều kệ, bên trên phơi các loại dược liệu. Mỗi một chỗ đều mang đến cho người ta một hương vị cổ kính, còn có mùi thảo dược đặc trưng mà chỉ nhà thuốc mới có.
Chú Lê quản gia ra đón tiếp, dẫn hai mẹ con họ vào phòng chính. Cảnh Hoa Đạc đã đợi ở đó rất lâu rồi.
“Ông ngoại, chúng con tới rồi.” Hứa Hi Ngôn chào hỏi.
Anh Bảo không lạ chỗ, hiếu kỳ nhìn xung quanh. Bé con nhìn thấy Cảnh Hoa Đạc liền dang hai tay ra, chạy về phía ông: “Cụ ngoại, Bảo Bảo nhớ cụ chết mất!”
“Ha ha, cụ cũng nhớ Bảo Bảo chết mất!” Cảnh Hoa Đạc thích thú bế Anh Bảo lên, nhìn ngắm một lượt từ đầu đến chân: “Nhóc con của cụ trông khỏe mạnh giống một con hổ con rồi!”
“Cụ ngoại, cụ mau xem xem thịt con hủ của Bảo Bảo có chắc không nè?”
Để thể hiện mình thật sự đã khỏe mạnh, Anh Bảo vươn cánh tay nhỏ nhắn ra cho Cảnh Hoa Đạc nắn bóp.
Cảnh Hoa Đạc nhéo nhẹ một cái rồi khen: “Ừm, chắc lắm, đủ chắc rồi.”
Anh Bảo được khen nên rất vui vẻ, cười tươi lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh dễ thương.
Cảnh Hoa Đạc ôm bé đi vào trong nhà: “Con đoán xem, cụ ngoại chuẩn bị quà xuất viện gì cho con?”
...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau khi làm3 rõ chút chuyện nhỏ này, Phương Tiểu Tranh cùng Vương Đại Trí ở lại chơi với Anh Bảo, Hứa Hi Ngôn xuống dưới làm thủ tục xuất viện. Cuối cù2ng, mấy người bọn họ đi cùng bé con rời khỏi bệnh viện.
Xe của nhà họ Cảnh đậu ngay bên ngoài. Khi ra đến trước cổng bệnh viện, Hứa5 Hi Ngôn bế Anh Bảo tạm biệt hai người Phương Tiểu Tranh. Hôm nay cô muốn đưa Anh Bảo về nhà ông ngoại, có thể sẽ ở lại vài ngày mới về.
Trước khi chia tay, Phương Tiểu Tranh ôm Anh Bảo, nói: “Anh Đào bé nhỏ, con yên tâm về nhà cụ ngoại chơi đi! Lúc con về rồi lại lives0tream cùng dì Tranh Tử nhé!”
Anh Bảo ôm cổ Phương Tiểu Tranh, hôn lên mặt cô, sau đó lại dặn dò:
“Dạ vâng dì Tranh Tử. Lúc con không có ở bên, dì phải tự chăm sóc mình đó! Phải ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc, vậy mới là bé ngoan nhé!”
Ai da, tim của Phương Tiểu Tranh sắp bị con bé làm cho tan chảy rồi, không những xinh đẹp đáng yêu mà còn hiểu chuyện biết quan tâm người khác nữa!
Phương Tiểu Tranh tiễn Hứa Hi Ngôn và Anh Bảo lên xe. Một lúc sau, xe đã đi xa rồi mà cô vẫn còn đứng ngóng. Vương Đại Trí khoác vai cô, nói: “Tranh Tử Tranh Tử, đừng nhìn nữa, đã đi mất rồi.”
Bấy giờ Phương Tiểu Tranh mới tỉnh táo lại, quay sang nói với Vương Đại Trí: “Đại Trí, em cũng muốn có một cục cưng ngoan ngoãn như Anh Bảo vậy. Chúng ta cũng sinh một đứa đi!”
“…” Vương Đại Trí nghe mà giật thót mình. Mãi đến khi phản ứng lại được, anh chàng liền kích động không thôi, lập tức ôm Phương Tiểu Tranh đi ra ngoài: “Đi! Nhanh đi! Chúng ta về nhà, về nhà sinh con!”
Trong suốt bảy năm yêu nhau, bình thường anh ta muốn thân mật với Phương Tiểu Tranh nhưng cô luôn nói phải kết hôn rồi mới được thế kia. Vì thế, anh ta vẫn luôn tôn trọng cô ấy.
Nhưng hôm nay, bạn gái đột nhiên lại đề cập đến chuyện sinh con với anh ta. Mẹ ơi, Vương Đại Trí mừng đến nỗi sắp ngất rồi.
…
Bái Kinh, khuôn viên nhà họ Cảnh.
Lâu lắm rồi nhà họ Cảnh mới náo nhiệt như hôm nay. Cảnh Hoa Đạc cho người quét dọn trong ngoài như mới, mua thêm rất nhiều đồ, còn chuẩn bị phòng cho mẹ con Hứa Hi Ngôn, tính toán cho mẹ con họ ở lâu dài.
Hứa Hi Ngôn nắm tay Anh Bảo đi vào nhà ông ngoại. Nơi này vẫn giống hệt như trước đây, sân vườn sạch sẽ gọn gàng.
Ở trong sân có rất nhiều kệ, bên trên phơi các loại dược liệu. Mỗi một chỗ đều mang đến cho người ta một hương vị cổ kính, còn có mùi thảo dược đặc trưng mà chỉ nhà thuốc mới có.
Chú Lê quản gia ra đón tiếp, dẫn hai mẹ con họ vào phòng chính. Cảnh Hoa Đạc đã đợi ở đó rất lâu rồi.
“Ông ngoại, chúng con tới rồi.” Hứa Hi Ngôn chào hỏi.
Anh Bảo không lạ chỗ, hiếu kỳ nhìn xung quanh. Bé con nhìn thấy Cảnh Hoa Đạc liền dang hai tay ra, chạy về phía ông: “Cụ ngoại, Bảo Bảo nhớ cụ chết mất!”
“Ha ha, cụ cũng nhớ Bảo Bảo chết mất!” Cảnh Hoa Đạc thích thú bế Anh Bảo lên, nhìn ngắm một lượt từ đầu đến chân: “Nhóc con của cụ trông khỏe mạnh giống một con hổ con rồi!”
“Cụ ngoại, cụ mau xem xem thịt con hủ của Bảo Bảo có chắc không nè?”
Để thể hiện mình thật sự đã khỏe mạnh, Anh Bảo vươn cánh tay nhỏ nhắn ra cho Cảnh Hoa Đạc nắn bóp.
Cảnh Hoa Đạc nhéo nhẹ một cái rồi khen: “Ừm, chắc lắm, đủ chắc rồi.”
Anh Bảo được khen nên rất vui vẻ, cười tươi lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh dễ thương.
Cảnh Hoa Đạc ôm bé đi vào trong nhà: “Con đoán xem, cụ ngoại chuẩn bị quà xuất viện gì cho con?”
...
Bình luận facebook