Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-111
Chương 111: CÔ GÁI CỦA TÔI, TÔI TỰ HÀO VỀ CÔ ẤY [7]
An Hinh Duyệt: “...”
“Này, cô gái, còn đứng ở đó mà so bì tài đức với gã thì lát nữa em sẽ thành cái sàng đấy, không mau qua đây đi.”3Sở Lạc Ninh phân tâm để nói một câu nhắc nhở An Hinh Duyệt, lập tức bị Chó Vàng lợi dụng sơ hở. gã đạp một phát khiến Sở Lạc Ninh0bắn vào tường.
“Sở Lạc Ninh.” An Hinh Duyệt kêu lên, vội vàng chạy tới đỡ anh dậy. Sở Lạc Ninh cố chịu đựng cảm giác đau đớn ở lồng ngực, nhìn5An Hinh Duyệt bên cạnh mình, “Gái này, nhớ lấy, có những lúc đừng để tâm đến những chuyện khác, cứ đánh thôi.” Sở Lạc Ninh nói rồi bất thình lình4hất An Hinh Duyệt ra, tránh thoát khỏi đòn tấn công của Chó Vàng. Mà cú đấm của Chó Vàng trúng vào bức tường phía sau, nên thành một vết nứt9rộng. Nếu như cú đấm này giáng xuống cơ thể người, hậu quả thế nào chắc nghĩ thôi cũng biết được.
An Hinh Duyệt lăn hai vòng trên mặt đất, quay đầu nhìn bức tường đã nứt toác phía sau, trong lòng vẫn thấy khiếp hãi. Khi Chó Vàng hướng mũi công kích về phía cô một lần nữa, An Hinh Duyệt liền nhanh chóng lăn đến bên cạnh Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh từng nói, điểm mạnh duy nhất của cô là linh hoạt hơn đàn ông rất nhiều. Tốc độ của Chó Vàng vô cùng kinh khủng, dường như không cho họ thời gian ngơi nghỉ, tiếp tục ra đòn công kích về phía họ.
Lúc này Sở Lạc Ninh cũng hung hăng hơn, chiêu nào cũng là đòn trí mạng. Sở Lạc Ninh tấn công phía trên, An Hinh Duyệt nhắm vào phía dưới. Tiếc rằng An Hinh Duyệt vẫn còn nhiều thiếu sót, không thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
An Hinh Duyệt lại bị chó Vàng đá bay ra ngoài một lần nữa, từ bờ tường bắn xuống đất. Có khoảnh khắc, cô thậm chí nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi rồi.
Sở Lạc Ninh thét lên, bị Chó Vàng chiếm ưu thế. Gã kìm hãm cổ của Sở Lạc Ninh từ phía sau, dường như chỉ một khắc sau sẽ bẻ gãy cổ của anh. An Hinh Duyệt ngẩng đầu lên, nhẫn nhịn cảm giác đau đớn trên cơ thể, nhìn hai kẻ đang đánh đấm đến xoắn cả vào nhau kia, cố gắng bò dậy, nhưng khi đứng dậy vẫn hơi loạng choạng, phải chống tay lên tường mới không ngã xuống.
“Chó Vàng.” An Hinh Duyệt cất tiếng gọi. Khi Chó Vàng ngẩng đầu lên nhìn cô, An Hinh Duyệt khẽ nhếch môi, vết máu tươi ở khóe miệng mang theo ánh hào quang chói mắt.
An Hinh Duyệt rất xinh, nhất là khi cười lên, rất đẹp.
Đây là sự thật mà tất cả mọi người đều công nhận.
Cho nên, khi Chó Vàng mới nhìn thấy nụ cười của cô, gã bất giác ngẩn người. Ngay khi Chó Vàng ngẩn ra, An Hinh Duyệt liền trượt xuống mặt đất, dùng hai chân gạt hai chân gã tách ra, khiến gã bắt buộc phải buông lỏng tay để giữ cho cơ thể đứng vững. Mà đúng vào lúc ấy, Sở Lạc Ninh chụp lấy cánh tay hắn, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, xoay ra sau lưng gã, sau đó dùng cánh tay chụp vào cố gã.
“Rắc...”
Một âm thanh lớn vang lên, Sở Lạc Ninh lùi về sau. Anh buông lỏng cánh tay ra, nhìn Chó vàng ngã xuống đất. An Hinh Duyệt nằm rạp trên mặt đất, thở hồng hộc, cơn đau trên cơ thể gần như chiếm đóng toàn bộ hệ thống thần kinh.
Sở Lạc Ninh bước tới đỡ cô dậy, “Sau này cười với thằng khác ít thôi, cười đẹp lắm đấy hả?”
“Thì đẹp mà.” An Hinh Duyệt nói, trong ánh mắt cô lại hiện vẻ áy náy với Sở Lạc Ninh. Ban nãy nếu như không phải vì cô, Sở Lạc Ninh đã không bị Chó Vàng kìm hãm.
Sở Lạc Ninh xoa đầu cô, sau đó kéo cô đứng dậy. Cuộc chiến ở bên này vẫn chưa kết thúc, họ cần phải tiếp tục.
Tuy cuộc chiến này rất ác liệt, nhưng vì Sở Lạc Ninh hoàn toàn không hành động theo lẽ thường, ngoài việc khiến Sách Đạp Mục ôm hận mà chết, có thể nói đây là một trận phản đòn rất thành công.
Cho nên, khi mặt trời lên, trận chiến này kết thúc cùng những ánh mặt trời rực rỡ, họ lết thân thể mệt nhoài nằm vật ra đất, nhìn lên bầu trời. Mối thù của Bé Bị Ăng-Ten, họ đã báo được rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt: “...”
“Này, cô gái, còn đứng ở đó mà so bì tài đức với gã thì lát nữa em sẽ thành cái sàng đấy, không mau qua đây đi.”3Sở Lạc Ninh phân tâm để nói một câu nhắc nhở An Hinh Duyệt, lập tức bị Chó Vàng lợi dụng sơ hở. gã đạp một phát khiến Sở Lạc Ninh0bắn vào tường.
“Sở Lạc Ninh.” An Hinh Duyệt kêu lên, vội vàng chạy tới đỡ anh dậy. Sở Lạc Ninh cố chịu đựng cảm giác đau đớn ở lồng ngực, nhìn5An Hinh Duyệt bên cạnh mình, “Gái này, nhớ lấy, có những lúc đừng để tâm đến những chuyện khác, cứ đánh thôi.” Sở Lạc Ninh nói rồi bất thình lình4hất An Hinh Duyệt ra, tránh thoát khỏi đòn tấn công của Chó Vàng. Mà cú đấm của Chó Vàng trúng vào bức tường phía sau, nên thành một vết nứt9rộng. Nếu như cú đấm này giáng xuống cơ thể người, hậu quả thế nào chắc nghĩ thôi cũng biết được.
An Hinh Duyệt lăn hai vòng trên mặt đất, quay đầu nhìn bức tường đã nứt toác phía sau, trong lòng vẫn thấy khiếp hãi. Khi Chó Vàng hướng mũi công kích về phía cô một lần nữa, An Hinh Duyệt liền nhanh chóng lăn đến bên cạnh Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh từng nói, điểm mạnh duy nhất của cô là linh hoạt hơn đàn ông rất nhiều. Tốc độ của Chó Vàng vô cùng kinh khủng, dường như không cho họ thời gian ngơi nghỉ, tiếp tục ra đòn công kích về phía họ.
Lúc này Sở Lạc Ninh cũng hung hăng hơn, chiêu nào cũng là đòn trí mạng. Sở Lạc Ninh tấn công phía trên, An Hinh Duyệt nhắm vào phía dưới. Tiếc rằng An Hinh Duyệt vẫn còn nhiều thiếu sót, không thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
An Hinh Duyệt lại bị chó Vàng đá bay ra ngoài một lần nữa, từ bờ tường bắn xuống đất. Có khoảnh khắc, cô thậm chí nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi rồi.
Sở Lạc Ninh thét lên, bị Chó Vàng chiếm ưu thế. Gã kìm hãm cổ của Sở Lạc Ninh từ phía sau, dường như chỉ một khắc sau sẽ bẻ gãy cổ của anh. An Hinh Duyệt ngẩng đầu lên, nhẫn nhịn cảm giác đau đớn trên cơ thể, nhìn hai kẻ đang đánh đấm đến xoắn cả vào nhau kia, cố gắng bò dậy, nhưng khi đứng dậy vẫn hơi loạng choạng, phải chống tay lên tường mới không ngã xuống.
“Chó Vàng.” An Hinh Duyệt cất tiếng gọi. Khi Chó Vàng ngẩng đầu lên nhìn cô, An Hinh Duyệt khẽ nhếch môi, vết máu tươi ở khóe miệng mang theo ánh hào quang chói mắt.
An Hinh Duyệt rất xinh, nhất là khi cười lên, rất đẹp.
Đây là sự thật mà tất cả mọi người đều công nhận.
Cho nên, khi Chó Vàng mới nhìn thấy nụ cười của cô, gã bất giác ngẩn người. Ngay khi Chó Vàng ngẩn ra, An Hinh Duyệt liền trượt xuống mặt đất, dùng hai chân gạt hai chân gã tách ra, khiến gã bắt buộc phải buông lỏng tay để giữ cho cơ thể đứng vững. Mà đúng vào lúc ấy, Sở Lạc Ninh chụp lấy cánh tay hắn, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, xoay ra sau lưng gã, sau đó dùng cánh tay chụp vào cố gã.
“Rắc...”
Một âm thanh lớn vang lên, Sở Lạc Ninh lùi về sau. Anh buông lỏng cánh tay ra, nhìn Chó vàng ngã xuống đất. An Hinh Duyệt nằm rạp trên mặt đất, thở hồng hộc, cơn đau trên cơ thể gần như chiếm đóng toàn bộ hệ thống thần kinh.
Sở Lạc Ninh bước tới đỡ cô dậy, “Sau này cười với thằng khác ít thôi, cười đẹp lắm đấy hả?”
“Thì đẹp mà.” An Hinh Duyệt nói, trong ánh mắt cô lại hiện vẻ áy náy với Sở Lạc Ninh. Ban nãy nếu như không phải vì cô, Sở Lạc Ninh đã không bị Chó Vàng kìm hãm.
Sở Lạc Ninh xoa đầu cô, sau đó kéo cô đứng dậy. Cuộc chiến ở bên này vẫn chưa kết thúc, họ cần phải tiếp tục.
Tuy cuộc chiến này rất ác liệt, nhưng vì Sở Lạc Ninh hoàn toàn không hành động theo lẽ thường, ngoài việc khiến Sách Đạp Mục ôm hận mà chết, có thể nói đây là một trận phản đòn rất thành công.
Cho nên, khi mặt trời lên, trận chiến này kết thúc cùng những ánh mặt trời rực rỡ, họ lết thân thể mệt nhoài nằm vật ra đất, nhìn lên bầu trời. Mối thù của Bé Bị Ăng-Ten, họ đã báo được rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com