Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-112
Chương 112: CÔ GÁI CỦA TÔI, TÔI TỰ HÀO VỀ CÔ ẤY [8]
An Hinh Duyệt tỉnh lại lần nữa là do bị cơn đau đánh thức, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài cứ như bị người ta nghiền qua vậy. “Tỉnh rồi à, có thấy chỗ nào không3thoải mái không con?” Mân Hinh thấy con gái tỉnh dậy, vội vàng đứng lên nhìn cô con gái thương tích đầy mình. An Hinh Duyệt nhìn mẹ, cô rất muốn nói, chỗ nào con cũng thấy đau0hết.
Nhưng cô không thể nói thế được.
“Mẹ, con không sao đâu.” An Hinh Duyệt cố gắng nặn ra một nụ cười, “Sở Lạc Ninh đâu ạ?”
“Lo cái thân con trước đi.” Mân Hinh đỡ con gái ngồi dậy,5“Con đi lính thì cứ đi, không dừng đi làm kiểu lính bán mạng này làm gì? Cứ như thế này, đừng nói là bà nội con, đến cả mẹ cũng không thể đồng ý cho con đối4xử với bản thân như thể vì sở Lạc Ninh đâu.”
Mân Hinh nói, càng nhìn con gái càng đau lòng. “Mẹ biết con sùng bái Lạc Ninh, nhưng sùng bái cũng không nhất thiết phải đi theo bước9chân của nó? Lạc Ninh xứng đáng được nhiều người ngưỡng mộ, nó có năng lực, tính tình tốt, mẹ cũng thích nó. Nhưng Miên Miên à, con không thể vì quá sùng bái nó mà đi theo con đường nó đã đi được, con có hiểu không? Cái nó cần không phải là một bản sao của mình đâu.” Mân Hinh nắm tay con gái, thấm thía nói, “Yêu một người, cảm xúc sùng bái tất nhiên rất tốt, nhưng khi sùng bái vượt cảm giác yêu quá nhiều, con còn có thể phân biệt rõ con yêu người ta hay chỉ sùng bái hay không?”
An Hinh Duyệt cúi đầu, che đi những dao động trong nội tâm mình.
Yêu và sùng bái?
Đối với Sở Lạc Ninh, cả Thẩm Tâm Viên này không ai không sùng bái anh, anh là người quả quyết nhất, nhưng cũng là người có tính cách tốt nhất. Anh lớn tuổi nhất, đám trẻ con trong Thâm Tâm Viên rất thích sùng bái anh như một thần tượng. Cô cũng không phải ngoại lệ, cho nên cô muốn cố gắng đi theo bước chân anh, muốn đuổi kịp anh.
Cô và Tiểu Bất Điểm không giống nhau. Tiểu Bất Điểm bề ngoài rất hào sảng, nhưng khi phát hiện ra cách biệt giữa mình và Sở Lạc Duy, phản ứng đầu tiên của Tiểu Bất Điểm là tự ti, lùi bước về sau.
Còn cô, cô chỉ muốn tiến lên phía trước, chỉ muốn đến gần anh bằng tất cả khả năng của mình.
“Mẹ, con biết rồi, con sẽ nghĩ thật kỹ.” An Hinh Duyệt lí nhí nói.
Mân Hinh khẽ khàng vỗ vai con gái, “Mẹ biết, bình thường con không nói, nhưng con kiên cường hơn bất cứ ai, chỉ có điều đôi lúc kiên cường không hẳn là đúng đắn, đừng để bà nội con phản đối quan hệ của hai đứa kịch liệt hơn nữa.”
An Hinh Duyệt gật đầu, “Mẹ, con biết rồi.” Mân Hinh thở dài, với tay lấy canh gà trên bàn lại rồi mở nắp, “Sáng sớm nay bà nội đã dậy hầm canh cho con, khi nào khỏe hơn nhớ về xin lỗi bà nội, biết chưa?”
An Hinh Duyệt lặng lẽ ừm một tiếng, bắt đầu uống canh.
Mà lúc này Sở Lạc Ninh vẫn đang ở trong văn phòng của Lữ đoàn trường làm báo cáo, cái tay bị bó bột treo lên vẫn đang nghịch nghịch điện thoại. “Hết rồi?” Lữ đoàn trưởng trừng mắt.
“Thì còn sao được nữa? Thằng cha già kia muốn thử xem có dụ dỗ được tôi không, đến lúc chết cũng không ngờ rằng tôi sẽ không hành động như lẽ thường, căn bản không cho hắn ta cơ hội để nói chuyện.” Sở Lạc Ninh nằm ườn trên sofa ngửa cổ nhìn Lữ đoàn trưởng ở phía sau, “Đấy ngài xem, đám anh em của tôi thằng thì thương, thằng thì tật, lần này ngài nhớ xin báo công cho chúng nó nhé.”
“Còn cậu thì sao?” “Tôi cần làm gì? Cứ ghi hết công của tôi lên họ là được.” Sở Lạc Ninh thản nhiên nói. “Cậu sống chết không chịu thăng hàm lên Đại tá đấy đúng không?” Lữ đoàn trưởng tức giận, “Đáng ra nên thăng chức từ hai năm trước rồi, sao cậu cứ gạt đi thế hả?”
“Thế thì không được, tôi mà đi nhanh quá vợ tôi theo không kịp.” Sở Lạc Ninh nói chuyện với Lữ đoàn trưởng cứ như thể đang nói chuyện thời tiết ngày hôm nay cũng không tồi vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt tỉnh lại lần nữa là do bị cơn đau đánh thức, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài cứ như bị người ta nghiền qua vậy. “Tỉnh rồi à, có thấy chỗ nào không3thoải mái không con?” Mân Hinh thấy con gái tỉnh dậy, vội vàng đứng lên nhìn cô con gái thương tích đầy mình. An Hinh Duyệt nhìn mẹ, cô rất muốn nói, chỗ nào con cũng thấy đau0hết.
Nhưng cô không thể nói thế được.
“Mẹ, con không sao đâu.” An Hinh Duyệt cố gắng nặn ra một nụ cười, “Sở Lạc Ninh đâu ạ?”
“Lo cái thân con trước đi.” Mân Hinh đỡ con gái ngồi dậy,5“Con đi lính thì cứ đi, không dừng đi làm kiểu lính bán mạng này làm gì? Cứ như thế này, đừng nói là bà nội con, đến cả mẹ cũng không thể đồng ý cho con đối4xử với bản thân như thể vì sở Lạc Ninh đâu.”
Mân Hinh nói, càng nhìn con gái càng đau lòng. “Mẹ biết con sùng bái Lạc Ninh, nhưng sùng bái cũng không nhất thiết phải đi theo bước9chân của nó? Lạc Ninh xứng đáng được nhiều người ngưỡng mộ, nó có năng lực, tính tình tốt, mẹ cũng thích nó. Nhưng Miên Miên à, con không thể vì quá sùng bái nó mà đi theo con đường nó đã đi được, con có hiểu không? Cái nó cần không phải là một bản sao của mình đâu.” Mân Hinh nắm tay con gái, thấm thía nói, “Yêu một người, cảm xúc sùng bái tất nhiên rất tốt, nhưng khi sùng bái vượt cảm giác yêu quá nhiều, con còn có thể phân biệt rõ con yêu người ta hay chỉ sùng bái hay không?”
An Hinh Duyệt cúi đầu, che đi những dao động trong nội tâm mình.
Yêu và sùng bái?
Đối với Sở Lạc Ninh, cả Thẩm Tâm Viên này không ai không sùng bái anh, anh là người quả quyết nhất, nhưng cũng là người có tính cách tốt nhất. Anh lớn tuổi nhất, đám trẻ con trong Thâm Tâm Viên rất thích sùng bái anh như một thần tượng. Cô cũng không phải ngoại lệ, cho nên cô muốn cố gắng đi theo bước chân anh, muốn đuổi kịp anh.
Cô và Tiểu Bất Điểm không giống nhau. Tiểu Bất Điểm bề ngoài rất hào sảng, nhưng khi phát hiện ra cách biệt giữa mình và Sở Lạc Duy, phản ứng đầu tiên của Tiểu Bất Điểm là tự ti, lùi bước về sau.
Còn cô, cô chỉ muốn tiến lên phía trước, chỉ muốn đến gần anh bằng tất cả khả năng của mình.
“Mẹ, con biết rồi, con sẽ nghĩ thật kỹ.” An Hinh Duyệt lí nhí nói.
Mân Hinh khẽ khàng vỗ vai con gái, “Mẹ biết, bình thường con không nói, nhưng con kiên cường hơn bất cứ ai, chỉ có điều đôi lúc kiên cường không hẳn là đúng đắn, đừng để bà nội con phản đối quan hệ của hai đứa kịch liệt hơn nữa.”
An Hinh Duyệt gật đầu, “Mẹ, con biết rồi.” Mân Hinh thở dài, với tay lấy canh gà trên bàn lại rồi mở nắp, “Sáng sớm nay bà nội đã dậy hầm canh cho con, khi nào khỏe hơn nhớ về xin lỗi bà nội, biết chưa?”
An Hinh Duyệt lặng lẽ ừm một tiếng, bắt đầu uống canh.
Mà lúc này Sở Lạc Ninh vẫn đang ở trong văn phòng của Lữ đoàn trường làm báo cáo, cái tay bị bó bột treo lên vẫn đang nghịch nghịch điện thoại. “Hết rồi?” Lữ đoàn trưởng trừng mắt.
“Thì còn sao được nữa? Thằng cha già kia muốn thử xem có dụ dỗ được tôi không, đến lúc chết cũng không ngờ rằng tôi sẽ không hành động như lẽ thường, căn bản không cho hắn ta cơ hội để nói chuyện.” Sở Lạc Ninh nằm ườn trên sofa ngửa cổ nhìn Lữ đoàn trưởng ở phía sau, “Đấy ngài xem, đám anh em của tôi thằng thì thương, thằng thì tật, lần này ngài nhớ xin báo công cho chúng nó nhé.”
“Còn cậu thì sao?” “Tôi cần làm gì? Cứ ghi hết công của tôi lên họ là được.” Sở Lạc Ninh thản nhiên nói. “Cậu sống chết không chịu thăng hàm lên Đại tá đấy đúng không?” Lữ đoàn trưởng tức giận, “Đáng ra nên thăng chức từ hai năm trước rồi, sao cậu cứ gạt đi thế hả?”
“Thế thì không được, tôi mà đi nhanh quá vợ tôi theo không kịp.” Sở Lạc Ninh nói chuyện với Lữ đoàn trưởng cứ như thể đang nói chuyện thời tiết ngày hôm nay cũng không tồi vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com