Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-113
Chương 113: CÔ GÁI CỦA TÔI, TÔI TỰ HÀO VỀ CÔ ẤY [9]
Sở Lạc Ninh vẫn xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, nhưng anh nói chuyện này rất nghiêm túc.
Lữ đoàn trưởng cầm ống đựng bút ném anh, “Cô ấy ở bên bộ đội đặc chủng, ở cái nơi vất vả3khổ cực không có được kết quả tốt như thế, mấy năm không thăng chức nổi một lần, cậu đợi cô ấy cả đời được chắc?”
Sở Lạc Ninh đưa tay để được cái ống đựng bút, đặt nó lên bàn,0quay đầu nhìn Lữ đoàn trưởng đang phùng phừng tức giận. Anh cười tít mắt đứng dậy, “Thể thì đã sao? Hai đứa tôi làm lính quèn, cả đời cũng không mua nổi một căn nhà ở Vành Đai Năm,5cứ ở nhà trợ cấp miễn phí trong quân doanh đấy thì sao nào?”
Lữ đoàn trưởng bị Sở Lạc Ninh chọc tức mà vẫn phải phì cười, “Cút cút cút, cậu cút ngay giùm tôi.” Lữ đoàn trưởng quát lên,4chỉ vào cánh cửa, “Câu này cậu giữ lại mà nói với ba cậu, nói cho ông ấy biết con trai ông ấy bảo không mua nổi nhà ở Vành Đai Năm”
Sở Lạc Ninh sờ sờ chóp mũi, câu này9không nói được, ba anh sẽ bóp chết anh mất. Sở Lạc Ninh đi ra đến cửa vẫn không quên quay đầu nhắc nhở một câu, “Ngài nhớ đấy nhé, Chim Chọi mang hàm Thiếu tá năm năm rồi đó, ngài cũng nên cất nhắc lên đi.”
“Cậu cút ngay cho tôi.” Lữ đoàn trưởng quát to hơn.
“Cứ nhắc đến chức vị là lại nổi nóng, không tốt, như thế là không tốt đâu.” Sở Lạc Ninh lắc đầu bỏ đi. Lữ đoàn trưởng bị Sở Lạc Ninh chọc tức đến mức buồn cười, nhưng vẫn phải xin vài phần thưởng cho họ. Giống như khi ông trò chuyện cùng vài vị thủ trưởng, các thủ trưởng kia đều thống nhất rằng: Thằng nhóc Sở Lạc Ninh này có thành tựu hơn ba nhiều.
Sở Lạc Ninh rời khỏi phòng làm việc của Lữ đoàn trưởng lập tức đến bệnh viện thăm An Hinh Duyệt và Mắt To bị thương nặng. Vì cứu Ba Sứt, Mắt To trúng một phát súng vào eo, bây giờ vẫn còn nằm trong phòng điều trị tích cực.
Khi Sở Lạc Ninh đến, Mân Hinh vẫn còn ở đó, Sở Lạc Ninh hơi khựng lại, vội vàng ngoan ngoãn chào hỏi, “Thím Ba, thím qua từ lúc nào thế ạ?” “Vừa đến được một lúc thôi, đang định nói khi nào con tới thì thím về. Bà nội con bé vẫn còn ở nhà đợi tin, biết nó không sao là được rồi.” “Vậy để con tiễn thím Ba.” Sở Lạc Ninh đặt phần điểm tâm mang tới cho An Hinh Duyệt lên bàn, sau đó cùng Mân Hinh đi ra ngoài.
Ánh mắt của Mân Hinh liếc về phần điểm tâm kia, không nói năng gì, sau đó mới đi ra với anh. Thời tiết vẫn còn nóng bức, lái xe riêng của An Phong Dương đang đợi bên ngoài. An Phong Dương có việc đột xuất phải đến công ty nên không tới thăm con gái được.
“Thím Ba, lần này là lỗi của con, con xin nhận tội.” Sở Lạc Ninh không nói gì hết, cứ nhận sai trước đã. Mân Hinh khẽ cười, “Con gái của thím, thím hiểu nó chứ. Trông nó lặng lẽ vậy thôi chứ tính tình cố chấp hơn ai hết, con cũng không cần gánh tội thay nó.”
Sở Lạc Ninh chỉ cười chứ không nói gì.
“Có điều Bảo Bối à, thím Ba cũng quan sát con từ nhỏ đến lớn, thím Ba hiểu con, cũng yên tâm giao Miên Miên cho con. Nhưng dù gì Miên Miên cũng là con gái, con đi chậm thôi, đừng để nó đuổi theo con mệt quá.” Đây là điều duy nhất mà một người làm mẹ như Mân Hinh có thể nói được. Mân Hinh không ngăn được con gái, cho nên chỉ có thể thỉnh cầu bước chân mà con gái cô đi theo bước chậm lại một chút. Sắc mặt Sở Lạc Ninh bỗng đanh lại, sau đó anh trả lời, “Thím Ba, con biết phải làm gì, con sẽ đợi cô ấy, đợi cô ấy từ từ đuổi kịp con.”
“Ừm, con nói như vậy thì thím Ba cũng yên tâm rồi, về phòng với nó đi, thím đi trước đây.” Mân Hinh nói, Sở Lạc Ninh mở cửa xe giúp cô. “Thím Ba đi đường cẩn thận. Chú chu, lái xe chậm một chút.” Sở Lạc Ninh lên tiếng, chu đáo dặn dò tài xế.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh vẫn xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, nhưng anh nói chuyện này rất nghiêm túc.
Lữ đoàn trưởng cầm ống đựng bút ném anh, “Cô ấy ở bên bộ đội đặc chủng, ở cái nơi vất vả3khổ cực không có được kết quả tốt như thế, mấy năm không thăng chức nổi một lần, cậu đợi cô ấy cả đời được chắc?”
Sở Lạc Ninh đưa tay để được cái ống đựng bút, đặt nó lên bàn,0quay đầu nhìn Lữ đoàn trưởng đang phùng phừng tức giận. Anh cười tít mắt đứng dậy, “Thể thì đã sao? Hai đứa tôi làm lính quèn, cả đời cũng không mua nổi một căn nhà ở Vành Đai Năm,5cứ ở nhà trợ cấp miễn phí trong quân doanh đấy thì sao nào?”
Lữ đoàn trưởng bị Sở Lạc Ninh chọc tức mà vẫn phải phì cười, “Cút cút cút, cậu cút ngay giùm tôi.” Lữ đoàn trưởng quát lên,4chỉ vào cánh cửa, “Câu này cậu giữ lại mà nói với ba cậu, nói cho ông ấy biết con trai ông ấy bảo không mua nổi nhà ở Vành Đai Năm”
Sở Lạc Ninh sờ sờ chóp mũi, câu này9không nói được, ba anh sẽ bóp chết anh mất. Sở Lạc Ninh đi ra đến cửa vẫn không quên quay đầu nhắc nhở một câu, “Ngài nhớ đấy nhé, Chim Chọi mang hàm Thiếu tá năm năm rồi đó, ngài cũng nên cất nhắc lên đi.”
“Cậu cút ngay cho tôi.” Lữ đoàn trưởng quát to hơn.
“Cứ nhắc đến chức vị là lại nổi nóng, không tốt, như thế là không tốt đâu.” Sở Lạc Ninh lắc đầu bỏ đi. Lữ đoàn trưởng bị Sở Lạc Ninh chọc tức đến mức buồn cười, nhưng vẫn phải xin vài phần thưởng cho họ. Giống như khi ông trò chuyện cùng vài vị thủ trưởng, các thủ trưởng kia đều thống nhất rằng: Thằng nhóc Sở Lạc Ninh này có thành tựu hơn ba nhiều.
Sở Lạc Ninh rời khỏi phòng làm việc của Lữ đoàn trưởng lập tức đến bệnh viện thăm An Hinh Duyệt và Mắt To bị thương nặng. Vì cứu Ba Sứt, Mắt To trúng một phát súng vào eo, bây giờ vẫn còn nằm trong phòng điều trị tích cực.
Khi Sở Lạc Ninh đến, Mân Hinh vẫn còn ở đó, Sở Lạc Ninh hơi khựng lại, vội vàng ngoan ngoãn chào hỏi, “Thím Ba, thím qua từ lúc nào thế ạ?” “Vừa đến được một lúc thôi, đang định nói khi nào con tới thì thím về. Bà nội con bé vẫn còn ở nhà đợi tin, biết nó không sao là được rồi.” “Vậy để con tiễn thím Ba.” Sở Lạc Ninh đặt phần điểm tâm mang tới cho An Hinh Duyệt lên bàn, sau đó cùng Mân Hinh đi ra ngoài.
Ánh mắt của Mân Hinh liếc về phần điểm tâm kia, không nói năng gì, sau đó mới đi ra với anh. Thời tiết vẫn còn nóng bức, lái xe riêng của An Phong Dương đang đợi bên ngoài. An Phong Dương có việc đột xuất phải đến công ty nên không tới thăm con gái được.
“Thím Ba, lần này là lỗi của con, con xin nhận tội.” Sở Lạc Ninh không nói gì hết, cứ nhận sai trước đã. Mân Hinh khẽ cười, “Con gái của thím, thím hiểu nó chứ. Trông nó lặng lẽ vậy thôi chứ tính tình cố chấp hơn ai hết, con cũng không cần gánh tội thay nó.”
Sở Lạc Ninh chỉ cười chứ không nói gì.
“Có điều Bảo Bối à, thím Ba cũng quan sát con từ nhỏ đến lớn, thím Ba hiểu con, cũng yên tâm giao Miên Miên cho con. Nhưng dù gì Miên Miên cũng là con gái, con đi chậm thôi, đừng để nó đuổi theo con mệt quá.” Đây là điều duy nhất mà một người làm mẹ như Mân Hinh có thể nói được. Mân Hinh không ngăn được con gái, cho nên chỉ có thể thỉnh cầu bước chân mà con gái cô đi theo bước chậm lại một chút. Sắc mặt Sở Lạc Ninh bỗng đanh lại, sau đó anh trả lời, “Thím Ba, con biết phải làm gì, con sẽ đợi cô ấy, đợi cô ấy từ từ đuổi kịp con.”
“Ừm, con nói như vậy thì thím Ba cũng yên tâm rồi, về phòng với nó đi, thím đi trước đây.” Mân Hinh nói, Sở Lạc Ninh mở cửa xe giúp cô. “Thím Ba đi đường cẩn thận. Chú chu, lái xe chậm một chút.” Sở Lạc Ninh lên tiếng, chu đáo dặn dò tài xế.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook