• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Báo Thù Của Rể Phế Vật (1 Viewer)

  • Chương 86-90

Chương 86 Hôn nhau

Chu Hoa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười của Lâm Hiên.

Hắn nuốt nước bọt nói: "Lâm Hiên, ta và Lâm tiểu thư đã ký thỏa thuận với nhau!”

"Ồ? Thật sao? Nó ở đâu? Để ta xem thử!" Lâm Hiên nói.

Chu Hoa lấy bản thỏa thuận mà Lâm Nhược Hi vừa ký ra.

Lâm Hiên ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp xé bỏ.

“Hiện tại đã không còn rồi!” Lâm Hiên nhe răng cười, lộ ra một ngụm hàm răng trắng noãn.

Nhìn thấy một màn này, mặt Chu Hoa trở nên xanh mét.

Đây không phải là quá hống hách sao? Trực tiếp đem thỏa thuận xé nát.

Nhưng thì sao?

Lâm Hiên muốn xé thì cứ xé đấy! Ai dám phản đối?

Mặc dù, lúc này Lâm Nhược Hi vẫn không thể nói chuyện. Nhưng ánh mắt cô nhìn Lâm Hiên lại tràn ngập cảm kích.

Ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này, anh đã thể hiện vô cùng cường thế bá đạo.

Luôn luôn có một loại cảm giác hắn là chí tôn thiên hạ.

"Lâm tiểu thư nói muốn ở cùng một chỗ với ta, ngươi có phản đối sao?” Lâm Hiên híp mắt nhìn về phía Chu Hoa.

Hắn đương nhiên biết, Chu Hoa hạn chế năng lực hành động và nói chuyện của Lâm Nhược Hi.

"Không, không có ý kiến..." Chu Hoa đầu đầy mồ hôi nói.

Những người khác không nói nên lời.

Lâm Nhược Hi nói từ lúc nào?

Lâm Hiên không chút khách khí, trực tiếp ôm lấy Lâm Nhược Hi từ trong tay Chu Hoa.

Sau đó chạm vào người cô một cái, Lâm Nhược Hi lập tức khôi phục.

"Cám ơn anh, Lâm Hiên!" Lâm Nhược Hi cảm kích nói.

“Chờ tôi chữa khỏi cho ông nội rồi cô cảm tạ luôn một lần đi.” Lâm Hiên phất phất tay nói.

“Nhưng mà, ông nội tôi đã…” Lâm Nhược Hi còn chưa nói xong, nước mắt đã “Là tôi hại chết ông rồi.”

Lâm Hiên lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm, đi về phía Lâm lão gia tử.

Lâm Càng Vũ vội vàng ngăn cản.

“Ta không cho phép ngươi động thi thể lão gia tử!” Lâm Càng Vũ lấy hết can đảm nói.

Tuy rằng ông ta cũng không tin Lâm Hiên có thể khiến người chết sống lại.

Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Nếu lão gia tử sống lại, như vậy mọi chuyện đều xong rồi!

"Ồn ào!" Lâm Hiên lười nói nhảm, trực tiếp phất tay.

Thân thể của Lâm Càng Vũ lập tức bay ra ngoài.

"Còn ai muốn ngăn cản ta?"

Ánh mắt Lâm Hiên nhìn chung quanh một vòng người trong phòng. Ánh mắt nhìn tới đâu, mọi người cũng chủ động tránh né.

Thấy không có ai nói nhảm nữa, Lâm Hiên lúc này mới hài lòng đi tới trước giường bệnh.

Anh kiểm tra tình huống của lão gia tử một chút.

Biểu hiện dấu hiệu của lão gia tử, đích thật là đã chết.

Nhưng Lâm Hiên vẫn còn có cách cứu được.

Anh liếc nhìn những người phụ nữ trong phòng, rồi hỏi:

“Ai trong số các ngươi còn là xử nữ?”

"Ta, ta không phải!" Lâm Nhược Lan lắc đầu.

"Ta, ta cũng không phải."

Về phần Lâm Nhược Lâu, Lâm Hiên ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.

Nếu cô ta mà còn tr nh mới là chuyện lạ đó.

“Tôi.” Cuối cùng, Lâm Nhược Hi nghiến răng nói.

"Được, lại đây." Lâm Hiên gọi Lâm Nhược Hi lại.

Muốn chữa khỏi lão gia tử, cần dùng tiên thiên cung huyết!

"Đợi lát nữa mặc kệ tôi làm cái gì, cô cũng đừng phản kháng." Lâm Hiên nói.

"Ừ." Lâm Nhược Hi nhu thuận gật đầu.

Lúc này, tất cả hy vọng của cô đều đặt vào Lâm Hiên.

Lâm Hiên lấy ra một cây Cửu Chuyển Kim Châm đâm vào bụng Lâm Nhược Hi.

Dẫn ra một giọt tiên thiên cung huyết.

Sau đó, bắt đầu điều trị cho Lâm lão gia tử.

Sau khoảng vài phút, lão gia tử lại thật sự sống lại.

“Khụ khụ.” Ông ho hai tiếng và mở mắt ra.

“Ông nội!”

Nhìn thấy một màn này, trên mặt không ít người Lâm gia đều lộ ra vẻ vui mừng.

Chỉ có hai anh em Lâm Càng Vũ và Lâm Canh Tân là có vẻ mặt rất khó coi.

Nhất là Lâm Càng Vũ, tuy rằng cái tát vừa rồi của Lâm Hiên không có lấy mạng hắn, nhưng cũng làm cho hắn bị thương không nhẹ.

Nhưng lúc này, hắn cũng không quan tâm đến vết thương của mình. Vì tất cả chú ý của hắn đều đang ở trên người lão gia tử.

Lão gia tử, thật sự được cứu sống!

“Xong rồi!” Lâm Càng Vũ biết rằng mọi thứ đã kết thúc.

"Ông nội, ông tỉnh rồi, thật tốt quá!"

Lúc này, nếu nói ai là người hạnh phúc nhất, đương nhiên là Lâm Nhược Hi.

Cô lao thẳng vào vòng tay của Lâm Chi Đống, khóc nấc lên.

“Bố, bố không sao. Thật tốt!” Hai anh em Lâm Càng Vũ và Lâm Canh Tân kiên trì đi tới.

Ánh mắt Lâm Chi Đống lạnh lùng quét qua hai người bọn họ.

Mặc dù, ông gần như đã chết. Nhưng đối với chuyện chung quanh, vẫn còn có một ít cảm giác.

Vì vậy, những gì đã xảy ra trong phòng bệnh này, ông đều biết tất cả.

“Bố, con sai rồi!”

Lâm Càng Vũ bị ánh mắt lạnh như băng của lão gia tử nhìn, tựa hồ hiểu được lão gia tử đã biết chuyện di chúc, cuối cùng quỳ rạp xuống đất.

“Bố, con cũng sai rồi!” Lâm Canh Tân cũng quỳ trên mặt đất.

Thấy hai người con như vậy, Lâm Chi Đống rốt cuộc cũng mềm lòng. Thở dài nói:

“Các ngươi đứng lên đi!”

Hai anh em hơi bối rối, có chút không giải thích được.

Chẳng lẽ ông cụ không biết về chuyện di chúc?

Nhưng lời nói tiếp theo của lão gia tử lại làm cho hai người như rơi xuống hầm băng.

"Mang di chúc của ta tới đây."

Rõ ràng, lão gia tử biết chuyện di chúc giả.

Lâm Càng Vũ toàn thân run rẩy đưa di chúc cho lão gia tử.

Tuy nhiên, ông già nhận di chúc, không đọc mà trực tiếp xé, sau đó nói:

"Nếu tôi chưa chết, di chúc này cũng không có hiệu lực."

Hai anh em nhìn nhau. Cuối cùng cũng hiểu. Xem ra, lão gia tử là muốn bảo vệ hai người bọn họ.

Cũng đúng, tuy năng lực của bọn họ đều kém Lâm Nhược Hi, nhưng dù sao bọn họ cũng là con ruột của lão gia tử.

"Cám ơn ngươi đã cứu lão gia tử."

Người của Lâm gia cảm tạ Lâm Hiên, nhưng cũng không biết mấy phần thật giả.

Lâm Hiên cũng không thèm để ý.

"Được rồi, không có việc gì nữa, vậy ta đi trước." Lâm Hiên thản nhiên nói.

"Lâm Hiên, chờ một chút."

Ngay khi Lâm Hiên sắp rời khỏi phòng bệnh, Lâm Nhược Hi lại gọi anh lại.

“Còn chuyện gì…”

Lâm Hiên vừa định hỏi, còn có chuyện gì nữa thì đột nhiên môi anh liền cảm thấy lạnh.

Tiếp theo, liền nhìn thấy một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, xuất hiện trong mắt mình.

Là Lâm Nhược Hi.

Hàng mi mảnh khẽ rung. Làn da trắng nõn như trẻ sơ sinh.

Lúc này, khoảng cách giữa cô và Lâm Hiên là con số không.

Lâm Hiên không ngờ Lâm Nhược Hi lại to gan đến thế, dám hôn anh trước mặt nhiều người như vậy.

Lâm Nhược Hi thật sự không biết nên cảm tạ Lâm Hiên như thế nào. Với năng lực hiện tại của Lâm Hiên, anh muốn cái gì cũng có thể đạt được.

Mọi người trong phòng cũng chết lặng.

Lâm Nhược Hi trước giờ nổi danh là mỹ nhân băng sơn, khó có nam nhân nào có thể đến gần cô.

Nhưng bây giờ, cô lại chủ động hôn Lâm Hiên.

"Nhược Hi, ta nghe nói Lâm lão gia tử bị bệnh, cho nên tới thăm một chút."

Mà lúc này, một nữ nhân cầm giỏ trái cây đi tới, nhìn thấy hình ảnh đang diễn ra trong phòng, lập tức trợn to hai mắt!
Chương 87 Bí mật nhỏ

Người phụ nữ mang giỏ trái cây đến chính là Thẩm Ngạo Tuyết.

Nghe thấy động tĩnh, Lâm Nhược Hi theo bản năng muốn tách ra khỏi Lâm Hiên. Nhưng khóe mắt lại liếc thấy người đến là Thẩm Ngạo Tuyết.

Nên khi cảm giác Lâm Hiên dường như muốn rời đi, cô liền đưa tay ôm lấy cổ Lâm Hiên. Tiếp tục hôn Lâm Hiên. Thậm chí Lâm Nhược Hi còn cố tình khiến cho nụ hôn càng sâu hơn.

Mới đầu còn có chút lúng túng, nhưng dần dần cô liền nắm bắt được thành thạo.

Cho dù là Lâm Hiên hay Lâm Nhược Hi, giờ phút này đầu óc đều trống rỗng.

Như trên thế giới này chỉ có hai người, không còn gì khác.

Mãi đến mấy phút sau, Lâm Nhược Hi cảm thấy khó thở nên mới tách ra khỏi Lâm Hiên.

Hai ngọn đồi trắng trước ngực kịch liệt phập phồng.

Lâm Nhược Hi vốn tưởng rằng, Thẩm Ngạo Tuyết sẽ rất tức giận. Nhưng khi cô nhìn về phía Thẩm Ngạo Tuyết, lại phát hiện, Thẩm Ngạo Tuyết không hề tức giận.

Mà cô ta đang dùng đôi mắt đẹp nhìn hai người. Còn chớp chớp mắt.

Giống như Thẩm Ngạo Tuyết không hề quan tâm đến Lâm Hiên.

Thật ra không phải Thẩm Ngạo Tuyết không quan tâm đến Lâm Hiên, mà là cô ấy không có quyền kiểm soát Lâm Hiên.

Bây giờ suy nghĩ của cô ấy rất đơn giản.

Chỉ cần Lâm Hiên thích làm cái gì, liền để cho Lâm Hiên làm.

Cho dù Lâm Hiên thích Lâm Nhược Hi, muốn hẹn hò với Lâm Nhược Hi cũng không sao.

“Ngạo Tuyết, mắt của chị?” Lúc này, Lâm Nhược Lan mới phát hiện ra mấu chốt của vấn đề.

Đó là, không phải Thẩm Ngạo Tuyết bị mù sao, nhưng hiện tại, sao lại đã khôi phục bình thường.

Hơn nữa, trong lễ cưới đó không phải Thẩm Ngạo Tuyết bị móc thận đi rồi sao? Chính mắt Lâm Nhược Lan nhìn thấy.

Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết bây giờ, bộ dáng hoàn toàn không giống đã mất thận.

“Lâm Hiên đã chữa khỏi bệnh cho tôi.” Thẩm Ngạo Tuyết cười nói.

Tiếp theo, cô ta đem giỏ trái cây nhấc lên, đặt ở trước mặt Lâm lão gia tử.

Theo thân phận trước đây của Thẩm Ngạo Tuyết, cô sẽ không đến thăm ông Lin.

Nhưng bây giờ Thẩm gia đã không còn hào quang nữa.

Vì vậy, đến thăm Lâm lão gia tử cũng không có vấn đề gì.

Nhưng đúng là không nghĩ tới sẽ nhìn thấy được một màn như vậy.

Nghe được là Lâm Hiên chữa khỏi Thẩm Ngạo Tuyết. Mọi người lần thứ hai khiếp sợ y thuật của Lâm Hiên.

Vừa rồi Lâm Hiên đem Lâm lão gia tử từ Quỷ Môn Quan kéo trở về, làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bây giờ càng cảm thấy khó tin hơn nữa.

Đặc biệt, phương pháp trị liệu của Lâm Hiên cũng rất đặc biệt, dùng cái gì gọi là ‘tiên thiên cung huyết’ của xử nữ.

Chưa từng nghe, chưa từng thấy qua bao giờ.

Nhưng mà vấn đề Lâm Nhược Hi quan tâm hơn là. Vì sao Lâm Hiên lại chữa khỏi Thẩm Ngạo Tuyết?

Chẳng lẽ, Lâm Hiên không hận Thẩm Ngạo Tuyết sao?

Lâm Nhược Hi còn nhớ rõ, lúc ở hôn lễ, ánh mắt của Lâm Hiên đối với Thẩm Ngạo Tuyết là hận ý đạt tới đỉnh điểm.

Mà hiện tại, trong ánh mắt Lâm Hiên, hận ý đối với Thẩm Ngạo Tuyết đã như không còn tồn tại nữa.

Chẳng lẽ, hai người muốn nối lại tình cũ?

Nếu Thẩm Ngạo Tuyết còn có cơ hội, vậy cô có phải cũng có cơ hội hay không?

Nếu trước ngày hôm nay, Lâm Nhược Hi chỉ ngưỡng mộ Lâm Hiên vì anh là một cường giả.

Nhưng sau ngày hôm nay, cô đối với Lâm Hiên có thêm một loại tình cảm khó hiểu.

Trước kia, cô còn cảm thấy mình thua kém Thẩm Ngạo Tuyết.

Nhưng hiện tại thì cô cũng không thua kém gì Thẩm Ngạo Tuyết cả.

Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Hi vẻ mặt dịu dàng nói với Lâm Hiên: "Lâm Hiên, anh đã chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, tôi mời anh ăn một bữa tối nhé?"

“Lâm tổng, tôi đã hẹn Lâm Hiên trước rồi. Hay là cô hẹn anh ấy hôm khác đi.”

Lâm Hiên còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Ngạo Tuyết đã mỉm cười mà trả lời trước.

Lâm Hiên nhìn Lâm Nhược Hi, lại nhìn Thẩm Ngạo Tuyết. Cảm thấy có mùi thuốc súng.

Lâm Nhược Hi không để ý tới Thẩm Ngạo Tuyết, cô đang chờ Lâm Hiên lựa chọn.

“Không cần mời ăn gì cả. Tôi đi trước đây.”

Cuối cùng, Lâm Hiên nói với Lâm Nhược Hi, sau đó trực tiếp đi ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Nhược Hi có chút sững sờ.

Lâm Hiên thực sự đã chọn Thẩm Ngạo Tuyết?

Dường như Thẩm Ngạo Tuyết có thể nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng Lâm Nhược Hi. Cô ta đi đến bên cạnh, nói vào tai Lâm Ngược Hi:

"Tôi biết cô muốn hỏi Lâm Hiên tại sao lại chọn tôi đúng không? Thật ra, đây là bí mật nho nhỏ giữa tôi và Lâm Hiên..."

Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, cũng rời khỏi phòng bệnh. Đuổi theo Lâm Hiên.

"Bí mật nhỏ với Lâm Hiên?" Lâm Nhược Hi càng nghi hoặc.

Cô ấy thực sự muốn biết Thẩm Ngạo Tuyết rốt cuộc đã làm cái gì. Nhưng đáng tiếc, Thẩm Ngạo Tuyết cũng sẽ không nói cho cô biết.

Sau một thời gian ngắn hồi phục sức khỏe như vậy, Thẩm Ngạo Tuyết cảm thấy mình đã khỏe trở lại.

"Lâm Hiên, anh có muốn đánh em không?" Thẩm Ngạo Tuyết đuổi theo Lâm Hiên, nhỏ giọng hỏi.

Lâm Hiên quay đầu lại nhìn Thẩm Ngạo Tuyết, người phụ nữ còn đang dùng ánh mắt trông đợi mà nhìn anh. Như thể, rất muốn bị anh đánh.

Lâm Hiên đoán không sai.

Thẩm Ngạo Tuyết đã yêu cảm giác đó rồi.

Tuy nhiên, hôm nay Lâm Hiên đã đánh Thẩm Ngạo Tuyết một lần nên Kỳ Lân Hỏa cũng không quá mạnh.

Bởi vậy, anh phớt lờ Thẩm Ngạo Tuyết, trực tiếp bỏ đi.

Vừa rồi anh không lựa chọn ăn cơm với Lâm Nhược Hi, cũng không có nghĩa anh sẽ lựa chọn Thẩm Ngạo Tuyết.

Anh cũng sẽ không đi cùng Thẩm Ngạo Tuyết.

Thẩm Ngạo Tuyết lại tiếp tục đuổi theo.

Vẻ mặt vui vẻ hỏi: "Lâm Hiên, anh không muốn đánh em nữa, vậy có nghĩa là không hận em nữa rồi đúng không?"

“Hận!” Lâm Hiên lạnh lùng thốt ra một câu.

“Vậy anh tiếp tục đánh em đi. Đánh đến khi nào anh hết giận thì mới thôi.” Thẩm Ngạo Tuyết nói.

“Thẩm Ngạo Tuyết, cô hèn hạ đủ chưa?” Lâm Hiên tức giận nói.

Thẩm Ngạo Tuyết: "Em không phải hèn hạ, em chỉ yêu anh quá thôi.”

Lâm Hiên: "Ha ha, cô không xứng."

Thẩm Ngạo Tuyết: “Không xứng cũng yêu anh.”

Lâm Hiên: "Cút!"

Thẩm Ngạo Tuyết: “Cút vào trong ngực của anh sao?”

Lâm Hiên: "..."

Lâm Hiên là lần đầu tiên phát hiện, Thẩm Ngạo Tuyết có thể mặt dày, trơ trẽn và có thể bám dai đến mức này.

Anh không muốn nói chuyện với Thẩm Ngạo Tuyết nữa nên tăng nhanh tốc độ rời đi.

Thẩm Ngạo Tuyết muốn đuổi theo Lâm Hiên, nhưng vì cô đang đi giày cao gót nên tốc độ không nhanh được, mà cơ thể của Lâm Hiên lại như một bóng ma, biến mất sau vài cái chớp mắt.

Cuối cùng không thể đuổi kịp.

Cô ta chỉ có thể hướng theo phía Lâm Hiên biến mất mà hô:

"Lâm Hiên, em nhất định sẽ đuổi theo anh.”

Thẩm Ngạo Tuyết lấy điện thoại ra muốn gọi cho Lâm Hiên. Nhưng lúc này lại có cuộc gọi đến. Là cuộc gọi từ Thẩm Vạn Quốc.

"Ngạo Tuyết, con đang ở đâu?" Thẩm Vạn Quốc hỏi.

"Con đang ở trong bệnh viện."

“Lập tức trở về biệt thự Thẩm gia đi!”

“Về biệt thự Thẩm gia?” Thẩm Ngạo Tuyết có chút nghi hoặc.

Thẩm gia bây giờ đâu còn có biệt thự?

Thẩm Vạn Quốc cũng không nhiều lời, mà là nói: “Con về rồi sẽ biết.”

Thẩm Ngạo Tuyết không nghĩ nhiều, bắt taxi đi thẳng đến biệt thự cũ của Thẩm gia.

Lúc này, trong biệt thự đã tụ tập một đám người.

Nhưng hầu hết những người này đều đang quỳ trên mặt đất.

Bao gồm cả Thẩm Vạn Quốc.

Mà người duy nhất ngồi trên ghế sofa, là một người đàn ông trẻ tuổi, dung mạo tuấn mỹ.

Mặc dù trên mặt của hắn đang nở một nụ cười ấm áp. Thế nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn đều tràn ngập sợ hãi.

Bởi vì, bên cạnh đám đông đang quỳ gối, là hàng chục xác chết.

Mấy chục thi thể này, không có một cái nào còn nguyên vẹn.

Giống như đã bị dã thú tấn công!
Chương 88 Đế gia

Khi Thẩm Ngạo Tuyết đến biệt thự của Thẩm gia, cô cũng bị sốc trước cảnh tượng trước mắt.

Những cảnh như vậy thậm chí còn đẫm máu và tàn bạo hơn cảnh giết chóc của Lâm Hiên trong đám cưới.

“Ngạo Tuyết, mau quỳ xuống bái kiến Đế công tử!” Thấy Thẩm Ngạo Tuyết đến, Thẩm Vạn Quốc vội nói.

Đế công tử?

Nghe được họ này, Thẩm Ngạo Tuyết liền hiểu được.

Lập tức ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt người thanh niên kia.

Biết được đối phương đến từ Hoàng Thất, Thẩm Ngạo Tuyết thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám.

Ánh mắt Đế Phong Vũ đánh giá dáng người hoàn mỹ của Thẩm Ngạo Tuyết, tiếp theo nói với Thẩm Ngạo Tuyết: “Ngẩng đầu lên!”

Lời nói của Đế Phong Vũ giống như thánh chỉ, làm cho người ta không cách nào cự tuyệt.

Thẩm Ngạo Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ngay lập tức, một bộ mặt hồng nhan họa thủy xuất hiện trong tầm mắt của Đế Phong Vũ.

"Quả nhiên là mỹ nhân hiếm có.” Đế Phong Vũ không nhịn được tán thưởng nói.

Đế Phong Vũ chính là vị thiếu niên tông sư đến trợ giúp Thẩm gia kia!

Kỳ thật, hắn đã sớm đến Giang Đô. Chỉ là hắn cũng không có ngay lập tức đến Thẩm gia.

Tuổi trẻ ham chơi. Nên liền ghé chơi những nơi cao cấp khác nhau trong vài ngày.

Chơi chán, hắn mới tới Thẩm gia.

Biệt thự và tài sản của Thẩm gia sớm đã bị các gia tộc khác phân chia.

Nhưng Đế Phong Vũ xuất hiện, trong nháy mắt liền thay đổi hết thảy.

Lúc đầu, những người khác còn muốn phản kháng.

Nhưng sau khi nhận thức được Đế Phong Vũ khủng có đến cỡ nào thì liền quỳ hết xuống.

Đế Phong Vũ trông rất nhẹ nhàng, tao nhã. được đế phong vũ khủng bố, nhất thời liền quỳ xuống.

Đế Phong Vũ này, thoạt nhìn tao nhã, thậm chí có một chút thư sinh yếu ớt.

Nhưng hắn ra tay lại vô cùng tàn bạo.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy, Đế Phong Vũ dùng tay xé một người thành hai nửa!

Đối với võ giả bọn họ mời tới cung phụng, ngay cả một chiêu của Đế Phong Vũ cũng không tiếp được.

"Lại đây, ngồi xuống bên cạnh ta." Đế Phong Vũ nói với Thẩm Ngạo Tuyết.

Thẩm Ngạo Tuyết bị ánh mắt Đế Phong Vũ nhìn, thân thể khẽ run lên.

Rõ ràng là cô ta đang rất sợ hãi.

Lúc trước, vị người hầu Hoàng Thất kia xuất hiện, cũng là cường thế như thế.

Ngay lập tức giết tất cả các vệ sĩ của Thẩm gia.

Mà võ giả Thẩm gia cung phụng Hồng Đào, lại bị đối thủ hạ gục chỉ bằng một ngón tay.

Đối mặt với một hoàng thất đáng sợ như vậy, Thẩm gia một chút sức lực để chống cự cũng không có.

Cuối cùng mới xảy ra những chuyện khác.

Bởi vì trong lòng đối với Lâm Hiên có thẹn, cho nên Thẩm Ngạo Tuyết mới quyết định vì Lâm Hiên thủ tiết ba năm.

Sau đó, Từ Thiên Thành xuất hiện, bắt đầu theo đuổi Thẩm Ngạo Tuyết.

Thẩm Ngạo Tuyết ngay từ đầu thật sự là đã cự tuyệt.

Nhưng Từ Thiên Thành dùng mưu kế chiếm được thân thể của cô.

Hơn nữa Từ gia vốn mạnh hơn Thẩm gia, cô không có cách nào, cuối cùng đành phải khuất phục Từ Thiên Thành.

Tuy nhiên Thẩm Ngạo Tuyết không biết chính là, Từ Thiên Thành đã dùng thủ đoạn để lừa dối. Hắn cũng không thể thật sự chiếm được cô ấy.

Thẩm Ngạo Tuyết run rẩy đi đến bên cạnh Đế Phong Vũ ngồi xuống. Ở giữa còn lưu lại không ít khoảng cách.

Đế Phong Vũ đưa tay muốn vuốt ve mặt Thẩm Ngạo Tuyết, lại bị Thẩm Ngạo Tuyết tránh đi..

Ánh mắt của hắn lập tức trầm xuống, sau một khắc, ba tát một cái liền đánh vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết.

Đem Thẩm Ngạo Tuyết hất bay ra ngoài.

“Ngạo Tuyết!” Thẩm Vạn Quốc thấy thế liền hoảng sợ.

Thẩm Ngạo Tuyết bị tát ngã xuống đất.

“Lại đây!” Đế Phong Vũ mạnh mẽ yêu cầu Thẩm Ngạo Tuyết một lần nữa.

Thẩm Ngạo Tuyết gian nan đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Đế Phong Vũ.

Đế Phong Vũ lại đưa tay qua.

Thẩm Ngạo Tuyết lần thứ hai né tránh.

Bốp!

Một cái tát nữa lại giáng xuống mặt Thẩm Ngạo Tuyết, khóe miệng cô lập tức có máu chảy ra.

“Lại đây!”

Thẩm Ngạo Tuyết lại bước tới gần Đế Phong Vũ.

Đế Phong Vũ lần thứ ba vươn tay.

Lần này, Thẩm Ngạo Tuyết không tránh nữa.

Bởi vì, cô biết rằng nếu cô ấy có còn tránh nữa, cô sẽ bị giết.

Thấy Thẩm Ngạo Tuyết không né tránh, Đế Phong Vũ lúc này mới tỏ vẻ hài lòng.

Trong thế giới của hắn, chỉ có thể thuận theo hắn.

"Ngồi xuống đi." Đế Phong Vũ lần thứ hai để Thẩm Ngạo Tuyết ngồi xuống.

Thẩm Ngạo Tuyết ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn.

Đế Phong Vũ ánh mắt nhìn lướt qua mọi người quỳ gối trước mặt, sau đó nói:

"Các ngươi làm thế nào đem sản nghiệp Thẩm gia lấy đi, thì ngoan ngoãn trả về cho ta. Nhớ rõ, phải trả gấp đôi, nếu không, các ngươi biết hậu quả là gì rồi đấy!”

“Trả. Chúng tôi sẽ lập tức trả lại.”

Một đám người sợ đến hồn phách đều bị dọa mất.

Muốn nhanh chóng đem sản nghiệp mình cướp đi từ Thẩm gia, tất cả đều trả lại. Còn trả gấp đôi.

Cứ như vậy, Thẩm gia chẳng những khôi phục thực lực trước kia, mà thậm chí còn tăng gấp đôi.

Đây chính là tác dụng của một vị siêu cấp cường giả.

Làm xong tất cả, Đế Phong Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Ngạo Tuyết, cười nói:

“Thế nào, thích lễ vật ta tặng ngươi không?”

“Tôi… rất thích nó.” Thẩm Ngạo Tuyết run run trả lời.

“Chỉ cần ngươi thích là được.”

Đế Phong Vũ nhìn Thẩm Ngạo Tuyết đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, trong lòng vô cùng thích.

Hắn đã từng thấy qua rất nhiều phụ nữ, đủ mọi thể loại.

Nhưng so với Thẩm Ngạo Tuyết, bọn họ vẫn kém xa.

Ánh mắt này của Đế Phong Vũ càng khiến cho Thẩm Ngạo Tuyết càng thêm sợ hãi. Cô hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt này.

Nhưng đối mặt với sự tồn tại đáng sợ như vậy, cô có thể nào chống cự lại không?

“Vậy… Đế công tử và Ngạo Tuyết nghỉ ngơi thật tốt. Tôi không quấy rầy nữa.” Thẩm Vạn Quốc rất khéo léo nói.

Cho dù Đế Phong Vũ hiện tại muốn Thẩm Ngạo Tuyết, ông cũng không dám phản kháng chút nào.

Đế Phong Vũ đã đủ đáng sợ.

Nhưng Hoàng Thất phía sau hắn còn đáng sợ hơn nữa.

Ngay sau đó mọi người đều rời đi hết, chỉ còn lại Thẩm Ngạo Tuyết và Đế Phong Vũ.

Các thi thể trên mặt đất cũng đã được dọn sạch.

“Đi thôi.” Đế Phong Vũ đứng dậy, đi về hướng phòng ngủ.

Thẩm Ngạo Tuyết chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau.

“Ngồi trên giường đi.” Đế Phong Vũ nói.

Thẩm Ngạo Tuyết bất đắc dĩ làm theo.

“Ngươi khá căng thẳng nhỉ? Lại đây, ăn cái này đi, lát nữa sẽ không căng thẳng nữa!”

Đế Phong Vũ đưa một viên thuốc nhỏ cho Thẩm Ngạo Tuyết, trên mặt nở nụ cười xấu xa.

Thẩm Ngạo Tuyết cầm lấy viên thuốc nhét vào miệng nhưng không nuốt xuống, cô dường như đã đoán được nó là gì.

“Nuốt xuống!”

Đế Phong Vũ thấy Thẩm Ngạo Tuyết không chịu nuốt nó thì liền lạnh giọng.

Lúc này Thẩm Ngạo Tuyết mới cắn răng, nuốt viên thuốc xuống.

“Tôi… Tôi muốn đi tắm trước.” Thẩm Ngạo Tuyết nói.

“Đi đi.” Đế Phong Vũ rất hào phóng xua tay.

Thẩm Ngạo Tuyết bước vào phòng tắm. Ngay lập tức, lấy điện thoại ra.

Cô không dám gọi cho Lâm Hiên. Chỉ có thể gửi tin nhắn.

Nhưng khi gõ xuống nội dung tin nhắn, cô liền do dự.

Ghi cái gì bây giờ?

Cầu Lâm Hiên đến cứu cô? Lâm Hiên có phải là đối thủ của Đế Phong Vũ không?

Mặc dù Lâm Hiên rất cường đại, đã đến cấp bật tông sư. Nhưng Đế gia này hoàn toàn không phải dạng tầm thường.

Đế gia thuộc Hoàng Thất cũ, một sự tồn tại rất siêu việt.

Những thông tin về Đế gia đều không thể tìm kiếm được. Bất cứ phương tiện nào cũng tra không ra. Không ai có thể tìm thấy sự tồn tại của gia tộc này.

Đây chính là nguyên nhân Lâm Hiên cho tới bây giờ đều không có tìm được Hoàng Thất, hay chính xác hơn là không tìm được Đế Gia để trả thù.

Lâm Hiên đã tìm khắp cả nước, nhưng cũng không tìm thấy người của Hoàng Thất như lời Thẩm Ngạo Tuyết nói. Càng không lần ra được manh mối của Đế Gia.

Thẩm Ngạo Tuyết do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng soạn xong nội dung tin nhắn. Nhấn nút gửi cho Lâm Hiên.
Chương 89 Thẩm gia hồi sinh

Đế phủ.

Mọi người đang xem TV.

Hồng Diệp và Tô Anh đều mặc đồ ngủ mỏng manh.

Diệp Ỷ nhìn thấy một màn này, lông mày nhíu lại. Nói với Tô Anh:

"Tiểu Anh, con đang mặc cái gì vậy hả?”

“Đồ ngủ. Mẹ, ngay cả đồ ngủ mà mẹ cũng không biết sao?" Tô Anh mở to mắt.

“Mẹ biết là đồ ngủ. Nhưng loại đồ ngủ này thích hợp cho con mặc sao? Nhìn xem, bụng gần như lộ ra ngoài, còn cái dây áo kia? Con chắc nó là dây áo không? Hay là sợ chỉ? Cũng không sợ sẽ đứt à.” Diệp Ỷ tức giận nói.

Con bé này, càng ngày càng làm càn, đồ ngủ hở hang như vậy cũng dám mặc.

"Mẹ, vậy sao mẹ không nói chị Hồng Diệp. Áo ngủ của chị ấy so với con còn lộ nhiều hơn.” Tô Anh không phục nói.

“Chị Hồng Diệp là chị Hồng Diệp, con là con.” Diệp Ỷ lạnh mặt nói.

"Tại sao chị Hồng Diệp có thể mặc vậy mà con thì không, mẹ quá tiêu chuẩn kép rồi!" Tô Anh bĩu môi.

“Không có tại trăng tại sao gì hết. Chỉ là con không được mặc như vậy thôi. Mau vào thay bộ khác ngay cho mẹ.” Diệp Ỷ trừng mắt nói.

"Con không thay!" Tô Anh cố chấp nói.

“Con nhỏ này. Muốn ăn đòn à?” Diệp Ỷ theo bản năng giơ dép lê lên.

"Anh, mẹ anh muốn đánh em gái đáng yêu vô địch của anh, mau mau bảo vệ em!" Tô Anh trực tiếp trốn sau lưng Lâm Hiên.

Cô nàng ôm eo Lâm Hiên, chỉ thò đầu ra nhìn Diệp Ỷ.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Ỷ thậm chí còn tức giận hơn.

“Mẹ nói con bao nhiêu lần rồi hả? Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết tránh hiềm nghi?"

"Anh ấy là anh trai con, con có hiềm nghi gì mà cần phải tránh?” Tô Anh ngẩng đầu nói.

Diệp Ỷ: "Chính là bởi vì là anh trai nên mẹ mới muốn con tránh hiềm nghi đó!”

Tô Anh: “Cũng có phải anh em ruột đâu mà.”

"Được, con đang cứng đầu với mẹ đúng không? Lâm Hiên, bắt lấy nó cho mẹ.” Diệp Ỷ chống nạnh nói.

Tô Anh lập tức hướng Lâm Hiên làm nũng nói: “Anh, anh sẽ không nghe theo mẹ chứ!”

Lúc nói chuyện, hai ngọn đồi trước ngực lại cọ cọ lên người Lâm Hiên.

Tuy nhiên ngay sau đó Lâm Hiên đã trực tiếp bắt Tô Anh lại.

"Được rồi, em gái đáng yêu vô địch của anh, anh không dám làm trái lệnh của mẹ đâu.” Lâm Hiên cười nói.

Diệp Ỷ trực tiếp đi tới, túm lấy lỗ tai Tô Anh, kéo cô vào phòng ngủ.

Không lâu sau, Tô Anh mặc một bộ đồ ngủ với áo khoác màu đỏ đi ra.

“Mẹ, đây mà là đồ ngủ gì? Nóng quá!” Tô Anh không nói nên lời, theo bản năng muốn cởi ra.

"A, dám cởi xem, mẹ đánh gãy chân con.” Diệp Ỷ hung dữ nói.

Tô Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.

Bộ dáng tức giận, lại phối hợp với áo ngủ với áo khoác đỏ thầm trên người, cảm giác rất buồn cười.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hiên trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

Hình ảnh này thật quen thuộc.

Anh thề sẽ làm cho Diệp Ỷ và Tô Anh hạnh phúc mãi mãi.

Mà Hồng Diệp nhìn thấy cảnh này, khóe mắt lại ươn ướt. Đây là thứ mà cô chưa bao giờ có được.

Khi còn là một thiếu niên, cô bước chân vào xã hội.

Đã trải qua rất nhiều.

Vô số vết sẹo trên cơ thể cô là bằng chứng tốt nhất.

Nếu cô không đủ tàn nhẫn, cô sẽ không thể sống sót đến bây giờ.

Đương nhiên, cô có thể sống, người nên cảm tạ nhất chính là Sát Đế.

Chính vì điều này, cô đã thề sẽ bảo vệ tứ hợp viện này, thuần phục chủ nhân tứ hợp viện này mãi mãi.

Dường như cảm nhận được cảm xúc của Hồng Diệp

Lâm Hiên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Hồng Diệp nhìn Lâm Hiên một cái, rồi ngoan ngoãn nép vào vai Lâm Hiên.

Lúc này, cô cảm thấy hạnh phúc chưa từng có.

"Có người, chẳng lẽ không cảm thấy mình dư thừa sao?" Diệp Ỷ nhìn nhìn Tô Anh ngồi bên cạnh Lâm Hiên, bất thình lình nói.

"Ai?" Tô Anh không rõ nguyên nhân nên nhìn trái nhìn phải

Sau khi nhìn đến kia thì liền hiểu. Cái miệng nhỏ nhắn lại bĩu ra.

Ngay lúc vui vẻ hòa thuận này, điện thoại di động của Lâm Hiên nhận được một tin nhắn.

Không có tên hiển thị, nhưng số này là của Thẩm Ngạo Tuyết.

Lâm Hiên sẽ không quên, bởi vì, năm năm trước, hắn cũng đã đem số điện thoại này gắt gao in ở trong đầu.

Thẩm Ngạo Tuyết này thực sự là một viên kẹo cao su.

Lâm Hiên định bỏ qua, không đọc tin nhắn này.

Thế nhưng Tô Anh đã cầm lấy điện thoại, trực tiếp nhấp vào đọc tin nhắn.

"Lâm Hiên, có thể gặp lại anh, là hạnh phúc lớn nhất đời này của em. Xin lỗi vì đã từng tổn thương anh. Em xin lỗi. Sau này, em sẽ không làm phiền anh nữa.”

“Đáng tiếc khi chưa từng một lần thật sự trở thành người phụ nữ của anh…”

Thẩm Ngạo Tuyết tổng cộng gửi đến hai tin nhắn.

“Oa oa, anh, mau thành thật khai báo đi. Đây là hồ ly tinh nào hả?” Tô Anh bày ra vẻ mặt tò mò.

"Thẩm Ngạo Tuyết." Lâm Hiên đáp.

Nghe thấy người gửi tin nhắn là Thẩm Ngạo Tuyết. Sắc mặc của Tô Anh lập tức sa sầm lại.

“Anh, nếu anh dám quay lại với Thẩm Ngạo Tuyết, thì đừng nhận em là em gái của anh nữa!” Tô Anh hằn học nói.

“Yên tâm, anh sẽ không để ý đến cô ta đâu.” Lâm Hiên thản nhiên nói.

Thẩm Ngạo Tuyết không đến phiền anh, anh còn thấy là chuyện rất tốt!

"À, đúng rồi Lâm Hiên, tôi vừa mới nhận được báo cáo, gần đây, Giang Đô hình như xuất hiện một người họ Đế.” Hồng Diệp đột nhiên nói.

Họ Đế?

Nghe được hai chữ này, sắc mặt Lâm Hiên nhất thời trầm xuống.

Trong khoảng thời gian này, hắn dốc hết sức tìm kiếm manh mối liên quan đến Hoàng Thất. Tìm kiếm những người liên quan đến họ Đế.

Thế nhưng kết quả nhận được hoàn toàn không có.

Thật không ngờ bây giờ lại có một người họ Đế xuất hiện ở Giang Đô.

Cũng không biết hắn ta có quan hệ gì đến Hoàng Thất hay không.

Hẳn là có quan hệ, dù sao, họ Đế này, thật sự quá hiếm.

Người bình thường sẽ không sử dụng nó.

“Ở đâu?” Lâm Hiên tận lực khống chế sát khí của mình.

Dám đòi quả thận của hắn, cho dù đối phương có cường đại cỡ nào hắn cũng sẽ không bỏ qua.

“Thuộc hạ của tôi nói thấy hắn xuất hiện ở nhiều nơi thuộc địa bàn của Góa Phụ. Nhưng người đàn ông đó rất đáng sợ. Chỉ vì nói sai một câu, Góa Phụ thiếu chút nữa là chết trên tay hắn." Hồng Diệp trầm giọng nói.

Lâm Hiên cau mày.

Nghĩ đến tin nhắn mà Thẩm Ngạo Tuyết gửi cho anh, chẳng lẽ, giữa những chuyện này có liên quan gì sao?

Lúc này, điện thoại của Hồng Diệp vang lên.

Sau khi nghe điện thoại xong, lông mày Hồng Diệp nhíu lại.

Nàng trầm giọng nói: “Thẩm gia được hồi sinh, hơn nữa, trở nên cường đại hơn trước, đang điên cuồng bành trướng ra bên ngoài, nghe nói giá trị tài sản đã vượt qua 20 tỷ!"

Sắc mặt Lâm Hiên trở nên có chút khó coi.

Tuy rằng, hận ý của anh đối với Thẩm Ngạo Tuyết đã không còn nồng đậm như trước.

Nhưng anh không định để nhà họ Thẩm có thể vực dậy lần nữa.

Nếu như gì không có ngoài ý muốn, khẳng định là có liên quan đến người họ Đế kia.

Nếu không, nhà họ Thẩm vốn đã bị chia cắt bởi nhiều gia tộc lớn sẽ không thể hồi sinh, thậm chí trở nên cường đại hơn được.

Nếu chỉ là chuyện của Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên sẽ không quan tâm.

Nhưng nếu có liên quan đến Đế gia, vậy thì hắn không thể bỏ qua được.

Biệt thự Thẩm gia.

Thẩm Ngạo Tuyết đã ở trong phòng tắm một thời gian dài.

Đế Phong Vũ bên ngoài đã có chút mất kiên nhẫn.
Chương 90 Thẩm Ngạo Tuyết vẫn còn là…

Thật ra ban đầu Thẩm Ngạo Tuyết là muốn nhắn tin để cho Lâm Hiên đến cứu cô.

Thế nhưng, đầu tiên, cô biết chắc Lâm Hiên chưa chắc sẽ tới cứu.

Thứ hai, Lâm Hiên cũng không chắc đã là đối thủ của Đế Phong Vũ.

Lần trước, cô bởi vì sợ Đế gia, hơn nữa Thẩm Vạn Quốc bức bách, cuối cùng cô đã lựa chọn thương tổn Lâm Hiên.

Lần này, Thẩm Ngạo Tuyết không muốn làm điều đó nữa.

Nhớ lại khoảng thời gian Lâm Hiên làm con rể nhà họ Thẩm, kỳ thực đó là khoảng thời gian cô thoải mái nhất, hạnh phúc nhất.

Lâm Hiên luôn chăm sóc cô rất chu đáo. Nhớ rõ tất cả các thói quen của cô.

Chưa từng được chạm vào cô, nhưng vẫn rất quan tâm cô.

Kỳ thật, Lâm Hiên cũng không phải một chút cơ hội cũng không có.

Có nhiều lần, Thẩm Ngạo Tuyết uống say, bất tỉnh nhân sự. Khi đó, Lâm Hiên cũng đã có cơ hội.

Nhưng vì cô đã nói sức khỏe cô không tốt, làm loại chuyện này, sẽ thương tổn đến thân thể của cô. Nên Lâm Hiên thật sự đã không có động vào nàng.

Sau khi mất đi Lâm Hiên, mặc dù Thẩm gia phát triển vượt bậc. Cô cũng trở thành người phụ nữ rực rỡ nhất Giang Đô.

Nhưng bên cạnh cô không còn người đàn ông như Lâm Hiên nữa.

Có rất nhiều người đàn ông thích cô, muốn có được cô. Nhưng không có người đàn ông nào thực sự yêu cô.

Cho nên, lần này Thẩm Ngạo Tuyết quyết định chọn Lâm Hiên.

Cô biết, lựa chọn này, đối với cô chính là một tai họa lớn.

Người đàn ông bên ngoài kia sẽ không bỏ qua cho cô, càng sẽ không bỏ qua Thẩm gia.

“Lâm Hiên, lần này, em sẽ lựa chọn anh.” Thẩm Ngạo Tuyết đổ đầy nước vào bồn tắm, sau đó vùi đầu vào trong đó.

Đế Phong Vũ ngoài cửa, đã chờ đến có chút không kiên nhẫn.

Vì vậy, đi thẳng đến.

Tay nhẹ nhàng đẩy lên cửa, toàn bộ cửa phòng tắm liền ngã xuống.

Cảnh bên trong phòng liền được thấy rõ.

Thẩm Ngạo Tuyết không tắm mà đang vùi đầu vào bồn tắm, không nhúc nhích.

Đế Phong Vũ biến sắc, kéo Thẩm Ngạo Tuyết ra khỏi bồn tắm.

Thẩm Ngạo Tuyết đã ngừng hô hấp.

“Ha ha, muốn chết, ngươi đã được ta đồng ý chưa?” Đế Phong Vũ một quyền đánh vào bụng Thẩm Ngạo Tuyết.

Ọc…

Thẩm Ngạo Tuyết lập tức phun ra một ngụm nước lớn.

Sau đó, tỉnh dậy.

“Đế Phong Vũ, tôi là người của Lâm Hiên, đừng chạm vào tôi!”

Mái tóc ướt của Thẩm Ngạo Tuyết rũ xuống trên mặt cô, sắc mặt tái nhợt.

Lời nói của Thẩm Ngạo Tuyết làm cho sắc mặt Đế Phong Vũ càng trở nên khó coi hơn.

Hắn nắm chặt cằm Thẩm Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói:

“Thẩm Ngạo Tuyết, ta ngươi cơ hội để nói một lần nữa. Nói, ngươi là phụ nữ của ai?”

"Tôi là... người phụ nữ... của Lâm Hiên." Thẩm Ngạo Tuyết lặp lại một lần nữa.

Bụp!

Đế Phong Vũ lại đấm vào bụng Thẩm Ngạo Tuyết. Toàn thân Thẩm Ngạo Tuyết vặn vẹo vì đau.

"Ngươi là nữ nhân của ai?"

“Của Lâm Hiên.”

Bụp!

Đế Phong Vũ lại đấm xuống một quyền.

“Là nữ nhân của ai hả?” Vẻ mặt Đế Phong Vũ điên cuồng.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người phụ nữ dám làm trái ý hắn đến như vậy.

Trước đó, người đàn bà được gọi là góa phụ đã dám từ chối hắn, liền bị hắn đánh gãy tay chân ngay tại chỗ.

"Lâm Hiên…!"

Mặc dù, trong miệng Thẩm Ngạo Tuyết không ngừng chảy ra máu tươi, nhưng câu trả lời của cô vẫn như cũ.

Trong đầu cô nhớ lại cách Lâm Hiên đối xử với cô từng chút một.

Khi đó, cô lại ghét bỏ Lâm Hiên chỉ là thằng ở rể, là phế vật.

Người ta thường chỉ biết trân trọng khi mất đi.

Bụp! Bụp! Bụp!

Đế Phong Vũ như phát điên, đánh liên tục vào bụng Thẩm Ngạo Tuyết.

Lúc đầu Thẩm Ngạo Tuyết còn có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng sau đó tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng nhỏ.

Cuối cùng, không có âm thanh nào được tạo ra nữa.

Trong căn phòng khác, Thẩm Vạn Quốc vô cùng lo lắng khi nghe thấy tiếng hét của Thẩm Ngạo Tuyết.

Ông muốn xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vẫn chần chừ không dám đi.

"Chết thì chết vậy!"

Cuối cùng, Thẩm Vạn Quốc lấy hết dũng khí. Đi đến gõ của phòng Đế Phong Vũ.

Cửa phòng mở ra.

Thẩm Vạn Quốc nhìn thấy Đế Phong Vũ xuất hiện với khuôn mặt u ám, nhưng lại không nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết đâu cả.

"Đế công tử, tôi, tôi vừa mới nghe được tiếng la của Ngạo Tuyết, nó không sao chứ?" Thẩm Vạn Quốc nuốt nước miếng, mở miệng hỏi.

“Cô ta có sao không thì ngươi nhìn một chút sẽ biết.” Đế Phong Vũ lạnh lùng nói.

Thẩm Vạn Quốc lo lắng bước vào.

Sau đó, liền nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết ngã xuống bên bồn tắm.

Thẩm Ngạo Tuyết chưa chết. Nhưng máu từ miệng phun ra, cơ thể khẽ co giật.

Mặc dù bây giờ không chết, nhưng chắc chắn cách cái chết đã rất gần rồi.

“Ngạo Tuyết, con làm sao vậy?” Thẩm Vạn Quốc ôm lấy Thẩm Ngạo Tuyết.

Trong lòng ông rất phẫn nộ, nhưng ông cũng không dám đi chất vấn Đế Phong Vũ.

"Cô ta nói cô ta là nữ nhân của Lâm Hiên. Nói cho ta biết, Lâm Hiên là ai!" Đế Phong Vũ nheo mắt lại.

Nghe được những gì Đế Phong Vũ nói, Thẩm Vạn Quốc cực kỳ kinh ngạc.

Ông thế nào cũng không nghĩ tới, Thẩm Ngạo Tuyết vì sao lại nói mình là nữ nhân của Lâm Hiên.

“Ngạo Tuyết, con hồ đồ rồi sao?”

Thẩm Vạn Quốc nhìn đứa con gái đang hấp hối của mình, trong lòng tràn đầy đau xót.

Lúc này, Đế Phong Vũ lại đem Thẩm Vạn Quốc nhấc lên, , gần như gào thét nói:

“Ta hỏi ngươi, Lâm Hiên là ai?”

Hắn là Đế Phong Vũ, xuất thân từ Ẩn tộc - Đế gia. Không chỉ đẹp trai, thực lực cũng vô cùng khủng bố. Trong Ẩn tộc, đồng lứa không ai là đối thủ của hắn.

Hắn ta muốn bất kỳ người phụ nữ nào đều có thể có được dễ như trở bàn tay.

Ngay cả khi người phụ nữ đó là vợ của người khác.

Chỉ cần Đế Phong Vũ hắn ngoắc tay, người đó đều phải ngoan ngoãn chui vào đũng quần của hắn.

Thế nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lại dám nói, cô ta là nữ nhân của Lâm Hiên!

Làm sao có thể như vậy được?

Bất kể Lâm Hiên này là ai, hắn đều phải đem bầm thây vạn đoạn.

"Lâm Hiên? Hắn… hắn là chồng cũ của Ngạo Tuyết..." Thẩm Vạn Quốc run rẩy nói.

"Chồng cũ?" Đế Phong Vũ nhíu mày, sắc mặt âm trầm:

“Ý ngươi là, cô ta đã từng kết hôn?”

Mặc dù hứn không quan tâm đến lần đầu tiên của phụ nữ lắm. Nhưng mỹ nhân cực phẩm như Thẩm Ngạo Tuyết lại không thể hoàn toàn thuộc về hắn, điều này khiến hắn rất tức giận.

“Đã… đã kết hôn. Còn là kết hôn… hai lần.” Thẩm Vạn Quốc một chút cũng không dám giấu diếm.

"Hai lần?" Đế Phong Vũ càng thêm khó hiểu.

"Cô ta đã kết hôn hai lần, vì sao còn chưa phát sinh quan hệ?” Đế Phong Vũ hỏi.

"Cái gì?" Nghe Đế Phong Vũ nói xong, Thẩm Vạn Quốc sửng sốt.

Thẩm Ngạo Tuyết không để cho Lâm Hiên chạm qua, Thẩm Vạn Quốc đương nhiên là biết.

Nhưng Từ Thiên Thành không thể chưa từng chạm qua Thẩm Ngạo Tuyết được.

Lúc trước để Thẩm Ngạo Tuyết lựa chọn gả cho Từ Thiên Thành, cũng là bởi vì Thẩm Ngạo Tuyết nói cô đã bị Từ Thiên Thành dùng thủ đoạn chiếm được.

Thẩm gia lúc ấy không đủ sức để chống lại nhà họ Từ.

Vì thế Thẩm Vạn Quốc liền khuyên bảo Thẩm Ngạo Tuyết, để Thẩm Ngạo Tuyết gả cho Từ Thiên Thành coi như xong.

Cuối cùng Thẩm Ngạo Tuyết dưới nhiều áp lực, lựa chọn gả cho Từ Thiên Thành.

Dù sao Từ Thiên Thành cũng là thiếu gia nổi tiếng nhất Giang Đô, cho nên gả cho Từ Thiên Thành cũng không thiệt thòi lắm.

Nhưng hiện tại Đế Phong Vũ lại nói rằng Thẩm Ngạo Tuyết chưa từng phát sinh quan hệ là sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom