• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bạo quân, thiếp vốn khinh cuồng! (3 Viewers)

  • Chương 9~10

Chương 9: Vương gia phúc hắc, nữ chủ cẩu huyết

Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612

Chỉ là, còn chưa đợi sắc mặt U Ly biến thành tăm tối, Bùi tướng đã mặt mũi xanh mét như tàu lá vung tay tới. Bùi Sắt đâu có chịu để cho ông ta đắc thủ, chợt lùi một bước thật xa. Chỉ là người mới vừa lui tới cửa, chợt cảm thấy sau lưng có một luồn gió mạnh quét tới, còn chưa kịp tránh đi, hai tay nàng đã bị người ta giữ lấy kéo vào trong ngực.

"Pin số bảy, hửm?" Khuôn mặt U Ly đen lại nhìn gương mặt bình thường gần trong gang tấc, chợt cảm thấy bản thân đã quá coi thường vật nhỏ này.

Mùi long tiên hương quanh quẩn ở chóp mũi, cánh tay bị giữ chặt đau nhức, Bùi Sắt vẫn không chịu yếu thế mở to hai mắt, đối đầu với hắn.

U Ly chợt bật cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo: "Bùi tướng, nghe nói nàng có một thanh mai trúc mã tên là Tử Dạ gì đó đúng không?"

Tuy là hắn đang nói với Bùi tướng nhưng ánh mắt lại nhìn Bùi Sắt chằm chằm. Nghe cái tên ấy thốt ra từ miệng hắn, Bùi Sắt sợ run lên, chỉ cảm thấy cái tên kia có vài phần quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại thì chợt nhớ ra.

Hình như trước khi ra khỏi cửa, cái tên mà Bùi Nhiên muốn nói lại là cái tên này?

"Đó là công tử nhà Hiệu úy, lớn hơn Sắt Nhi hai tuổi."

Sau lưng truyền đến tiếng trả lời của Bùi tướng.

Trong lòng Bùi Sắt trầm xuống, chưa kịp đoán xem ý hắn là gì, chợt cảm thấy trong miệng bị nhét thứ gì đó, nàng muốn nôn ra, U Ly lại đột nhiên vươn tay bóp cổ, hốt hoảng không kịp chuẩn bị, thuốc kia liền bị nàng nuốt xuống.

"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Bùi Sắt trợn mắt nhìn.

U Ly hơi nhíu mày, thản nhiên buông nàng ra, bình thản vuốt lại vạt áo bị nhăn, hất cằm về phía cửa phòng: "Đưa nàng ta trở về đi, tối nay có thể có kịch hay để xem rồi."

Bùi tướng khẽ nhíu mày, ngay sau đó liền gọi quản gia đưa nàng trở về.

Bùi Sắt bị hai người làm cho khó hiểu, cũng không biết U Ly cho nàng ăn cái gì, cực kỳ tức giận trở về phòng nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Bùi Nhiên. Nàng tìm trong tìm ngoài một lần mà vẫn không thấy Bùi Nhiên, trong lòng cảm thấy nóng nảy, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

Tới tận lúc này nàng mới phát hiện ra điều khác thường. Tại sao cả người nàng lại nóng bừng bừng thế này?

"A Sắt...... Thật sự là muội?" Đột nhiên, một tiếng nói rất nhỏ truyền đến từ trong góc, Bùi Sắt định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, dưới tàng cây đối diện cách đó không xa có một người, mặc dù ánh sáng cực kỳ nhập nhèm, nhưng từ vóc người vẫn có thể nhận ra đó là một nam nhân.

Hô hấp của Bùi Sắt hơi chậm lại, mắt thấy người đó muốn tiến lên, nàng vội vàng lui về phía sau một bước, bật thốt lên: "Không nên tới đây —"

Nam tử kia không hiểu ý nàng là gì, chỉ đành dừng chân đứng tại chỗ, trong chốc lát giống như là nghĩ đến cái gì, tự giễu cười một tiếng nói: "Huynh biết ngày mai muội phải xuất giá hòa thân rồi, huynh hiểu sự khó xử của muội, vì vậy huynh không trách muội. Hôm nay huynh tới chỉ là muốn gặp muội một lần cuối, ngày mai huynh sẽ phải theo phụ thân đi Bắc Mạc rồi......" Hắn dừng lại không tiếp tục nói thêm, đợi rất lâu cũng không thấy đối diện có tiếng đáp truyền đến, dường như lại còn nghe thấy có tiếng thở hổn hển, hắn không nhịn được nhíu mày, tiến lên trước hai bước nói: " A Sắt, muội làm sao vậy?"

"Không được tới......"

Cũng giống lần trước, mở miệng lần nữa, giọng nói của nàng lại mang theo rung động.

Bùi Sắt nhìn tình cảnh hiện nay xem như đã hiểu, có lẽ, "kịch hay" trong miệng tên vương gia kia chính là thế này.

Xuân dược? Thật nhọc công hắn nghĩ ra trò này!

Bùi Sắt gần như giận đến muốn hộc máu, mắt thấy người đối diện tiến lên phía trước một bước, nàng vội vàng vươn tay ngăn cản hắn tiến lên phía trước, nói: "Huynh đừng tới đây, nên làm gì thì làm đi, ngàn vạn lần không được đến gần muội!"

Vừa nói xong, Bùi Sắt lập tức giùng giằng đứng dậy, nhanh chóng trở về phòng đóng cửa lại.

Nam tử đứng sau lưng nàng, trái tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn bóng lưng nàng rời đi một hồi lâu, chỉ ảm đạm lắc đầu muốn trở về.

Chỉ là còn chưa đi tới cửa, chợt cảm thấy sau ót đau nhói, lập tức đã mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.

"Ném vào."

Giọng nói có từ tính truyền ra từ trong bóng tối, chỉ thấy phía sau nam tử đã té xỉu kia bỗng nhiên xuất hiện hai người, một người trong đó cũng chính là Vương Gia mặt than U Ly mà Bùi Sắt đã nhìn thấy cùng Bùi tướng lúc trước ở trong phòng.

"Vương Gia, không phải nàng sẽ phải gả cho Tấn vương sao? Đến lúc đó nếu bị Tấn vương phát hiện ra nàng ta không còn là hoàn bích (*còn trinh), sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này, chỉ sợ đến lúc đó tính toán tất cả mọi tội lên người Vương gia ngài!"

"Sợ cái gì, ngược lại Bổn vương muốn nhìn một chút tối nay nha đầu này làm sao sống được."

Trong bóng tối, trong đầu U Ly hiện lên cảnh nha đầu kia giận đùng đùng chỉ vào hắn, khạc ra bốn chữ "pin số bảy"* thì sắc mặt lại đen xuống lần nữa, bỗng nghiến răng nghiến lợi nói với người sau lưng: "Ngươi mang một cái ghế tới đây, hôm nay Bổn vương phải đợi ở chỗ này."

*trong tiếng trung gồm bốn chữ là 七号电池

Chương 10: Dục hỏa đốt người, khó mà kiềm chế

Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612

Bùi Sắt chỉ cảm thấy cả người giống như bị lửa đốt. Nàng sợ nam nhân bên ngoài không đi, chỉ đành phải núp ở trong phòng đi đi lại lại toán loạn như ruồi mất đầu. Thật may mắn, trong phòng vẫn còn thùng tắm lúc nãy nàng chưa đổ đi, không nghĩ ngợi thêm được nhiều, Bùi Sắt nhảy một cái vào thẳng thùng tắm.

Nước đã lạnh buốt. Để mặc dòng nước lạnh lẽo thấm ướt cả thân thể, Bùi Sắt thoải mái tới mức rùng mình, nhưng ngay lúc này, cửa đột nhiên "rầm" một tiếng bị người ta đạp mở, có âm thanh của đồ vật gì đó nặng nề đổ trên mặt đất, ngay sau đó lại là một tiếng đóng cửa. Nếu như Bùi Sắt không nghe lầm, còn có cả tiếng cửa chính bị khóa nữa.

Con bà nó tên mặt than kia, lần này lại mang thứ gì tới hại nàng.

Nhiệt độ trên người khó khăn lắm mới rút đi mấy phần, Bùi Sắt giùng giằng đứng dậy, vừa thấy rõ khuôn mặt của người nằm trên mặt đất, sắc mặt nàng tối đi một nửa.

Đưa đàn ông tới cho nàng để chờ xem kịch vui phải không? Nàng nhất định không để cho hắn ta được như mong muốn.

Thừa dịp thân thể còn có chút hơi sức, lúc này công việc của Bùi Sắt lập tức chất chồng.

Buộc mấy cái ga giường với nhau, nàng gói tên kia ba tầng trong ba tầng ngoài, lúc này mới yên tâm tiếp tục trở về ngâm người trong thùng tắm.

Chỉ là cũng không biết có phải do dược tính quá mạnh không, sau khi nước ấm dần lên, nhiệt độ cơ thể nàng cũng từ từ tăng cao, ý thức lại bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Tiếp tục như vậy chắc chắn không thể được.

Một chút lý trí khó khăn nhắc nhở nàng, Bùi Sắt cắn răng, khi vị máu ngai ngái tràn khắp khoang miệng, nàng mới tỉnh táo thêm một chút.

Trên môi đau rát, nàng lại không chút nào để ý những thứ này. Xoay người đi đẩy thử cửa phòng, quả nhiên đã khóa lại. Liếc mắt về phía cửa sổ một cái, nàng đang muốn đi đẩy, chợt cửa sổ lại tự động mở ra, ngay sau đó một khuôn mặt vô cùng đáng ăn đòn xuất hiện trong tầm mắt nàng.

"Thế nào? Toàn thân dục hỏa, khó có thể kiềm chế rồi?"

U Ly nhếch khóe môi, bễ nghễ không ai bì nổi cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết tháng mười một: "Cầu xin ta, cầu xin ta... hãy bỏ qua cho ngươi!"

Bùi Sắt căm tức nhìn hắn, trong lòng lôi cả tổ tông tám đời nhà hắn ra mắng trăm ngàn lần, nghe được câu này, khoa trương lại giả tạo giật giật khóe miệng, suy nghĩ một chút, nàng cong môi ngoắc ngoắc ngón tay gọi hắn: "Ngươi tới đây, ta mới van ngươi."

U Ly khựng lại trong chốc lát, ánh mắt băng hàn đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, Bùi Sắt vẫn cứ lạnh nhạt cong môi đứng thẳng, mặc cho cơn nóng trong cơ thể chạy toán loạn như thế nào, nàng đều cô gắng chịu đựng.

Ngàn vạn lần không thể ngã xuống, chỉ cần ngã xuống, lập tức nàng sẽ thua.

Hình như U Ly nghĩ tới điều gì, lúc này mới khẽ nghiêng người. Dáng người của hắn rất cao lớn, bởi vì phải ghé đầu đến gần nàng, hắn không thể không cúi thấp người. Bùi Sắt nhìn sườn mặt hoàn mỹ của hắn đến gần trong nháy mắt, nhịp tim lỡ mất một nhịp nhưng vẫn cố gắng trấn định đứng tại chỗ.

Ước lượng khoảng cách, Bùi Sắt hơi nghiêng người, nhưng không phải đến gần hắn mà là nhanh chóng đóng cửa sổ lại. Nàng nghe "rầm" một tiếng vô cùng rõ ràng, cửa sổ đã bị đóng chặt: "Vương Gia, tắm một cái rồi ngủ đi, đừng tiếp tục làm loại chuyện nhàm chán tới cực điểm này. Van xin ngươi sao? Nực cười, cả đời này bản tiểu thư sẽ không cầu xin ngươi!"

Nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, sau đó chỉ nghe giọng nam hô lên hai chữ "vương gia", không có tiếng đáp trả, trong lòng nàng căng thẳng, đúng lúc này cửa chính chợt bị người đạp mở, U Ly mặt đen lại đứng ở cửa, mặc dù Bùi Sắt cách khá xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được toàn bộ ánh mắt bén nhọn như đao của hắn đang bắn về phía mình.

Há mồm ngáp một cái, nàng tỏ vẻ mệt mỏi quay người chui vào giường, đưa lưng về phía cửa phòng, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân trầm ổn, nàng nắm chặt kim châm trong tay hung hăng đâm vào cánh tay. Lợi khí (vũ khí sắc bén) đâm vào thịt quả nhiên là đau đớn vô cùng, Bùi Sắt cắn răng, nhưng sau gáy đột nhiên đau nhói, cả người đã bị người ta xách lên.

"Xem ra, trêu chọc bổn vương, ngươi rất vui vẻ?"

"Lời này ta phải hỏi ngươi mới đúng, trêu chọc bản tiểu thư, ngươi cảm thấy mình là trượng phu sao?" Bùi Sắt nghiến răng nghiến lợi nói.

Ánh mắt U Ly hơi biến đổi, đôi con ngươi sáng như sao bỗng hiện lên lửa giận, thế nhưng chút lửa đó chỉ cũng chỉ là tán loạn một chút liền bị ép xuống, hắn cổ quái nhìn Bùi Sắt một lúc lâu lâu, chợt khóe môi hơi cong lên, ra lệnh cho thị vệ sau lưng: "Nếu Bùi nhị tiểu thư không sợ thuốc, vậy chúng ta đổi cách khác là được, Tống Nhị, làm Lưu Tử Dạ tỉnh lại, đút thuốc nhiều gấp đôi."

Bùi Sắt nghe vậy, cả người run lên một cái, suýt nữa thì giận tới không kìm được, nhìn chằm chằm kẻ đang nhấc mình lơ lửng. Hiện giờ nàng đã không còn bao nhiêu hơi sức, ý thức cũng chỉ có thể dựa vào đau đớn trên cánh tay mà khó khăn giữ vững, lại nghe U Ly nói một câu như vậy như vậy, nàng thật sự muốn hộc máu chết quách đi cho đỡ phiền phức.

Nhưng một khi nàng hôn mê, vậy tối nay thật sự xong rồi!

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom