Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bao-boi-gia-tren-troi-89
Chương 89: Thật đã ghiền!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Bốp!” Hứa Hi Ngôn lại vung tay tát xuống. Trong đáy mắt cô thậm chí còn tràn đầy sự ghét hận. Đánh thật sảng khoái, thật đã3 ghiền!
Tất cả những gì năm năm trước Hứa Tâm Nhu và Sở Vũ Hách đã làm sau lưng cô, phản bội cô, bán đứng cô, bây g2iờ cô đều trả lại hết trong cái tát này.
Hứa Tâm Nhu, đây chính là cái giá mà chị phải trả khi ức hiếp tôi!
Tiếp tục quay lại lần thứ bảy, thứ tám, thứ chín, thứ mười, Hứa Hi Ngôn mạnh tay tát cô ta tất cả là sáu lần.
Hứa 4Tâm Nhu đánh cô hai lần, cô bắt chị ta trả lại gấp ba lần.
“Tôi đâu có biết phổ nhạc?” Hoắc Vân Thâm trả lời.
“Tổng Giám đốc Hoắc, anh khiêm tốn quá. Người ngoài không biết chứ tôi thì nghe người trong ngành tiết lộ rồi. “Nghịch Vân” chính là biệt danh của Tổng Giám đốc Hoắc, đứng top một bảng xếp hạng ca khúc kinh điển thịnh hành.”
Hoàng Quốc Cường không tiếc mặt mũi cầu xin một ca khúc cũng vì ông ta đầu tư vào bộ phim này rất nhiều. Ông ta muốn quay một bộ phim cổ trang thanh lịch cách điệu, vì vậy bắt buộc phải đảm bảo mỗi chi tiết của công đoạn quay phim và chế tác hậu kỳ đều phải tỉ mỉ hoàn hảo đến không thể nào nhặt được sạn.
Trên thực tế, rất ít người biết được “Nghịch Vân” là biệt danh của Hoắc Vân Thâm khi anh làm nghệ sĩ âm nhạc. Anh chỉ đơn thuần là yêu thích âm nhạc, khi linh cảm tới thì ngẫu hứng sáng tác.
Nhưng anh lại bất ngờ nhận được một lượng thính giả trung thành, Hoàng Quốc Cường là một trong số đó. Ông ta đã hỏi thăm về “Nghịch Vân” rất lâu rồi, cuối cùng cũng tìm ra được Hoắc Vân Thâm.
Hai má Hứa Tâm Nhu bây giờ đã sưng như bánh xốp. Mọi ngư0ời ở trường quay đều nhìn đến ngây ngốc.
Bọn họ không thể hiểu được, rốt cuộc hôm nay boss lớn bị gì. Trước giờ chưa từng thấy anh ngược đãi diễn viên như vậy?
Dù sao thì Hứa Tâm Nhu cũng là nghệ sĩ của Công ty Giải trí Tụ Tinh mà, không phải Tụ Tinh là anh em với Vân Hải sao?
Cuối cùng Hoắc Vân Thâm thở dài một hơi rồi nói: “Kết thúc ở đây được rồi, làm mẫu cũng khá đấy. Nhưng tôi vẫn nghĩ chỗ này không cần phải thêm động tác vả miệng vào đâu, dư thừa.”
Hoàng Quốc Cường lau mồ hôi, cười hùa theo, nói: “Ý kiến của Tổng Giám đốc Hoắc thật hay, động tác này không cần nữa.”
Hoắc Vân Thâm thật biết chừa đường lui cho người phụ nữ của mình. Ngày mai lại quay cảnh này, xem Hứa Tâm Nhu có dám tùy tiện đánh Hứa Hi Ngôn nữa không?
“Được rồi, mọi người tiếp tục đi, tôi đi trước.” Hoắc Vân Thâm cầm cả kịch bản theo: “Tôi sẽ mang một quyển kịch bản về.”
“Vâng vâng vâng.” Anh muốn bao nhiêu quyển đều có hết.
Hoàng Quốc Cường đích thân đưa tiễn Hoắc Vân Thâm, trên đường đi ông ta còn nhân cơ hội nịnh bợ anh: “Tổng Giám đốc Hoắc, lúc nào anh rảnh có thể giúp tôi soạn một ca khúc chủ đề phong cách cổ đại cho bộ phim này được không?”
Hoàng Quốc Cường luôn muốn đi tìm gặp riêng Hoắc Vân Thâm, xin anh viết một ca khúc chủ đề cho mình. Phải biết rằng, chỉ cần là ca khúc của Hoắc Vân Thâm thì mỗi một bài đều có thể trở thành ca khúc kinh điển thịnh hành.
“Tổng Giám đốc Hoắc, anh khiêm tốn quá. Người ngoài không biết chứ tôi thì nghe người trong ngành tiết lộ rồi. “Nghịch Vân” chính là biệt danh của Tổng Giám đốc Hoắc, đứng top một bảng xếp hạng ca khúc kinh điển thịnh hành.”
Hoàng Quốc Cường không tiếc mặt mũi cầu xin một ca khúc cũng vì ông ta đầu tư vào bộ phim này rất nhiều. Ông ta muốn quay một bộ phim cổ trang thanh lịch cách điệu, vì vậy bắt buộc phải đảm bảo mỗi chi tiết của công đoạn quay phim và chế tác hậu kỳ đều phải tỉ mỉ hoàn hảo đến không thể nào nhặt được sạn.
Trên thực tế, rất ít người biết được “Nghịch Vân” là biệt danh của Hoắc Vân Thâm khi anh làm nghệ sĩ âm nhạc. Anh chỉ đơn thuần là yêu thích âm nhạc, khi linh cảm tới thì ngẫu hứng sáng tác.
Nhưng anh lại bất ngờ nhận được một lượng thính giả trung thành, Hoàng Quốc Cường là một trong số đó. Ông ta đã hỏi thăm về “Nghịch Vân” rất lâu rồi, cuối cùng cũng tìm ra được Hoắc Vân Thâm.
Bây giờ thân phận của mình đã bị vạch trần, Hoắc Vân Thâm cũng không thể phủ nhận, chỉ từ chối: “Xem tâm trạng của tôi đã.”
Hoàng Quốc Cường vui không tả được: “Tổng Giám đốc Hoắc, vậy tôi xem như anh đã nhận lời rồi nhé!”
Hoàng Quốc Cường tiễn Hoắc Vân Thâm đi rồi trở về phim trường. Ông ta thấy mặt của Hứa Tâm Nhu sưng như bánh xốp, xem ra hôm nay không thể tiếp tục diễn nữa, bèn sắp xếp: “Tâm Nhu, cô về nhà nghỉ ngơi trước, hôm nay quay cảnh của nam nữ chính trước.”
Hứa Hi Ngôn trút được giận, tâm trạng vô cùng sảng khoái. Cô nhảy đến trước mặt Hoàng Quốc Cường, hỏi: “Đạo diễn Hoàng, hôm nay còn cảnh quay của tôi không?”
Hoàng Quốc Cường mới xin được ca khúc nên tâm trạng cũng rất tốt, nói luôn: “Cô cũng về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đợi thông báo.”
“Vâng, tôi về trước đây.”
Hứa Hi Ngôn vui vẻ rời khỏi phim trường, nhưng giữa đường cô lại bị Hứa Tâm Nhu và Văn Lệ cản đường.
Lúc này, Hứa Tâm Nhu hận đến nỗi muốn xé Hứa Hi Ngôn thành ngàn mảnh. Cô ta kéo cổ tay cô lại, chất vấn: “Đánh đã lắm phải không? Đắc ý lắm hả?”
...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tất cả những gì năm năm trước Hứa Tâm Nhu và Sở Vũ Hách đã làm sau lưng cô, phản bội cô, bán đứng cô, bây g2iờ cô đều trả lại hết trong cái tát này.
Hứa Tâm Nhu, đây chính là cái giá mà chị phải trả khi ức hiếp tôi!
Tiếp tục quay lại lần thứ bảy, thứ tám, thứ chín, thứ mười, Hứa Hi Ngôn mạnh tay tát cô ta tất cả là sáu lần.
Hứa 4Tâm Nhu đánh cô hai lần, cô bắt chị ta trả lại gấp ba lần.
“Tôi đâu có biết phổ nhạc?” Hoắc Vân Thâm trả lời.
“Tổng Giám đốc Hoắc, anh khiêm tốn quá. Người ngoài không biết chứ tôi thì nghe người trong ngành tiết lộ rồi. “Nghịch Vân” chính là biệt danh của Tổng Giám đốc Hoắc, đứng top một bảng xếp hạng ca khúc kinh điển thịnh hành.”
Hoàng Quốc Cường không tiếc mặt mũi cầu xin một ca khúc cũng vì ông ta đầu tư vào bộ phim này rất nhiều. Ông ta muốn quay một bộ phim cổ trang thanh lịch cách điệu, vì vậy bắt buộc phải đảm bảo mỗi chi tiết của công đoạn quay phim và chế tác hậu kỳ đều phải tỉ mỉ hoàn hảo đến không thể nào nhặt được sạn.
Trên thực tế, rất ít người biết được “Nghịch Vân” là biệt danh của Hoắc Vân Thâm khi anh làm nghệ sĩ âm nhạc. Anh chỉ đơn thuần là yêu thích âm nhạc, khi linh cảm tới thì ngẫu hứng sáng tác.
Nhưng anh lại bất ngờ nhận được một lượng thính giả trung thành, Hoàng Quốc Cường là một trong số đó. Ông ta đã hỏi thăm về “Nghịch Vân” rất lâu rồi, cuối cùng cũng tìm ra được Hoắc Vân Thâm.
Hai má Hứa Tâm Nhu bây giờ đã sưng như bánh xốp. Mọi ngư0ời ở trường quay đều nhìn đến ngây ngốc.
Bọn họ không thể hiểu được, rốt cuộc hôm nay boss lớn bị gì. Trước giờ chưa từng thấy anh ngược đãi diễn viên như vậy?
Dù sao thì Hứa Tâm Nhu cũng là nghệ sĩ của Công ty Giải trí Tụ Tinh mà, không phải Tụ Tinh là anh em với Vân Hải sao?
Cuối cùng Hoắc Vân Thâm thở dài một hơi rồi nói: “Kết thúc ở đây được rồi, làm mẫu cũng khá đấy. Nhưng tôi vẫn nghĩ chỗ này không cần phải thêm động tác vả miệng vào đâu, dư thừa.”
Hoàng Quốc Cường lau mồ hôi, cười hùa theo, nói: “Ý kiến của Tổng Giám đốc Hoắc thật hay, động tác này không cần nữa.”
Hoắc Vân Thâm thật biết chừa đường lui cho người phụ nữ của mình. Ngày mai lại quay cảnh này, xem Hứa Tâm Nhu có dám tùy tiện đánh Hứa Hi Ngôn nữa không?
“Được rồi, mọi người tiếp tục đi, tôi đi trước.” Hoắc Vân Thâm cầm cả kịch bản theo: “Tôi sẽ mang một quyển kịch bản về.”
“Vâng vâng vâng.” Anh muốn bao nhiêu quyển đều có hết.
Hoàng Quốc Cường đích thân đưa tiễn Hoắc Vân Thâm, trên đường đi ông ta còn nhân cơ hội nịnh bợ anh: “Tổng Giám đốc Hoắc, lúc nào anh rảnh có thể giúp tôi soạn một ca khúc chủ đề phong cách cổ đại cho bộ phim này được không?”
Hoàng Quốc Cường luôn muốn đi tìm gặp riêng Hoắc Vân Thâm, xin anh viết một ca khúc chủ đề cho mình. Phải biết rằng, chỉ cần là ca khúc của Hoắc Vân Thâm thì mỗi một bài đều có thể trở thành ca khúc kinh điển thịnh hành.
“Tổng Giám đốc Hoắc, anh khiêm tốn quá. Người ngoài không biết chứ tôi thì nghe người trong ngành tiết lộ rồi. “Nghịch Vân” chính là biệt danh của Tổng Giám đốc Hoắc, đứng top một bảng xếp hạng ca khúc kinh điển thịnh hành.”
Hoàng Quốc Cường không tiếc mặt mũi cầu xin một ca khúc cũng vì ông ta đầu tư vào bộ phim này rất nhiều. Ông ta muốn quay một bộ phim cổ trang thanh lịch cách điệu, vì vậy bắt buộc phải đảm bảo mỗi chi tiết của công đoạn quay phim và chế tác hậu kỳ đều phải tỉ mỉ hoàn hảo đến không thể nào nhặt được sạn.
Trên thực tế, rất ít người biết được “Nghịch Vân” là biệt danh của Hoắc Vân Thâm khi anh làm nghệ sĩ âm nhạc. Anh chỉ đơn thuần là yêu thích âm nhạc, khi linh cảm tới thì ngẫu hứng sáng tác.
Nhưng anh lại bất ngờ nhận được một lượng thính giả trung thành, Hoàng Quốc Cường là một trong số đó. Ông ta đã hỏi thăm về “Nghịch Vân” rất lâu rồi, cuối cùng cũng tìm ra được Hoắc Vân Thâm.
Bây giờ thân phận của mình đã bị vạch trần, Hoắc Vân Thâm cũng không thể phủ nhận, chỉ từ chối: “Xem tâm trạng của tôi đã.”
Hoàng Quốc Cường vui không tả được: “Tổng Giám đốc Hoắc, vậy tôi xem như anh đã nhận lời rồi nhé!”
Hoàng Quốc Cường tiễn Hoắc Vân Thâm đi rồi trở về phim trường. Ông ta thấy mặt của Hứa Tâm Nhu sưng như bánh xốp, xem ra hôm nay không thể tiếp tục diễn nữa, bèn sắp xếp: “Tâm Nhu, cô về nhà nghỉ ngơi trước, hôm nay quay cảnh của nam nữ chính trước.”
Hứa Hi Ngôn trút được giận, tâm trạng vô cùng sảng khoái. Cô nhảy đến trước mặt Hoàng Quốc Cường, hỏi: “Đạo diễn Hoàng, hôm nay còn cảnh quay của tôi không?”
Hoàng Quốc Cường mới xin được ca khúc nên tâm trạng cũng rất tốt, nói luôn: “Cô cũng về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đợi thông báo.”
“Vâng, tôi về trước đây.”
Hứa Hi Ngôn vui vẻ rời khỏi phim trường, nhưng giữa đường cô lại bị Hứa Tâm Nhu và Văn Lệ cản đường.
Lúc này, Hứa Tâm Nhu hận đến nỗi muốn xé Hứa Hi Ngôn thành ngàn mảnh. Cô ta kéo cổ tay cô lại, chất vấn: “Đánh đã lắm phải không? Đắc ý lắm hả?”
...
Bình luận facebook