• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bảo Kỳ Vương - Trần Bảo Kỳ (2 Viewers)

  • Chương 23: Tiện tay làm thôi

Nghe thấy vậy, Tần Nhược Hà tức giận liếc xéo Trần Bảo Kỳ: “Chẳng phải lúc trước cậu đảm bảo chắc chắn rằng tập đoàn Bảo Kỳ sẽ hợp tác với chúng ta sao?”

“Chuyện này là thế nào hả?”

Chuyện xảy ra bất ngờ, khiến Trần Bảo Kỳ cũng không lường trước được.

Ở tập đoàn Bảo Kỳ còn có người dám làm trái mệnh lệnh của anh sao?

“Mẹ à, mẹ đừng trách Trần Bảo Kỳ, nên giữ sức để nghĩ xem tiếp theo nên làm gì thì tốt hơn!”

Tô Nhã Linh nghiêm mặt nói: “Do lời kêu gọi của tập đoàn Bảo Kỳ mà nhà cung cấp nguyên liệu đã ngừng cung cấp cho chúng ta rồi”.

“Hơn nữa lô thiết bị mà mẹ đặt mua cũng đã bị người khác cướp mất”.

Nghe thấy những thông tin này, Tần Nhược Hà vô cùng đau đầu.

“Đây chẳng phải là muốn đuổi cùng giết tận chúng ta hay sao?”

Tần Nhược Hà nhìn Tô Nhã Linh với vẻ hoảng sợ, trong mắt tràn đầy sự khẩn cầu.

“Nhã Linh à, có lẽ con cũng nhận ra, Bảo Kỳ Vương đang muốn nhắc khéo chúng ta đấy”.

“Con mau ly hôn với Trần Bảo Kỳ, rồi cầm theo giấy chứng nhận ly hôn đi tìm Bảo Kỳ Vương!”

“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta”.

Tô Nhã Linh không trả lời, mà liếc mắt nhìn Trần Bảo Kỳ.

Trần Bảo Kỳ khẽ lắc đầu: “Chuyện này anh sẽ giải quyết”.

“Cậu câm miệng lại cho tôi! Đã là lúc nào rồi mà còn khoe khoang chứ? Cậu lấy cái gì ra để giải quyết hả?”

Lúc Tần Nhược Hà đang nói thì điện thoại của Tô Nhã Linh đổ chuông.

Sau khi nối máy, Tô Nhã Linh không nói gì, rất nhanh đã cúp máy.

“Nhã Linh, lại có chuyện gì vậy?”

“Chị Đan Đan gọi điện tới, bảo chúng ta đến khách sạn Sheraton ăn cơm, còn đặc biệt nhắc nhở con dẫn theo cả Trần Bảo Kỳ”.

Hả?

Tần Nhược Hà nhíu mày: “Lẽ nào tất cả mọi chuyện đều là do Tô Đan Đan giở trò?”

“Bây giờ nó đã là thiếu phu nhân của nhà họ Trần ở Yên Kinh rồi”.

“Nhà họ Trần ở Yên Kinh là gia tộc lớn có tên tuổi cả nước, cho dù là Bảo Kỳ Vương thì cũng phải nhường nhịn bọn họ vài phần!”

“Nếu như chuyện này có liên quan đến nhà họ Tần ở Yên Kinh thì quả thực là rắc rối lớn”.

Nghe lời phân tích của Tần Nhược Hà, Trần Bảo Kỳ nói không nên lời.

Tô Đan Đan và nhà họ Trần ở Yên Kinh vốn chẳng có quan hệ gì cả!

Còn nữa, Bảo Kỳ Vương sao có thể sợ nhà họ Trần nhỏ bé đó chứ?

“Mẹ, Nhã Linh, mọi người đừng lo lắng, con sẽ giải quyết chuyện này”.

Nói xong, Trần Bảo Kỳ đi tới trước mặt Tô Nhã Linh: “Đi, bây giờ chúng ta tới khách sạn luôn”.

Tần Nhược Hà tức giận lắc đầu: “Cậu thì giải quyết được gì chứ! Chẳng phải là muốn đến ăn ké bữa cơm sao? Cậu thật sự cho rằng bữa cơm này ngon hả?”

Trần Bảo Kỳ không quan tâm đến lời mỉa mai của Tần Nhược Hà, mà lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hắc Vũ để điều tra sự việc trước đó.

Chưa đầy năm phút, Trần Bảo Kỳ đã nhận được kết quả từ Hắc Vũ.

Người chấm dứt hợp tác giữa tập đoàn Bảo Kỳ và nhà máy gạch nhà Tô Nhã Linh tên là Trần Sơn, giám đốc bộ phận thu mua của tập đoàn.

...

Lúc này, trong sân nhà họ Tô, sắc mặt của bà cụ Tô và Triệu Hải Yến vô cùng khó coi.

Bạch Khai Minh đứng trước mặt bọn họ, cúi thấp đầu, không nói gì.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải hôm qua ông nói tập đoàn Bảo Kỳ sẽ nhắm vào nhà máy gạch của nhà Tô Nhã Linh ư? Sao hôm nay lại hợp tác với nhau rồi?”

Triệu Hải Yến đanh mặt, chất vấn Bạch Khai Minh.

Dáng vẻ cao ngạo của bà ta hoàn toàn không coi Bạch Khai Minh ra gì.

“Với năng lực này mà ông cũng muốn trở thành nhân vật lớn trong tỉnh sao?”

Nghe thấy lời giễu cợt của Triệu Hải Yến, Bạch Khai Minh cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng vì sợ nhà họ Trần ở Yên Kinh nên ông ta không giám nổi giận.

Bà cụ Tô sa sầm mặt mày, đập bàn nói lớn: “Xem ra con ranh Tô Nhã Linh đó thực sự có liên quan đến Bảo Kỳ Vương”.

Lúc này, Tô Đan Đan vui vẻ, ngâm nga hát bước vào nhà: “Bà nội, mẹ, hôm nay là ngày tốt, sao mặt mũi mọi người lại nhăn nhó thế kia?”

“Đan Đan à, con đừng nói nhảm nữa, ngày hôm nay thì tốt cái gì chứ? Con không biết tập đoàn Bảo Kỳ đã hợp tác với nhà máy gạch của nhà Tô Nhã Linh rồi sao?”

Triệu Hải Yến nghiêm nghị nói: “Con hồ ly tinh Tô Nhã Linh đó lại dám quyến rũ Bảo Kỳ Vương!”

Nghe xong, Tô Đan Đan không thể nhịn được cười.

Nụ cười này của cô ta khiến Triệu Hải Yến và bà cụ Tô sững sờ.

“Bà nội, mẹ, tin tức của mọi người cũng chậm thật đấy”.

Tô Đan Đan vừa cười vừa nói.

“Đan Đan, con nói vậy là có ý gì?”

Triệu Hải Yến thắc mắc.

“Tập đoàn Bảo Kỳ trước đây đúng là muốn hợp tác với nhà máy gạch của nhà Tô Nhã Linh, nhưng bây giờ đã thay đổi rồi!”

“Bọn họ không chỉ hủy bỏ hợp tác mà còn khiến nhà cung cấp nguyên liệu không cung cấp hàng cho nhà máy gạch của nhà Tô Nhã Linh nữa”.

“Cái gì?”

Bà cụ Tô và Triệu Hải Yến nghe xong vô cùng kinh ngạc, nhìn Tô Đan Đan với vẻ khó tin.

Ngay cả Bạch Khai Minh cũng rất kinh ngạc.

“Chuyện này là thật sao?”, Triệu Hải Yến hỏi.

“Đương nhiên là thật rồi, con lừa mọi người làm gì chứ?”

Tô Đan Đan nói đến đây, cố ý dừng lại vài giây: “Thực ra, chuyện này thay đổi đều là vì một người”.

“Ai vậy?”

Tô Đan Đan chạy ra cửa, khoác tay một người đàn ông bước vào với nụ cười hạnh phúc.

“Bà nội, mẹ, để con giới thiệu với mọi người. Đây là anh Trần Sơn, người mà con đã từng nhắc với mọi người”.

Trần Sơn!

Bà cụ Tô và Triệu Hải Yến đều rất phấn khích.

Lúc trước Tô Đan Đan đã nói, Trần Sơn là cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh!

“Thì ra là cậu chủ Trần, mời ngồi!”

Bà cụ Tô và Triệu Hải Yến vội vàng đứng dậy, chào hỏi rồi mời Trần Sơn ngồi xuống.

“Bà nội, mẹ, chúng ta đừng ngồi nữa mà đến thẳng khách sạn đi. Anh Trần Sơn đã đặt phòng bao riêng rồi, còn mời cả nhà Tô Nhã Linh nữa”.

Hả?

“Mời bọn họ đến làm gì?”

Bà cụ Tô nhíu mày.

“Bà nội, bà không hiểu chuyện này đâu, anh Trần Sơn muốn châm chọc Trần Bảo Kỳ!”

Bà cụ Tô và Triệu Hải Yến nghe xong liền nhìn nhau cười, rồi gật đầu.

“Mời bà và cô!”, Trần Sơn mặc bộ vest và giày da cao cấp, chủ động mời bọn họ.

Bọn họ gật đầu lia lịa, vui mừng ngồi lên xe.

“Cậu chủ Trần, sao cậu lại đến Lâm Thành?”

Trên đường đi, bà cụ Tô tò mò hỏi.

“Đều là vì Đan Đan, sau khi tốt nghiệp đại học, cháu đã trở về Yên Kinh, nhưng không thể quên được cô ấy cho nên cháu mới quay lại, theo đuổi Đan Đan một lần nữa”.

Trần Sơn trịnh trọng nói.

Tuy nhiên trong ánh mắt hắn nhìn Tô Đan Đan, không thể giấu được vẻ tham lam dục vọng.

“Bà nội, bây giờ người ta đã là giám đốc bộ phận thu mua của tập đoàn Bảo Kỳ rồi!”

Nghe Tô Đan Đan giới thiệu, Triệu Hải Yến cười nói: “Đây chẳng phải là Bảo Kỳ Vương đang lấy lòng nhà họ Trần ở Yên Kinh sao?”

“Bộ phận thu mua là bộ phận quan trọng nhất trong một tập đoàn, hơn nữa chuyện hợp tác giữa tập đoàn Bảo Kỳ và nhà máy gạch của Tô Nhã Linh, cậu chủ Trần nói hủy bỏ là hủy bỏ ngay, Bảo Kỳ Vương cũng không can thiệp vào, điều này càng chứng tỏ, Bảo Kỳ Vương cũng rất sợ nhà họ Trần ở Yên Kinh”.

Nghe vậy, Trần Sơn cảm thấy không được tự nhiên.

Hắn không phải là người nhà họ Trần ở Yên Kinh, hơn nữa hắn cũng phải cố gắng rất nhiều mới có thể trở thành giám đốc bộ phận thu mua của tập đoàn Bảo Kỳ.

Hắn nghĩ Bảo Kỳ Vương không hỏi đến chuyện này chỉ là vì nhà máy gạch đó quá nhỏ bé!

Nhưng hắn cũng không phủ nhận, vì dù sao hiểu lầm này cũng sẽ khiến hắn dễ dàng tiếp cận Tô Đan Đan hơn.

Hơn nữa hắn cũng không lo lắng nhà họ Trần ở Yên Kinh sẽ biết chuyện này, vì Lâm Thành cách xa Yên Kinh gần một nghìn cây số, bọn họ không thể biết chuyện này được.

Nghĩ đến đây, Trần Sơn xua tay nói: “Tiện tay làm thôi mà, không đáng nhắc đến”.

“Cậu chủ Trần, tôi nghe Đan Đan nói, cậu định dạy dỗ Trần Bảo Kỳ?”, Triệu Hải Yến hỏi tiếp.

“Đương nhiên rồi, thằng khốn từng ngồi tù đó mà cũng dám bắt nạt người phụ nữ của tôi sao? Đúng là tự tìm đường chết!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom