-
Chương 101-105
Chương 101 Chủ nhân, người ta chỉ đùa thôi…
“Có thể nha!” Sở Thiền Hoàng cười nói.
Sau đó đi tới trước mặt Lâm Hiên, hướng về phía Lâm Hiên cúi đầu xuống, trong miệng phát ra thanh âm mềm mại: "Chủ nhân ~"
Giá trị nhan sắc của Sở Thiền Hoàng không cần phải nói nhiều.
Lúc này, trên người mặc trang phục công sở, một đôi chân dài phủ lụa đen khép lại, cúi người với Lâm Hiên, giống như một nữ thư ký ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Lâm Hiên vốn tưởng rằng muốn thu phục Sở Thiền Hoàng ít nhiều phải tốn chút sức lực.
Không nghĩ tới lại suôn sẻ như vậy.
“Chủ nhân ~ đến cùng lão nương ta chơi đùa đi!”
Tuy nhiên, ngay sau đó, thái độ của Sở Thiền Hoàng đột nhiên thay đổi.
Trong tay nàng không biết khi nào đã có thêm hai chiếc búa đồng, hướng về phía đầu Lâm Hiên đập xuống.
Chiếc búa đồng có kích thước bằng quả bí ngô, thoạt nhìn không hề nhẹ. Nhưng lại bị Sở Thiền Hoàng dễ dàng sử dụng trong tay.
Nếu như bị đập trúng một cái, không chết cũng tàn phế.
Hai chữ "chủ nhân" đầu tiên làm cho người ta tê dại, nửa câu sau, lại là thô kệch phóng khoáng.
Lâm Hiên mạnh mẽ rút lui.
Ầm ầm!
Chiếc búa đồng rơi xuống không trung, nện trên mặt đất, tạo ra một tiếng động lớn.
Sàn bê tông cường độ cao trực tiếp bị đập ra một cái hố lớn.
Có thể thấy được g chiếc búa đồng có kích thước bằng quả bí ngô cứng đến cỡ nào.
Ở giữa hai búa đồng, còn có một sợi xích sắt nối liền với nhau.
Một búa thất bại, động tác của Sở Thiền Hoàng cũng không ngừng, một cước đá búa đồng trên mặt đất lên.
Sau đó, nắm lấy sợi xích ở giữa búa đồng, bắt đầu múa nó.
Oanh oanh oanh!
Nơi búa đồng đi qua, trời long đất lở. Không có gì có thể ngăn cản được nó.
Mỗi khi chiếc búa đồng đập xuống, cả tòa nhà như rung chuyển.
Thật khó để tưởng tượng một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ đồ công sở lại có thể sử dụng vũ khí bá đạo như vậy.
Chỉ riêng trọng lượng của chiếc búa đồng này đã là quá sức đối với các võ giả bình thường.
"Sư phụ, đừng chạy trốn, lại đây cùng ta chơi đùa đi!" Sở Thiền Hoàng vừa công kích Lâm Hiên vừa nói lớn.
Lâm Hiên đương nhiên không phải sợ Sở Thiền Hoàng, hắn chi là đang muốn nhìn xem thực lực của Sở Thiền Hoàng như thế nào.
Bởi vậy mới không ngừng tránh né.
Sở Thiền Hoàng liên tục công kích một trăm tám mươi chiêu liên tiếp, nhưng cũng không thể đánh trúng Lâm Hiên.
Cô ngừng tấn công.
Một cái búa đồng bị cô giẫm lên dưới chân, một cái được giữ trên vai cô.
Bộ ngực đầy đặn hơi phập phồng. Đôi mắt đẹp hung ác nhìn Lâm Hiên.
“Lâm Hiên, nếu ngươi có bản lĩnh thì đứng yên một chỗ cho lão nương đánh một búa đi!”
Sau khi thở dốc một lát, Sở Thiền Hoàng dùng bàn tay mảnh khảnh, chỉ vào Lâm Hiên.
"Được." Lâm Hiên híp mắt nói.
Khoảnh khắc tiếp theo, Sở Thiền Hoàng lại đá búa đồng lên, nắm chặt xích sắt ở giữa, thân thể nhanh chóng xoay tròn.
Hai chiếc búa đồng ngay lập tức nhảy múa.
Tốc độ cực nhanh, đã nhìn không rõ bộ dáng ban đầu của búa đồng.
Mà Lâm Hiên lúc này lại đứng yên một chỗ, không nhúc nhích, như thật sự muốn nhận một búa này của Sở Thiền Hoàng.
“Lâm thiếu cẩn thận!”
Hồng Diệp và Kỳ Mị đều nhịn không được mở miệng nhắc.
Đừng nhìn Sở Thiền Hoàng nũng nịu, giống như một mỹ nhân nơi công sở.
Nhưng trên thực tế, sức mạnh của cô ta rất lớn.
Chiếc búa trong tay cô ta nhìn như búa đồng, nhưng thực tế nó hoàn toàn không phải làm bằng đồng, mà là một loại kim loại siêu nặng.
Một chiếc búa đều nặng hơn ngàn cân! Nếu toàn lực thi triển, uy lực vô cùng khủng bố.
Nhưng Lâm Hiên lại giống như không có nghe thấy.
Mặc cho Sở Thiền Hoàng giống như một bánh xe đầy gió và lửa hướng mình đánh tới.
Cuối cùng, "bánh xe lửa gió" đã đến.
Tất cả mọi người nhắm mắt lại. Không dám nhìn bi kịch sắp xảy ra tiếp theo.
Bùm!
Bùm!
Hai tiếng trầm đang vang lên.
Búa đồng đột ngột dừng lại.
Bị Lâm Hiên dùng tay bắt được từng cái một.
Mọi người nhìn nhau thất thần.
Mỗi búa hơn một ngàn cân, cộng thêm sức mạnh của Sở Thiền Hoàng thì sẽ mạnh đến khủng bố cỡ nào?
Vậy mà Lâm Hiên lại thoải mái bắt được như vậy?
Ngay cả mặt đất dưới chân hắn cũng không có một vết nứt!
Chuyện này làm cho người ta có chút hoài nghi, có phải có người đã lén đổi vũ khí của Sở Tiển Hoàng không? Cái này không phải là búa đồng, mà là búa làm bằng xốp hả?
Tuy nhiên, búa đồng ngừng lại nhưng thân thể Sở Thiền Hoàng lại không có dừng lại.
Dưới tác dụng của quán tính, vẫn xoay tròn như trước.
Trực tiếp đụng vào trong ngực Lâm Hiên. Tiếp theo, cả người Sở Thiền Hoàng đều lọt thỏm trong lòng của anh.
Lúc này, cô ta lại xoay người cho Lâm Hiên một cú đá cắt kéo!
Cô vặn người, đồng thời hai chân đột nhiên phát lực, muốn hất Lâm Hiên xuống đất.
Nhưng mà, khiến Sở Thiền Hoàng bất ngờ chính là.
Thân thể Lâm Hiên giống như một tảng đá. Cho dù cô có cố gắng dùng lực thế nào đi nữa, đều không nhúc nhích.
Cứ như vậy, Sở Thiền Hoàng không ngừng vặn vẹo hai chân quấn lụa đen, muốn quật ngã Lâm Hiên. Nhưng tất cả đều thất bại.
Động tác này nếu làm thành công thì không có gì đáng nói.
Nhưng hiện tại, Sở Thiền Hoàng không thể hạ Lâm Hiên.
Mỗi một lần cô phát lực, đều sẽ cùng Lâm Hiên đụng chạm. Cảnh tượng này lại không còn trông giống đánh nhau nữa.
Sở Thiền Hoàng cũng phát hiện có gì đó không đúng. Rốt cục buông lỏng chân khóa cổ Lâm Hiên.
Sau khi buông Lâm Hiên ra, thân thể của nàng hướng mặt đất rơi xuống.
Hai tay cô chống trên mặt đất, liền muốn cùng Lâm Hiên kéo dài khoảng cách.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vỗ vào eo cô, Sở Thiền Hoàng như bị điện giật, toàn thân tê liệt.
Không thể thực hiện thêm hành động nào.
Dưới tác dụng của quán tính, Sở Thiền Hoàng lạch cạch một tiếng, đáp xuống đất theo một đường thẳng tiêu chuẩn.
Lúc này, Sở Thiền Hoàng mới biết được, nam nhân trước mắt này, thật sự là cực kỳ cường đại.
Thực lực sợ là vượt xa cô.
Khi nãy cũng không dùng toàn lực cùng nàng chiến đấu.
Hoàn toàn là đang đùa giỡn nàng.
“Hiện tại đã có thể gọi ta là chủ nhân chưa?” Lâm Hiên chắp tay sau lưng nhàn nhạt hỏi.
“Chủ nhân, người ta chính là cùng chủ nhân đùa giỡn một chút thôi. Chủ nhân, người ta biết sai rồi…” Thanh âm Sở Thiền Hoàng lại trở nên mềm nhũn dính răng.
Dù sao, lúc này nàng không thể nhúc nhích, vẫn duy trì động tác ngã trước đó.
Mặc dù cơ thể của cô có thể chấp nhận tư thế này.
Nhưng trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy, điện chủ Phượng Hoàng điện như nàng, không cần mặt mũi sao?
Thấy Sở Thiền Hoàng đã chịu phục, Lâm Hiên lúc này mới chạm, khôi phục khả năng di chuyển cho Sở Thiền Hoàng.
Lúc này trông Sở Thiền Hoàng vô cùng chật vật.
Đôi tất bị rách, để lộ làn da trắng như tuyết. Giống như một thư ký nhỏ vừa bị bắt nạt xong.
Chương 102 Huyền Minh Giáo tập kích
“Phụt!”
Đột nhiên, Sở Thiền Hoàng phun ra một ngụm máu lớn. Cơ thể cũng trở nên run rẩy.
Nhìn thấy một màn này, tất cả các thành viên Phượng Hoàng điện đều vọt tới.
Tuy rằng các nàng biết các nàng không có khả năng là đối thủ của Lâm Hiên.
Nhưng họ không sợ.
“Không liên quan đến hắn, ta bị thương trước rồi!” Sở Thiền Hoàng vội vàng nói.
Trong trận chiến vừa rồi, ngoại trừ việc đánh vào điểm tê liệt của Sở Thiền Hoàng ở lúc cuối, Lâm Hiên không đánh trả chút nào.
Cho nên, thương thế của nàng, cũng không phải do Lâm Hiên gây ra.
“Nếu không phải ta bị thương, sẽ không dễ dàng thua ngươi như vậy đâu!” Sở Thiền Hoàng lau vết máu trên khóe miệng, có chút không phục nói.
Nhưng giọng nói của cô lại ngập tràn quyến rũ.
“Ta vẫn thích bộ dáng này của ngươi hơn, từ nay về sau không nên nghịch mấy cái búa này nữa!”
Lâm Hiên cầm lên hai chiếc búa làm bằng kim loại siêu nặng kia, lòng bàn tay đột nhiên phát ra lực.
Rầm rầm, hai tiếng.
Hai chiếc búa cứ như vậy liền bị nghiền nát.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Thiền Hoàng lần thứ hai sợ ngây người.
Cô là người biết rõ hai chiếc búa này mạnh cỡ nào. Cho dù cô có dùng hết sức cũng chỉ để lại dấu vết trên chiếc búa đồng.
Mà Lâm Hiên lại trực tiếp đập nát búa đồng.
Chút bất mãn còn sót lại trong lòng của Sở Thiền Hoàng cũng biến thành nể phục.
Lâm Hiên làm như vậy, đương nhiên là vì để cho Sở Thiền Hoàng biết, thực lực của hắn vượt xa nàng. Cho dù cô không bị thương cũng không thể là đối thủ.
"Chỉ tiếc, hai đại tướng này của ta, từ nay về sau, chính là phế nhân..." Sở Thiền Hoàng khẽ nói.
Lúc nãy Hồng Diệp đã cắt đứt gân tay chân của Kỳ Mị và Tu La.
“Hồng Diệp, bọn họ dù sao cũng là chị em với ngươi, ngươi lại vì muốn sống mà có thể ra tay nặng như vậy?” Lúc này, Yêu Cơ cũng nghiến răng nói.
Vừa rồi cô ấy đã mất kiểm soát và không chịu nghe lệnh của Sở Thiền Hoàng, cũng là bởi vì Hồng Diệp xuống tay quá nặng.
"Cũng không trách được Hồng Diệp, dù sao, đây là cách duy nhất cô ấy có thể sống sót." Sở Thiền Hoàng phất phất tay, nói với mọi người:
"Từ hôm nay trở đi, các ngươi đều phải nghe lời Lâm thiếu, biết không? "
“Đại tỷ…”
Mọi người rõ ràng đều có vẻ không phục.
Mặc dù thực lực của Lâm Hiên rất mạnh. Nhưng Lâm Hiên cũng hại Phượng Hoàng Điện tổn thất hai đại tướng.
Các nàng đương nhiên không thể dễ dàng tiếp nhận Lâm Hiên.
"Lâm thiếu, xin anh chữa trị cho Kỳ Mị và Tu La." Lúc này, Hồng Diệp hướng về phía Lâm Hiên khom người nói.
"Được." Lâm Hiên gật đầu. Sau đó lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Lâm Hiên đã khôi phục Tu La và Kỳ Mị về trạng thái ban đầu.
Đặc biệt là Kỳ Mị, vốn bị thương rất nặng. Hiện tại, lại đã hoàn toàn bình phục.
Cảnh tượng này khiến tất cả các thành viên của Phượng Hoàng Điện cực kỳ kinh ngạc.
"Thương thế của cô, có muốn tôi giúp chữa trị một chút không?" Sau khi chữa khỏi Kỳ Mị cùng Tu La, Lâm Hiên nhìn về phía Sở Thiền Hoàng.
"Vậy thì phiền chủ nhân nha, Hoàng Hoàng rất đau ạ." Sở Thiền Hoàng tà mị nói.
Ánh mắt này làm cho Lâm Hiên không thể tiếp nhận nổi.
Nhất là nhớ tới mới vừa rồi nữ nhân này còn hô to bảo hắn tới chơi đùa cùng lão nương, hiện tại lại biến thành bộ dáng mê người như vậy, còn tự xưng là Hoàng Hoàng.
Lâm Hiên thậm chí còn không biết đâu mới là con người thật của cô.
Dưới sự trị liệu của Cửu Chuyển Kim Châm, thương thế của Sở Thiền Hoàng cũng được chữa khỏi.
Hơn nữa, Lâm Hiên phát hiện, Sở Thiền Hoàng tựa hồ đạt tới đột phá bình cảnh.
Thuận tiện dùng Cửu Chuyển Kim Châm phá vỡ bình cảnh, giúp nàng đột phá.
Lúc nãy thực lực của Sở Thiền Hoàng là Huyền cấp đỉnh phong.
Hiện tại sau khi đột phá, trực tiếp đạt tới cấp bậc Địa Tông.
Điều này làm cho Sở Thiền Hoàng càng có cảm kích đối với Lâm Hiên hơn nữa.
"Nếu như ta trước có thực lực như vậy, cũng sẽ không bị thương mà chạy trốn!” Sở Thiền Hoàng có chút tiếc nuối nói.
"Đúng rồi, đại tỷ, sao chị lại bị thương?" Yêu Cơ mở miệng hỏi.
Sở Thiền Hoàng trầm mặc một lát, nói: “Là Huyền Minh giáo.”
“Huyền Minh giáo? Đại tỷ, sao ngươi lại có xung đột với Huyền Minh giáo? Huyền Minh giáo không phải là cùng tứ điện chúng ta vẫn luôn bảo trì nước giếng không phạm nước sông sao?” Hồng Diệp nhíu mày hỏi.
Tứ điện, là Thanh Long điện, Huyền Vũ điện, Bạch Hổ điện cùng với Phượng Hoàng điện. Phượng Hoàng điện còn gọi là Chu Tước điện.
Bốn điện này này tự lập làm vua ở bốn thành phố lớn.
Mà Huyền Minh giáo lại là một tổ chức tà ác.
Thực lực của nó hoàn toàn có thể đồng thời chống lại Tứ Điện.
Nhưng cũng chỉ có thể chống lại.
Cho nên, Huyền Minh giáo cùng Tứ điện từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông.
Nhưng lúc này Sở Thiền Hoàng lại nói, nàng bị người của Huyền Minh giáo đả thương.
Cao thủ trong Huyền Minh giáo, các nàng đều rất rõ ràng.
Người có thể đả thương Sở Thiền Hoàng cũng không nhiều.
"Tứ đại phán quan." Sở Thiền Hoàng cắn răng nói.
Tứ đại phán quan, chiến lực về cơ bản không chênh lệch nhiều so với Tứ điện chủ.
Nếu như gặp phải hai người trở lên, Sở Thiền Hoàng đích xác dễ chịu thiệt.
“Lần này, ta gặp hai gã phán quan, mấu chốt là còn có hai tiện nhân Mạnh Bà cùng Bạch Vô Thường!” Sở Thiền Hoàng rất tức giận nói.
“Đại tỷ, không ổn rồi!”
Đúng lúc này, một thuộc hạ hốt hoảng chạy tới.
“Có chuyện gì?” Sở Thiền Hoàng nhíu mày hỏi.
“Huyền Minh giáo đánh đến cửa rồi!”
Huyền Minh giáo!
“Đi theo ta!” Sở Thiền Hoàng vừa mới đột phá, khí thế đang thịnh.
Đến khi mọi người ra ngoài câu lạc bộ đã thấy không còn người đi bộ nào trên đường bên ngoài.
Thay vào đó, đầy những người mặc đồ đen.
Ở phía trước, rõ ràng có bốn người đang đứng.
Lâm Hiên biết hai người trong số họ, một người là Bạch Vô Thường - Bạch Lăng Kiều đã từng có ‘trao đổi sâu sắc’ với hắn.
Người còn lại là chị gái loli Mạnh Bà!
Hai người khác, hắn không biết.
Nhưng khí tức trên người họ cường đại hơn Mạnh Bà và Hắc Bạch Vô Thường rất nhiều.
Chắc hẳn là cái gọi là phán quan kia.
Tuy nhiên cả hai người này đang mặc áo choàng che đi nửa khuôn mặt, làm cho người ta không cách nào nhìn rõ bộ dáng của bọn họ.
Khi nhìn thấy Lâm Hiên trong đám người, Bạch Lăng Kiều cùng Mạnh Bà đều biến sắc.
Nhất là Bạch Lăng Kiều, thân thể mềm mại càng run rẩy.
"Đừng sợ, hôm nay có hai phán quan đại nhân ở đây, cho dù là hắn, cũng khó thoát khỏi cái chết!” Mạnh Bà nói với Bạch Lăng Kiều đang phát run bên cạnh.
Bạch Lăng Kiều sợ Lâm Hiên, nhưng cũng không phải sợ vũ lực của Lâm Hiên, mà là sợ...
“A, bày ra thế trận lớn như vậy? Sao nào? Đây là cảm thấy ăn chắc Phượng Hoàng điện ta rồi?”
Sở Thiền Hoàng mang theo Tứ Đại Tặc đi đối đầu với đám người Huyền Minh phái.
“Sở Thiền Hoàng, vua của Giang Đô, hẳn là phải đổi người rồi!” Phán quan mặc hồng bào lạnh lùng nói.
"Đổi người? Đổi thành người của Huyền Minh giáo các ngươi sao? Ngươi cũng xứng à?” Sở Thiền Hoàng khinh thường hỏi.
"Ha ha, Sở Thiền Hoàng, ngươi vẫn là cuồng vọng như trước nhỉ? Lúc trước ngươi đã bị thương rồi, hôm nay, hai vị phán quan chúng ta ở đây, ngươi cảm thấy chúng ta có xứng hay không?" Phán quan mặc áo bào màu xanh cười ha hả nói.
“Có xứng hay không, phải lấy thực lực mà nói chứ không phải dựa vào miệng!” Sở Thiền Hoàng hừ lạnh.
“Sở Thiền Hoàng, cũng đừng nói chúng ta khi dễ ngươi, hôm nay ngươi đơn đấu bất kỳ một trong số chúng ta. Chỉ cần ngươi thắng, chúng ta lập tức rời đi, nếu ngươi thua, liền ngoan ngoãn giao ra Phượng Hoàng điện!” Hồng bào phán quan nói.
Chương 103 Chủ nhân của ta
“Được thôi! Thế nhưng nếu như ta thắng, ta muốn các người đều để mạng lại đây!” Sở Thiền Hoàng mím môi cười.
"Ha ha, Sở Thiền Hoàng, là ai cho ngươi dũng khí để ngươi nói như vậy?" Mạnh Bà lạnh lùng nói.
Tuy rằng lúc trước nàng bị Lâm Hiên đánh một chưởng, nhưng nàng đã dùng thánh dược chữa thương của Huyền Minh giáo , thương thế đã cơ bản khỏi hẳn.
“Lùn, nơi này còn không có chỗ cho ngươi nói chuyện!” Sở Thiền Hoàng khinh thường nói với Mạnh bà.
"Sở Thiền Hoàng, các ngươi cảm thấy ta vẫn như trước sao?" Mạnh Bà híp lại đôi mắt đẹp, nói với hai vị phán quan:
“Hai vị phán quan đại nhân, ta đến thu thập nàng là được!”
“Được, vậy thì để ngươi ra tay trước!”
Mạnh Bà bị Lâm Hiên đánh một chưởng, vốn sinh mệnh đang gặp nguy hiểm. Nhưng sau khi dùng Huyền Minh giáo chữa thương thánh dược, chẳng những thương thế khôi phục, thậm chí, còn giúp nàng đột phá một tiểu cảnh giới.
Trước kia nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở Thiến Hoàng, nhưng hiện tại, cho dù không phải là đối thủ của Sở Thiến Hoàng, cũng có thể cùng Sở Thiền Hoàng đánh ra vài chiêu.
Được sự cho phép, cô gái nhỏ cao hơn một mét từ từ bước ra.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Thiền Hoàng, nói:
"Sở Thiền Hoàng, ngươi biết ta ghét nhất người khác gọi ta là lùn, hôm nay, ta muốn xé nát miệng ngươi!”
Mạnh Bà vừa dứt lời, thân thể như đạn pháo hướng Sở Thiền Hoàng vọt tới.
Nàng biết Sở Thiền Hoàng là phái thực lực. Nàng cũng vậy.
Bởi vậy, hôm nay nàng phải nhìn xem, rốt cuộc là Sở Thiền Hoàng lợi hại hay là nàng lợi hại.
Phanh!
Một tiếng động khó chịu vang lên.
Một đạo thân ảnh bay ngược ra ngoài.
Đó là Mạnh Bà. Bị Sở Thiền Hoàng một cước đá bay.
Sở Thiền Hoàng vẫn duy trì tư thế đá của mình. Trông cực ngầu.
Điều duy nhất không hoàn hảo là tất bị rách một chút...
Vừa rồi tới quá gấp, cô còn chưa kịp thay cái mới.
Mạnh Bà bị một cước đá bay ra ngoài hơn mười mét, sau khi rơi xuống đất, máu tươi trong miệng phun ra, đôi mắt đẹp tràn ngập khó tin.
Nàng không thể tin được, mình lại bị Sở Thiền Hoàng một chiêu toàn thắng.
Trong khi Sở Thiền Hoàng còn đang bị thương.
"Ta đã nói rồi, nơi này không có chỗ có ngươi nói chuyện.” Sở Thiền Hoàng chậm rãi thu hồi chân dài, khinh thường nói.
Nếu như trước khi Lâm Hiên trị liệu nàng, nàng cũng có thể đánh bại Mạnh bà, nhưng tuyệt đối không có khả năng thoải mái như vậy.
"Hóa ra là đột phá, khó trách ngươi kiêu ngạo như vậy, nhưng ngươi cho rằng, chỉ có một mình ngươi đột phá?”
Lúc này, trên người hồng bào phán quan đột nhiên tản ra khí thế cường đại.
Hiển nhiên, hắn cũng đột phá.
Bằng không, cũng không dám tìm tới Sở Thiền Hoàng gây phiền toái.
"Sở Thiền Hoàng, ngươi bây giờ, còn muốn đơn đấu với hai người chúng ta sao?" Hồng bào phán quan cười nói.
Vốn dĩ Sở Thiền Hoàng sau khi đột phá, còn tương đối tự tin có thể đồng thời đối phó hai gã phán quan.
Nhưng nếu một trong số họ đột phá, cô sẽ không nắm chắc phần thắng.
Tuy nhiên, hiện tại cô có Lâm Hiên, bởi vậy, cũng không sợ hãi.
“Sở Thiền Hoàng, cho ngươi một cơ hội sống sót, đó chính là, phụng Huyền Minh giáo chúng ta làm chủ. Nếu không, hôm nay, chúng ta nhất định sẽ huyết tẩy Phượng Hoàng điện. Ngươi biết phong cách làm việc của Huyền Minh giáo chúng ta rồi. Đến lúc đó, có thể gà chó gì của Phượng Hoàng điện cũng không bỏ sót!” Hồng bào phán quan tự tin nói.
"Ha ha, thật ngại quá, ta cũng muốn phụng các ngươi làm chủ. Đáng tiếc là chủ nhân của ta, chưa chắc đã đồng ý." Sở Thiền Hoàng cười ha hả nói.
Hiển nhiên, nàng biết mình không đối phó được Huyền Minh giáo, muốn đối phó Huyền Minh giáo, Lâm Hiên nhất định phải ra tay.
"Cái gì? Chủ nhân của ngươi, ngươi có chủ nhân khi nào?" Hồng bào phán quan khẽ nhíu mày.
“Đây, hắn không phải sao?” Sở Thiền Hoàng nhún nhún vai, chỉ vào Lâm Hiên nói.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Lâm Hiên.
Dù sao, Sở Thiền Hoàng chính là nữ vương chân chính của thế lực ngầm Giang Đô.
Ngay cả Tứ Đại Tặc cũng phụng nàng làm chủ.
Tính cách của nàng tuy rằng thay đổi, nhưng trong xương cốt cô ta vẫn là một nữ nhân phi thường cường thế. Sẽ không thuần phục bất cứ ai.
Nhưng lúc này, Sở Thiền Hoàng lại nói Lâm Hiên là chủ nhân của nàng.
“Ha ha, Sở Thiền Hoàng, ngươi ngu rồi sao? Nhận một tên mặt trắng làm chủ nhân? Chẳng lẽ, bởi vì ‘công phu’ của hắn rất cao sao?” Lam bào phán quan cười ha ha.
“Chủ nhân của ta, đương nhiên công phu rất cao rồi!”
Sở Thiền Hoàng hồi tưởng lại Lâm Hiên tay không bóp nát búa đồng của nàng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Ha ha ha, Sở Thiền Hoàng, ta nói công phu rất cao, là đang nói về phương diện kia. Chẳng lẽ là do ngươi bị hắn hầu hạ sảng khoái, mới nhận hắn làm chủ nhân?"
“Nếu ngươi muốn nói như vậy, vậy thì tự nhiên đi.”
Vốn tưởng rằng Sở Thiền Hoàng sẽ rất tức giận, nhưng không ngờ, Sở Thiền Hoàng thay vì tức giận, lại đi đến bên người Lâm Hiên, chủ động nắm cánh tay Lâm Hiên.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt hai vị phán quan đều lộ ra biểu tình ghen tị cùng tức giận.
Phải biết rằng, bọn họ đã quen biết Sở Thiền Hoàng rất nhiều năm.
Đối với nữ nhân yêu nghiệt này vẫn luôn có ý nghĩ muốn thu phục.
Thế nhưng, thực lực của bọn họ còn không bắt được Sở Thiền Hoàng.
Rốt cục, cách đây không lâu, thực lực của Hồng Phán Quan đột phá, vì thế bọn họ liền có ý nghĩ thu phục Sở Thiền Hoàng.
Nhưng không nghĩ tới, Sở Thiền Hoàng lại nói cho bọn họ biết, nàng đã có chủ nhân.
Hơn nữa, còn là một tiểu tử mặt trắng!
Làm thế nào họ có thể không tức giận?
“Tiểu tử, ngươi cách xa Sở Thiền Hoàng một chút, ngươi cũng xứng đáng làm chủ nhân của nàng sao?” Hồng phán quan giận dữ nói.
Lâm Hiên nghe vậy khóe miệng cong lên, hắn vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Sở Thiền Hoàng, dùng sức kéo vào trong ngực mình, sau đó khiêu khích nhìn về phía Hồng Phán Quan, nói:
“Nếu như ta không làm vậy thì sao?”
“Vậy ngươi sẽ biết, cái gì gọi là tàn nhẫn!” Hồng phán quan đã không thể khống được lửa nóng trong người.
“Hì hì, đừng tức giận mà. Chỉ cần ngươi có thể đánh chủ nhân của ta, ta sẽ nghe lời ngươi."
Sở Thiền Hoàng bị Lâm Hiên bá đạo ôm lấy, nàng muốn tránh thoát, lại phát hiện tay Lâm Hiên giống như kìm sắt, nàng căn bản tránh không được, vì thế cười khanh khách nói.
“Ha ha, Sở Thiền Hoàng, đây chính là ngươi nói, chờ lão tử tiêu diệt tiểu tử này, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta!” Hồng phán quan cười ha ha.
Hiển nhiên, hắn cũng không có đem Lâm Hiên để vào mắt.
Ở tuổi của Lâm Hiên, dù có lợi hại hơn nữa, thì có thể lợi hại đến đâu chứ?
“Phán Quan đại nhân, người này không đơn giản, vết thương lúc trước của ta, chính là hắn đánh ra!” Lúc này, Mạnh Bà nhịn không được nhắc nhở.
Dù sao nàng cũng đã thấy Lâm Hiên lợi hại như thế nào, cho nên nàng cũng không cảm thấy Lâm Hiên là tiểu bạch kiểm.
“Ha ha, ngươi cho rằng, ta giống như tên phế vật ngươi? Ta giết hắn, cũng không cần ba chiêu!” Hồng phán quan khinh thường nói.
“Eo ôi, chủ nhân. Hắn muốn giết ngươi, người ta sợ quá!” Sở Thiền Hoàng nằm sấp trong ngực Lâm Hiên, ra vẻ sợ hãi nói.
Động tác ngượng ngùng này khiến Lâm Hiên có chút lóa mắt.
Tay nhịn không được nắm lấy tay nàng một cái.
“Tiểu tạp chủng, buông tay Thiền Hoang ra!” Hai vị phán quan trong mắt phun ra lửa giận.
"Muốn đánh thì đánh, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?"
Lâm Hiên khẽ hừ một tiếng, sau một khắc, thân thể liền xông về phía Hồng phán quan.
Chương 104 Thất bại thảm hại
“Tốt lắm!”
Hồng phán quan dường như không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Hắn phát ra một tiếng quát lạnh, ghênh đón công kích của Lâm Hiên.
Hai người đồng thời ra tay.
Ầm!
Hai lòng bàn tay oanh tạc với nhau.
Xoẹt!
Cánh tay của hồng phán quan trong nháy mắt bị cong 90 độ, trực tiếp bị Lâm Hiên cắt đứt!
Hơn nữa, bàn tay Lâm Hiên thế công không giảm, tiếp tục bắn phá ngực của Hồng Phán Quan.
Đem hồng phán quan triệt để đánh bay.
Thân thể hồng phán quan, giống như diều đứt dây. Sau khi rơi xuống đất, không có động tĩnh gì.
Một chiêu giết chết!
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người bị sốc.
Im lặng!
Lâm Hiên đứng ngược gió. Chỉ có tiếng gió đêm thổi tung áo anh.
“Ngươi, ngươi dám giết Hồng Phán Quan? Mọi người, lên hết cho ta, giết hết, một người cũng không lưu!” Lam phán quan giận dữ gầm lên.
Thấy vậy, Lâm Hiên khẽ nhíu mày.
Hắn vốn tưởng rằng, hắn bày ra thực lực cường đại, có thể chấn nhiếp đối phương.
Nhưng không nghĩ tới, người của Huyền Minh giáo này còn rất có huyết tính, lão đại chết, các tiểu đệ chẳng những không trốn, ngược lại lấy cái chết liều mạng.
Điều này vừa vặn phù hợp với mong muốn của Lâm Hiên.
Đối với Huyền Minh Giáo chuyên ức hiếp người này, phạm đủ loại tội ác, tốt nhất là nhổ tận gốc.
"Chủ nhân, để người của ta lên. Vừa vặn để cho đám nha đầu chỉ biết trưởng thành trong nhà luyện công này luyện tay!” Lúc này, thanh âm Sở Thiền Hoàng lại vang lên.
Lâm Hiên gật đầu, lui trở về.
Hiện tại còn lại một lam phán quan, còn có Mạnh Bà bị trọng thương cùng với Bạch Vô Thường, Sở Thiền Hoàng cộng thêm Tứ Đại Tặc, đủ để đối phó.
Anh cũng vui vẻ đứng xem.
“Giết!”
Cuộc chiến bắt đầu.
Hai bên đánh nhau ác liệt.
Tứ đại tặc dẫn đầu, một ngựa đi trước, mỗi người cầm vũ khí của riêng mình, giết về phía Mạnh Bà cùng Bạch Vô Thường của Huyền Minh giáo.
Tuy rằng Mạnh Bà bị thương, nhưng thực lực vẫn vượt xa tứ đại tặc cho nên chiến đấu nhóm vẫn tốt hơn.
“Tu La cùng ta đối phó Mạnh bà, Hồng Diệp, Góa Phụ, các ngươi đối phó Bạch Vô Thường!” Yêu Cơ nói với ba người còn lại.
Dù sao, thực lực của nàng mạnh nất, cùng Tu La đối phó Mạnh Bà đang bị thương không có vấn đề gì.
Nhưng bên Hồng Diệp Và Góa Phụ lại hơi nguy hiểm. Bạch Vô Thường kia là cường giả tông sư.
“Tu La, chúng ta mau chóng giải quyết chỗ này. Sau đó đi hỗ trợ Hồng Diệp và những người khác. Bạch Vô Thường cũng không phải dễ đối phó!” Yêu Cơ dẫn đầu phát động tấn công.
“Đừng xem thường ta!” Mạnh Bà lau vết máu trên khóe miệng, sắc mặt âm lãnh nói.
Vừa rồi một cước của Sở Thiền Hoàng lại làm cho nàng bị trọng thương, nhưng hai cường giả ngay cả tông sư cũng không tới, cũng dám nói nhanh chóng giải quyết nàng?
Thật lố bịch.
Quả nhiên, Mạnh Bà tuy bị thương, nhưng chiến lực vẫn cực mạnh.
Để cho Yêu Cơ cùng Tu La đều phải chịu khổ.
Rất nhiều lần, hai nàng đều là thoát chết trong gang tấc.
Cơ thể nhỏ nhắn đó dường như có một quả bom hạt nhân được chôn bên trong nó.
Luôn luôn có thể bộc phát ra sức mạnh kinh hoàng.
Mà ngược lại bên có thực lực chênh lệch lớn, Bạch Vô Thường và Hồng Diệp.
Tình hình chiến đấu lại đặc biệt suôn sẻ.
Dĩ nhiên là đang đè Bạch Vô Thường đánh.
“Các ngươi, các ngươi khi nào đột phá tới tông sư?” Yêu Cơ Tu La thấy thế lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Thực lực của hai người này lúc trước chỉ ở nguyệt cấp.
Mới mấy ngày không gặp, lại có thể vượt qua hai cảnh giới, một lớn một nhỏ.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến,Yêu Cơ và Tu La đều không tin.
"Lâm thiếu dạy chúng ta một loại song tu công pháp, giúp chúng ta đột phá." Kỳ Mị cũng không giấu diếm, trực tiếp nói.
Dù sao, hiện tại tất cả mọi người đều là người của Lâm Hiên.
Nghe Kỳ Mị nói.
Yêu Cơ cùng Tu La liếc nhau một cái.
Trong mắt có hâm mộ, nhưng càng nhiều là vẻ quái dị.
Song tu, loại phương pháp tu luyện này, các nàng cũng có nghe thấy.
Đích thật là một loại công pháp cường đại đặc biệt. m dương bổ sung cho nhau, có thể đạt được kết quả gấp đôi.
Nhưng nếu để cho các nàng dùng phương pháp kia tăng lên thực lực, các nàng sẽ không muốn.
Đương nhiên, có lẽ chỉ là người có thể làm cho các nàng cam tâm song tu còn chưa xuất hiện.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục.
Bạch Vô Thường là người kết thúc trận chiến trước.
"Ta, ta đầu hàng..."
Bạch Vô Thường sau khi bị đánh bay một lần nữa, trực tiếp lựa chọn đầu hàng.
Nàng biết, hôm nay chắc chắn sẽ thua.
Lâm Hiên còn chưa gia nhập vào trận đấu, Huyền Minh Giáo cũng đã ở vào thế bất lợi.
Nếu như Lâm Hiên xuất thủ, Huyền Minh Giáo 100% sẽ thua.
Không biết tại sao.
Khi đối mặt với Lâm Hiên. Bạch Lăng Kiều lại không thể phản kháng. Có thể là bị đánh phục rồi.
Hồng Diệp trực tiếp phong bế năng lực hành động của Bạch Lăng Kiều đã đầu hàng.
Sau đó, cùng Yêu Cơ và Tu La công kích Mạnh bà.
Mạnh Bà vốn chiếm ưu thế. Nhưng đột nhiên xuất hiện thêm hai vị nữ tông sư. Trong nháy mắt làm cho áp lực của nàng tăng lên rất nhiều. Dần dần bất lợi.
"Ta, ta cũng đầu hàng..."
Mạnh Bà bị đánh ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn sau đó nói.
Hiện tại, chỉ còn lại Sở Thiền Hoàng cùng Lam phán quan đang chiến đấu.
Sau khi Sở Thiền Hoàng đột phá, thực lực vốn đã vượt qua Lam Phán Quan.
Vẫn luôn đè hắn đánh.
“Không chơi với ngươi nữa, các em lấy búa đồng của ta đến đây!” Sở Thiền Hoàng theo bản năng kêu lớn.
"Đại tỷ, chị, búa của chị, bị Lâm thiếu bóp nát rồi..." Một thuộc hạ yếu đuối nói.
"À, vậy à?" Sở Thiền Hoàng nhìn về phía Lâm Hiên, làm nũng nói:
"Chủ nhân, ngươi đem vũ khí của người ta làm hỏng rồi, ngươi phải bồi thường cho người ta nha!”
Bộ dáng làm nũng này của Sở Thiền Hoàng làm cho Lam Phán Quan càng tức giận hơn nữa.
Nhưng lại không thể làm gì được.
Lâm Hiên đưa tay vào túi Bách Bảo. Sau đó, một cây roi trắng dài hơn ba mét xuất hiện trong tay hắn.
“Cầm lấy!”
Lâm Hiên đem roi ném cho Sở Thiền Hoàng.
"A, roi da nhỏ, chủ nhân, ngươi thật biết chơi nha..." Sở Thiền Hoàng cười khanh khách, đồng thời bắt lấy roi da.
Khoảnh khắc cô ấy cầm roi, liền cảm giác được roi da bất phàm.
Vút!
Theo động tác vung roi của cô, roi da giống như tia chớp rút ra ngoài.
Làm cho Lam Phán Quan không có chút phản kháng nào đã bị quất trúng thắt lưng.
Sau đó, cơ thể của hắn liền bị cắt làm đôi từ thắt lưng!
Một màn này, khiến Sở Thiền Hoàng cũng sững sờ.
Mặc dù cô dự đoán rằng roi này sẽ rất dữ dội. Nhưng thế này cũng quá kinh người rồi.
Như trong nháy mắt làm cho thực lực của cô tăng gấp mấy lần.
Lâm Hiên nhìn thấy thì lại gật đầu hài lòng.
Dù sao cũng là vũ khí có thể bỏ vào túi Bách Bảo của sư phụ Sát Đế, làm sao có thể bình thường được.
Theo Lam Phán Quan ngã xuống,trận chiến này không còn gì đáng xem nữa.
Hơn nữa Mạnh Bà Bạch Vô Thường cũng đã đầu hàng, các thành viên khác của Huyền Minh giáo cũng đều buông vũ khí xuống, quỳ trên mặt đất tỏ vẻ đầu hàng.
Trên mặt các thành viên Phượng Hoàng Điện đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ đánh bại Huyền Minh giáo.
Dù không phải tất cả bốn vị phán quan đều có mặt, nhưng đây là một chiến tích ấn tượng chưa từng thấy.
Đương nhiên, bên Phượng Hoàng Điện cũng có thương vong.
Nhưng so với Huyền Minh giáo thì nó quá nhỏ.
Điều quan trọng nhất là họ biết chủ nhân mới của bọn họ là thần y, thương thế nặng đến đâu cũng có thể chữa khỏi. Bởi vậy một đám dũng mãnh vô cùng.
Roi da nhỏ trong tay của Sở Thiền Hoàng nhẹ nhàng quất hai cái trên mặt đất, sau đó tà mị nói với Lâm Hiên:
“Chủ nhân, đến chơi đùa với… Hoàng Hoàng đi~”
Chương 105 Cầu ngươi thu ta làm nô bộc
Sở Thiền Hoàng lúc nãy rõ ràng là thiếu chút nữa nói đến chơi với lão nương đi.
Khóe miệng Lâm Hiên giật giật.
Người phụ nữ này tuyệt đối là một tiểu yêu tinh luyện thành người.
Lâm Hiên đứng lên, đi đến trước mặt người của Huyền Minh giáo.
Hắn đi tới trước mặt mọi người Huyền Minh giáo.
"Sở Thiền Hoàng, ngươi định xử trí bọn họ thế nào?”
"Chủ nhân, người ta muốn được gọi là Hoàng Hoàng cơ ~” Sở Thiền Hoàng làm nũng nói.
Lâm Hiên lại không tiếp thu nổi.
Ngay sau đó, Sở Thiền Hoàng thu hồi vẻ nghịch ngợm trên mặt, trở nên cực kỳ lạnh lùng. Nàng trầm giọng nói:
"Huyền Minh giáo ngày thường làm rất nhiều chuyện ác, giết người như ma, đề nghị của ta chính là giết sạch bọn chúng!"
"Được, vậy ta sẽ nghe theo ngươi." Lâm Hiên gật đầu.
Nghe hai người nói xong, sắc mặt mọi người Huyền Minh giáo đều trở nên trắng bệch.
Không ngờ, bọn họ đã đầu hàng, Sở Thiền Hoàng cũng không buông tha bọn họ.
Sớm biết vậy còn không bằng chết trong trận chiến.
Nhưng bây giờ đã muộn, bọn họ đã bị tịch thu vũ khí.
"Đợi một chút!" Đúng lúc này một giọng nói đột ngột vang lên.
Là Mạnh Bà.
Cô ta khó khăn đi về phía Lâm Hiên.
“Đứng lại!”
Sở Thiền Hoàng muốn ngăn Mạnh Bà lại, nhưng Lâm Hiên lại khoát tay áo, biểu thị không có vấn đề gì.
Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn về phía Mạnh bà hỏi:
“Mạnh Bà, ngươi có di ngôn gì muốn nói?”
Không ngờ Mạnh Bà lại quỳ thật mạnh xuống trước mặt Lâm Hiên:
“Lâm Hiên, đừng giết ta, thu ta làm nô bộc đi!”
"Ha ha, không nghĩ tới Mạnh Bà nổi danh đến thế nhưng lại cầu người ta thu làm nô bộc. Thật buồn cười!"
Mạnh Bà liếc mắt nhìn Sở Thiền Hoàng một cái, nói:
"Sở Thiền Hoàng, không phải ai cũng có thể thu ta làm nô bộc. Ta muốn làm, cũng chỉ làm nô bộc của Lâm Hiên!”
Hiển nhiên, Mạnh Bà nhận thức được Lâm Hiên cường đại. Cho nên, mới có tâm thuần phục.
Nếu đó là người khác. Cho dù nàng bại, nàng tình nguyện chết, cũng sẽ không thuần phục.
“Tại sao ta phải thu ngươi làm nô bộc?” Lâm Hiên buồn cười nhìn Mạnh bà.
Tuy rằng, ngự tỷ loli này cũng khá hấp dẫn. Nhưng Lâm Hiên cũng không muốn thu một ma đầu làm nô bộc.
"Lâm Hiên, nam nhân thích nhất loli cùng ngự tỷ. Mà ta lại vừa là ngự tỷ, vừa là loli. Tin tưởng ta, chỉ cần ngươi để cho ta làm nô bộc của ngươi, ta sẽ làm cho ngươi cảm nhận được khoái hoạt cực hạn trên thế giới này là gì!" Mạnh Bà nói.
Lâm Hiên ánh mắt híp lại, đánh giá thân thể nhỏ nhắn của Mạnh bà.
Thấy Lâm Hiên không nói gì, Sở Thiền Hoàng mở to hai mắt:
“Không phải chứ, Lâm thiếu, ngươi sẽ không cảm thấy hứng thú với cơ thể của một con nhóc chứ?”
“Ngươi mở to mắt mà xem, dù là ta, Yêu Cơ, Hồng Diệp hay mấy mấy ngàn em gái của Phượng Hoàng Điện ta, người nào lại không hấp dẫn hơn cô ta hả?”
Lúc Sở Thiền Hoàng nói chuyện, còn cố tình gây hấn.
Không thể không nói, đây là khuyết điểm trí mạng của Mạnh bà.
Năm mười một tuổi, cơ thể cô đã ngừng phát triển. Ngoại trừ khuôn mặt đã trưởng thành theo tuổi tác thì thân hình của cô không một chút cũng không thay đổi.
Rốt cục, Lâm Hiên đứng lên, đi tới trước mặt Mạnh bà.
Vươn tay về phía Mạnh bà.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Mạnh Bà sáng lên.
Nàng biết, không có nam nhân nào có thể cự tuyệt được một loli cực phẩm như nàng.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cô ta đột nhiên thấy mình khó thở.
Lâm Hiên đang bóp chặt cổ nàng.
Rắc!
Lâm Hiên trực tiếp vặn cổ Mạnh bà. Sau đó ném ra ngoài.
Lâm Hiên thừa nhận, Mạnh Bà này, đích thật có đủ mê người.
Nếu như nuôi ở nhà, tuyệt đối là tuyệt vời đến cực điểm.
Nhưng thứ nhất hắn không phải là người như vậy. Thứ hai, bà Mạnh này đã làm rất nhiều việc ác, tuy nhỏ nhắn nhưng lại có dã tâm.
Đặt bên cạnh, sớm muộn gì cũng thành tai họa. Cho nên còn không bằng dứt khoát giết đi.
Thân thể Mạnh Bà nặng nề ngã xuống đất. Ý thức vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Trong đôi mắt to mê hoặc ngập tràn khó hiểu.
Nàng không hiểu, vì sao lại có nam nhân, có thể cự tuyệt một loli cực phẩm như nàng.
Đáng tiếc, cô ta không có cơ hội được biết.
Nhìn thấy Mạnh Bà bị giết, tất cả mọi người Huyền Minh giáo đều cảm thấy như tro tàn, biết mình khó thoát khỏi cái chết.
“Cùng bọn họ liều mạng!”
Người của Huyền Minh giáo đang tính toán liều chết một trận.
“Thành toàn cho bọn chúng!” Sở Thiền Hoàng lạnh lùng hạ lệnh.
Trận chiến chỉ kéo dài hơn mười phút là kết thúc.
Thành viên Huyền Minh giáo lên tới ngàn người, tất cả đều biến thành thi thể.
Không, còn lại một người. Đó chính là Bạch Vô Thường - Bạch Lăng Kiều.
Vừa rồi, tất cả mọi người đều đứng dậy phản kháng.
Duy chỉ có Bạch Lăng Kiều vẫn quỳ không nhúc nhích.
Sở Thiền Hoàng đi về phía Bạch Vô Thường, híp mắt đẹp nói:
"Bạch Vô Thường, tính ra ngươi cũng là nhân vật phong vân của Huyền Minh giáo, ta cho ngươi một cơ hội, chính mình lựa chọn cách chết!"
Bạch Vô Thường nhìn Sở Thiền Hoàng một cái, cuối cùng, giơ tay lên, chỉ về phía Lâm Hiên.
Sau đó nói: "Ta muốn chết ở trong tay Lâm Hiên.”
Lâm Hiên nhìn về phía Bạch Linh Kiều, không ngờ nàng lại nghĩ ra chủ ý như vậy.
“Chủ nhân, người ta chỉ rõ muốn chết trong tay ngươi, ngươi xem mà làm đi!” Sở Thiền Hoàng nhún nhún vai nói.
Bạch Lăng Kiều trực tiếp đi về phía Lâm Hiên.
Đứng ở trước mặt Lâm Hiên, nhắm mắt lại.
Nhìn Bạch Vô Thường trước mắt có giá trị nhan sắc hồng nhan họa thủy cùng với dáng người ma quỷ.
Lâm Hiên cũng là có chút cảm thán về sự bất công của tạo hóa.
Tại sao một người phụ nữ có thể hoàn hảo như vậy.
Cứ như vậy giết nàng, trong lòng hắn lại có chút luyến tiếc.
Kể từ sau sự cố đó, Lâm Hiên cũng nhận thấy sự thay đổi ở Bạch Vô Thường.
Trong mắt cô ta dường như không còn khát máu như trước.
"Chủ nhân, nếu ngài luyến tiếc, Hoàng Hoàng có thể thay ngươi xuống tay nha.” Sở Thiền Hoàng thấy Lâm Hiên không có động thủ, mở miệng nói.
"Chủ nhân, nữ nhân này, còn không bằng Mạnh Bà vừa rồi. Nghe nói, nam nhân nàng từng ngủ, không có một ngàn cũng có tám trăm. Thật không biết những súc sinh kia, đối mặt với cơ thể dơ bẩn như vậy làm sao có thể xuống miệng được!" Sở Thiền Hoàng tức giận bất bình.
Lâm Hiên nghe vậy khóe miệng co giật một trận.
Như vậy, hắn cũng là một súc sinh à?
Thật ra thì đàn ông không thích người phụ nữ đã qua tay quá nhiều người.
Nhưng đó là đối với phụ nữ của họ.
Còn những người khác, bọn họ chẳng quan tâm nhiều như vậy. Thay vào đó là tận hưởng kỹ năng cao cấp của loại phụ nữ này cũng được.
Đó được gọi là một khoái lạc trần gian.
"Ngươi tại sao không cầu xin tha thứ? Cầu ta thu ngươi làm nô tỳ đi?" Nhìn Bạch Lăng Kiều đang chờ chết, Lâm Hiên tò mò hỏi.
Nếu như Bạch Lăng Kiều cầu xin hắn, có lẽ hắn sẽ mềm lòng một chút…
Bạch Lăng Kiều mở đôi mắt đẹp, nhìn về phía Lâm Hiên, tiếp theo cười thê lương, nói:
"Lăng Kiều tự cảm thấy mình không xứng làm nô bộc của Lâm thiếu..."
Ngay cả Mạnh Bà cũng bị Lâm Hiên lạnh lùng giết chết. Lâm Hiên làm sao có thể buông tha cho cô chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì hai người đã từng có một trận kinh thiên động địa?
Bạch Lăng Kiều tuy rằng tự tin về nhan sắc của mình. Nhưng cô không nghĩ mình đẹp hơn Sở Thiền Hoàng.
Huống chi xung quanh Lâm Hiên càng không thiếu mỹ nữ.
“Có thể nha!” Sở Thiền Hoàng cười nói.
Sau đó đi tới trước mặt Lâm Hiên, hướng về phía Lâm Hiên cúi đầu xuống, trong miệng phát ra thanh âm mềm mại: "Chủ nhân ~"
Giá trị nhan sắc của Sở Thiền Hoàng không cần phải nói nhiều.
Lúc này, trên người mặc trang phục công sở, một đôi chân dài phủ lụa đen khép lại, cúi người với Lâm Hiên, giống như một nữ thư ký ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Lâm Hiên vốn tưởng rằng muốn thu phục Sở Thiền Hoàng ít nhiều phải tốn chút sức lực.
Không nghĩ tới lại suôn sẻ như vậy.
“Chủ nhân ~ đến cùng lão nương ta chơi đùa đi!”
Tuy nhiên, ngay sau đó, thái độ của Sở Thiền Hoàng đột nhiên thay đổi.
Trong tay nàng không biết khi nào đã có thêm hai chiếc búa đồng, hướng về phía đầu Lâm Hiên đập xuống.
Chiếc búa đồng có kích thước bằng quả bí ngô, thoạt nhìn không hề nhẹ. Nhưng lại bị Sở Thiền Hoàng dễ dàng sử dụng trong tay.
Nếu như bị đập trúng một cái, không chết cũng tàn phế.
Hai chữ "chủ nhân" đầu tiên làm cho người ta tê dại, nửa câu sau, lại là thô kệch phóng khoáng.
Lâm Hiên mạnh mẽ rút lui.
Ầm ầm!
Chiếc búa đồng rơi xuống không trung, nện trên mặt đất, tạo ra một tiếng động lớn.
Sàn bê tông cường độ cao trực tiếp bị đập ra một cái hố lớn.
Có thể thấy được g chiếc búa đồng có kích thước bằng quả bí ngô cứng đến cỡ nào.
Ở giữa hai búa đồng, còn có một sợi xích sắt nối liền với nhau.
Một búa thất bại, động tác của Sở Thiền Hoàng cũng không ngừng, một cước đá búa đồng trên mặt đất lên.
Sau đó, nắm lấy sợi xích ở giữa búa đồng, bắt đầu múa nó.
Oanh oanh oanh!
Nơi búa đồng đi qua, trời long đất lở. Không có gì có thể ngăn cản được nó.
Mỗi khi chiếc búa đồng đập xuống, cả tòa nhà như rung chuyển.
Thật khó để tưởng tượng một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ đồ công sở lại có thể sử dụng vũ khí bá đạo như vậy.
Chỉ riêng trọng lượng của chiếc búa đồng này đã là quá sức đối với các võ giả bình thường.
"Sư phụ, đừng chạy trốn, lại đây cùng ta chơi đùa đi!" Sở Thiền Hoàng vừa công kích Lâm Hiên vừa nói lớn.
Lâm Hiên đương nhiên không phải sợ Sở Thiền Hoàng, hắn chi là đang muốn nhìn xem thực lực của Sở Thiền Hoàng như thế nào.
Bởi vậy mới không ngừng tránh né.
Sở Thiền Hoàng liên tục công kích một trăm tám mươi chiêu liên tiếp, nhưng cũng không thể đánh trúng Lâm Hiên.
Cô ngừng tấn công.
Một cái búa đồng bị cô giẫm lên dưới chân, một cái được giữ trên vai cô.
Bộ ngực đầy đặn hơi phập phồng. Đôi mắt đẹp hung ác nhìn Lâm Hiên.
“Lâm Hiên, nếu ngươi có bản lĩnh thì đứng yên một chỗ cho lão nương đánh một búa đi!”
Sau khi thở dốc một lát, Sở Thiền Hoàng dùng bàn tay mảnh khảnh, chỉ vào Lâm Hiên.
"Được." Lâm Hiên híp mắt nói.
Khoảnh khắc tiếp theo, Sở Thiền Hoàng lại đá búa đồng lên, nắm chặt xích sắt ở giữa, thân thể nhanh chóng xoay tròn.
Hai chiếc búa đồng ngay lập tức nhảy múa.
Tốc độ cực nhanh, đã nhìn không rõ bộ dáng ban đầu của búa đồng.
Mà Lâm Hiên lúc này lại đứng yên một chỗ, không nhúc nhích, như thật sự muốn nhận một búa này của Sở Thiền Hoàng.
“Lâm thiếu cẩn thận!”
Hồng Diệp và Kỳ Mị đều nhịn không được mở miệng nhắc.
Đừng nhìn Sở Thiền Hoàng nũng nịu, giống như một mỹ nhân nơi công sở.
Nhưng trên thực tế, sức mạnh của cô ta rất lớn.
Chiếc búa trong tay cô ta nhìn như búa đồng, nhưng thực tế nó hoàn toàn không phải làm bằng đồng, mà là một loại kim loại siêu nặng.
Một chiếc búa đều nặng hơn ngàn cân! Nếu toàn lực thi triển, uy lực vô cùng khủng bố.
Nhưng Lâm Hiên lại giống như không có nghe thấy.
Mặc cho Sở Thiền Hoàng giống như một bánh xe đầy gió và lửa hướng mình đánh tới.
Cuối cùng, "bánh xe lửa gió" đã đến.
Tất cả mọi người nhắm mắt lại. Không dám nhìn bi kịch sắp xảy ra tiếp theo.
Bùm!
Bùm!
Hai tiếng trầm đang vang lên.
Búa đồng đột ngột dừng lại.
Bị Lâm Hiên dùng tay bắt được từng cái một.
Mọi người nhìn nhau thất thần.
Mỗi búa hơn một ngàn cân, cộng thêm sức mạnh của Sở Thiền Hoàng thì sẽ mạnh đến khủng bố cỡ nào?
Vậy mà Lâm Hiên lại thoải mái bắt được như vậy?
Ngay cả mặt đất dưới chân hắn cũng không có một vết nứt!
Chuyện này làm cho người ta có chút hoài nghi, có phải có người đã lén đổi vũ khí của Sở Tiển Hoàng không? Cái này không phải là búa đồng, mà là búa làm bằng xốp hả?
Tuy nhiên, búa đồng ngừng lại nhưng thân thể Sở Thiền Hoàng lại không có dừng lại.
Dưới tác dụng của quán tính, vẫn xoay tròn như trước.
Trực tiếp đụng vào trong ngực Lâm Hiên. Tiếp theo, cả người Sở Thiền Hoàng đều lọt thỏm trong lòng của anh.
Lúc này, cô ta lại xoay người cho Lâm Hiên một cú đá cắt kéo!
Cô vặn người, đồng thời hai chân đột nhiên phát lực, muốn hất Lâm Hiên xuống đất.
Nhưng mà, khiến Sở Thiền Hoàng bất ngờ chính là.
Thân thể Lâm Hiên giống như một tảng đá. Cho dù cô có cố gắng dùng lực thế nào đi nữa, đều không nhúc nhích.
Cứ như vậy, Sở Thiền Hoàng không ngừng vặn vẹo hai chân quấn lụa đen, muốn quật ngã Lâm Hiên. Nhưng tất cả đều thất bại.
Động tác này nếu làm thành công thì không có gì đáng nói.
Nhưng hiện tại, Sở Thiền Hoàng không thể hạ Lâm Hiên.
Mỗi một lần cô phát lực, đều sẽ cùng Lâm Hiên đụng chạm. Cảnh tượng này lại không còn trông giống đánh nhau nữa.
Sở Thiền Hoàng cũng phát hiện có gì đó không đúng. Rốt cục buông lỏng chân khóa cổ Lâm Hiên.
Sau khi buông Lâm Hiên ra, thân thể của nàng hướng mặt đất rơi xuống.
Hai tay cô chống trên mặt đất, liền muốn cùng Lâm Hiên kéo dài khoảng cách.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vỗ vào eo cô, Sở Thiền Hoàng như bị điện giật, toàn thân tê liệt.
Không thể thực hiện thêm hành động nào.
Dưới tác dụng của quán tính, Sở Thiền Hoàng lạch cạch một tiếng, đáp xuống đất theo một đường thẳng tiêu chuẩn.
Lúc này, Sở Thiền Hoàng mới biết được, nam nhân trước mắt này, thật sự là cực kỳ cường đại.
Thực lực sợ là vượt xa cô.
Khi nãy cũng không dùng toàn lực cùng nàng chiến đấu.
Hoàn toàn là đang đùa giỡn nàng.
“Hiện tại đã có thể gọi ta là chủ nhân chưa?” Lâm Hiên chắp tay sau lưng nhàn nhạt hỏi.
“Chủ nhân, người ta chính là cùng chủ nhân đùa giỡn một chút thôi. Chủ nhân, người ta biết sai rồi…” Thanh âm Sở Thiền Hoàng lại trở nên mềm nhũn dính răng.
Dù sao, lúc này nàng không thể nhúc nhích, vẫn duy trì động tác ngã trước đó.
Mặc dù cơ thể của cô có thể chấp nhận tư thế này.
Nhưng trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy, điện chủ Phượng Hoàng điện như nàng, không cần mặt mũi sao?
Thấy Sở Thiền Hoàng đã chịu phục, Lâm Hiên lúc này mới chạm, khôi phục khả năng di chuyển cho Sở Thiền Hoàng.
Lúc này trông Sở Thiền Hoàng vô cùng chật vật.
Đôi tất bị rách, để lộ làn da trắng như tuyết. Giống như một thư ký nhỏ vừa bị bắt nạt xong.
Chương 102 Huyền Minh Giáo tập kích
“Phụt!”
Đột nhiên, Sở Thiền Hoàng phun ra một ngụm máu lớn. Cơ thể cũng trở nên run rẩy.
Nhìn thấy một màn này, tất cả các thành viên Phượng Hoàng điện đều vọt tới.
Tuy rằng các nàng biết các nàng không có khả năng là đối thủ của Lâm Hiên.
Nhưng họ không sợ.
“Không liên quan đến hắn, ta bị thương trước rồi!” Sở Thiền Hoàng vội vàng nói.
Trong trận chiến vừa rồi, ngoại trừ việc đánh vào điểm tê liệt của Sở Thiền Hoàng ở lúc cuối, Lâm Hiên không đánh trả chút nào.
Cho nên, thương thế của nàng, cũng không phải do Lâm Hiên gây ra.
“Nếu không phải ta bị thương, sẽ không dễ dàng thua ngươi như vậy đâu!” Sở Thiền Hoàng lau vết máu trên khóe miệng, có chút không phục nói.
Nhưng giọng nói của cô lại ngập tràn quyến rũ.
“Ta vẫn thích bộ dáng này của ngươi hơn, từ nay về sau không nên nghịch mấy cái búa này nữa!”
Lâm Hiên cầm lên hai chiếc búa làm bằng kim loại siêu nặng kia, lòng bàn tay đột nhiên phát ra lực.
Rầm rầm, hai tiếng.
Hai chiếc búa cứ như vậy liền bị nghiền nát.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Thiền Hoàng lần thứ hai sợ ngây người.
Cô là người biết rõ hai chiếc búa này mạnh cỡ nào. Cho dù cô có dùng hết sức cũng chỉ để lại dấu vết trên chiếc búa đồng.
Mà Lâm Hiên lại trực tiếp đập nát búa đồng.
Chút bất mãn còn sót lại trong lòng của Sở Thiền Hoàng cũng biến thành nể phục.
Lâm Hiên làm như vậy, đương nhiên là vì để cho Sở Thiền Hoàng biết, thực lực của hắn vượt xa nàng. Cho dù cô không bị thương cũng không thể là đối thủ.
"Chỉ tiếc, hai đại tướng này của ta, từ nay về sau, chính là phế nhân..." Sở Thiền Hoàng khẽ nói.
Lúc nãy Hồng Diệp đã cắt đứt gân tay chân của Kỳ Mị và Tu La.
“Hồng Diệp, bọn họ dù sao cũng là chị em với ngươi, ngươi lại vì muốn sống mà có thể ra tay nặng như vậy?” Lúc này, Yêu Cơ cũng nghiến răng nói.
Vừa rồi cô ấy đã mất kiểm soát và không chịu nghe lệnh của Sở Thiền Hoàng, cũng là bởi vì Hồng Diệp xuống tay quá nặng.
"Cũng không trách được Hồng Diệp, dù sao, đây là cách duy nhất cô ấy có thể sống sót." Sở Thiền Hoàng phất phất tay, nói với mọi người:
"Từ hôm nay trở đi, các ngươi đều phải nghe lời Lâm thiếu, biết không? "
“Đại tỷ…”
Mọi người rõ ràng đều có vẻ không phục.
Mặc dù thực lực của Lâm Hiên rất mạnh. Nhưng Lâm Hiên cũng hại Phượng Hoàng Điện tổn thất hai đại tướng.
Các nàng đương nhiên không thể dễ dàng tiếp nhận Lâm Hiên.
"Lâm thiếu, xin anh chữa trị cho Kỳ Mị và Tu La." Lúc này, Hồng Diệp hướng về phía Lâm Hiên khom người nói.
"Được." Lâm Hiên gật đầu. Sau đó lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Lâm Hiên đã khôi phục Tu La và Kỳ Mị về trạng thái ban đầu.
Đặc biệt là Kỳ Mị, vốn bị thương rất nặng. Hiện tại, lại đã hoàn toàn bình phục.
Cảnh tượng này khiến tất cả các thành viên của Phượng Hoàng Điện cực kỳ kinh ngạc.
"Thương thế của cô, có muốn tôi giúp chữa trị một chút không?" Sau khi chữa khỏi Kỳ Mị cùng Tu La, Lâm Hiên nhìn về phía Sở Thiền Hoàng.
"Vậy thì phiền chủ nhân nha, Hoàng Hoàng rất đau ạ." Sở Thiền Hoàng tà mị nói.
Ánh mắt này làm cho Lâm Hiên không thể tiếp nhận nổi.
Nhất là nhớ tới mới vừa rồi nữ nhân này còn hô to bảo hắn tới chơi đùa cùng lão nương, hiện tại lại biến thành bộ dáng mê người như vậy, còn tự xưng là Hoàng Hoàng.
Lâm Hiên thậm chí còn không biết đâu mới là con người thật của cô.
Dưới sự trị liệu của Cửu Chuyển Kim Châm, thương thế của Sở Thiền Hoàng cũng được chữa khỏi.
Hơn nữa, Lâm Hiên phát hiện, Sở Thiền Hoàng tựa hồ đạt tới đột phá bình cảnh.
Thuận tiện dùng Cửu Chuyển Kim Châm phá vỡ bình cảnh, giúp nàng đột phá.
Lúc nãy thực lực của Sở Thiền Hoàng là Huyền cấp đỉnh phong.
Hiện tại sau khi đột phá, trực tiếp đạt tới cấp bậc Địa Tông.
Điều này làm cho Sở Thiền Hoàng càng có cảm kích đối với Lâm Hiên hơn nữa.
"Nếu như ta trước có thực lực như vậy, cũng sẽ không bị thương mà chạy trốn!” Sở Thiền Hoàng có chút tiếc nuối nói.
"Đúng rồi, đại tỷ, sao chị lại bị thương?" Yêu Cơ mở miệng hỏi.
Sở Thiền Hoàng trầm mặc một lát, nói: “Là Huyền Minh giáo.”
“Huyền Minh giáo? Đại tỷ, sao ngươi lại có xung đột với Huyền Minh giáo? Huyền Minh giáo không phải là cùng tứ điện chúng ta vẫn luôn bảo trì nước giếng không phạm nước sông sao?” Hồng Diệp nhíu mày hỏi.
Tứ điện, là Thanh Long điện, Huyền Vũ điện, Bạch Hổ điện cùng với Phượng Hoàng điện. Phượng Hoàng điện còn gọi là Chu Tước điện.
Bốn điện này này tự lập làm vua ở bốn thành phố lớn.
Mà Huyền Minh giáo lại là một tổ chức tà ác.
Thực lực của nó hoàn toàn có thể đồng thời chống lại Tứ Điện.
Nhưng cũng chỉ có thể chống lại.
Cho nên, Huyền Minh giáo cùng Tứ điện từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông.
Nhưng lúc này Sở Thiền Hoàng lại nói, nàng bị người của Huyền Minh giáo đả thương.
Cao thủ trong Huyền Minh giáo, các nàng đều rất rõ ràng.
Người có thể đả thương Sở Thiền Hoàng cũng không nhiều.
"Tứ đại phán quan." Sở Thiền Hoàng cắn răng nói.
Tứ đại phán quan, chiến lực về cơ bản không chênh lệch nhiều so với Tứ điện chủ.
Nếu như gặp phải hai người trở lên, Sở Thiền Hoàng đích xác dễ chịu thiệt.
“Lần này, ta gặp hai gã phán quan, mấu chốt là còn có hai tiện nhân Mạnh Bà cùng Bạch Vô Thường!” Sở Thiền Hoàng rất tức giận nói.
“Đại tỷ, không ổn rồi!”
Đúng lúc này, một thuộc hạ hốt hoảng chạy tới.
“Có chuyện gì?” Sở Thiền Hoàng nhíu mày hỏi.
“Huyền Minh giáo đánh đến cửa rồi!”
Huyền Minh giáo!
“Đi theo ta!” Sở Thiền Hoàng vừa mới đột phá, khí thế đang thịnh.
Đến khi mọi người ra ngoài câu lạc bộ đã thấy không còn người đi bộ nào trên đường bên ngoài.
Thay vào đó, đầy những người mặc đồ đen.
Ở phía trước, rõ ràng có bốn người đang đứng.
Lâm Hiên biết hai người trong số họ, một người là Bạch Vô Thường - Bạch Lăng Kiều đã từng có ‘trao đổi sâu sắc’ với hắn.
Người còn lại là chị gái loli Mạnh Bà!
Hai người khác, hắn không biết.
Nhưng khí tức trên người họ cường đại hơn Mạnh Bà và Hắc Bạch Vô Thường rất nhiều.
Chắc hẳn là cái gọi là phán quan kia.
Tuy nhiên cả hai người này đang mặc áo choàng che đi nửa khuôn mặt, làm cho người ta không cách nào nhìn rõ bộ dáng của bọn họ.
Khi nhìn thấy Lâm Hiên trong đám người, Bạch Lăng Kiều cùng Mạnh Bà đều biến sắc.
Nhất là Bạch Lăng Kiều, thân thể mềm mại càng run rẩy.
"Đừng sợ, hôm nay có hai phán quan đại nhân ở đây, cho dù là hắn, cũng khó thoát khỏi cái chết!” Mạnh Bà nói với Bạch Lăng Kiều đang phát run bên cạnh.
Bạch Lăng Kiều sợ Lâm Hiên, nhưng cũng không phải sợ vũ lực của Lâm Hiên, mà là sợ...
“A, bày ra thế trận lớn như vậy? Sao nào? Đây là cảm thấy ăn chắc Phượng Hoàng điện ta rồi?”
Sở Thiền Hoàng mang theo Tứ Đại Tặc đi đối đầu với đám người Huyền Minh phái.
“Sở Thiền Hoàng, vua của Giang Đô, hẳn là phải đổi người rồi!” Phán quan mặc hồng bào lạnh lùng nói.
"Đổi người? Đổi thành người của Huyền Minh giáo các ngươi sao? Ngươi cũng xứng à?” Sở Thiền Hoàng khinh thường hỏi.
"Ha ha, Sở Thiền Hoàng, ngươi vẫn là cuồng vọng như trước nhỉ? Lúc trước ngươi đã bị thương rồi, hôm nay, hai vị phán quan chúng ta ở đây, ngươi cảm thấy chúng ta có xứng hay không?" Phán quan mặc áo bào màu xanh cười ha hả nói.
“Có xứng hay không, phải lấy thực lực mà nói chứ không phải dựa vào miệng!” Sở Thiền Hoàng hừ lạnh.
“Sở Thiền Hoàng, cũng đừng nói chúng ta khi dễ ngươi, hôm nay ngươi đơn đấu bất kỳ một trong số chúng ta. Chỉ cần ngươi thắng, chúng ta lập tức rời đi, nếu ngươi thua, liền ngoan ngoãn giao ra Phượng Hoàng điện!” Hồng bào phán quan nói.
Chương 103 Chủ nhân của ta
“Được thôi! Thế nhưng nếu như ta thắng, ta muốn các người đều để mạng lại đây!” Sở Thiền Hoàng mím môi cười.
"Ha ha, Sở Thiền Hoàng, là ai cho ngươi dũng khí để ngươi nói như vậy?" Mạnh Bà lạnh lùng nói.
Tuy rằng lúc trước nàng bị Lâm Hiên đánh một chưởng, nhưng nàng đã dùng thánh dược chữa thương của Huyền Minh giáo , thương thế đã cơ bản khỏi hẳn.
“Lùn, nơi này còn không có chỗ cho ngươi nói chuyện!” Sở Thiền Hoàng khinh thường nói với Mạnh bà.
"Sở Thiền Hoàng, các ngươi cảm thấy ta vẫn như trước sao?" Mạnh Bà híp lại đôi mắt đẹp, nói với hai vị phán quan:
“Hai vị phán quan đại nhân, ta đến thu thập nàng là được!”
“Được, vậy thì để ngươi ra tay trước!”
Mạnh Bà bị Lâm Hiên đánh một chưởng, vốn sinh mệnh đang gặp nguy hiểm. Nhưng sau khi dùng Huyền Minh giáo chữa thương thánh dược, chẳng những thương thế khôi phục, thậm chí, còn giúp nàng đột phá một tiểu cảnh giới.
Trước kia nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở Thiến Hoàng, nhưng hiện tại, cho dù không phải là đối thủ của Sở Thiến Hoàng, cũng có thể cùng Sở Thiền Hoàng đánh ra vài chiêu.
Được sự cho phép, cô gái nhỏ cao hơn một mét từ từ bước ra.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Thiền Hoàng, nói:
"Sở Thiền Hoàng, ngươi biết ta ghét nhất người khác gọi ta là lùn, hôm nay, ta muốn xé nát miệng ngươi!”
Mạnh Bà vừa dứt lời, thân thể như đạn pháo hướng Sở Thiền Hoàng vọt tới.
Nàng biết Sở Thiền Hoàng là phái thực lực. Nàng cũng vậy.
Bởi vậy, hôm nay nàng phải nhìn xem, rốt cuộc là Sở Thiền Hoàng lợi hại hay là nàng lợi hại.
Phanh!
Một tiếng động khó chịu vang lên.
Một đạo thân ảnh bay ngược ra ngoài.
Đó là Mạnh Bà. Bị Sở Thiền Hoàng một cước đá bay.
Sở Thiền Hoàng vẫn duy trì tư thế đá của mình. Trông cực ngầu.
Điều duy nhất không hoàn hảo là tất bị rách một chút...
Vừa rồi tới quá gấp, cô còn chưa kịp thay cái mới.
Mạnh Bà bị một cước đá bay ra ngoài hơn mười mét, sau khi rơi xuống đất, máu tươi trong miệng phun ra, đôi mắt đẹp tràn ngập khó tin.
Nàng không thể tin được, mình lại bị Sở Thiền Hoàng một chiêu toàn thắng.
Trong khi Sở Thiền Hoàng còn đang bị thương.
"Ta đã nói rồi, nơi này không có chỗ có ngươi nói chuyện.” Sở Thiền Hoàng chậm rãi thu hồi chân dài, khinh thường nói.
Nếu như trước khi Lâm Hiên trị liệu nàng, nàng cũng có thể đánh bại Mạnh bà, nhưng tuyệt đối không có khả năng thoải mái như vậy.
"Hóa ra là đột phá, khó trách ngươi kiêu ngạo như vậy, nhưng ngươi cho rằng, chỉ có một mình ngươi đột phá?”
Lúc này, trên người hồng bào phán quan đột nhiên tản ra khí thế cường đại.
Hiển nhiên, hắn cũng đột phá.
Bằng không, cũng không dám tìm tới Sở Thiền Hoàng gây phiền toái.
"Sở Thiền Hoàng, ngươi bây giờ, còn muốn đơn đấu với hai người chúng ta sao?" Hồng bào phán quan cười nói.
Vốn dĩ Sở Thiền Hoàng sau khi đột phá, còn tương đối tự tin có thể đồng thời đối phó hai gã phán quan.
Nhưng nếu một trong số họ đột phá, cô sẽ không nắm chắc phần thắng.
Tuy nhiên, hiện tại cô có Lâm Hiên, bởi vậy, cũng không sợ hãi.
“Sở Thiền Hoàng, cho ngươi một cơ hội sống sót, đó chính là, phụng Huyền Minh giáo chúng ta làm chủ. Nếu không, hôm nay, chúng ta nhất định sẽ huyết tẩy Phượng Hoàng điện. Ngươi biết phong cách làm việc của Huyền Minh giáo chúng ta rồi. Đến lúc đó, có thể gà chó gì của Phượng Hoàng điện cũng không bỏ sót!” Hồng bào phán quan tự tin nói.
"Ha ha, thật ngại quá, ta cũng muốn phụng các ngươi làm chủ. Đáng tiếc là chủ nhân của ta, chưa chắc đã đồng ý." Sở Thiền Hoàng cười ha hả nói.
Hiển nhiên, nàng biết mình không đối phó được Huyền Minh giáo, muốn đối phó Huyền Minh giáo, Lâm Hiên nhất định phải ra tay.
"Cái gì? Chủ nhân của ngươi, ngươi có chủ nhân khi nào?" Hồng bào phán quan khẽ nhíu mày.
“Đây, hắn không phải sao?” Sở Thiền Hoàng nhún nhún vai, chỉ vào Lâm Hiên nói.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Lâm Hiên.
Dù sao, Sở Thiền Hoàng chính là nữ vương chân chính của thế lực ngầm Giang Đô.
Ngay cả Tứ Đại Tặc cũng phụng nàng làm chủ.
Tính cách của nàng tuy rằng thay đổi, nhưng trong xương cốt cô ta vẫn là một nữ nhân phi thường cường thế. Sẽ không thuần phục bất cứ ai.
Nhưng lúc này, Sở Thiền Hoàng lại nói Lâm Hiên là chủ nhân của nàng.
“Ha ha, Sở Thiền Hoàng, ngươi ngu rồi sao? Nhận một tên mặt trắng làm chủ nhân? Chẳng lẽ, bởi vì ‘công phu’ của hắn rất cao sao?” Lam bào phán quan cười ha ha.
“Chủ nhân của ta, đương nhiên công phu rất cao rồi!”
Sở Thiền Hoàng hồi tưởng lại Lâm Hiên tay không bóp nát búa đồng của nàng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Ha ha ha, Sở Thiền Hoàng, ta nói công phu rất cao, là đang nói về phương diện kia. Chẳng lẽ là do ngươi bị hắn hầu hạ sảng khoái, mới nhận hắn làm chủ nhân?"
“Nếu ngươi muốn nói như vậy, vậy thì tự nhiên đi.”
Vốn tưởng rằng Sở Thiền Hoàng sẽ rất tức giận, nhưng không ngờ, Sở Thiền Hoàng thay vì tức giận, lại đi đến bên người Lâm Hiên, chủ động nắm cánh tay Lâm Hiên.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt hai vị phán quan đều lộ ra biểu tình ghen tị cùng tức giận.
Phải biết rằng, bọn họ đã quen biết Sở Thiền Hoàng rất nhiều năm.
Đối với nữ nhân yêu nghiệt này vẫn luôn có ý nghĩ muốn thu phục.
Thế nhưng, thực lực của bọn họ còn không bắt được Sở Thiền Hoàng.
Rốt cục, cách đây không lâu, thực lực của Hồng Phán Quan đột phá, vì thế bọn họ liền có ý nghĩ thu phục Sở Thiền Hoàng.
Nhưng không nghĩ tới, Sở Thiền Hoàng lại nói cho bọn họ biết, nàng đã có chủ nhân.
Hơn nữa, còn là một tiểu tử mặt trắng!
Làm thế nào họ có thể không tức giận?
“Tiểu tử, ngươi cách xa Sở Thiền Hoàng một chút, ngươi cũng xứng đáng làm chủ nhân của nàng sao?” Hồng phán quan giận dữ nói.
Lâm Hiên nghe vậy khóe miệng cong lên, hắn vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Sở Thiền Hoàng, dùng sức kéo vào trong ngực mình, sau đó khiêu khích nhìn về phía Hồng Phán Quan, nói:
“Nếu như ta không làm vậy thì sao?”
“Vậy ngươi sẽ biết, cái gì gọi là tàn nhẫn!” Hồng phán quan đã không thể khống được lửa nóng trong người.
“Hì hì, đừng tức giận mà. Chỉ cần ngươi có thể đánh chủ nhân của ta, ta sẽ nghe lời ngươi."
Sở Thiền Hoàng bị Lâm Hiên bá đạo ôm lấy, nàng muốn tránh thoát, lại phát hiện tay Lâm Hiên giống như kìm sắt, nàng căn bản tránh không được, vì thế cười khanh khách nói.
“Ha ha, Sở Thiền Hoàng, đây chính là ngươi nói, chờ lão tử tiêu diệt tiểu tử này, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta!” Hồng phán quan cười ha ha.
Hiển nhiên, hắn cũng không có đem Lâm Hiên để vào mắt.
Ở tuổi của Lâm Hiên, dù có lợi hại hơn nữa, thì có thể lợi hại đến đâu chứ?
“Phán Quan đại nhân, người này không đơn giản, vết thương lúc trước của ta, chính là hắn đánh ra!” Lúc này, Mạnh Bà nhịn không được nhắc nhở.
Dù sao nàng cũng đã thấy Lâm Hiên lợi hại như thế nào, cho nên nàng cũng không cảm thấy Lâm Hiên là tiểu bạch kiểm.
“Ha ha, ngươi cho rằng, ta giống như tên phế vật ngươi? Ta giết hắn, cũng không cần ba chiêu!” Hồng phán quan khinh thường nói.
“Eo ôi, chủ nhân. Hắn muốn giết ngươi, người ta sợ quá!” Sở Thiền Hoàng nằm sấp trong ngực Lâm Hiên, ra vẻ sợ hãi nói.
Động tác ngượng ngùng này khiến Lâm Hiên có chút lóa mắt.
Tay nhịn không được nắm lấy tay nàng một cái.
“Tiểu tạp chủng, buông tay Thiền Hoang ra!” Hai vị phán quan trong mắt phun ra lửa giận.
"Muốn đánh thì đánh, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?"
Lâm Hiên khẽ hừ một tiếng, sau một khắc, thân thể liền xông về phía Hồng phán quan.
Chương 104 Thất bại thảm hại
“Tốt lắm!”
Hồng phán quan dường như không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Hắn phát ra một tiếng quát lạnh, ghênh đón công kích của Lâm Hiên.
Hai người đồng thời ra tay.
Ầm!
Hai lòng bàn tay oanh tạc với nhau.
Xoẹt!
Cánh tay của hồng phán quan trong nháy mắt bị cong 90 độ, trực tiếp bị Lâm Hiên cắt đứt!
Hơn nữa, bàn tay Lâm Hiên thế công không giảm, tiếp tục bắn phá ngực của Hồng Phán Quan.
Đem hồng phán quan triệt để đánh bay.
Thân thể hồng phán quan, giống như diều đứt dây. Sau khi rơi xuống đất, không có động tĩnh gì.
Một chiêu giết chết!
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người bị sốc.
Im lặng!
Lâm Hiên đứng ngược gió. Chỉ có tiếng gió đêm thổi tung áo anh.
“Ngươi, ngươi dám giết Hồng Phán Quan? Mọi người, lên hết cho ta, giết hết, một người cũng không lưu!” Lam phán quan giận dữ gầm lên.
Thấy vậy, Lâm Hiên khẽ nhíu mày.
Hắn vốn tưởng rằng, hắn bày ra thực lực cường đại, có thể chấn nhiếp đối phương.
Nhưng không nghĩ tới, người của Huyền Minh giáo này còn rất có huyết tính, lão đại chết, các tiểu đệ chẳng những không trốn, ngược lại lấy cái chết liều mạng.
Điều này vừa vặn phù hợp với mong muốn của Lâm Hiên.
Đối với Huyền Minh Giáo chuyên ức hiếp người này, phạm đủ loại tội ác, tốt nhất là nhổ tận gốc.
"Chủ nhân, để người của ta lên. Vừa vặn để cho đám nha đầu chỉ biết trưởng thành trong nhà luyện công này luyện tay!” Lúc này, thanh âm Sở Thiền Hoàng lại vang lên.
Lâm Hiên gật đầu, lui trở về.
Hiện tại còn lại một lam phán quan, còn có Mạnh Bà bị trọng thương cùng với Bạch Vô Thường, Sở Thiền Hoàng cộng thêm Tứ Đại Tặc, đủ để đối phó.
Anh cũng vui vẻ đứng xem.
“Giết!”
Cuộc chiến bắt đầu.
Hai bên đánh nhau ác liệt.
Tứ đại tặc dẫn đầu, một ngựa đi trước, mỗi người cầm vũ khí của riêng mình, giết về phía Mạnh Bà cùng Bạch Vô Thường của Huyền Minh giáo.
Tuy rằng Mạnh Bà bị thương, nhưng thực lực vẫn vượt xa tứ đại tặc cho nên chiến đấu nhóm vẫn tốt hơn.
“Tu La cùng ta đối phó Mạnh bà, Hồng Diệp, Góa Phụ, các ngươi đối phó Bạch Vô Thường!” Yêu Cơ nói với ba người còn lại.
Dù sao, thực lực của nàng mạnh nất, cùng Tu La đối phó Mạnh Bà đang bị thương không có vấn đề gì.
Nhưng bên Hồng Diệp Và Góa Phụ lại hơi nguy hiểm. Bạch Vô Thường kia là cường giả tông sư.
“Tu La, chúng ta mau chóng giải quyết chỗ này. Sau đó đi hỗ trợ Hồng Diệp và những người khác. Bạch Vô Thường cũng không phải dễ đối phó!” Yêu Cơ dẫn đầu phát động tấn công.
“Đừng xem thường ta!” Mạnh Bà lau vết máu trên khóe miệng, sắc mặt âm lãnh nói.
Vừa rồi một cước của Sở Thiền Hoàng lại làm cho nàng bị trọng thương, nhưng hai cường giả ngay cả tông sư cũng không tới, cũng dám nói nhanh chóng giải quyết nàng?
Thật lố bịch.
Quả nhiên, Mạnh Bà tuy bị thương, nhưng chiến lực vẫn cực mạnh.
Để cho Yêu Cơ cùng Tu La đều phải chịu khổ.
Rất nhiều lần, hai nàng đều là thoát chết trong gang tấc.
Cơ thể nhỏ nhắn đó dường như có một quả bom hạt nhân được chôn bên trong nó.
Luôn luôn có thể bộc phát ra sức mạnh kinh hoàng.
Mà ngược lại bên có thực lực chênh lệch lớn, Bạch Vô Thường và Hồng Diệp.
Tình hình chiến đấu lại đặc biệt suôn sẻ.
Dĩ nhiên là đang đè Bạch Vô Thường đánh.
“Các ngươi, các ngươi khi nào đột phá tới tông sư?” Yêu Cơ Tu La thấy thế lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Thực lực của hai người này lúc trước chỉ ở nguyệt cấp.
Mới mấy ngày không gặp, lại có thể vượt qua hai cảnh giới, một lớn một nhỏ.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến,Yêu Cơ và Tu La đều không tin.
"Lâm thiếu dạy chúng ta một loại song tu công pháp, giúp chúng ta đột phá." Kỳ Mị cũng không giấu diếm, trực tiếp nói.
Dù sao, hiện tại tất cả mọi người đều là người của Lâm Hiên.
Nghe Kỳ Mị nói.
Yêu Cơ cùng Tu La liếc nhau một cái.
Trong mắt có hâm mộ, nhưng càng nhiều là vẻ quái dị.
Song tu, loại phương pháp tu luyện này, các nàng cũng có nghe thấy.
Đích thật là một loại công pháp cường đại đặc biệt. m dương bổ sung cho nhau, có thể đạt được kết quả gấp đôi.
Nhưng nếu để cho các nàng dùng phương pháp kia tăng lên thực lực, các nàng sẽ không muốn.
Đương nhiên, có lẽ chỉ là người có thể làm cho các nàng cam tâm song tu còn chưa xuất hiện.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục.
Bạch Vô Thường là người kết thúc trận chiến trước.
"Ta, ta đầu hàng..."
Bạch Vô Thường sau khi bị đánh bay một lần nữa, trực tiếp lựa chọn đầu hàng.
Nàng biết, hôm nay chắc chắn sẽ thua.
Lâm Hiên còn chưa gia nhập vào trận đấu, Huyền Minh Giáo cũng đã ở vào thế bất lợi.
Nếu như Lâm Hiên xuất thủ, Huyền Minh Giáo 100% sẽ thua.
Không biết tại sao.
Khi đối mặt với Lâm Hiên. Bạch Lăng Kiều lại không thể phản kháng. Có thể là bị đánh phục rồi.
Hồng Diệp trực tiếp phong bế năng lực hành động của Bạch Lăng Kiều đã đầu hàng.
Sau đó, cùng Yêu Cơ và Tu La công kích Mạnh bà.
Mạnh Bà vốn chiếm ưu thế. Nhưng đột nhiên xuất hiện thêm hai vị nữ tông sư. Trong nháy mắt làm cho áp lực của nàng tăng lên rất nhiều. Dần dần bất lợi.
"Ta, ta cũng đầu hàng..."
Mạnh Bà bị đánh ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn sau đó nói.
Hiện tại, chỉ còn lại Sở Thiền Hoàng cùng Lam phán quan đang chiến đấu.
Sau khi Sở Thiền Hoàng đột phá, thực lực vốn đã vượt qua Lam Phán Quan.
Vẫn luôn đè hắn đánh.
“Không chơi với ngươi nữa, các em lấy búa đồng của ta đến đây!” Sở Thiền Hoàng theo bản năng kêu lớn.
"Đại tỷ, chị, búa của chị, bị Lâm thiếu bóp nát rồi..." Một thuộc hạ yếu đuối nói.
"À, vậy à?" Sở Thiền Hoàng nhìn về phía Lâm Hiên, làm nũng nói:
"Chủ nhân, ngươi đem vũ khí của người ta làm hỏng rồi, ngươi phải bồi thường cho người ta nha!”
Bộ dáng làm nũng này của Sở Thiền Hoàng làm cho Lam Phán Quan càng tức giận hơn nữa.
Nhưng lại không thể làm gì được.
Lâm Hiên đưa tay vào túi Bách Bảo. Sau đó, một cây roi trắng dài hơn ba mét xuất hiện trong tay hắn.
“Cầm lấy!”
Lâm Hiên đem roi ném cho Sở Thiền Hoàng.
"A, roi da nhỏ, chủ nhân, ngươi thật biết chơi nha..." Sở Thiền Hoàng cười khanh khách, đồng thời bắt lấy roi da.
Khoảnh khắc cô ấy cầm roi, liền cảm giác được roi da bất phàm.
Vút!
Theo động tác vung roi của cô, roi da giống như tia chớp rút ra ngoài.
Làm cho Lam Phán Quan không có chút phản kháng nào đã bị quất trúng thắt lưng.
Sau đó, cơ thể của hắn liền bị cắt làm đôi từ thắt lưng!
Một màn này, khiến Sở Thiền Hoàng cũng sững sờ.
Mặc dù cô dự đoán rằng roi này sẽ rất dữ dội. Nhưng thế này cũng quá kinh người rồi.
Như trong nháy mắt làm cho thực lực của cô tăng gấp mấy lần.
Lâm Hiên nhìn thấy thì lại gật đầu hài lòng.
Dù sao cũng là vũ khí có thể bỏ vào túi Bách Bảo của sư phụ Sát Đế, làm sao có thể bình thường được.
Theo Lam Phán Quan ngã xuống,trận chiến này không còn gì đáng xem nữa.
Hơn nữa Mạnh Bà Bạch Vô Thường cũng đã đầu hàng, các thành viên khác của Huyền Minh giáo cũng đều buông vũ khí xuống, quỳ trên mặt đất tỏ vẻ đầu hàng.
Trên mặt các thành viên Phượng Hoàng Điện đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ đánh bại Huyền Minh giáo.
Dù không phải tất cả bốn vị phán quan đều có mặt, nhưng đây là một chiến tích ấn tượng chưa từng thấy.
Đương nhiên, bên Phượng Hoàng Điện cũng có thương vong.
Nhưng so với Huyền Minh giáo thì nó quá nhỏ.
Điều quan trọng nhất là họ biết chủ nhân mới của bọn họ là thần y, thương thế nặng đến đâu cũng có thể chữa khỏi. Bởi vậy một đám dũng mãnh vô cùng.
Roi da nhỏ trong tay của Sở Thiền Hoàng nhẹ nhàng quất hai cái trên mặt đất, sau đó tà mị nói với Lâm Hiên:
“Chủ nhân, đến chơi đùa với… Hoàng Hoàng đi~”
Chương 105 Cầu ngươi thu ta làm nô bộc
Sở Thiền Hoàng lúc nãy rõ ràng là thiếu chút nữa nói đến chơi với lão nương đi.
Khóe miệng Lâm Hiên giật giật.
Người phụ nữ này tuyệt đối là một tiểu yêu tinh luyện thành người.
Lâm Hiên đứng lên, đi đến trước mặt người của Huyền Minh giáo.
Hắn đi tới trước mặt mọi người Huyền Minh giáo.
"Sở Thiền Hoàng, ngươi định xử trí bọn họ thế nào?”
"Chủ nhân, người ta muốn được gọi là Hoàng Hoàng cơ ~” Sở Thiền Hoàng làm nũng nói.
Lâm Hiên lại không tiếp thu nổi.
Ngay sau đó, Sở Thiền Hoàng thu hồi vẻ nghịch ngợm trên mặt, trở nên cực kỳ lạnh lùng. Nàng trầm giọng nói:
"Huyền Minh giáo ngày thường làm rất nhiều chuyện ác, giết người như ma, đề nghị của ta chính là giết sạch bọn chúng!"
"Được, vậy ta sẽ nghe theo ngươi." Lâm Hiên gật đầu.
Nghe hai người nói xong, sắc mặt mọi người Huyền Minh giáo đều trở nên trắng bệch.
Không ngờ, bọn họ đã đầu hàng, Sở Thiền Hoàng cũng không buông tha bọn họ.
Sớm biết vậy còn không bằng chết trong trận chiến.
Nhưng bây giờ đã muộn, bọn họ đã bị tịch thu vũ khí.
"Đợi một chút!" Đúng lúc này một giọng nói đột ngột vang lên.
Là Mạnh Bà.
Cô ta khó khăn đi về phía Lâm Hiên.
“Đứng lại!”
Sở Thiền Hoàng muốn ngăn Mạnh Bà lại, nhưng Lâm Hiên lại khoát tay áo, biểu thị không có vấn đề gì.
Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn về phía Mạnh bà hỏi:
“Mạnh Bà, ngươi có di ngôn gì muốn nói?”
Không ngờ Mạnh Bà lại quỳ thật mạnh xuống trước mặt Lâm Hiên:
“Lâm Hiên, đừng giết ta, thu ta làm nô bộc đi!”
"Ha ha, không nghĩ tới Mạnh Bà nổi danh đến thế nhưng lại cầu người ta thu làm nô bộc. Thật buồn cười!"
Mạnh Bà liếc mắt nhìn Sở Thiền Hoàng một cái, nói:
"Sở Thiền Hoàng, không phải ai cũng có thể thu ta làm nô bộc. Ta muốn làm, cũng chỉ làm nô bộc của Lâm Hiên!”
Hiển nhiên, Mạnh Bà nhận thức được Lâm Hiên cường đại. Cho nên, mới có tâm thuần phục.
Nếu đó là người khác. Cho dù nàng bại, nàng tình nguyện chết, cũng sẽ không thuần phục.
“Tại sao ta phải thu ngươi làm nô bộc?” Lâm Hiên buồn cười nhìn Mạnh bà.
Tuy rằng, ngự tỷ loli này cũng khá hấp dẫn. Nhưng Lâm Hiên cũng không muốn thu một ma đầu làm nô bộc.
"Lâm Hiên, nam nhân thích nhất loli cùng ngự tỷ. Mà ta lại vừa là ngự tỷ, vừa là loli. Tin tưởng ta, chỉ cần ngươi để cho ta làm nô bộc của ngươi, ta sẽ làm cho ngươi cảm nhận được khoái hoạt cực hạn trên thế giới này là gì!" Mạnh Bà nói.
Lâm Hiên ánh mắt híp lại, đánh giá thân thể nhỏ nhắn của Mạnh bà.
Thấy Lâm Hiên không nói gì, Sở Thiền Hoàng mở to hai mắt:
“Không phải chứ, Lâm thiếu, ngươi sẽ không cảm thấy hứng thú với cơ thể của một con nhóc chứ?”
“Ngươi mở to mắt mà xem, dù là ta, Yêu Cơ, Hồng Diệp hay mấy mấy ngàn em gái của Phượng Hoàng Điện ta, người nào lại không hấp dẫn hơn cô ta hả?”
Lúc Sở Thiền Hoàng nói chuyện, còn cố tình gây hấn.
Không thể không nói, đây là khuyết điểm trí mạng của Mạnh bà.
Năm mười một tuổi, cơ thể cô đã ngừng phát triển. Ngoại trừ khuôn mặt đã trưởng thành theo tuổi tác thì thân hình của cô không một chút cũng không thay đổi.
Rốt cục, Lâm Hiên đứng lên, đi tới trước mặt Mạnh bà.
Vươn tay về phía Mạnh bà.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Mạnh Bà sáng lên.
Nàng biết, không có nam nhân nào có thể cự tuyệt được một loli cực phẩm như nàng.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cô ta đột nhiên thấy mình khó thở.
Lâm Hiên đang bóp chặt cổ nàng.
Rắc!
Lâm Hiên trực tiếp vặn cổ Mạnh bà. Sau đó ném ra ngoài.
Lâm Hiên thừa nhận, Mạnh Bà này, đích thật có đủ mê người.
Nếu như nuôi ở nhà, tuyệt đối là tuyệt vời đến cực điểm.
Nhưng thứ nhất hắn không phải là người như vậy. Thứ hai, bà Mạnh này đã làm rất nhiều việc ác, tuy nhỏ nhắn nhưng lại có dã tâm.
Đặt bên cạnh, sớm muộn gì cũng thành tai họa. Cho nên còn không bằng dứt khoát giết đi.
Thân thể Mạnh Bà nặng nề ngã xuống đất. Ý thức vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Trong đôi mắt to mê hoặc ngập tràn khó hiểu.
Nàng không hiểu, vì sao lại có nam nhân, có thể cự tuyệt một loli cực phẩm như nàng.
Đáng tiếc, cô ta không có cơ hội được biết.
Nhìn thấy Mạnh Bà bị giết, tất cả mọi người Huyền Minh giáo đều cảm thấy như tro tàn, biết mình khó thoát khỏi cái chết.
“Cùng bọn họ liều mạng!”
Người của Huyền Minh giáo đang tính toán liều chết một trận.
“Thành toàn cho bọn chúng!” Sở Thiền Hoàng lạnh lùng hạ lệnh.
Trận chiến chỉ kéo dài hơn mười phút là kết thúc.
Thành viên Huyền Minh giáo lên tới ngàn người, tất cả đều biến thành thi thể.
Không, còn lại một người. Đó chính là Bạch Vô Thường - Bạch Lăng Kiều.
Vừa rồi, tất cả mọi người đều đứng dậy phản kháng.
Duy chỉ có Bạch Lăng Kiều vẫn quỳ không nhúc nhích.
Sở Thiền Hoàng đi về phía Bạch Vô Thường, híp mắt đẹp nói:
"Bạch Vô Thường, tính ra ngươi cũng là nhân vật phong vân của Huyền Minh giáo, ta cho ngươi một cơ hội, chính mình lựa chọn cách chết!"
Bạch Vô Thường nhìn Sở Thiền Hoàng một cái, cuối cùng, giơ tay lên, chỉ về phía Lâm Hiên.
Sau đó nói: "Ta muốn chết ở trong tay Lâm Hiên.”
Lâm Hiên nhìn về phía Bạch Linh Kiều, không ngờ nàng lại nghĩ ra chủ ý như vậy.
“Chủ nhân, người ta chỉ rõ muốn chết trong tay ngươi, ngươi xem mà làm đi!” Sở Thiền Hoàng nhún nhún vai nói.
Bạch Lăng Kiều trực tiếp đi về phía Lâm Hiên.
Đứng ở trước mặt Lâm Hiên, nhắm mắt lại.
Nhìn Bạch Vô Thường trước mắt có giá trị nhan sắc hồng nhan họa thủy cùng với dáng người ma quỷ.
Lâm Hiên cũng là có chút cảm thán về sự bất công của tạo hóa.
Tại sao một người phụ nữ có thể hoàn hảo như vậy.
Cứ như vậy giết nàng, trong lòng hắn lại có chút luyến tiếc.
Kể từ sau sự cố đó, Lâm Hiên cũng nhận thấy sự thay đổi ở Bạch Vô Thường.
Trong mắt cô ta dường như không còn khát máu như trước.
"Chủ nhân, nếu ngài luyến tiếc, Hoàng Hoàng có thể thay ngươi xuống tay nha.” Sở Thiền Hoàng thấy Lâm Hiên không có động thủ, mở miệng nói.
"Chủ nhân, nữ nhân này, còn không bằng Mạnh Bà vừa rồi. Nghe nói, nam nhân nàng từng ngủ, không có một ngàn cũng có tám trăm. Thật không biết những súc sinh kia, đối mặt với cơ thể dơ bẩn như vậy làm sao có thể xuống miệng được!" Sở Thiền Hoàng tức giận bất bình.
Lâm Hiên nghe vậy khóe miệng co giật một trận.
Như vậy, hắn cũng là một súc sinh à?
Thật ra thì đàn ông không thích người phụ nữ đã qua tay quá nhiều người.
Nhưng đó là đối với phụ nữ của họ.
Còn những người khác, bọn họ chẳng quan tâm nhiều như vậy. Thay vào đó là tận hưởng kỹ năng cao cấp của loại phụ nữ này cũng được.
Đó được gọi là một khoái lạc trần gian.
"Ngươi tại sao không cầu xin tha thứ? Cầu ta thu ngươi làm nô tỳ đi?" Nhìn Bạch Lăng Kiều đang chờ chết, Lâm Hiên tò mò hỏi.
Nếu như Bạch Lăng Kiều cầu xin hắn, có lẽ hắn sẽ mềm lòng một chút…
Bạch Lăng Kiều mở đôi mắt đẹp, nhìn về phía Lâm Hiên, tiếp theo cười thê lương, nói:
"Lăng Kiều tự cảm thấy mình không xứng làm nô bộc của Lâm thiếu..."
Ngay cả Mạnh Bà cũng bị Lâm Hiên lạnh lùng giết chết. Lâm Hiên làm sao có thể buông tha cho cô chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì hai người đã từng có một trận kinh thiên động địa?
Bạch Lăng Kiều tuy rằng tự tin về nhan sắc của mình. Nhưng cô không nghĩ mình đẹp hơn Sở Thiền Hoàng.
Huống chi xung quanh Lâm Hiên càng không thiếu mỹ nữ.
Bình luận facebook