• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Báo Thù Của Rể Phế Vật (2 Viewers)

  • Chương 91-95

Chương 91 Không thể nào

“Có phải nhầm lẫn hay không? Ngạo Tuyết làm sao có thể là..." Thẩm Vạn Quốc vẻ mặt nghi hoặc nói.

“Ha ha, nữ nhân Đế Phong Vũ ta từng chơi qua, không có một vạn, cũng có tám ngàn. Cô ta có từng cho ai đ*t vào hay không, ta còn không thể nhìn ra?” Đế Phong Vũ đắc ý nói.

“Cái này, sao có thể, cho dù Lâm Hiên chưa từng đụng qua Ngạo Tuyết, Từ thiếu cũng không thể chưa từng…” Thẩm Vạn Quốc trầm giọng nói.

"Từ thiết là ai?" Đế Phong Vũ nheo mắt lại.

"Từ thiếu là chồng thứ hai của Ngạo Tuyết…”

"Hắn ở đâu!" Đế Phong Vũ đang rất tức giận.

Với tư sắc của Thẩm Ngạo Tuyết, cho dù là ở trong ẩn tộc, cũng tương đối xuất sắc.

Nữ nhân cực phẩm như vậy, lại bị một phàm phu tục tử chà đạp, đây là chuyện hắn không thể chấp nhận được.

Cho dù không thật sự làm đến bước cuối cùng, hắn cũng phải đem hai tên chồng cũ này của Thẩm Ngạo Tuyết giết chết.

“Từ thiếu… Từ thiếu đã bị Lâm Hiên giết rồi.”

Đế Phong Vũ buông Thẩm Vạn Quốc ra.

Nếu Từ thiếu gì đó đã chết. Vậy người hắn phải giết bây giờ chỉ có một, chính là người tên Lâm Hiên này.

“Người đâu!”

Đế Phong Vũ hướng về phía hộ vệ chờ ở bên ngoài hô một tiếng.

"Đế công tử, ngài có phân phó gì." Hộ vệ khom người hỏi.

"Đi bắt chồng cũ của Thẩm Ngạo Tuyết, cũng chính là người tên Lâm Hiên kia mang tới đây cho ta!" Đế Phong Vũ nói.

"Cái này..."

Nghe Đế Phong Vũ nói, tất cả mọi người nhịn không được nuốt nước miếng.

Lâm Hiên là ai?

Đó chính là một Sát Thần nha.

Ngay cả đồ đệ của Chiến Thần cũng có thể giết chết.

Để cho bọn họ đi bắt Lâm Hiên đến, đó không phải là đi chết sao?

“Làm sao, ngươi dám nghi ngờ mệnh lệnh của ta?”

Đế Phong Vũ thấy hộ vệ không nhúc nhích, sắc mặt trầm xuống.

"Không, không phải chúng tôi không muốn đi, mà là Lâm Hiên kia quá lợi hại, chúng tôi đều không phải là đối thủ của hắn..." Hộ vệ xanh mặt nói.

"Ồ? Hắn rất lợi hại?" Đế Phong Vũ híp mắt hỏi.

"Hắn, hắn giết đồ đệ chiến thần..."

“Đồ đệ chiến thần, cũng không phải chiến thần, ngươi sợ cái gì?” Đế Phong Vũ hơi nhíu mày.

Mặc dù hắn đến từ một thế gia trong Ẩn tộc, nhưng cũng biết đến danh xưng Chiến Thần này.

Tuy rằng, ở trước mặt Ẩn tộc, chiến thần cũng chỉ là cái gì.

Nhưng thực lực hiện tại của hắn, vẫn không đủ để đối phó Chiến Thần.

Bất quá, chỉ là không đối phó được chiến thần, còn đồ đệ chiến thần còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Hắn suy nghĩ một chút, những phế vật này hiển nhiên không có khả năng đem Lâm Hiên đưa tới.

Vì vậy liền nói với Thẩm Vạn Quốc:

"Ngươi có phương thức liên lạc của hắn ta không?”

Thẩm Vạn Quốc lắc đầu.

Trước kia oomh có, nhưng đã sớm xóa đi, hiện tại đã không còn.

“Nhưng mà… Ngạo Tuyết có thể có.” Thẩm Vạn Quốc nói.

Đế Phong Vũ nghe vậy đi tới trước mặt Thẩm Ngạo Tuyết đang hấp hối, truyền một chút nội lực vào trong cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết.

Thẩm Ngạo Tuyết vốn đang thoi thóp, đột nhiên tỉnh táo lại.

“Gọi điện thoại cho Lâm Hiên, bảo hắn đến đây!” Đế Phong Vũ lạnh lùng nói với Thẩm Ngạo Tuyết.

Thẩm Ngạo Tuyết nhìn Đế Phong Vũ một cái, sau đó nói: “Tôi không làm!”

“Muốn chết!” Đế Phong Vũ lúc này đã cực kỳ giận dữ.

Suýt chút nữa vung tay đánh chết Thẩm Ngạo Tuyết. Tuy nhiên, cuối cùng hắn cũng kìm lại được.

"Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta muốn chờ tên Lâm Hiên đó đến. Sau đó, ở trước mặt ngươi, giết hắn!” Đế Phong Vũ nhếch miệng cười.

"Ha ha, anh ấy sẽ không tới đâu..." Thẩm Ngạo Tuyết cười buồn bã.

Mặc dù mối quan hệ giữa Lâm Hiên và cô đã dịu đi, nhưng Lâm Hiên vẫn không hề tha thứ cho cô.

Nếu không, cũng sẽ không dùng sức tát cô như vậy.

Có lẽ, nếu Lâm Hiên biết cô đã chết, còn sẽ rất cao hứng đi.

"Ngạo Tuyết, nghe lời, con mau gọi điện thoại cho Lâm Hiên, để cho hắn tới đây đi!"

Trầm Vạn Quốc thấy sắc mặt Đế Phong Vũ càng ngày càng khó coi, vội vàng khuyên nhủ.

"Ngạo Tuyết, con đã quên chúng ta mời người Đế gia đến vì cái gì sao? Là vì giết chết Lâm Hiên.”

“Con không phải vẫn luôn muốn giết hắn sao? Chẳng lẽ bây giờ con lại có tình cảm với hắn?”

"Bố, con đã sai một lần rồi, không thể sai thêm một lần nữa..." Thẩm Ngạo Tuyết yếu ớt nói.

Đế Phong Vũ nóng nảy, hắn trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của Thẩm Ngạo Tuyết, ép Thẩm Ngạo Tuyết mở khóa.

Thẩm Ngạo Tuyết đương nhiên không muốn. Nhưng, điện thoại của cô có nhận dạng khuôn mặt.

Đế Phong Vũ dùng mặt cô mở khóa điện thoại, sau đó tìm kiếm trong danh bạ.

Thẩm Ngạo Tuyết lấy lại điện thoại di động. Nhưng lại bị Đế Phong Vũ đá ngã xuống đất.

Rất nhanh, Đế Phong Vũ đã tìm được một số điện thoại được lưu là “Chồng”.

Nhấn nút gọi đi.

Chẳng bao lâu, điện thoại được kết nối.

"Ngươi là chồng của Thẩm Ngạo Tuyết?" Đế Phong Vũ giọng nói âm lãnh hỏi.

"Không phải, ngươi là ai?" Lâm Hiên trả lời.

Đế Phong Vũ nghe vậy sửng sốt, còn tưởng rằng hắn đã gọi nhầm số.

Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lưu rõ ràng là “Chồng” mà.

"Ngươi tên là Lâm Hiên đúng không?" Đế Phong Vũ lại hỏi.

"Đúng." Lâm Hiên đáp.

"Vậy thì đúng rồi, hiện tại vợ của ngươi ở trong tay của ta, đến đây nhanh lên, nếu không…”

"Lâm Hiên, đừng đến, hắn là người của Đế Gia!" Lúc này, Thẩm Ngạo Tuyết đột nhiên nói lớn.

Cô vừa dứt lời đã liền bị Đế Phong Vũ đá một cước, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Hiên trầm mặc.

Thẩm Ngạo Tuyết bảo anh đừng đến? Vì sao? Là đang quan tâm anh?

Nghe thanh âm của Thẩm Ngạo Tuyết vừa rồi, chắc là đã bị thương nặng.

Thẩm Ngạo Tuyết bị thương nặng còn muốn bảo vệ hắn?

Điều này làm cho Lâm Hiên có chút khó tin.

Thấy trong điện thoại không có tiếng trả lời, Đế Phong Vũ cười nham nhiểm:

“Lâm Hiên, nếu ngươi là nam nhân, liền nhanh chóng tới đây. Nếu không, ta cũng chỉ có thể chơi vợ ngươi thật tốt. Đương nhiên, nếu ngươi tới, ta cũng sẽ chơi vợ ngươi, hơn nữa còn là chơi trước mặt ngươi!”

Đế Phong Vũ nói điều này là muốn chọc giận Lâm Hiên, để cho anh mau đến đây.

“Còn nếu ngươi không tới, ta sẽ tìm cả trăm thằng đàn ông đến chơi vợ ngươi.” Đế Phong Vũ tiếp tục nói.

“Ngươi là người của Đế gia?” Thật lâu sau, Lâm Hiên rốt cục lên tiếng.

“Không sai, ta là người của Đế Gia. Tiểu tử, nếu sợ quá cũng đừng tới!” Đế Phong Vũ ngạo nghễ nói.

"Chờ ta." Lâm Hiên đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

“Hồng Diệp, tăng tốc đi.”

"Lâm Hiên, hắn dù sao cũng là người của Hoàng Thất, chúng ta…" Hồng Diệp cắn môi.

"Nếu như ngươi sợ, có thể không đi." Lâm Hiên thản nhiên nói.

“Không phải, tôi là muốn nói có cần mang theo người của La Sát Đường đến cùng không?” Hồng Diệp thấy Lâm Hiên hiểu lầm, vội vàng nói.

Hồng Diệp cô từ trước đến nay chưa bao giờ là một người nhút nhát.

"Không cần." Lâm Hiên lắc đầu.

Nếu đối phương là người thuộc Đế gia, hiển nhiên không phải hạng người tầm thường.

Người bình thường theo đến cũng không có chút tác dụng gì.

Nhưng hiện tại anh muốn chạy đến Thẩm gia vẫn còn cần thêm một chút thời gian.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Đế Phong Vũ đã quá lười để chờ đợi.

Hắn nắm lấy cổ áo Thẩm Ngạo Tuyết, ép buộc cô:

"Thẩm Ngạo Tuyết, chỉ cần ngươi nói một tiếng ngươi yêu ta, ta liền..."
Chương 92 Là người phụ nữ của ai?

Đế Phong Vũ còn chưa nói hết câu, Thẩm Ngạo Tuyết đã mở miệng nói: “Người tôi yêu là Lâm Hiên!”

Lời nói của Thẩm Ngạo Tuyết khiến vẻ mặt của Đế Phong Vũ càng trở nên hung dữ hơn.

“Yêu ai?” Đế Phong Vũ lại tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết.

“Lâm Hiên!”

Bốp. Bốp. Bốp.

Bàn tay của Đế Phong Vũ không ngừng tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết.

“Ngạo Tuyết, con mau nói con yêu Đế công tử đi!” Thẩm Vạn Quốc vô cùng lo lắng Thẩm Ngạo Tuyết sẽ bị đánh chết.

Nhưng may là đến khi Thẩm Ngạo Tuyết sắp chết thì Đế Phong Vũ đã dừng lại.

“Tốt. Rất tốt! Chờ cái tên Lâm Hiên kia tới, ta sẽ ở trước mặt ngươi xé nát hắn!" Đế Phong Vũ cười nói.

Lúc này, Thẩm Ngạo Tuyết muốn nói gì đó, thế nhưng đã không còn đủ sức để nói ra lời.

Thân thể của cô đang cực kỳ đau đớn, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn.

Thì ra đây chính là cảm giác kiên định yêu một người.

Cho dù hi sinh tính mạng vì hắn, cô cũng nguyện ý.

Chỉ tiếc là cô hiểu được đạo lý này quá muộn.

“Trong lúc Lâm Hiên kia chưa tới, chúng ta chơi một trò chơi trước nhé. Đem người đó đến đây cho ta!” Đế Phong Vũ vỗ vỗ tay.

Ngay sau đó, một chiếc cáng được khiêng lên đặt trên bàn ăn. Có một người phụ nữ nằm trên cáng.

Cô ta chỉ có một mắt, gân tay chân của cô, đều bị người ta cắt đứt. Một số ống thép được đặt vào bụng cô.

Nhìn thấy người phụ nữ, Thẩm Vạn Quốc toàn thân run rẩy.

Ông ta biết người phụ nữ này. Đây là Góa Phụ của Tứ Đại Tặc.

Dù cho xã hội đen cực kỳ tàn ác hay là Thẩm gia lúc hưng thịnh nhất cũng không dám trêu chọc đến người này,

Nhưng bây giờ, Góa Phụ giết người như ma, uy danh hiển hách kia, lại trở thành bộ dáng này.

Như cá nằm trên thớt.

"Thấy không? Đây là kết quả của việc không nghe lời ta.”

“Thẩm Ngạo Tuyết, nếu như không phải bộ dáng của ngươi thật sự là quá hoàn mỹ, ta không đành lòng phá hư thân thể ngươi. Thì hiện tại ngươi đã trở thành tình trạng giống như vậy rồi.”

Đế Phong Vũ đang nói chuyện, đi tới trước mặt Góa Phụ, đặt ngón tay thẳng vào con mắt còn lại của Góa Phụ.

"A!"

Góa Phụ lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

Chờ khi nàng há miệng ra, Thẩm Vạn Quốc mới phát hiện, một nửa lưỡi của cô đã bị mất.

Không phải là bị cắt xuống, mà là bị cắn đứt.

“Đúng vậy, ta cắn đứt lưỡi của nàng ta đó!”

Đế Phong Vũ cười dữ tợn, sau một khắc, càng dùng sức ấn ngón tay vào mắt Góa Phụ. Trực tiếp đâm nát nó.

Góa Phụ đau đến ngất đi.

Một màn này khiến tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi.

Nhất là Thẩm Ngạo Tuyết, càng là bị dọa tới phát run.

Lúc này cô vừa chờ mong Lâm Hiên xuất hiện. Lại vừa không muốn Lâm Hiên đến đây. Trong lòng cực kỳ rối rắm.

Nhìn thấy Góa Phụ ngất đi, Đế Phong Vũ lại truyền nội lực cho cô, khiến cô phải tỉnh lại.

“Chơi chán rồi!”

Đế Phong Vũ dường như cũng mất hứng thú. Hắn giơ một cây đao được trang trí bắt mắt lên, nhắm vào thắt lưng của góa phụ. Có vẻ như hắn ta muốn giết chết Góa Phụ.

Xoẹt!

Cây đao lớn sắp chém xuống lưng Góa Phụ. Nếu thật sự chém xuống, chắc chắn sẽ đem Góa Phụ chém thành hai nửa.

Đối với Đế Phong Vũ mà nói, mạng của người thường cũng không phải là mạng.

“Dừng lại!”

Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên.

Động tác của Đế Phong Vũ tạm ngưng, cây đao chỉ cách người Góa Phụ vài milimet.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

Liền thấy ở cửa có một thân ảnh xinh đẹp.

Là một nữ cảnh sát.

Trong tay cô có một khẩu súng lục, trong miệng không ngừng thở dốc. Bộ ngực khủng không ngừng phập phồng lên xuống, như muốn nổ tung bộ đồng phục.

Người tới chính là nữ cảnh sát Hà Tiểu Manh!

Mặc dù Thẩm Vạn Quốc biết báo cảnh sát là vô nghĩa. Thế nhưng ông vẫn làm.

Hà Tiểu Manh lúc ấy đang làm nhiệm vụ ở gần đó nên vội vàng chạy đến trước.

Vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, lập tức rút súng ra.

Nhìn thấy Hà Tiểu Manh dùng súng chĩa vào mình. Trên mặt Đế Phong Vũ không có bất kỳ biến hóa nào. Mà lại tà mị nhìn Hà Tiểu Manh, đánh giá từ trên xuống dưới.

Không ngờ lại có mỹ nhân tự dâng đến cửa cho hắn.

Nhưng mà mục tiêu của Đế Phong Vũ hiên tại là Thẩm Ngạo Tuyết, cho nên hắn đối với Hà Tiểu Manh cũng không có tình thú.

Thấy đối phương chẳng những không buông vũ khí, còn trắng trợn đánh giá thân thể mình như thế, Hà Tiểu Manh tức giận nói:

“Lập tức buông vũ khí xuống!”

“Nếu ta không buông thì sao?” Đế Phong Vũ cười lạnh hỏi.

“Vậy tôi sẽ nổ súng!”

"Ngươi có thể thử xem." Đế Phong Vũ một chút cũng không sợ.

Thấy Đế Phong Vũ không để ý tới mình, Hà Tiểu Manh hướng cửa sổ bắn một phát, tỏ vẻ cảnh cáo.

Đế Phong Vũ khinh thường lắc đầu, phớt lờ Hà Tiểu Manh, lại đem Quan Công đao nhắm vào Góa Phụ muốn tiếp tục hoàn thành chuyện khi nãy.

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tiểu Manh trầm xuống, rốt cục bóp cò.

Bằng.

Xoẹt!

Hai thanh âm gần như đồng thời vang lên.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn một màn này.

Bởi vì, vừa rồi khi Hà Tiểu Manh nổ súng, đã không bắn trúng Đế Phong Vũ.

Viên đạn bắn ra, lại bị Quan Công đao trong tay Đế Phong Vũ cắt làm đôi

Giờ khắc này, mọi người mới chân chính cảm nhận được Đế Phong Vũ cường đại đến cỡ nào.

“Cô cảnh sát, nếu ngươi muốn chơi, vậy thì cùng nhau chơi đi!”

Khóe miệng Đế Phong Vũ hiện lên một nụ cười tà ác.

Ngay sau đó, thân thể của hắn trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Hạ Tiểu Manh.

Hà Tiểu Manh còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy toàn thân tê dại, sau đó mềm nhũn ngã xuống.

Đế Phong Vũ ôm Hà Tiểu Manh đến bàn ăn đang đặt Góa Phụ, để cô nằm xuống.

Sau đó, một lần nữa giơ Quan Công đao lên, dùng lưỡi đao nhắm vào thắt lưng của hai người.

Hắn chuẩn bị đem hai người này cắt làm đôi cùng một lúc.

Đôi mắt đẹp của Hà Tiểu Manh tràn đầy sợ hãi.

Cô không biết tại sao trên đời này lại có người ác như vậy.

Dường như cuộc sống của người khác trong tay họ chỉ giống như cỏ rác.

Ngay tại thời điểm khi cuộc sống sắp kết thúc. Trong đầu Hà Tiểu Manh lại hiện lên một bóng dáng.

"Nếu như anh Lâm có ở đây thì tốt rồi..."

Đáng tiếc, Lâm Hiên sẽ không thể nghe thấy lời nói của cô được.

Xoẹt!

Quan Công đao từ trên cao chém xuống, nhìn thấy cơ thể của hai người phụ nữ chắc chắn sắp bị cắt làm đôi.

Nhưng lưỡi đao kia lại chậm chạp không hạ xuống.

Không biết từ khi nào, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh bàn ăn. Hơn nữa, còn đang dùng tay bắt lấy lưỡi dao của Đế Phong Vũ.

Hà Tiểu Manh thật lâu không cảm giác được đau đớn truyền đến, cô mở mắt ra.

Sau đó, liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Anh đang đứng ngay trước mặt cô. Giống như một vị thần giáng trần.

“Anh Lâm!” Trong mắt Hà Tiểu Manh hiện lên vẻ mừng như điên.

Vừa rồi cô còn đang nghĩ nếu có Lâm Hiên ở đây thì tốt biết mấy.

Không ngờ, Lâm Hiên thật đúng lúc xuất hiện cứu cô.

Lúc đầu Hà Tiểu Manh có chút sợ Hãi Lâm Hiên. Dù sao, cảnh tượng ngày đó nhìn thấy trên cánh đồng lúa mì, quả thực đáng sợ.

Lâm Hiên tựa như hóa thân thành dã thú.

Nhưng sau khi trải qua những gì xảy ra trong bệnh viện, Hà Tiểu Manh biết rằng Lâm Hiên chắc chắn không phải là người xấu.

Thấy đối phương lại dễ dàng bắt được đại đao mình chém xuống như vậy, Đế Phong Vũ nhíu mày hỏi:

“Ngươi là ai?”

“Lâm Hiên!”
Chương 93 Một chiêu giết chết

Lâm Hiên?

Hắn chính là Lâm Hiên!

Sau khi nhìn thấy Lâm Hiên, trong mắt Đế Phong Vũ hiện lên một tia hưng phấn.

Mặc dù vừa rồi hắn hoàn toàn không sử dụng nội lực, nhưng Lâm Hiên có thể tiếp được hắn một đao này, điều này cho thấy thực lực của Lâm Hiên cũng không kém.

Trách không được có thể chém giết đồ đệ chiến thần.

Đáng tiếc, đồ đệ của chiến thần, mặc dù thiên phú cực cao. Nhưng so với những thiên tài của Ẩn tộc thì còn kém xa.

Bởi vậy, Đế Phong Vũ căn bản cũng không có đem Lâm Hiên để vào mắt.

"Lâm Hiên, mau đi đi..."

Nhìn thấy Lâm Hiên thật sự tới, trong lòng Thẩm Ngạo Tuyết có chút vui mừng. Cô ta tưởng Lâm Hiên đến đây vì mình.

Có thể nhìn thấy Lâm Hiên đến cứu cô, Thẩm Ngạo Tuyết cảm thấy mình chết không hối hận.

"Ngươi chính là Lâm Hiên?"

Đế Phong Vũ đánh giá Lâm Hiên, như muốn nhìn ra Lâm Hiên có chỗ nào bất phàm.

Đáng tiếc, mặc kệ hắn nhìn thế nào, cũng không nhìn ra Lâm Hiên có điểm gì khác thường.

Ừ thì, bộ dáng hắn khá đẹp. Nhưng đẹp trai có ích lợi gì?

Hơn nữa, bộ dạng Đế Phong Vũ hắn cũng không kém đâu.

“Là ta!” Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

"Ta còn tưởng rằng là nhân vật gì đó rất lợi hại, nhưng hóa ra cũng chỉ là một tên tầm thường. Ta rất tò mò, Thẩm Ngạo Tuyết vì sao lại yêu ngươi." Đế Phong Vũ hừ lạnh một tiếng.

"Thẩm Ngạo Tuyết yêu ta?" Lâm Hiên giống như nghe được chuyện cười.

Nếu Thẩm Ngạo Tuyết yêu hắn thì làm sao có thể nghe theo sự an bài của Đế gia, lừa hắn lên núi, đào thận của hắn?

Quan trọng hơn hết là Thẩm Ngạo Tuyết còn tự tay đẩy hắn xuống vách núi.

“Đế Phong Vũ, ngươi không phải muốn ta nói ta yêu ngươi sao? Được, ta nói, ta yêu ngươi. Ngươi để cho Lâm Hiên đi đi!” Thẩm Ngạo Tuyết đột nhiên nói.

Đế Phong Vũ nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt:

"Thẩm Ngạo Tuyết, đến lúc này mà ngươi còn muốn bảo vệ hắn? Ngươi nghĩ ta sẽ buông tha cho hắn sao?”

“Lâm Hiên, anh mau chạy đi…” Cảnh tượng trước đó khiến Thẩm Ngạo Tuyết rất sợ hãi.

Cô cảm thấy Lâm Hiên tuyệt đối không phải là đối thủ của Đế Phong Vũ.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên cũng bất ngờ.

Thẩm Ngạo Tuyết đang lo lắng cho hắn á?

Là giả! Chắc chắn là đang giả vờ!

Mặc kệ Thẩm Ngạo Tuyết làm cái gì, cô tạo thành thương tổn quá lớn đối với Lâm Hiên.

Lâm Hiên không có khả năng tin tưởng cô nữa.

"Góa phụ!"

Lúc này, Hồng Diệp cũng nhìn thấy tình trạng thê thảm của Góa Phụ.

Tuy rằng, hai người vẫn không tiếp xúc nhiều lắm. Nhưng đều là nữ vương của thế lực ngầm Giang Đô.

Nhìn thấy Góa Phụ bị tra tấn thành như vậy, khó tránh khỏi cũng có một tia xót xa.

Nghe thấy giọng nói của Hồng Diệp, trên gương mặt không còn giọt máu của Góa Phụ hiện lên một bẻ vui mừng.

Cô ta liên tục đóng mở miệng, nhưng hầu như không thể phát ra âm thanh rõ ràng.

Nhưng từ hình dáng khuôn miệng vẫn có thể nhận ra cô ấy đang muốn nói gì.

Những gì Góa Phụ nói là: "La Sát, cầu xin ngươi giải thoát cho ta, làm ơn giết ta đi…”

Bị tra tấn thành như vậy, Góa Phụ chỉ cầu có thể nhanh chóng chết đi.

Góa Phụ dù sao cũng là một nhân vật phong vân mà lại rơi vào tình trạng này. Cô ấy thà chết còn hơn là sống như bây giờ.

Hồng Diệp liên tục lắc đầu. Cô hoàn toàn không thể xuống tay được.

"Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi nhìn cho kỹ, ta làm như thế nào, băm người đàn ông của ngươi thành thịt vụng."

Đế Phong Vũ lắc cổ mấy cái, lần thứ hai giơ Quan Công đao lên.

Lúc này, hắn vận nội lực. Quan Công đao liền phát ra ánh sáng vàng.

Nội khí thể hiện ra bên ngoài, hiển nhiên thực lực của Đế Phong Vũ đã đạt tới cấp bậc Địa Tông.

Bởi vì, chỉ có Địa Tông mới có thể biểu hiện nội khí ra bên ngoài. Để nội lực phát ra hào quang như vậy.

Sau khi được nội lực bám vào, Quan Công đao bình thường cũng sẽ trở nên bất phàm.

Một đao mạnh mẽ nặng nề này, dường như muốn bổ cả trời đất.

“Chết đi, Lâm Hiên!” Đế Phong Vũ gầm lên.

Đối mặt với một đao đáng sợ như vậy của Đế Phong Vũ, trên mặt Lâm Hiên lại không có chút biến hóa nào.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vung lên.

Một khắc tiếp theo, một thanh kiếm khí từ đầu ngón tay hắn bắn ra.

Phốc!

Kiếm khí ước chừng dài khoảng một thước, lập tức xuyên qua thân thể Đế Phong Vũ.

Thế công của Đế Phong Vũ trong nháy mắt đột nhiên dừng lại.

Hắn cúi đầu nhìn về phía miệng vết thương của mình. Nơi đó đang không ngừng chảy máu, bị chọc thủng thành một lỗ trống.

Đế Phong Vũ không thể tin nhìn Lâm Hiên.

“Ngươi, ngươi vậy mà lại là Thiên Tông?”

Hắn vừa dứt lời, cả người liền mềm nhũn ngã xuống.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn một màn này.

Có thể một đao bổ ra viên đạn, Đế Phong Vũ hung tàn cường đại như thế, cứ như vậy bị Lâm Hiên một chiêu giết chết!

Bọn họ từ trong lời nói trước khi Đế Phong Vũ chết phát hiện một điều quan trọng.

Lâm Hiên, là một vị Thiên Tông!

Thiên cấp tông sư!

Đang nói đùa phải không?

Cảnh giới mà vô số võ giả tu luyện cả đời cũng không thể đạt tới.

Lâm Hiên chỉ dùng thời gian ba năm ngắn ngủi, liền đạt tới.

Người sốc nhất lúc này là Thẩm ngạo Tuyết. Cô biết sau ba năm, Lâm Hiên đã trở nên rất mạnh.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Lâm Hiên lại có thể mạnh đến như vậy.

Lâm Hiên bây giờ và ba năm trước như hai người hoàn toàn khác nhau, thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Hiện tại anh rất cường đại, nhưng cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Người đàn ông như vậy khiến bất kỳ phụ nữ nào cũng si mê..

Ngay cả Hà Tiểu Manh cũng nhìn Lâm Hiên với ánh mắt ái mộ.

Cô còn nghĩ hôm nay không thể sống nổi, hoặc cũng sẽ rất khó khăn. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhẹ nhàng như vậy.

Lâm Hiên đi đến chỗ Đế Phong Vũ, lúc này hắn ta vẫn còn chút hơi thở.

“Nói cho ta biết, làm sao để tìm được Đế gia?” Lâm Hiên lạnh lùng hỏi.

Trông mắt Đế Phong Vũ tràn đầy không cam lòng.

Nghĩ đến việc Đế Phong Vũ hắn là một thành viên kiêu ngạo của Ẩn tộc. Dù ở Ấn tộc thiên phú của hắn không phải cao nhất, nhưng cũng là trên trung bình.

Đúng ra khi đến nơi tầm thường này, hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn.

Vậy mà Lâm Hiên lại giết chết hắn ngay khi hắn đi làm nhiệm vụ đầu tiên.

Nói đúng ra là do Đế Phong Vũ xui thôi, lần đầu tiên hắn chấp hành nhiệm vụ đã đụng phải Lâm Hiên. Nếu gặp phải người khác, thật cũng không có mấy người có thể làm hắn bị thương.

“Lâm Hiên… ngươi… giết ta, ngươi… cũng không sốt nổi!”

Vào một khắc cuối cùng trước khi chết, Đế Phong Vũ đột nhiên cười nói.
Chương 94 Lý do ấu trĩ

Nói xong câu đó, Đế Phong Vũ hoàn toàn tắt thở.

Tuy rằng Lâm Hiên kỳ thật còn có thể giúp hắn kéo dài một đoạn thời gian sinh mệnh, thậm chí có thể đem hắn cứu sống.

Nhưng không cần phải làm thế.

Hắn không tin, hắn giết người Đế gia, Đế gia sẽ lại coi như không có chuyện gì.

Với thực lực một gia tộc từng thuộc Hoàng Thất, bọn họ tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

"Lâm Hiên, cầu xin ngươi cứu Ngạo Tuyết được không!"

Lúc này, Thẩm Vạn Quốc đỡ Thẩm Ngạo Tuyết đang hấp hối đến trước mặt Lâm Hiên, lo lắng cầu xin.

Thấy Lâm Hiên không động đậy, Thẩm Vạn Quốc lại trực tiếp quỳ gối trước mặt Lâm Hiên.

"Lâm Hiên, ta dập đầu với ngươi có được không? Chỉ cần ngươi cứu sống Ngạo Tuyết, để cho ta làm cái gì cũng được!"

Nhưng mà, giờ khắc này, vẻ mặt của Thẩm Ngạo Tuyết lại rất bình tĩnh.

Cô nhìn về phía Lâm Hiên, trên mặt chậm rãi hiện lên nụ cười, nói:

"Lâm Hiên, lần này, em không phản bội anh..."

Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, liền hoàn toàn ngất đi.

Lâm Hiên thở dài, cuối cùng vẫn là đi về phía Thẩm Ngạo Tuyết.

Kiểm tra một chút, phát hiện Thẩm Ngạo Tuyết bị thương rất nặng.

Nếu như không phải trong cơ thể có một cỗ nội lực duy trì sinh mệnh, chỉ đã sớm chết.

Nội lực này, hẳn là Đế Phong Vũ truyện vào để ngăn không cho Thẩm Ngạo Tuyết chết.

Lâm Hiên mang Thẩm Ngạo Tuyết vào phòng ngủ.

Những người khác ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.

Lâm Hiên lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm trị liệu cho Thẩm Ngạo Tuyết. Rất nhanh, Thẩm Ngạo Tuyết liền tỉnh táo lại.

Nhưng nếu muốn triệt để chữa trị Thẩm Ngạo Tuyết, cần phải sử dụng nội lực. Thậm chí phải dùng máu Kỳ Lân trong cơ thể hắn.

Nếu là trước đây, cho dù Lâm Hiên có cứu mạng Thẩm Ngạo Tuyết, cũng sẽ không chữa khỏi hoàn toàn cho cô ta.

Thế nhưng hôm nay, hắn không nghĩ tới, Thẩm Ngạo Tuyết lại cứng rắn chống đối Đế Phong Vũ như vậy. Nên cũng coi như bố thí cho cô ta một lần này, thật sự trị dứt điểm cho Thẩm Ngạo Tuyết.

Một lúc sau, Lâm Hiên tháo Cửu Chuyển Kim Châm trên người Thẩm Ngạo Tuyết xuống.

"Lâm Hiên, cám ơn anh!" Thẩm Ngạo Tuyết cảm kích nói.

Lâm Hiên không có trả lời, chuẩn bị rời đi.

Nhưng lại bị Thẩm Ngạo Tuyết giữ lại.

“Lâm Hiên, trong lòng anh vẫn còn có em đúng không?” Thẩm Ngạo Tuyết cắn môi hỏi.

"Cô suy nghĩ nhiều rồi." Lâm Hiên lạnh lùng trả lời.

"Vậy tại sao anh không để em chết?"

“Cô muốn chết, hiện tại liền có thể chết.”

Lâm Hiên vừa dứt lời, Thẩm Ngạo Tuyết đột nhiên nhào tới trên người Lâm Hiên. Hôn lên môi hắn.

“Thẩm Ngạo Tuyết, cô làm gì vậy?”

Lâm Hiên không chút khách khí đẩy Thẩm Ngạo Tuyết ra.

“Em chỉ muốn xem cái miệng 37 độ của anh làm sao có thể nói ra lời nói âm 100 độ như vậy!” Thẩm Ngạo Tuyết cười nhẹ nói.

Vừa rồi Lâm Hiên hoàn toàn có thể ở trước khi cô hôn anh thì liền đẩy cô ra. Nhưng Lâm Hiên đã không làm.

Điều này cho thấy rằng Lâm Hiên không thực sự kháng cự cô.

Thẩm Ngạo Tuyết lại ôm lấy Lâm Hiên, dịu dàng nói:

"Lâm Hiên, anh biết không? Đế Phong Vũ nhất định đòi em phải nói yêu hắn. Em không nói, hắn liền đánh em. Em đã nói với hắn em là nữ nhân của anh.”

“Xin lỗi, cô không phải!” Giọng nói của Lâm Hiên vẫn rất lạnh.

"Ồ, phải không? Vậy thì em sẽ đi tìm một người đàn ông khác.” Thẩm Ngạo Tuyết chớp chớp vài cái.

Nhìn Thẩm Ngạo Tuyết ôn nhu thuận theo như vậy, Lâm Hiên quả thực cảm giác có chút ăn không tiêu.

Không hổ là người phụ nữ mà tất cả đàn ông cả Giang Đô đều mơ ước.

Mặc dù trong lòng đối với Thẩm Ngạo Tuyết có hận ý. Nhưng cũng rất khó ngăn cản mị lực của cô ta.

“Đi đi!” Lâm Hiên cũng không có tiếp chiêu.

“Lâm Hiên, nghe nói đàn ông đều rất ích kỷ, không muốn để cho người đàn ông khác chạm vào người phụ nữ của mình.”

“Em và Từ Thiên Thành cũng không có hoàn thành hôn lễ, vậy thì vẫn còn là thân phận vợ của anh. Anh thật sự muốn em đi tìm một người đàn ông khác? Không tức giận sao?” Thẩm Ngạo Tuyết cười tủm tỉm nói.

"Tại sao tôi phải tức giận?" Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng.

“Vậy em thật sự đi tìm nha. Chẳng những tìm một người, mà tìm ba người cùng lúc. Hơn nữa còn nói cho bọn họ biết, em là nữ nhân của Lâm Hiên anh. Để cho mọi người trong Giang Đô đều biết là anh bị cắm sừng!”

Lâm Hiên: "..."

Thấy vẻ mặt Lâm Hiên cuối cùng cũng biến sắc, Thẩm Ngạo Tuyết hì hì cười nói:

“Nhưng yên tâm đi. Em lừa anh thôi. Em sẽ không tìm bất kỳ ai khác nữa. Em có một bí mật, anh nghe được nhất định sẽ rất cao hứng. Có muốn nghe không?”

“Không muốn!”

Lâm Hiên đem tay Thẩm Ngạo Tuyết Hoàn ở trên cổ mình kéo xuống. Đứng dậy rời đi.

“Em vẫn còn trong sạch!”

Giọng nói của Thẩm Ngạo Tuyết, đột nhiên ở phía sau Lâm Hiên vang lên.

Thân thể Lâm Hiên đột nhiên dừng lại.

Hắn xoay người, vẻ mặt buồn cười nhìn Thẩm Ngạo Tuyết, cười lạnh nói:

"Thẩm Ngạo Tuyết, cô cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Từ Thiên Thành không phải đã từng khoe khoang việc các người ở trong linh đường tôi làm tình không biết bao nhiêu lần à?”

“Hắn ta muốn, nhưng hắn thật sự không có bản lĩnh đó. Mỗi lần hắn ôm em chưa đến một phút đã…” Hai má Thẩm Ngạo Tuyết hơi đỏ lên.

“Ha ha, cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng?” Lâm Hiên cười lạnh nói.

Một thân y thuật như anh, chẳng lẽ khôn nhìn ra được Thẩm Ngạo Tuyết còn hay mất thứ kia rồi. Nực cười!

"Lâm Hiên, lúc trước em cũng vẫn cảm thấy, mình không còn trong sạch nữa. Nhưng hôm nay Đế Phong Vũ lại nói em biết em chưa từng bị xâm phạm.”

“Em có thể thề, ngay từ đầu em chưa bao giờ đồng ý theo đuổi của Từ Thiên Thành.”

“Tuy rằng em đẩy anh xuống vách núi, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với anh, thậm chí mỗi đêm đều gặp ác mộng. Nếu không em cũng sẽ không vì anh mà thủ tiết ba năm như vậy!”

“Là Từ Thiên Thành giở thủ đoạn đê tiện, chiếm được thân thể em. Từ gia lại mạnh hơn Thẩm gia, em không có cách nào, chỉ có thể gả cho hắn..."

“Em vốn tưởng đã bị Từ Thiên Thành hủy đi trong sạch. Nhưng giờ suy nghĩ kỹ lại, Từ Thiên Thành kia thật sự là không có khả năng. Hắn ôm em mấy chục giây liền ra rồi. Làm sao có thể xâm phạm em được?”

“Cô rõ ràng không còn màn trinh nữa rồi!” Lâm Hiên mặt không chút thay đổi nói.

Thẩm Ngạo Tuyết phạm sai lầm, kỳ thật cũng đã bị trừng phạt.

Hơn nữa, nàng lựa chọn tổn thương Lâm Hiên, chính là bởi vì nàng không cách nào chống cự Đế gia.

Cho nên, Lâm Hiên kỳ thật đã không còn hận Thẩm Ngạo Tuyết nhiều như trước.

Nhưng hắn đối với Thẩm Ngạo Tuyết vẫn chán ghét. Bởi vì anh nhìn ra được Thẩm Ngạo Tuyết đã không còn trong trắng. Cô ta vẫn phản bội anh.

Nên mặc kệ Thẩm Ngạo Tuyết nói hưu nói vượng gì, Lâm Hiên vẫn không để vào tai.

“Lâm Hiên, thật ra lúc còn bé em…”

"Ha ha, có phải cô muốn nói lúc còn bé đi xe đạp, vô ý đánh mất thứ đó?”

Thẩm Ngạo Tuyết còn chưa nói hết, Lâm Hiên liền ngắt lời mà nói trước một cách châm chọc.

Thẩm Ngạo Tuyết: "..."

"Lâm Hiên, em biết chuyện này rất khó tin. Nhưng anh có thể thử xem, nếu là lần đầu tiên thật em tin anh có thể cảm nhận được nó!” Thẩm Ngạo Tuyết cắn môi nói.

"Không cần, tôi đã không còn thích cô nữa. Chuyện này không có liên quan gì đến tôi.”

Lâm Hiên nói xong lại xoay người rời đi.

Lâm Hiên mới đi dược mấy bước thì lại nghe Thẩm Ngạo Tuyết nói:

“Lâm Hiên, đừng đi. Em… em cảm thấy khó chịu quá.”

“Thẩm Ngạo Tuyết, đừng giả bộ nữa. Tôi đã chữa khỏi tất cả vết thương của cô rồi.” Lâm Hiên đương nhiên sẽ không tin hiện tại cô ta còn có thể khó chịu cái gì.

Vừa rồi, vì để cho Thẩm Ngạo Tuyết hoàn toàn khỏi hẳn, hắn còn sử dụng một giọt máu Kỳ Lân. Dưới sự phụ trợ của máu Kỳ Lân, hiệu quả trị liệu phải tăng gấp mười lần.

“Không, Lâm Hiên, em không có lừa anh, em thật sự cảm thấy rất khó chịu… Ưm!” Giọng nói của Thẩm Ngạo Tuyết lúc này trở nên khá kỳ lạ.

Lâm Hiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết đang...

Hai mắt hắn lập tức trợn tròn!
Chương 95 Xuân dược

Đây là lần đầu tiên Lâm Hiên nhìn thấy bộ dáng này của Thẩm Ngạo Tuyết.

Dáng người Thẩm Ngạo Tuyết thật sự là quá tốt, trên người không có một chút mỡ thừa. Làn da cũng xuất sắc, trắng nõn mịn màng.

Lâm Hiên vội vàng quay đầu lại, không nhìn Thẩm Ngạo Tuyết nữa.

Nhưng lúc này Thẩm Ngạo Tuyết đã chạy tới bắt lấy tay hắn để lên trên người cô ta.

"Thẩm Ngạo Tuyết, cô có còn biết xấu hổ không hả?” Lâm Hiên đẩy Thẩm Ngạo Tuyết ra, lạnh lùng nói.

"Lâm Hiên, em… em cũng không không biết là chuyện gì đang xảy ra..."

Lúc này, khí lực của Thẩm Ngạo Tuyết dường như đã tăng lên rất nhiều lần.

Phỏng chừng so với một nam tử cường tráng khí lực còn lớn hơn.

Cô ta vẫn giữ chặt tay Lâm Hiên, để cho anh sờ loạn trên người mình.

"Cô điên rồi hả?" Lâm Hiên lớn tiếng nói.

“Lâm Hiên, anh có thích em không?” Ánh mắt Thẩm Ngạo Tuyết mê man.

“Cô… bình tĩnh!” Lâm Hiên trầm giọng nói.

Trong lòng đã có hơi tức giận, lúc trước cô ta đều trưng ra bộ mặt cao lãnh không cho anh chạm vào.

Nhưng bây giờ, sau khi biết hắn rất cường đại, lập tức thay đổi thái độ. Hiện tại lại bày ra bộ dáng dâm đãng như vậy câu dẫn anh.

Người phụ nữ đạo đức giả này!

"Thẩm Ngạo Tuyết, nếu cô còn như vậy, tôi sẽ tát cô!” Lâm Hiên cảnh cáo.

Thế nhưng lúc này Thẩm Ngạo Tuyết đã hoàn toàn điên cuồng, không quan tâm gì đến cảnh cáo của Lâm Hiên.

Lúc này Lâm Hiên cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Hắn cảm nhận được thân thể Thẩm Ngạo Tuyết cực kỳ nóng. Làn da cũng ửng hồng hết lên.

Ánh mắt mê man của cô ta cũng có vấn đề.

Lâm Hiên bắt lấy cổ tay Thẩm Ngạo Tuyết, bắt mạch một chút, liền tìm ra được mấu chốt của vấn đề.

Thẩm Ngạo Tuyết bị người ta hạ dược!

Lâm Hiên lại lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm, đâm vào trên người Thẩm Ngạo Tuyết.

Đầu tiên là hạn chế hành động của Thẩm Ngạo Tuyết.

Tiếp theo, liền tính toán đem dược lực trong cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết dùng nội lực bức ra ngoài.

Nhưng Lâm Hiên không rót nội lực còn tốt. Anh vừa truyền một ít nội lực vào, trạng thái của Thẩm Ngạo Tuyết càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Điều mà Lâm Hiên không biết là Đế Phong Vũ đã cho Thẩm Ngạo Tuyết uống một loại thuốc đặc chế của Ẩn tộc. Chuyên dùng để đối phó võ giả nữ.

Chỉ cần dùng nội lực để chống lại, hoặc cố gắng dùng nội lực để bức ra, chẳng những không tiêu trừ được tác dụng của đan dược, mà tác dụng của đan dược sẽ tăng lên gấp đôi.

Lâm Hiên liền ngừng rót nội lực.

"A, Lâm Hiên, em cảm thấy khó chịu quá. Em cảm thấy mình sắp chết!"

Thân thể Thẩm Ngạo Tuyết không thể động đậy, nhưng ngọn lửa trong lòng cô càng ngày càng mãnh liệt. Cô cảm giác thân thể của mình giống như muốn nổ tung.

Thậm chí, trong mũi cô cũng đã tràn đầy máu tươi.

Lâm Hiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dược hiệu mãnh liệt như vậy.

Trong lúc nhất thời, không biết nên hóa giải như thế nào.

Dược vật này vốn là cho nữ võ giả sử dụng, đặt trên người bình thường thì càng đáng sợ hơn nữa.

“Lâm Hiên, anh có còn là đàn ông hay không hả?”

“Có phải anh không lên được đúng không?”

"..."

Thẩm Ngạo Tuyết lớn tiếng mắng Lâm Hiên.

Lâm Hiên nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt, lại thêm khó chịu.

Bất kể nhân phẩm cô ta như thế nào. Nhưng thân thể này, thật sự là quá hoàn mỹ. Nó giống như một tác phẩm nghệ thuật.

"Lâm Hiên..." Thẩm Ngạo Tuyết nhìn Lâm Hiên cầu xin.

Thấy Lâm Hiên vẫn không động đậy như trước.

Thẩm Ngạo Tuyết phẫn nộ. Cô ta hét ầm lên:

“Lâm Hiên, anh có biết tại sao tôi không cho anh chạm vào người tôi không? Bởi vì anh là phế vật, đồ vô dụng!”

"Trong hai năm ở bên nhau, nếu anh dám cưỡng ép làm điều đó một lần, Thẩm Ngạo Tuyết này đã phải phục tùng rồi.”

“Vốn tưởng rằng hiện tại anh trở nên cường đại, nhưng không ngờ vẫn là một tên đàn ông vô dụng như cũ!”

Những lời của Thẩm Ngạo Tuyết khiến Lâm Hiên cảm thấy hơi choáng ngợp.

Bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được việc người khác mắng mình vô dụng như vậy.

“Dám nói lại lần nữa đi!” Ánh mắt Lâm Hiên đã hơi đỏ lên.

Kỳ Lân Hỏa trong người Lâm Hiên đã sắp mất khống chế.

“Có nói lại mười lần, một trăm lần thì anh vẫn là phế vật như vậy thôi! Đồ phế vật!”

Lời này cuối cùng khiến Lâm Hiên trở nên mất kiểm soát, đem Thẩm Ngạo Tuyết ném thẳng lên giường.

Lớp vảy lại xuất hiện trên bề mặt cơ thể anh. Sắp hóa thân thành dã thú!

Cốc. Cốc.

“Lâm thiếu, Lâm thiếu!”

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ. Ngoài cửa, truyền đến âm thanh gấp gáp của Hồng Diệp.

Giọng nói của Hồng Diệp khiến Lâm Hiên tỉnh táo lại.

Chỉ thiếu một chút nữa, hắn đã…

Quan trọng nhất là khi nãy hắn đã gần như hóa thành Kỳ Lân.

Sau khi thành Kỳ Lân, ngay cả chính hắn cũng không khống chế được bản thân.

Tiếp theo có thể xuân dược trong người Thẩm Ngạo Tuyết sẽ được giải.

Nhưng cô ta chắc chắn sẽ mất mạng.

Ngay cả tông sư như Bạch Lăng Kiều cũng không chịu được, Thẩm Ngạo Tuyết đương nhiên sẽ chết.

Hơn nữa, Lâm Hiên cũng không muốn xảy ra quan hệ với Thẩm Ngạo Tuyết.

Lâm Hiên khôi phục bình thường, trực tiếp dùng ga giường đem tay chân Thẩm Ngạo Tuyết trói lại.

Sau đó anh ném Thẩm Ngạo Tuyết vào bồn tắm, mở vòi nước.

Để cho nước lạnh không ngừng đổ lên người Thẩm Ngạo Tuyết, giúp cô ta hạ thấp nhiệt độ cơ thể.

Tuy rằng nếu dược lực không phát ra, đối với thân thể sẽ gây ra tổn hại rất lớn.

Nhưng kệ, chờ cho đến khi thuốc hết tác dụng. Anh lại giúp cô ta chữa trị là được rồi.

“Hồng Diệp, làm sao vậy?” Lâm Hiên mở cửa phòng, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hồng Diệp.

Nhìn thấy quần áo của Lâm Hiên đều bị xé rách, Hồng Diệp hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nói:

“Lâm Hiên, anh có thể chữa trị cho Góa Phụ không? Cô ấy sắp chết rồi…”

Hồng Diệp thật ra cũng không muốn quấy rầy Lâm Hiên. Nhưng Góa Phụ thật sự sắp không thể chịu đựng được nữa.

Lâm Hiên gật đầu. Bước ra ngoài.

Góa Phụ bị thương rất nặng, một bên mắt đã bị dập nát.

Gân tay chân cũng bị đứt, đầu lưỡi bị cắn đứt một nửa.

Không thể không nói, Đế Phong Vũ kia thật sự hung tàn. Không có một chút thương hoa tiếc ngọc. Đối mặt với mỹ nữ như này cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Lúc nãy nếu không phải Lâm Hiên tới đúng lúc, Góa Phụ đã bị đao chém làm hai nửa.

Mặc dù tính cách của Góa Phụ rất lạnh lùng, nhưng giá trị nhan sắc cũng rất cao, gần như ngang ngửa với Hồng Diệp.

Hơn nữa, chiều cao của cô còn cao hơn Hồng Diệp.

Khi Lâm Hiên nhìn thấy cô lần đầu tiên, anh đã nghĩ rằng người phụ nữ này rất tuyệt.

Có một hương vị khó tả.

Nhưng lúc này lại bị tra tấn đến không nhìn ra hình người.

Cũng may, chút thương thế này, đối với Lâm Hiên mà nói không phải vấn đề lớn. Hơn nữa còn là mới bị thương, dễ điều trị hơn nhiều.

Mất khoảng hai mươi phút, vết thương trên người Góa Phụ đã được chữa khỏi.

Ngay cả con mắt bị hỏng lúc trước cũng được Lâm Hiên chữa lành.

Nhưng con mắt này giống với trường hợp của Ninh Hinh, bởi vì thời gian hỏng tương đối dài, tạm thời vẫn không thể nhìn thấy.

Tuy nhiên chỉ cần đắp thuốc vài ngày, nhất định có thể sáng lại.

Đây là chuyện mà Góa Phụ nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Góa Phụ mới được chữa trị xong đã vội vàng quỳ gối trước mặt Lâm Hiên:

“Lâm Thiếu, từ nay về sau, Kỳ Mị sẽ là người của anh!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom