• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bảo Kỳ Vương - Trần Bảo Kỳ (1 Viewer)

  • Chương 20: Tự làm tự chịu

Lúc Trần Bảo Kỳ đưa ra cái giá này, cả hội trường bỗng yên lặng như tờ.

Đây đâu phải là đấu giá chứ?

Làép giá mới đúng!

Đến cả Lý Hạo ban đầu còn quyết tâm giành được Ngũ Vị Tử, giờ cũng vô cùng sững sờ.

Mãi đến lúc này, hắn mới nhận ra là người ở trong phòng VIP kia nãy giờ không chịu ra giá không phải vì do dự mà là vì xem thường trò trả giá này.

"Anh yêu à, chúng ta có trả giá tiếp không?"

Châu Tư Nhã lo lắng hỏi.

"Lấy cái gì mà tiếp tục đây?"

Đáp xong, Lý Hạo tối sầm mặt lại, đứng dậy rời đi.

Khác hẳn với hội trường náo nhiệt, Tô Nhã Linh ngồi trong phòng VIP, nét mặt đầy lo lắng.

"Bảo Kỳ, anh làm gì vậy? Tôi biết là trong lòng anh căm ghét bọn họ, nhưng cũng đừng làm vậy chứ!"

Tô Nhã Linh thấp thỏm lo âu nói: "Đây là buổi đấu giá, không thể tùy tiện đưa ra một cái giá là xong chuyện, mà phải trả tiền thật đấy!"

"Nhã Linh, em hiểu lầm rồi, anh không hề nhằm vào Lý Hạo, anh thật sự cần vị thuốc Ngũ Vị Tử đó".

Trần Bảo Kỳ thong dong nói.

"Cứ cho là anh cần đi, vậy chúng ta lấy đâu ra món tiền lớn như vậy đây?"

"Em yên tâm, anh có tiền!"

Anh vừa dứt lời, nhân viên gõ cửa, cầm theo máy quẹt thẻ từ tốn bước vào.

Trần Bảo Kỳ không nói gì cả, trực tiếp đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên.

Nhân viên đưa hai tay ra nhận lấy thẻ ngân hàng.

Tô Nhã Linh thấp thỏm quan sát, đúng là đã quẹt thẻ thành công!

Nhân viên đưa Ngũ Vị Tử trăm năm đã được đóng gói cẩn thận cho Trần Bảo Kỳ rồi lại cung kính đi ra ngoài. Đến giờ, Tô Nhã Linh vẫn chưa hết sững người.

"Nhã Linh, chúng ta đi thôi!"

Sau khi nghe thấy tiếng của Trần Bảo Kỳ, Tô Nhã Linh mới sực tỉnh lại.

Cô cảm giác tất cả mọi thứ không thật cho lắm.

"Bảo Kỳ, anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"

Tô Nhã Linh nhìn Trần Bảo Kỳ đầy nghi hoặc, hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?"

Về vấn đề này, Trần Bảo Kỳ chỉ mỉm cười cho qua, đáp: "Nhã Linh, em về nhà đợi anh tước đi, lát nữa anh về rồi giải thích cho em sau nhé, được không?"

Tô Nhã Linh chợt thấy con người Trần Bảo Kỳ có rất nhiều bí mật.

Nhưng Trần Bảo Kỳ cũng không phải cái gì cũng sai.

"Được, tôi đợi anh!"

Tô Nhã Linh gật đầu đồng ý.

Họ rời khỏi hội trường bằng lối đi riêng cho khách VIP mà nhân viên chỉ dẫn.

Tô Nhã Linh về thẳng nhà, còn Trần Bảo Kỳ vội đến khách sạn, đưa Ngũ Vị Tử cho bác sỹ trị liệu.

Tô Nhã Linh vừa về đến nhà, Tần Nhược Hà lạnh giọng hỏi: "Đi đâu về đấy?"

"Con đến tham dự buổi đấu giá với Trần Bảo Kỳ".

Tô Nhã Linh có sao nói vậy.

"Buổi đấu giá sao? Thứ vô dụng như Trần Bảo Kỳ mà cũng đủ tư cách tham gia cơ à?"

Tần Nhược Hà chế giễu.

"Mẹ, mẹ hiểu lầm Bảo Kỳ rồi, Bảo Kỳ thật sự không phải người vô dụng! Buổi đấu giá lần này có sự góp mặt của rất nhiều sếp lớn ở Lâm Thành".

"Bảo Kỳ không những có tư cách tham dự, mà còn được nghỉ ngơi ở phòng VIP, quan trọng là anh ấy còn bỏ ra một trăm triệu tệ để giành mua được một món đồ".

Tô Nhã Linh mong là những lời giải thích của cô có thể làm thay đổi cách nghĩ của Tần Nhược Hà về Trần Bảo Kỳ.

"Mẹ à, mẹ nghĩ kỹ mà xem, nếu Bảo Kỳ là kẻ vô dụng thì lấy đâu ra nhiều tiền thế được chứ?"

Tần Nhược Hà không những không ngạc nhiên trước những lời Tô Nhã Linh nói, mà còn càng thêm tức giận.

"Nhã Linh, sao con lại ngốc như vậy chứ?"

Tần Nhược Hà đưa tay ra ấn vào trán Tô Nhã Linh hai cái, nói: "Trần Bảo Kỳ lừa con đấy!"

"Ai bảo phòng VIP đó là chuẩn bị cho cậu ta chứ? Phải là để chuẩn bị cho con mới đúng!"

"Giờ ai mà không biết Bảo Kỳ Vương đang theo đuổi con, cả Lâm Thành này ai dám không nể mặt con chứ?"

Tô Nhã Linh chau mày, đang định cãi lại thì bị Tần Nhược Hà chặn họng: "Con đừng nói gì nữa cả, món tiền đó chắc chắn là do Bảo Kỳ Vương cho cậu ta".

"Cậu ta có được tất cả nhứ này đều nhờ có con! Vả lại, cậu ta cũng đang cố tình diễn kịch, mục đích chính là để có được lòng tin của con thôi!"

"Một khi có được lòng tin của con thì cậu ta sẽ ngay lập tức ỷ lại vào con".

"Chỉ có dựa dẫm vào con thì cậu ta mới có thể tiếp tục đưa ra điều kiện với Bảo Kỳ Vương".

Nói xong, Tần Nhược Hà thở dài, nghiêm túc nói: "Nhã Linh, con nghe cho rõ đi, mau ly hôn vói Trần Bảo Kỳ đi".

Nghe Tần Nhược Hà nói xong, nét mặt Tô Nhã Linh không mấy tự nhiên, đáp: "Mẹ à, Trần Bảo Kỳ không phải loại người như vậy đâu".

"Đến nước này rồi mà con con nói tốt cho cậu ta sao?"

Tần Nhược Hà giận tím mặt, nói: "Thế con nói cho mẹ nghe xem, số tiền đó cậu ta lấy ở đâu ra?"

Tô Nhã Linh bị hỏi đến cùng.

"Con cũng rất tò mò, vậy nên lát nữa con sẽ hỏi anh ấy!"

"Còn hỏi han gì nữa? Mẹ không muốn nghe cậu ta ba hoa khoác lác nữa đâu!"

Tần Nhược Hà vừa dứt lời thì Trần Bảo Kỳ mở cửa đi vào.

"Mẹ, Nhã Linh, con về rồi đây!"

Trần Bảo Kỳ hoàn toàn không biết vụ tranh cãi ban nãy của hai mẹ con họ nên vẫn vui vẻ chào hỏi.

"Bảo Kỳ, cuối cùng anh cũng về rồi, anh mau giải thích đi, chuyện ở buổi đấu giá rốt cuộc là sao?"

Tô Nhã Linh sốt sắng hỏi.

Trần Bảo Kỳ còn chưa kịp mở lời, Tần Nhược Hà đã vội cướp lời: "Còn giải thích cái gì nữa, cút ngay đi cho khuất mắt tôi!"

Vừa nói, Tần Nhược Hà vừa đẩy Trần Bảo Kỳ ra ngoài.

"Trò lừa cỏn con này của cậu có thể lừa được Nhã Linh, nhưng không thể lừa được tôi đâu! Cậu muốn vào nhà cũng được thôi, đợi đến lúc cậu kéo được khách về cho nhà máy gạch thì muốn vào sao thì vào!"

Rầm!

Nói rồi, Tần Nhược Hà đóng sầm cửa lại.

"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

Trần Bảo Kỳ bị nhốt ngoài cửa nghe thấy tiếng Tô Nhã Linh, cũng thấy yên tâm phần nào.

Anh nhìn cửa nhà đóng im ỉm, nhún vai, thầm nghĩ nếu cả thế giới quay lưng với anh thì đã sao chứ?

Chỉ cần Tô Nhã Linh tin anh là đủ.

Kéo khách về sao?

Dễ như trở bàn tay!

Trần Bảo Kỳ quay người đi về phía khách sạn.

Lúc này, trong sân của nhà họ Tô, Bạch Khai Minh đang kính cẩn đứng trước mặt Tô Đan Đan.

Tô Đan Đan ra vẻ một cô chủ, kiêu ngạo hỏi: "Bạch gia, sao rồi?"

Bạch Khai Minh hơi khom lưng, đáp: "Thưa cô chủ, mọi chuyện rất suôn sẻ! Tôi bắt Tô Nhã Linh phải trả đủ năm mươi triệu tệ trong vòng ngày mai, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật".

Lúc Tô Đan Đan gật đầu, Triệu Hải Yến đang đứng bên cạnh cũng bật cười hớn hở.

“Mẹ, mẹ cười gì vậy?", Tô Đan Đan khó hiểu hỏi.

"Mẹ đoán là chẳng bao lâu nữa cả nhà Tô Nhã Linh sẽ tới cầu xin chúng ta thôi".

Triệu Hải Yến nhìn Bạch Khai Minh, vô cùng hả hê, nói: "Con bé Nhã Linh này lúc trước cũng từng đến ngân hàng tìm mẹ, muốn vay năm mươi triệu tệ nhưng mẹ không đồng ý".

"Tên ngốc Trần Bảo Kỳ lại còn khoác lác nói sẽ nghĩ cách trả số tiền năm mươi triệu tệ này nữa chứ!"

"Thứ vô dụng như hắn thì có cách gì chứ?"

Nghe xong, bà cụ Tô chau mày, nói: "Chúng ta cứ ép chúng đến đường cùng, con bé Tô Nhã Linh chắc sẽ không đến tìm Bảo Kỳ Vương xin giúp đỡ chứ?"

Nghe đến đây, vẻ mặt Tô Đan Đan và Triệu Hải Yến không mấy tự nhiên.

Còn Bạch Khai Minh đang đứng đối diện vẫn kiên quyết lắc đầu, nói: "Bà nói không sai, Bảo Kỳ Vương giờ rất căm ghét Tô Nhã Linh".

"Ồ, sao ông biết?", Tô Đan Đan hơi ngạc nhiên.

"Tập đoàn Quang Minh mà tôi mua lại cũng bị Bảo Kỳ Vương mua lại rồi".

Bạch Khai Minh nói rất kiên định: "Rõ ràng là Bảo Kỳ Vương muốn đích thân làm khó cả nhà Tô Nhã Linh".

"Cho dù Trần Bảo Kỳ có cách gom đủ năm mươi triệu tệ thật thì Bảo Kỳ Vương cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"

"Vả lại, tôi cũng khá thân thiết với cấp dưới của Bảo Kỳ Vương".

"Người đó nói là ngày mai sẽ tuyên bố một chuyện, chuyện đó lại nhằm đến nhà máy gạch nhà Tô Nhã Linh nữa!"

"Cô chủ yên tâm, chỉ cần họ tuyên bố thì tôi sẽ báo cho cô ngay lập tức!"

Tô Đan Đan nghe xong, hai mắt sáng rực, nói: "Được!"

Bà cụ Tô cũng cười nhạo trên nỗi đau của người khác, nói: "Tô Nhã Linh ơi là Tô Nhã Linh, tự làm thì tự chịu thôi! Mai tôi sẽ chống mắt lên xem cô hạ màn chuyện này như thế nào!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom