Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Vậy thì đã sao?
Nghe thấy lời này, mặt Tô Đan Đan bất chợt đỏ ửng, cô ta như một con chim non dựa hơi người khác ngã vào lồng ngực Trần Sơn.
Trong lòng bà cụ Tô và Triệu Hải Yến lại mừng thầm.
Trần Sơn tự mình ra mặt, Trần Bảo Kỳ còn dám hống hách sao?
Còn về phần Trần Sơn, hắn hoàn toàn chẳng coi Trần Bảo Kỳ ra gì.
Hắn nhớ rất rõ Tô Đan Đan từng nói, Trần Bảo Kỳ chỉ là một tên lang bạt không nghề không nghiệp vừa mới ra tù.
Lúc bọn họ tới khách sạn Sheraton, cả nhà Tô Nhã Linh đã nơm nớp lo sợ đứng trước cửa khách sạn.
Tần Nhược Hà nhìn về phía Trần Bảo Kỳ, bực dọc nhắc nhở: “Cậu nghe cho kỹ đây, lát nữa sau khi cậu vào trong thì cứ giả làm người câm, bất luận xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến cậu, nhớ rõ chưa?”
“Còn nữa, nếu như bảo cậu xin lỗi thì cũng phải ngoan ngoãn mà phối hợp”.
“Hôm nay dù thế nào cũng không được gây chuyện, nếu không cả nhà chúng tôi thật sự sẽ bị cậu hại chết, nghe rõ chưa?”
Trần Bảo Kỳ không đáp lời mà nhìn về phía Tô Nhã Linh lúc này đang cực kỳ lo lắng: “Nhã Linh, em đừng lo, chuyện này cứ để anh xử lý”.
Tần Nhược Hà nghe vậy thì nổi cơn điên: “Cậu xử lý cái con khỉ! Hôm nay dẫn cậu tới là để cậu ra vẻ đáng thương chứ không phải để cậu trổ tài chém gió!”
“Ôi chao này em dâu, chuyện gì khiến cho cô nổi giận ghê thế? Chỗ này là nơi đông người, cô làm thế đúng là chẳng có chút khí chất nào cả!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói kỳ quái vang lên.
Triệu Hải Yến khoanh hai tay trước ngực, ngẩng cao đầu tỏ vẻ ta đây.
Tần Nhược Hà vừa nghe thấy giọng điệu này của Triệu Hải Yến là lại nổi giận.
“Chị dâu, không biết có chuyện gì muốn nhờ vả mà cứ nhất định phải mời chúng tôi tới đây ăn cơm thế?”
Tần Nhược Hà không hề tỏ ra yếu thế.
Nghe thấy vậy, Triệu Hải Yến nhíu mày: “Có việc nhờ vả mấy người ư? Ha ha… nếu không phải cậu chủ Trần có ý tốt mời mấy người thì mấy người làm gì đủ tư cách mà tới đây?”
“Cậu chủ Trần? Cậu chủ Trần nào cơ?”
Tần Nhược Hà không hiểu lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên là con rể của tôi, cậu chủ Trần Sơn của nhà họ Trần ở Yên Kinh!”
Triệu Hải Yến vô cùng tự hào nói.
Nhà họ Trần ở Yên Kinh!
Chỉ mấy chữ này cũng khiến cho Tần Nhược Hà hoàn toàn kinh sợ.
Quả nhiên tất cả những chuyện này đều là thật.
Tô Đan Đan được cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh nhìn trúng thật!
Lúc Tô Đan Đan nhìn về phía Trần Sơn thì Trần Bảo Kỳ cũng hứng thú đưa mắt đánh giá Trần Sơn.
“Anh chính là Trần Sơn à?”
Trần Bảo Kỳ không ngờ người phụ trách bộ phận thu mua của tập đoàn Bảo Kỳ lại là kẻ giả mạo cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh.
Như vậy cũng tốt, xử lý nhanh gọn.
“Anh là ai?”
Trần Sơn híp mắt, ánh mắt khinh thường.
Tần Nhược Hà bực dọc quay đầu nhìn Trần Bảo Kỳ, nhắc nhở anh mau ngậm mồm lại.
Ngay cả Tô Nhã Linh cũng không ngừng lắc đầu nhìn Trần Bảo Kỳ.
Đây là cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh đấy, thật sự không thể đắc tội!
“Trần Bảo Kỳ!”
Trần Bảo Kỳ liếc mắt nhìn thẳng vào Trần Sơn, trả lời rõ ràng từng chữ.
“Ha ha ha…”
Sau khi nghe thấy cái tên này, Trần Sơn không những không chút sợ hãi mà ngược lại còn trắng trợn phá lên cười.
“Hoá ra anh chính là thằng phế vật vô dụng từng ngồi tù!”
Sắc mặt Trần Bảo Kỳ lạnh tanh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Thế nhưng ánh sáng lạnh lùng lại loé lên từ trong đôi mắt.
“Sao thế? Gọi anh là phế vật vô dụng nên anh không vui à?”
Nụ cười của Trần Sơn cũng biến mất, thay vào đó là khí thế cao ngạo: “Thế gọi anh là thằng đần, anh đã hài lòng chưa?”
Trần Sơn đút hai tay trong túi quần, sải bước về phía trước: “Đúng rồi, có lẽ mấy người vẫn còn chưa biết đâu nhỉ, chuyện hợp tác của mấy người và tập đoàn Bảo Kỳ là do tôi huỷ bỏ đấy”.
Cái gì?
Sắc mặt của Tần Nhược Hà và Tô Nhã Linh đều vô cùng khó coi.
Đặc biệt là Tần Nhược Hà có cảm giác đại nạn sắp sửa giáng xuống đầu.
Cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh đã lên tiếng thì nhà máy gạch của bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.
Dù là Bảo Kỳ Vương thì cũng không thể đắc tội với nhà họ Trần ở Yên Kinh chỉ vì Tô Nhã Linh được.
Việc duy nhất có thể làm bây giờ chính là cầu xin Trần Sơn giơ cao đánh khẽ.
Tần Nhược Hà nhìn Trần Sơn với vẻ khẩn cầu, không ngừng khom lưng uốn gối: “Cậu chủ Trần, cậu cao quý đừng chấp kẻ hèn mọn làm gì, xin cậu cho chúng tôi một con đường sống!”
Nghe thấy lời cầu khẩn của Tần Nhược Hà, Trần Sơn đứng yên không nhúc nhích mà chỉ nghiêng đầu nhìn Trần Bảo Kỳ với vẻ thú vị.
“Bỏ qua cho mấy người thì cũng được thôi, anh lại đây quỳ xuống cho tới khi nào Đan Đan tha thứ cho anh thì thôi”.
Trần Sơn giơ tay chỉ vào Trần Bảo Kỳ.
Nghe thấy lời này, Tô Đan Đan nhướng mày kiêu ngạo.
Có nhân vật lớn chống lưng, cảm giác thật tuyệt!
Tần Nhược Hà sốt ruột giậm chân: “Trần Bảo Kỳ, cậu còn ngây ra đấy làm cái gì? Mau qua đây quỳ xuống đi! Lẽ nào cậu muốn hại chết chúng tôi thật sao?”
Tô Nhã Linh hơi bối rối, vô cùng bất lực nhìn về phía Trần Bảo Kỳ.
Cô thật sự không hy vọng Trần Bảo Kỳ phải quỳ xuống, thế nhưng…
Trần Bảo Kỳ nghiêng đầu sang mỉm cười với Tô Nhã Linh để cho cô yên tâm.
Sau đó anh bước lên trước hai bước dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Anh không quỳ mà đứng đó sừng sững như một ngọn núi.
“Anh là người phụ trách bộ phận thu mua của tập đoàn Bảo Kỳ đúng không?”
“Ồ, điều tra tỉ mỉ ra phết nhỉ! Anh muốn làm gì nào?”
Trần Sơn hất cằm tỏ vẻ khiêu khích.
“Anh bị đuổi việc rồi! Ngày mai không cần phải tới công ty nữa”.
Ha ha ha ha…
Trần Bảo Kỳ vừa dứt lời, không chỉ có Trần Sơn bật cười không ngừng mà ngay cả mấy người Tô Đan Đan cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Còn Tần Nhược Hà giận dữ siết chặt tay thành nắm đấm, đỏ mặt tía tai.
“Thằng vô dụng như anh thì lấy cái gì ra để đuổi việc tôi? Tôi đường đường là cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh, dù có là Bảo Kỳ Vương cũng không dám nói ra mấy lời này!”
“Anh là người nhà họ Trần ở Yên Kinh sao?”
Trần Bảo Kỳ lại lên tiếng hỏi.
Nếu là người khác hỏi thì có lẽ trong lòng Trần Sơn còn thấy chột dạ, thế nhưng Trần Bảo Kỳ chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng, hắn chẳng thấy sợ hãi chút nào.
“Tôi không phải người nhà họ Trần ở Yên Kinh thì chẳng lẽ là anh?”
Trần Sơn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, hỏi ngược lại.
Tần Nhược Hà hoàn toàn không ngờ Trần Bảo Kỳ chẳng những không xin lỗi mà còn dám chất vấn thân phận của Trần Sơn.
Đây rõ ràng là đẩy cả nhà bọn họ cùng xuống vũng bùn!
Lúc bà ta chuẩn bị trách mắng Trần Bảo Kỳ, có hai người đàn ông mặc vest đeo kính râm màu đen đi tới trước mặt Tô Đan Đan.
“Xin hỏi cô là Tô Đan Đan phải không?”
Một người trong số đó lên tiếng hỏi.
“Đúng… đúng vậy, mấy người là?”
“Chúng tôi là người nhà họ Trần ở Yên Kinh, tấm thẻ này là do gia chủ chúng tôi tặng cho cô, trong thẻ có mười triệu tệ, là tiền tiêu vặt của cô”.
“Thiếu phu nhân, nếu như cô có yêu cầu gì khác thì cứ việc lên tiếng!”
Nhà họ Trần ở Yên Kinh tặng quà!
Tần Nhược Hà vừa ngưỡng mộ vừa lo lắng, tiền tiêu vặt mà cũng lên tới mười triệu tệ!
Xem ra nhà họ Trần này thật sự rất xem trọng Tô Đan Đan!
“Không… không có việc gì đâu!”, Tô Đan Đan vừa mừng vừa lo, nhận lấy tấm thẻ ngân hàng của nhà họ Trần, mãi lâu sau mà chẳng thể bình tĩnh được.
Sau khi hai người này rời đi, Trần Bảo Kỳ hết sức cạn lời.
Anh thật sự không hiểu thông tin của bà nội anh sao lại chậm chạp như thế!
Bản thân anh và Tô Đan Đan đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi!
Sau khi định thần lại, Tô Đan Đan kích động ôm chầm lấy Trần Sơn: “Anh Trần Sơn, anh đối xử tốt với em quá! Cảm ơn anh!”
Trần Sơn cũng không ngờ nhà họ Trần ở Yên Kinh lại cử người tới thật.
Có điều hắn cũng chẳng hề kiềm chế lại, mà càng thêm hống hách nhìn thẳng vào mắt Trần Bảo Kỳ: “Tấm thẻ này là tôi bảo người mang tới, bây giờ có thể chứng minh thân phận người nhà họ Trần ở Yên Kinh của tôi rồi nhỉ!”
“Anh quỳ hay không đây?”
Mặt Trần Bảo Kỳ vẫn lạnh tanh không chút gợn sóng như cũ, chậm rãi bước về phía Trần Sơn.
Bốp…
Vào lúc tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại, Trần Bảo Kỳ giáng thẳng một cú đấm lên mặt Trần Sơn.
“Dù anh là người nhà họ Trần thì đã sao?”
“Bảo tôi quỳ gối, anh mà cũng xứng à?”
Trong lòng bà cụ Tô và Triệu Hải Yến lại mừng thầm.
Trần Sơn tự mình ra mặt, Trần Bảo Kỳ còn dám hống hách sao?
Còn về phần Trần Sơn, hắn hoàn toàn chẳng coi Trần Bảo Kỳ ra gì.
Hắn nhớ rất rõ Tô Đan Đan từng nói, Trần Bảo Kỳ chỉ là một tên lang bạt không nghề không nghiệp vừa mới ra tù.
Lúc bọn họ tới khách sạn Sheraton, cả nhà Tô Nhã Linh đã nơm nớp lo sợ đứng trước cửa khách sạn.
Tần Nhược Hà nhìn về phía Trần Bảo Kỳ, bực dọc nhắc nhở: “Cậu nghe cho kỹ đây, lát nữa sau khi cậu vào trong thì cứ giả làm người câm, bất luận xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến cậu, nhớ rõ chưa?”
“Còn nữa, nếu như bảo cậu xin lỗi thì cũng phải ngoan ngoãn mà phối hợp”.
“Hôm nay dù thế nào cũng không được gây chuyện, nếu không cả nhà chúng tôi thật sự sẽ bị cậu hại chết, nghe rõ chưa?”
Trần Bảo Kỳ không đáp lời mà nhìn về phía Tô Nhã Linh lúc này đang cực kỳ lo lắng: “Nhã Linh, em đừng lo, chuyện này cứ để anh xử lý”.
Tần Nhược Hà nghe vậy thì nổi cơn điên: “Cậu xử lý cái con khỉ! Hôm nay dẫn cậu tới là để cậu ra vẻ đáng thương chứ không phải để cậu trổ tài chém gió!”
“Ôi chao này em dâu, chuyện gì khiến cho cô nổi giận ghê thế? Chỗ này là nơi đông người, cô làm thế đúng là chẳng có chút khí chất nào cả!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói kỳ quái vang lên.
Triệu Hải Yến khoanh hai tay trước ngực, ngẩng cao đầu tỏ vẻ ta đây.
Tần Nhược Hà vừa nghe thấy giọng điệu này của Triệu Hải Yến là lại nổi giận.
“Chị dâu, không biết có chuyện gì muốn nhờ vả mà cứ nhất định phải mời chúng tôi tới đây ăn cơm thế?”
Tần Nhược Hà không hề tỏ ra yếu thế.
Nghe thấy vậy, Triệu Hải Yến nhíu mày: “Có việc nhờ vả mấy người ư? Ha ha… nếu không phải cậu chủ Trần có ý tốt mời mấy người thì mấy người làm gì đủ tư cách mà tới đây?”
“Cậu chủ Trần? Cậu chủ Trần nào cơ?”
Tần Nhược Hà không hiểu lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên là con rể của tôi, cậu chủ Trần Sơn của nhà họ Trần ở Yên Kinh!”
Triệu Hải Yến vô cùng tự hào nói.
Nhà họ Trần ở Yên Kinh!
Chỉ mấy chữ này cũng khiến cho Tần Nhược Hà hoàn toàn kinh sợ.
Quả nhiên tất cả những chuyện này đều là thật.
Tô Đan Đan được cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh nhìn trúng thật!
Lúc Tô Đan Đan nhìn về phía Trần Sơn thì Trần Bảo Kỳ cũng hứng thú đưa mắt đánh giá Trần Sơn.
“Anh chính là Trần Sơn à?”
Trần Bảo Kỳ không ngờ người phụ trách bộ phận thu mua của tập đoàn Bảo Kỳ lại là kẻ giả mạo cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh.
Như vậy cũng tốt, xử lý nhanh gọn.
“Anh là ai?”
Trần Sơn híp mắt, ánh mắt khinh thường.
Tần Nhược Hà bực dọc quay đầu nhìn Trần Bảo Kỳ, nhắc nhở anh mau ngậm mồm lại.
Ngay cả Tô Nhã Linh cũng không ngừng lắc đầu nhìn Trần Bảo Kỳ.
Đây là cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh đấy, thật sự không thể đắc tội!
“Trần Bảo Kỳ!”
Trần Bảo Kỳ liếc mắt nhìn thẳng vào Trần Sơn, trả lời rõ ràng từng chữ.
“Ha ha ha…”
Sau khi nghe thấy cái tên này, Trần Sơn không những không chút sợ hãi mà ngược lại còn trắng trợn phá lên cười.
“Hoá ra anh chính là thằng phế vật vô dụng từng ngồi tù!”
Sắc mặt Trần Bảo Kỳ lạnh tanh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Thế nhưng ánh sáng lạnh lùng lại loé lên từ trong đôi mắt.
“Sao thế? Gọi anh là phế vật vô dụng nên anh không vui à?”
Nụ cười của Trần Sơn cũng biến mất, thay vào đó là khí thế cao ngạo: “Thế gọi anh là thằng đần, anh đã hài lòng chưa?”
Trần Sơn đút hai tay trong túi quần, sải bước về phía trước: “Đúng rồi, có lẽ mấy người vẫn còn chưa biết đâu nhỉ, chuyện hợp tác của mấy người và tập đoàn Bảo Kỳ là do tôi huỷ bỏ đấy”.
Cái gì?
Sắc mặt của Tần Nhược Hà và Tô Nhã Linh đều vô cùng khó coi.
Đặc biệt là Tần Nhược Hà có cảm giác đại nạn sắp sửa giáng xuống đầu.
Cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh đã lên tiếng thì nhà máy gạch của bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.
Dù là Bảo Kỳ Vương thì cũng không thể đắc tội với nhà họ Trần ở Yên Kinh chỉ vì Tô Nhã Linh được.
Việc duy nhất có thể làm bây giờ chính là cầu xin Trần Sơn giơ cao đánh khẽ.
Tần Nhược Hà nhìn Trần Sơn với vẻ khẩn cầu, không ngừng khom lưng uốn gối: “Cậu chủ Trần, cậu cao quý đừng chấp kẻ hèn mọn làm gì, xin cậu cho chúng tôi một con đường sống!”
Nghe thấy lời cầu khẩn của Tần Nhược Hà, Trần Sơn đứng yên không nhúc nhích mà chỉ nghiêng đầu nhìn Trần Bảo Kỳ với vẻ thú vị.
“Bỏ qua cho mấy người thì cũng được thôi, anh lại đây quỳ xuống cho tới khi nào Đan Đan tha thứ cho anh thì thôi”.
Trần Sơn giơ tay chỉ vào Trần Bảo Kỳ.
Nghe thấy lời này, Tô Đan Đan nhướng mày kiêu ngạo.
Có nhân vật lớn chống lưng, cảm giác thật tuyệt!
Tần Nhược Hà sốt ruột giậm chân: “Trần Bảo Kỳ, cậu còn ngây ra đấy làm cái gì? Mau qua đây quỳ xuống đi! Lẽ nào cậu muốn hại chết chúng tôi thật sao?”
Tô Nhã Linh hơi bối rối, vô cùng bất lực nhìn về phía Trần Bảo Kỳ.
Cô thật sự không hy vọng Trần Bảo Kỳ phải quỳ xuống, thế nhưng…
Trần Bảo Kỳ nghiêng đầu sang mỉm cười với Tô Nhã Linh để cho cô yên tâm.
Sau đó anh bước lên trước hai bước dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Anh không quỳ mà đứng đó sừng sững như một ngọn núi.
“Anh là người phụ trách bộ phận thu mua của tập đoàn Bảo Kỳ đúng không?”
“Ồ, điều tra tỉ mỉ ra phết nhỉ! Anh muốn làm gì nào?”
Trần Sơn hất cằm tỏ vẻ khiêu khích.
“Anh bị đuổi việc rồi! Ngày mai không cần phải tới công ty nữa”.
Ha ha ha ha…
Trần Bảo Kỳ vừa dứt lời, không chỉ có Trần Sơn bật cười không ngừng mà ngay cả mấy người Tô Đan Đan cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Còn Tần Nhược Hà giận dữ siết chặt tay thành nắm đấm, đỏ mặt tía tai.
“Thằng vô dụng như anh thì lấy cái gì ra để đuổi việc tôi? Tôi đường đường là cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh, dù có là Bảo Kỳ Vương cũng không dám nói ra mấy lời này!”
“Anh là người nhà họ Trần ở Yên Kinh sao?”
Trần Bảo Kỳ lại lên tiếng hỏi.
Nếu là người khác hỏi thì có lẽ trong lòng Trần Sơn còn thấy chột dạ, thế nhưng Trần Bảo Kỳ chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng, hắn chẳng thấy sợ hãi chút nào.
“Tôi không phải người nhà họ Trần ở Yên Kinh thì chẳng lẽ là anh?”
Trần Sơn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, hỏi ngược lại.
Tần Nhược Hà hoàn toàn không ngờ Trần Bảo Kỳ chẳng những không xin lỗi mà còn dám chất vấn thân phận của Trần Sơn.
Đây rõ ràng là đẩy cả nhà bọn họ cùng xuống vũng bùn!
Lúc bà ta chuẩn bị trách mắng Trần Bảo Kỳ, có hai người đàn ông mặc vest đeo kính râm màu đen đi tới trước mặt Tô Đan Đan.
“Xin hỏi cô là Tô Đan Đan phải không?”
Một người trong số đó lên tiếng hỏi.
“Đúng… đúng vậy, mấy người là?”
“Chúng tôi là người nhà họ Trần ở Yên Kinh, tấm thẻ này là do gia chủ chúng tôi tặng cho cô, trong thẻ có mười triệu tệ, là tiền tiêu vặt của cô”.
“Thiếu phu nhân, nếu như cô có yêu cầu gì khác thì cứ việc lên tiếng!”
Nhà họ Trần ở Yên Kinh tặng quà!
Tần Nhược Hà vừa ngưỡng mộ vừa lo lắng, tiền tiêu vặt mà cũng lên tới mười triệu tệ!
Xem ra nhà họ Trần này thật sự rất xem trọng Tô Đan Đan!
“Không… không có việc gì đâu!”, Tô Đan Đan vừa mừng vừa lo, nhận lấy tấm thẻ ngân hàng của nhà họ Trần, mãi lâu sau mà chẳng thể bình tĩnh được.
Sau khi hai người này rời đi, Trần Bảo Kỳ hết sức cạn lời.
Anh thật sự không hiểu thông tin của bà nội anh sao lại chậm chạp như thế!
Bản thân anh và Tô Đan Đan đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi!
Sau khi định thần lại, Tô Đan Đan kích động ôm chầm lấy Trần Sơn: “Anh Trần Sơn, anh đối xử tốt với em quá! Cảm ơn anh!”
Trần Sơn cũng không ngờ nhà họ Trần ở Yên Kinh lại cử người tới thật.
Có điều hắn cũng chẳng hề kiềm chế lại, mà càng thêm hống hách nhìn thẳng vào mắt Trần Bảo Kỳ: “Tấm thẻ này là tôi bảo người mang tới, bây giờ có thể chứng minh thân phận người nhà họ Trần ở Yên Kinh của tôi rồi nhỉ!”
“Anh quỳ hay không đây?”
Mặt Trần Bảo Kỳ vẫn lạnh tanh không chút gợn sóng như cũ, chậm rãi bước về phía Trần Sơn.
Bốp…
Vào lúc tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại, Trần Bảo Kỳ giáng thẳng một cú đấm lên mặt Trần Sơn.
“Dù anh là người nhà họ Trần thì đã sao?”
“Bảo tôi quỳ gối, anh mà cũng xứng à?”
Bình luận facebook