-
Chương 96-100
Chương 96 Loan Phượng Quyết
Kỳ Mị là tên thật của Góa Phụ. Không nghĩ tới tên của cô lại dễ nghe đến vậy.
"Chúc mừng Lâm thiếu." Hồng Diệp vui vẻ nói.
Trước đến giờ tính cách của Kỳ Mị rất kiêu ngạo, chưa bao giờ để bất cứ ai vào mắt ngoại trừ đại tỷ.
Còn đàn ông thì sao?
Càng là chỉ có thể bị nàng giẫm ở dưới chân.
Vậy mà cô ta lúc này lại hướng Lâm Hiên thần phục.
Lâm Hiên gật đầu.
Hắn nhìn thoáng qua, phát hiện mặc dù tu vi của bọn họ đều rất mạnh, nhưng đó chỉ là ở trong mắt người thường.
Hai người bọn họ ngay cả tông sư cũng không đạt tới, gặp phải cường giả chân chính, căn bản không cách nào ứng phó nổi.
Lâm Hiên cũng không có khả năng luôn bảo vệ các nàng.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hồng Diệp, Kỳ Mị, tôi có một môn công pháp, cần hai nữ nhân đồng thời tu luyện. Nếu thành công, ít nhất có thể giúp các cô đột phá cấp bậc tông sư. Các cô có muốn học không?”
Hồng Diệp và Kỳ Mị nhìn nhau.
“Tôi đồng ý.”
Hồng Diệp liền đồng ý. Có thể trở nên mạnh mẽ cô đương nhiên nguyện ý rồi.
Nhưng biểu tình của Kỳ Mị lại có chút mất tự nhiên.
Tuy rằng cô lựa chọn thuần phục Lâm Hiên, nhưng thần phục cũng không có nghĩa là...
"Thế nào? Kỳ Mị, cô không muốn học sao?" Lâm Hiên nhìn về phía Kỳ Mị.
Kỳ Mị cắn môi, chần chừ một lúc, cuối cùng nói:
"Lâm thiếu, anh cứu mạng Kỳ Mị, Kỳ Mị nguyện ý thần phục anh. Nhưng Kỳ Mị rất chú trọng đến chuyện tình cảm. Tôi hy vọng người bạn đời tương lai của mình, sẽ chỉ có một mình tôi là nữ nhân của người đó!”
Kỳ Mị tuy có danh xưng là Góa Phụ, nhưng cô ấy chưa từng kết hôn.
Trước đó Góa Phụ từng có yêu đương với một người. Nhưng do suy nghĩ truyền thống nên cô chưa bao giờ để cho đối phương chạm vào mình.
Nhưng, có lẽ vì không chịu được sự cô đơn, cuối cùng bạn trai cô đã phản bội cô.
Vì thế, Kỳ Mị liền đem đôi cẩu nam nữ kia giết chết.
Kể từ đó, đổi tên thành Góa Phụ. Nghĩa là từ nay sẽ không bao giờ yêu nữa.
Lâm Hiên nghe Kì Mị nói xong thì có chút khó hiểu.
Chẳng phải hắn chỉ muốn dạy bọn họ một loại võ công cần hai nữ nhân đồng thời luyện sao?
Chuyện này có liên quan gì đến chuyện yêu đương?
"Lâm thiếu, nếu anh muốn tôi làm người phụ nữ của anh, tôi nguyện ý. Nhưng tôi có tâm lý thích sạch sẽ, nên hy vọng anh chỉ yêu một mình tôi."
Thấy Lâm Hiên tựa hồ không có hiểu được ý tứ của mình, Kỳ Mị cắn răng nói.
"Kỳ Mị? Khi nào tôi nói sẽ để cô trở thành người phụ nữ của tôi?" Lâm Hiên trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Kỳ Mị sửng sốt, nói:
"Nhưng Lâm thiếu, vừa rồi anh không phải nói muốn dạy chúng ta một loại võ công, cần tôi cùng Hồng Diệp đồng thời cùng anh tu luyện sao..."
Song - Tu, Kỳ Mị hiểu. Cùng Lâm Hiên tu luyện, cô ấy sẽ đồng ý.
Nhưng Ba - Tu này cô ấy lại rất không nguyện ý.
Lâm Hiên nghe vậy khóe miệng giật giật, nói:
"Cô nghĩ cái gì vậy hả? Tôi nói là cần cô và Hồng Diệp cùng tu luyện. Không phải là cần hai cô cùng tôi tu luyện…”
Hèn chi, vừa nãy khi hắn nói muốn hai người cùng nhau tu luyện, biểu tình của hai nàng đều có chút kỳ quái.
Thì ra là hiểu lầm thành phải cùng hắn tu luyện.
Tuy rằng không phải hắn không có công pháp như vậy, nhưng dù sao loại chuyện này hắn cũng chỉ thực hiện với người phụ nữ hắn yêu.
Nếu không, chưa nói đến việc không thể đạt được kết quả gấp đôi, mà còn có khả năng tẩu hỏa nhập ma.
“Hả? À, à…” Giờ phút này, Mặt Kỳ Mị đỏ bừng như quả táo lớn.
Nhìn thấy Kỳ Mị hiện tại, Lâm Hiên đều có hơi sững sờ.
Bởi vì lúc trước cô nàng luôn lãnh khốc, tràn ngập sát ý. Còn bây giờ thì trông rất ôn nhu.
So với trước đây, quả thực giống như hai người khác nhau.
Giá trị nhan sắc của Góa Phụ rất cao, còn rất thành thục. Sau khi mất đi vẻ lạnh lùng trước đây, càng có khí chất mê người.
“Vậy, vậy xin Lâm thiếu chỉ dạy chúng tôi!” Kỳ Mị có chút xấu hổ nói.
Lâm Hiên gật gật đầu, nói:
"Công pháp ta muốn truyền thụ cực kỳ lợi hại, có thể dễ dàng giúp các cô đột phá tông sư. Tu luyện đến cực hạn, có thể trở thành võ đạo truyền kỳ cũng không phải là không thể."
Nghe Lâm Hiên nói xong, hai nàng đều lộ ra biểu tình hưng phấn.
Các nàng hiện tại, mới chỉ là tu vi Nguyệt cấp.
Võ đạo truyền kỳ? Quả thực ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Dù sao, các nàng cách võ đạo tông sư, đều còn kém rất xa.
“Nhưng có một số điều mà tôi phải làm rõ với hai cô trước. Sau khi luyện các bài công pháp mà tôi đã dạy, hai người có thể hiểu tâm trí của đối phương. Nói cách khác, các cô có thể cảm nhận được cảm xúc của nhau.”
"Nói rõ hơn một chút có nghĩa là nếu Hồng Diệp đang gì đó cảm thấy hạnh phúc, Kỳ Mị cũng sẽ cảm thấy như vậy. Tương tự, nếu Kỳ Mị bị tổn thương, Hồng Diệp cũng sẽ bị tổn thương. Về sau, hai người các cô, tương đương với một người." Lâm Hiên tiếp tục nói.
Hai cô nàng nghe vậy trầm mặc một lát.
Nhưng ngay sau đó họ đồng thanh: "Chúng tôi muốn học."
Đặc biệt là Hồng Diệp, nói càng lớn hơn nữa.
Mặc dù trước đây cô cảm thấy Lâm Hiên rất lợi hại, nhưng cô không biết Lâm Hiên mạnh đến mức nào.
Cho đến tận hôm nay cô mới biết rằng Lâm Hiên thực sự là một bậc Thiên tông.
Thực lực của cô kém quá xa Lâm Hiên.
Không nói cô có thể giúp Lâm Hiên hay không, ít nhất, cô không thể kéo chân Lâm Hiên được.
Vì lý do này, bất cứ giá nào để mạnh để được cô cũng chấp nhận.
"Vậy được, tôi dạy hai cô một công pháp, gọi là Loan Phượng Quyết!”
Lâm Hiên đầu tiên là đem công pháp khẩu quyết giao cho hai người.
Chờ hai người nhớ kỹ xong, liền chính thức bắt đầu truyền thụ.
Dưới tình huống bình thường, dựa vào chính mình tu luyện Loan Phượng Quyết, nhanh nhất cũng phải một năm rưỡi mới có thể đạt tới tầng thứ nhất.
Nhưng có Lâm Hiên trợ giúp, chỉ cần nửa giờ, hai người đạt tới tầng thứ nhất.
Mà khi đạt tới tầng thứ nhất, trên mặt hai nàng đều lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì, tu vi của bọn họ đã trực tiếp đạt tới Nhật cấp!
Hai người đều tăng lên một tiểu cảnh giới cộng thêm một đại cảnh giới!
"Tôi hiện tại tiếp tục giúp hai người đột phá tầng thứ hai, đây là cực hạn thân thể các cô hiện tại có thể thừa nhận."
Lâm Hiên cũng không có ý định để cho hai nàng chỉ tu luyện tới tầng thứ nhất.
Thêm nửa tiếng nữa.
Hai nàng đã đạt tới Loan Phượng Quyết tầng thứ hai.
Tu vi trực tiếp tăng vọt đến cấp Tông Sư!
“Chúng ta, chúng ta thành tông sư rồi ư?” Hồng Diệp và Kiều Mị không thể tin nổi đây là sự thật.
Dù sao, nếu dựa vào chính các nàng, có lẽ cần phải hao phí hơn mười năm mới có thể trở thành tông sư.
Mà hiện tại, vẻn vẹn chỉ qua một giờ, hai người đồng thời đạt tới cấp bậc Tông Sư. Đây là chuyện không thể tin nổi.
"Loan Phượng Quyết, tổng cộng có mười tầng. Hiện tại, hai người cần không ngừng tăng tố chất thân thể lên. Như vậy, tôi mới có thể tiếp tục giúp hai người đột phá." Lâm Hiên nói.
Hai cô gái sở dĩ có thể tu luyện nhanh như vậy, là bởi vì Lâm Hiên sử dụng phương pháp cấm kỵ, cưỡng ép tu luyện, có chút phản tác dụng.
Đối với những người khác, sẽ gây ra đủ loại tác hại và không có lợi ích gì, nhưng đối với Lâm Hiên, đó không phải là vấn đề lớn.
Cùng lắm thì lại dùng máu Kỳ Lân chữa trị vết thương cho hai nàng là được.
Nhưng mà cũng chỉ có thể để cho hai nàng đạt tới tầng thứ hai Loan Phượng Quyết mà thôi. Nếu không sẽ nổ tung và chết.
Nhưng kết quả này đã khiến Hồng Diệp và Kỳ Mị vô cùng hài lòng.
Cứ như vậy, hai vị nữ tông sư đã sinh ra ở trong tay Lâm Hiên.
Lúc này, Lâm Hiên mới nhớ tới Thẩm Ngạo Tuyết, cũng không biết cô ta hiện tại thế nào rồi. Xuân dược đó thật sự khá mạnh.
Lâm Hiên đi vào phòng. Khi nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết một lần nữa thì lập tức sợ ngây người…
Chương 97 Quỳ xuống
Chỉ thấy, lúc này Thẩm Ngạo Tuyết đã tránh thoát trói buộc của ga giường.
Cả người đều nằm nghệt ra trong bồn tắm. Quần áo đều bị xé nát.
Nhưng nhìn bộ dáng của nàng, dược hiệu hẳn là đã qua.
Lấy mức độ mãnh liệt của dược hiệu nếu như không phát tiết ra, dược hiệu căn bản không có khả năng nhanh như vậy liền qua.
Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lúc này thật sự đã khôi phục bình thường.
Nhìn thấy Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết nhanh chóng dùng ga trải giường đem thân thể mình che lại.
“Lâm Hiên, anh là tên khốn kiếp! Anh bỏ mặc tôi ở đây, tôi bị xuất huyết dạ dày, anh cũng không thèm quan tâm đến tôi!” Thẩm Ngạo Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Lâm Hiên.
"Xuất huyết dạ dày?" Lâm Hiên có chút không giải thích được.
Nhưng chẳng mấy chốc, anh đã hiểu ra.
Trong lòng có chút hối hận vì tiến vào hơi muộn. Nếu không, có lẽ đã có thể nhìn thấy một màn kịch hay.
“Nếu cô không có chuyện gì nữa thì ta đi đây.” Lâm Hiên thản nhiên nói.
“Cút, tôi không cần anh nữa!” Thẩm Ngạo Tuyết mắng.
Lâm Hiên nhún nhún vai, bước ra khỏi phòng ngủ.
“Lâm Hiên, đừng đi trêu chọc Đế gia, tuy rằng anh giết được Đế Phong Vũ, nhưng nỗi kinh hoàng của Đế gia vượt xa sức tưởng tượng của anh!” Giọng nói của Thẩm Ngạo Tuyết từ phía sau truyền đến.
Lâm Hiên đưa lưng về phía Thẩm Ngạo Tuyết xua tay. Sau đó mang theo hai cô gái, rời khỏi biệt thự Thẩm gia.
Vài phút sau, Thẩm Ngạo Tuyết mặc quần áo xong đi ra.
Nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết bình an vô sự, Thẩm Vạn Quốc mừng rỡ.
“Không ngờ chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Lâm Hiên lại có thể trở nên lợi hại như vậy.” Thẩm Vạn Quốc thở dài nói.
Nhất là, y thuật của Lâm Hiên thật sự quá kinh người.
"Nếu như sớm biết hắn có tiềm lực lớn như vậy, lúc trước có lẽ không nên trợ giúp Đế gia..." Thẩm Vong Quốc có chút hối hận.
“Xùy, nếu không phải con đẩy hắn xuống vách núi, hắn có thể lợi hại như vậy?" Thẩm Ngạo Tuyết kiêu ngạo nói.
"Cũng đúng, nhất định là ở dưới vách núi chiếm được kỳ ngộ gì đó. Trong phim truyền hình không phải đều là như vậy à.” Thẩm Vạn Quốc gật gật đầu.
"Mà này, Ngạo Tuyết tốt hơn hết là con đừng có bất kỳ suy nghĩ nào với hắn ta. Dù sao Đế Phong Vũ đã chết, Đế gia sẽ không bỏ qua cho Lâm Hiên.”
“Hơn nữa còn có Chiến Thần Thiên Thanh kia, Lâm Hiên còn sống được mấy ngày cũng thật khó nói.” Thầm Vạn Quốc trầm giọng nói.
Mặc dù Lâm Hiên là Thiên Tông, nhưng Thiên cũng chưa chắc có thể chịu được cơn thịnh nộ của Chiến thần.
Huống chi, cho dù Lâm Hiên vượt được ải của Thiên Thanh Chiến Thần kia, thì Đế gia kia, Lâm Hiên cũng không cách nào vượt qua.
"Nhưng mà, bố, con phát hiện, con thật sự yêu hắn ta rồi!” Thẩm Ngạo Tuyết cắn môi nói.
“Có yêu cũng vô dụng. Bây giờ hắn muốn nữ nhân nào chẳng được?”
“Không nói đâu xa, chỉ nói Hồng Diệp và Kỳ Mị, hai nữ nhân này, muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị. Còn nói về giá trị nhan sắc cũng không thua con bao nhiêu đâu.” Thẩm Vạn Quốc thở dài nói.
“Con mặc kệ. Ai cũng không thể cướp hắn khỏi tay con.” Thẩm Ngạo Tuyết vung nắm đấm nhỏ, trong lòng tràn đầy tin tưởng.
Trước đây, cô nghĩ rằng Từ Thiên Thành đã hủy hoại sự trong sạch của cô. Còn không có gì tự tin có thể thu hồi Lâm Hiên.
Nhưng bây giờ, cô biết trong trắng của mình vẫn còn, nên cô có đủ tự tin để cho Lâm Hiên quay về bên mình.
Cho dù Lâm Hiên không trở lại bên người cô, dù cho chỉ là làm tình nhân của Lâm Hiên, cô cũng nguyện ý.
Về phần Chiến Thần Thiên Thanh cùng Đế gia, cô luôn có cảm giác, người thua, chưa chắc là Lâm Hiên!
"Bố, ‘bánh nhỏ’ của con hình như không còn nữa..." Thẩm Ngạo Tuyết đột nhiên cảm thấy thân thể có chút không khỏe.
“Không phải còn mấy ngày nữa mới tới kỳ sao?” Thẩm Vạn Quốc có chút nghi hoặc.
"Có thể là đến sớm. Bố, bố giúp con đi mua đi.” Hai má Thẩm Ngạo Tuyết hơi có chút đỏ lên nói.
"Được rồi."
Thẩm Vạn Quốc đương nhiên không biết Thẩm Ngạo Tuyết cần ‘bánh nhỏ’ không phải vì đến kỳ kinh nguyệt, mà là vì ‘xuất huyết dạ dày’.
…
Lâm Hiên mang theo Hồng Diệp vừa mới đi ra biệt thự không lâu, điện thoại của Hồng Diệp liền vang lên.
Sau khi nhìn thấy tên người gọi, thân thể Hồng Diệp khẽ rung lên.
Bởi vì, cuộc gọi này không phải của ai khác. Là đại tỷ gọi tới.
Chẳng lẽ đại tỷ đã trở về Giang Đô?
Lúc này trong lòng Hồng Diệp vẫn có chút chột dạ.
Dù sao bây giờ cô cũng đã nhận Lâm Hiên là chủ nhân của mình.
Thở hắc ra một hơi, cuối cùng, Hồng Diệp vẫn ấn nút nghe xuống.
"Đại tỷ."
“Hồng Diệp, ngươi thật to gan!”
Trong điện thoại, truyền đến một giọng nữ vô cùng uy nghiêm.
Quả nhiên, đại tỷ đã biết chuyện Hồng Diệp đã nhận chủ khác. Có vẻ rất tức giận.
“Ngay lập tức trở về tổng bộ!” Đối phương nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Sắc mặt Hồng Diệp có chút tái nhợt.
"Đi đi, tôi cùng cô đi." Kỳ Mị nói với Hồng Diệp.
Dù sao, chuyện này luôn cần phải đối mặt.
Đại tỷ đối với các nàng không tệ, cũng cần phải cho đại tỷ một cái công đạo.
Huống chi, hai nàng tuy rằng nhận Lâm Hiên là chủ nhân, nhưng không có nghĩa là không nhận đại tỷ.
“Tôi đi cùng hai người.” Lâm Hiên nói.
"Được." Hai cô gái gật đầu.
Chẳng bao lâu, cả ba đã đến một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.
Câu lạc bộ tư nhân này có diện tích ít nhất 5.000 mét vuông. Trang trí thậm chí còn rực rỡ hơn.
Ở cửa, có mấy cô nàng đang đứng chào đón.
Mỗi một người, đều là quốc sắc thiên hương. Mặc một chiếc sườn xám có đường xẻ rất cao, lộ ra một mảng lớn tuyết trắng.
"Chào mừng đến câu lạc bộ đêm."
Thanh âm mềm mại của các cô gái nghênh đón ngay lập tức khiến người ta ngây ngất.
Bất quá, rất nhanh các nàng liền nhận ra người tới là ai.
"Bái kiến La Sát đại nhân! Bái kiến Góa Phụ đại nhân!”
“Dẫn chúng ta đi gặp đại tỷ.” Kỳ Mị nhàn nhạt nói.
“Mời đi theo ta.” Một nữ tử cao gầy nghênh đón dẫn mọi người đi vào.
Lâm Hiên nhìn bên trong bài trí xa hoa, các chị em đủ mọi dáng vẻ ra vào bên trong. Không khỏi cảm thấy thổn thức, cuộc sống của người có tiền, thực sự rất xa hoa.
Phỏng chừng, mức tiêu thụ ở đây ít nhất tính bằng đơn vị hàng chục ngàn là ít.
Dưới sự dẫn dắt của cô gái, ba người đi tới một phòng riêng.
Trong phòng đã có ba người. Tất cả đều là phụ nữ.
Một người ngồi trên ghế sofa và hai người còn lại đứng bên cạnh.
Ngồi trên ghế sofa là một người phụ nữ mặc đồ công sở. Rất xinh đẹp và có khí chất.
Giống như nữ tổng giám đốc của một công ty niêm yết vậy. Trái ngược hoàn toàn với câu lạc bộ tràn ngập hơi thở xa hoa này.
Hai người phụ nữ đang đứng cũng rất đẹp.
Đặc biệt là một người trong đó, ăn mặc rất táo bạo, một đôi mắt phượng, tựa như có thể câu hồn đoạt phách người đối diện vậy.
Người còn lại mặc vest cùng giày da, ăn mặc có chút nam tính. Nhưng vẫn rất đẹp.
Hai người này hẳn là Tu La và Yêu Cơ trong Tứ Đại Tặc.
Mà người ngồi trên sô pha chắc chắn là đại tỷ của bọn họ.
Người phụ nữ ngồi trên sô pha, trong tay còn cầm một ly rượu vang đỏ. Cô khẽ lắc ly rượu, hé đôi môi đỏ mọng uống cạn.
Mỹ nữ chính là mỹ nữ, động tác uống rượu vô cùng đẹp mắt.
"Đại tỷ." Hai tiếng chào đồng thanh vang lên.
“Quỳ xuống!”
Thanh âm của nữ nhân này dường như có uy nghiêm vô tận.
Không ai có thể cưỡng lại.
Chương 98 Chấp hành gia pháp
Hồng Diệp và Kỳ Mị theo bản năng liền muốn quỳ xuống. Nhưng đúng lúc này, giọng nói lãnh đạm của Lâm Hiên vang lên:
“Không cần quỳ!”
Thân thể Hồng Diệp và Kỳ Mị nhất thời cứng đờ.
Nhìn Lâm Hiên rồi lại nhìn đại tỷ, tựa hồ đang rất rối rắm.
Các nàng không muốn làm trái lệnh của đại tỷ. Nhưng đồng thời cũng không muốn làm trái lệnh của Lâm Hiên.
Nhìn thấy một màn này, đại tỷ khẽ nhíu mày, nói:
“Thế nào? Ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe?”
"Đại tỷ, chúng ta..." Hai cô nàng vẻ mặt khó xử.
“Ha ha, nếu còn gọi ta một tiếng đại tỷ, vậy thì phải nghe mệnh lệnh của Sở Thiền Hoàng ta. Quỳ xuống!” Giọng nói nghiêm khắc lại vang lên.
"Ồ, ngươi làm đại tỷ, luôn để cho thuộc hạ của mình phải quỳ xuống sao?" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
“Ta làm việc, còn không tới phiên ngươi quản!” Trong ánh mắt Sở Thiền Hoàng lộ ra sát ý.
Nếu như không phải nghe nói Lâm Hiên gần đây có "Đại chiến tích", e rằng cô ta đã trực tiếp động thủ rồi.
“Các nàng là người của ta, ta đương nhiên phải quản!” Lâm Hiên hừ nói.
“Được lắm. La Sát, Góa Phụ, xem ra các ngươi đi theo một chủ nhân rất tốt!” Sở Huyền Hoàng sắc mặt lạnh lùng đáng sợ.
"Đại tỷ, chúng ta cũng không có phản bội ngươi..." Hai cô gái cắn môi, khó khăn nói.
Kỳ thật lúc này người khó chịu nhất vẫn là các nàng. Bị kẹt giữa hai đại nhân vật như vậy.
“Không phản bội ta? Vậy các ngươi là muốn một mình hầu hạ hai chủ sao?” Sở Huyền Hoàng cười lạnh.
"Chúng ta..."
Hai nàng không biết nên trả lời như thế nào. Bởi vì, đúng là họ có ý tưởng này.
Chỉ cần mệnh lệnh của Lâm Hiên và đại tỷ không mâu thuẫn, bọn họ sẽ tuân theo.
“Xin lỗi, trong thế giới của ta chỉ có người của ta. Ta tuyệt đối không chấp nhận những người có hai lòng!” Sở Thiền Hoàng khoanh chân, sau đó châm một điếu thuốc loại dành riêng cho phụ nữ.
Không thể không nói, đôi khi phụ nữ hút thuốc cũng rất đẹp.
Lâm Hiên không thích phụ nữ hút thuốc. Nhưng bộ dáng Sở Thiền Hoàng hút thuốc rất có tính thưởng thức.
"Chọn ta hay hắn, các ngươi có thể tự mình quyết định!" Sở Thiền Hoàng phun ra một làn khói xanh, nói.
Giờ khắc này, Hồng Diệp và Kỳ Mị đều không biết nên lựa chọn như thế nào.
Cục diện rơi vào bế tắc.
“Kỳ thật, hai người không cần rối rắm như vậy. Nếu hai người vừa muốn nghe lệnh cô ta. Lại vừa muốn nghe lệnh của ta. Nhưng lại không thể có hai chủ nhân. Vậy thì tất cả cứ là người của ta là được rồi.”
"Ý của ngươi là?" Sở Thiền Hoàng nhướng mày, một đôi mắt đẹp mắt, híp lại.
"Ý của ta rất đơn giản, chính là, ngươi cũng nghe mệnh lệnh của ta đi." Lâm Hiên nói.
Lâm Hiên vừa dứt lời, trong nháy mắt mọi người liền trầm mặc.
Không khí dường như đóng băng.
Một lát sau, trong phòng vang lên một trận cười lớn.
Sở Thiền Hoàng, Tu La và Yêu Cơ đều không thể không cười. Dường như nghe thấy được điều hài hước nhất trên thế gian.
“Ngươi, muốn làm chủ nhân của ta?” Sở Thiền Hoàng cười đến đau cả bụng.
“Đúng vậy.” Lâm Hiên rất nghiêm túc đáp.
"Lâm Hiên, đừng tưởng rằng làm được mấy chuyện khác thường, liền cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Ở trước mặt Sở Thiền Hoàng ta, ngươi còn chưa có đủ tư cách ngông cuồng đâu!" Nụ cười của Sở Thiền Hoàng đột nhiên biến mất, thay vào đó là sát ý nồng đậm.
Đây là lần đầu tiên cô nghe được có người dám nói sẽ trở thành chủ nhân của cô.
"Có tư cách hay không, thử một chút là biết." Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
Mắt thấy hai người đã muốn động thủ. Hồng Diệp và Kỳ Mị liền quỳ xuống.
Một người quỳ về phía Lâm Hiên, một người quỳ về phía Sở Thiền Hoàng để thể hiện vị trí của họ.
"Lâm thiếu, tuy rằng chúng tôi phụng anh làm chủ. Nhưng dù sao cũng đã theo đại tỷ trước. Hơn nữa đại tỷ đối đãi với chúng tôi không tệ, cho nên, thỉnh cầu anh hôm nay đừng ra tay. Chúng tôi sẽ mặc cho đại tỷ xử phạt!” Hai nàng đồng thời nói. Hiển nhiên, đã thương lượng với nhau xong.
Nghe Hồng Diệp và Kỳ Mị nói vậy, Lâm Hiên đành gật đầu.
Sau đó, đi thẳng đến chiếc ghế sô pha đối diện Sở Thiền Hoàng, ngồi xuống. Rót một ly rượu vang rồi nhấm nháp nó.
“Lớn mật, ai cho ngươi ngồi?” Tu La lúc này lạnh lùng quát.
Yêu Cơ: "Đó là ly rượu của ta!"
Thấy hai nàng sắp bộc phát, Sở Thiền Hoàng liền phất tay ngăn các nàng lại. Dù sao cô cũng chưa thể nắm chắc trăm phần trăm được có thể hạ gục được Lâm Hiên.
Tu La và Yêu Cơ lúc này mới khống chế được cảm xúc, lui về vị trí ban đầu.
Sở Thiền Hoàng liếc nhìn Hồng Diệp và Kỳ Mị, sau đó hỏi:
"Các ngươi hẳn là biết phản bội ta, cần phải trả giá như thế nào chứ?"
"Hồng Diệp (Góa Phụ) biết...
"Tốt, vậy đi thôi!" Sở Thiền Hoàng đứng lên.
Lâm Hiên nhíu mày.
Hắn tuy rằng đáp ứng hai nàng không động thủ, nhưng nếu Sở Thiền Hoàng uy hiếp đến tính mạng của hai người. Vậy thì hắn sẽ không chút do dự mà xuất thủ.
Quy tắc à? Hắn mới là người đưa ra quy tắc!
Nếu như không phải Hồng Diệp đã từng nói qua, Sở Thiền Hoàng đối với nàng có ân. Thì hắn hiện tại đã trực tiếp bắt được Sở Thiền Hoàng, để cho nàng quỳ gối trước mặt mình.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến sân luyện công ở tầng hầm thứ ba của câu lạc bộ. Sân luyện công rộng hơn nghìn mét vuông.
Lúc này, có không ít người ở bên trong đang luyện võ. Hầu hết tất cả đều là phụ nữ.
Có thể thấy Sở Thiền Hoàng chủ yếu chỉ thu phụ nữ.
Sở Thiền Hoàng vỗ vỗ tay, ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Tiếp theo để cho mọi người nhường ra một khoảng đất trống ước chừng năm trăm mét vuông.
"Bắt đầu đi!"
Theo lời Sở Thiền Hoàng nói xuống. Tu La, La Sát, Yêu Cơ, Góa Phụ - Tứ đại tặc đồng thời đứng vào. Đồng thời rút vũ khí ra.
“La Sát, Góa Phụ, các ngươi xác định muốn chấp hành gia pháp của Phượng Hoàng điện? Các ngươi chắc cũng rất rõ, một khi động thủ, chúng ta sẽ không lưu thủ!” Tu La cùng Yêu Cơ, đồng thời mở miệng nói.
Trong tay Tu La là một thanh khảm đao. Còn Yêu Cơ thì cầm một chiếc ô giấy, hình dáng mê hoặc cùng tên của nàng rất xứng đôi.
"Chúng ta xác định!" Hồng Diệp và Kỳ Mị đồng thời nói.
Cái gọi là gia pháp chính là nếu như một trong những người đó phản bội, vậy thì sẽ phải đối mặt với sự tấn công của những người khác.
Nếu như có thể dưới sự vây công toàn lực của ba người kiên trì được một trăm chiêu. Thì sẽ không có hình phạt nào khác nữa.
Nhưng Tứ Đại Tắc thực lực đều ở giữa Nguyệt cấp cùng Nhật cấp. Hơn nữa hiểu rõ các loại chiêu thức của nhau.
Một chọi một, không có gì đảm bảo 100% thắng lợi. Nhưng một chọi ba, gần như cầm chắc cái chết.
Hơn nữa, khi chấp hành gia pháp, đều phải dùng hết toàn lực.
Một khi bị nhìn ra có chút giữ lại, như vậy người chấp hành gia pháp sẽ từ ba người còn lại trực tiếp đổi thành chính tay Sở Thiền Hoàng động thủ!
Thực lực của Sở Thiền Hoàng khủng bố đến cỡ nào, tất cả những người trong Phượng Hoàng điện đều rất rõ ràng.
Ngay cả khi tứ đại tặc đồng thời xuất thủ, cũng không thể giành được bất kỳ lợi thế nào từ cô ta.
Cho nên, khi đối mặt với ba vị trong Tứ Đại Tặc chấp hành gia pháp, khả năng còn có 1% phần thắng, nhưng nếu là đối mặt Sở Thiền Hoàng, như vậy phần trăm thấy sẽ là số 0 tròn trĩnh.
Thấy hai người kiên quyết như vậy, Sở Thiền Hoàng thở dài một tiếng, nói:
"Nếu các ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Chương 99 Yêu Cơ
Vốn dĩ Lâm Hiên còn có chút lo lắng, nhưng sau khi biết được gia pháp hai cô phải nhận là cái gì, thì liền lập tức cảm thấy yên lòng.
Trách không được hai nàng đều lựa chọn tiếp nhận gia pháp.
Nếu như là trước hôm nay, mặc kệ là ai trong hai người, khi chấp nhận gia pháp thì kết cục đều sẽ là cái chết. Nhưng bây giờ thì khác. Hai nàng, đều đã đạt tới cấp bậc tông sư.
Sự kiện này cũng thu hút vô số chị em của Phượng Hoàng điện đến xem.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên họ thấy các thành viên của Tứ Đại Tặc tiếp nhận gia pháp.
Rất nhanh, Tứ Đại Tặc đã bắt đầu trận chiến.
Người đầu tiên bị trừng phạt là Góa Phụ.
Yêu Cơ, Tu La bao gồm cả Hồng Diệp, đều đồng thời tấn công Góa Phụ.
Hơn nữa, từ trong công kích của các nàng có thể thấy được. Tất cả mọi người, đều không có chút nương tay.
Tất cả đều bộc phát thực lực mạnh nhất của bản thân.
Chiêu thức, cũng không phải là dạo chơi, mà là sát chiêu chân chính. Mỗi một chiêu đều đánh thẳng vào điểm trọng yếu.
Không có cách nào, nếu họ không tận lực. Một khi Sở Thiền Hoàng động thủ.
Vậy thì sẽ không còn hy vọng nào nữa rồi.
Làm cho Lâm Hiên cảm thấy ngoài ý muốn chính là thực lực của Yêu Cơ vậy mà lại mạnh nhất trong Tứ Đại Tặc.
Cô ta cầm một chiếc ô giấy dầu, mặc kiểu dáng hanbok đã thay đổi, để lộ chân, bàn chân, bụng và cánh tay.
Cô đang đi chân trần. Đôi chân trắng nõn như được tạc từ ngọc bích.
Mắt cá chân còn đeo một sợi dây đỏ, trên dây đỏ treo mấy cái chuông nhỏ.
Theo động tác của cô, chuông phát ra từng trận tiếng vang giòn tan.
Ô giấy dầu trong tay nàng khi thì bổ, khi thì chém, khi thì đâm, giống như một thanh bảo kiếm.
Tao nhã và quyến rũ, lại bày ra thực lực cường đại, thật đúng là một tuyệt thế yêu cơ!
Tất nhiên, nói là mạnh nhất trong Tứ Đại Tặc, là đang nói thực lực trước khi Góa Phụ và Hồng Diệp thăng cấp.
Tu vi của Yêu Cơ cũng chỉ là miễn cưỡng chạm gần tới Nhật cấp. Đã thua xa thực lực cấp bậc Tông Sư của Hồng Diệp và Kỳ Mị hiện tại.
Thế nhưng hiện tại Hồng Diệp và Kỳ Mị chỉ thể hiện ra sức chiến đấu giống như lúc trước. Vì vậy có thể thắng hay không cũng không thể nói chắc được.
Một điều may mắn là dù chỉ sử dụng thực lực ở cảnh giới ban đầu, nhưng nội lực tông sư liên miên không dứt, để cho các nàng cho dù là đối mặt với vây công, cũng có thể trường kỳ chiến đấu.
Hồng Diệp dùng dao găm, Tu La dùng đại khảm đao, Yêu Cơ dùng ô giấy dầu.
Vũ khí nhìn như bình thường lại bộc phát ra lực công kích cường đại.
Phốc phốc!
Rốt cục, dưới sự vây công của ba người, sau lưng Góa Phụ bị Tu La chém một đao.
Động tác lập tức chậm đi.
Ngay sau đó, dao găm của Hồng Diệp cũng đến.
Phập!
Không một chút do dự, cắm thẳng vào bụng góa phụ.
Nhưng hai chiêu này, đều không tính là trí mạng.
Chân chính trí mạng là công kích của yêu cơ.
Ô giấy dầu của nàng nhìn như không có lực công kích nhất trong vũ khí của ba người. Nhưng trên thực tế lại là mối đe dọa lớn nhất.
Ô giấy dầu quét thẳng vào đầu Góa Phụ.
Nếu như bị quét trúng, như vậy Góa Phụ sẽ nuốt hận Tây Bắc ngay lập tức.
Trừ phi nàng thể hiện ra sức mạnh của tông sư.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Thiền Hoàng rất hài lòng. Bởi vì có thể thấy được, tất cả đều đang dùng hết thực lực để đấu.
Thế nhưng, ngay trước khi quả phụ sắp bị quét trúng, nàng không lùi lại mà nhào về phía Hồng Diệp.
Đè Hồng Diệp xuống đất. Thoát khỏi đòn chí mạng trong gang tấc.
Tuy nhiên điều này cũng khiến dao găm trong tay Hồng Diệp cắm càng sâu.
Sau khi đè ngã Hồng Diệp, Góa Phụ cũng không dám dừng lại chút nào, lập tức lăn vài vòng tại chỗ, sau đó cùng ba người kéo dài khoảng cách.
Nếu như không bảo trì khoảng cách, bị ba nữ nhân này đồng thời vây công, nàng không có khả năng kiên trì qua được một trăm chiêu.
Trận chiến tiếp tục.
Trên người Góa Phụ đã xuất hiện nhiều vết thương hơn. Miệng cô cũng chảy đầy máu. Nhưng cô hoàn toàn không quan tâm.
"Ngươi nói xem, cô ta có thể kiên trì qua một trăm chiêu hay không?" Lúc này, Sở Thiền Hoàng lại nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hiên, hỏi.
"Đương nhiên có thể." Lâm Hiên nói.
Từ tình hình hiện nay, mặc dù Góa Phụ đang lơ lửng trên bờ vực của cái chết, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng Lâm Hiên biết Góa Phụ có thể vượt qua được.
Dù sao thực lực hiện tại của nàng đã là cấp bậc Tông Sư rồi.
Cho dù không thể sử dụng lực lượng của tông sư, bằng vào nội lực thâm sâu của tông sư cũng hoàn toàn có thể kiên trì đến cuối cùng.
"Ồ, vậy sao? Ta lại không nghĩ vậy!” Trên mặt Sở Thiền Hoàng hiện lên nụ cười mê hoặc.
Quả nhiên, sau một khắc, cục diện trận chiến đột nhiên thay đổi.
Yêu Cơ vứt chiếc ô giấy dầu của cô ấy đi!
Sau khi chiếc ô giấy dầu bị cô ném ra, nó không rơi xuống đất mà bay vòng quanh không trung. Trông rất kỳ diệu.
Mà sau khi ô giấy dầu rời tay, tốc độ của Yêu Cơ nhất thời tăng lên rất nhiều. Làm cho mọi người lóa mắt, gần như không thể nhìn thấy chuyển động của cô.
Ầm.
Góa Phụ không thể tránh thoát công kích của Yêu Cơ, bị cô ta một chưởng đánh vào miệng.
Thân thể Góa Phụ lập tức bay ngược ra ngoài.
Thật khó để tưởng tượng được, một chưởng tưởng chừng như nhẹ nhàng đó lại có sức mạnh đáng sợ như vậy.
Khi Góa Phụ bay lên trên không trung.
Ô giấy dầu lại đột nhiên khép lại, sau đó giống như một thanh trường thương, hướng sau lưng Góa Phụ đâm tới.
Phập!
Thân thể Góa Phụ lại bay về hướng khác, lại trúng thêm một chưởng của Yêu Cơ. Văng ngược lại phía chiếc ô giấy dầu, tiếp tục bị nó đâm trúng.
Thân thể Góa Phụ lúc này giống như một quả bóng da, bị đánh tới đánh lui trên không trung.
Không còn sức để chống đỡ.
Sau khi ô giấy rời tay, mới là thời điểm Yêu Cơ mạnh nhất.
Tuy rằng tu vi của nàng không có tăng lên. Nhưng công kích, tăng gấp đôi. Tốc độ, cũng tăng gấp đôi!
Hoàn toàn có thể sánh ngang với cường giả Nhật cấp.
Tại thời điểm này, có vẻ như Hồng Diệp và Tu La không còn cần thiết nữa. Chỉ một mình Yêu Cơ cũng có thể giết chết Góa Phụ.
Rầm!
Cơ thể Góa Phụ lại bị đập xuống mặt đấp.
Tiếp theo, Yêu Cơ cũng hạ xuống. Ô giấy dầu đã trở lại trong tay của cô một lần nữa.
Cô cầm cán ô bằng cả hai tay, nhắm thẳng đầu ô vào tim của Góa Phụ, đâm xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Góa Phụ yếu ớt nhắm mắt lại. Không ngờ, cuối cùng, cô vẫn bị đánh bại.
Nhưng cho đến một khắc cuối cùng, cô cũng không có vận dụng lực lượng Tông Sư.
Bởi vì, nếu cô sử dụng nó, sẽ khiến Hồng Diệp cũng bị liên lụy.
Nếu Sở Thiền Hoàng phát hiện các nàng có thực lực tông sư. Cô ấy chắc chắn sẽ tự mình ra tay.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Góa Phụ bị giết, lập tức lấy ra một cây ngân châm, định bắn ra ngoài.
“Đủ một trăm chiêu!”
Nhưng mà, vào lúc này, giọng nói của Sở Thiền Hoàng đột nhiên vang lên.
Đầu của chiếc ô giấy dầu cách trái tim của Góa Phụ chưa đầy nửa centimet!
Nghe thấy đã đủ một trăm chiêu, Yêu Cơ lập tức thu hồi ô giấy dầu, đưa tay về phía Góa Phụ.
Góa Phụ được Yêu Cơ kéo lên.
"Chúc mừng ngươi, Góa Phụ, đã thông qua gia pháp."
Lúc này, trên mặt ba vị trong Tứ Đại Tặc đều mang theo nụ cười vui vẻ.
Tuy rằng Tứ Đại Tặc ngày thường đều không nhìn nhau vừa mắt, nhưng dù sao đều là người của Phượng Hoàng điện, đã quen biết rất nhiều năm, ít nhiều cũng có một ít tình cảm.
"Coi như ngươi thắng." Sở Thiền Hoàng nghiêng đầu cười khẽ nói với Lâm Hiên.
Nhưng sau đó biểu tình của cô ta lập tức trở nên lạnh như băng, quát lớn:
“Yêu Cơ, nếu tiếp theo ngươi vẫn dám sử dụng thừa một chiêu, ta liền giết ngươi!”
Bốn thân thể của Tứ Đại Tặc đều run lên.
Không ngờ Sở Thiền Hoàng lại có thể phát hiện ra.
Chương 100 Gọi ta là chủ nhân
Vừa rồi Yêu cơ đúng thật có một chút mánh khóe nương tay.
Tuy rằng lúc công kích đều là dùng hết toàn lực. Nhưng về chiêu số đã cố tình thêm một chiêu.
Vì vậy mới để cho Góa Phụ có thể tránh được một chiêu tất sát cuối cùng.
Nếu không, không có khả năng vừa vặn ở thời điểm một trăm lẻ một chiêu, mới xuất ra chiêu kết liễu.
Yêu Cơ đã tận khả năng không để cho mình lưu lại sơ hở, không nghĩ tới, vẫn là bị Sở Thiền Hoàng nhìn ra.
Lâm Hiên nghiêng đầu nhìn về phía Sở Thiền Hoàng, phát hiện nữ nhân này tựa hồ cũng không đơn giản.
Ngay cả hắn cũng không nhìn ra Yêu Cơ đã lưu tình ở chỗ nào.
Thế nhưng Yêu Cơ là thuộc hạ của nàng, hiểu rõ hơn so với Lâm Hiên cũng không có gì kỳ lạ.
“Lần này, chúng ta lại đánh cược một lần nữa đi. Đánh cược Hồng Diệp có chết hay không?” Sở Thiền Hoàng nhìn Lâm Hiên, trên mặt mang theo nụ cười mê người.
Lâm Hiên ánh mắt híp lại, không trả lời. Không có khả năng hắn để cho Hồng Diệp chết.
Thấy Lâm Hiên không để ý tới, Sở Thiền Hoàng tiếp tục nói: "Không đánh cuộc sao? Nếu ngươi thắng, nhất định sẽ có bất ngờ đó!"
"Bất ngờ gì?" Lâm Hiên hỏi.
"Ngươi không phải muốn làm chủ nhân của ta sao?" Sở Thiền Hoàng đột nhiên trở nên cực kỳ quyến rũ.
"Hồng Diệp thắng, ngươi liền nhận ta làm chủ nhân sao?" Lâm Hiên nói.
"Đương nhiên là... không. Nhưng nếu ngươi thắng cược, ta có thể cho ngươi cơ hội làm chủ nhân của ta. Điều kiện tiên quyết là ngươi có thể đánh bại ta, nếu không thể đánh bại ta, vậy ta làm chủ nhân của ngươi nhé." Sở Thiền Hoàng kề sát bên tai Lâm Hiên, thở ra một hơi.
Không thể không nói, mấy nữ nhân Phượng Hoàng điện này, mỗi người đều thiên tư tuyệt sắc. Hơn nữa còn rất có khí chất riêng.
Quyến rũ của Yêu Cơ.
Mạnh mẽ của Tu La.
Lạnh lùng của Hồng Diệp.
Và tàn nhẫn của Góa Phụ.
Mà Sở Thiền Hoàng lại là một phức hợp.
Nàng khi thì cao quý, khi thì lãnh khốc, khi thì hung hãn, khi thì quyến rũ...
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiên gặp phải một người phụ nữ có thể đồng thời có nhiều loại khí chất như vậy.
"Được, ta cược." Lâm Hiên nói.
Sở Thiền Hoàng cười nhẹ, quay mặt đi.
"Hồng Diệp, kế tiếp, ngươi nhất định phải dùng hết toàn lực, nếu không, ngươi sẽ chết." Yêu Cơ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói.
Tiếp theo, đến lượt ba người vây công Hồng Diệp.
Lần này, Yêu Cơ không thể lưu thủ nữa, cho nên, nàng chỉ có thể nhắc nhở Hồng Diệp.
Mặc dù, cô biết, lời nhắc nhở thực sự vô dụng.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy đều là vô ích.
Tin tốt duy nhất là. Lúc này Góa Phụ đã bị thương không nhẹ, sức chiến đấu chắc chắn đã bị tổn hại.
Trận chiến mới lại bắt đầu.
Quả nhiên, ngay từ đầu Yêu Cơ đã dùng toàn lực, trong nháy mắt liền áp chế Hồng Diệp. Hơn nữa còn có sự tấn công của hai người khác.
Hồng Diệp liền không có khả năng chống đỡ.
Cũng may, Hồng Diệp có một ưu thế mà Góa Phụ không có, đó chính là Thất Sát Bộ!
Tuy nhiên đây là một bộ công pháp dùng để tấn công. Dùng để né tránh công kích thì hiệu quả rất nhỏ. Chỉ có công kích không ngừng, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Đối mặt với công kích của ba người.
Hồng Diệp không lùi lại. Cô nàng chọn Góa Phụ để tấn công đầu tiên. Góa Phụ bây giờ là yếu nhất.
Góa Phụ bị thương, khi đối mặt với Hồng Diệp thi triển Thất Sát Bộ hoàn toàn ngăn cản không được.
“Xin lỗi!” Con dao găm trong tay Hồng Diệp nhanh chóng nhảy múa.
Xoẹt!
Nhát đầu tiên, cắt đứt gân tay trái của góa phụ.
Nhát thứ hai, gân tay phải.
Nhát thứ ba, gân chân trái.
Ba nhát dao trong nháy mắt làm cho Góa Phụ mất đi sức chiến đấu.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của hai người còn lại cực kỳ khó coi.
Tuy rằng công kích của các nàng, đều là dùng hết toàn lực. Nhưng Hồng Diệp làm như vậy, chẳng khác nào phế đi Góa Phụ.
Dù sao, nếu một võ giả bị đứt hết gân tay chân, cho dù nối lại được, sức mạnh cũng sẽ bị giảm sút rất nhiều.
Tu La cùng Yêu Cơ liếc nhau, sau một khắc, công kích của hai người càng thêm hung bạo hơn.
Dường như, muốn trả thù cho Góa Phụ.
Thế nhưng lúc này trên mặt Góa Phụ lại mang theo nụ cười. Cô biết rõ đây là cách duy nhất Hồng Diệp có thể giành chiến thắng. Tuy rằng bị cắt đứt gân cốt, nhưng Lâm Hiên có thể chữa trị cho nàng.
Yêu cơ không có ô giấy dầu trong tay, tốc độ nhanh đến mức không tưởng, giống như một bóng ma.
Khảm đao trong tay Tu La cũng hung mãnh sắc bén.
Hai người phối hợp, Hồng Diệp trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Tiếp theo, chính là cùng một chiêu như lúc trước.
Khi Hồng Diệp bay ra ngoài, chiếc ô giấy dầu từ phía sau, nhanh chóng tấn công cô.
Nếu là bị đánh trúng lần này thì Hồng Diệp sẽ rơi vào tình huống tương tự như Góa Phụ lúc trước. Bị Yêu Cơ bắt được.
Lâm Hiên cũng đã chuẩn bị xong ngân châm trong tay. Sẵn sàng bất cứ lúc nào bắn ra.
Ầm!
Không có chút ngoài ý muốn nào, ô giấy hung hăng đập vào lưng Hồng Diệp.
Hướng bay của cô ngay lập tức bị đảo ngược, mà Yêu Cơ, đã chờ ở phía trước.
Chuẩn bị cho cuộc tấn công tiếp theo!
Trận chiến này dường như không còn gì kích thích nữa, kết cục đã được định.
Tu La cũng ngừng tấn công. Chuẩn bị xem màn solo của Yêu Cơ.
Nhưng lúc này, bất ngờ lại xảy ra.
Ngay khi yêu cơ chuẩn bị phát động công kích về phía Hồng Diệp.
Ngay khi Yêu Cơ chuẩn bị tấn công Hồng Diệp. Một con dao găm đã đâm vào cô ta trước.
Yêu Cơ không ngờ Hồng Diệp bị đánh đến như vậy còn có thể phản kích.
Hồng Diệp trước đó đã cố tình để cho ô giấy đánh trúng, làm cho Yêu Cơ cho rằng hết thảy đều đã kết thúc. Lúc này mới đánh ra một đòn khiến Yêu Cơ không thể trở tay kịp.
Nhưng Yêu Cơ vẫn rất cường đại, bàn tay mạnh mẽ chuyển hướng, một chưởng đánh bay dao găm của Hồng Diệp.
Nhưng mà thân thể của Hồng Diệp đã bay đến trước mặt cô.
Mặc dù khóe miệng của Hồng Diệp lúc này đang chảy máu, nhưng cô ấy vẫn nở một nụ cười với Yêu Cơ.
Tiếp theo, xuất ra một chưởng đánh vào vai cô ta.
Tuy rằng thực lực của Yêu Cơ mạnh hơn Hồng Diệp, nhưng cũng bất ngờ không kịp đề phòng, bị một chưởng này đánh bay ra ngoài.
Đánh bay Yêu Cơ xong, Hồng Diệp lại lập tức thi triển Thất Sát Bộ, hướng Tu La đánh tới. Thế công mạnh mẽ chưa từng có.
Trong vòng mười chiêu, Hồng Diệp cũng đã cắt hết gân tay chân của Tu La.
Lúc này Yêu Cơ rốt cục lấy lại tinh thần lại, muốn tiếp tục tấn công Lá Đỏ.
Thật không may, thời gian đã đến.
Nhưng Yêu Cơ vẫn không dừng lại, tiếp tục tấn công Hồng Diệp.
“Dừng lại!” Sở Thiền Hoàng quát lớn.
Tuy nhiên Yêu Cơ lúc này đã không thể nghe theo mệnh lệnh này, vẫn điên cuồng tấn công.
Sau một khắc, Sở Thiền Hoàng vốn đang đứng bên cạnh Lâm Hiên đã biến mất.
Khi nhìn thấy Sở Thiền Hoàng lần nữa, cô ta đã đứng trước mặt Yêu Cơ, hơn nữa còn đang bóp cổ Yêu Cơ.
“Tốc độ thật là nhanh!” Nhìn thấy một màn này, Lâm Hiên gật gù cảm thán.
Rầm.
Ngay sau đó, Yêu Cơ bị Sở Thiền Hoàng ném bay ra ngoài. Nằm trên mặt đất, miệng nôn ra máu.
Yêu Cơ cường đại như thế, nhưng ngay cả một chiêu của Sở Thiền Hoàng cũng không tiếp được.
“Úi, ngươi lại thắng rồi!”
Sở Thiền Hoàng đánh bay Yêu Cơ xong thì xoay người lại, hai tay chắp sau lưng, một chân hơi kiễng lên, hướng về phía Lâm Hiên nói.
Trông giống như một đứa trẻ hư hỏng.
“Vậy ngươi có phải nên gọi ta là chủ nhân rồi không?” Lâm Hiên cười nói.
Kỳ Mị là tên thật của Góa Phụ. Không nghĩ tới tên của cô lại dễ nghe đến vậy.
"Chúc mừng Lâm thiếu." Hồng Diệp vui vẻ nói.
Trước đến giờ tính cách của Kỳ Mị rất kiêu ngạo, chưa bao giờ để bất cứ ai vào mắt ngoại trừ đại tỷ.
Còn đàn ông thì sao?
Càng là chỉ có thể bị nàng giẫm ở dưới chân.
Vậy mà cô ta lúc này lại hướng Lâm Hiên thần phục.
Lâm Hiên gật đầu.
Hắn nhìn thoáng qua, phát hiện mặc dù tu vi của bọn họ đều rất mạnh, nhưng đó chỉ là ở trong mắt người thường.
Hai người bọn họ ngay cả tông sư cũng không đạt tới, gặp phải cường giả chân chính, căn bản không cách nào ứng phó nổi.
Lâm Hiên cũng không có khả năng luôn bảo vệ các nàng.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hồng Diệp, Kỳ Mị, tôi có một môn công pháp, cần hai nữ nhân đồng thời tu luyện. Nếu thành công, ít nhất có thể giúp các cô đột phá cấp bậc tông sư. Các cô có muốn học không?”
Hồng Diệp và Kỳ Mị nhìn nhau.
“Tôi đồng ý.”
Hồng Diệp liền đồng ý. Có thể trở nên mạnh mẽ cô đương nhiên nguyện ý rồi.
Nhưng biểu tình của Kỳ Mị lại có chút mất tự nhiên.
Tuy rằng cô lựa chọn thuần phục Lâm Hiên, nhưng thần phục cũng không có nghĩa là...
"Thế nào? Kỳ Mị, cô không muốn học sao?" Lâm Hiên nhìn về phía Kỳ Mị.
Kỳ Mị cắn môi, chần chừ một lúc, cuối cùng nói:
"Lâm thiếu, anh cứu mạng Kỳ Mị, Kỳ Mị nguyện ý thần phục anh. Nhưng Kỳ Mị rất chú trọng đến chuyện tình cảm. Tôi hy vọng người bạn đời tương lai của mình, sẽ chỉ có một mình tôi là nữ nhân của người đó!”
Kỳ Mị tuy có danh xưng là Góa Phụ, nhưng cô ấy chưa từng kết hôn.
Trước đó Góa Phụ từng có yêu đương với một người. Nhưng do suy nghĩ truyền thống nên cô chưa bao giờ để cho đối phương chạm vào mình.
Nhưng, có lẽ vì không chịu được sự cô đơn, cuối cùng bạn trai cô đã phản bội cô.
Vì thế, Kỳ Mị liền đem đôi cẩu nam nữ kia giết chết.
Kể từ đó, đổi tên thành Góa Phụ. Nghĩa là từ nay sẽ không bao giờ yêu nữa.
Lâm Hiên nghe Kì Mị nói xong thì có chút khó hiểu.
Chẳng phải hắn chỉ muốn dạy bọn họ một loại võ công cần hai nữ nhân đồng thời luyện sao?
Chuyện này có liên quan gì đến chuyện yêu đương?
"Lâm thiếu, nếu anh muốn tôi làm người phụ nữ của anh, tôi nguyện ý. Nhưng tôi có tâm lý thích sạch sẽ, nên hy vọng anh chỉ yêu một mình tôi."
Thấy Lâm Hiên tựa hồ không có hiểu được ý tứ của mình, Kỳ Mị cắn răng nói.
"Kỳ Mị? Khi nào tôi nói sẽ để cô trở thành người phụ nữ của tôi?" Lâm Hiên trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Kỳ Mị sửng sốt, nói:
"Nhưng Lâm thiếu, vừa rồi anh không phải nói muốn dạy chúng ta một loại võ công, cần tôi cùng Hồng Diệp đồng thời cùng anh tu luyện sao..."
Song - Tu, Kỳ Mị hiểu. Cùng Lâm Hiên tu luyện, cô ấy sẽ đồng ý.
Nhưng Ba - Tu này cô ấy lại rất không nguyện ý.
Lâm Hiên nghe vậy khóe miệng giật giật, nói:
"Cô nghĩ cái gì vậy hả? Tôi nói là cần cô và Hồng Diệp cùng tu luyện. Không phải là cần hai cô cùng tôi tu luyện…”
Hèn chi, vừa nãy khi hắn nói muốn hai người cùng nhau tu luyện, biểu tình của hai nàng đều có chút kỳ quái.
Thì ra là hiểu lầm thành phải cùng hắn tu luyện.
Tuy rằng không phải hắn không có công pháp như vậy, nhưng dù sao loại chuyện này hắn cũng chỉ thực hiện với người phụ nữ hắn yêu.
Nếu không, chưa nói đến việc không thể đạt được kết quả gấp đôi, mà còn có khả năng tẩu hỏa nhập ma.
“Hả? À, à…” Giờ phút này, Mặt Kỳ Mị đỏ bừng như quả táo lớn.
Nhìn thấy Kỳ Mị hiện tại, Lâm Hiên đều có hơi sững sờ.
Bởi vì lúc trước cô nàng luôn lãnh khốc, tràn ngập sát ý. Còn bây giờ thì trông rất ôn nhu.
So với trước đây, quả thực giống như hai người khác nhau.
Giá trị nhan sắc của Góa Phụ rất cao, còn rất thành thục. Sau khi mất đi vẻ lạnh lùng trước đây, càng có khí chất mê người.
“Vậy, vậy xin Lâm thiếu chỉ dạy chúng tôi!” Kỳ Mị có chút xấu hổ nói.
Lâm Hiên gật gật đầu, nói:
"Công pháp ta muốn truyền thụ cực kỳ lợi hại, có thể dễ dàng giúp các cô đột phá tông sư. Tu luyện đến cực hạn, có thể trở thành võ đạo truyền kỳ cũng không phải là không thể."
Nghe Lâm Hiên nói xong, hai nàng đều lộ ra biểu tình hưng phấn.
Các nàng hiện tại, mới chỉ là tu vi Nguyệt cấp.
Võ đạo truyền kỳ? Quả thực ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Dù sao, các nàng cách võ đạo tông sư, đều còn kém rất xa.
“Nhưng có một số điều mà tôi phải làm rõ với hai cô trước. Sau khi luyện các bài công pháp mà tôi đã dạy, hai người có thể hiểu tâm trí của đối phương. Nói cách khác, các cô có thể cảm nhận được cảm xúc của nhau.”
"Nói rõ hơn một chút có nghĩa là nếu Hồng Diệp đang gì đó cảm thấy hạnh phúc, Kỳ Mị cũng sẽ cảm thấy như vậy. Tương tự, nếu Kỳ Mị bị tổn thương, Hồng Diệp cũng sẽ bị tổn thương. Về sau, hai người các cô, tương đương với một người." Lâm Hiên tiếp tục nói.
Hai cô nàng nghe vậy trầm mặc một lát.
Nhưng ngay sau đó họ đồng thanh: "Chúng tôi muốn học."
Đặc biệt là Hồng Diệp, nói càng lớn hơn nữa.
Mặc dù trước đây cô cảm thấy Lâm Hiên rất lợi hại, nhưng cô không biết Lâm Hiên mạnh đến mức nào.
Cho đến tận hôm nay cô mới biết rằng Lâm Hiên thực sự là một bậc Thiên tông.
Thực lực của cô kém quá xa Lâm Hiên.
Không nói cô có thể giúp Lâm Hiên hay không, ít nhất, cô không thể kéo chân Lâm Hiên được.
Vì lý do này, bất cứ giá nào để mạnh để được cô cũng chấp nhận.
"Vậy được, tôi dạy hai cô một công pháp, gọi là Loan Phượng Quyết!”
Lâm Hiên đầu tiên là đem công pháp khẩu quyết giao cho hai người.
Chờ hai người nhớ kỹ xong, liền chính thức bắt đầu truyền thụ.
Dưới tình huống bình thường, dựa vào chính mình tu luyện Loan Phượng Quyết, nhanh nhất cũng phải một năm rưỡi mới có thể đạt tới tầng thứ nhất.
Nhưng có Lâm Hiên trợ giúp, chỉ cần nửa giờ, hai người đạt tới tầng thứ nhất.
Mà khi đạt tới tầng thứ nhất, trên mặt hai nàng đều lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì, tu vi của bọn họ đã trực tiếp đạt tới Nhật cấp!
Hai người đều tăng lên một tiểu cảnh giới cộng thêm một đại cảnh giới!
"Tôi hiện tại tiếp tục giúp hai người đột phá tầng thứ hai, đây là cực hạn thân thể các cô hiện tại có thể thừa nhận."
Lâm Hiên cũng không có ý định để cho hai nàng chỉ tu luyện tới tầng thứ nhất.
Thêm nửa tiếng nữa.
Hai nàng đã đạt tới Loan Phượng Quyết tầng thứ hai.
Tu vi trực tiếp tăng vọt đến cấp Tông Sư!
“Chúng ta, chúng ta thành tông sư rồi ư?” Hồng Diệp và Kiều Mị không thể tin nổi đây là sự thật.
Dù sao, nếu dựa vào chính các nàng, có lẽ cần phải hao phí hơn mười năm mới có thể trở thành tông sư.
Mà hiện tại, vẻn vẹn chỉ qua một giờ, hai người đồng thời đạt tới cấp bậc Tông Sư. Đây là chuyện không thể tin nổi.
"Loan Phượng Quyết, tổng cộng có mười tầng. Hiện tại, hai người cần không ngừng tăng tố chất thân thể lên. Như vậy, tôi mới có thể tiếp tục giúp hai người đột phá." Lâm Hiên nói.
Hai cô gái sở dĩ có thể tu luyện nhanh như vậy, là bởi vì Lâm Hiên sử dụng phương pháp cấm kỵ, cưỡng ép tu luyện, có chút phản tác dụng.
Đối với những người khác, sẽ gây ra đủ loại tác hại và không có lợi ích gì, nhưng đối với Lâm Hiên, đó không phải là vấn đề lớn.
Cùng lắm thì lại dùng máu Kỳ Lân chữa trị vết thương cho hai nàng là được.
Nhưng mà cũng chỉ có thể để cho hai nàng đạt tới tầng thứ hai Loan Phượng Quyết mà thôi. Nếu không sẽ nổ tung và chết.
Nhưng kết quả này đã khiến Hồng Diệp và Kỳ Mị vô cùng hài lòng.
Cứ như vậy, hai vị nữ tông sư đã sinh ra ở trong tay Lâm Hiên.
Lúc này, Lâm Hiên mới nhớ tới Thẩm Ngạo Tuyết, cũng không biết cô ta hiện tại thế nào rồi. Xuân dược đó thật sự khá mạnh.
Lâm Hiên đi vào phòng. Khi nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết một lần nữa thì lập tức sợ ngây người…
Chương 97 Quỳ xuống
Chỉ thấy, lúc này Thẩm Ngạo Tuyết đã tránh thoát trói buộc của ga giường.
Cả người đều nằm nghệt ra trong bồn tắm. Quần áo đều bị xé nát.
Nhưng nhìn bộ dáng của nàng, dược hiệu hẳn là đã qua.
Lấy mức độ mãnh liệt của dược hiệu nếu như không phát tiết ra, dược hiệu căn bản không có khả năng nhanh như vậy liền qua.
Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lúc này thật sự đã khôi phục bình thường.
Nhìn thấy Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết nhanh chóng dùng ga trải giường đem thân thể mình che lại.
“Lâm Hiên, anh là tên khốn kiếp! Anh bỏ mặc tôi ở đây, tôi bị xuất huyết dạ dày, anh cũng không thèm quan tâm đến tôi!” Thẩm Ngạo Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Lâm Hiên.
"Xuất huyết dạ dày?" Lâm Hiên có chút không giải thích được.
Nhưng chẳng mấy chốc, anh đã hiểu ra.
Trong lòng có chút hối hận vì tiến vào hơi muộn. Nếu không, có lẽ đã có thể nhìn thấy một màn kịch hay.
“Nếu cô không có chuyện gì nữa thì ta đi đây.” Lâm Hiên thản nhiên nói.
“Cút, tôi không cần anh nữa!” Thẩm Ngạo Tuyết mắng.
Lâm Hiên nhún nhún vai, bước ra khỏi phòng ngủ.
“Lâm Hiên, đừng đi trêu chọc Đế gia, tuy rằng anh giết được Đế Phong Vũ, nhưng nỗi kinh hoàng của Đế gia vượt xa sức tưởng tượng của anh!” Giọng nói của Thẩm Ngạo Tuyết từ phía sau truyền đến.
Lâm Hiên đưa lưng về phía Thẩm Ngạo Tuyết xua tay. Sau đó mang theo hai cô gái, rời khỏi biệt thự Thẩm gia.
Vài phút sau, Thẩm Ngạo Tuyết mặc quần áo xong đi ra.
Nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết bình an vô sự, Thẩm Vạn Quốc mừng rỡ.
“Không ngờ chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Lâm Hiên lại có thể trở nên lợi hại như vậy.” Thẩm Vạn Quốc thở dài nói.
Nhất là, y thuật của Lâm Hiên thật sự quá kinh người.
"Nếu như sớm biết hắn có tiềm lực lớn như vậy, lúc trước có lẽ không nên trợ giúp Đế gia..." Thẩm Vong Quốc có chút hối hận.
“Xùy, nếu không phải con đẩy hắn xuống vách núi, hắn có thể lợi hại như vậy?" Thẩm Ngạo Tuyết kiêu ngạo nói.
"Cũng đúng, nhất định là ở dưới vách núi chiếm được kỳ ngộ gì đó. Trong phim truyền hình không phải đều là như vậy à.” Thẩm Vạn Quốc gật gật đầu.
"Mà này, Ngạo Tuyết tốt hơn hết là con đừng có bất kỳ suy nghĩ nào với hắn ta. Dù sao Đế Phong Vũ đã chết, Đế gia sẽ không bỏ qua cho Lâm Hiên.”
“Hơn nữa còn có Chiến Thần Thiên Thanh kia, Lâm Hiên còn sống được mấy ngày cũng thật khó nói.” Thầm Vạn Quốc trầm giọng nói.
Mặc dù Lâm Hiên là Thiên Tông, nhưng Thiên cũng chưa chắc có thể chịu được cơn thịnh nộ của Chiến thần.
Huống chi, cho dù Lâm Hiên vượt được ải của Thiên Thanh Chiến Thần kia, thì Đế gia kia, Lâm Hiên cũng không cách nào vượt qua.
"Nhưng mà, bố, con phát hiện, con thật sự yêu hắn ta rồi!” Thẩm Ngạo Tuyết cắn môi nói.
“Có yêu cũng vô dụng. Bây giờ hắn muốn nữ nhân nào chẳng được?”
“Không nói đâu xa, chỉ nói Hồng Diệp và Kỳ Mị, hai nữ nhân này, muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị. Còn nói về giá trị nhan sắc cũng không thua con bao nhiêu đâu.” Thẩm Vạn Quốc thở dài nói.
“Con mặc kệ. Ai cũng không thể cướp hắn khỏi tay con.” Thẩm Ngạo Tuyết vung nắm đấm nhỏ, trong lòng tràn đầy tin tưởng.
Trước đây, cô nghĩ rằng Từ Thiên Thành đã hủy hoại sự trong sạch của cô. Còn không có gì tự tin có thể thu hồi Lâm Hiên.
Nhưng bây giờ, cô biết trong trắng của mình vẫn còn, nên cô có đủ tự tin để cho Lâm Hiên quay về bên mình.
Cho dù Lâm Hiên không trở lại bên người cô, dù cho chỉ là làm tình nhân của Lâm Hiên, cô cũng nguyện ý.
Về phần Chiến Thần Thiên Thanh cùng Đế gia, cô luôn có cảm giác, người thua, chưa chắc là Lâm Hiên!
"Bố, ‘bánh nhỏ’ của con hình như không còn nữa..." Thẩm Ngạo Tuyết đột nhiên cảm thấy thân thể có chút không khỏe.
“Không phải còn mấy ngày nữa mới tới kỳ sao?” Thẩm Vạn Quốc có chút nghi hoặc.
"Có thể là đến sớm. Bố, bố giúp con đi mua đi.” Hai má Thẩm Ngạo Tuyết hơi có chút đỏ lên nói.
"Được rồi."
Thẩm Vạn Quốc đương nhiên không biết Thẩm Ngạo Tuyết cần ‘bánh nhỏ’ không phải vì đến kỳ kinh nguyệt, mà là vì ‘xuất huyết dạ dày’.
…
Lâm Hiên mang theo Hồng Diệp vừa mới đi ra biệt thự không lâu, điện thoại của Hồng Diệp liền vang lên.
Sau khi nhìn thấy tên người gọi, thân thể Hồng Diệp khẽ rung lên.
Bởi vì, cuộc gọi này không phải của ai khác. Là đại tỷ gọi tới.
Chẳng lẽ đại tỷ đã trở về Giang Đô?
Lúc này trong lòng Hồng Diệp vẫn có chút chột dạ.
Dù sao bây giờ cô cũng đã nhận Lâm Hiên là chủ nhân của mình.
Thở hắc ra một hơi, cuối cùng, Hồng Diệp vẫn ấn nút nghe xuống.
"Đại tỷ."
“Hồng Diệp, ngươi thật to gan!”
Trong điện thoại, truyền đến một giọng nữ vô cùng uy nghiêm.
Quả nhiên, đại tỷ đã biết chuyện Hồng Diệp đã nhận chủ khác. Có vẻ rất tức giận.
“Ngay lập tức trở về tổng bộ!” Đối phương nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Sắc mặt Hồng Diệp có chút tái nhợt.
"Đi đi, tôi cùng cô đi." Kỳ Mị nói với Hồng Diệp.
Dù sao, chuyện này luôn cần phải đối mặt.
Đại tỷ đối với các nàng không tệ, cũng cần phải cho đại tỷ một cái công đạo.
Huống chi, hai nàng tuy rằng nhận Lâm Hiên là chủ nhân, nhưng không có nghĩa là không nhận đại tỷ.
“Tôi đi cùng hai người.” Lâm Hiên nói.
"Được." Hai cô gái gật đầu.
Chẳng bao lâu, cả ba đã đến một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.
Câu lạc bộ tư nhân này có diện tích ít nhất 5.000 mét vuông. Trang trí thậm chí còn rực rỡ hơn.
Ở cửa, có mấy cô nàng đang đứng chào đón.
Mỗi một người, đều là quốc sắc thiên hương. Mặc một chiếc sườn xám có đường xẻ rất cao, lộ ra một mảng lớn tuyết trắng.
"Chào mừng đến câu lạc bộ đêm."
Thanh âm mềm mại của các cô gái nghênh đón ngay lập tức khiến người ta ngây ngất.
Bất quá, rất nhanh các nàng liền nhận ra người tới là ai.
"Bái kiến La Sát đại nhân! Bái kiến Góa Phụ đại nhân!”
“Dẫn chúng ta đi gặp đại tỷ.” Kỳ Mị nhàn nhạt nói.
“Mời đi theo ta.” Một nữ tử cao gầy nghênh đón dẫn mọi người đi vào.
Lâm Hiên nhìn bên trong bài trí xa hoa, các chị em đủ mọi dáng vẻ ra vào bên trong. Không khỏi cảm thấy thổn thức, cuộc sống của người có tiền, thực sự rất xa hoa.
Phỏng chừng, mức tiêu thụ ở đây ít nhất tính bằng đơn vị hàng chục ngàn là ít.
Dưới sự dẫn dắt của cô gái, ba người đi tới một phòng riêng.
Trong phòng đã có ba người. Tất cả đều là phụ nữ.
Một người ngồi trên ghế sofa và hai người còn lại đứng bên cạnh.
Ngồi trên ghế sofa là một người phụ nữ mặc đồ công sở. Rất xinh đẹp và có khí chất.
Giống như nữ tổng giám đốc của một công ty niêm yết vậy. Trái ngược hoàn toàn với câu lạc bộ tràn ngập hơi thở xa hoa này.
Hai người phụ nữ đang đứng cũng rất đẹp.
Đặc biệt là một người trong đó, ăn mặc rất táo bạo, một đôi mắt phượng, tựa như có thể câu hồn đoạt phách người đối diện vậy.
Người còn lại mặc vest cùng giày da, ăn mặc có chút nam tính. Nhưng vẫn rất đẹp.
Hai người này hẳn là Tu La và Yêu Cơ trong Tứ Đại Tặc.
Mà người ngồi trên sô pha chắc chắn là đại tỷ của bọn họ.
Người phụ nữ ngồi trên sô pha, trong tay còn cầm một ly rượu vang đỏ. Cô khẽ lắc ly rượu, hé đôi môi đỏ mọng uống cạn.
Mỹ nữ chính là mỹ nữ, động tác uống rượu vô cùng đẹp mắt.
"Đại tỷ." Hai tiếng chào đồng thanh vang lên.
“Quỳ xuống!”
Thanh âm của nữ nhân này dường như có uy nghiêm vô tận.
Không ai có thể cưỡng lại.
Chương 98 Chấp hành gia pháp
Hồng Diệp và Kỳ Mị theo bản năng liền muốn quỳ xuống. Nhưng đúng lúc này, giọng nói lãnh đạm của Lâm Hiên vang lên:
“Không cần quỳ!”
Thân thể Hồng Diệp và Kỳ Mị nhất thời cứng đờ.
Nhìn Lâm Hiên rồi lại nhìn đại tỷ, tựa hồ đang rất rối rắm.
Các nàng không muốn làm trái lệnh của đại tỷ. Nhưng đồng thời cũng không muốn làm trái lệnh của Lâm Hiên.
Nhìn thấy một màn này, đại tỷ khẽ nhíu mày, nói:
“Thế nào? Ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe?”
"Đại tỷ, chúng ta..." Hai cô nàng vẻ mặt khó xử.
“Ha ha, nếu còn gọi ta một tiếng đại tỷ, vậy thì phải nghe mệnh lệnh của Sở Thiền Hoàng ta. Quỳ xuống!” Giọng nói nghiêm khắc lại vang lên.
"Ồ, ngươi làm đại tỷ, luôn để cho thuộc hạ của mình phải quỳ xuống sao?" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
“Ta làm việc, còn không tới phiên ngươi quản!” Trong ánh mắt Sở Thiền Hoàng lộ ra sát ý.
Nếu như không phải nghe nói Lâm Hiên gần đây có "Đại chiến tích", e rằng cô ta đã trực tiếp động thủ rồi.
“Các nàng là người của ta, ta đương nhiên phải quản!” Lâm Hiên hừ nói.
“Được lắm. La Sát, Góa Phụ, xem ra các ngươi đi theo một chủ nhân rất tốt!” Sở Huyền Hoàng sắc mặt lạnh lùng đáng sợ.
"Đại tỷ, chúng ta cũng không có phản bội ngươi..." Hai cô gái cắn môi, khó khăn nói.
Kỳ thật lúc này người khó chịu nhất vẫn là các nàng. Bị kẹt giữa hai đại nhân vật như vậy.
“Không phản bội ta? Vậy các ngươi là muốn một mình hầu hạ hai chủ sao?” Sở Huyền Hoàng cười lạnh.
"Chúng ta..."
Hai nàng không biết nên trả lời như thế nào. Bởi vì, đúng là họ có ý tưởng này.
Chỉ cần mệnh lệnh của Lâm Hiên và đại tỷ không mâu thuẫn, bọn họ sẽ tuân theo.
“Xin lỗi, trong thế giới của ta chỉ có người của ta. Ta tuyệt đối không chấp nhận những người có hai lòng!” Sở Thiền Hoàng khoanh chân, sau đó châm một điếu thuốc loại dành riêng cho phụ nữ.
Không thể không nói, đôi khi phụ nữ hút thuốc cũng rất đẹp.
Lâm Hiên không thích phụ nữ hút thuốc. Nhưng bộ dáng Sở Thiền Hoàng hút thuốc rất có tính thưởng thức.
"Chọn ta hay hắn, các ngươi có thể tự mình quyết định!" Sở Thiền Hoàng phun ra một làn khói xanh, nói.
Giờ khắc này, Hồng Diệp và Kỳ Mị đều không biết nên lựa chọn như thế nào.
Cục diện rơi vào bế tắc.
“Kỳ thật, hai người không cần rối rắm như vậy. Nếu hai người vừa muốn nghe lệnh cô ta. Lại vừa muốn nghe lệnh của ta. Nhưng lại không thể có hai chủ nhân. Vậy thì tất cả cứ là người của ta là được rồi.”
"Ý của ngươi là?" Sở Thiền Hoàng nhướng mày, một đôi mắt đẹp mắt, híp lại.
"Ý của ta rất đơn giản, chính là, ngươi cũng nghe mệnh lệnh của ta đi." Lâm Hiên nói.
Lâm Hiên vừa dứt lời, trong nháy mắt mọi người liền trầm mặc.
Không khí dường như đóng băng.
Một lát sau, trong phòng vang lên một trận cười lớn.
Sở Thiền Hoàng, Tu La và Yêu Cơ đều không thể không cười. Dường như nghe thấy được điều hài hước nhất trên thế gian.
“Ngươi, muốn làm chủ nhân của ta?” Sở Thiền Hoàng cười đến đau cả bụng.
“Đúng vậy.” Lâm Hiên rất nghiêm túc đáp.
"Lâm Hiên, đừng tưởng rằng làm được mấy chuyện khác thường, liền cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Ở trước mặt Sở Thiền Hoàng ta, ngươi còn chưa có đủ tư cách ngông cuồng đâu!" Nụ cười của Sở Thiền Hoàng đột nhiên biến mất, thay vào đó là sát ý nồng đậm.
Đây là lần đầu tiên cô nghe được có người dám nói sẽ trở thành chủ nhân của cô.
"Có tư cách hay không, thử một chút là biết." Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
Mắt thấy hai người đã muốn động thủ. Hồng Diệp và Kỳ Mị liền quỳ xuống.
Một người quỳ về phía Lâm Hiên, một người quỳ về phía Sở Thiền Hoàng để thể hiện vị trí của họ.
"Lâm thiếu, tuy rằng chúng tôi phụng anh làm chủ. Nhưng dù sao cũng đã theo đại tỷ trước. Hơn nữa đại tỷ đối đãi với chúng tôi không tệ, cho nên, thỉnh cầu anh hôm nay đừng ra tay. Chúng tôi sẽ mặc cho đại tỷ xử phạt!” Hai nàng đồng thời nói. Hiển nhiên, đã thương lượng với nhau xong.
Nghe Hồng Diệp và Kỳ Mị nói vậy, Lâm Hiên đành gật đầu.
Sau đó, đi thẳng đến chiếc ghế sô pha đối diện Sở Thiền Hoàng, ngồi xuống. Rót một ly rượu vang rồi nhấm nháp nó.
“Lớn mật, ai cho ngươi ngồi?” Tu La lúc này lạnh lùng quát.
Yêu Cơ: "Đó là ly rượu của ta!"
Thấy hai nàng sắp bộc phát, Sở Thiền Hoàng liền phất tay ngăn các nàng lại. Dù sao cô cũng chưa thể nắm chắc trăm phần trăm được có thể hạ gục được Lâm Hiên.
Tu La và Yêu Cơ lúc này mới khống chế được cảm xúc, lui về vị trí ban đầu.
Sở Thiền Hoàng liếc nhìn Hồng Diệp và Kỳ Mị, sau đó hỏi:
"Các ngươi hẳn là biết phản bội ta, cần phải trả giá như thế nào chứ?"
"Hồng Diệp (Góa Phụ) biết...
"Tốt, vậy đi thôi!" Sở Thiền Hoàng đứng lên.
Lâm Hiên nhíu mày.
Hắn tuy rằng đáp ứng hai nàng không động thủ, nhưng nếu Sở Thiền Hoàng uy hiếp đến tính mạng của hai người. Vậy thì hắn sẽ không chút do dự mà xuất thủ.
Quy tắc à? Hắn mới là người đưa ra quy tắc!
Nếu như không phải Hồng Diệp đã từng nói qua, Sở Thiền Hoàng đối với nàng có ân. Thì hắn hiện tại đã trực tiếp bắt được Sở Thiền Hoàng, để cho nàng quỳ gối trước mặt mình.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến sân luyện công ở tầng hầm thứ ba của câu lạc bộ. Sân luyện công rộng hơn nghìn mét vuông.
Lúc này, có không ít người ở bên trong đang luyện võ. Hầu hết tất cả đều là phụ nữ.
Có thể thấy Sở Thiền Hoàng chủ yếu chỉ thu phụ nữ.
Sở Thiền Hoàng vỗ vỗ tay, ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Tiếp theo để cho mọi người nhường ra một khoảng đất trống ước chừng năm trăm mét vuông.
"Bắt đầu đi!"
Theo lời Sở Thiền Hoàng nói xuống. Tu La, La Sát, Yêu Cơ, Góa Phụ - Tứ đại tặc đồng thời đứng vào. Đồng thời rút vũ khí ra.
“La Sát, Góa Phụ, các ngươi xác định muốn chấp hành gia pháp của Phượng Hoàng điện? Các ngươi chắc cũng rất rõ, một khi động thủ, chúng ta sẽ không lưu thủ!” Tu La cùng Yêu Cơ, đồng thời mở miệng nói.
Trong tay Tu La là một thanh khảm đao. Còn Yêu Cơ thì cầm một chiếc ô giấy, hình dáng mê hoặc cùng tên của nàng rất xứng đôi.
"Chúng ta xác định!" Hồng Diệp và Kỳ Mị đồng thời nói.
Cái gọi là gia pháp chính là nếu như một trong những người đó phản bội, vậy thì sẽ phải đối mặt với sự tấn công của những người khác.
Nếu như có thể dưới sự vây công toàn lực của ba người kiên trì được một trăm chiêu. Thì sẽ không có hình phạt nào khác nữa.
Nhưng Tứ Đại Tắc thực lực đều ở giữa Nguyệt cấp cùng Nhật cấp. Hơn nữa hiểu rõ các loại chiêu thức của nhau.
Một chọi một, không có gì đảm bảo 100% thắng lợi. Nhưng một chọi ba, gần như cầm chắc cái chết.
Hơn nữa, khi chấp hành gia pháp, đều phải dùng hết toàn lực.
Một khi bị nhìn ra có chút giữ lại, như vậy người chấp hành gia pháp sẽ từ ba người còn lại trực tiếp đổi thành chính tay Sở Thiền Hoàng động thủ!
Thực lực của Sở Thiền Hoàng khủng bố đến cỡ nào, tất cả những người trong Phượng Hoàng điện đều rất rõ ràng.
Ngay cả khi tứ đại tặc đồng thời xuất thủ, cũng không thể giành được bất kỳ lợi thế nào từ cô ta.
Cho nên, khi đối mặt với ba vị trong Tứ Đại Tặc chấp hành gia pháp, khả năng còn có 1% phần thắng, nhưng nếu là đối mặt Sở Thiền Hoàng, như vậy phần trăm thấy sẽ là số 0 tròn trĩnh.
Thấy hai người kiên quyết như vậy, Sở Thiền Hoàng thở dài một tiếng, nói:
"Nếu các ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Chương 99 Yêu Cơ
Vốn dĩ Lâm Hiên còn có chút lo lắng, nhưng sau khi biết được gia pháp hai cô phải nhận là cái gì, thì liền lập tức cảm thấy yên lòng.
Trách không được hai nàng đều lựa chọn tiếp nhận gia pháp.
Nếu như là trước hôm nay, mặc kệ là ai trong hai người, khi chấp nhận gia pháp thì kết cục đều sẽ là cái chết. Nhưng bây giờ thì khác. Hai nàng, đều đã đạt tới cấp bậc tông sư.
Sự kiện này cũng thu hút vô số chị em của Phượng Hoàng điện đến xem.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên họ thấy các thành viên của Tứ Đại Tặc tiếp nhận gia pháp.
Rất nhanh, Tứ Đại Tặc đã bắt đầu trận chiến.
Người đầu tiên bị trừng phạt là Góa Phụ.
Yêu Cơ, Tu La bao gồm cả Hồng Diệp, đều đồng thời tấn công Góa Phụ.
Hơn nữa, từ trong công kích của các nàng có thể thấy được. Tất cả mọi người, đều không có chút nương tay.
Tất cả đều bộc phát thực lực mạnh nhất của bản thân.
Chiêu thức, cũng không phải là dạo chơi, mà là sát chiêu chân chính. Mỗi một chiêu đều đánh thẳng vào điểm trọng yếu.
Không có cách nào, nếu họ không tận lực. Một khi Sở Thiền Hoàng động thủ.
Vậy thì sẽ không còn hy vọng nào nữa rồi.
Làm cho Lâm Hiên cảm thấy ngoài ý muốn chính là thực lực của Yêu Cơ vậy mà lại mạnh nhất trong Tứ Đại Tặc.
Cô ta cầm một chiếc ô giấy dầu, mặc kiểu dáng hanbok đã thay đổi, để lộ chân, bàn chân, bụng và cánh tay.
Cô đang đi chân trần. Đôi chân trắng nõn như được tạc từ ngọc bích.
Mắt cá chân còn đeo một sợi dây đỏ, trên dây đỏ treo mấy cái chuông nhỏ.
Theo động tác của cô, chuông phát ra từng trận tiếng vang giòn tan.
Ô giấy dầu trong tay nàng khi thì bổ, khi thì chém, khi thì đâm, giống như một thanh bảo kiếm.
Tao nhã và quyến rũ, lại bày ra thực lực cường đại, thật đúng là một tuyệt thế yêu cơ!
Tất nhiên, nói là mạnh nhất trong Tứ Đại Tặc, là đang nói thực lực trước khi Góa Phụ và Hồng Diệp thăng cấp.
Tu vi của Yêu Cơ cũng chỉ là miễn cưỡng chạm gần tới Nhật cấp. Đã thua xa thực lực cấp bậc Tông Sư của Hồng Diệp và Kỳ Mị hiện tại.
Thế nhưng hiện tại Hồng Diệp và Kỳ Mị chỉ thể hiện ra sức chiến đấu giống như lúc trước. Vì vậy có thể thắng hay không cũng không thể nói chắc được.
Một điều may mắn là dù chỉ sử dụng thực lực ở cảnh giới ban đầu, nhưng nội lực tông sư liên miên không dứt, để cho các nàng cho dù là đối mặt với vây công, cũng có thể trường kỳ chiến đấu.
Hồng Diệp dùng dao găm, Tu La dùng đại khảm đao, Yêu Cơ dùng ô giấy dầu.
Vũ khí nhìn như bình thường lại bộc phát ra lực công kích cường đại.
Phốc phốc!
Rốt cục, dưới sự vây công của ba người, sau lưng Góa Phụ bị Tu La chém một đao.
Động tác lập tức chậm đi.
Ngay sau đó, dao găm của Hồng Diệp cũng đến.
Phập!
Không một chút do dự, cắm thẳng vào bụng góa phụ.
Nhưng hai chiêu này, đều không tính là trí mạng.
Chân chính trí mạng là công kích của yêu cơ.
Ô giấy dầu của nàng nhìn như không có lực công kích nhất trong vũ khí của ba người. Nhưng trên thực tế lại là mối đe dọa lớn nhất.
Ô giấy dầu quét thẳng vào đầu Góa Phụ.
Nếu như bị quét trúng, như vậy Góa Phụ sẽ nuốt hận Tây Bắc ngay lập tức.
Trừ phi nàng thể hiện ra sức mạnh của tông sư.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Thiền Hoàng rất hài lòng. Bởi vì có thể thấy được, tất cả đều đang dùng hết thực lực để đấu.
Thế nhưng, ngay trước khi quả phụ sắp bị quét trúng, nàng không lùi lại mà nhào về phía Hồng Diệp.
Đè Hồng Diệp xuống đất. Thoát khỏi đòn chí mạng trong gang tấc.
Tuy nhiên điều này cũng khiến dao găm trong tay Hồng Diệp cắm càng sâu.
Sau khi đè ngã Hồng Diệp, Góa Phụ cũng không dám dừng lại chút nào, lập tức lăn vài vòng tại chỗ, sau đó cùng ba người kéo dài khoảng cách.
Nếu như không bảo trì khoảng cách, bị ba nữ nhân này đồng thời vây công, nàng không có khả năng kiên trì qua được một trăm chiêu.
Trận chiến tiếp tục.
Trên người Góa Phụ đã xuất hiện nhiều vết thương hơn. Miệng cô cũng chảy đầy máu. Nhưng cô hoàn toàn không quan tâm.
"Ngươi nói xem, cô ta có thể kiên trì qua một trăm chiêu hay không?" Lúc này, Sở Thiền Hoàng lại nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hiên, hỏi.
"Đương nhiên có thể." Lâm Hiên nói.
Từ tình hình hiện nay, mặc dù Góa Phụ đang lơ lửng trên bờ vực của cái chết, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng Lâm Hiên biết Góa Phụ có thể vượt qua được.
Dù sao thực lực hiện tại của nàng đã là cấp bậc Tông Sư rồi.
Cho dù không thể sử dụng lực lượng của tông sư, bằng vào nội lực thâm sâu của tông sư cũng hoàn toàn có thể kiên trì đến cuối cùng.
"Ồ, vậy sao? Ta lại không nghĩ vậy!” Trên mặt Sở Thiền Hoàng hiện lên nụ cười mê hoặc.
Quả nhiên, sau một khắc, cục diện trận chiến đột nhiên thay đổi.
Yêu Cơ vứt chiếc ô giấy dầu của cô ấy đi!
Sau khi chiếc ô giấy dầu bị cô ném ra, nó không rơi xuống đất mà bay vòng quanh không trung. Trông rất kỳ diệu.
Mà sau khi ô giấy dầu rời tay, tốc độ của Yêu Cơ nhất thời tăng lên rất nhiều. Làm cho mọi người lóa mắt, gần như không thể nhìn thấy chuyển động của cô.
Ầm.
Góa Phụ không thể tránh thoát công kích của Yêu Cơ, bị cô ta một chưởng đánh vào miệng.
Thân thể Góa Phụ lập tức bay ngược ra ngoài.
Thật khó để tưởng tượng được, một chưởng tưởng chừng như nhẹ nhàng đó lại có sức mạnh đáng sợ như vậy.
Khi Góa Phụ bay lên trên không trung.
Ô giấy dầu lại đột nhiên khép lại, sau đó giống như một thanh trường thương, hướng sau lưng Góa Phụ đâm tới.
Phập!
Thân thể Góa Phụ lại bay về hướng khác, lại trúng thêm một chưởng của Yêu Cơ. Văng ngược lại phía chiếc ô giấy dầu, tiếp tục bị nó đâm trúng.
Thân thể Góa Phụ lúc này giống như một quả bóng da, bị đánh tới đánh lui trên không trung.
Không còn sức để chống đỡ.
Sau khi ô giấy rời tay, mới là thời điểm Yêu Cơ mạnh nhất.
Tuy rằng tu vi của nàng không có tăng lên. Nhưng công kích, tăng gấp đôi. Tốc độ, cũng tăng gấp đôi!
Hoàn toàn có thể sánh ngang với cường giả Nhật cấp.
Tại thời điểm này, có vẻ như Hồng Diệp và Tu La không còn cần thiết nữa. Chỉ một mình Yêu Cơ cũng có thể giết chết Góa Phụ.
Rầm!
Cơ thể Góa Phụ lại bị đập xuống mặt đấp.
Tiếp theo, Yêu Cơ cũng hạ xuống. Ô giấy dầu đã trở lại trong tay của cô một lần nữa.
Cô cầm cán ô bằng cả hai tay, nhắm thẳng đầu ô vào tim của Góa Phụ, đâm xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Góa Phụ yếu ớt nhắm mắt lại. Không ngờ, cuối cùng, cô vẫn bị đánh bại.
Nhưng cho đến một khắc cuối cùng, cô cũng không có vận dụng lực lượng Tông Sư.
Bởi vì, nếu cô sử dụng nó, sẽ khiến Hồng Diệp cũng bị liên lụy.
Nếu Sở Thiền Hoàng phát hiện các nàng có thực lực tông sư. Cô ấy chắc chắn sẽ tự mình ra tay.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Góa Phụ bị giết, lập tức lấy ra một cây ngân châm, định bắn ra ngoài.
“Đủ một trăm chiêu!”
Nhưng mà, vào lúc này, giọng nói của Sở Thiền Hoàng đột nhiên vang lên.
Đầu của chiếc ô giấy dầu cách trái tim của Góa Phụ chưa đầy nửa centimet!
Nghe thấy đã đủ một trăm chiêu, Yêu Cơ lập tức thu hồi ô giấy dầu, đưa tay về phía Góa Phụ.
Góa Phụ được Yêu Cơ kéo lên.
"Chúc mừng ngươi, Góa Phụ, đã thông qua gia pháp."
Lúc này, trên mặt ba vị trong Tứ Đại Tặc đều mang theo nụ cười vui vẻ.
Tuy rằng Tứ Đại Tặc ngày thường đều không nhìn nhau vừa mắt, nhưng dù sao đều là người của Phượng Hoàng điện, đã quen biết rất nhiều năm, ít nhiều cũng có một ít tình cảm.
"Coi như ngươi thắng." Sở Thiền Hoàng nghiêng đầu cười khẽ nói với Lâm Hiên.
Nhưng sau đó biểu tình của cô ta lập tức trở nên lạnh như băng, quát lớn:
“Yêu Cơ, nếu tiếp theo ngươi vẫn dám sử dụng thừa một chiêu, ta liền giết ngươi!”
Bốn thân thể của Tứ Đại Tặc đều run lên.
Không ngờ Sở Thiền Hoàng lại có thể phát hiện ra.
Chương 100 Gọi ta là chủ nhân
Vừa rồi Yêu cơ đúng thật có một chút mánh khóe nương tay.
Tuy rằng lúc công kích đều là dùng hết toàn lực. Nhưng về chiêu số đã cố tình thêm một chiêu.
Vì vậy mới để cho Góa Phụ có thể tránh được một chiêu tất sát cuối cùng.
Nếu không, không có khả năng vừa vặn ở thời điểm một trăm lẻ một chiêu, mới xuất ra chiêu kết liễu.
Yêu Cơ đã tận khả năng không để cho mình lưu lại sơ hở, không nghĩ tới, vẫn là bị Sở Thiền Hoàng nhìn ra.
Lâm Hiên nghiêng đầu nhìn về phía Sở Thiền Hoàng, phát hiện nữ nhân này tựa hồ cũng không đơn giản.
Ngay cả hắn cũng không nhìn ra Yêu Cơ đã lưu tình ở chỗ nào.
Thế nhưng Yêu Cơ là thuộc hạ của nàng, hiểu rõ hơn so với Lâm Hiên cũng không có gì kỳ lạ.
“Lần này, chúng ta lại đánh cược một lần nữa đi. Đánh cược Hồng Diệp có chết hay không?” Sở Thiền Hoàng nhìn Lâm Hiên, trên mặt mang theo nụ cười mê người.
Lâm Hiên ánh mắt híp lại, không trả lời. Không có khả năng hắn để cho Hồng Diệp chết.
Thấy Lâm Hiên không để ý tới, Sở Thiền Hoàng tiếp tục nói: "Không đánh cuộc sao? Nếu ngươi thắng, nhất định sẽ có bất ngờ đó!"
"Bất ngờ gì?" Lâm Hiên hỏi.
"Ngươi không phải muốn làm chủ nhân của ta sao?" Sở Thiền Hoàng đột nhiên trở nên cực kỳ quyến rũ.
"Hồng Diệp thắng, ngươi liền nhận ta làm chủ nhân sao?" Lâm Hiên nói.
"Đương nhiên là... không. Nhưng nếu ngươi thắng cược, ta có thể cho ngươi cơ hội làm chủ nhân của ta. Điều kiện tiên quyết là ngươi có thể đánh bại ta, nếu không thể đánh bại ta, vậy ta làm chủ nhân của ngươi nhé." Sở Thiền Hoàng kề sát bên tai Lâm Hiên, thở ra một hơi.
Không thể không nói, mấy nữ nhân Phượng Hoàng điện này, mỗi người đều thiên tư tuyệt sắc. Hơn nữa còn rất có khí chất riêng.
Quyến rũ của Yêu Cơ.
Mạnh mẽ của Tu La.
Lạnh lùng của Hồng Diệp.
Và tàn nhẫn của Góa Phụ.
Mà Sở Thiền Hoàng lại là một phức hợp.
Nàng khi thì cao quý, khi thì lãnh khốc, khi thì hung hãn, khi thì quyến rũ...
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiên gặp phải một người phụ nữ có thể đồng thời có nhiều loại khí chất như vậy.
"Được, ta cược." Lâm Hiên nói.
Sở Thiền Hoàng cười nhẹ, quay mặt đi.
"Hồng Diệp, kế tiếp, ngươi nhất định phải dùng hết toàn lực, nếu không, ngươi sẽ chết." Yêu Cơ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói.
Tiếp theo, đến lượt ba người vây công Hồng Diệp.
Lần này, Yêu Cơ không thể lưu thủ nữa, cho nên, nàng chỉ có thể nhắc nhở Hồng Diệp.
Mặc dù, cô biết, lời nhắc nhở thực sự vô dụng.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy đều là vô ích.
Tin tốt duy nhất là. Lúc này Góa Phụ đã bị thương không nhẹ, sức chiến đấu chắc chắn đã bị tổn hại.
Trận chiến mới lại bắt đầu.
Quả nhiên, ngay từ đầu Yêu Cơ đã dùng toàn lực, trong nháy mắt liền áp chế Hồng Diệp. Hơn nữa còn có sự tấn công của hai người khác.
Hồng Diệp liền không có khả năng chống đỡ.
Cũng may, Hồng Diệp có một ưu thế mà Góa Phụ không có, đó chính là Thất Sát Bộ!
Tuy nhiên đây là một bộ công pháp dùng để tấn công. Dùng để né tránh công kích thì hiệu quả rất nhỏ. Chỉ có công kích không ngừng, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Đối mặt với công kích của ba người.
Hồng Diệp không lùi lại. Cô nàng chọn Góa Phụ để tấn công đầu tiên. Góa Phụ bây giờ là yếu nhất.
Góa Phụ bị thương, khi đối mặt với Hồng Diệp thi triển Thất Sát Bộ hoàn toàn ngăn cản không được.
“Xin lỗi!” Con dao găm trong tay Hồng Diệp nhanh chóng nhảy múa.
Xoẹt!
Nhát đầu tiên, cắt đứt gân tay trái của góa phụ.
Nhát thứ hai, gân tay phải.
Nhát thứ ba, gân chân trái.
Ba nhát dao trong nháy mắt làm cho Góa Phụ mất đi sức chiến đấu.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của hai người còn lại cực kỳ khó coi.
Tuy rằng công kích của các nàng, đều là dùng hết toàn lực. Nhưng Hồng Diệp làm như vậy, chẳng khác nào phế đi Góa Phụ.
Dù sao, nếu một võ giả bị đứt hết gân tay chân, cho dù nối lại được, sức mạnh cũng sẽ bị giảm sút rất nhiều.
Tu La cùng Yêu Cơ liếc nhau, sau một khắc, công kích của hai người càng thêm hung bạo hơn.
Dường như, muốn trả thù cho Góa Phụ.
Thế nhưng lúc này trên mặt Góa Phụ lại mang theo nụ cười. Cô biết rõ đây là cách duy nhất Hồng Diệp có thể giành chiến thắng. Tuy rằng bị cắt đứt gân cốt, nhưng Lâm Hiên có thể chữa trị cho nàng.
Yêu cơ không có ô giấy dầu trong tay, tốc độ nhanh đến mức không tưởng, giống như một bóng ma.
Khảm đao trong tay Tu La cũng hung mãnh sắc bén.
Hai người phối hợp, Hồng Diệp trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Tiếp theo, chính là cùng một chiêu như lúc trước.
Khi Hồng Diệp bay ra ngoài, chiếc ô giấy dầu từ phía sau, nhanh chóng tấn công cô.
Nếu là bị đánh trúng lần này thì Hồng Diệp sẽ rơi vào tình huống tương tự như Góa Phụ lúc trước. Bị Yêu Cơ bắt được.
Lâm Hiên cũng đã chuẩn bị xong ngân châm trong tay. Sẵn sàng bất cứ lúc nào bắn ra.
Ầm!
Không có chút ngoài ý muốn nào, ô giấy hung hăng đập vào lưng Hồng Diệp.
Hướng bay của cô ngay lập tức bị đảo ngược, mà Yêu Cơ, đã chờ ở phía trước.
Chuẩn bị cho cuộc tấn công tiếp theo!
Trận chiến này dường như không còn gì kích thích nữa, kết cục đã được định.
Tu La cũng ngừng tấn công. Chuẩn bị xem màn solo của Yêu Cơ.
Nhưng lúc này, bất ngờ lại xảy ra.
Ngay khi yêu cơ chuẩn bị phát động công kích về phía Hồng Diệp.
Ngay khi Yêu Cơ chuẩn bị tấn công Hồng Diệp. Một con dao găm đã đâm vào cô ta trước.
Yêu Cơ không ngờ Hồng Diệp bị đánh đến như vậy còn có thể phản kích.
Hồng Diệp trước đó đã cố tình để cho ô giấy đánh trúng, làm cho Yêu Cơ cho rằng hết thảy đều đã kết thúc. Lúc này mới đánh ra một đòn khiến Yêu Cơ không thể trở tay kịp.
Nhưng Yêu Cơ vẫn rất cường đại, bàn tay mạnh mẽ chuyển hướng, một chưởng đánh bay dao găm của Hồng Diệp.
Nhưng mà thân thể của Hồng Diệp đã bay đến trước mặt cô.
Mặc dù khóe miệng của Hồng Diệp lúc này đang chảy máu, nhưng cô ấy vẫn nở một nụ cười với Yêu Cơ.
Tiếp theo, xuất ra một chưởng đánh vào vai cô ta.
Tuy rằng thực lực của Yêu Cơ mạnh hơn Hồng Diệp, nhưng cũng bất ngờ không kịp đề phòng, bị một chưởng này đánh bay ra ngoài.
Đánh bay Yêu Cơ xong, Hồng Diệp lại lập tức thi triển Thất Sát Bộ, hướng Tu La đánh tới. Thế công mạnh mẽ chưa từng có.
Trong vòng mười chiêu, Hồng Diệp cũng đã cắt hết gân tay chân của Tu La.
Lúc này Yêu Cơ rốt cục lấy lại tinh thần lại, muốn tiếp tục tấn công Lá Đỏ.
Thật không may, thời gian đã đến.
Nhưng Yêu Cơ vẫn không dừng lại, tiếp tục tấn công Hồng Diệp.
“Dừng lại!” Sở Thiền Hoàng quát lớn.
Tuy nhiên Yêu Cơ lúc này đã không thể nghe theo mệnh lệnh này, vẫn điên cuồng tấn công.
Sau một khắc, Sở Thiền Hoàng vốn đang đứng bên cạnh Lâm Hiên đã biến mất.
Khi nhìn thấy Sở Thiền Hoàng lần nữa, cô ta đã đứng trước mặt Yêu Cơ, hơn nữa còn đang bóp cổ Yêu Cơ.
“Tốc độ thật là nhanh!” Nhìn thấy một màn này, Lâm Hiên gật gù cảm thán.
Rầm.
Ngay sau đó, Yêu Cơ bị Sở Thiền Hoàng ném bay ra ngoài. Nằm trên mặt đất, miệng nôn ra máu.
Yêu Cơ cường đại như thế, nhưng ngay cả một chiêu của Sở Thiền Hoàng cũng không tiếp được.
“Úi, ngươi lại thắng rồi!”
Sở Thiền Hoàng đánh bay Yêu Cơ xong thì xoay người lại, hai tay chắp sau lưng, một chân hơi kiễng lên, hướng về phía Lâm Hiên nói.
Trông giống như một đứa trẻ hư hỏng.
“Vậy ngươi có phải nên gọi ta là chủ nhân rồi không?” Lâm Hiên cười nói.
Bình luận facebook