• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bạo quân, thiếp vốn khinh cuồng! (4 Viewers)

  • Chương 62~63

Chương 62: Lửa giận của Nhiếp Chính Vương



Edit:Thảo My

Xe ngựa chạy một đường ổn định, không quá nửa canh giờ đã đến Nhiếp Chính vương phủ.



Xưa nay chưa thấy, lần đầu tiên, U Cầm Ca lại không có dìu nàng.



Bùi Sắt đỡ xe ngựa nhảy xuống đất, ngẩng đầu, xuất hiện trước mắt là một phủ đệ to lớn, "Nhiếp Chính vương phủ" bốn chữ to thiếp vàng, tà tứ khí phách, lưu loát đi xuống, nhưng người U Ly, khí phách lộ ra ngoài.



Cửa phủ đứng đầy gia đinh. Nhìn thấy U Cầm Ca Bùi Sắt tiến lên, rối rít hành lễ: "Tấn Vương, Tấn Vương phi, Vương gia ở phòng khách phía trước, tiểu nhân liền mang Tấn Vương đi trước."



"Làm phiền." U Cầm Ca gật đầu một cái, cười nhạt.



Sau lưng, Bùi Sắt cầm cây sáo cũng đi vào.



So với phủ đệ U Cầm Ca thanh u ( thanh tịnh và đẹp đẽ), Nhiếp Chính vương phủ lại có vẻ vô cùng hoa lệ.



Bước vào cửa trong sân trồng nhiều loại hoa cỏ, hai bồn hoa phía sau là một hồ nước. Trong hồ có rất nhiều cá chép màu đỏ, tự do bơi qua bơi lại, giống như công viên. Đi qua hồ nước phía trên, đi thêm chút nữa vừa gặp một đoạn cửu khúc hành lang, sau đó trong miệng gia đinh mới biết đã tới tiền đường.



U Ly một thân hắc bào hoa văn hình rồng đứng ở cửa tiền đường, xoay quanh bên cạnh hắn có rất nhiều vương công đại thần. Mà hắn đang cùng bọn hắn nói chuyện, con mắt sắc kia rõ ràng không có một tia cảm xúc, ngoài miệng lại cứ chếch lên mang theo nụ cười nhạt, gặp được hắn từ cửa đi vào, con ngươi nhàn nhạt quét qua một cái, ngay sau đó cùng bọn họ gật đầu nói cái gì, người đã đi tới bên này.



"Hoàng thúc." U Cầm Ca khóe môi tươi cười, mang theo Bùi Sắt đi trước chào hỏi.



Bùi Sắt buồn buồn đi theo kêu một tiếng hoàng thúc, ngay sau đó dâng quà tặng lên nói: "Cho ngươi."



Giọng nói của nàng mặc dù thô lỗ, chỉ là hai người nam nhân này cũng không tức giận.



U Ly nhận lấy quà tặng mở ra. Khi thấy là một cây tiêu màu đỏ được điêu khắc tinh sảo, vẻ mặt chợt thay đổi, hắn ngẩng mắt nhìn U Cầm Ca, lại nhìn mắt Bùi Sắt, hỏi người sau nói: "Ngươi chọn lựa hay sao?"



Trở về lại ta. Bùi Sắt không rõ chân tướng, chỉ mờ mịt gật đầu một cái.



U Ly nheo con ngươi lại, trong nháy mắt đó, Bùi Sắt lại trong mắt hắn nhìn thấy hai chữ khát máu.



Chỉ thấy hắn vung mạnh tay lên, cái hộp kia từ trong tay hắn rơi trên đất, tiêu trong hộp rơi ra, gảy thành hai khúc.



Sắc mặt Bùi Sắt lập tức cứng đờ, tất cả mọi người bên trong sân nhìn thấy đều ngây người, nhất thời không biết chuyện gì xảy ra, hai mặt nhìn nhau.



U Ly lạnh lùng nhìn nàng một cái, lại quay người, bỏ lại mọi người, phất tay áo rời đi.



Tình huống nhất thời xảy ra quá mức đột ngột, tất cả mọi người không rõ chân tướng. Tim Bùi Sắt đập mạnh và loạn nhịp qua đi, chỉ cảm thấy không hiểu được.



"Vương Gia, thật không phải với." Một người nam tử trung niên cúi người nhặt cây sáo trúc lên đưa cho U Cầm Ca, nghĩ đến lại là quản gia bên trong phủ.



"Dư thúc không cần đa lễ, chắc là Cầm Ca đã sai lầm." U Cầm Ca nhàn nhạt nhận lấy cái hộp, một chút gật đầu, lúc này quản gia mới xoay người rời đi.



Lần này quản gia đi, mọi người bên trong sân cũng tự động giải tán.



"A Sắt ——" có tiếng hô to tới đây, Bùi Sắt quay đầu đang thấy một người từ cửa đi vào, quả nhiên là U Hi Nhiên.



". . . . . . Tam tẩu, Tam ca." Đi tới trước mặt Bùi Sắt, U Hi Nhiên lại sửa miệng, thấy U Cầm Ca hiển nhiên có chút không được tự nhiên.



"Ta ở trên xe ngựa chờ ngươi." U Cầm Ca cũng tính là cho hai người thời gian, xoay người theo mọi người ra cửa.



"Tam tẩu, cho ngươi."



U Cầm Ca vừa đi, U Hi Nhiên lại móc ra một cái hộp nhỏ đưa cho Bùi Sắt.



Bùi sắt không hiểu, mở ra, lại là một khối ngọc bội.



Ngọc này toàn thân mượt mà, bích lục như có thể chảy ra nước, Bùi Sắt lấy đưa về hướng mặt trời, gật đầu thở dài nói: "Quả nhiên là khối ngọc tốt."



U Hi Nhiên nghe vậy khẽ cười lên: "Ngươi thích là tốt rồi, cái ngọc này nữ tử đeo cực tốt, nếu như ngươi không ngại, có thể mang theo người."



"Ngươi thật sự đưa cho ta? Sẽ không đòi lại?" Mắt Bùi Sắt cũng sáng lên, ngọc tốt như vậy, nếu như về sau nàng thật rời khỏi vương phủ, không có tiền sống qua ngày, khối ngọc này cũng đủ để nàng nuôi sống mình.



"Dĩ nhiên sẽ không, đã đưa cho ngươi, tự nhiên về sau tất cả thuộc về ngươi."



Bùi Sắt vui vẻ bỏ vào trong túi bên người, thấy con mắt U Hi Nhiên sáng rỡ, quay đầu vỗ một cái lên bờ vai hắn nói: "Vậy ta liền cảm tạ?"



Ngay sau đó nàng liền xoay người đi ra ngoài, U Hi Nhiên nhìn nàng rời đi vuốt bả vai của mình, không tự chủ nhếch môi nở nụ cười.



Đi tới cửa, lại thấy quản gia Nhiếp Chính vương phủ vội vã đi qua bên người nàng ra cửa.



Bùi Sắt nhất thời cảm thấy kinh ngạc, ghé đầu nhìn, chỉ thấy quản gia dừng ở xe ngựa của mình nói cái gì, ngay sau đó U Cầm Ca từ trên xe bước xuống, nghiêng đầu đi về phía Bùi Sắt nói: "Ngươi trước trở về phủ nghỉ ngơi, ta còn có một số việc, sau đó liền trở về."



Hắn nói chuyện đồng thời sờ sờ tóc Bùi Sắt, mười phần dịu dàng.



Bùi Sắt gật đầu một cái, ngay sau đó hắn đi qua bên người nàng, cùng quản gia đi vào Nhiếp Chính Vương phủ.



Ngay sau đó xe ngựa rời đi, Bùi Sắt ngồi ở trong xe ngựa ngơ ngác mất hồn.



Hôm nay hình như U Ly rất tức giận. Cùng cây tiêu này có liên quan sao?



Cây tiêu này vốn là quà tặng do U Cầm Ca quyết định, cũng chỉ là mượn nàng tay đưa đi, vậy chuyện này cả đầu đuôi, U Cầm Ca biết rõ tình hình sao?



Tại sao U Ly vì một cây tiêu lại nóng nảy lớn như vậy, cây tiêu này có giấu bí mật gì?



Bùi Sắt hỗn loạn trở về vương phủ.



Cái cổ đại này cũng rất không thú vị. Không có máy vi tính điện thoại di động, cái gì cũng không chơi được, mỗi ngày dạo tới dạo lui thì cả cái vương phủ lớn như vậy, đi dạo thế nào cũng không có vật gì mới mẻ, cơ hồ trừ ngủ chính là ngủ.



Nhưng mà, cũng một thời gian đã qua, Bùi Sắt một chút xíu cũng không buồn ngủ.



Nàng vô vị đứng dậy, kêu Xuân Lan: "Ngươi biết Bùi Nhiên gần đây đang làm cái gì không?"



Xuân Lan nghe vậy vội vàng nhỏ giọng thận trọng nói: "Theo lời vương phi nói, trước đó vài ngày, Vương Gia để cho Bùi Nhiên cô nương chuyển vào Thính Vũ Hiên, nghĩ đến, đã coi như là nạp làm phu nhân."



Bùi Sắt gật đầu suy nghĩ một chút, nếu là phu nhân, chẳng phải là Lục phu nhân.



Nghĩ đến mấy ngày nay cũng không thấy Bùi Nhiên, Bùi Sắt liền đứng dậy mang giày tất: "Xuân Lan, ngươi mang vài món y phục mới lần trước Vương Gia vì ta làm, đưa cho tỷ tỷ ta đi."



"Dạ, vương phi."



Ra khỏi viện liên tục quẹo trái. Lúc trước Bùi Sắt còn không biết Thính Vũ Hiên là một nơi nào, cùng nhau đi tới lúc này mới phát giác, thì ra là Thính Vũ Hiên cực kỳ vắng vẻ, nằm ở góc phía bắc vương phủ, sát vách là một tòa cấm viện, nhàn hạ lúc trước chưa từng có ai tới bên này, Thính Vũ Hiên tự nhiên cũng tiêu điều.



Chỉ là Bùi Sắt chưa đến gần, lại nghe được âm thanh đồ dùng vỡ, ồn ào vang dội, làm cho nàng rất là kinh ngạc.



"Vương phi, chắc là Ngũ phu nhân tới bên này náo loạn, kể từ lần trước Vương Gia phạt nàng cấm túc, nàng liền thỉnh thoảng bởi vì đủ loại nguyên nhân náo một hồi, bởi vì Vương Gia phân phó, người tạp vụ không thể đi hướng Thấm Xuân Viên của Vương phi, cho nên nàng không dám đi nơi Vương phi ở náo loạn, kể từ khi Bùi Nhiên cô nương đưa đến nơi này, nô tỳ nghe nói Ngũ phu nhân ngày nào cũng cũng tới náo loạn một lần, không phải đập đồ, chính là gây khó dễ cho Bùi Nhiên cô nương." Xuân Lan đỡ Bùi Sắt đi về phía trước, nghe vậy, Bùi Sắt rất là kinh ngạc.



Cũng là do nàng suốt ngày không ra khỏi viện, lại không biết bên trong phủ còn có chuyện như vậy, hơn nữa Bùi Nhiên. . . . . .



Nàng thở dài, bước nhanh hơn đối với Xuân Lan nói: "Ngươi đi gọi quản gia tới, ta tiến đi xem một chút. . . . . . Ngươi yên tâm, nàng còn không đến mức có thể làm bị thương ta."



Nhìn thấy ánh mắt Xuân Lan lo lắng, Bùi Sắt hừ lạnh một tiếng, dù gì, chính mình cũng được huấn luyện qua.



Nàng kéo ống tay áo, Xuân Lan nhìn bộ dáng của nàng cũng không giống bộ dáng bị dễ, liền vội vàng đứng dậy xin phép thối lui tìm quản gia.



Sau đó Bùi Sắt sải bước đi vào trong viện tử.



Bên ngoài sân đứng mấy nha hoàn, nhìn thấy Bùi Sắt rối rít hơi biến sắc mặt vội quỳ xuống.



Bùi Sắt quét mắt qua bọn họ một cái, nhận được đã làm yên ổn lòng người, liền sải bước về phía trước, một cước đạp cửa phòng ra.



Trong phòng, Bùi Nhiên lặng lẽ đứng ở một bên, trong phòng đơn sơ, trừ một giường lớn miễn cưỡng đủ để người ngủ, địa phương còn lại căn bản duỗi chân không vào.



Trên đất bình bình lon lon, tất cả đều là mảnh sứ vỡ vụn, chậu đồng thùng gỗ tán lạc tại tất cả các góc, trên đất tất cả đều là nước.



Mà An Niệm Tâm ngạo nghễ đứng ở một bên, xuống tay chính là hai nha hoàn cận thân của nàng, Bùi Sắt không biết họ tên gì, cũng không kêu tên của nàng, chỉ hét to nói: "Tất cả dừng tay cho ta."



Thân thể hai nha hoàn cứng đờ, xoay người lại thấy là Bùi Sắt, không dám càn rỡ, liền vội vàng cúi đầu đứng nghiêm một bên không dám động.



An Niệm Tâm nhìn thấy nàng con ngươi cơ hồ có thể phun ra lửa, nàng lạnh lùng nhìn Bùi Sắt một cái châm chọc nói: "Thế nào, ta trừng trị một người không biết thẹn trong phủ, cho rằng leo lên giường vương gia là có thể làm đương gia làm chủ, vương phi cũng muốn nhúng tay sao?"



Bùi Nhiên vốn chỉ là quật cường đứng ở nơi khác trong gian phòng, nghe xong những lời này, mắt không nhúc nhích, chỉ là ở chạm đến ánh mắt Bùi Sắt nhìn tới, nàng lại gian nan cúi đầu xuống, không nói lời nào.



Bùi Sắt biết trong lòng nàng vẫn còn bởi vì chuyện không tự nhiên lúc trước, cũng không cùng với nàng nói gì, quay đầu nhìn An Niệm Tâm nói: "Lời này của Ngũ phu nhân nói sai rồi, từ khi ta vào phủ tới nay, mặc dù không hỏi qua chuyện trong phủ, nhưng phàm là gặp phải một chút chuyện nhìn không vừa mắt, ta cũng muốn xen vào, lại không nói chuyện của Bùi Nhiên Vương Gia đã lên tiếng, nếu như Vương Gia đã giữ nàng lại ở đây, vậy rõ nàng cũng là chủ nhân của vương phủ này. Nếu nàng là người của vương gia, vậy vương phi ta đây hôm nay làm chủ, thay Vương Gia nạp nàng lại có làm sao."



"Ngươi. . . . . ." Mắt An Niệm Tâm nhìn chằm chằm, cơ hồ giận đến muốn phun ra lửa: "Bùi Sắt, đừng tưởng rằng ngươi là vương phi, tỷ muội hai người các ngươi một tay che trời ở vương phủ làm xằng làm bậy, ta cho ngươi biết, một ngày nào đó, ta sẽ khiến các ngươi khóc gọi cha gọi mẹ."



"Tốt, vậy ngươi có thể thử xem." Bùi Sắt cũng căm tức nhìn nàng: "Chỉ là, hôm nay ngươi hiển nhiên chưa có tư cách nói lời này, ngươi đã lại nhiều lần náo loạn, hiển nhiên là lần trước dạy dỗ không đủ, không bằng hôm nay ta liền bổ sung cho ngươi, trở về úp mặt vào tường sám hối hai tháng nữa như thế nào?"



"Ngươi?" Gương mặt An Niệm Tâm sung huyết đỏ bừng, một hồi lâu nói không ra một chữ. Nín thật lâu, nàng mới hét lên với nha hoàn sau lưng: "Còn lo lắng cái gì, ném vào mặt bổn phu nhân."



Nàng tức giận thở phì phò ra khỏi viện, cả đám nô tài theo sát phía sau, không dám thở mạnh một hơi.

Chương 63

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Đợi đến mọi người đều tản đi hết, Bùi Sắt sai người dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, sau đó cùngBùi Nhiên ra ngoài, đi dạo ở vườn hoa.

Trời đã trở lạnh, mặc mấy bộ y phục vẫn cứ thấy lạnh, Bùi Nhiên lại chỉ gặp một bộ áo mỏng, mấy ngày không thấy, khuôn mặt thanh tú trở nên gầy gò, hốc mắt thâm quầng, da tái nhợt, cả người không có huyết sắc.

"Tỷ tỷ cần gì phải làm khó mình như vậy." Bùi Sắt thở dài, dừng lại bước quay đầu lại nói.

Bùi Nhiên kinh ngạc nhìn nàng, một giây kế tiếp, nước mắt lại rơi từng giọt lớn.

Nàng ta nhìn Bùi Sắt, khóc một hồi lâu, đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Bùi Sắt, không ngừng áy náy: "Là tỷ tỷ có lỗi, A Sắt, muốn đánh muốn phạt, muội cứ làm, muội đối xử với tỷ tỷ như vậy, tỷ thật sự không cách nào tha thứ cho mình. Nàng ấy nói không sai, tỷ đáng bị coi thường, nếu không phải là như thế, sao ta lại trèo lên giường của muội phu......"

Nàng ta khóc sụt sùi không dứt, chỉ qua nửa khắc mà hai mắt đã sưng đỏ lên, nhìn bộ bộ dáng tiều tụy này, Bùi Sắt chỉ sợ trước đó ngày ngày nàng ta đều lấy nước mắt rửa mặt.

Thở dài trong lòng, Bùi Sắt đỡ nàng ta dậy nói: "Tỷ tỷ, lời nói lúc trước, hẳn là tỷ cũng nghe rất rõ ràng, muội không thích vương gia, hơn nữa...... Hơn nữa muội cũng không trao thân cho hắn, cho nên tỷ không phải cần phải tự trách."

Bùi Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, Bùi Sắt gật đầu một cái nói: "Đêm tân hôn, vương gia cắt ngón tay của mình."

Một lúc lâu sau Bùi Nhiên vẫn không thể phản ứng kịp, trái tim đập loạn, thật vất vả cử động, ánh mắt nàng ta nhìn Bùi Sắt mang theo hi vọng: "A Sắt, muội nói thật sao?"

Bùi Sắt gật đầu một cái, nhìn Bùi Nhiên, cài lọn tóc tuột ra ra sau vành tai, nói: "Tỷ tỷ, muội không thích Tấn vương, muội muốn rời khỏi nơi này, tỷ, có thể giúp muội sao?"

***

Lần này Bùi Sắt thật sự bị bệnh, bệnh tới dồn dập, chỉ sau ba ngày đã gầy đi rất nhiều, da tái nhợt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngay cả U Cầm Ca cũng bó tay hết cách.

Mắt thấy thân thể nàng từng ngày từng ngày tệ hơn, U Cầm Ca bất đắc dĩ đành phải tuyên bố bệnh tình của nàng ra bên ngoài.

Sáng sớm ngày hôm đó, Bùi Sắt vừa mở mắt ra đã thấy người ngồi ở đầu giường, tay của nàng bị nắm chặt, thật chặt.

Bùi Sắt nhếch miệng cười một tiếng, gian nan nhìn người tới nói: "Thế nào? Lớn như vậy mà còn khóc nhè sao?"

U Hi Nhiên vội vàng xoa xoa gò má, hừ một tiếng châm chọc nói: "May là còn tỉnh lại, sao lại nằm liệt trên giường như vậy, lúc ta đón tẩu, chẳng phải là rất quật cường sao? Nha đầu cầm giày đập ta, bỏ ba đậu đi đâu mất rồi?"

Bùi Sắt vô lực cười một tiếng, hình như trên mặt tràn ngập khát khao nói: "Ngươi vẫn còn nhớ......"

Nàng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cười nói: "Khi đó vẫn là trẻ tuổi, không chịu khuất phục, mà nay...... Chỉ sợ là không có cơ hội."

"Nói nhăng nói cuội gì đó." U Hi Nhiên lườm nàng một cái, miễn cưỡng nở nụ cười. "Nha đầu, ngươi nhất định phải tốt, ta còn chờ ngươi vui vẻ hành hạ ta, cả đời này ta còn chưa từng bị người hành hạ như thế, lại cứ bị ngươi giày vò, ta còn cam tâm tình nguyện."

"Đừng nói." Bùi Sắt gian nan nhìn đi chỗ khác, một hồi lâu sau mới nói: "Hi Nhiên, con người ai cũng có cuộc sống của chính mình...... Nếu lần này ta thật sự có chuyện gì, chỉ hy vọng ngươi quên ta đi. Con người lúc còn sống, như thời gian qua nhanh, ngắn ngủi vài năm, thật ra thì ta đã rất thỏa mãn rồi, ít nhất ta đã trải qua chuyện mà người khác không trải qua."

Ánh mắt nàng giống như nhìn ra thật xa, U Hi Nhiên thấy vậy thì tan nát cõi lòng, rốt cuộc không nhịn được lui ra ngoài. Một lúc lâu sau, chờ lúc hắn trở lại, Bùi Sắt đã đã ngủ, vẻ mặt an tường, bên môi thậm chí còn có nụ cười thản nhiên.

Cẩn thận lách người ra khỏi phòng, liếc mắt một cái liền thấy U Cầm Ca một thân áo trắng đứng ở trong sân.

Trên mặt hắn có vẻ mệt mỏi, trong con ngươi mơ hồ có tia máu, U Hi Nhiên cúi đầu đi tới trước mặt hắn, một lúc lâu sau mới gật đầu một cái nói: "Tam ca, thật sự không còn cách nào sao?"

Nét mặt U Cầm Ca cứng lại, nhìn về phía hắn nói: "Nếu có, ta không thể nào không chữa khỏi cho nàng ấy. Nhắc tới cũng kỳ quái, ta không thể nhìn ra nàng ấy bị bệnh gì, rõ ràng nàng ấy chỉ có mười mấy tuổi, ta lại phát hiện cơ thể nàng ấy đang bắt đầu già đi, thân thể như đèn sắp cạn dầu."

"Làm sao lại như vậy được?" U Hi Nhiên kinh ngạc, khiếp sợ ngẩng đầu. "Hoàng tẩu mới chỉ có mười sáu tuổi, làm sao lại như đèn cạn dầu?"

U Cầm Ca lắc đầu một cái, nhìn về phương xa. "Đáng tiếc ta học y mấy chục năm lại không thể chữa được bệnh của nương tử mình."

Hắn giễu cợt tự cười, một hồi lâu sau mới nói: "Chuyện đã tới nước này, chúng ta không thể cưỡng cầu rồi."

Hắn nhắm mắt lại, dứt lời thì dứt khoát xoay người đi. U Hi Nhiên đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, trước khi đi vẫn còn quay đầu lại nhìn về phía gian phòng sau lưng, cúi đầu, đi ra khỏi phủ.

***

Đêm đã khuya.

Bùi Sắt trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có người đang rửa mặt cho nàng. Nàng đoán đó là Bùi Nhiên, nhưng khi nàng mở mắt ra, bên giường cũng không phải bóng dáng của Bùi Nhiên, thay vào đó, hẳn là U Ly.

Con ngươi sâu thẳm của U Ly chăm chú nhìn nàng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, khóe môi mím thành một đường, mặt không chút thay đổi.

Đầu tiên Bùi Sắt sợ run lên, ngay sau đó khẽ cười. Chỉ là nàng mới cười một tiếng đã thấy thân thể có chút không chịu nổi, không nhịn được ho khan một lúc, sau đó mới ngừng lại, nhìn về phía U Ly nói: "Làm phiền nhiếp chính vương hạ mình, Bùi Sắt gánh không nổi."

U Ly cũng không đáp lời nàng, ngược lại một đôi mắt như chim ưng quan sát người nàng từ trên xuống dưới một vòng, dừng lại ở trên mặt nàng, nửa thật nửa giả nói: "Nha đầu, ngươi là thật, hay là đang lừa gạt bổn vương?"

Bùi Sắt gian nan nhìn đi chỗ khác, một hồi lâu mới cười nhạo nói: "Nhiếp chính vương cảm thấy ta sẽ lấy tính mạng bản thân ra đùa giỡn sao?"

U Ly nhìn nàng không nói, giống như vẫn còn nghi ngờ. Bùi Sắt nhắm mắt lại, lại rơi lệ: "Ngươi không tin tưởng ta thì còn tới nơi này làm gì? Ta phá hỏng sinh thần của ngươi, đừng nói trong lòng ngươi sẽ không có một chút trách cứ nào."

"Nếu ta nói trong lòng thật sự không có chút ý muốn trách cứ nào, nàng tin không?" U Ly nhìn nàng, một lúc lâu sau mới thò tay vào trong ngực, lấy ra sớm một chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn.

Mở ra, bên trong là một vòng tay huyết ngọc.

Trong lòng Bùi Sắt giật mình, im lặng không nói. Chỉ thấy U Ly cầm vòng tay huyết ngọc đeo vào cổ tay của nàng nói: "Yên tâm, nàng sẽ không chết, huyết ngọc này đã từng dùng để thờ phụng ở Tự Miếu hơn ngàn năm, hút hết phật khí, có thể khóa lại hồn phách con người, lúc còn nhỏ thân thể bổn vương yếu ớt nhiều bệnh, nhưng satừu khi có ngọc này đến nay, tra tấn cùng hành hạ lớn hơn nữa bổn vương cũng chưa từng chết, mà nay ta đưa một phần cho nàng, ta tin tưởng, nàng sẽ sống sót."

Bùi Sắt kinh ngạc không nói, giật giật môi, qua một hồi lâu mới nặn ra một câu: "Nếu ta thật sự đã chết rồi thì sao?"

U Ly ngẩn ra, Bùi Sắt nhìn ra được thần vẻ hãi ít ỏi ở trên mặt hắn, ngay sau đó cười nói: "Ngươi yên tâm, mặt than, ta sẽ nỗ lực sống sót, chịu qua một ngày tính một ngày."

U Ly liền nở một nụ cười thản nhiên, không chút tức giận nói nào: "Được, nếu nàng có thể không chết, ta nhất định sẽ tới thăm nàng hàng ngày."

Khóe mắt Bùi Sắt bất giác lại tràn ra nước mắt: "Được, dù sao ngươi cũng là âm hồn bất tán, nói không chừng ta đi âm phủ cũng có thể nhìn thấy ngươi."

Bùi Sắt sau khi nói ra miệng liền nhận ra lời nói của mình không ổn, U Ly lại chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó thay nàng đắp chăn nói: "Được, bổn vương cũng không ngại chết dây dưa với nàng. Lên trời xuống đất, nàng đi chỗ nào, U Ly ta nhất định làm âm hồn bất tán theo tới đó."

Lệ trong mắt chảy ra mãnh liệt, Bùi Sắt mạnh mẽ nhịn xuống, một hồi lâu mới nghẹn ngào nói: "Vậy chúng ta ngoắc tay."

U Ly hoàn toàn không chút cự tuyệt duỗi ngón tay ra. Ngón cái hai người ấn vào nhau, U Ly chợt cầm ngược tay của nàng, cúi người hôn lên tóc mai của nàng, giọng điệu trầm thấp nói: "Nha đầu, nàng nhất định phải sống tiếp, nhớ kỹ, lên trời xuống đất, nàng đừng nghĩ chỉ lo thân mình, bổn vương chính là âm hồn bất tán đi theo."

Bùi Sắt rốt cuộc không nhịn được mà khóc lên, thân mình U Ly chưa rời đi, nàng đột nhiên vươn tay, gắt gao ôm cổ U Ly, lau nước mắt nước mũi vào vai hắn.

"Ta sẽ nhớ ngươi, A Ly."

Thân mình U Ly chấn động, một lúc lâu cũng không nhúc nhích, không biết trải qua bao lâu, U Ly đã sớm rời khỏi, Bùi Sắt vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Như có kỳ tích.

Sinh mệnh vốn chỉ kéo dài thêm được mấy ngày, Bùi Sắt lại chống cự được mùa đông bông tuyết bay tán loạn.

Hôm đó, bão tuyết cả trời.

Nàng mặc áo khoác được Bùi Nhiên đỡ nhìn hoa mai nở đầy vườn, lúc đi tới sân, U Cầm Ca còn đứng ở trong đống tuyết đợi nàng, nhưng nàng lại không chống đỡ được. Mới kêu một tiếng Cầm, thân thể nàng liền vô lực ngã xuống.

Bùi Nhiên kinh hãi không thôi, khóc lớn ôm chặt lấy nàng, nhưng không biết vì sao thân thể của nàng giống như mệt mỏi rã rời, không sao đứng lên được.

U Cầm Ca nhanh chóng chạy tới, bởi vì quá nhanh, đầu gối lập tức lún vào trong nước tuyết, hắn không để ý lạnh lẽo, nhanh chóng nhận lấy Bùi Sắt ôm vào trong lồng ngực, cúi đầu vẻ mặt lo lắng bắt mạch.

Bùi Nhiên liều mạng gạt lệ, nhưng mà trong chốc lát, chỉ thấy mặt U Cầm Ca xám như tro tàn, đôi con ngươi tràn đầy khiếp sợ.

Hắn ngơ ngác ôm Bùi Sắt, hai tay vô lực rũ xuống. Bùi Nhiên thấy thế, chợt tiến lên dò hơi thở của Bùi Sắt, trong phút chốc, cả khuôn mặt trắng xanh còn trắng hơn cả tuyết, nhìn mà ghê người.

Nàng quỳ gối một bên, tim đập loạn, mà Bùi Sắt được U Cầm Ca ôm ở trong ngực bên môi lúc này lại tràn ra máu, một giọt hai giọt rơi vào trong nước tuyết, xinh đẹp tuyệt mỹ.

Máu vẫn như cũ rơi xuống.

Trời đông tuyết phủ, khi quan tài của Tấn vương phi chuyển ra cửa phủ, dưới bầu trời tuyết bay tán loạn, ngoài cửa phủ có một người đang đứng.

Phía sau hắn là một hàng kiệu phu đứng nghiêm trong tuyết, nhóm kiệu phu nâng kiệu, phía sau là mười dặm trang sức màu đỏ kéo dài đến tận cuối đường cái.

Sau khi hạ nhân tiến lên bẩm báo, U Cầm Ca nâng đôi con ngươi vô lực nhìn lên thấy một màn này.

U Ly một mình đứng đầu, hắn mặc trên người chính là hỷ phục, màu đỏ diêm dúa lòe loẹt, đứng ở giữa đường bông tuyết trắng xóa, tương phản với tang sự sắp ra cửa của Tấn vương phủ.

"Hoàng thúc." U Cầm Ca tiến lên, thản nhiên cúi người thi lễ. "Hôm nay là tang sự của vương phủ, hi vọng hoàng thúc không làm khó chất tử."

U Li nghe xong lời của hắn, lại làm như không nghe thấy đưa mắt về phía quan tài mọi người đang nâng đằng sau: "Sinh là người của bổn vương, chết là quỷ của bổn vương, ngày đó ngươi đã cố tình dâng tặng nàng đến trước mặt bổn vương, bổn vương liền tuyệt đối sẽ không dừng tay, dù có chết, bổn vương cũng muốn phong quang cưới nàng vào cửa, tang lễ cũng là từ phủ nhiếp chính vương đi ra."

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom