Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Liên quan gì đến anh ấy
Bạch Khai Minh cũng mừng thầm.
Mặc dù ông ta vẫn chưa trả thù được cho con trai, nhưng lần này tới Lâm Thành, ông ta cũng thu về không ít.
Ông ta không những kết thân được với cô chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh, mà còn giữ liên lạc được với Bảo Kỳ Vương nhờ chuyện của tập đoàn Quang Minh.
Chỉ cần ông ta biết cách nắm bắt thì mối quan hệ nào cũng có thể khiến ông ta nổi trội trên phạm vi cả nước.
Liệu ông ta có thể tiến thêm một bước không đây? Cứ chờ đến ngày mai sẽ rõ!
Sáng sớm ngày hôm sau, để tỏ lòng thành, Lý Hạo và Châu Tư Nhã đã đến tập đoàn Bảo Kỳ ngay từ sớm.
Lý Hạo cầm món quà, trong lòng hơi thấp thỏm.
Mặc dù tự nhận mình là người thành đạt trong giới thượng lưu, nhưng hắn chưa từng tiếp xúc với những nhân vật tầm cỡ như Bảo Kỳ Vương.
Hắn lẩm bẩm luyện nói cho lưu loát, sợ bị lộ khuyết điểm và sai sót.
Lúc này, Châu Tư Nhã chau chặt cặp mày lá liễu, lay nhẹ người Lý Hạo, nói: "Anh yêu à, anh mau nhìn kìa, tên đó chẳng phải là thằng chồng vô dụng của Tô Nhã Linh sao?"
Nghe xong, Lý Hạo ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt bỗng nheo lại.
"Quả đúng là anh ta, anh ta đến đây làm gì chứ?"
Lý Hạo không khỏi cảnh giác, hắn vẫn còn nhớ Trần Bảo Kỳ từng nói sẽ cấm vận hắn.
"Anh yêu đừng lo, chuyện này để em giải quyết".
Nói xong, Châu Tư Nhã hùng hổ đi lên phía trước, chặn đứng Trần Bảo Kỳ lại.
"Này này, anh đang làm gì thế? Đây là chỗ anh có thể tùy tiện đến được à?"
Nghe thấy tiếng của Châu Tư Nhã, Trần Bảo Kỳ hơi ngạc nhiên liếc nhìn cô ta một cái.
Không ngờ là lại gặp bọn họ ở đây!
"Tôi làm việc ở đây!"
Trần Bảo Kỳ có ấn tượng không tốt về bọn họ, nên cũng không muốn nhiều lời.
Anh đáp bừa một câu rồi tiếp tục đi về phía tòa nhà làm việc.
Nhưng Châu Tư Nhã lại không chịu buông tha cho anh, lại đứng chặn trước mặt anh.
"Anh vội gì chứ, tôi cho anh đi chưa hả?"
Châu Tư Nhã trừng mắt lườm Trần Bảo Kỳ một cái, nói: "Sao, anh muốn nhân cơ hội này đi tìm Bảo Kỳ Vương để nói xấu Lý Hạo nhà tôi chứ gì?"
"Cô nghĩ nhiều quá rồi".
Trần Bảo Kỳ lắc đầu trong im lặng.
Châu Tư Nhã rất không hài lòng với thái độ của Trần Bảo Kỳ.
"Anh nghe cho rõ đây, Lý Hạo nhà tôi là nhân vật nòng cốt của tập đoàn Bảo Kỳ, Bảo Kỳ Vương chắc chắn sẽ coi trọng anh ấy! Anh nghĩ mà xem, nếu anh muốn Bảo Kỳ Vương cấm vận người hái ra tiền như Lý Hạo, liệu điều đó có thể xảy ra không?”
"Sao lại không thể chứ?"
"Giọng điệu này của anh ý là anh vẫn muốn đối đầu với Lý Hạo sao?"
Ánh mắt của Châu Tư Nhã đầy vẻ thù địch.
"Chỉ là diễn viên nhỏ thôi mà lắm chuyện thế không biết?"
Trần Bảo Kỳ không thèm để ý đến Châu Tư Nhã nữa, quay sang nhìn về phía Lý Hạo, nói: "Tôi đã nói cấm diễn thì nhất định sẽ cấm diễn!"
"Là do các người tự chuốc lấy thôi!"
Trần Bảo Kỳ nhìn đồng hồ, rồi lại bước tiếp vào bên trong.
Nhưng lần này, người cản đường anh lại là Lý Hạo.
Bị một phạm nhân mới ra tù chế nhạo là diễn viên nhỏ, mặt Lý Hạo bỗng tái mét lại.
Hắn chỉ tay ra ngoài: "Anh không cần vào nữa đâu!"
"Ý gì đây?"
Trần Bảo Kỳ nhướng mày hỏi.
"Anh bị sa thải rồi! Kể từ bây giờ anh không còn là nhân viên của tập đoàn Bảo Kỳ nữa".
"Tập đoàn Bảo Kỳ không cần một kẻ tù tội như anh".
Lý Hạo thẳng thắn nói.
Mặc dù chưa từng gặp Bảo Kỳ Vương, nhưng việc hắn nhận được thư mời tối qua đã cho thấy Bảo Kỳ Vương rất coi trọng hắn.
Vậy nên hắn thầm nghĩ, việc hắn tự ý sa thải một người không có tầm quan trọng, Bảo Kỳ Vương chắc chắn sẽ không tức giận.
Ngược lại, Trần Bảo Kỳ thật sự sững sờ trước sự vô liêm sỉ của Lý Hạo.
Anh không thèm để ý tới hắn, sải bước đi vào tòa làm việc.
Nhìn theo bóng dáng của Trần Bảo Kỳ, Châu Tư Nhã tiến lên trước kéo Lý Hạo lại, dịu dàng an ủi: "Anh yêu à, không cần chấp nhặt với thứ vô dụng đó đâu anh".
"Giờ hai ta sẽ đi gặp Bảo Kỳ Vương!"
"Nhất định Bảo Kỳ Vương sẽ đứng về phía chúng ta".
Lý Hạo hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: "Đi thôi!"
Bọn họ sánh bước đi vào tập đoàn Bảo Kỳ.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, bọn họ tìm đến văn phòng của chủ tịch.
Lý Hạo vừa lo lắng vừa hồi hộp đẩy cửa bước vài, ngay lập tức sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Sao... sao lại có thể như vậy được chứ?
Hắn thấy rõ mồn một, người ngồi trước bàn làm việc không ai khác, chính là Trần Bảo Kỳ!
Trần Bảo Kỳ chính là Bảo Kỳ Vương sao?
Hắn bất giác đánh mắt sang nhìn Châu Tư Nhã đầy khó hiểu.
Lúc này, Châu Tư Nhã cũng đứng im như trời trồng.
Cô ta cũng cảm thấy khó hiểu, ai ai cũng đồn chồng của Tô Nhã Linh là kẻ vô dụng, vậy mà giờ...
"Vào đi!"
Giọng nói của Trần Bảo Kỳ đã kéo bọn họ về với hiện thực.
Đầu óc Lý Hạo chợt trống rỗng.
Điều duy nhất mà hắn có thể chắc chắn là tương lai của hắn đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi!
Hắn từng mường tượng ra vô số cảnh tượng khi gặp Bảo Kỳ Vương, nhưng không ngờ thực tế lại thành ra như này!
"Bảo Kỳ Vương..."
Trần Bảo Kỳ huơ tay, nói: "Anh còn muốn đuổi việc tôi nữa không?"
Nghe vậy, Lý Hạo đỏ mặt tía tai, lưng toát mồ hôi lạnh, lắc đầu lia lịa, đáp: "Không... không..."
"Vậy nếu tôi cấm vận anh, anh có ý kiến gì không?"
Trần Bảo Kỳ không lớn tiếng nhưng lại khiến Lý Hạo và Châu Tư Nhã cảm thấy cực kỳ áp lực.
Bọn họ quỳ xuống ngay trước mặt Trần Bảo Kỳ, nói: "Bảo Kỳ Vương, cũng trách chúng tôi có mắt như mù, mong anh rộng lượng giơ cao đánh khẽ cho!"
"Tôi bảo hai người quỳ à?"
Trần Bảo Kỳ khó chịu nói.
Không gian hệt như ngừng lại, vô cùng ngột ngạt.
Lý Hạo và Châu Tư Nhã run bần bật, lắp bắp nói mãi không lên lời.
"Ra ngoài đi!"
Thấy dáng vẻ run sợ của bọn họ, Trần Bảo Kỳ cũng đành buông tha.
Nếu cứ cố chấp nhặt với loại người như bọn họ thì chẳng khác nào anh đang tự làm nhục bản thân cả!
Lý Hạo và Châu Tư Nhã hệt như rũ bỏ được gánh nặng, vội vàng bò ra ngoài.
Bọn họ chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
"Chờ chút đã!"
Trần Bảo Kỳ bất ngờ cất lời dọa cho Lý Hạo và Châu Tư Nhã khiếp hồn khiếp vía.
"Tôi hy vọng không ai biết đến thân phận của tôi, hai người rõ chưa?"
Lý Hạo và Châu Tư Nhã gật đầu lia lịa.
Bọn họ là người thông minh, thân phận của Bảo Kỳ Vương phải bí mật tuyệt đối, sao có thể tự ý tiết lộ ra ngoài được chứ!
Lúc Lý Hạo và Châu Tư Nhã vừa rời khỏi văn phòng, khắp các trang mạng đều đưa tin tức mới nhất.
Vì lý do sức khỏe, Lý Hạo tạm thời vắng mặt khỏi giới giải trí một thời gian!
Sau khi tin tức này được công khai, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
Một ngôi sao hàng đầu như Lý Hạo sao lại bất ngờ vắng mặt khỏi làng giải trí chứ?
Lý do sức khỏe đó là gì? Rõ ràng là bị cấm vận mà!
"Rốt cuộc Lý Hạo đã đắc tội với ai?"
"Bầu sô đứng sau Lý Hạo..."
Không lâu sau, trên mạng đăng tải đủ kiểu tin tức.
Lúc này, Tô Nhã Linh đang ngồi ở phòng khách lướt bảng tin, cô thật sự bất ngờ trước tin Lý Hạo tạm rút khỏi làng giải trí.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là chuyện này chắc chắn có liên quan đến Trần Bảo Kỳ!
Bởi lẽ hôm qua Trần Bảo Kỳ cũng kiên định nói là sẽ cấm vận Lý Hạo!
Lúc đó, ngay cả cô nghe xong cũng cảm thấy có tin.
Vậy mà còn chưa đến một ngày, điều đó đã trở thành hiện thực!
"Mẹ, con vẫn có cảm giác Bảo Kỳ thật sự không đơn giản như chúng ta nghĩ, hoặc có thể là anh ấy có thế lực lớn mạnh nào đó chống lưng!"
Tô Nhã Linh nghiêm túc nhìn Tần Nhược Hà ở bên cạnh.
"Nhã Linh, mới sáng sớm mà con đã ngốc nghếch vậy à?"
Tần Nhược Hà mơ mơ màng màng.
Tô Nhã Linh không chút do dự kể cho Tô Nhược Hà nghe chuyện hôm qua.
Nghe xong, Tần Nhược Hà lắc đầu liên tục, nói: "Nhã Linh, mẹ thật sự không hiểu, chuyện này thì có liên quan gì đến Trần Bảo Kỳ chứ!"
"Thứ vô dụng như Trần Bảo Kỳ thì lấy gì mà cấm vận Lý Hạo?"
"Chuyện này chắc chắn là Bảo Kỳ Vương âm thầm ra tay, sao Bảo Kỳ Vương có thể ngó lơ, để con phải chịu ấm ức chứ?"
Mặc dù ông ta vẫn chưa trả thù được cho con trai, nhưng lần này tới Lâm Thành, ông ta cũng thu về không ít.
Ông ta không những kết thân được với cô chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh, mà còn giữ liên lạc được với Bảo Kỳ Vương nhờ chuyện của tập đoàn Quang Minh.
Chỉ cần ông ta biết cách nắm bắt thì mối quan hệ nào cũng có thể khiến ông ta nổi trội trên phạm vi cả nước.
Liệu ông ta có thể tiến thêm một bước không đây? Cứ chờ đến ngày mai sẽ rõ!
Sáng sớm ngày hôm sau, để tỏ lòng thành, Lý Hạo và Châu Tư Nhã đã đến tập đoàn Bảo Kỳ ngay từ sớm.
Lý Hạo cầm món quà, trong lòng hơi thấp thỏm.
Mặc dù tự nhận mình là người thành đạt trong giới thượng lưu, nhưng hắn chưa từng tiếp xúc với những nhân vật tầm cỡ như Bảo Kỳ Vương.
Hắn lẩm bẩm luyện nói cho lưu loát, sợ bị lộ khuyết điểm và sai sót.
Lúc này, Châu Tư Nhã chau chặt cặp mày lá liễu, lay nhẹ người Lý Hạo, nói: "Anh yêu à, anh mau nhìn kìa, tên đó chẳng phải là thằng chồng vô dụng của Tô Nhã Linh sao?"
Nghe xong, Lý Hạo ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt bỗng nheo lại.
"Quả đúng là anh ta, anh ta đến đây làm gì chứ?"
Lý Hạo không khỏi cảnh giác, hắn vẫn còn nhớ Trần Bảo Kỳ từng nói sẽ cấm vận hắn.
"Anh yêu đừng lo, chuyện này để em giải quyết".
Nói xong, Châu Tư Nhã hùng hổ đi lên phía trước, chặn đứng Trần Bảo Kỳ lại.
"Này này, anh đang làm gì thế? Đây là chỗ anh có thể tùy tiện đến được à?"
Nghe thấy tiếng của Châu Tư Nhã, Trần Bảo Kỳ hơi ngạc nhiên liếc nhìn cô ta một cái.
Không ngờ là lại gặp bọn họ ở đây!
"Tôi làm việc ở đây!"
Trần Bảo Kỳ có ấn tượng không tốt về bọn họ, nên cũng không muốn nhiều lời.
Anh đáp bừa một câu rồi tiếp tục đi về phía tòa nhà làm việc.
Nhưng Châu Tư Nhã lại không chịu buông tha cho anh, lại đứng chặn trước mặt anh.
"Anh vội gì chứ, tôi cho anh đi chưa hả?"
Châu Tư Nhã trừng mắt lườm Trần Bảo Kỳ một cái, nói: "Sao, anh muốn nhân cơ hội này đi tìm Bảo Kỳ Vương để nói xấu Lý Hạo nhà tôi chứ gì?"
"Cô nghĩ nhiều quá rồi".
Trần Bảo Kỳ lắc đầu trong im lặng.
Châu Tư Nhã rất không hài lòng với thái độ của Trần Bảo Kỳ.
"Anh nghe cho rõ đây, Lý Hạo nhà tôi là nhân vật nòng cốt của tập đoàn Bảo Kỳ, Bảo Kỳ Vương chắc chắn sẽ coi trọng anh ấy! Anh nghĩ mà xem, nếu anh muốn Bảo Kỳ Vương cấm vận người hái ra tiền như Lý Hạo, liệu điều đó có thể xảy ra không?”
"Sao lại không thể chứ?"
"Giọng điệu này của anh ý là anh vẫn muốn đối đầu với Lý Hạo sao?"
Ánh mắt của Châu Tư Nhã đầy vẻ thù địch.
"Chỉ là diễn viên nhỏ thôi mà lắm chuyện thế không biết?"
Trần Bảo Kỳ không thèm để ý đến Châu Tư Nhã nữa, quay sang nhìn về phía Lý Hạo, nói: "Tôi đã nói cấm diễn thì nhất định sẽ cấm diễn!"
"Là do các người tự chuốc lấy thôi!"
Trần Bảo Kỳ nhìn đồng hồ, rồi lại bước tiếp vào bên trong.
Nhưng lần này, người cản đường anh lại là Lý Hạo.
Bị một phạm nhân mới ra tù chế nhạo là diễn viên nhỏ, mặt Lý Hạo bỗng tái mét lại.
Hắn chỉ tay ra ngoài: "Anh không cần vào nữa đâu!"
"Ý gì đây?"
Trần Bảo Kỳ nhướng mày hỏi.
"Anh bị sa thải rồi! Kể từ bây giờ anh không còn là nhân viên của tập đoàn Bảo Kỳ nữa".
"Tập đoàn Bảo Kỳ không cần một kẻ tù tội như anh".
Lý Hạo thẳng thắn nói.
Mặc dù chưa từng gặp Bảo Kỳ Vương, nhưng việc hắn nhận được thư mời tối qua đã cho thấy Bảo Kỳ Vương rất coi trọng hắn.
Vậy nên hắn thầm nghĩ, việc hắn tự ý sa thải một người không có tầm quan trọng, Bảo Kỳ Vương chắc chắn sẽ không tức giận.
Ngược lại, Trần Bảo Kỳ thật sự sững sờ trước sự vô liêm sỉ của Lý Hạo.
Anh không thèm để ý tới hắn, sải bước đi vào tòa làm việc.
Nhìn theo bóng dáng của Trần Bảo Kỳ, Châu Tư Nhã tiến lên trước kéo Lý Hạo lại, dịu dàng an ủi: "Anh yêu à, không cần chấp nhặt với thứ vô dụng đó đâu anh".
"Giờ hai ta sẽ đi gặp Bảo Kỳ Vương!"
"Nhất định Bảo Kỳ Vương sẽ đứng về phía chúng ta".
Lý Hạo hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: "Đi thôi!"
Bọn họ sánh bước đi vào tập đoàn Bảo Kỳ.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, bọn họ tìm đến văn phòng của chủ tịch.
Lý Hạo vừa lo lắng vừa hồi hộp đẩy cửa bước vài, ngay lập tức sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Sao... sao lại có thể như vậy được chứ?
Hắn thấy rõ mồn một, người ngồi trước bàn làm việc không ai khác, chính là Trần Bảo Kỳ!
Trần Bảo Kỳ chính là Bảo Kỳ Vương sao?
Hắn bất giác đánh mắt sang nhìn Châu Tư Nhã đầy khó hiểu.
Lúc này, Châu Tư Nhã cũng đứng im như trời trồng.
Cô ta cũng cảm thấy khó hiểu, ai ai cũng đồn chồng của Tô Nhã Linh là kẻ vô dụng, vậy mà giờ...
"Vào đi!"
Giọng nói của Trần Bảo Kỳ đã kéo bọn họ về với hiện thực.
Đầu óc Lý Hạo chợt trống rỗng.
Điều duy nhất mà hắn có thể chắc chắn là tương lai của hắn đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi!
Hắn từng mường tượng ra vô số cảnh tượng khi gặp Bảo Kỳ Vương, nhưng không ngờ thực tế lại thành ra như này!
"Bảo Kỳ Vương..."
Trần Bảo Kỳ huơ tay, nói: "Anh còn muốn đuổi việc tôi nữa không?"
Nghe vậy, Lý Hạo đỏ mặt tía tai, lưng toát mồ hôi lạnh, lắc đầu lia lịa, đáp: "Không... không..."
"Vậy nếu tôi cấm vận anh, anh có ý kiến gì không?"
Trần Bảo Kỳ không lớn tiếng nhưng lại khiến Lý Hạo và Châu Tư Nhã cảm thấy cực kỳ áp lực.
Bọn họ quỳ xuống ngay trước mặt Trần Bảo Kỳ, nói: "Bảo Kỳ Vương, cũng trách chúng tôi có mắt như mù, mong anh rộng lượng giơ cao đánh khẽ cho!"
"Tôi bảo hai người quỳ à?"
Trần Bảo Kỳ khó chịu nói.
Không gian hệt như ngừng lại, vô cùng ngột ngạt.
Lý Hạo và Châu Tư Nhã run bần bật, lắp bắp nói mãi không lên lời.
"Ra ngoài đi!"
Thấy dáng vẻ run sợ của bọn họ, Trần Bảo Kỳ cũng đành buông tha.
Nếu cứ cố chấp nhặt với loại người như bọn họ thì chẳng khác nào anh đang tự làm nhục bản thân cả!
Lý Hạo và Châu Tư Nhã hệt như rũ bỏ được gánh nặng, vội vàng bò ra ngoài.
Bọn họ chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
"Chờ chút đã!"
Trần Bảo Kỳ bất ngờ cất lời dọa cho Lý Hạo và Châu Tư Nhã khiếp hồn khiếp vía.
"Tôi hy vọng không ai biết đến thân phận của tôi, hai người rõ chưa?"
Lý Hạo và Châu Tư Nhã gật đầu lia lịa.
Bọn họ là người thông minh, thân phận của Bảo Kỳ Vương phải bí mật tuyệt đối, sao có thể tự ý tiết lộ ra ngoài được chứ!
Lúc Lý Hạo và Châu Tư Nhã vừa rời khỏi văn phòng, khắp các trang mạng đều đưa tin tức mới nhất.
Vì lý do sức khỏe, Lý Hạo tạm thời vắng mặt khỏi giới giải trí một thời gian!
Sau khi tin tức này được công khai, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
Một ngôi sao hàng đầu như Lý Hạo sao lại bất ngờ vắng mặt khỏi làng giải trí chứ?
Lý do sức khỏe đó là gì? Rõ ràng là bị cấm vận mà!
"Rốt cuộc Lý Hạo đã đắc tội với ai?"
"Bầu sô đứng sau Lý Hạo..."
Không lâu sau, trên mạng đăng tải đủ kiểu tin tức.
Lúc này, Tô Nhã Linh đang ngồi ở phòng khách lướt bảng tin, cô thật sự bất ngờ trước tin Lý Hạo tạm rút khỏi làng giải trí.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là chuyện này chắc chắn có liên quan đến Trần Bảo Kỳ!
Bởi lẽ hôm qua Trần Bảo Kỳ cũng kiên định nói là sẽ cấm vận Lý Hạo!
Lúc đó, ngay cả cô nghe xong cũng cảm thấy có tin.
Vậy mà còn chưa đến một ngày, điều đó đã trở thành hiện thực!
"Mẹ, con vẫn có cảm giác Bảo Kỳ thật sự không đơn giản như chúng ta nghĩ, hoặc có thể là anh ấy có thế lực lớn mạnh nào đó chống lưng!"
Tô Nhã Linh nghiêm túc nhìn Tần Nhược Hà ở bên cạnh.
"Nhã Linh, mới sáng sớm mà con đã ngốc nghếch vậy à?"
Tần Nhược Hà mơ mơ màng màng.
Tô Nhã Linh không chút do dự kể cho Tô Nhược Hà nghe chuyện hôm qua.
Nghe xong, Tần Nhược Hà lắc đầu liên tục, nói: "Nhã Linh, mẹ thật sự không hiểu, chuyện này thì có liên quan gì đến Trần Bảo Kỳ chứ!"
"Thứ vô dụng như Trần Bảo Kỳ thì lấy gì mà cấm vận Lý Hạo?"
"Chuyện này chắc chắn là Bảo Kỳ Vương âm thầm ra tay, sao Bảo Kỳ Vương có thể ngó lơ, để con phải chịu ấm ức chứ?"