Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Con cam đoan với mẹ
Tô Nhã Linh hoàn toàn cạn lời trước sự quyết đoán của Tần Nhược Hà.
"Mẹ à, sao mẹ lại có thành kiến với Trần Bảo Kỳ vậy chứ?"
Nghe Tô Nhã Linh hỏi vậy, Tần Nhược Hà lắc đầu liên hồi, nói: "Không phải là có thành kiến, mà đó là sự thực".
"Mẹ cũng muốn thừa nhận cậu ta, nhưng con cũng đừng tự dối lừa bản thân nữa!"
"Con nghĩ mà xem, cậu ta ngoài tài lừa gạt người khác ra thì còn có tài cán gì chứ?"
Tần Nhược Hà ra giọng khuyên ngăn: "Nhã Linh, mẹ cũng vì muốn tốt cho con, mong muốn con sống hạnh phúc thôi!"
"Bảo Kỳ Vương có thể cho con mọi thứ, cơ hội ngàn năm có một này, con nhớ phải nắm bắt, đừng bỏ lỡ!"
"Phải tranh thủ lúc Bảo Kỳ Vương còn kiên nhẫn với con, con hãy nghĩ cách tiến đến với cậu ấy, nghe lời mẹ, chắc chắn không sai đâu!"
Tô Nhã Linh kiên định nói: "Mẹ à, con lại không cảm thấy Trần Bảo Kỳ đang lừa con, trực giác cũng mách bảo con rằng tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Trần Bảo Kỳ".
Cốc... cốc... cốc....
Tô Nhã Linh vừa dứt lời thì có người gõ cửa.
Tô Nhã Linh và Tần Nhược Hà quay sang nhìn nhau rồi đi ra mở cửa.
Thấy hai người bọn họ ở ngoài cửa, Tô Nhã Linh cảm thấy rất bất ngờ.
Lý Hạo, Châu Tư Nhã!
Sao bọn họ lại đến đây?
Tô Nhã Linh còn chưa kịp hỏi thì hai người họ đã quỳ xuống trước mặt cô.
"Hai người làm gì vậy?"
Tô Nhã Linh chợt lùi về sau mấy bước, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.
Cô vẫn không hề quên dáng vẻ kiêu căng phách lối ngày hôm qua của hai người họ.
Nhưng cứ cho là Lý Hạo đã bị cấm vận thì chuyện này có liên quan gì đến cô chứ?
"Nhã Linh, cầu xin cô giúp đỡ, nhờ cô nói khéo với Bảo Kỳ Vương để anh ấy tha cho chúng tôi, được không?"
Châu Tư Nhã vừa nói vừa khóc nức nở: "Nhã Linh, chuyện hôm qua chúng tôi thật lòng xin lỗi cô, mong cô nể tình chúng ta từng là bạn cùng phòng hồi đại học, tha cho tôi, được không?"
Lý Hạo cũng cất lời van xin: "Cô Tô, cầu xin cô nói khéo với Bảo Kỳ Vương tha cho tôi một con đường sống!"
"Chỉ cần hai người tha thứ cho tôi, bắt tôi làm gì cũng được!"
Nghe đến đây, Tô Nhã Linh cũng chợt hiểu ra người cấm vận Lý Hạo chính là Bảo Kỳ Vương.
Đúng là chẳng liên quan gì đến Trần Bảo Kỳ cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Nhã Linh hơi hụt hẫng.
Còn Tần Nhược Hà mừng thầm, sải bước lên trước nhìn Lý Hạo.
"Ý của cậu là, người cấm vận cậu là Bảo Kỳ Vương sao?"
"Đúng... đúng vậy".
Đến lúc này rồi, khi nghe đến tên Bảo Kỳ Vương, Lý Hạo vẫn bất giác run lên bần bật.
Tần Nhược Hà quay sang nhìn Tô Nhã Linh, hỏi: "Con thấy chưa, giờ thì con tin là mẹ nói đúng rồi chứ?"
"Sao hai người lại ở đây?"
Ngay khi Tô Nhã Linh không biết nên trả lời như thế nào, chợt có một giọng nói đầy khó chịu vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, Lý Hạo và Châu Tư Nhã ai nấy đều sững người.
Họ biết rõ là Bảo Kỳ Vương đến!
Mặc dù sợ hãi, nhưng Lý Hạo vẫn không dám thất lễ, quay người dập đầu sát đất: "Xin lỗi, Bảo Kỳ..."
Lúc hắn đang định thốt lên tiếng "Vương" cuối cùng thì chợt cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Trần Bảo Kỳ.
Lúc này anh ta mới chợt nhớ ra là không được để lộ thân phận của Bảo Kỳ Vương!
Thấy Lý Hạo và Châu Tư Nhã dập đầu van xin Trần Bảo Kỳ tha thứ, Tần Nhược Hà tròn mắt đứng lặng.
"Hai người van xin cậu ta làm gì chứ? Cậu ta đâu phải Bảo Kỳ Vương!"
Tần Nhược Hà tiến lên trước, định bảo Châu Tư Nhã và Lý Hạo đứng dậy.
Nhưng bọn họ nào dám đứng dậy!
Bọn họ không ngờ là đến cả nhà Tô Nhã Linh cũng không biết thân phận thực sự của Trần Bảo Kỳ!
"Đi đi!"
Trần Bảo Kỳ liếc nhìn bọn họ một cái rồi lạnh lùng nói.
Đối với Lý Hạo và Châu Tư Nhã, lời nói của Trần Bảo Kỳ còn hơn cả thánh chỉ.
Bọn họ gật đầu lia lịa, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Tần Nhược Hà nhướng mày nhìn Trần Bảo Kỳ, nói: "Sao nào? Mạo danh Bảo Kỳ Vương vui lắm à?"
Trần Bảo Kỳ còn chưa kịp giải thích, Tần Nhược Hà đã lạnh giọng nói: "Cậu đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã nói với cậu là không kéo được khách hàng về nhà máy thì đừng có về đây sao?"
"Con đã kiếm được khách hàng, còn ký hợp đồng xong xuôi cả rồi!"
Trần Bảo Kỳ đáp.
Hả?
Vừa nghe xong, Tần Nhược Hà cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Trong tình hình như hiện tại mà lại có người sẵn lòng hợp tác với nhà máy gạch của nhà họ sao?
Nghe vậy, trong lòng Tô Nhã Linh rất vui.
"Mẹ à, con đã nói rồi mà, Bảo Kỳ không phải kiểu người như mẹ nghĩ đâu!"
Nói xong, Tô Nhã Linh vẫy tay với Trần Bảo Kỳ, ý bảo anh vào nhà đi.
Tần Nhược Hà lại không thèm ngó ngàng đến Tô Nhã Linh, đi đến trước mặt Trần Bảo Kỳ, giật lấy hợp đồng rồi xem.
Đọc xong bản hợp đồng, Tần Nhược Hà vẫn đứng chặn trước mặt Trần Bảo Kỳ rồi cười khẩy.
"Vị khách này là cậu kéo về sao?"
Tần Nhược Hà lạnh lùng hỏi.
"Mẹ, sao mẹ lại hỏi vậy? Bảo Kỳ đã mang cả hợp đồng đến thì còn ai kéo khách về ngoài anh ấy nữa chứ?"
Tô Nhã Linh vốn đang im lặng bỗng lên tiếng nói đỡ cho Trần Bảo Kỳ.
Tần Nhược Hà lấy hợp đồng đưa cho Tô Nhã Linh, nói: "Con phải xem khách hàng của nhà ta là ai trước đã!"
"Tập đoàn Bảo Kỳ! Chủ tập đoàn chính là Bảo Kỳ Vương!"
Nói xong, Tần Nhược Hà nhìn thẳng vào Tô Nhã Linh, nói: "Con thấy chuyện này có liên quan đến Trần Bảo Kỳ không?"
"Nếu không phải vì nể mặt con thì con nghĩ Bảo Kỳ Vương có hợp tác với nhà máy gạch của nhà mình không?"
Tô Nhã Linh cầm lấy hợp đồng, quay sang nhìn Trần Bảo Kỳ một lúc.
Cô thấy nghi ngờ, tại sao mỗi lần có chuyện liên quan đến Bảo Kỳ Vương thì đều lôi kéo cả Trần Bảo Kỳ vào nữa chứ?
Chẳng lẽ là trùng hợp sao?
Ngay lúc Tô Nhã Linh đang ngẫm nghĩ suy luận, Tần Nhược Hà nghiêm mặt nói: "Nhã Linh, vừa hay Trần Bảo Kỳ cũng ở đây, hai đứa đi làm thủ tục ly hôn đi!"
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!"
Tô Nhã Linh bực bội trừng mắt với Tần Nhược Hà.
"Mẹ nói cho con biết, lần này bất kể như thế nào con cũng phải nghe lời mẹ!"
Thái độ của Tần Nhược Hà cực kỳ cương quyết, nói tiếp: "Con tưởng Bảo Kỳ Vương đối tốt với nhà chúng ta một cách vô cớ vậy sao?"
"Cậu ấy không những muốn bày tỏ tấm lòng với con mà còn đang uy hiếp chúng ta nữa đấy!"
Tần Nhược Hà nhìn chằm chằm Tô Nhã Linh bằng ánh mắt có thể nhìn thấu mọi chuyện: "Bảo Kỳ Vương làm vậy là đang từng bước đi sâu vào cuộc sống của gia đình mình đấy".
"Một khi cậu ấy mất kiên nhẫn, thì nhà chúng ta chỉ có nước tan cửa nát nhà thôi".
"Nhã Linh, con đừng tùy hứng như vậy nữa, con không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho bố mẹ chứ!"
"Trước mặt Bảo Kỳ Vương, chúng ta không có sự lựa chọn nào cả, chỉ có nước nhân nhượng thôi".
Nghe Tần Nhược Hà nói xong, Trần Bảo Kỳ dở khóc dở cười.
Tại sao qua lời nói của bà ta, Bảo Kỳ Vương lại trở nên xấu xa vậy chứ?
"Mẹ à, Bảo Kỳ Vương không phải kiểu người như mẹ nghĩ đâu, anh ấy..."
Trần Bảo Kỳ còn chưa nói hết đã bị Tần Nhược Hà chen ngang: "Cậu biết Bảo Kỳ Vương là người như nào sao?"
"Cậu hiểu rõ cậu ấy à?"
Trước những câu hỏi này, Trần Bảo Kỳ bất lực mỉm cười, nói: "Mẹ à, con cam đoan với mẹ là tập đoàn Bảo Kỳ sẽ hợp tác lâu dài với nhà máy, hơn nữa, đơn đặt hàng cũng ngày càng nhiều hơn".
Nghe lời cam đoan của Trần Bảo Kỳ xong, Tần Nhược Hà tỏ vẻ chế nhạo, nói: "Cậu nói hợp tác lâu dài là lâu dài được à?"
"Ý cậu là Bảo Kỳ Vương sẽ nghe lời cậu hay là cậu chính là Bảo Kỳ Vương đây?"
"Mẹ, mẹ bớt nói vài lời đi, mẹ không thể tin tưởng Bảo Kỳ một lần được sao?"
Tô Nhã Linh vừa dứt lời thì điện thoại của cô đổ chuông.
Sau khi bắt máy, biểu cảm của cô không được tự nhiên, nói: "Sao cơ? Sao lại thành ra như vậy?"
"Được rồi, tôi hiểu rồi!"
Lúc nói chuyện, Tô Nhã Linh nhìn Trần Bảo Kỳ với biểu cảm khá phức tạp.
“Xảy ra chuyện gì sao?", Tần Nhược Hà hỏi.
"Tập đoàn Bảo Kỳ đã hủy hợp tác với nhà máy gạch của nhà mình rồi".
"Mẹ à, sao mẹ lại có thành kiến với Trần Bảo Kỳ vậy chứ?"
Nghe Tô Nhã Linh hỏi vậy, Tần Nhược Hà lắc đầu liên hồi, nói: "Không phải là có thành kiến, mà đó là sự thực".
"Mẹ cũng muốn thừa nhận cậu ta, nhưng con cũng đừng tự dối lừa bản thân nữa!"
"Con nghĩ mà xem, cậu ta ngoài tài lừa gạt người khác ra thì còn có tài cán gì chứ?"
Tần Nhược Hà ra giọng khuyên ngăn: "Nhã Linh, mẹ cũng vì muốn tốt cho con, mong muốn con sống hạnh phúc thôi!"
"Bảo Kỳ Vương có thể cho con mọi thứ, cơ hội ngàn năm có một này, con nhớ phải nắm bắt, đừng bỏ lỡ!"
"Phải tranh thủ lúc Bảo Kỳ Vương còn kiên nhẫn với con, con hãy nghĩ cách tiến đến với cậu ấy, nghe lời mẹ, chắc chắn không sai đâu!"
Tô Nhã Linh kiên định nói: "Mẹ à, con lại không cảm thấy Trần Bảo Kỳ đang lừa con, trực giác cũng mách bảo con rằng tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Trần Bảo Kỳ".
Cốc... cốc... cốc....
Tô Nhã Linh vừa dứt lời thì có người gõ cửa.
Tô Nhã Linh và Tần Nhược Hà quay sang nhìn nhau rồi đi ra mở cửa.
Thấy hai người bọn họ ở ngoài cửa, Tô Nhã Linh cảm thấy rất bất ngờ.
Lý Hạo, Châu Tư Nhã!
Sao bọn họ lại đến đây?
Tô Nhã Linh còn chưa kịp hỏi thì hai người họ đã quỳ xuống trước mặt cô.
"Hai người làm gì vậy?"
Tô Nhã Linh chợt lùi về sau mấy bước, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.
Cô vẫn không hề quên dáng vẻ kiêu căng phách lối ngày hôm qua của hai người họ.
Nhưng cứ cho là Lý Hạo đã bị cấm vận thì chuyện này có liên quan gì đến cô chứ?
"Nhã Linh, cầu xin cô giúp đỡ, nhờ cô nói khéo với Bảo Kỳ Vương để anh ấy tha cho chúng tôi, được không?"
Châu Tư Nhã vừa nói vừa khóc nức nở: "Nhã Linh, chuyện hôm qua chúng tôi thật lòng xin lỗi cô, mong cô nể tình chúng ta từng là bạn cùng phòng hồi đại học, tha cho tôi, được không?"
Lý Hạo cũng cất lời van xin: "Cô Tô, cầu xin cô nói khéo với Bảo Kỳ Vương tha cho tôi một con đường sống!"
"Chỉ cần hai người tha thứ cho tôi, bắt tôi làm gì cũng được!"
Nghe đến đây, Tô Nhã Linh cũng chợt hiểu ra người cấm vận Lý Hạo chính là Bảo Kỳ Vương.
Đúng là chẳng liên quan gì đến Trần Bảo Kỳ cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Nhã Linh hơi hụt hẫng.
Còn Tần Nhược Hà mừng thầm, sải bước lên trước nhìn Lý Hạo.
"Ý của cậu là, người cấm vận cậu là Bảo Kỳ Vương sao?"
"Đúng... đúng vậy".
Đến lúc này rồi, khi nghe đến tên Bảo Kỳ Vương, Lý Hạo vẫn bất giác run lên bần bật.
Tần Nhược Hà quay sang nhìn Tô Nhã Linh, hỏi: "Con thấy chưa, giờ thì con tin là mẹ nói đúng rồi chứ?"
"Sao hai người lại ở đây?"
Ngay khi Tô Nhã Linh không biết nên trả lời như thế nào, chợt có một giọng nói đầy khó chịu vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, Lý Hạo và Châu Tư Nhã ai nấy đều sững người.
Họ biết rõ là Bảo Kỳ Vương đến!
Mặc dù sợ hãi, nhưng Lý Hạo vẫn không dám thất lễ, quay người dập đầu sát đất: "Xin lỗi, Bảo Kỳ..."
Lúc hắn đang định thốt lên tiếng "Vương" cuối cùng thì chợt cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Trần Bảo Kỳ.
Lúc này anh ta mới chợt nhớ ra là không được để lộ thân phận của Bảo Kỳ Vương!
Thấy Lý Hạo và Châu Tư Nhã dập đầu van xin Trần Bảo Kỳ tha thứ, Tần Nhược Hà tròn mắt đứng lặng.
"Hai người van xin cậu ta làm gì chứ? Cậu ta đâu phải Bảo Kỳ Vương!"
Tần Nhược Hà tiến lên trước, định bảo Châu Tư Nhã và Lý Hạo đứng dậy.
Nhưng bọn họ nào dám đứng dậy!
Bọn họ không ngờ là đến cả nhà Tô Nhã Linh cũng không biết thân phận thực sự của Trần Bảo Kỳ!
"Đi đi!"
Trần Bảo Kỳ liếc nhìn bọn họ một cái rồi lạnh lùng nói.
Đối với Lý Hạo và Châu Tư Nhã, lời nói của Trần Bảo Kỳ còn hơn cả thánh chỉ.
Bọn họ gật đầu lia lịa, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Tần Nhược Hà nhướng mày nhìn Trần Bảo Kỳ, nói: "Sao nào? Mạo danh Bảo Kỳ Vương vui lắm à?"
Trần Bảo Kỳ còn chưa kịp giải thích, Tần Nhược Hà đã lạnh giọng nói: "Cậu đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã nói với cậu là không kéo được khách hàng về nhà máy thì đừng có về đây sao?"
"Con đã kiếm được khách hàng, còn ký hợp đồng xong xuôi cả rồi!"
Trần Bảo Kỳ đáp.
Hả?
Vừa nghe xong, Tần Nhược Hà cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Trong tình hình như hiện tại mà lại có người sẵn lòng hợp tác với nhà máy gạch của nhà họ sao?
Nghe vậy, trong lòng Tô Nhã Linh rất vui.
"Mẹ à, con đã nói rồi mà, Bảo Kỳ không phải kiểu người như mẹ nghĩ đâu!"
Nói xong, Tô Nhã Linh vẫy tay với Trần Bảo Kỳ, ý bảo anh vào nhà đi.
Tần Nhược Hà lại không thèm ngó ngàng đến Tô Nhã Linh, đi đến trước mặt Trần Bảo Kỳ, giật lấy hợp đồng rồi xem.
Đọc xong bản hợp đồng, Tần Nhược Hà vẫn đứng chặn trước mặt Trần Bảo Kỳ rồi cười khẩy.
"Vị khách này là cậu kéo về sao?"
Tần Nhược Hà lạnh lùng hỏi.
"Mẹ, sao mẹ lại hỏi vậy? Bảo Kỳ đã mang cả hợp đồng đến thì còn ai kéo khách về ngoài anh ấy nữa chứ?"
Tô Nhã Linh vốn đang im lặng bỗng lên tiếng nói đỡ cho Trần Bảo Kỳ.
Tần Nhược Hà lấy hợp đồng đưa cho Tô Nhã Linh, nói: "Con phải xem khách hàng của nhà ta là ai trước đã!"
"Tập đoàn Bảo Kỳ! Chủ tập đoàn chính là Bảo Kỳ Vương!"
Nói xong, Tần Nhược Hà nhìn thẳng vào Tô Nhã Linh, nói: "Con thấy chuyện này có liên quan đến Trần Bảo Kỳ không?"
"Nếu không phải vì nể mặt con thì con nghĩ Bảo Kỳ Vương có hợp tác với nhà máy gạch của nhà mình không?"
Tô Nhã Linh cầm lấy hợp đồng, quay sang nhìn Trần Bảo Kỳ một lúc.
Cô thấy nghi ngờ, tại sao mỗi lần có chuyện liên quan đến Bảo Kỳ Vương thì đều lôi kéo cả Trần Bảo Kỳ vào nữa chứ?
Chẳng lẽ là trùng hợp sao?
Ngay lúc Tô Nhã Linh đang ngẫm nghĩ suy luận, Tần Nhược Hà nghiêm mặt nói: "Nhã Linh, vừa hay Trần Bảo Kỳ cũng ở đây, hai đứa đi làm thủ tục ly hôn đi!"
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!"
Tô Nhã Linh bực bội trừng mắt với Tần Nhược Hà.
"Mẹ nói cho con biết, lần này bất kể như thế nào con cũng phải nghe lời mẹ!"
Thái độ của Tần Nhược Hà cực kỳ cương quyết, nói tiếp: "Con tưởng Bảo Kỳ Vương đối tốt với nhà chúng ta một cách vô cớ vậy sao?"
"Cậu ấy không những muốn bày tỏ tấm lòng với con mà còn đang uy hiếp chúng ta nữa đấy!"
Tần Nhược Hà nhìn chằm chằm Tô Nhã Linh bằng ánh mắt có thể nhìn thấu mọi chuyện: "Bảo Kỳ Vương làm vậy là đang từng bước đi sâu vào cuộc sống của gia đình mình đấy".
"Một khi cậu ấy mất kiên nhẫn, thì nhà chúng ta chỉ có nước tan cửa nát nhà thôi".
"Nhã Linh, con đừng tùy hứng như vậy nữa, con không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho bố mẹ chứ!"
"Trước mặt Bảo Kỳ Vương, chúng ta không có sự lựa chọn nào cả, chỉ có nước nhân nhượng thôi".
Nghe Tần Nhược Hà nói xong, Trần Bảo Kỳ dở khóc dở cười.
Tại sao qua lời nói của bà ta, Bảo Kỳ Vương lại trở nên xấu xa vậy chứ?
"Mẹ à, Bảo Kỳ Vương không phải kiểu người như mẹ nghĩ đâu, anh ấy..."
Trần Bảo Kỳ còn chưa nói hết đã bị Tần Nhược Hà chen ngang: "Cậu biết Bảo Kỳ Vương là người như nào sao?"
"Cậu hiểu rõ cậu ấy à?"
Trước những câu hỏi này, Trần Bảo Kỳ bất lực mỉm cười, nói: "Mẹ à, con cam đoan với mẹ là tập đoàn Bảo Kỳ sẽ hợp tác lâu dài với nhà máy, hơn nữa, đơn đặt hàng cũng ngày càng nhiều hơn".
Nghe lời cam đoan của Trần Bảo Kỳ xong, Tần Nhược Hà tỏ vẻ chế nhạo, nói: "Cậu nói hợp tác lâu dài là lâu dài được à?"
"Ý cậu là Bảo Kỳ Vương sẽ nghe lời cậu hay là cậu chính là Bảo Kỳ Vương đây?"
"Mẹ, mẹ bớt nói vài lời đi, mẹ không thể tin tưởng Bảo Kỳ một lần được sao?"
Tô Nhã Linh vừa dứt lời thì điện thoại của cô đổ chuông.
Sau khi bắt máy, biểu cảm của cô không được tự nhiên, nói: "Sao cơ? Sao lại thành ra như vậy?"
"Được rồi, tôi hiểu rồi!"
Lúc nói chuyện, Tô Nhã Linh nhìn Trần Bảo Kỳ với biểu cảm khá phức tạp.
“Xảy ra chuyện gì sao?", Tần Nhược Hà hỏi.
"Tập đoàn Bảo Kỳ đã hủy hợp tác với nhà máy gạch của nhà mình rồi".